Dấu Chân Của Chúa
Chương 22
Geli Bauer lấy một tay dụi mắt, tay kia rót cà phê đậm đặc vào ca của ả. Ả đang chờ vợ Skow gọi gã đến nghe điện. Đêm qua ả ngủ được ba tiếng trên võng sau khi làm tình với Ritter. Dạo này hầu như ả không nằm mơ, nhưng hồi đêm ả đã mơ thấy một cơn ác mộng cũ từng lặp đi lặp lại trong đó ả bị bọn lính rượt đuổi. Trong mơ ả luôn luôn tự sát trước khi bọn lính bắt được. Mức độ khủng khiếp trước hành động tự giải thoát đó gần như không thể chịu nổi.
"Geli," Skow nói trong tai nghe của ả, giọng mệt mỏi.
Gã đã vật lộn suốt đêm với siêu máy tính Godin 4, chắp vá lời đe dọa tổng thống từ những mẩu ghi âm kỹ thuật số giọng Tennant. Geli đã đánh thức gã dậy một lần, để nói với gã rằng ả đã nhận được báo cáo của đội S.W.A.T về một nhân viên mất tích. Lúc đó chưa có bằng chứng gì về việc Tennant có mặt ở đó, nhưng bây giờ...
"Đội SWAT ở Frozen Head đã tìm thấy nhân viên mất tích của mình," ả nói. "Hắn bị rơi từ một cây cầu trên đường cao tốc xuống khe suối. Hắn bị trúng tên vào cổ họng."
"Tennant bắn à?"
"Tôi nghĩ thế. Tôi đã xem lại lý lịch của hắn. Khi còn nhỏ hắn đã săn bắn rất nhiều. Có lẽ là một tay săn bằng cung vào đầu mùa săn."
"Làm thế quái nào mà hắn kiếm được cung tên?"
"Chúng tôi đang cho kiểm tra băng hình an ninh của các cửa hàng dọc tuyến đường từ bến phà đến Oak Ridge. Rõ ràng hắn đã trù tính ẩn nấp một thời gian ở vùng núi đó. Điều tôi muốn biết là làm sao anh biết hắn có thể ở đâu?"
"Tôi nói rồi, tôi không thể cho cô biết điều đó."
"Nguồn tin bí mật của anh là bác sĩ Weiss, đúng không?"
"Geli..."
"Liệu còn có thể là ai khác nữa? Hơn nữa làm thế nào anh biết được về công viên Frozen Head?"
"Nếu đó là bác sĩ Weiss thì cô phải biết rồi chứ."
Geli đã rõ hơn. "Đó là lý do tại sao anh lại khó khăn như thế về một cái lệnh bắn chết tại chỗ. Anh biết rằng người cung cấp thông tin cho anh có thể bị giết. Điều tôi không hiểu là tại sao anh không nói cho tôi biết cô ta đang giúp chúng ta. Có thể tôi đã bảo vệ cô ta."
"Cô có thói quen hỏi những câu vượt quá bậc lương của mình đấy."
"Tôi không có bậc lương ********** chó nào hết! Tôi làm nhiều hơn anh gấp mười lần."
"Nhưng cô vẫn nhận lệnh từ tôi."
Ả những muốn lao qua đầu bên kia đường dây để cào xé khí quản gã, nhưng tính kỷ luật tự giác dần dần khiến ả tự chủ lại. "Lần cuối anh nói chuyện với Godin là khi nào?"
"Lâu rồi tôi cũng chưa nói chuyện với ông ta," Skow thừa nhận. Giọng tay NSA vang lên đầy bối rối, và gã không cố giấu điều đó.
"Chuyến đi dài ngày của Godin với Nara trong mấy tuần nay có ý nghĩa gì? Họ cùng bay về phía Tây và biến mất trong ba bốn ngày. Họ đi đâu vậy?"
"Chắc hẳn cô đã đào sâu hơn thế."
Ả không dễ dàng bỏ cuộc. "Kẻ đang điều hành an ninh ở đầu kia thật giỏi."
Skow chặc lưỡi khô khan. "Cô chẳng biết gì đâu."
"Tại sao anh không đi với họ?"
Không trả lời.
"Tại sao tất cả những chuyện này đều liên quan đến chiếc đồng hồ bỏ túi của Fielding?"
"Xin lỗi, Geli."
Những sự việc ả đã để ý mấy tuần nay bắt đầu hiện lên hàng đầu trong suy nghĩ của ả. "Zach Levin và đội Giao diện của anh ta đã được cho nghỉ cách đây năm tuần lễ. Hình như họ bốc hơi rồi. Tại sao cả một đơn vị kỹ thuật có thể bốc hơi như thế?"
Skow không trả lời.
Ả tìm câu hỏi mà gã có thể trả lời. "Có phải cái người phụ trách an ninh ở bất kỳ nơi nào có Godin kiểm soát nguồn tin siêu mật của anh không?"
Trong sự im lặng kế tiếp, ả nhận ra rằng vẻ dè dặt của Skow không phải là sự xúc phạm đối với ả. Gã bị tê liệt do bị kẹp giữa bổn phận và sợ hãi.
"Nguồn tin mật của anh có nói sắp tới Tennant sẽ đến đâu không?"
"Cô sẽ có bản danh sách các điểm đến mới ngay bây giờ. Tôi sẽ gửi cho cô ngay khi tôi nhận được nó."
"Anh gửi đi." Ả cố đẩy bí mật về nơi ở của Godin ra khỏi đầu óc. "Câu chuyện tên sát nhân loạn trí của chúng ta đã mấy người biết rồi?"
"Hiện giờ mới chỉ loanh quanh trong đường vành đai, nhưng nó sẽ lan rộng nhanh thôi. Cảnh sát thành phố sẽ biết tin trong sáng hôm nay. Tôi không muốn chuyện lan quá rộng chừng nào tôi chưa xong dự án đêm qua."
"Tôi đã nghe lại băng ghi âm cách đây mấy phút. Thật là rắn như đá."
"Nên thế. Bây giờ cô định làm gì?"
"Ngồi đây đợi gì đó. Bất cứ cái gì. Một tiếng mách thầm chỗ Tennant sắp đến chẳng hạn."
"Rồi sau đó?"
"Tôi sẽ đích thân đến tận nơi. Tôi không tin ai ở đó cả."
"Đến bằng cách nào?"
"Chiếc JetRanger của Godin vẫn còn ở nhà chứa máy bay. Anh có ý kiến gì nếu tôi xài nó không?"
"Không. Tôi sẽ bảo phi công trực đợi cô." Ngừng một hồi, Skow nói. "Bắt giữ Tennant còn là chuyện riêng tư của cô phải không."
Geli nhấp một hớp cà phê nóng và ngậm trong miệng.
"Tôi biết cô quan tâm đến Ritter hơn bất kỳ ai khác," Skow đế thêm.
Ả nuốt. "Bây giờ anh thành bác sĩ tâm thần rồi à?"
"Tôi vừa nảy ra một ý. Nếu cô chắc chắn rằng bác sĩ Weiss là nguồn tin mật của tôi, thì Tennant cũng có thể đi đến kết luận như thế. Ý tôi là, như cô nói đấy... sao đội SWAT lại phải đợi từ bấy đến giờ ở Frozen Head nhỉ?"
"Tiếp tục đi."
"Nếu Tennant nghi Weiss đang cung cấp thông tin về hắn, hắn sẽ đá cô ta. Chúng ta nên phát lệnh truy nã cô ta và kiểm soát điện thoại cũng như nhà ở của tất cả những người cô ta có liên hệ."
"Tôi đã kiểm soát tất cả những người cô ta có thể gọi điện, nhưng không phải vì lý do đó. Tennant sẽ không rời bác sĩ Weiss nửa bước."
"Sao vậy?"
"Vì hắn yêu cô ta."
"Hắn không thể phớt lờ một suy luận logic hiển nhiên như thế."
Geli cười nhẹ. "Tất nhiên hắn có thể. Mọi người thường làm thế mà."
"Geli," Skow nói trong tai nghe của ả, giọng mệt mỏi.
Gã đã vật lộn suốt đêm với siêu máy tính Godin 4, chắp vá lời đe dọa tổng thống từ những mẩu ghi âm kỹ thuật số giọng Tennant. Geli đã đánh thức gã dậy một lần, để nói với gã rằng ả đã nhận được báo cáo của đội S.W.A.T về một nhân viên mất tích. Lúc đó chưa có bằng chứng gì về việc Tennant có mặt ở đó, nhưng bây giờ...
"Đội SWAT ở Frozen Head đã tìm thấy nhân viên mất tích của mình," ả nói. "Hắn bị rơi từ một cây cầu trên đường cao tốc xuống khe suối. Hắn bị trúng tên vào cổ họng."
"Tennant bắn à?"
"Tôi nghĩ thế. Tôi đã xem lại lý lịch của hắn. Khi còn nhỏ hắn đã săn bắn rất nhiều. Có lẽ là một tay săn bằng cung vào đầu mùa săn."
"Làm thế quái nào mà hắn kiếm được cung tên?"
"Chúng tôi đang cho kiểm tra băng hình an ninh của các cửa hàng dọc tuyến đường từ bến phà đến Oak Ridge. Rõ ràng hắn đã trù tính ẩn nấp một thời gian ở vùng núi đó. Điều tôi muốn biết là làm sao anh biết hắn có thể ở đâu?"
"Tôi nói rồi, tôi không thể cho cô biết điều đó."
"Nguồn tin bí mật của anh là bác sĩ Weiss, đúng không?"
"Geli..."
"Liệu còn có thể là ai khác nữa? Hơn nữa làm thế nào anh biết được về công viên Frozen Head?"
"Nếu đó là bác sĩ Weiss thì cô phải biết rồi chứ."
Geli đã rõ hơn. "Đó là lý do tại sao anh lại khó khăn như thế về một cái lệnh bắn chết tại chỗ. Anh biết rằng người cung cấp thông tin cho anh có thể bị giết. Điều tôi không hiểu là tại sao anh không nói cho tôi biết cô ta đang giúp chúng ta. Có thể tôi đã bảo vệ cô ta."
"Cô có thói quen hỏi những câu vượt quá bậc lương của mình đấy."
"Tôi không có bậc lương ********** chó nào hết! Tôi làm nhiều hơn anh gấp mười lần."
"Nhưng cô vẫn nhận lệnh từ tôi."
Ả những muốn lao qua đầu bên kia đường dây để cào xé khí quản gã, nhưng tính kỷ luật tự giác dần dần khiến ả tự chủ lại. "Lần cuối anh nói chuyện với Godin là khi nào?"
"Lâu rồi tôi cũng chưa nói chuyện với ông ta," Skow thừa nhận. Giọng tay NSA vang lên đầy bối rối, và gã không cố giấu điều đó.
"Chuyến đi dài ngày của Godin với Nara trong mấy tuần nay có ý nghĩa gì? Họ cùng bay về phía Tây và biến mất trong ba bốn ngày. Họ đi đâu vậy?"
"Chắc hẳn cô đã đào sâu hơn thế."
Ả không dễ dàng bỏ cuộc. "Kẻ đang điều hành an ninh ở đầu kia thật giỏi."
Skow chặc lưỡi khô khan. "Cô chẳng biết gì đâu."
"Tại sao anh không đi với họ?"
Không trả lời.
"Tại sao tất cả những chuyện này đều liên quan đến chiếc đồng hồ bỏ túi của Fielding?"
"Xin lỗi, Geli."
Những sự việc ả đã để ý mấy tuần nay bắt đầu hiện lên hàng đầu trong suy nghĩ của ả. "Zach Levin và đội Giao diện của anh ta đã được cho nghỉ cách đây năm tuần lễ. Hình như họ bốc hơi rồi. Tại sao cả một đơn vị kỹ thuật có thể bốc hơi như thế?"
Skow không trả lời.
Ả tìm câu hỏi mà gã có thể trả lời. "Có phải cái người phụ trách an ninh ở bất kỳ nơi nào có Godin kiểm soát nguồn tin siêu mật của anh không?"
Trong sự im lặng kế tiếp, ả nhận ra rằng vẻ dè dặt của Skow không phải là sự xúc phạm đối với ả. Gã bị tê liệt do bị kẹp giữa bổn phận và sợ hãi.
"Nguồn tin mật của anh có nói sắp tới Tennant sẽ đến đâu không?"
"Cô sẽ có bản danh sách các điểm đến mới ngay bây giờ. Tôi sẽ gửi cho cô ngay khi tôi nhận được nó."
"Anh gửi đi." Ả cố đẩy bí mật về nơi ở của Godin ra khỏi đầu óc. "Câu chuyện tên sát nhân loạn trí của chúng ta đã mấy người biết rồi?"
"Hiện giờ mới chỉ loanh quanh trong đường vành đai, nhưng nó sẽ lan rộng nhanh thôi. Cảnh sát thành phố sẽ biết tin trong sáng hôm nay. Tôi không muốn chuyện lan quá rộng chừng nào tôi chưa xong dự án đêm qua."
"Tôi đã nghe lại băng ghi âm cách đây mấy phút. Thật là rắn như đá."
"Nên thế. Bây giờ cô định làm gì?"
"Ngồi đây đợi gì đó. Bất cứ cái gì. Một tiếng mách thầm chỗ Tennant sắp đến chẳng hạn."
"Rồi sau đó?"
"Tôi sẽ đích thân đến tận nơi. Tôi không tin ai ở đó cả."
"Đến bằng cách nào?"
"Chiếc JetRanger của Godin vẫn còn ở nhà chứa máy bay. Anh có ý kiến gì nếu tôi xài nó không?"
"Không. Tôi sẽ bảo phi công trực đợi cô." Ngừng một hồi, Skow nói. "Bắt giữ Tennant còn là chuyện riêng tư của cô phải không."
Geli nhấp một hớp cà phê nóng và ngậm trong miệng.
"Tôi biết cô quan tâm đến Ritter hơn bất kỳ ai khác," Skow đế thêm.
Ả nuốt. "Bây giờ anh thành bác sĩ tâm thần rồi à?"
"Tôi vừa nảy ra một ý. Nếu cô chắc chắn rằng bác sĩ Weiss là nguồn tin mật của tôi, thì Tennant cũng có thể đi đến kết luận như thế. Ý tôi là, như cô nói đấy... sao đội SWAT lại phải đợi từ bấy đến giờ ở Frozen Head nhỉ?"
"Tiếp tục đi."
"Nếu Tennant nghi Weiss đang cung cấp thông tin về hắn, hắn sẽ đá cô ta. Chúng ta nên phát lệnh truy nã cô ta và kiểm soát điện thoại cũng như nhà ở của tất cả những người cô ta có liên hệ."
"Tôi đã kiểm soát tất cả những người cô ta có thể gọi điện, nhưng không phải vì lý do đó. Tennant sẽ không rời bác sĩ Weiss nửa bước."
"Sao vậy?"
"Vì hắn yêu cô ta."
"Hắn không thể phớt lờ một suy luận logic hiển nhiên như thế."
Geli cười nhẹ. "Tất nhiên hắn có thể. Mọi người thường làm thế mà."
Tác giả :
Greg Iles