Dật Ninh
Chương 60
Bởi vì Chu Diên giở trò vô sỉ nói mấy thứ ở nhà hàng bên dưới ăn không ngon, hắn lại càng thích ăn thức ăn do Dật Ninh làm, Dật Ninh không thể làm gì khác hơn là hàng ngày mang cơm cho Chu Diên.
Cái này ‘ hàng ngày’, khiến cho không ít người biết đến cậu.
Có đôi khi là tự Chu Diên xuống lầu đón cậu, có đôi khi là trợ lý xuống.
Trước khi cùng Dật Ninh chung sống, sinh hoạt cá nhân của Chu Diên luôn hỗn loạn, thường xuyên một đêm tình, bất quá bởi vì Chu Sam dạy dỗ, hắn thật không có thói quen ăn cỏ gần hang, vì vậy hình tượng của hắn tại công ty, cư nhiên vẫn là bộ dáng nghiêm túc mà ngạo nghễ.
Dật Ninh mỗi lần tới đưa cơm, đều bị Chu Diên nhốt trong phòng làm việc thân thiết một phen, thế cho nên Dật Ninh không thể không phỏng đoán, Chu Diên muốn cậu đi đưa cơm, rốt cuộc là thật sự thích ăn đồ cậu làm, hay là muốn khi dễ cậu như vậy.
Mỗi lần cậu đều bị Chu Diên khiến cho đỏ tới tận mang tai, hai cánh môi đỏ bừng, ai nấy đều hiểu được hai người ở trong phòng làm việc nẩy sinh cái gì, thế cho nên Dật Ninh luôn luôn đối với việc này rất ngượng ngùng, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt Chu Diên ôm hôn thân mật, chỉ có thể quấn quýt không buông tiếp tục không ngừng.
Trong lúc Dật Ninh đã quên đi sự kiện trong thang máy cùng cơm hộp lần trước, thì cư nhiên gặp lại vị Triệu tiên sinh khi đó gặp phải ở trên đường.
Vào lúc sẩm tối, Dật Ninh dắt chó đi dạo, nhân tiện mua một ít vật dụng hàng ngày.
Trong đầu còn đang nghĩ ngợi tới ý tưởng cho tiểu thuyết mới, cậu bước đi phi thường không chuyên tâm, nếu không phải cẩu cẩu rất nghe lời, đem cậu kéo đến ven đường mới tránh khỏi đụng phải cây.
Đột nhiên bị người chộp lên vai, Dật Ninh bị hoảng hồn, ngẩng đầu lên nhìn người, là một người rất cao to, một người đàn ông cường tráng vạm vỡ, trên mặt rất có sát khí cùng khí thế, Dật Ninh không biết lai lịch đối phương, nhưng nhìn như vậy, đối phương trông thế nào cũng giống một tên cướp, cậu bị hoảng sợ, theo phản xạ lùi về sau hai bước, mới ấp a ấp úng hỏi " Anh… anh là ai? Có chuyện gì?"
Vẻ mặt đối phương rất thận trọng nghiêm túc, thanh âm trầm thấp phù hợp với vẻ mặt, cũng không cùng Dật Ninh giải thích " Ông chủ tôi mời cậu qua."
Dật Ninh trong lòng tràn đầy thấp thỏm hoảng sợ nhưng không có cách nào phản kháng đành theo sau người đàn ông, sau đó thấy được người như hắn nói " Ông chủ"
Lúc Dật Ninh đi qua cửa sổ xe thấy được " Ông chủ" kia, cũng không có nhận ra, người này chính là người đàn ông kỳ quái mấy hôm trước ăn pizza của cậu.
Bởi vì đối phương hôm đó là một thân âu phục màu xám, hôm nay lại là áo sơ mi rất tuỳ tiện, thậm chí ngay cả tóc cũng được chải sơ qua, không có cảm giác ngay ngắn uy nghiêm, giống như trẻ ra vài tuổi, khiến cho Dật Ninh căn bản nhận không ra, thế cho nên khiến cho cậu hàng ngày luôn bị người bắt chuyện mới nghĩ đến chính mình có đúng hay không lại bị người tới tiếp cận.
Bất quá, khi Dật Ninh dắt chó đứng ở ngoài cửa xe, đối phương cười cười mở cửa, " Lần trước pizza của cậu ăn rất ngon, mấy ngày gần đây tôi vẫn nhớ tới mùi vị kia. Để biểu thị lòng cảm ơn, tôi mời ăn cơm chiều, như thế nào?"
Dật Ninh nghe tới hai chữ ‘ pizza’ mới nhớ tới người này là ngày đó gặp ở ngoài thang máy, Chu Diên gọi hắn là " Chú Triệu"
Thông qua chuyện hôm đó, Dật Ninh nhìn ra được, người này hẳn là một người có thân phận có tiền của, hơn nữa Chu Diên cùng hắn rất quen thuộc, hơn nữa còn là loại quan hệ rất thân.
Dật Ninh bị ánh mắt thâm thuý mang theo khí thế của đối phương nhìn, cảm thấy rất không tự nhiên, mở miệng khách sáo " Chỉ là một cái pizza mà thôi, căn bản không đáng giá gì, nếu Triệu tiên sinh thích ăn, sau này có thể bảo Chu Diên mang tới cho ngài. Sự cảm tạ của ngài, tôi sao có thể nhận được, hơn nữa, tôi đã ăn xong cơm tối, hiện tại còn mang theo cẩu cẩu đi tản bộ, thực sự không thể nhận lời mời ăn tối của ngài."
Triệu Trăn nhìn một chút chú chó lông xù trắng tinh kia, cười cười với Dật Ninh " Cậu đã ăn cơm tối? Cũng được, vậy không ăn cơm, chúng ta đi uống gì đó trò chuyện." Nói xong, từ trên xe bước xuống, cư nhiên khom lưng sờ sờ chú chó trên mặt đất, nói " Chú chó này rất tuyệt, để tôi cho người dắt nó đi dạo một hồi là được.!"
Không có cách nào phản kháng, Dật Ninh đã bị mang lên xe, nhưng mà cậu cũng không muốn đem cẩu cẩu của mình cho người khác ôm, rất sợ người khác chăm sóc không tận tâm khiến cẩu cẩu thiệt thòi.
Vì vậy, lúc ở trên xe, cậu ngồi bên cạnh Triệu Trăn, trong lòng ôm chú chó, Triệu Trăn vẻ mặt tiếu ý đùa với cẩu của cậu.
Lúc ôm cẩu đi vào quán cà fe đương nhiên cậu bị ngăn từ cửa, Triệu Trăn nhìn cậu cười cười, nhưng không có ý giúp đỡ, cuối cùng Dật Ninh đành phải trơ mắt nhìn cẩu cẩu bị vệ sĩ của Triệu Trăn dắt đi ra.
Cuối cùng vẫn phải để thú cưng làm con tin, Dật Ninh vẻ mặt lo lắng.
Triệu Trăn ngồi đối diện cậu nhìn cậu " Cẩu của cậu cũng sẽ không bị giết làm thịt, một lát nữa sẽ trả lại cho cậu, cậu nhăn nhó làm cái gì?"
Dật Ninh mở miệng muốn phản bác, thế nhưng thói quen lại khiến cậu nói không nên lời, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Gọi nước trà, đối phương vừa uống trà, vừa ăn chút điểm tâm chiêu bài ở đây, trong miệng còn nói " Còn chưa có ăn cơm chiều, nhưng cùng cậu đến đây uống nước, không ăn chút đồ lót dạ là không được. Bánh ngọt ở quán này làm rất tuyệt, cậu cũng nếm thử đi."
Dật Ninh trong lòng oán thầm, rõ ràng hắn kéo mình đến đây uống trà, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên bị hắn buộc tội. Càng không nghĩ ra người này lần đầu tiên gặp mặt là một đại nhân vật uy nghiêm sắc bén khí thế thiên thành, hiện tại cùng là một người nhưng không hề có cảm giác này, ngược lại đúng là một người thích trêu chọc người khác.
Dật Ninh vừa cảm khái trong lòng, vừa mở miệng từ chối " Tôi đã ăn cơm tối, hiện tại cũng không đói bụng. Triệu tiên sinh nếu còn chưa ăn cơm, hẳn là nên ăn một chút, nhưng chỉ ăn điểm tâm mà không ăn rau dưa đối với thân thể không tốt."
Đối phương ăn xong một miếng bánh ngọt, lại cười nói " Mùi vị thực không tệ, cậu ăn tối rồi cũng nên thử một chút, tôi thấy cậu gầy như vậy, không cần lo lắng ăn nhiều thì béo."
Dật Ninh ngồi yên lặng, vì đối phương luôn đề cử liền dùng nĩa xiên từng miếng nhỏ cho vào trong miệng nếm thử, mềm mại thơm ngon, đích thực rất không tệ, chỉ là, cho dù ăn ngon, cũng không thể ăn nhiều.
Trong lòng cậu kỳ thực rất thích chưng diện, bình thường thích làm đồ ăn cùng điểm tâm, nướng các loại bánh qui, nhưng cậu vẫn có thể bảo trì vóc người tốt như hiện tại, đó là do cậu vô cùng kiềm chế, luôn luôn làm, rất ít ăn, làm xong cùng cho vào tủ lạnh, thỉnh thoảng ăn một chút, đại đa số là làm cho Chu Diên ăn.
Dật Ninh ăn một chút lại hạ dĩa xuống lau lau miệng không ăn nữa.
Triệu Trăn nhìn thấy cậu như vậy, cũng không gượng ép, chờ bản thân ăn no, mới cùng Dật Ninh ngẫu nhiên trò chuyện.
Mới đầu là là tuỳ ý loạn xả trời nam biển bắc, Triệu Trăn hỏi một chút về mấy vấn đề Dật Ninh thích sách gì thích nơi nào thích phim ảnh các loại, Dật Ninh đều từng cái đáp lại, sau đó còn nói về trù nghệ, mặt này Dật Ninh có rất nhiều điều có thể nói, hai người trò chuyện hồi lâu, Dật Ninh cảm thấy đối phương vừa nhìn qua thì đúng là loại hình ‘ quân tử xa nhà bếp’ , không nghĩ tới lại có thể có phần thông thạo trù nghệ, nói về từ điển các món ăn Trung Hoa kỷ đại, sau đó là các loại mỹ vị nước ngoài, đối với cách làm nói rõ ràng đâu ra đấy hơn nữa còn có rất nhiều kiến giải cá nhân.
Dật Ninh cùng hắn trò chuyện một hồi, cảm giác cảnh giác trong lòng cũng biến mất, trên mặt bảo trì vẻ tươi cười, ánh mắt nhu hoà mang theo tiếu ý cùng buông lỏng.
Ngoài cửa sổ đèn đã lên rực rỡ, đối phương cuối cùng cũng nhìn đồng hồ đeo tay, nói đã muộn, không thể trò chuyện thêm nữa.
Dật Ninh nhìn thời gian, phát hiện hai người vừa nói đã nói đến một tiếng rưỡi đồng hồ, vội vã đứng dậy " Thực sự là quá muộn."
Ngẫm lại cách nói của Triệu Trăn, liền cười nói một câu " làm lỡ thời gian quý giá của Triệu tiên sinh, thực là ngại."
Triệu Trăn cười nói " Thời gian của tôi đích xác quý giá. Bất quá, có thể cùng cậu trò chuyện vui vẻ như thế, thời gian dù quý giá cũng không cao hứng thế này."
Lúc đem cẩu cẩu trả cho Dật Ninh, Triệu Trăn nói " Lần sau lại mời cậu ăn, cậu cũng đừng ăn trước."
Dật Ninh trong lòng thầm nghĩ lẽ nào chính mình mỗi ngày đều không ăn cơm để chờ người mời ăn hay sao, thế nhưng mở miệng đáp " Cảm tạ Triệu tiên sinh đã mời, lần sau gặp lại."
Triệu Trăn tựa hồ bề bộn nhiều việc, sai vệ sĩ gọi taxi đưa Dật Ninh trở về, chính mình lên xe, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Dật Ninh về đến nhà, thực sự cũng không rõ vị Triệu tiên sinh rốt cuộc có ý tứ gì. Dật Ninh đương nhiên cũng không tự mình đa tình cho rằng đối phương có ý tứ với mình, chỉ là đối phương chỉ bởi vì ăn một cái pizza mà bỏ ra thời gian quý giá của hắn để mới mình đi ăn cũng quá kỳ lạ.
Dật Ninh cũng không đem chuyện này nói cho Chu Diên, thậm chí cũng không có hỏi bất luận chuyện gì về vị ‘ Triệu tiên sinh’ kia, rất sợ Chu Diên cái người thích ăn dấm chua lại suy nghĩ lung tung.
Dật Ninh cho rằng lần uống trà nói chuyện phiếm kia là lần cuối cùng, Triệu tiên sinh nói ‘ lần sau lại mời ăn cơm’ hẳn chỉ là lời khách sáo, không ngờ tới có một hôm đột nhiên nhận được điện thoại của một người xa lạ, cư nhiên là vị Triệu tiên sinh gọi tới, mời cậu tối nay cùng nhau đi ăn.
Từ sau khi bị Chu Diên tra ra quê quán của mình, Dật Ninh đương nhiên sẽ không vì những người như bọn họ có thể tra được số điện thoại di động của mình mà cảm thấy kỳ quái.
Qua điện thoại, Dật Ninh nói so với lần trước trôi chảy hơn, cậu trực tiếp từ chối lời mời của đối phương, nói bản thân có việc. Chỉ là không ngờ tới đối phương cười nói " Nếu như lần này cậu không đến, lần sau tôi lại mời, cậu dù sao vẫn phải tới, sao lần này không tới luôn?"
Dật Ninh không thể làm gì khác hơn là để cẩu cẩu ở trong nhà, một mình ra ngoài.
Không ngờ lần này đối phương cho xe đứng ngay ngoài cổng tiểu khu, Dật Ninh vừa ra khỏi cổng khu nhà, đã bị mời lên xe.
Là ăn ở một nhà hàng hải sản, đối phương ở trước mặt Dật Ninh dường như chẳng buồn quan tâm đến hình tượng, ăn đến phi thường thoải mái vui vẻ, nhưng Dật Ninh lại rất khách sáo, chậm rãi bóc vỏ, nhã nhặn mà ăn, ăn cũng rất ít.
Đối phương nhìn dáng vẻ Dật Ninh ăn hải sản, cười nói " Cách ăn của cậu, thực giống một cô tiểu thư khuê các. Cậu ăn như vậy sao no được. Cũng không miễn cưỡng cậu, nếu không ăn hải sản, thì ăn nhiều điểm tâm một chút."
Dật Ninh nghe hắn nói có chút đỏ mặt, từ từ ăn chút điểm tâm nhà hàng hải sản cung cấp, lại uống chút cháo.
Đến tận lúc rời đi, đối phương cũng không nói đến chuyện chính gì, lẽ nào thực sự là đi ăn? Dật Ninh thật đúng là bị hành vi của đối phương làm cho mơ hồ.
Nhưng mà, sau khi lên xe, đối phương cũng không có nói muốn đưa cậu trở về, mà nói chính mình ăn quá no, muốn ra bờ biển tản bộ, vì vậy Dật Ninh chỉ có thể cùng đối phương đi dạo.
Chu Diên gọi điện cho cậu, Dật Ninh nói mình đang đi dạo bên ngoài, Chu Diên cũng không hỏi gì khác, chỉ dặn cậu chú ý an toàn, về nhà sớm một chút. Nói tối hôm nay hắn có việc bận, sẽ về nhà muộn một chút, Dật Ninh vừa gật đầu trả lời hắn, vừa đi theo Triệu Trăn.
Đứng ở hải cảng, xa xa đèn đuốc sáng trưng, tiếng sóng biển, mùi vị gió biển, Dật Ninh đứng ở đó, nắm chặt áo khoác, không nói gì, nhưng khiến người ta có cảm giác xinh đẹp như thần tiên.
Triệu Trăn nhìn cậu một lát, rốt cục cũng nói đến chuyện chính" Dật Nhiên nói cho ta về chuyện của nó cùng Chu Diên …."
Dật Ninh nghe Triệu Trăn đột nhiên lên tiếng, quay đầu nhìn về phía hắn, nghe hắn nói tới " Dật Nhiên’ Dật Ninh ban đầu cũng không phản ứng đó là ai, lúc sau mới nghĩ đến vị bằng hữu của Chu Diên gọi là “Tào Dật Nhiên ‘, mới đoán rằng hẳn là người này.
Nghĩ đến Tào Dật Nhiên, Dật Ninh theo phản xạ nghĩ tới khuôn mặt trắng trẻo cao ngạo của hắn, sau đó là con mắt mang theo hung ác, lúc hắn đánh mình cũng không chút nương tay. Vì vậy, hai má dường như trở lên đau nhức.
Dật Ninh bất giác đưa tay lên chạm vào hai má, biểu tình trên khuôn mặt có chút mất tự nhiên, cậu không biết vị Triệu tiên sinh này cùng Tào Dật Nhiên là quan hệ gì, lẽ nào mời mình đi uống trà đi ăn là vì chuyện của Tào Dật Nhiên.
Mới đầu Dật Ninh cũng không có suy nghĩ kỹ về nguyên nhân Tào Dật Nhiên đánh mình, sau đó mới đoán rằng có lẽ nào Tào Dật Nhiên đối với Chu Diên có tình ý, lúc này nghe Triệu tiên sinh nói đến Tào Dật Nhiên cùng Chu Diên, cậu liền có chút cảnh giác, nhìn Triệu Trăn, muốn nghe hắn kế tiếp nói cái gì.
Dật Ninh tuy bề ngoài yếu đuối, nhưng trong lòng lại rất hiểu biết, cậu đã từng trải qua nhiều việc, bởi vì hiểu rõ, nên không có dục vọng, tất cả đều ẩn nhẫn là chính, cũng không quá mức tranh giành, chỉ muốn bình bình thường thường trải qua một đời mà thôi.
Cái này ‘ hàng ngày’, khiến cho không ít người biết đến cậu.
Có đôi khi là tự Chu Diên xuống lầu đón cậu, có đôi khi là trợ lý xuống.
Trước khi cùng Dật Ninh chung sống, sinh hoạt cá nhân của Chu Diên luôn hỗn loạn, thường xuyên một đêm tình, bất quá bởi vì Chu Sam dạy dỗ, hắn thật không có thói quen ăn cỏ gần hang, vì vậy hình tượng của hắn tại công ty, cư nhiên vẫn là bộ dáng nghiêm túc mà ngạo nghễ.
Dật Ninh mỗi lần tới đưa cơm, đều bị Chu Diên nhốt trong phòng làm việc thân thiết một phen, thế cho nên Dật Ninh không thể không phỏng đoán, Chu Diên muốn cậu đi đưa cơm, rốt cuộc là thật sự thích ăn đồ cậu làm, hay là muốn khi dễ cậu như vậy.
Mỗi lần cậu đều bị Chu Diên khiến cho đỏ tới tận mang tai, hai cánh môi đỏ bừng, ai nấy đều hiểu được hai người ở trong phòng làm việc nẩy sinh cái gì, thế cho nên Dật Ninh luôn luôn đối với việc này rất ngượng ngùng, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt Chu Diên ôm hôn thân mật, chỉ có thể quấn quýt không buông tiếp tục không ngừng.
Trong lúc Dật Ninh đã quên đi sự kiện trong thang máy cùng cơm hộp lần trước, thì cư nhiên gặp lại vị Triệu tiên sinh khi đó gặp phải ở trên đường.
Vào lúc sẩm tối, Dật Ninh dắt chó đi dạo, nhân tiện mua một ít vật dụng hàng ngày.
Trong đầu còn đang nghĩ ngợi tới ý tưởng cho tiểu thuyết mới, cậu bước đi phi thường không chuyên tâm, nếu không phải cẩu cẩu rất nghe lời, đem cậu kéo đến ven đường mới tránh khỏi đụng phải cây.
Đột nhiên bị người chộp lên vai, Dật Ninh bị hoảng hồn, ngẩng đầu lên nhìn người, là một người rất cao to, một người đàn ông cường tráng vạm vỡ, trên mặt rất có sát khí cùng khí thế, Dật Ninh không biết lai lịch đối phương, nhưng nhìn như vậy, đối phương trông thế nào cũng giống một tên cướp, cậu bị hoảng sợ, theo phản xạ lùi về sau hai bước, mới ấp a ấp úng hỏi " Anh… anh là ai? Có chuyện gì?"
Vẻ mặt đối phương rất thận trọng nghiêm túc, thanh âm trầm thấp phù hợp với vẻ mặt, cũng không cùng Dật Ninh giải thích " Ông chủ tôi mời cậu qua."
Dật Ninh trong lòng tràn đầy thấp thỏm hoảng sợ nhưng không có cách nào phản kháng đành theo sau người đàn ông, sau đó thấy được người như hắn nói " Ông chủ"
Lúc Dật Ninh đi qua cửa sổ xe thấy được " Ông chủ" kia, cũng không có nhận ra, người này chính là người đàn ông kỳ quái mấy hôm trước ăn pizza của cậu.
Bởi vì đối phương hôm đó là một thân âu phục màu xám, hôm nay lại là áo sơ mi rất tuỳ tiện, thậm chí ngay cả tóc cũng được chải sơ qua, không có cảm giác ngay ngắn uy nghiêm, giống như trẻ ra vài tuổi, khiến cho Dật Ninh căn bản nhận không ra, thế cho nên khiến cho cậu hàng ngày luôn bị người bắt chuyện mới nghĩ đến chính mình có đúng hay không lại bị người tới tiếp cận.
Bất quá, khi Dật Ninh dắt chó đứng ở ngoài cửa xe, đối phương cười cười mở cửa, " Lần trước pizza của cậu ăn rất ngon, mấy ngày gần đây tôi vẫn nhớ tới mùi vị kia. Để biểu thị lòng cảm ơn, tôi mời ăn cơm chiều, như thế nào?"
Dật Ninh nghe tới hai chữ ‘ pizza’ mới nhớ tới người này là ngày đó gặp ở ngoài thang máy, Chu Diên gọi hắn là " Chú Triệu"
Thông qua chuyện hôm đó, Dật Ninh nhìn ra được, người này hẳn là một người có thân phận có tiền của, hơn nữa Chu Diên cùng hắn rất quen thuộc, hơn nữa còn là loại quan hệ rất thân.
Dật Ninh bị ánh mắt thâm thuý mang theo khí thế của đối phương nhìn, cảm thấy rất không tự nhiên, mở miệng khách sáo " Chỉ là một cái pizza mà thôi, căn bản không đáng giá gì, nếu Triệu tiên sinh thích ăn, sau này có thể bảo Chu Diên mang tới cho ngài. Sự cảm tạ của ngài, tôi sao có thể nhận được, hơn nữa, tôi đã ăn xong cơm tối, hiện tại còn mang theo cẩu cẩu đi tản bộ, thực sự không thể nhận lời mời ăn tối của ngài."
Triệu Trăn nhìn một chút chú chó lông xù trắng tinh kia, cười cười với Dật Ninh " Cậu đã ăn cơm tối? Cũng được, vậy không ăn cơm, chúng ta đi uống gì đó trò chuyện." Nói xong, từ trên xe bước xuống, cư nhiên khom lưng sờ sờ chú chó trên mặt đất, nói " Chú chó này rất tuyệt, để tôi cho người dắt nó đi dạo một hồi là được.!"
Không có cách nào phản kháng, Dật Ninh đã bị mang lên xe, nhưng mà cậu cũng không muốn đem cẩu cẩu của mình cho người khác ôm, rất sợ người khác chăm sóc không tận tâm khiến cẩu cẩu thiệt thòi.
Vì vậy, lúc ở trên xe, cậu ngồi bên cạnh Triệu Trăn, trong lòng ôm chú chó, Triệu Trăn vẻ mặt tiếu ý đùa với cẩu của cậu.
Lúc ôm cẩu đi vào quán cà fe đương nhiên cậu bị ngăn từ cửa, Triệu Trăn nhìn cậu cười cười, nhưng không có ý giúp đỡ, cuối cùng Dật Ninh đành phải trơ mắt nhìn cẩu cẩu bị vệ sĩ của Triệu Trăn dắt đi ra.
Cuối cùng vẫn phải để thú cưng làm con tin, Dật Ninh vẻ mặt lo lắng.
Triệu Trăn ngồi đối diện cậu nhìn cậu " Cẩu của cậu cũng sẽ không bị giết làm thịt, một lát nữa sẽ trả lại cho cậu, cậu nhăn nhó làm cái gì?"
Dật Ninh mở miệng muốn phản bác, thế nhưng thói quen lại khiến cậu nói không nên lời, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Gọi nước trà, đối phương vừa uống trà, vừa ăn chút điểm tâm chiêu bài ở đây, trong miệng còn nói " Còn chưa có ăn cơm chiều, nhưng cùng cậu đến đây uống nước, không ăn chút đồ lót dạ là không được. Bánh ngọt ở quán này làm rất tuyệt, cậu cũng nếm thử đi."
Dật Ninh trong lòng oán thầm, rõ ràng hắn kéo mình đến đây uống trà, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên bị hắn buộc tội. Càng không nghĩ ra người này lần đầu tiên gặp mặt là một đại nhân vật uy nghiêm sắc bén khí thế thiên thành, hiện tại cùng là một người nhưng không hề có cảm giác này, ngược lại đúng là một người thích trêu chọc người khác.
Dật Ninh vừa cảm khái trong lòng, vừa mở miệng từ chối " Tôi đã ăn cơm tối, hiện tại cũng không đói bụng. Triệu tiên sinh nếu còn chưa ăn cơm, hẳn là nên ăn một chút, nhưng chỉ ăn điểm tâm mà không ăn rau dưa đối với thân thể không tốt."
Đối phương ăn xong một miếng bánh ngọt, lại cười nói " Mùi vị thực không tệ, cậu ăn tối rồi cũng nên thử một chút, tôi thấy cậu gầy như vậy, không cần lo lắng ăn nhiều thì béo."
Dật Ninh ngồi yên lặng, vì đối phương luôn đề cử liền dùng nĩa xiên từng miếng nhỏ cho vào trong miệng nếm thử, mềm mại thơm ngon, đích thực rất không tệ, chỉ là, cho dù ăn ngon, cũng không thể ăn nhiều.
Trong lòng cậu kỳ thực rất thích chưng diện, bình thường thích làm đồ ăn cùng điểm tâm, nướng các loại bánh qui, nhưng cậu vẫn có thể bảo trì vóc người tốt như hiện tại, đó là do cậu vô cùng kiềm chế, luôn luôn làm, rất ít ăn, làm xong cùng cho vào tủ lạnh, thỉnh thoảng ăn một chút, đại đa số là làm cho Chu Diên ăn.
Dật Ninh ăn một chút lại hạ dĩa xuống lau lau miệng không ăn nữa.
Triệu Trăn nhìn thấy cậu như vậy, cũng không gượng ép, chờ bản thân ăn no, mới cùng Dật Ninh ngẫu nhiên trò chuyện.
Mới đầu là là tuỳ ý loạn xả trời nam biển bắc, Triệu Trăn hỏi một chút về mấy vấn đề Dật Ninh thích sách gì thích nơi nào thích phim ảnh các loại, Dật Ninh đều từng cái đáp lại, sau đó còn nói về trù nghệ, mặt này Dật Ninh có rất nhiều điều có thể nói, hai người trò chuyện hồi lâu, Dật Ninh cảm thấy đối phương vừa nhìn qua thì đúng là loại hình ‘ quân tử xa nhà bếp’ , không nghĩ tới lại có thể có phần thông thạo trù nghệ, nói về từ điển các món ăn Trung Hoa kỷ đại, sau đó là các loại mỹ vị nước ngoài, đối với cách làm nói rõ ràng đâu ra đấy hơn nữa còn có rất nhiều kiến giải cá nhân.
Dật Ninh cùng hắn trò chuyện một hồi, cảm giác cảnh giác trong lòng cũng biến mất, trên mặt bảo trì vẻ tươi cười, ánh mắt nhu hoà mang theo tiếu ý cùng buông lỏng.
Ngoài cửa sổ đèn đã lên rực rỡ, đối phương cuối cùng cũng nhìn đồng hồ đeo tay, nói đã muộn, không thể trò chuyện thêm nữa.
Dật Ninh nhìn thời gian, phát hiện hai người vừa nói đã nói đến một tiếng rưỡi đồng hồ, vội vã đứng dậy " Thực sự là quá muộn."
Ngẫm lại cách nói của Triệu Trăn, liền cười nói một câu " làm lỡ thời gian quý giá của Triệu tiên sinh, thực là ngại."
Triệu Trăn cười nói " Thời gian của tôi đích xác quý giá. Bất quá, có thể cùng cậu trò chuyện vui vẻ như thế, thời gian dù quý giá cũng không cao hứng thế này."
Lúc đem cẩu cẩu trả cho Dật Ninh, Triệu Trăn nói " Lần sau lại mời cậu ăn, cậu cũng đừng ăn trước."
Dật Ninh trong lòng thầm nghĩ lẽ nào chính mình mỗi ngày đều không ăn cơm để chờ người mời ăn hay sao, thế nhưng mở miệng đáp " Cảm tạ Triệu tiên sinh đã mời, lần sau gặp lại."
Triệu Trăn tựa hồ bề bộn nhiều việc, sai vệ sĩ gọi taxi đưa Dật Ninh trở về, chính mình lên xe, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Dật Ninh về đến nhà, thực sự cũng không rõ vị Triệu tiên sinh rốt cuộc có ý tứ gì. Dật Ninh đương nhiên cũng không tự mình đa tình cho rằng đối phương có ý tứ với mình, chỉ là đối phương chỉ bởi vì ăn một cái pizza mà bỏ ra thời gian quý giá của hắn để mới mình đi ăn cũng quá kỳ lạ.
Dật Ninh cũng không đem chuyện này nói cho Chu Diên, thậm chí cũng không có hỏi bất luận chuyện gì về vị ‘ Triệu tiên sinh’ kia, rất sợ Chu Diên cái người thích ăn dấm chua lại suy nghĩ lung tung.
Dật Ninh cho rằng lần uống trà nói chuyện phiếm kia là lần cuối cùng, Triệu tiên sinh nói ‘ lần sau lại mời ăn cơm’ hẳn chỉ là lời khách sáo, không ngờ tới có một hôm đột nhiên nhận được điện thoại của một người xa lạ, cư nhiên là vị Triệu tiên sinh gọi tới, mời cậu tối nay cùng nhau đi ăn.
Từ sau khi bị Chu Diên tra ra quê quán của mình, Dật Ninh đương nhiên sẽ không vì những người như bọn họ có thể tra được số điện thoại di động của mình mà cảm thấy kỳ quái.
Qua điện thoại, Dật Ninh nói so với lần trước trôi chảy hơn, cậu trực tiếp từ chối lời mời của đối phương, nói bản thân có việc. Chỉ là không ngờ tới đối phương cười nói " Nếu như lần này cậu không đến, lần sau tôi lại mời, cậu dù sao vẫn phải tới, sao lần này không tới luôn?"
Dật Ninh không thể làm gì khác hơn là để cẩu cẩu ở trong nhà, một mình ra ngoài.
Không ngờ lần này đối phương cho xe đứng ngay ngoài cổng tiểu khu, Dật Ninh vừa ra khỏi cổng khu nhà, đã bị mời lên xe.
Là ăn ở một nhà hàng hải sản, đối phương ở trước mặt Dật Ninh dường như chẳng buồn quan tâm đến hình tượng, ăn đến phi thường thoải mái vui vẻ, nhưng Dật Ninh lại rất khách sáo, chậm rãi bóc vỏ, nhã nhặn mà ăn, ăn cũng rất ít.
Đối phương nhìn dáng vẻ Dật Ninh ăn hải sản, cười nói " Cách ăn của cậu, thực giống một cô tiểu thư khuê các. Cậu ăn như vậy sao no được. Cũng không miễn cưỡng cậu, nếu không ăn hải sản, thì ăn nhiều điểm tâm một chút."
Dật Ninh nghe hắn nói có chút đỏ mặt, từ từ ăn chút điểm tâm nhà hàng hải sản cung cấp, lại uống chút cháo.
Đến tận lúc rời đi, đối phương cũng không nói đến chuyện chính gì, lẽ nào thực sự là đi ăn? Dật Ninh thật đúng là bị hành vi của đối phương làm cho mơ hồ.
Nhưng mà, sau khi lên xe, đối phương cũng không có nói muốn đưa cậu trở về, mà nói chính mình ăn quá no, muốn ra bờ biển tản bộ, vì vậy Dật Ninh chỉ có thể cùng đối phương đi dạo.
Chu Diên gọi điện cho cậu, Dật Ninh nói mình đang đi dạo bên ngoài, Chu Diên cũng không hỏi gì khác, chỉ dặn cậu chú ý an toàn, về nhà sớm một chút. Nói tối hôm nay hắn có việc bận, sẽ về nhà muộn một chút, Dật Ninh vừa gật đầu trả lời hắn, vừa đi theo Triệu Trăn.
Đứng ở hải cảng, xa xa đèn đuốc sáng trưng, tiếng sóng biển, mùi vị gió biển, Dật Ninh đứng ở đó, nắm chặt áo khoác, không nói gì, nhưng khiến người ta có cảm giác xinh đẹp như thần tiên.
Triệu Trăn nhìn cậu một lát, rốt cục cũng nói đến chuyện chính" Dật Nhiên nói cho ta về chuyện của nó cùng Chu Diên …."
Dật Ninh nghe Triệu Trăn đột nhiên lên tiếng, quay đầu nhìn về phía hắn, nghe hắn nói tới " Dật Nhiên’ Dật Ninh ban đầu cũng không phản ứng đó là ai, lúc sau mới nghĩ đến vị bằng hữu của Chu Diên gọi là “Tào Dật Nhiên ‘, mới đoán rằng hẳn là người này.
Nghĩ đến Tào Dật Nhiên, Dật Ninh theo phản xạ nghĩ tới khuôn mặt trắng trẻo cao ngạo của hắn, sau đó là con mắt mang theo hung ác, lúc hắn đánh mình cũng không chút nương tay. Vì vậy, hai má dường như trở lên đau nhức.
Dật Ninh bất giác đưa tay lên chạm vào hai má, biểu tình trên khuôn mặt có chút mất tự nhiên, cậu không biết vị Triệu tiên sinh này cùng Tào Dật Nhiên là quan hệ gì, lẽ nào mời mình đi uống trà đi ăn là vì chuyện của Tào Dật Nhiên.
Mới đầu Dật Ninh cũng không có suy nghĩ kỹ về nguyên nhân Tào Dật Nhiên đánh mình, sau đó mới đoán rằng có lẽ nào Tào Dật Nhiên đối với Chu Diên có tình ý, lúc này nghe Triệu tiên sinh nói đến Tào Dật Nhiên cùng Chu Diên, cậu liền có chút cảnh giác, nhìn Triệu Trăn, muốn nghe hắn kế tiếp nói cái gì.
Dật Ninh tuy bề ngoài yếu đuối, nhưng trong lòng lại rất hiểu biết, cậu đã từng trải qua nhiều việc, bởi vì hiểu rõ, nên không có dục vọng, tất cả đều ẩn nhẫn là chính, cũng không quá mức tranh giành, chỉ muốn bình bình thường thường trải qua một đời mà thôi.
Tác giả :
Nam Chi