Dật Ninh
Chương 32
Dật Ninh tuy đối với việc Chu Diên lúc nào cũng có thể động tình mà cảm thấy lo lắng thấp thỏm, trong lòng do dự, nhưng đáy lòng đôi khi lại nổi lên ý nghĩ nếu Chu Diên đạt được mục đích, chỉ cần hắn chiếm được, thì sau này không chừng sẽ không còn nhiệt tình như vậy.
Đương nhiên, lúc đó Chu Diên đối với bản thân mình không còn hứng thú.
Cũng chính là lúc cậu nên cùng Chu Diên chia tay.
Dật Ninh mặc dù không phải người sắc bén, nhưng đối với việc nam nhân thay lòng đổi dạ cùng với những đòi hỏi coi như có hiểu biết, cho nên tuy cậu đã có tình cảm với Chu Diên, nhưng cũng không quá hi vọng Chu Diên sẽ là một người đàn ông tốt, dù sao một người đàn ông bình thường, cũng không thể cam đoan sẽ kiên trì trong tình cảm cũng như trung thành về thể xác, huống chi Chu Diên trước đây vốn là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng đi lại giữa bao khóm hoa.
Dật Ninh ở dưới làn nước lạnh xả lên ngón tay bị trà nóng văng phải, dù sao lúc đó nước còn có chút nóng, tay cậu tuy không bị phỏng, bất quá vẫn có chút ran rát.
Suy nghĩ dần dần phiêu lãng, Dật Ninh ngơ ngác ngây ngốc đứng ở đó, ngón tay đều bị nước làm cho tê lạnh đến không còn cảm giác nhưng tinh thần vẫn chưa hồi phục lại, chỉ khi Chu Diên thu dọn xong ấm trà vỡ trên mặt đất đi tới đây nhìn thấy cậu, mới kéo Dật Ninh đang suy nghĩ tận đẩu tận đâu trở về.
Chu Diên đi tới đóng vòi nước, đem ngón tay Dật Ninh từ trong vòi nước lạnh lấy ra, chạm vào ngón tay lạnh lẽo như băng của Dật Ninh, liền đem tay cậu bụm trong lòng bàn tay, cau mày nói: " Bảo em dùng nước lạnh xả một chút, em lại để tay lạnh đến thế này, thật là."
Dật Ninh có chút suy nghĩ lung tung, muốn đem tay mình trong tay Chu Diên rút về, bất quá Chu Diên cũng không chịu, cậu có phần ngại ngùng thuận theo, nhân tiện nói " Không có gì, không quá lạnh."
Chu Diên nhìn Dật Ninh không biết thương yêu chính mình, nhăn mày nhất định không buông ra, còn có chút tức giận lên tiếng châm chọc, " Phải là không quá lạnh, không phải là lạnh thành băng đâu, Em bạc đãi bản thân như vậy làm cái gì, cố ý cho tôi xem để tôi thương xót em sao."
Dật Ninh có chút xấu hổ cúi đầu, cậu đương nhiên không phải vì muốn Chu Diên thương xót cậu, chỉ là vừa rồi mải suy nghĩ nên quên tắt nước mà thôi.
Chu Diên cũng không mong chờ Dật Ninh trả lời, đem tay Dật Ninh cầm lên để ở bên miệng thổi thổi, sau đó dùng tay xoa xoa cho cậu, Dật Ninh bị động tác ôn nhu của Chu Diên khiến cho trong lòng mâu thuẫn dây dưa, từ lúc Chu Diên đem tay cậu sưởi ấm, vẫn cúi đầu không có phản kháng cũng không có đáp lại.
Chu Diên nhìn bộ dáng Dật Ninh trầm mặc giống như yên lặng không phản kháng, liền đem tay cậu buông ra, đem thả và bồn nước ấm, đem tay Dật Ninh ngâm vào nước nóng, còn nói, " Em để tay ấm một chút rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Dật Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhìn thấy vết cào trên mặt Chu Diên, liền lên tiếng hỏi, " Mặt của anh không ngại sao?"
" Chính là muốn nó nhanh lành, chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi đi bệnh viện xem một chút, bằng không sau này để lại sẹo lại mất công xử lý." Chu Diên nói xong, liền ra khỏi toilet, vào phòng ngủ thay quần áo.
Thấy Dật Ninh đi ra khỏi Toilet, Chu Diên lại bảo cậu nhanh đi thay quần áo ra ngoài.
Dật Ninh tuy rằng muốn từ chối, muốn nói mình không muốn ra ngoài, nhưng thấy ánh mắt đương nhiên của Chu Diên, cậu cũng không biết từ chối bằng cách nào, đành phải ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Lúc ra ngoài, Chu Diên kéo mũ sụp xuống che khuất gần nửa khuôn mặt, lại đeo khăn quàng, nên vết cào trên mặt coi như được che kín.
Dật Ninh cũng không kém, toàn thân ăn mặc kín mít, lại đội mũ quàng khăn còn mang theo cả găng tay.
Hai người đều là ăn mặc đơn giản nhã nhặn, ra ngoài Chu Diên tự động ôm lấy eo Dật Ninh, tuy rằng ăn mặc kín đến gần như không nhìn thấy mặt, bất quá dáng người hai người cũng khá xuất sắc, thân hình cao ráo xứng đôi, hai người ở cùng bên nhau nghiễm nhiên tạo thành một đôi tình nhân xuất sắc, từ trong thanh máy đi ra khiến cho mọi người nhìn chằm chằm.
Dật Ninh cảm thấy ngượng ngùng, liền cúi thấp đầu, trái lại Chu Diên rất tự nhiên, kéo eo Dật Ninh ôm càng chặt, đúng kiểu tình nhân vô cùng thân mật.
Chu Diên không lên tiếng, Dật Ninh cũng không chủ động nói chuyện.
Ngồi ở trên xe, bởi vì rất yên lặng, không khí trong xe lộ rõ vẻ ngột ngạt gượng gạo, Dật Ninh ngồi ở ghế phụ không ngừng đưa mắt nhìn trộm Chu Diên, lại không biết phải nói cái gì để đánh vỡ không khí nặng nề trong xe.
Dật Ninh ngắm nhìn Chu Diên, thấy Chu Diên chăm chú lái xe, không chút để ý chính mình, trong lòng có chút bực bội, cảm giác rầu rĩ chua xót này từ trong ***g ngực theo dòng máu chảy khắp toàn thân, làm cho Dật Ninh cảm thấy toàn thân mình khó chịu.
Thực ra, trong thâm tâm cậu luôn hy vọng người này đối với mình quan tâm săn sóc, có lẽ tâm cậu không chừng đã dần bị xâm chiếm. Tuy cậu hiểu được Chu Diên cũng không phải người tốt để có thể giao du.
Chu Diên bị ánh mắt trong suốt ướt át của Dật Ninh nhìn ngắm khiến cho toàn thân phát hoả, bởi vì ra ngoài phải khoác áo khiến cho hắn cảm thấy oi bức, có chút phiền não mà đem nút áo cởi ra, lúc này mới thấy dễ chịu đôi chút.
Bất quá ánh mắt như người vợ nhỏ của Dật Ninh vẫn không buông tha hắn, hắn cuối cùng đành phải quay sang nhìn Dật Ninh một cái, hung ác nói, “Em liếc tôi làm cái gì, muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, tôi cũng không sợ em nhìn a."
Dật Ninh bị Chu Diên nói cho đỏ mặt, ấp úng nói mãi không ra một câu đầy đủ, vội đem ánh mắt chuyển sang phía cửa sổ xe.
Ngừng xe bên ngoài nhà hàng, có người phụ trách đỗ xe, Chu Diên đi vào cũng không có cởi mũ, miễn cho bị người khác nhìn thấy mặt mà chê cười.
Chu Diên muốn một phòng riêng, nhân viên phục vụ có lòng tốt nhắc nhở hai người dùng phòng thì quá lãng phí, dùng phòng sẽ mất thêm tiền phòng, không bằng ở ngay tại đại sảnh dùng bữa.
Chu Diên vốn đang tức giận vì hành động tự ngược đãi đem tay xả nước lạnh đến lạnh ngắt tím đỏ của Dật Ninh, lúc này cũng chưa có tiêu tan, lại bị mấy lời của phục vụ sinh kia vốn là có lòng tốt thế nhưng lọt vào tai hắn chính là lời nói chọc giận tới chói tai, nhất thời nổi nóng, khuôn mặt lạnh lẽo lên tiếng, " Cô quan tâm tôi ăn mấy người làm gì, tôi muốn phòng riêng thì cô đi sắp xếp là được, làm sao nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."
Chu Diên tính tình kém, giọng điệu ác liệt, hơn nữa cả người vừa ngạo mạn vừa lạnh lùng, khiến cho cô nhân viên phục vụ bị hắn nói cho sững sờ ở đương trường, biểu tình trên mặt biến đổi liên tục, nhưng bởi vì tính chuyên nghiệp trong công việc nên không có cãi lại, miễn cưỡng cười nói" Vậy xin mời đi theo tôi."
Dật Ninh biết rõ Chu Diên kỳ thực là giận mình, nhưng lại không hiểu hắn giận cái gì, chẳng nhẽ vì lúc trưa Chu Diên vài lần cầu hoan đều bị cắt đứt, sao đó mới tức giận sao.
Dật Ninh cảm thấy bản thân có suy nghĩ như vậy thực tầm thường, nhưng trong lòng không khỏi vì suy nghĩ này mà thấy chua xót, cậu càng khắc sâu suy nghĩ cho rằng Chu Diên ở bên mình, vì muốn cùng mình phát sinh quan hệ mà thôi.
Dật Ninh muốn lên tiếng khuyên nhủ Chu Diên không nên thất lễ với nữ phục vụ như vậy, dù sao công việc của người ta cũng không dễ dàng, huống chi đối phương còn là một cô giá xinh đẹp, bất quá nhìn khuôn mặt tối xầm kia của Chu Diên, cậu muốn lên tiếng cũng nghẹn ở trong cổ họng không nói ra được, bởi vì chút suy tư này, khiến cho bước chân của cậu cũng chậm hơn Chu Diên hai bước, Chu Diên dừng lại chờ cậu, sau đó đưa tay nắm tay cậu nói " Nghĩ gì vậy, đi cầu thang cũng không chú ý một chút."
Giọng nói của Chu Diên tuy rằng vẫn lạnh, nhưng so với lúc vừa rồi nói với nữ phục vụ sinh kia tốt hơn nhiều lắm.
Dật Ninh không có trả lời, bị Chu Diên kéo lên tầng.
Nữ phục vụ sinh đi hỏi tình hình phòng, lúc này mới dẫn hai người đi vào một gian phòng hơi nhỏ trên lầu hai.
Ngồi ở trong phòng, Chu Diên bảo Dật Ninh gọi món ăn, còn mình đi toilet.
Dật Ninh cầm thực đơn, một quyển dầy cộm nhìn qua thấy hoa hết cả mắt, cũng không biết rốt cuộc nên gọi cái gì, cô nhân viên phục vụ bị Chu Diên mắng kia vẫn không khó chịu, dù bị mắng, lúc này vẫn nhiệt tình giới thiệu món ăn cho Dật Ninh, Dật Ninh thực cảm kích nghe cô giới thiệu, cuối cùng vẫn không biết gọi cái gì, chỉ có thể chờ Chu Diên quay về mới quyết định.
Ở trong phòng, không khí quá ấm, Dật Ninh cởi găng tay khăn quàng cùng mũ, áo khoác cũng đều cởi ra, tuy rằng bộ dáng xinh đẹp lại mang theo nữ khí, nhưng kỳ thực vẫn nhìn ra là đàn ông, vừa rồi bị Chu Diên lôi kéo, hiện giờ cậu cảm thấy ánh mắt của nữ phục vụ này nhìn mình có chút kỳ quái.
Dật Ninh lật menu xem một lượt, bị người nhìn chằm chằm quả thực không thấy tự nhiên, lại nghĩ đến vừa rồi Chu Diên thực vô lễ, liền đối với nữ phục vụ lên tiếng giải thích, " Vừa rồi thực sự xin lỗi cô, anh ấy hôm nay không được thoải mái cho lắm, bình thường cũng không phải như vậy."
Cô phục vụ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, lập tức lên tiếng, " Không, không có gì."
Dù sao bộ dáng Dật Ninh rất được, lúc nhìn thẳng vào người khác mâu quang như nước, làm cho người ta thậm chí có cảm giác như bị phóng điện, cô phục vụ này xem ra là người mới, bị một nam nhân xinh đẹp dịu dàng nói làm cho đỏ mặt, mà nàng lại xấu hổ ấp a ấp úng trả lời Dật Ninh, đúng lúc đó bị Chu Diên từ toilet trở về thấy được.
Đương nhiên, lúc đó Chu Diên đối với bản thân mình không còn hứng thú.
Cũng chính là lúc cậu nên cùng Chu Diên chia tay.
Dật Ninh mặc dù không phải người sắc bén, nhưng đối với việc nam nhân thay lòng đổi dạ cùng với những đòi hỏi coi như có hiểu biết, cho nên tuy cậu đã có tình cảm với Chu Diên, nhưng cũng không quá hi vọng Chu Diên sẽ là một người đàn ông tốt, dù sao một người đàn ông bình thường, cũng không thể cam đoan sẽ kiên trì trong tình cảm cũng như trung thành về thể xác, huống chi Chu Diên trước đây vốn là công tử nhà giàu ăn chơi trác táng đi lại giữa bao khóm hoa.
Dật Ninh ở dưới làn nước lạnh xả lên ngón tay bị trà nóng văng phải, dù sao lúc đó nước còn có chút nóng, tay cậu tuy không bị phỏng, bất quá vẫn có chút ran rát.
Suy nghĩ dần dần phiêu lãng, Dật Ninh ngơ ngác ngây ngốc đứng ở đó, ngón tay đều bị nước làm cho tê lạnh đến không còn cảm giác nhưng tinh thần vẫn chưa hồi phục lại, chỉ khi Chu Diên thu dọn xong ấm trà vỡ trên mặt đất đi tới đây nhìn thấy cậu, mới kéo Dật Ninh đang suy nghĩ tận đẩu tận đâu trở về.
Chu Diên đi tới đóng vòi nước, đem ngón tay Dật Ninh từ trong vòi nước lạnh lấy ra, chạm vào ngón tay lạnh lẽo như băng của Dật Ninh, liền đem tay cậu bụm trong lòng bàn tay, cau mày nói: " Bảo em dùng nước lạnh xả một chút, em lại để tay lạnh đến thế này, thật là."
Dật Ninh có chút suy nghĩ lung tung, muốn đem tay mình trong tay Chu Diên rút về, bất quá Chu Diên cũng không chịu, cậu có phần ngại ngùng thuận theo, nhân tiện nói " Không có gì, không quá lạnh."
Chu Diên nhìn Dật Ninh không biết thương yêu chính mình, nhăn mày nhất định không buông ra, còn có chút tức giận lên tiếng châm chọc, " Phải là không quá lạnh, không phải là lạnh thành băng đâu, Em bạc đãi bản thân như vậy làm cái gì, cố ý cho tôi xem để tôi thương xót em sao."
Dật Ninh có chút xấu hổ cúi đầu, cậu đương nhiên không phải vì muốn Chu Diên thương xót cậu, chỉ là vừa rồi mải suy nghĩ nên quên tắt nước mà thôi.
Chu Diên cũng không mong chờ Dật Ninh trả lời, đem tay Dật Ninh cầm lên để ở bên miệng thổi thổi, sau đó dùng tay xoa xoa cho cậu, Dật Ninh bị động tác ôn nhu của Chu Diên khiến cho trong lòng mâu thuẫn dây dưa, từ lúc Chu Diên đem tay cậu sưởi ấm, vẫn cúi đầu không có phản kháng cũng không có đáp lại.
Chu Diên nhìn bộ dáng Dật Ninh trầm mặc giống như yên lặng không phản kháng, liền đem tay cậu buông ra, đem thả và bồn nước ấm, đem tay Dật Ninh ngâm vào nước nóng, còn nói, " Em để tay ấm một chút rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Dật Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhìn thấy vết cào trên mặt Chu Diên, liền lên tiếng hỏi, " Mặt của anh không ngại sao?"
" Chính là muốn nó nhanh lành, chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi đi bệnh viện xem một chút, bằng không sau này để lại sẹo lại mất công xử lý." Chu Diên nói xong, liền ra khỏi toilet, vào phòng ngủ thay quần áo.
Thấy Dật Ninh đi ra khỏi Toilet, Chu Diên lại bảo cậu nhanh đi thay quần áo ra ngoài.
Dật Ninh tuy rằng muốn từ chối, muốn nói mình không muốn ra ngoài, nhưng thấy ánh mắt đương nhiên của Chu Diên, cậu cũng không biết từ chối bằng cách nào, đành phải ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Lúc ra ngoài, Chu Diên kéo mũ sụp xuống che khuất gần nửa khuôn mặt, lại đeo khăn quàng, nên vết cào trên mặt coi như được che kín.
Dật Ninh cũng không kém, toàn thân ăn mặc kín mít, lại đội mũ quàng khăn còn mang theo cả găng tay.
Hai người đều là ăn mặc đơn giản nhã nhặn, ra ngoài Chu Diên tự động ôm lấy eo Dật Ninh, tuy rằng ăn mặc kín đến gần như không nhìn thấy mặt, bất quá dáng người hai người cũng khá xuất sắc, thân hình cao ráo xứng đôi, hai người ở cùng bên nhau nghiễm nhiên tạo thành một đôi tình nhân xuất sắc, từ trong thanh máy đi ra khiến cho mọi người nhìn chằm chằm.
Dật Ninh cảm thấy ngượng ngùng, liền cúi thấp đầu, trái lại Chu Diên rất tự nhiên, kéo eo Dật Ninh ôm càng chặt, đúng kiểu tình nhân vô cùng thân mật.
Chu Diên không lên tiếng, Dật Ninh cũng không chủ động nói chuyện.
Ngồi ở trên xe, bởi vì rất yên lặng, không khí trong xe lộ rõ vẻ ngột ngạt gượng gạo, Dật Ninh ngồi ở ghế phụ không ngừng đưa mắt nhìn trộm Chu Diên, lại không biết phải nói cái gì để đánh vỡ không khí nặng nề trong xe.
Dật Ninh ngắm nhìn Chu Diên, thấy Chu Diên chăm chú lái xe, không chút để ý chính mình, trong lòng có chút bực bội, cảm giác rầu rĩ chua xót này từ trong ***g ngực theo dòng máu chảy khắp toàn thân, làm cho Dật Ninh cảm thấy toàn thân mình khó chịu.
Thực ra, trong thâm tâm cậu luôn hy vọng người này đối với mình quan tâm săn sóc, có lẽ tâm cậu không chừng đã dần bị xâm chiếm. Tuy cậu hiểu được Chu Diên cũng không phải người tốt để có thể giao du.
Chu Diên bị ánh mắt trong suốt ướt át của Dật Ninh nhìn ngắm khiến cho toàn thân phát hoả, bởi vì ra ngoài phải khoác áo khiến cho hắn cảm thấy oi bức, có chút phiền não mà đem nút áo cởi ra, lúc này mới thấy dễ chịu đôi chút.
Bất quá ánh mắt như người vợ nhỏ của Dật Ninh vẫn không buông tha hắn, hắn cuối cùng đành phải quay sang nhìn Dật Ninh một cái, hung ác nói, “Em liếc tôi làm cái gì, muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, tôi cũng không sợ em nhìn a."
Dật Ninh bị Chu Diên nói cho đỏ mặt, ấp úng nói mãi không ra một câu đầy đủ, vội đem ánh mắt chuyển sang phía cửa sổ xe.
Ngừng xe bên ngoài nhà hàng, có người phụ trách đỗ xe, Chu Diên đi vào cũng không có cởi mũ, miễn cho bị người khác nhìn thấy mặt mà chê cười.
Chu Diên muốn một phòng riêng, nhân viên phục vụ có lòng tốt nhắc nhở hai người dùng phòng thì quá lãng phí, dùng phòng sẽ mất thêm tiền phòng, không bằng ở ngay tại đại sảnh dùng bữa.
Chu Diên vốn đang tức giận vì hành động tự ngược đãi đem tay xả nước lạnh đến lạnh ngắt tím đỏ của Dật Ninh, lúc này cũng chưa có tiêu tan, lại bị mấy lời của phục vụ sinh kia vốn là có lòng tốt thế nhưng lọt vào tai hắn chính là lời nói chọc giận tới chói tai, nhất thời nổi nóng, khuôn mặt lạnh lẽo lên tiếng, " Cô quan tâm tôi ăn mấy người làm gì, tôi muốn phòng riêng thì cô đi sắp xếp là được, làm sao nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."
Chu Diên tính tình kém, giọng điệu ác liệt, hơn nữa cả người vừa ngạo mạn vừa lạnh lùng, khiến cho cô nhân viên phục vụ bị hắn nói cho sững sờ ở đương trường, biểu tình trên mặt biến đổi liên tục, nhưng bởi vì tính chuyên nghiệp trong công việc nên không có cãi lại, miễn cưỡng cười nói" Vậy xin mời đi theo tôi."
Dật Ninh biết rõ Chu Diên kỳ thực là giận mình, nhưng lại không hiểu hắn giận cái gì, chẳng nhẽ vì lúc trưa Chu Diên vài lần cầu hoan đều bị cắt đứt, sao đó mới tức giận sao.
Dật Ninh cảm thấy bản thân có suy nghĩ như vậy thực tầm thường, nhưng trong lòng không khỏi vì suy nghĩ này mà thấy chua xót, cậu càng khắc sâu suy nghĩ cho rằng Chu Diên ở bên mình, vì muốn cùng mình phát sinh quan hệ mà thôi.
Dật Ninh muốn lên tiếng khuyên nhủ Chu Diên không nên thất lễ với nữ phục vụ như vậy, dù sao công việc của người ta cũng không dễ dàng, huống chi đối phương còn là một cô giá xinh đẹp, bất quá nhìn khuôn mặt tối xầm kia của Chu Diên, cậu muốn lên tiếng cũng nghẹn ở trong cổ họng không nói ra được, bởi vì chút suy tư này, khiến cho bước chân của cậu cũng chậm hơn Chu Diên hai bước, Chu Diên dừng lại chờ cậu, sau đó đưa tay nắm tay cậu nói " Nghĩ gì vậy, đi cầu thang cũng không chú ý một chút."
Giọng nói của Chu Diên tuy rằng vẫn lạnh, nhưng so với lúc vừa rồi nói với nữ phục vụ sinh kia tốt hơn nhiều lắm.
Dật Ninh không có trả lời, bị Chu Diên kéo lên tầng.
Nữ phục vụ sinh đi hỏi tình hình phòng, lúc này mới dẫn hai người đi vào một gian phòng hơi nhỏ trên lầu hai.
Ngồi ở trong phòng, Chu Diên bảo Dật Ninh gọi món ăn, còn mình đi toilet.
Dật Ninh cầm thực đơn, một quyển dầy cộm nhìn qua thấy hoa hết cả mắt, cũng không biết rốt cuộc nên gọi cái gì, cô nhân viên phục vụ bị Chu Diên mắng kia vẫn không khó chịu, dù bị mắng, lúc này vẫn nhiệt tình giới thiệu món ăn cho Dật Ninh, Dật Ninh thực cảm kích nghe cô giới thiệu, cuối cùng vẫn không biết gọi cái gì, chỉ có thể chờ Chu Diên quay về mới quyết định.
Ở trong phòng, không khí quá ấm, Dật Ninh cởi găng tay khăn quàng cùng mũ, áo khoác cũng đều cởi ra, tuy rằng bộ dáng xinh đẹp lại mang theo nữ khí, nhưng kỳ thực vẫn nhìn ra là đàn ông, vừa rồi bị Chu Diên lôi kéo, hiện giờ cậu cảm thấy ánh mắt của nữ phục vụ này nhìn mình có chút kỳ quái.
Dật Ninh lật menu xem một lượt, bị người nhìn chằm chằm quả thực không thấy tự nhiên, lại nghĩ đến vừa rồi Chu Diên thực vô lễ, liền đối với nữ phục vụ lên tiếng giải thích, " Vừa rồi thực sự xin lỗi cô, anh ấy hôm nay không được thoải mái cho lắm, bình thường cũng không phải như vậy."
Cô phục vụ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, lập tức lên tiếng, " Không, không có gì."
Dù sao bộ dáng Dật Ninh rất được, lúc nhìn thẳng vào người khác mâu quang như nước, làm cho người ta thậm chí có cảm giác như bị phóng điện, cô phục vụ này xem ra là người mới, bị một nam nhân xinh đẹp dịu dàng nói làm cho đỏ mặt, mà nàng lại xấu hổ ấp a ấp úng trả lời Dật Ninh, đúng lúc đó bị Chu Diên từ toilet trở về thấy được.
Tác giả :
Nam Chi