Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 91: Phiên ngoại Trước chuyến du lịch (2)
Tào Dật Nhiên ném con vào lòng bà nội nó, chính mình chạy ra cửa.
Trời cuối xuân, hai cây hải đường Tây Phủ ở sân trước duyên dáng yêu kiều, đang nở rộ trăm hoa như gấm, mặt trời chiều lặn xuống chân trời tây, ánh sáng ấm áp bao phủ khắp khu vườn, kéo thành một cái bóng thật dài.
Tào Dật Nhiên híp mắt nhìn nhìn thái dương, lấy điện thoại gọi cho Bạch Thụ.
Bạch Thụ đi du lịch với hắn, còn không biết sẽ đi bao lâu, vị biên tập kia liều chết quấn lấy y, rõ ràng là đàn ông, lại vừa khóc vừa gào như phụ nữ không cho y đi, đòi y giao bản thảo, Bạch Thụ còn dễ nói chuyện, Tào Dật Nhiên ngược lại không thích gã, vì vậy càng muốn lôi Bạch Thụ đi.
Hôm nay đã sớm hẹn hai nhà cùng ăn cơm, vốn Bạch Thụ cũng không có việc gì, tối hôm qua lên giường, Bạch Thụ còn nói hôm nay cùng hắn cả ngày, không nghĩ tới giữa trưa tên này lại có việc, lúc ấy Tào Dật Nhiên đang dỗ con khóc, không cẩn thận nghe rốt cuộc y có chuyện gì, phỏng chừng lại là tên biên tập kia tìm y.
Tào Dật Nhiên rất không vui gọi điện cho Bạch Thụ, điện thoại vang vài tiếng mới tiếp, còn nhỏ giọng hỏi Tào Dật Nhiên, “Làm sao vậy? Bây giờ anh còn chưa về được."
Nghe thế này, liền biết y đang ở trước mặt công chúng lén lút tiếp điện thoại.
Tào Dật Nhiên trực tiếp mắng chửi người, “Mẹ nó anh đang làm gì? Có muốn về không, ba mẹ anh ở đây rồi đấy, chính anh lại chạy mất tăm mất tích."
Bạch Thụ nói, “Ba mẹ anh không phải cũng là ba mẹ em sao, em tiếp đãi trước giúp anh, lập tức về liền."
Tào Dật Nhiên cũng không phải muốn cố tình gây sự, hỏi tiếp, “Rốt cuộc anh đang làm gì?"
Bạch Thụ nhỏ giọng than thở, “Về rồi nói với em, bên anh đang họp, ngoan, bảo bối."
Tào Dật Nhiên bị một tiếng “bảo bối" vô cùng thân thiết kia khiến da gà da vịt rụng đầy đất, mắng, “Fuk, anh thật sự càng ngày càng không biết điểm dừng, còn có cái gì anh kêu không được không."
Giọng Bạch Thụ càng thấp, mang theo ý cười, nói, “Đối với em, cái gì anh cũng nói ra được. Rồi rồi, anh cúp, lát trở về, về rồi nói với em."
Tào Dật Nhiên đành phải tức giận cúp điện thoại, nghĩ thầm Bạch Thụ về mà không nói rõ ràng, sẽ lột một tầng da của y.
Tào Dật Nhiên tức thì tức, lúc vào nhà bị ba mẹ hai bên hỏi, hắn tốt tính giúp Bạch Thụ che giấu, “Anh ấy sắp về rồi, nhất định sẽ về kịp giờ cơm tối."
Bạch tiên sinh lại nói, “Bình thường không thấy nó vội, cố tình lúc này lại bận không thấy bóng dáng."
Ông nói vậy, Tào Dật Nhiên đành phải tiếp tục giúp Bạch Thụ đỡ lời, “Là chuyện quan trọng, anh ấy mới phải đi làm trước, dù sao cũng là người một nhà ăn cơm, về sau còn thường xuyên gặp, vẫn là làm chuyện quan trọng trước thì hơn."
Bạn nhỏ Tiểu Duy Duy đã từ trong lòng Triệu Duyệt chuyển tới trong lòng bà Bạch, Bạch phu nhân muốn bé gái nha, cố tình nhóc con này lại là búp bê con trai, bất quá bộ dạng vạn phần đáng yêu là được, ở trong lòng Bạch phu nhân mở miệng ngáp, mắt hép thành một đường, Bạch phu nhân trông vui vẻ cực kỳ, liền cùng Triệu Duyệt nhỏ giọng thảo luận chuyện bé con, căn bản không có tâm tư quản con trai rốt cuộc khi nào trở về.
Tào Dật Nhiên thấy con trai có người trông, chính mình vui vẻ nhàn rỗi, lên lầu nghỉ ngơi chốc lát, lúc lên lầu dặn dò người giúp việc, nói khi nào Bạch Thụ trở lại, hoặc có chuyện gì thì lên lầu gọi hắn.
Bạch Thụ là người rất có kế hoạch, ra ngoài du lịch, cũng chuẩn bị một quyển sổ kế hoạch thật dày, viết lộ trình dự định, công tác chuẩn bị, phong tục tập quán và con người những nơi sắp tới, v.v…
Lúc Tào Dật Nhiên thấy y viết những thứ này, liền treo trên lưng y xem, thấy trong đó có một đoạn viết phụ nữ nơi đây phi thường gợi cảm xinh đẹp cởi mở, ánh mắt Tào Dật Nhiên lập tức trầm xuống, đưa tay niết cằm Bạch Thụ, kéo tới muốn cắn y, Bạch Thụ vội xoay người ôm mặt hắn, không cho hắn hạ miệng, nói, “Em thật sự càng ngày càng giống cún con."
Tào Dật Nhiên trực tiếp đứng thẳng người, hai má trắng bóc, mắt phượng thật dài mang theo vẻ mặt kiêu căng nhìn chằm chằm Bạch Thụ, nói, “Được lắm, còn chưa đi đâu, anh đã nghĩ phụ nữ chỗ nào càng xinh đẹp rồi, có ý gì đây?"
Bạch Thụ cười, đưa tay nắm thắt lưng hắn, nói, “Anh chỉ copy từ trên mạng xuống thôi, lại nói, các cô ấy gợi cảm xinh đẹp cũng không liên quan tới anh, chỉ là phải trông chừng em cho tốt, không cho thông đồng với phụ nữ."
Tào Dật Nhiên cười như không cười, hừ lạnh, “Nếu như vậy, chúng ta không tới đây. Dù sao cũng không phải không có chỗ khác, anh nói xem?"
Bạch Thụ tiếp lời, “Không đi thì không đi."
Nhạc đệm này chỉ là cái đầu tiên, có cái đầu tiên, nhất định sẽ có cái thứ hai.
Tiếp theo lại có một bài giới thiệu phụ nữ thành phố này lãng mạn tao nhã, Tào Dật Nhiên giải quyết dứt khoát, “Chúng ta không tới đây."
Bạch Thụ đành phụ họa, “Được rồi, không đi."
Vì thế, cuối cùng gần như chỉ còn lại dã ngoại, nửa trước cuốn sổ kia hoàn toàn biến thành sổ tay sinh tồn dã ngoại, hiện tại Tào Dật Nhiên đang nằm trên ghế cạnh cửa sổ lật xem cuốn sổ tay sinh tồn dã ngoại kia.
Hắn đọc thấy rất thú vị, cho rằng cùng Bạch Thụ ra ngoài du lịch dã ngoại cũng không tệ, dù sao trước kia đã đi một lần, ấn tượng đối với lần đó rất tốt.
Tào Dật Nhiên đọc đọc rồi ngủ mất ngay dưới ánh sáng ấm áp của hoàng hôn.
Trong mộng cũng ấm ấp, có ánh sáng, hoa dại nở rộ trên thảm cỏ, trải dài thành biển hoa mênh mông vô bờ đủ mọi màu sắc.
Hắn tản bộ trong biển hoa, sau đó nghe thấy có người gọi hắn, thanh âm ôn nhu lưu luyến, khiến hắn cảm thấy an tâm cực kỳ, giống như đây là nơi bình an nhất của hắn, vĩnh viễn tốt đẹp ấm áp, hắn không cần sợ hãi trên thế giới có nguy hiểm này phá vỡ. Vì thế, hắn không muốn tỉnh lại, cho dù có người gọi hắn, hắn vẫn ngủ như cũ.
Bạch Thụ lên lầu tìm Tào Dật Nhiên, mở cửa phòng ngủ của hắn, chỉ thấy hắn nằm ngủ trên ghế cạnh cửa sổ, đầu lẳng lặng tựa vào lưng ghế, trên đất còn rơi một quyển sách.
Lúc này ánh chiều tà đã hoàn toàn lui khỏi bầu trời, chỉ còn lại một mảng màu xanh nhợt nhạt, màu xanh này cũng đã thêm sẫm, qua không bao lâu nữa, sẽ bị màu đen hoàn toàn thay thế.
Bạch Thụ đi qua, nhặt sách lên xem lướt qua, sau đó đặt lên bàn tròn thủy tinh bên cạnh, lại nhìn Tào Dật Nhiên.
Tào Dật Nhiên ngủ rất yên tĩnh, mặt mày giãn ra, lông mi thật dài im lặng rủ xuống, mũi cao thẳng, còn có hai phiếm môi hồng hơi mở ra, một bàn tay đặt trước ngực, tay kia thì buông thỏng xuống.
Lần đầu tiên Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên ngủ thành như vậy, không khỏi buồn cười trong lòng, dán tới trộm thơm lên mặt hắn một cái, vừa hôn xong còn cảm thấy chưa đủ ghiền, vì vậy lại hôn môi hắn.
Tào Dật Nhiên bị hô hấp ấm áp của Bạch Thụ thổi lên mặt, trong mộng chỉ cảm thấy là gió mát phất qua, chỉ hơi giật giật đầu, không hề có ý tứ muốn tỉnh.
Nhưng dưới lầu đã có người nhắc nhở sắp dùng cơm tối, tuy Bạch Thụ muốn để Tào Dật Nhiên ngủ, nhưng không thể không gọi hắn dậy.
Y ở bên tai Tào Dật Nhiên nhẹ nhàng thổi khí, giống như chọc con nít nhẹ giọng gọi hắn, “Sâu cưng đang ngủ, mau tỉnh nào, phải ăn cơm…."
Tào Dật Nhiên bị y thổi ngứa, nghiêng đầu tránh lỗ tai sang bên, cũng không muốn tỉnh.
Ngón tay Bạch Thụ nhẹ nhàng vuốt ve tai hắn, lại nói, “Em thật sự ngủ hay là giả vờ đây. Người đẹp ngủ say, nếu không tỉnh, anh hôn tỉnh em đấy."
Nói xong, tay liền duỗi tới phủ lên môi hắn, lúc này, Tào Dật Nhiên đột nhiên mở mắt, lông mi mở ra trước mắt Bạch Thụ, con ngươi đen láy trừng y.
Bạch Thụ liền cười, nói, “Em ngủ ở đây cũng không sợ lạnh, nên ăn cơm tối, đứng dậy đi."
Tào Dật Nhiên bất mãn theo dõi y, thấy y muốn đứng thẳng dậy, liền đưa tay khoác lên cổ y, kéo y xuống, nói, “Có sắc tâm lại không có gan, không phải nói muốn hôn tỉnh tôi sao? Sao chỉ treo ngoài miệng vậy."
Bạch Thụ sợ đè hắn, đành phải lấy một tay chống lên ghế, một tay nhẹ nhàng xoa má hắn, thật sự cúi đầu hôn hắn.
Khóe miệng Tào Dật Nhiên nhếch lên nụ cười, vô cùng thân thiết cọ xát môi y vài cái, giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, hỏi, “Anh về khi nào?"
Bạch Thụ cúi đầu hôn chóp mũi hắn, đáp, “Vừa mới về."
Tào Dật Nhiên bất mãn hừ một tiếng, “Rốt cuộc họp cái gì, thế nào giờ này mới về."
Bạch Thụ chen Tào Dật Nhiên nhích sang một bên, chính mình nửa ngồi nửa nằm xuống ghế, cánh tay khoác qua thắt lưng Tào Dật Nhiên, ôm hắn vào trong lòng mình, nói, “Nếu là hội nghị bình thường, anh cũng sẽ không đi. Nhưng hôm nay có đạo diễn anh thích, nói muốn quay tiểu thuyết của anh thành phim điện ảnh, hôm nay là hội nghị trưng cầu ý kiến của anh về cải biên kịch bản."
Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn Bạch Thụ, lông mày nhíu lại, “Quay phim?"
Bạch Thụ nhìn ra vẻ mặt không thể tin của hắn, nhéo nhéo mặt hắn một phen, nói, “Đây là biểu cảm gì vậy?"
Tào Dật Nhiên cười, cười đến khóe miệng loan loan, nói, “Đến lúc đó tôi sẽ đi ủng hộ. Ta còn chưa đọc tiểu thuyết anh viết đâu, aizz, tôi cảm thấy mình rất không xứng chức, tôi hẳn phải nên xem xem."
Bạch Thụ bị nụ cười sinh động của hắn hấp dẫn, ở trên tai hắn hôn vài cái, nói, “Em muốn đọc thì đọc, bất quá, phần sau còn chưa viết xong, mới viết hai bộ đầu."
Tào Dật Nhiên nói, “Không sao, tôi không thích đọc tiểu thuyết, đọc thử trước, chưa chắc có thể xem hết hai bộ anh đã viết."
Hai người ở trên lầu dính dính kéo kéo, Bạch phu nhân đứng dưới cầu thang không ngừng trông lên, nói với Triệu Duyệt đi tới, “Không phải Bạch Thụ lên kêu Dật Nhiên xuống ăn cơm sao, sao cả buổi trời không thấy nó kêu Dật Nhiên xuống, mà cả nó cũng không xuống luôn."
Bà muốn lên lầu gọi, Triệu Duyệt liền giữ bà lại, nói, “Có thể đang nói chuyện, tôi để người lên lầu kêu là được rồi, đến, đến, chúng ta vào bàn trước."
Có một lần Triệu Duyệt từ xa nhìn thấy thằng con nhà mình ấn Bạch Thụ lên tường hôn, hai người thân cao tương đương nhau, nhưng Bạch Thụ cường tráng hơn một chút, Bạch Thụ ôm thắt lưng Tào Dật Nhiên, thoạt nhìn phi thường ấm áp, không chút nào phản cảm, nhưng mà, dù sao đó cũng là hai người đàn ông, Triệu Duyệt thấy từ xa, cũng chỉ đành tránh đi, lúc sau còn kêu Tào Dật Nhiên tới nói hai câu, bảo hắn ở nơi công cộng thì chú ý một chút, Tào Dật Nhiên cười đáp ứng, bị Triệu Duyệt đánh tay một cái.
Cho nên Triệu Duyệt lờ mờ biết Bạch Thụ vì cái gì không kêu Tào Dật Nhiên xuống, ngược lại chính mình cũng ở luôn trên lầu, nhưng cái này không tiện giải thích với Bạch phu nhân, vì thế kéo bà đi, lại kêu quản gia luôn luôn xử lý thoả đáng mọi việc lên lầu kêu hai người xuống.
Quản gia lên lầu gõ cửa, một lát sau Bạch Thụ mới mở cửa, quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói, “Phu nhân bảo tôi lên lầu gọi các cậu xuống dùng cơm."
Tào Dật Nhiên sửa sang lại quần áo, một tay đút túi quần, miễn cưỡng đi tới nói với quản gia, “Chúng tôi xuống liền." Nói xong một tay choàng vai Bạch Thụ, Bạch Thụ mang theo hắn ra ngoài, sau đó nói hắn, “Em xem em, có phải không có xương đúng không?"
Tào Dật Nhiên càng muốn dựa lên người y, “Không có xương đó, anh muốn thế nào?"
Bạch Thụ cười, nói, “Anh không thế nào hết, anh đỡ em, hoặc là, em muốn anh cõng?"
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Quản gia theo phía sau, nhìn bóng dáng hai người, cảm thấy như vậy rất tốt.
Trời cuối xuân, hai cây hải đường Tây Phủ ở sân trước duyên dáng yêu kiều, đang nở rộ trăm hoa như gấm, mặt trời chiều lặn xuống chân trời tây, ánh sáng ấm áp bao phủ khắp khu vườn, kéo thành một cái bóng thật dài.
Tào Dật Nhiên híp mắt nhìn nhìn thái dương, lấy điện thoại gọi cho Bạch Thụ.
Bạch Thụ đi du lịch với hắn, còn không biết sẽ đi bao lâu, vị biên tập kia liều chết quấn lấy y, rõ ràng là đàn ông, lại vừa khóc vừa gào như phụ nữ không cho y đi, đòi y giao bản thảo, Bạch Thụ còn dễ nói chuyện, Tào Dật Nhiên ngược lại không thích gã, vì vậy càng muốn lôi Bạch Thụ đi.
Hôm nay đã sớm hẹn hai nhà cùng ăn cơm, vốn Bạch Thụ cũng không có việc gì, tối hôm qua lên giường, Bạch Thụ còn nói hôm nay cùng hắn cả ngày, không nghĩ tới giữa trưa tên này lại có việc, lúc ấy Tào Dật Nhiên đang dỗ con khóc, không cẩn thận nghe rốt cuộc y có chuyện gì, phỏng chừng lại là tên biên tập kia tìm y.
Tào Dật Nhiên rất không vui gọi điện cho Bạch Thụ, điện thoại vang vài tiếng mới tiếp, còn nhỏ giọng hỏi Tào Dật Nhiên, “Làm sao vậy? Bây giờ anh còn chưa về được."
Nghe thế này, liền biết y đang ở trước mặt công chúng lén lút tiếp điện thoại.
Tào Dật Nhiên trực tiếp mắng chửi người, “Mẹ nó anh đang làm gì? Có muốn về không, ba mẹ anh ở đây rồi đấy, chính anh lại chạy mất tăm mất tích."
Bạch Thụ nói, “Ba mẹ anh không phải cũng là ba mẹ em sao, em tiếp đãi trước giúp anh, lập tức về liền."
Tào Dật Nhiên cũng không phải muốn cố tình gây sự, hỏi tiếp, “Rốt cuộc anh đang làm gì?"
Bạch Thụ nhỏ giọng than thở, “Về rồi nói với em, bên anh đang họp, ngoan, bảo bối."
Tào Dật Nhiên bị một tiếng “bảo bối" vô cùng thân thiết kia khiến da gà da vịt rụng đầy đất, mắng, “Fuk, anh thật sự càng ngày càng không biết điểm dừng, còn có cái gì anh kêu không được không."
Giọng Bạch Thụ càng thấp, mang theo ý cười, nói, “Đối với em, cái gì anh cũng nói ra được. Rồi rồi, anh cúp, lát trở về, về rồi nói với em."
Tào Dật Nhiên đành phải tức giận cúp điện thoại, nghĩ thầm Bạch Thụ về mà không nói rõ ràng, sẽ lột một tầng da của y.
Tào Dật Nhiên tức thì tức, lúc vào nhà bị ba mẹ hai bên hỏi, hắn tốt tính giúp Bạch Thụ che giấu, “Anh ấy sắp về rồi, nhất định sẽ về kịp giờ cơm tối."
Bạch tiên sinh lại nói, “Bình thường không thấy nó vội, cố tình lúc này lại bận không thấy bóng dáng."
Ông nói vậy, Tào Dật Nhiên đành phải tiếp tục giúp Bạch Thụ đỡ lời, “Là chuyện quan trọng, anh ấy mới phải đi làm trước, dù sao cũng là người một nhà ăn cơm, về sau còn thường xuyên gặp, vẫn là làm chuyện quan trọng trước thì hơn."
Bạn nhỏ Tiểu Duy Duy đã từ trong lòng Triệu Duyệt chuyển tới trong lòng bà Bạch, Bạch phu nhân muốn bé gái nha, cố tình nhóc con này lại là búp bê con trai, bất quá bộ dạng vạn phần đáng yêu là được, ở trong lòng Bạch phu nhân mở miệng ngáp, mắt hép thành một đường, Bạch phu nhân trông vui vẻ cực kỳ, liền cùng Triệu Duyệt nhỏ giọng thảo luận chuyện bé con, căn bản không có tâm tư quản con trai rốt cuộc khi nào trở về.
Tào Dật Nhiên thấy con trai có người trông, chính mình vui vẻ nhàn rỗi, lên lầu nghỉ ngơi chốc lát, lúc lên lầu dặn dò người giúp việc, nói khi nào Bạch Thụ trở lại, hoặc có chuyện gì thì lên lầu gọi hắn.
Bạch Thụ là người rất có kế hoạch, ra ngoài du lịch, cũng chuẩn bị một quyển sổ kế hoạch thật dày, viết lộ trình dự định, công tác chuẩn bị, phong tục tập quán và con người những nơi sắp tới, v.v…
Lúc Tào Dật Nhiên thấy y viết những thứ này, liền treo trên lưng y xem, thấy trong đó có một đoạn viết phụ nữ nơi đây phi thường gợi cảm xinh đẹp cởi mở, ánh mắt Tào Dật Nhiên lập tức trầm xuống, đưa tay niết cằm Bạch Thụ, kéo tới muốn cắn y, Bạch Thụ vội xoay người ôm mặt hắn, không cho hắn hạ miệng, nói, “Em thật sự càng ngày càng giống cún con."
Tào Dật Nhiên trực tiếp đứng thẳng người, hai má trắng bóc, mắt phượng thật dài mang theo vẻ mặt kiêu căng nhìn chằm chằm Bạch Thụ, nói, “Được lắm, còn chưa đi đâu, anh đã nghĩ phụ nữ chỗ nào càng xinh đẹp rồi, có ý gì đây?"
Bạch Thụ cười, đưa tay nắm thắt lưng hắn, nói, “Anh chỉ copy từ trên mạng xuống thôi, lại nói, các cô ấy gợi cảm xinh đẹp cũng không liên quan tới anh, chỉ là phải trông chừng em cho tốt, không cho thông đồng với phụ nữ."
Tào Dật Nhiên cười như không cười, hừ lạnh, “Nếu như vậy, chúng ta không tới đây. Dù sao cũng không phải không có chỗ khác, anh nói xem?"
Bạch Thụ tiếp lời, “Không đi thì không đi."
Nhạc đệm này chỉ là cái đầu tiên, có cái đầu tiên, nhất định sẽ có cái thứ hai.
Tiếp theo lại có một bài giới thiệu phụ nữ thành phố này lãng mạn tao nhã, Tào Dật Nhiên giải quyết dứt khoát, “Chúng ta không tới đây."
Bạch Thụ đành phụ họa, “Được rồi, không đi."
Vì thế, cuối cùng gần như chỉ còn lại dã ngoại, nửa trước cuốn sổ kia hoàn toàn biến thành sổ tay sinh tồn dã ngoại, hiện tại Tào Dật Nhiên đang nằm trên ghế cạnh cửa sổ lật xem cuốn sổ tay sinh tồn dã ngoại kia.
Hắn đọc thấy rất thú vị, cho rằng cùng Bạch Thụ ra ngoài du lịch dã ngoại cũng không tệ, dù sao trước kia đã đi một lần, ấn tượng đối với lần đó rất tốt.
Tào Dật Nhiên đọc đọc rồi ngủ mất ngay dưới ánh sáng ấm áp của hoàng hôn.
Trong mộng cũng ấm ấp, có ánh sáng, hoa dại nở rộ trên thảm cỏ, trải dài thành biển hoa mênh mông vô bờ đủ mọi màu sắc.
Hắn tản bộ trong biển hoa, sau đó nghe thấy có người gọi hắn, thanh âm ôn nhu lưu luyến, khiến hắn cảm thấy an tâm cực kỳ, giống như đây là nơi bình an nhất của hắn, vĩnh viễn tốt đẹp ấm áp, hắn không cần sợ hãi trên thế giới có nguy hiểm này phá vỡ. Vì thế, hắn không muốn tỉnh lại, cho dù có người gọi hắn, hắn vẫn ngủ như cũ.
Bạch Thụ lên lầu tìm Tào Dật Nhiên, mở cửa phòng ngủ của hắn, chỉ thấy hắn nằm ngủ trên ghế cạnh cửa sổ, đầu lẳng lặng tựa vào lưng ghế, trên đất còn rơi một quyển sách.
Lúc này ánh chiều tà đã hoàn toàn lui khỏi bầu trời, chỉ còn lại một mảng màu xanh nhợt nhạt, màu xanh này cũng đã thêm sẫm, qua không bao lâu nữa, sẽ bị màu đen hoàn toàn thay thế.
Bạch Thụ đi qua, nhặt sách lên xem lướt qua, sau đó đặt lên bàn tròn thủy tinh bên cạnh, lại nhìn Tào Dật Nhiên.
Tào Dật Nhiên ngủ rất yên tĩnh, mặt mày giãn ra, lông mi thật dài im lặng rủ xuống, mũi cao thẳng, còn có hai phiếm môi hồng hơi mở ra, một bàn tay đặt trước ngực, tay kia thì buông thỏng xuống.
Lần đầu tiên Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên ngủ thành như vậy, không khỏi buồn cười trong lòng, dán tới trộm thơm lên mặt hắn một cái, vừa hôn xong còn cảm thấy chưa đủ ghiền, vì vậy lại hôn môi hắn.
Tào Dật Nhiên bị hô hấp ấm áp của Bạch Thụ thổi lên mặt, trong mộng chỉ cảm thấy là gió mát phất qua, chỉ hơi giật giật đầu, không hề có ý tứ muốn tỉnh.
Nhưng dưới lầu đã có người nhắc nhở sắp dùng cơm tối, tuy Bạch Thụ muốn để Tào Dật Nhiên ngủ, nhưng không thể không gọi hắn dậy.
Y ở bên tai Tào Dật Nhiên nhẹ nhàng thổi khí, giống như chọc con nít nhẹ giọng gọi hắn, “Sâu cưng đang ngủ, mau tỉnh nào, phải ăn cơm…."
Tào Dật Nhiên bị y thổi ngứa, nghiêng đầu tránh lỗ tai sang bên, cũng không muốn tỉnh.
Ngón tay Bạch Thụ nhẹ nhàng vuốt ve tai hắn, lại nói, “Em thật sự ngủ hay là giả vờ đây. Người đẹp ngủ say, nếu không tỉnh, anh hôn tỉnh em đấy."
Nói xong, tay liền duỗi tới phủ lên môi hắn, lúc này, Tào Dật Nhiên đột nhiên mở mắt, lông mi mở ra trước mắt Bạch Thụ, con ngươi đen láy trừng y.
Bạch Thụ liền cười, nói, “Em ngủ ở đây cũng không sợ lạnh, nên ăn cơm tối, đứng dậy đi."
Tào Dật Nhiên bất mãn theo dõi y, thấy y muốn đứng thẳng dậy, liền đưa tay khoác lên cổ y, kéo y xuống, nói, “Có sắc tâm lại không có gan, không phải nói muốn hôn tỉnh tôi sao? Sao chỉ treo ngoài miệng vậy."
Bạch Thụ sợ đè hắn, đành phải lấy một tay chống lên ghế, một tay nhẹ nhàng xoa má hắn, thật sự cúi đầu hôn hắn.
Khóe miệng Tào Dật Nhiên nhếch lên nụ cười, vô cùng thân thiết cọ xát môi y vài cái, giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, hỏi, “Anh về khi nào?"
Bạch Thụ cúi đầu hôn chóp mũi hắn, đáp, “Vừa mới về."
Tào Dật Nhiên bất mãn hừ một tiếng, “Rốt cuộc họp cái gì, thế nào giờ này mới về."
Bạch Thụ chen Tào Dật Nhiên nhích sang một bên, chính mình nửa ngồi nửa nằm xuống ghế, cánh tay khoác qua thắt lưng Tào Dật Nhiên, ôm hắn vào trong lòng mình, nói, “Nếu là hội nghị bình thường, anh cũng sẽ không đi. Nhưng hôm nay có đạo diễn anh thích, nói muốn quay tiểu thuyết của anh thành phim điện ảnh, hôm nay là hội nghị trưng cầu ý kiến của anh về cải biên kịch bản."
Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn Bạch Thụ, lông mày nhíu lại, “Quay phim?"
Bạch Thụ nhìn ra vẻ mặt không thể tin của hắn, nhéo nhéo mặt hắn một phen, nói, “Đây là biểu cảm gì vậy?"
Tào Dật Nhiên cười, cười đến khóe miệng loan loan, nói, “Đến lúc đó tôi sẽ đi ủng hộ. Ta còn chưa đọc tiểu thuyết anh viết đâu, aizz, tôi cảm thấy mình rất không xứng chức, tôi hẳn phải nên xem xem."
Bạch Thụ bị nụ cười sinh động của hắn hấp dẫn, ở trên tai hắn hôn vài cái, nói, “Em muốn đọc thì đọc, bất quá, phần sau còn chưa viết xong, mới viết hai bộ đầu."
Tào Dật Nhiên nói, “Không sao, tôi không thích đọc tiểu thuyết, đọc thử trước, chưa chắc có thể xem hết hai bộ anh đã viết."
Hai người ở trên lầu dính dính kéo kéo, Bạch phu nhân đứng dưới cầu thang không ngừng trông lên, nói với Triệu Duyệt đi tới, “Không phải Bạch Thụ lên kêu Dật Nhiên xuống ăn cơm sao, sao cả buổi trời không thấy nó kêu Dật Nhiên xuống, mà cả nó cũng không xuống luôn."
Bà muốn lên lầu gọi, Triệu Duyệt liền giữ bà lại, nói, “Có thể đang nói chuyện, tôi để người lên lầu kêu là được rồi, đến, đến, chúng ta vào bàn trước."
Có một lần Triệu Duyệt từ xa nhìn thấy thằng con nhà mình ấn Bạch Thụ lên tường hôn, hai người thân cao tương đương nhau, nhưng Bạch Thụ cường tráng hơn một chút, Bạch Thụ ôm thắt lưng Tào Dật Nhiên, thoạt nhìn phi thường ấm áp, không chút nào phản cảm, nhưng mà, dù sao đó cũng là hai người đàn ông, Triệu Duyệt thấy từ xa, cũng chỉ đành tránh đi, lúc sau còn kêu Tào Dật Nhiên tới nói hai câu, bảo hắn ở nơi công cộng thì chú ý một chút, Tào Dật Nhiên cười đáp ứng, bị Triệu Duyệt đánh tay một cái.
Cho nên Triệu Duyệt lờ mờ biết Bạch Thụ vì cái gì không kêu Tào Dật Nhiên xuống, ngược lại chính mình cũng ở luôn trên lầu, nhưng cái này không tiện giải thích với Bạch phu nhân, vì thế kéo bà đi, lại kêu quản gia luôn luôn xử lý thoả đáng mọi việc lên lầu kêu hai người xuống.
Quản gia lên lầu gõ cửa, một lát sau Bạch Thụ mới mở cửa, quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói, “Phu nhân bảo tôi lên lầu gọi các cậu xuống dùng cơm."
Tào Dật Nhiên sửa sang lại quần áo, một tay đút túi quần, miễn cưỡng đi tới nói với quản gia, “Chúng tôi xuống liền." Nói xong một tay choàng vai Bạch Thụ, Bạch Thụ mang theo hắn ra ngoài, sau đó nói hắn, “Em xem em, có phải không có xương đúng không?"
Tào Dật Nhiên càng muốn dựa lên người y, “Không có xương đó, anh muốn thế nào?"
Bạch Thụ cười, nói, “Anh không thế nào hết, anh đỡ em, hoặc là, em muốn anh cõng?"
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Quản gia theo phía sau, nhìn bóng dáng hai người, cảm thấy như vậy rất tốt.
Tác giả :
Nam Chi