Dật Ninh
Chương 58
Dật Ninh từ lần trước bởi vì đi gặp võng hữu mà tới chỗ làm việc của Chu Diên, sau đó cậu cũng tới vài lần, có đôi khi là mang tài liệu tới cho Chu Diên, có lúc là mang cơm cho hắn.
Nhìn thấy bộ dạng Chu Diên lúc công tác rất nghiêm túc cùng thành thục mà mị lực mười phần, Dật Ninh dường như thấy mình phát hiện một mặt khác của Chu Diên, mà mặt này chính là mặt Dật Ninh mê muội.
Nếu nói cậu cùng Chu Diên hiện tại nói chuyện yêu đương là bởi vì Chu Diên dây dưa, mà cậu cũng mong muốn trong cuộc đời có thể có một người cùng cậu nói chuyện yêu đương một lần, sau khi nhìn thấy Chu Diên bớt phóng túng không còn tác phong lưu manh mà nghiêm túc ổn trọng chăm chú xử lý công việc, cậu liền vì nam tính mị hoặc của Chu Diên khiến cho say đắm, mà yêu say đắm khiến cho cậu nhìn hắn với cặp mắt ngưỡng mộ hoàn toàn khác xưa.
Đây là ảo tưởng tình yêu của Dật Ninh, là tình cảm của chính cậu.
Chu Diên công tác rất bận bịu, bởi vì tính chất công việc, buổi tối kỳ thực mới là lúc bận nhất, bất quá Chu Diên cũng không làm đêm, dù sao chú ba hắn cũng lưu lại cho hắn những thuộc hạ rất tốt, hắn cũng cùng họ cộng tác một năm tròn, cho nên hiểu rõ lẫn nhau, Chu Diên cũng hiểu phải làm thế nào để dùng bọn họ, thậm chí làm gì để bọn họ hài lòng công nhận hắn, mà không chỉ coi hắn như nhị thế tổ, làm việc qua quýt cho xong.
Thành tích của Chu Diên cũng chiếm được sự khẳng định của Chu Sam, thậm chí Chu Ký khi tới tìm hắn đi ăn cơm, hai cha con nói không ít chuyện.
Chu Diên thực sự trưởng thành.
Tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Mấy chục năm chơi đùa không chút kiêng kị, Chu Diên đối với những…….. thứ này từ lâu đã chán ngán, bởi vì chán ghét, nên hắn càng thêm hiểu rõ chính mình cần cái gì, muốn làm gì, và phải làm như thế nào.
Trong nhà bọn họ luôn buông lỏng phương thức giáo dục, dưỡng dục ra hắn cũng coi như không thất bại.
Chu Diên không về ăn cơm chiều, Dật Ninh ăn tối xong lại dẫn theo Thuỷ Thuỷ đi công viên tản bộ, sau khi về nhà còn viết xong một trang bản thảo, gần đây cậu gửi bản thảo cho một tạp chí nhỏ, tất cả đều là chuyện ngắn viết về đề tài thú cưng, biên tập nói phản ứng của độc giả rất tốt, rất nhiều người thích.
Vì vậy dạo này tâm tình Dật Ninh rất tốt.
Lúc gọi diện cho Chu Diên, Chu Diên dường như đang cáu kỉnh chuyện gì đó, Dật Ninh có thể từ trong giọng nói của hắn thấy một chút bất bình thường khiến cho tâm tình của hắn không ổn định.
“Còn đang bận sao, lát nữa em gọi lại, anh làm việc trước đi!" Dật Ninh dịu dàng nói, chuẩn bị cúp điện thoại.
" Không có việc gì, hiện tại anh muốn cùng em nói chuyện." giọng nói của Chu Diên trở nên tốt hơn một chút, không giống như vừa nãy mang theo tức giận.
" A. Em có nướng món bánh pizza tôm thịt xông khói anh thích ăn, buổi tối anh trở về có thể ăn bữa khuya." giọng nói của Dật Ninh nhẹ nhàng, khiến cho người nghe có thể bình tâm trở lại.
Chu Diên tựa lưng trên sofa, nhìn màn trời tối đen, còn có ánh đèn sáng choang của các toà cao ốc, hắn mỉm cười đáp " Anh còn chưa có ăn cơm chiều, em lại dùng bánh pizza để câu dẫn anh, nói xem, em hư hay không hư? Có phải hay không muốn anh mau trở về."
Dật Ninh bị lời nói có chút oán trách cùng mang theo chút trêu đùa của Chu Diên khiến cho hai lỗ tai đỏ hồng, hai má nóng lên, ấp a ấp úng " Đã trễ thế này còn chưa ăn? Bận như thế sao? “
Bị mấy chuyện phiền phức làm cho mệt mỏi, không muốn ăn, nên cũng không ăn. Hiện tại nghe em nói, anh lại muốn ăn thức ăn em làm." thanh âm của Chu Diên trầm thấp từ tính, mang theo chút tiếu ý, Dật Ninh nghe vậy trong tâm đặc biệt mềm mại, ấm áp trong lòng, trong đầu cư nhiên nghĩ đến cảm giác lúc Chu Diên hôn mình.
Cậu vỗ vỗ cái chân nhỏ của cẩu cẩu, hỏi " Hiện tại em mang tới cho anh nhé, anh muốn ăn không? Hoặc là anh tranh thủ thời gian đi xuống nhà hàng bên dưới ăn chút gì đó."
Chu Diên nghĩ đến lúc chiều cô hắn gọi điện bảo hắn đến nơi giới thiệu, không ngờ tới sau đó lại đến chú ba hắn, cũng nhắc tới chuyện này, tâm tình hắn càng thêm không tốt.
Chu Diên hướng Chu Sam biểu đạt ý tứ không muốn kết hôn, Chu Sam không biểu hiện ra mặt, chỉ hỏi quan hệ giữa hắn cùng Dật Ninh gần đây thế nào, Chu Diên đương nhiên cùng Dật Ninh quan hệ rất tốt, đồng thời đối với cuộc sống của hai người hắn rất thoả mãn.
Cho dù hắn ở bên ngoài làm sao, luôn có một chỗ nho nhỏ, nơi được hắn gọi là nhà, có một người đang chờ hắn, cho hắn nụ hôn dịu dàng, vì hắn dọn cơm nước, đối với hắn nói những lời ấm áp, dung nhượng hắn, quan tâm hắn. Khiến cho đáy lòng trống rỗng cô đơn của hắn trước đây có chỗ ký thác, không bao giờ vì những giấc mộng giữa đêm mà thẫn thờ, dựa vào khói thuốc rượu cùng tư vị dục vọng phóng túng để tạm thời trốn tránh.
Từ khi còn bé cho đến lúc lớn lên, hiểu được thế giới của người lớn, hắn chưa bao giờ thấy an tâm cùng thoả mãn như lúc này.
" Tuy rằng không nhất định phải kết hôn ngay, nhưng đi tìm hiểu thử xem cũng được. Dù sao cũng là người cô con coi trọng, nếu như hai nhà làm thông gia, sau này cũng dễ cư xử chú không nói cháu cũng hiểu rõ."
Lời của Chu Sam mang theo ý tứ khuyên nhủ cùng cảnh cáo, Chu Diên cũng rất phiền chán.
Hắn từ sớm đã hiểu rõ bản thân sau này nhất định sẽ lấy một cô gái môn đăng hộ đối, nếu không phải đồng minh trong việc làm ăn, thì chính là tiểu thư con nhà quan.
Trước đây hắn thấy việc này cũng không quan trọng, cho dù lấy ai hắn cũng không quan tâm, dù sao lấy vợ không có nghĩa là cùng người vợ này đi suốt một đời mà không thể ở ngoài có những người khác.
Bất quá hiện tại hắn đối với chuyện này rất phiền não, đối mặt với từ ‘ vợ’ này, trong đầu hắn lập tức hiện lên chính là khuôn mặt dịu dàng của Dật Ninh lúc nhìn hắn, ánh mắt ấm áp, điệu bộ tươi cười hơi ngượng ngùng.
Nếu như có một người phụ nữ được người khác nói là vợ hắn, hắn cảm thấy là lạ, trong lòng có chút buồn phiền.
Hắn nghĩ cuộc sống như hiện giờ cứ tồn tại mãi mãi là được.
Bởi vì những suy nghĩ này, làm cho tâm tình hắn không tốt lắm, không muốn ăn cơm chiều, sau đó vì công việc nên cũng gác lại, những chuyện thường ngày có thể dễ dàng tha thứ, hiện giờ lại đối với nhân viên cấp dưới yêu cầu càng thêm nghiêm khắc.
Mãi cho đến lúc Dật Ninh gọi điện đến cho hắn, hắn mới thoát khỏi tâm trạng buồn bực..
Dật Ninh thay quần áo, đem cẩu cẩu nhốt trong nhà, ngoài bánh pizza, cậu còn mang thêm chè ngân nhĩ hạt sen dùng giải nhiệt, đi giày, ở cửa chính xoa xoa đầu cẩu cẩu, muốn cho nó ở nhà, một mình ra ngoài.
Lúc này là tháng năm, thời tiết dù oi bức nhưng cũng không quá nóng, ban ngày là lúc mặt trời còn nóng rực, về tối, gió thổi nhiều, Dật Ninh dù mặc áo dài tay cũng thấy chút lạnh.
Dật Ninh không lái xe, hơn nữa cũng không muốn học lái xe, Chu Diên nói với cậu rất nhiều lần, cuối cùng cậu vẫn nói rằng tự mình lái xe chính là đem tính mạng người khác đặt trên tay mình, cậu không muốn học.
Dật Ninh gọi xe tới công ty Chu Diên, đi qua quảng trường, từ cửa chính phía bên khách sạn cùng nhà hát đi lên lầu.
Đây là Dật Ninh cách đây không lâu mới biết được, từ nơi này ở tầng trệt có thể trực tiếp đổi hai lần thang máy là đến văn phòng Chu Diên, mà không cần làm phiền Chu Diên cho người xuống đón.
Dật Ninh đối với phục vụ sinh nói tình huống, đối phương cũng không biết quan hệ của cậu với Chu Diên, cậu nói là tới đưa cơm, đối phương gọi điện cho văn phòng giám đốc, cậu cùng trợ lý của Chu Diên nói chuyện, lại đem điện thoại giao cho nhân viên lễ tân, các nàng xác nhận sau đó mới cho cậu đi.
Tuy cho cậu đi lên, nhưng vẫn phải có nhân viên bảo vệ theo cậu lên lầu, không thì không thể thông hành.
Đi thang máy lên đến hết mười tầng, sau đó lại đổi một lượt thang máy.
Trên hành lang ánh sáng không rõ lắm, tấm thảm trải mềm mại, những bức danh hoạ trên vách tường, còn có bồn cây xanh bên lối đi, nơi này yên lặng khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái lắm.
Dật Ninh mang theo đồ đạc, ánh mắt thăm dò cùng có chút háo sắc của người bảo vệ khiến cho cậu đặc biệt không thoải mái, hơn nữa còn làm cho cậu hoảng sợ.
Trước đây cậu tới chỗ này đều là vào ban ngày, mấy lần trước đều là Chu Diên tự mình xuống đón cậu, đi thang máy chuyên dụng chạy thẳng tới tầng cao nhất, lần sau là đi theo trợ lý của Chu Diên không phải thang máy chuyên dụng, nhưng chuyển hai lần là tới. Lúc ấy trợ lý còn cười nói với cậu, nếu muốn cho giám đốc một cái kinh hỷ, cậu có thể đi lên như thế này.
Dật Ninh nắm chặt đồ trong tay, cúi đầu đi phía trước, lúc đến thang máy kế tiếp, cậu ngẩng đầu đối với bảo tiêu đi theo cậu nói " Tôi tự mình biết đường, có thể đi lên một mình, anh còn công việc khác, anh cứ đi làm đi."
Đối phương đương nhiên không chịu để cậu tự đi lên, trong thang máy lần này chỉ có hai người Dật Ninh cùng hắn, Dật Ninh thấp thỏm trong lòng, tấm thảm treo tường trong thang máy này rất đẹp, thậm chí ngay một chút phản xạ của mặt kính cũng không có, cậu không nhìn thấy được động tác của người bảo vệ sau lưng mình, lúc cậu nghiêng mình một chút, thì cảm giác được đối phương bắt đầu giở trò ức hiếp, đưa tay sờ mông cậu một cái, Dật Ninh giẩy nẩy cả mình, toàn thân nổi da ga, vội vã tránh sang bên cạnh một chút, ấn liên tục vài cái vào tầng tiếp theo, tức giận nói " Ngươi làm cái gì?"
Đối phương cười cười, hèn mọn đến quang minh chính đại, " Cậu em có thời gian hay không, chờ lúc anh tan tầm cùng nhau uống một chén thế nào?"
Dật Ninh kinh ngạc vì lời hắn nói, lẽ nào cái người này là đang gạ một đêm tình hay sao?
Cửa thang máy mở ra, cậu vội vã chạy ra ngoài, đối phương cũng ra theo.
" Xin lỗi, tôi đã có bạn trai. Đối với anh không có hứng thú." Dật Ninh tức giận đến đỏ cả mặt.
" Cũng không sao, tôi không ngại, trước tiên có thể cùng tôi thử xem, nói không chừng tôi so với bạn trai của em còn tốt hơn?" đối phương không buồn để tâm đến Dật Ninh nói, vẫn như cũ nhìn Dật Ninh cười cười.
Dật Ninh cảm thấy thực kỳ quái, dựa vào cái gì mà cậu chỉ đi thang máy cũng gặp phải người như vậy.
" Xin lỗi, tôi không muốn." Dật Ninh dọc theo hành lang thối lui, chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Diên cầu cứu. Đối mặt với loại đàn ông cơ bắp thế này, cậu một chút cũng không nắm chắc bản thân có thể đấu lại hắn. Bất quá, nếu để Chu Diên biết cậu gặp phải loại chuyện này, Chu Diên e rằng lại tức giận.
Dật Ninh kêu khổ trong lòng, nghĩ trước tiên nên gọi cho trợ lý của Chu Diên sẽ tốt hơn.
Lui dần về phía sau, cậu không có chú ý, nên đụng phải người khác.
Bởi vì thảm quá dầy, cho nên căn bản không nghe được tiếng bước chân, Dật Ninh đụng phải người mới phản ứng lại.
Kỳ thực cũng không tính là va chạm, chỉ là sát tới đối phương, bị người dùng tay cản lại.
Tên bảo vệ vừa bắt chuyện với cậu đã khom người đứng một bên, Dật Ninh xoay người nhìn người bị mình đụng phải, sửng sốt, vội vã tránh sang một bên.
Người này tướng mạo cũng không có gì hơn người, chỉ là trong đôi mắt thâm thuý lộ ra vẻ sắc bén, vóc người cao lớn, khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là người có vị thế trong một thời gian dài. Phía sau hắn còn có hai người ăn mặc theo kiểu vệ sĩ khiến cho người khác vừa nhìn thân thể đã phát lạnh.
Dật Ninh biết mình đụng phải một chuyện khó lường, vội cúi đầu nhận lỗi " Xin lỗi."
Đối phương đứng lại bình tĩnh quan sát Dật Ninh, mở miệng nói " Cậu ngẩng đầu lên."
Dật Ninh nghe thấy đối phương nói không tự giác thì ngẩng đầu lên, dường như thân thể theo lời nói của đối phương mà cử động, đối diện với ánh mắt đối phương, Dật Ninh rùng mình, lại vội vàng cúi đầu.
" Người đúng là rất đẹp, cầm trong tay cái gì?" trong thanh âm lạnh lùng của đối phương mang theo chút nói đùa dí dỏm.
Dật Ninh cắn răng không đáp, đối phương cư nhiên lại hỏi lại lần nữa " Bên trong là cái gì?"
Lần này Dật Ninh không thể làm gì khác hơn là trả lời " Là pizza, còn có chè ngân nhĩ hạt sen."
Đối phương nhìn lướt qua Dật Ninh, Dật Ninh nghĩ rằng mình có thể đi, không ngờ một người vệ sĩ từ phía sau lưng người này lại tiến tới đem cái túi cậu cầm trong tay lấy qua, đây là một cái túi bọc cạp ***g cơm màu xanh nhạt được thêu tay hình chú mèo nhỏ rất dễ thương, Dật Ninh thấy người vệ sĩ kia lấy cạp ***g cơm bên trong ra kiểm tra, kiểm tra xong rồi đang muốn trả lại cho cậu, Dật Ninh vươn tay nhận lại, không ngờ tới người kia cư nhiên nửa đường nắm lấy hộp cơm, nhìn một chút, còn nói ra miệng “Pizza rất thơm, chính là tôm thịt xông khói." nói xong, lại dùng ngón tay cầm một miếng lên ăn. Vệ sĩ phía sau hắn muốn ngăn cũng không kịp.
Mọi người ở đây đều có chút giật mình.
Dật Ninh không tin người có khí thế bất phàm như vậy cư nhiên lại tiện tay ăn thức ăn trong cạp ***g của cậu, mà vệ sĩ của hắn đương nhiên cũng giật mình.
Để dễ dàng cho pizza vào cạp ***g, Dật Ninh đem pizza cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào, tầng bên dưới vừa vặn để chè ngân nhĩ hạt sen.
" Mùi vị tốt, mua ở nơi nào?" đối phương hỏi.
Dật Ninh nhìn đối phương là một người không còn trẻ, chí ít cũng bốn mươi, không ngờ lại tuỳ tiện như thế, nghe hắn nói vậy hình như cậu thực sự gặp phải một ông chú tuỳ tiện, chính là căn bản nhìn không ra hắn có gì giống người bình thường.
Vẻ mặt Dật Ninh kinh ngạc nhìn đối phương, thấy đối phương không định đem cặp ***g trả lại cho mình, liền không thể làm gì khác hơn là vươn tay ra muốn lấy cặp ***g về, nói " Là tôi tự nướng."
Đối phương không để ý vẻ kinh ngạc của Dật Ninh, lại cầm một miếng lên ăn, Dật Ninh nhìn cũng thấy đau xót. Một cái pizza nhỏ như vậy, một mình Chu Diên ăn còn không đủ, hiện tại lại bị người khác ăn mất hai miếng, hơn nữa người khác ăn qua, Chu Diên chắc chắn cũng không ăn. Ngẫm nghĩ lại thầm than thở trong lòng.
" Tay nghề không tồi, chỉ là sao cậu lại tới chỗ này, đưa cơm?" đối phương tiếp tục hỏi.
Dật Ninh gật đầu " Có thể trả lại cho tôi không?"
“Nếu là đưa cơm, vậy phần này cho tôi cũng như nhau thôi, cậu làm một phần nữa cho khách của cậu đi." đối phương đem cạp ***g cơm đưa cho vệ sĩ phía sau, rút khăn lau lau tay.
Dật Ninh thở dài trong lòng, không muốn cũng loại người này gây chuyện, đang muốn gật đầu nói được, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Chu Diên.
Nhìn thấy bộ dạng Chu Diên lúc công tác rất nghiêm túc cùng thành thục mà mị lực mười phần, Dật Ninh dường như thấy mình phát hiện một mặt khác của Chu Diên, mà mặt này chính là mặt Dật Ninh mê muội.
Nếu nói cậu cùng Chu Diên hiện tại nói chuyện yêu đương là bởi vì Chu Diên dây dưa, mà cậu cũng mong muốn trong cuộc đời có thể có một người cùng cậu nói chuyện yêu đương một lần, sau khi nhìn thấy Chu Diên bớt phóng túng không còn tác phong lưu manh mà nghiêm túc ổn trọng chăm chú xử lý công việc, cậu liền vì nam tính mị hoặc của Chu Diên khiến cho say đắm, mà yêu say đắm khiến cho cậu nhìn hắn với cặp mắt ngưỡng mộ hoàn toàn khác xưa.
Đây là ảo tưởng tình yêu của Dật Ninh, là tình cảm của chính cậu.
Chu Diên công tác rất bận bịu, bởi vì tính chất công việc, buổi tối kỳ thực mới là lúc bận nhất, bất quá Chu Diên cũng không làm đêm, dù sao chú ba hắn cũng lưu lại cho hắn những thuộc hạ rất tốt, hắn cũng cùng họ cộng tác một năm tròn, cho nên hiểu rõ lẫn nhau, Chu Diên cũng hiểu phải làm thế nào để dùng bọn họ, thậm chí làm gì để bọn họ hài lòng công nhận hắn, mà không chỉ coi hắn như nhị thế tổ, làm việc qua quýt cho xong.
Thành tích của Chu Diên cũng chiếm được sự khẳng định của Chu Sam, thậm chí Chu Ký khi tới tìm hắn đi ăn cơm, hai cha con nói không ít chuyện.
Chu Diên thực sự trưởng thành.
Tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Mấy chục năm chơi đùa không chút kiêng kị, Chu Diên đối với những…….. thứ này từ lâu đã chán ngán, bởi vì chán ghét, nên hắn càng thêm hiểu rõ chính mình cần cái gì, muốn làm gì, và phải làm như thế nào.
Trong nhà bọn họ luôn buông lỏng phương thức giáo dục, dưỡng dục ra hắn cũng coi như không thất bại.
Chu Diên không về ăn cơm chiều, Dật Ninh ăn tối xong lại dẫn theo Thuỷ Thuỷ đi công viên tản bộ, sau khi về nhà còn viết xong một trang bản thảo, gần đây cậu gửi bản thảo cho một tạp chí nhỏ, tất cả đều là chuyện ngắn viết về đề tài thú cưng, biên tập nói phản ứng của độc giả rất tốt, rất nhiều người thích.
Vì vậy dạo này tâm tình Dật Ninh rất tốt.
Lúc gọi diện cho Chu Diên, Chu Diên dường như đang cáu kỉnh chuyện gì đó, Dật Ninh có thể từ trong giọng nói của hắn thấy một chút bất bình thường khiến cho tâm tình của hắn không ổn định.
“Còn đang bận sao, lát nữa em gọi lại, anh làm việc trước đi!" Dật Ninh dịu dàng nói, chuẩn bị cúp điện thoại.
" Không có việc gì, hiện tại anh muốn cùng em nói chuyện." giọng nói của Chu Diên trở nên tốt hơn một chút, không giống như vừa nãy mang theo tức giận.
" A. Em có nướng món bánh pizza tôm thịt xông khói anh thích ăn, buổi tối anh trở về có thể ăn bữa khuya." giọng nói của Dật Ninh nhẹ nhàng, khiến cho người nghe có thể bình tâm trở lại.
Chu Diên tựa lưng trên sofa, nhìn màn trời tối đen, còn có ánh đèn sáng choang của các toà cao ốc, hắn mỉm cười đáp " Anh còn chưa có ăn cơm chiều, em lại dùng bánh pizza để câu dẫn anh, nói xem, em hư hay không hư? Có phải hay không muốn anh mau trở về."
Dật Ninh bị lời nói có chút oán trách cùng mang theo chút trêu đùa của Chu Diên khiến cho hai lỗ tai đỏ hồng, hai má nóng lên, ấp a ấp úng " Đã trễ thế này còn chưa ăn? Bận như thế sao? “
Bị mấy chuyện phiền phức làm cho mệt mỏi, không muốn ăn, nên cũng không ăn. Hiện tại nghe em nói, anh lại muốn ăn thức ăn em làm." thanh âm của Chu Diên trầm thấp từ tính, mang theo chút tiếu ý, Dật Ninh nghe vậy trong tâm đặc biệt mềm mại, ấm áp trong lòng, trong đầu cư nhiên nghĩ đến cảm giác lúc Chu Diên hôn mình.
Cậu vỗ vỗ cái chân nhỏ của cẩu cẩu, hỏi " Hiện tại em mang tới cho anh nhé, anh muốn ăn không? Hoặc là anh tranh thủ thời gian đi xuống nhà hàng bên dưới ăn chút gì đó."
Chu Diên nghĩ đến lúc chiều cô hắn gọi điện bảo hắn đến nơi giới thiệu, không ngờ tới sau đó lại đến chú ba hắn, cũng nhắc tới chuyện này, tâm tình hắn càng thêm không tốt.
Chu Diên hướng Chu Sam biểu đạt ý tứ không muốn kết hôn, Chu Sam không biểu hiện ra mặt, chỉ hỏi quan hệ giữa hắn cùng Dật Ninh gần đây thế nào, Chu Diên đương nhiên cùng Dật Ninh quan hệ rất tốt, đồng thời đối với cuộc sống của hai người hắn rất thoả mãn.
Cho dù hắn ở bên ngoài làm sao, luôn có một chỗ nho nhỏ, nơi được hắn gọi là nhà, có một người đang chờ hắn, cho hắn nụ hôn dịu dàng, vì hắn dọn cơm nước, đối với hắn nói những lời ấm áp, dung nhượng hắn, quan tâm hắn. Khiến cho đáy lòng trống rỗng cô đơn của hắn trước đây có chỗ ký thác, không bao giờ vì những giấc mộng giữa đêm mà thẫn thờ, dựa vào khói thuốc rượu cùng tư vị dục vọng phóng túng để tạm thời trốn tránh.
Từ khi còn bé cho đến lúc lớn lên, hiểu được thế giới của người lớn, hắn chưa bao giờ thấy an tâm cùng thoả mãn như lúc này.
" Tuy rằng không nhất định phải kết hôn ngay, nhưng đi tìm hiểu thử xem cũng được. Dù sao cũng là người cô con coi trọng, nếu như hai nhà làm thông gia, sau này cũng dễ cư xử chú không nói cháu cũng hiểu rõ."
Lời của Chu Sam mang theo ý tứ khuyên nhủ cùng cảnh cáo, Chu Diên cũng rất phiền chán.
Hắn từ sớm đã hiểu rõ bản thân sau này nhất định sẽ lấy một cô gái môn đăng hộ đối, nếu không phải đồng minh trong việc làm ăn, thì chính là tiểu thư con nhà quan.
Trước đây hắn thấy việc này cũng không quan trọng, cho dù lấy ai hắn cũng không quan tâm, dù sao lấy vợ không có nghĩa là cùng người vợ này đi suốt một đời mà không thể ở ngoài có những người khác.
Bất quá hiện tại hắn đối với chuyện này rất phiền não, đối mặt với từ ‘ vợ’ này, trong đầu hắn lập tức hiện lên chính là khuôn mặt dịu dàng của Dật Ninh lúc nhìn hắn, ánh mắt ấm áp, điệu bộ tươi cười hơi ngượng ngùng.
Nếu như có một người phụ nữ được người khác nói là vợ hắn, hắn cảm thấy là lạ, trong lòng có chút buồn phiền.
Hắn nghĩ cuộc sống như hiện giờ cứ tồn tại mãi mãi là được.
Bởi vì những suy nghĩ này, làm cho tâm tình hắn không tốt lắm, không muốn ăn cơm chiều, sau đó vì công việc nên cũng gác lại, những chuyện thường ngày có thể dễ dàng tha thứ, hiện giờ lại đối với nhân viên cấp dưới yêu cầu càng thêm nghiêm khắc.
Mãi cho đến lúc Dật Ninh gọi điện đến cho hắn, hắn mới thoát khỏi tâm trạng buồn bực..
Dật Ninh thay quần áo, đem cẩu cẩu nhốt trong nhà, ngoài bánh pizza, cậu còn mang thêm chè ngân nhĩ hạt sen dùng giải nhiệt, đi giày, ở cửa chính xoa xoa đầu cẩu cẩu, muốn cho nó ở nhà, một mình ra ngoài.
Lúc này là tháng năm, thời tiết dù oi bức nhưng cũng không quá nóng, ban ngày là lúc mặt trời còn nóng rực, về tối, gió thổi nhiều, Dật Ninh dù mặc áo dài tay cũng thấy chút lạnh.
Dật Ninh không lái xe, hơn nữa cũng không muốn học lái xe, Chu Diên nói với cậu rất nhiều lần, cuối cùng cậu vẫn nói rằng tự mình lái xe chính là đem tính mạng người khác đặt trên tay mình, cậu không muốn học.
Dật Ninh gọi xe tới công ty Chu Diên, đi qua quảng trường, từ cửa chính phía bên khách sạn cùng nhà hát đi lên lầu.
Đây là Dật Ninh cách đây không lâu mới biết được, từ nơi này ở tầng trệt có thể trực tiếp đổi hai lần thang máy là đến văn phòng Chu Diên, mà không cần làm phiền Chu Diên cho người xuống đón.
Dật Ninh đối với phục vụ sinh nói tình huống, đối phương cũng không biết quan hệ của cậu với Chu Diên, cậu nói là tới đưa cơm, đối phương gọi điện cho văn phòng giám đốc, cậu cùng trợ lý của Chu Diên nói chuyện, lại đem điện thoại giao cho nhân viên lễ tân, các nàng xác nhận sau đó mới cho cậu đi.
Tuy cho cậu đi lên, nhưng vẫn phải có nhân viên bảo vệ theo cậu lên lầu, không thì không thể thông hành.
Đi thang máy lên đến hết mười tầng, sau đó lại đổi một lượt thang máy.
Trên hành lang ánh sáng không rõ lắm, tấm thảm trải mềm mại, những bức danh hoạ trên vách tường, còn có bồn cây xanh bên lối đi, nơi này yên lặng khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái lắm.
Dật Ninh mang theo đồ đạc, ánh mắt thăm dò cùng có chút háo sắc của người bảo vệ khiến cho cậu đặc biệt không thoải mái, hơn nữa còn làm cho cậu hoảng sợ.
Trước đây cậu tới chỗ này đều là vào ban ngày, mấy lần trước đều là Chu Diên tự mình xuống đón cậu, đi thang máy chuyên dụng chạy thẳng tới tầng cao nhất, lần sau là đi theo trợ lý của Chu Diên không phải thang máy chuyên dụng, nhưng chuyển hai lần là tới. Lúc ấy trợ lý còn cười nói với cậu, nếu muốn cho giám đốc một cái kinh hỷ, cậu có thể đi lên như thế này.
Dật Ninh nắm chặt đồ trong tay, cúi đầu đi phía trước, lúc đến thang máy kế tiếp, cậu ngẩng đầu đối với bảo tiêu đi theo cậu nói " Tôi tự mình biết đường, có thể đi lên một mình, anh còn công việc khác, anh cứ đi làm đi."
Đối phương đương nhiên không chịu để cậu tự đi lên, trong thang máy lần này chỉ có hai người Dật Ninh cùng hắn, Dật Ninh thấp thỏm trong lòng, tấm thảm treo tường trong thang máy này rất đẹp, thậm chí ngay một chút phản xạ của mặt kính cũng không có, cậu không nhìn thấy được động tác của người bảo vệ sau lưng mình, lúc cậu nghiêng mình một chút, thì cảm giác được đối phương bắt đầu giở trò ức hiếp, đưa tay sờ mông cậu một cái, Dật Ninh giẩy nẩy cả mình, toàn thân nổi da ga, vội vã tránh sang bên cạnh một chút, ấn liên tục vài cái vào tầng tiếp theo, tức giận nói " Ngươi làm cái gì?"
Đối phương cười cười, hèn mọn đến quang minh chính đại, " Cậu em có thời gian hay không, chờ lúc anh tan tầm cùng nhau uống một chén thế nào?"
Dật Ninh kinh ngạc vì lời hắn nói, lẽ nào cái người này là đang gạ một đêm tình hay sao?
Cửa thang máy mở ra, cậu vội vã chạy ra ngoài, đối phương cũng ra theo.
" Xin lỗi, tôi đã có bạn trai. Đối với anh không có hứng thú." Dật Ninh tức giận đến đỏ cả mặt.
" Cũng không sao, tôi không ngại, trước tiên có thể cùng tôi thử xem, nói không chừng tôi so với bạn trai của em còn tốt hơn?" đối phương không buồn để tâm đến Dật Ninh nói, vẫn như cũ nhìn Dật Ninh cười cười.
Dật Ninh cảm thấy thực kỳ quái, dựa vào cái gì mà cậu chỉ đi thang máy cũng gặp phải người như vậy.
" Xin lỗi, tôi không muốn." Dật Ninh dọc theo hành lang thối lui, chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Diên cầu cứu. Đối mặt với loại đàn ông cơ bắp thế này, cậu một chút cũng không nắm chắc bản thân có thể đấu lại hắn. Bất quá, nếu để Chu Diên biết cậu gặp phải loại chuyện này, Chu Diên e rằng lại tức giận.
Dật Ninh kêu khổ trong lòng, nghĩ trước tiên nên gọi cho trợ lý của Chu Diên sẽ tốt hơn.
Lui dần về phía sau, cậu không có chú ý, nên đụng phải người khác.
Bởi vì thảm quá dầy, cho nên căn bản không nghe được tiếng bước chân, Dật Ninh đụng phải người mới phản ứng lại.
Kỳ thực cũng không tính là va chạm, chỉ là sát tới đối phương, bị người dùng tay cản lại.
Tên bảo vệ vừa bắt chuyện với cậu đã khom người đứng một bên, Dật Ninh xoay người nhìn người bị mình đụng phải, sửng sốt, vội vã tránh sang một bên.
Người này tướng mạo cũng không có gì hơn người, chỉ là trong đôi mắt thâm thuý lộ ra vẻ sắc bén, vóc người cao lớn, khí thế mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là người có vị thế trong một thời gian dài. Phía sau hắn còn có hai người ăn mặc theo kiểu vệ sĩ khiến cho người khác vừa nhìn thân thể đã phát lạnh.
Dật Ninh biết mình đụng phải một chuyện khó lường, vội cúi đầu nhận lỗi " Xin lỗi."
Đối phương đứng lại bình tĩnh quan sát Dật Ninh, mở miệng nói " Cậu ngẩng đầu lên."
Dật Ninh nghe thấy đối phương nói không tự giác thì ngẩng đầu lên, dường như thân thể theo lời nói của đối phương mà cử động, đối diện với ánh mắt đối phương, Dật Ninh rùng mình, lại vội vàng cúi đầu.
" Người đúng là rất đẹp, cầm trong tay cái gì?" trong thanh âm lạnh lùng của đối phương mang theo chút nói đùa dí dỏm.
Dật Ninh cắn răng không đáp, đối phương cư nhiên lại hỏi lại lần nữa " Bên trong là cái gì?"
Lần này Dật Ninh không thể làm gì khác hơn là trả lời " Là pizza, còn có chè ngân nhĩ hạt sen."
Đối phương nhìn lướt qua Dật Ninh, Dật Ninh nghĩ rằng mình có thể đi, không ngờ một người vệ sĩ từ phía sau lưng người này lại tiến tới đem cái túi cậu cầm trong tay lấy qua, đây là một cái túi bọc cạp ***g cơm màu xanh nhạt được thêu tay hình chú mèo nhỏ rất dễ thương, Dật Ninh thấy người vệ sĩ kia lấy cạp ***g cơm bên trong ra kiểm tra, kiểm tra xong rồi đang muốn trả lại cho cậu, Dật Ninh vươn tay nhận lại, không ngờ tới người kia cư nhiên nửa đường nắm lấy hộp cơm, nhìn một chút, còn nói ra miệng “Pizza rất thơm, chính là tôm thịt xông khói." nói xong, lại dùng ngón tay cầm một miếng lên ăn. Vệ sĩ phía sau hắn muốn ngăn cũng không kịp.
Mọi người ở đây đều có chút giật mình.
Dật Ninh không tin người có khí thế bất phàm như vậy cư nhiên lại tiện tay ăn thức ăn trong cạp ***g của cậu, mà vệ sĩ của hắn đương nhiên cũng giật mình.
Để dễ dàng cho pizza vào cạp ***g, Dật Ninh đem pizza cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào, tầng bên dưới vừa vặn để chè ngân nhĩ hạt sen.
" Mùi vị tốt, mua ở nơi nào?" đối phương hỏi.
Dật Ninh nhìn đối phương là một người không còn trẻ, chí ít cũng bốn mươi, không ngờ lại tuỳ tiện như thế, nghe hắn nói vậy hình như cậu thực sự gặp phải một ông chú tuỳ tiện, chính là căn bản nhìn không ra hắn có gì giống người bình thường.
Vẻ mặt Dật Ninh kinh ngạc nhìn đối phương, thấy đối phương không định đem cặp ***g trả lại cho mình, liền không thể làm gì khác hơn là vươn tay ra muốn lấy cặp ***g về, nói " Là tôi tự nướng."
Đối phương không để ý vẻ kinh ngạc của Dật Ninh, lại cầm một miếng lên ăn, Dật Ninh nhìn cũng thấy đau xót. Một cái pizza nhỏ như vậy, một mình Chu Diên ăn còn không đủ, hiện tại lại bị người khác ăn mất hai miếng, hơn nữa người khác ăn qua, Chu Diên chắc chắn cũng không ăn. Ngẫm nghĩ lại thầm than thở trong lòng.
" Tay nghề không tồi, chỉ là sao cậu lại tới chỗ này, đưa cơm?" đối phương tiếp tục hỏi.
Dật Ninh gật đầu " Có thể trả lại cho tôi không?"
“Nếu là đưa cơm, vậy phần này cho tôi cũng như nhau thôi, cậu làm một phần nữa cho khách của cậu đi." đối phương đem cạp ***g cơm đưa cho vệ sĩ phía sau, rút khăn lau lau tay.
Dật Ninh thở dài trong lòng, không muốn cũng loại người này gây chuyện, đang muốn gật đầu nói được, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Chu Diên.
Tác giả :
Nam Chi