Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma
Chương 37
Chương 35
“Ack, mẹ ơi, có thể quấy rầy một chút không?" Định Duệ nhỏ giọng nói, toàn hội trường chỉ có hắn dám liều chết cắt đứt hai người ôn tồn.“Buổi lễ sắp bắt đầu, nếu cha mẹ không đi đổi lễ phục, sẽ đến không kịp nha."
Thiên Vẫn gật đầu mặt đỏ bừng. Trời ạ, cô làm sao có thể say sưa như vậy , dường như ở chỗ này ôm hôn với hắn, có mấy chục ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm vào bọn họ nha!
“Lễ phục ở lầu hai." Đỗ Ưng Dương không buông tay ra, cúi đầu ngóng nhìn cô.“Ở phòng của chúng ta." Hắn chậm rãi nói.
Chúng ta?
Thiên Vẫn lập lạihai chữ này,đôi môi đỏ mọng cong lên vui mừng. Cô rất thích hai chữ này.
“Chờ em, chỉ chốc lát thời gian nửa thôi em sẽ trở lại." Cô nở nụ cười hạnh phúc chạy rầm rầm lên lầu hai.
Lầu một cũng vang lên tiếng bước chân rầm rầm, Định Duệvà Tiểu Dụ, hai đứa bé đáng yêu này cũng chạy lên lầu hai, muốn là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình mặc áo cưới màu trắng.
Lễ phục lụa trắng hoa mỹ tinh xảo, ổn định nằm thẳng ở trên giường. Lúc trước bộ kia bị cô đá quá cho nên lưu lại vài dấu chân, Thượng Quan Mị không ngờ thần thông quảng đại đưa tới một bộ khác đẹp đến làm cho người ta kinh ngạc.
Cô nhanh chóng thay lễ phục, vội vã trở lại bên người Đỗ Ưng Dương. Cô kéo váy nhìn bóng hình xinh đẹp trong kiếng. Lễ phục thực vừa người, hoàn toàn bộc lộ đường cong xinh đẹp của thân thể. Thượng Quan Mị như là đã sớm đoán trước cho nên lén sai người làm thêm một bộ dự bị.
Trong lòng Thiên Vẫn lại phá lệ hiện lên Thượng Quan Mị thật là tốt
“Mẹ, đẹp quá a!" Định Duệ đẩy cửa đi đến, la lớn. Tiểu Dụ đi theo phía sau, vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt xinh đẹp chớp mấy cái.
“Thật vậy khôngg?" Thiên Vẫn như mở cờ trong bụng.“Nhiều thêm một chút." Cô say mê giơ váy lụa lên.
“Tuyệt thế mỹ nữ."
“Nói tiếp."
“Mê chết người."
“Nói tiếp." Cô lại quay một vòng.
“Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ đỗ dưới váy của mẹ."
“Nói tiếp,chút nửa mẹ sẽ lấy đồ cho con ăn." Thiên Vẫn tươi cười rạng rỡ.
“Hoàn toàn nhìn không ra, giống như người mẹ tám tuổi!" Những lời này được hét lớn nhất.
Thiên Vẫn quay đầu qua, hai mắt nhíu lại, dùng ngón tay trắng nõn kéo hai má của con trai bảo bối ra.“Hồn tiểu tử, con nói cái gì a?"
“A." Định Duệ trừng lớn mắt, mơ hồ ê a.“A, mẹ, đau quá. Tha mạng,con sẽ không nói lung tung." Hắn thề với trời, cố gắng cầu xin tha thứ.
“Còn dám nói lung tung, mẹ sẽ bảo cha đánh mông con." Cô uy hiếp nói, nói một câu liền kéo hai má Định Duệ một chút.
“Ba mới không đánh con a." Định Duệ nhỏ giọng nói, xoa bóp hai gò má đang đau.
“Con nói cái gì?" Con mắt sáng lại nheo lại, hai tay lại hóa thành cái kìm con cua, uy hiếp vung đến trước mặt hắn.
Hai tay hắn vung loạn, lộ ra nụ cười vô tội.“Ý con nói là mẹ mau xuống đi, cha chắc là đang nóng ruột lắm ." Vì tự bảo vệ mình, hắn nói xong những lời này, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy vội xuống hội trường dưới lầu.
“Tiểu quỷ này!" Thiên Vẫn cười nhẹ bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay dắt Tiểu Dụ ra ngoài.
“Mẹ," Hai chân Tiểu Dụ đứng im tại chổ không chịu chuyển động. Cô vung hai tay, liều mạng vỗ trên đầu.“Đeo trên đầu." Cô nhắc nhở.
A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên.
Thiên Vẫn bừng tỉnh đại ngộ vội vàng lại trở lại đi tìm. Cô vừa mới mặc lễ phục khi, miếng vải mỏng trên đầu rơi xuống mặt đất, thế nhưng lúc này lại tìm không thấy.
“Kỳ quái, rớt ở chổ nào nha?" Côthì thào tự nói, nửa người trên đã khum xuống dưới giường, mông tròn bất nhã nhô cao, cũng may làn váy lễ phục đủ rộng, nếu không chỉ sợ cảnh xuân tiết ra ngoài.
Dưới giường tối như mực cái gì cũng không nhìn thấy tới. Thiên Vẫn sờ đông sờ tây, dựa vào xúc giác phán đoán.“ỪM, không phải cái này."Cô bỏ qua một cái hộp, lại chọn sang cái khác.“Cũng không phải này." A, dưới giường có quá nhiều đồ dung linh tinh,khi muốn tìm một món cũng rất là phiền toái.
“Không thấy được." Tiểu Dụ cũng dò đầu vào, bắt chước tư thế của cô.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa ,chắc là Định Duệ không kiên nhẫn chờ cho nên lên thúc giục cô nhanh lên một chút.
“A, con có nhìn thấy vải trùm đầu của mẹ không?" Thiên Vẫn không có quay đầu, há mồm liền hỏi, hai tay còn vươn đến dưới giường tìm kiếm lung tung.
“Lê tiểu thư, tôi tự mình đến mời cô." Giọng nói chất phác của phái nam vang lên ở phía sau lưng cô.
Giọng nói này,cô lúc trước tuyệt đối chưa từng nghe qua, xa lạ cực kỳ.
Thiên Vẫn xoay người cứng ngắc nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông này lộ ra nụ cười lễ phép. Tay trái hắn thủ thế kỳ quái, ngón trỏ đang kẹp thứ gì bắn ra mạnh mẹ,xoẹt một tiếng nhanh chóng bay tới người cô.
Cô kinh hô một tiếng, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, vật kia trượt qua người cô cắm xuống mặt sàn.
Tầm mắt đi xuống nhìn lại, là hé ra bộ bài xì phé, mặt bài còn khắc chữ J.
Thiên Vẫn trong nháy mắt trở nên trắng xóa.
Black Jack!
“Ack, mẹ ơi, có thể quấy rầy một chút không?" Định Duệ nhỏ giọng nói, toàn hội trường chỉ có hắn dám liều chết cắt đứt hai người ôn tồn.“Buổi lễ sắp bắt đầu, nếu cha mẹ không đi đổi lễ phục, sẽ đến không kịp nha."
Thiên Vẫn gật đầu mặt đỏ bừng. Trời ạ, cô làm sao có thể say sưa như vậy , dường như ở chỗ này ôm hôn với hắn, có mấy chục ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm vào bọn họ nha!
“Lễ phục ở lầu hai." Đỗ Ưng Dương không buông tay ra, cúi đầu ngóng nhìn cô.“Ở phòng của chúng ta." Hắn chậm rãi nói.
Chúng ta?
Thiên Vẫn lập lạihai chữ này,đôi môi đỏ mọng cong lên vui mừng. Cô rất thích hai chữ này.
“Chờ em, chỉ chốc lát thời gian nửa thôi em sẽ trở lại." Cô nở nụ cười hạnh phúc chạy rầm rầm lên lầu hai.
Lầu một cũng vang lên tiếng bước chân rầm rầm, Định Duệvà Tiểu Dụ, hai đứa bé đáng yêu này cũng chạy lên lầu hai, muốn là người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình mặc áo cưới màu trắng.
Lễ phục lụa trắng hoa mỹ tinh xảo, ổn định nằm thẳng ở trên giường. Lúc trước bộ kia bị cô đá quá cho nên lưu lại vài dấu chân, Thượng Quan Mị không ngờ thần thông quảng đại đưa tới một bộ khác đẹp đến làm cho người ta kinh ngạc.
Cô nhanh chóng thay lễ phục, vội vã trở lại bên người Đỗ Ưng Dương. Cô kéo váy nhìn bóng hình xinh đẹp trong kiếng. Lễ phục thực vừa người, hoàn toàn bộc lộ đường cong xinh đẹp của thân thể. Thượng Quan Mị như là đã sớm đoán trước cho nên lén sai người làm thêm một bộ dự bị.
Trong lòng Thiên Vẫn lại phá lệ hiện lên Thượng Quan Mị thật là tốt
“Mẹ, đẹp quá a!" Định Duệ đẩy cửa đi đến, la lớn. Tiểu Dụ đi theo phía sau, vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt xinh đẹp chớp mấy cái.
“Thật vậy khôngg?" Thiên Vẫn như mở cờ trong bụng.“Nhiều thêm một chút." Cô say mê giơ váy lụa lên.
“Tuyệt thế mỹ nữ."
“Nói tiếp."
“Mê chết người."
“Nói tiếp." Cô lại quay một vòng.
“Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ đỗ dưới váy của mẹ."
“Nói tiếp,chút nửa mẹ sẽ lấy đồ cho con ăn." Thiên Vẫn tươi cười rạng rỡ.
“Hoàn toàn nhìn không ra, giống như người mẹ tám tuổi!" Những lời này được hét lớn nhất.
Thiên Vẫn quay đầu qua, hai mắt nhíu lại, dùng ngón tay trắng nõn kéo hai má của con trai bảo bối ra.“Hồn tiểu tử, con nói cái gì a?"
“A." Định Duệ trừng lớn mắt, mơ hồ ê a.“A, mẹ, đau quá. Tha mạng,con sẽ không nói lung tung." Hắn thề với trời, cố gắng cầu xin tha thứ.
“Còn dám nói lung tung, mẹ sẽ bảo cha đánh mông con." Cô uy hiếp nói, nói một câu liền kéo hai má Định Duệ một chút.
“Ba mới không đánh con a." Định Duệ nhỏ giọng nói, xoa bóp hai gò má đang đau.
“Con nói cái gì?" Con mắt sáng lại nheo lại, hai tay lại hóa thành cái kìm con cua, uy hiếp vung đến trước mặt hắn.
Hai tay hắn vung loạn, lộ ra nụ cười vô tội.“Ý con nói là mẹ mau xuống đi, cha chắc là đang nóng ruột lắm ." Vì tự bảo vệ mình, hắn nói xong những lời này, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy vội xuống hội trường dưới lầu.
“Tiểu quỷ này!" Thiên Vẫn cười nhẹ bất đắc dĩ lắc đầu, nắm tay dắt Tiểu Dụ ra ngoài.
“Mẹ," Hai chân Tiểu Dụ đứng im tại chổ không chịu chuyển động. Cô vung hai tay, liều mạng vỗ trên đầu.“Đeo trên đầu." Cô nhắc nhở.
A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên.
Thiên Vẫn bừng tỉnh đại ngộ vội vàng lại trở lại đi tìm. Cô vừa mới mặc lễ phục khi, miếng vải mỏng trên đầu rơi xuống mặt đất, thế nhưng lúc này lại tìm không thấy.
“Kỳ quái, rớt ở chổ nào nha?" Côthì thào tự nói, nửa người trên đã khum xuống dưới giường, mông tròn bất nhã nhô cao, cũng may làn váy lễ phục đủ rộng, nếu không chỉ sợ cảnh xuân tiết ra ngoài.
Dưới giường tối như mực cái gì cũng không nhìn thấy tới. Thiên Vẫn sờ đông sờ tây, dựa vào xúc giác phán đoán.“ỪM, không phải cái này."Cô bỏ qua một cái hộp, lại chọn sang cái khác.“Cũng không phải này." A, dưới giường có quá nhiều đồ dung linh tinh,khi muốn tìm một món cũng rất là phiền toái.
“Không thấy được." Tiểu Dụ cũng dò đầu vào, bắt chước tư thế của cô.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa ,chắc là Định Duệ không kiên nhẫn chờ cho nên lên thúc giục cô nhanh lên một chút.
“A, con có nhìn thấy vải trùm đầu của mẹ không?" Thiên Vẫn không có quay đầu, há mồm liền hỏi, hai tay còn vươn đến dưới giường tìm kiếm lung tung.
“Lê tiểu thư, tôi tự mình đến mời cô." Giọng nói chất phác của phái nam vang lên ở phía sau lưng cô.
Giọng nói này,cô lúc trước tuyệt đối chưa từng nghe qua, xa lạ cực kỳ.
Thiên Vẫn xoay người cứng ngắc nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông này lộ ra nụ cười lễ phép. Tay trái hắn thủ thế kỳ quái, ngón trỏ đang kẹp thứ gì bắn ra mạnh mẹ,xoẹt một tiếng nhanh chóng bay tới người cô.
Cô kinh hô một tiếng, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, vật kia trượt qua người cô cắm xuống mặt sàn.
Tầm mắt đi xuống nhìn lại, là hé ra bộ bài xì phé, mặt bài còn khắc chữ J.
Thiên Vẫn trong nháy mắt trở nên trắng xóa.
Black Jack!
Tác giả :
Điểm Tâm