Dật Tiếu Khuynh Thành
Chương 59: Diêm Minh Sơn
“Vậy là anh không có cách nào để tìm cậu ấy sao?".Tiêu Dật cảm thấy mình bị kẻ khác cho là có âm mưu hèn hạ thì thật là buồn cười.
“Tôi nghĩ cậu ấy chắc là đang ở trong gia tộc".
Mộc Tuyết Thần lắc đầu: “Cậu đã nghe qua biệt hiệu kia của Mộc gia chưa?".
“Tôi đương nhiên là đã nghe qua, Hư Vô gia, không phải sao? Nhưng anh cũng là thành viên của Mộc gia, anh phải biết làm cách nào để quay lại Mộc gia chứ".Tiêu Dật đương nhiên là nhớ rõ những chuyện có liên quan đến Mộc gia mà mình cùng Lưu Minh có nói qua.
Đứng dậy, Mộc Tuyết Thần nhìn ra cửa sổ.
“Tôi và Dương, từ nhỏ đã được quyết định vận mệnh sau này rồi, em ấy là chủ nhân tương lai của Mộc gia, còn tôi, chỉ là người đại diện của Mộc gia ở bên ngoài thôi, cũng có thể nói là ‘cái loa’ của chủ nhân Mộc gia, tất cả các thế hệ trước đều như vậy.Vì đề phòng ‘cái loa’ không an phận với việc truyền đạt ý định của chủ nhân, nảy sinh ra dã tâm muốn cướp đoạt vị trí chủ nhân, vì thế chúng tôi là dạng người từ bé đã bị đẩy ra khỏi gia tộc đến Lưu Kim sinh sống, chưa một lần đặt chân về gia tộc, cho nên, tôi dù là người của Mộc gia cũng không biết Mộc gia rốt cuộc là ở nơi nào".
Nhìn chăm chú vào bóng lưng của Mộc Tuyết Thần, một người đàn ông tao nhã ‘mây trôi hững hờ,gió thổi nhè nhẹ’ như vậy, thế nhưng cũng là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực,đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, xa rời gia đình, xa rời người thân của mình, vất vả cả đời cũng chỉ làm một chiếc áo của người khác a.
“Anh không hận Mộc Tuyết Dương sao?".Tiêu Dật khẽ giọng hỏi.
Quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy tình cảm dịu dàng: “Dương, là báu vật mà ông trời ban cho tôi".
Lời nói kia giống như đã từng nghe ở đâu đó khiến cho Tiêu Dật có chút giật mình.
“Ngay cả một chút biện pháp cũng không có sao? Tôi không cho là những người của Mộc gia có khả năng chữa khỏi được cho Mộc Tuyết Dương".
“Trưởng lão của Mộc gia có uy tín nhất,cũng là trưởng lão bảo vệ Dương tốt nhất, tên là Ngô Trữ, nếu như tin tức của tôi không sai, ông ấy cùng với người đứng đầu ‘Y’ bộ Ngô Địch của Ti gia là anh em ruột".
….
Những ngày sau đó, Tiêu Dật liền đếm ngón tay chờ ngày chị em song sinh của Ti gia trở về nhà.
Vì sao lại phải đợi chị em song sinh?.
Là vì nghe những lời nói đó của Mộc Tuyết Thần sao? Ý của anh ta chính là muốn Tiêu Dật từ chỗ của Ngô Địch mà hành động, xem thử Ngô Địch có thể vì bọn họ mà nói khéo với đại trưởng lão Ngô Trữ, không cần phải đem Dương đi giấu nữa.
Điều này lại phát sinh ra một vài vấn đề.
Thứ nhất, Ngô Địch quanh năm đều ở trên núi Diêm Minh, rất ít đi ra ngoài,mà núi Diêm Minh lại là căn cứ bí mật của Ti gia, ngoại trừ những người xuất sắc bảo vệ núi Diêm Minh cùng với con cháu được huấn luyện ra, những người không phận sự đều bị cấm không cho phép đi vào.
Thứ hai, càng khó giải quyết hơn đó là, nghe nói (Đó cũng là do bạn của Mộc Tuyết Thần nói cho biết) trước kia quan hệ Ngô Địch và Ngô Trữ cũng không thân thiết lắm, hai người cũng đã mười mấy năm không nói chuyện rồi.Điều này có nghĩa là Tiêu Dật phải nhúng tay vào cái nguyên nhân ‘lông gà vỏ tỏi’(ý là chuyện vặt vãnh ấy
“Tôi nghĩ cậu ấy chắc là đang ở trong gia tộc".
Mộc Tuyết Thần lắc đầu: “Cậu đã nghe qua biệt hiệu kia của Mộc gia chưa?".
“Tôi đương nhiên là đã nghe qua, Hư Vô gia, không phải sao? Nhưng anh cũng là thành viên của Mộc gia, anh phải biết làm cách nào để quay lại Mộc gia chứ".Tiêu Dật đương nhiên là nhớ rõ những chuyện có liên quan đến Mộc gia mà mình cùng Lưu Minh có nói qua.
Đứng dậy, Mộc Tuyết Thần nhìn ra cửa sổ.
“Tôi và Dương, từ nhỏ đã được quyết định vận mệnh sau này rồi, em ấy là chủ nhân tương lai của Mộc gia, còn tôi, chỉ là người đại diện của Mộc gia ở bên ngoài thôi, cũng có thể nói là ‘cái loa’ của chủ nhân Mộc gia, tất cả các thế hệ trước đều như vậy.Vì đề phòng ‘cái loa’ không an phận với việc truyền đạt ý định của chủ nhân, nảy sinh ra dã tâm muốn cướp đoạt vị trí chủ nhân, vì thế chúng tôi là dạng người từ bé đã bị đẩy ra khỏi gia tộc đến Lưu Kim sinh sống, chưa một lần đặt chân về gia tộc, cho nên, tôi dù là người của Mộc gia cũng không biết Mộc gia rốt cuộc là ở nơi nào".
Nhìn chăm chú vào bóng lưng của Mộc Tuyết Thần, một người đàn ông tao nhã ‘mây trôi hững hờ,gió thổi nhè nhẹ’ như vậy, thế nhưng cũng là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực,đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, xa rời gia đình, xa rời người thân của mình, vất vả cả đời cũng chỉ làm một chiếc áo của người khác a.
“Anh không hận Mộc Tuyết Dương sao?".Tiêu Dật khẽ giọng hỏi.
Quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy tình cảm dịu dàng: “Dương, là báu vật mà ông trời ban cho tôi".
Lời nói kia giống như đã từng nghe ở đâu đó khiến cho Tiêu Dật có chút giật mình.
“Ngay cả một chút biện pháp cũng không có sao? Tôi không cho là những người của Mộc gia có khả năng chữa khỏi được cho Mộc Tuyết Dương".
“Trưởng lão của Mộc gia có uy tín nhất,cũng là trưởng lão bảo vệ Dương tốt nhất, tên là Ngô Trữ, nếu như tin tức của tôi không sai, ông ấy cùng với người đứng đầu ‘Y’ bộ Ngô Địch của Ti gia là anh em ruột".
….
Những ngày sau đó, Tiêu Dật liền đếm ngón tay chờ ngày chị em song sinh của Ti gia trở về nhà.
Vì sao lại phải đợi chị em song sinh?.
Là vì nghe những lời nói đó của Mộc Tuyết Thần sao? Ý của anh ta chính là muốn Tiêu Dật từ chỗ của Ngô Địch mà hành động, xem thử Ngô Địch có thể vì bọn họ mà nói khéo với đại trưởng lão Ngô Trữ, không cần phải đem Dương đi giấu nữa.
Điều này lại phát sinh ra một vài vấn đề.
Thứ nhất, Ngô Địch quanh năm đều ở trên núi Diêm Minh, rất ít đi ra ngoài,mà núi Diêm Minh lại là căn cứ bí mật của Ti gia, ngoại trừ những người xuất sắc bảo vệ núi Diêm Minh cùng với con cháu được huấn luyện ra, những người không phận sự đều bị cấm không cho phép đi vào.
Thứ hai, càng khó giải quyết hơn đó là, nghe nói (Đó cũng là do bạn của Mộc Tuyết Thần nói cho biết) trước kia quan hệ Ngô Địch và Ngô Trữ cũng không thân thiết lắm, hai người cũng đã mười mấy năm không nói chuyện rồi.Điều này có nghĩa là Tiêu Dật phải nhúng tay vào cái nguyên nhân ‘lông gà vỏ tỏi’(ý là chuyện vặt vãnh ấy
Tác giả :
Hoán Diệp Như Mộng