Dật Ninh

Chương 30

Bởi vì câu hỏi của Chu Sam, Chu Diên nhớ lại lần đầu gặp Dật Ninh.

Hắn lần đầu gặp Dật Ninh trong nhà sách cũng không có ấn tượng sâu sắc, lúc sau bởi vì khoảng thời gian tâm tình bực bội, mới thông qua kính viễn vọng mà nhìn thấy Dật Ninh, thứ tĩnh lặng xa xôi khiến người khác vừa nhìn thấy đã thấy trong lòng bình tĩnh trở lại, làm cho hắn mỗi ngày đều hy vọng trông ngóng, mãi cho đến khi Dật Ninh biến mất, hắn mới đi tìm, sau đó lại lái xe va chạm phải Dật Ninh, đưa cậu đến bệnh viện, rồi đến chỗ ở của Dật Ninh, sau này lại cùng Dật Ninh từ từ ở chung, đủ những việc nhỏ nhặt, hắn cư nhiên không hoàn toàn nhớ rõ, hình như là một người đã đi vào cuộc đời của hắn, cùng ở bên hắn lâu dài, dung nhập vào sinh hoạt của hắn, dung nhập vào ký ức của hắn.

Thần sắc của Chu Diên có vẻ rất tốt cùng nét tươi cười dịu dàng, qua một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên trả lời Chu Sam, " Bọn cháu quen nhau ở nhà sách, có một lần cháu lái xe quệt phải cậu ấy, mới đưa cậu ấy tới bệnh viện, sau đó cháu đến thăm, rồi mới quen thuộc nhau hơn."

Chu Sam nghĩ nghĩ, trước kia Lý Tử Dịch từng nói với hắn Chu Diên từng mang một cậu trai xinh đẹp tới chỗ hắn, chính là chuyện đã khá lâu rồi: " Tử Dịch nói cháu mang theo một người đến bệnh viện cho hắn xem xét, là người này?"

Chu Diên gật đầu :" Chính là Dật Ninh, hôm đó trời mưa, chân cậu ấy lại bị thương."

Chu Sam nhìn Chu Diên cỏ vẻ thực sự hồi tâm nói chuyện yêu đương, không khỏi càng thêm để ý, " Hai đứa đã quen nhau bao lâu?"

" Hơn nửa năm." Chu Diên trả lời. Trả lời xong mới cảm thấy Chu Sam hỏi thật nhiều, hơn nữa tất cả đều xoay quanh Dật Ninh, hắn không khỏi bối rối nói: " Chú ba, chú cũng đừng tìm Dật Ninh gây phiền toái, cậu ấy thực sự rất nhát gan, chịu không nổi  sợ hãi đâu."

Chu Sam khoát tay, thấy Chu Diên để ý người tên Dật Ninh như vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà nói: " Ta cũng không rảnh mà quản đến nhân vật này. Hiện tại nhiều việc, cháu tốt nhất tìm cách chữa khuôn mặt kia nhanh nhất, dù phải dán băng cao vào cũng phải đi làm cho ta."

Chu Diên nghe Chu Sam nhắc đến chuyện này, vẻ mặt nhăn nhó: " Chú ba, chú giúp cháu lần này đi, chú xem mặt cháu mà dán cả miếng băng cao đi làm thì rất ảnh hưởng hình tượng, cháu sẽ đến chỗ chú Lý lấy thuốc tốt nhất, chỉ cần vết thương này mờ đi, cháu lập tức đi làm, chú thấy được không!"

Chu Sam nhìn vết thương trên mặt Chu Diên đích thực nếu ra ngoài sẽ mất mặt Chu gia, cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi nói, " Cháu tốt nhất nhanh đem bộ mặt kia dưỡng cho tốt, đi nhanh một chút đi."

Chu Diên nhìn Chu Sam nới tay, vẻ mặt tươi cười, liên tục đáp lời.

Chu Sam ra đến cửa lại nói: " Điện thoại đi động cùng mail phải để mở, có một số việc dù cháu ở nhà vẫn phải giải quyết tốt cho chú, chú nói rồi những chuyện đã giao cho cháu, chú sẽ không bao giờ… quản nữa, tổn hại gì cháu phải chịu."

" Điều này là đương nhiên. Chú ba chú yên tâm đi! Cháu sẽ làm tốt mọi chuyện."

" Còn nữa, thỉnh thoảng về nhà nhiều một chút, Chu Đình ngày hôm qua còn nhắc đã lâu không thấy cháu." Chu Sam lại nói thêm một câu.

Chu Sam rất cưng chiều con gái, bởi vì Chu Sam đối với Chu Diên rất tốt, cho nên Chu Diên đối với con gái Chu Sam thân thiết giống như em gái cùng cha cùng mẹ, anh lớn như cha, có đôi khi nói giống cha cũng không sai. Lúc này Chu Diên mới vội vàng gật đầu, " Được, cháu sẽ trở về."

Mở cửa, bảo tiêu đứng bên ngoài, Chu Sam lại dặn dò thêm một câu, " Tác phong sinh hoạt của cháu cũng đừng để ta nắm được."

" Được, cháu biết rồi" Chu Diên đáp, lúc này mới tiễn Chu Sam đi về.

Bởi vì muốn cùng Dật Ninh hưởng thụ thế giới hai người, Chu Diên mới rút dây điện thoại nhà, di động lại đóng, bị Chu Sam tìm tới cửa giáo huấn một chút, mới đem điện  thoại nối trở lại, cũng mở di động.

Mới vừa khởi động máy, trên di động là một hồi thanh âm báo tin nhắn, Chu Diên nhìn nhìn, cư nhiên có hơn hai mươi mấy tin, nhiều như vậy hắn cũng lười xem, còn chưa vào phòng sách, điện thoại có định tại phòng khách đã vang lên, là trợ lý của hắn, giải quyết công việc xong xuôi, đi động lại kêu, là giám đốc chi nhánh, vừa cúp lại đã reo, vì thế xử lý xong một đống công việc này, cũng mất gần một giờ đồng hồ.

Chu Diên nhớ tới Chu Sam vừa rồi mới vào nhà đã giáo huấn mình, đều bị Dật Ninh nghe cả, tuy rằng da mặt hắn luôn đủ dầy, nhưng chính là trước mặt người mình thích, tâm lý không khỏi có chút xấu hổ.

Vì thế, đi pha một bình trà táo, sau đó bưng trà đi đến gõ cửa phòng sách.

Dật Ninh mở cửa ra, nhìn thấy Chu Diên bưng khay trà, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: " Chú ba của anh đã đi rồi sao?"

" Sớm đi rồi." Chu Diên đem khay trà đặt lên chỗ trống trên bàn.

" Ông ấy… ông ấy… không có đem anh….." Dật Ninh muốn hỏi Chu Diên có bị trưởng bối giáo huấn hay không, nhưng rốt cuộc lại nghĩ hỏi như vậy sẽ làm tổn thương thể diện của Chu Diên, không được hay, liền dừng lại.

Chu Diên nghe ra ý tứ của cậu, lại hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cậu, liền nở nụ cười, cười đến vô lại, " Ông ấy giáo huấn tôi, em đau lòng."

Dật Ninh bị đôi mắt thâm thuý của Chu Diên nhìn, ngữ điệu lại vô lại ngả ngớn như vậy, lập tức đỏ mặt, cúi đầu không trả lời.

Dựa theo trình độ thẹn thùng của Dật Ninh, Chu Diên biết không thể trông mong gì cậu sẽ trả lời, liền rót cho Dật Ninh một tách trà, đưa đến trước mặt cậu nói: " Chú ba tuy ngoài miệng thích mắng tôi, nhưng kỳ thực trong lòng lại rất thương tôi, từ nhỏ cha mẹ đã không thể quản được tôi, đều là do chú ấy dạy dỗ tôi. Tôi trước đây không hiểu chuyện, gây ra không ít cục diện rối rắm để chú ấy thu thập hộ, khi đó không nghe lời chú ấy, hiện tại nghĩ lại, tôi thấy thực hổ thẹn."

Lời nói của Chu Diên nặng nề mang theo hồi tưởng cùng áy náy, làm cho Dật Ninh như nhìn thấy được một mặt khác của hắn, rất sầu muộn cùng đau buồn.

Trong lòng Dật Ninh không khỏi có phần nặng nề cùng khổ sở, mới lên tiếng khuyên nhủ: " Anh không cần khổ sở, cho dù từ giờ trở đi mới cố gắng, chỉ cần khiến cho chú ba hài lòng với anh là tốt rồi."

Chu Diên đem tách trà đưa đến tay Dật Ninh cười nói, " Tôi sẽ làm được." Lại nói tiếp, " Em nếm thử trà xem, bình thường tôi nhìn thấy em pha như vậy, nên pha theo, em xem hương vị thế nào?"

Dật Ninh nhìn mầu sắc nước trà rất lâu, ngửi mùi vị hồng trà, là mùi táo còn có chút hương rượu, trước ánh mắt chờ đợi của Chu Diên, cậu bưng lên uống một ngụm, mùi vị vào trong miệng rất chát.

" Thế nào?" Chu Diên hỏi.

Dật Ninh không đành lòng đả kích Chu Diên, nhưng trà này thực sự uống không tốt lắm, cảm giác quá đậm đặc, mùi rượu nồng, nhưng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo: " Cũng không tệ lắm."

Chu Diên cười cũng rót cho mình một tách, uống một ngụm liền buông xuống, nhíu mày lên tiếng: “: Hương vị có chút quái."

Lại nhìn thấy Dật Ninh nhìn chính mình liền hỏi" Em thích hương vị này? Rõ ràng uống không ngon, em nói không tồi làm gì, anh cũng không phải người không biết tiếp thu phê bình."

Dật Ninh mím môi cười một chút, ánh mắt dịu dàng nói: " Thật ra còn uống được. Chính là cho hơi nhiều lá trà, nếu dùng lá trà này pha nước thứ hai, thêm vào vài lát táo, hương vị sẽ ngon hơn."

Chu Diên đem chén trà buông xuống, Dật Ninh đã bưng ấm trà ra khỏi phòng sách đi đến phòng bếp.

Chu Diên đi theo, đứng bên ngoài phòng bếp nhìn Dật Ninh động tác thành thạo, đem nước đầu tiên đổ đi, thêm một lần nước, sau đó gọt táo cắt miếng, thả vào tách hai lát, chờ trà pha tốt, lúc này mới đổ vào tách.

Đem cái chén đưa đến trước mặt Chu Diên.

" Anh uống thử đi, xem có ngon hơn không?" thanh âm Dật Ninh mềm mại, nụ cười dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp sáng như nước mùa thu, Chu Diên căn bản không có nhận chén trà từ tay cậu, mà là nâng cằm cậu lên hôn lên bờ môi cậu.

Tác giả : Nam Chi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại