Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 90: Phiên ngoại Trước chuyến du lịch
Tào Dật Nhiên là ông bố không trách nhiệm, Lý Duy vừa mới tròn một tuổi, hắn đã đệ đơn từ chức cho Triệu Trăn, báo với cha mẹ một tiếng, nói muốn ra ngoài du lịch một thời gian.
Mà một thời gian này rốt cuộc là bao lâu, lúc người nhà hỏi hắn, hắn cũng không có đáp án cụ thể, chỉ nói, “Nói sau đi, có chuyện, con sẽ về."
Trong khoảng thời gian từ khi Lý Duy sinh ra cho tới khi được một tuổi, Tào Dật Nhiên ngược lại sắm tốt vai một người con ngoan và ông bố tốt.
Vừa tung hoành ngang dọc bên công ty Triệu Trăn, sau đó còn quay về công ty của mẹ hỗ trợ hoàn thành một hạng mục thu mua lớn, hắn chuyên nghiệp chăm chỉ, ánh mắt lại sắc bén độc đáo, trong công tác cũng rất thận trọng, thật sự khiến Triệu Trăn và cha mẹ hắn đều có cái nhìn khác xưa.
Nhìn thấy con trai như vậy, Triệu Duyệt không thể không vạn phần cảm tạ em trai, nói ông khiến Tào Dật Nhiên được như vậy, Triệu Trăn không dám kể công, nói, “Chị, chị nói với em mấy lời sáo rỗng này không có ý nghĩa. Dật Nhiên tình nguyện tiến tới, không có quan hệ gì với em, nếu em có thể khiến nó trở nên cần cù chăm chỉ, nó đã sớm làm người tốt rồi, không chờ tới hôm nay. Chính chị biết nguyên nhân, cần gì tự lừa mình dối người đến chỗ em tìm đáp án."
Triệu Duyệt cũng không buồn bực Triệu Trăn nói thẳng, chỉ hơi bất đắc dĩ thở dài, nói, “Chị hiểu ý em, em muốn thay Bạch Thụ nói chuyện. Ảnh hưởng Bạch Thụ mang đến cho Dật Nhiên, đương nhiên chị biết, bất quá, em làm cậu, nhiều năm đối tốt với Dật Nhiên như vậy, chị cũng xem trong mắt, em đừng khiếm tốn trước mặt chị, chị cảm ơn em chính là muốn cảm ơn em, chúng ta không phải người ngoài, sẽ không nói những lời của người ngoài, làm chuyện của người ngoài."
Triệu Trăn cười nói, “Đều là nên làm, hồi nhỏ ba mẹ mặc kệ em, chị nuôi nấng em đến lớn, em cũng không phải không biết ơn, chúng ta không nói cái này nữa. Chị nói em thay Bạch Thụ nói chuyện, em quả thật có ý này, cậu chàng Bạch Thụ này không tồi, không cần em nói chị cũng biết, tâm Dật Nhiên đều ở trên người y, tinh thần ỷ lại y, hai đứa nó ở chung với nhau, Dật Nhiên chỉ nhận được lợi."
Triệu Duyệt lại nói, “Câu chỉ nhận được lợi này cũng không thể kết luận như vậy. Dật Nhiên rất ỷ vào cậu ta, cái này không tốt, Dật Nhiên chịu không nổi tổn thương, nếu đến lúc đó tình cảm giữa cậu ta và Dật Nhiên xảy ra vấn đề, Dật Nhiên sẽ thế nào, ai có thể cam đoan được."
Triệu Trăn chỉ cười, nói, “Chị, chị nói em đều hiểu được, nhưng câu ‘Dật Nhiên sẽ thế nào’ này, rốt cuộc còn thế nào nữa? Chẳng qua là tình cảm hai đứa xảy ra vấn đề, đến lúc đó Dật Nhiên đau khổ, hoặc là Bạch Thụ xảy ra chuyện gì khác, có lẽ Dật Nhiên cũng sẽ đau khổ. Bất quá, theo em nghĩ, những thứ này đều không phải vấn đề, vào lúc tình cảm tốt đẹp, liền cùng một chỗ, như vậy mới không hối hận, chuyện sau này, ai nói được chứ." Triệu Trăn nói vậy, cũng không khỏi nghĩ tới Trương Hoàn, trước đó vài ngày ông nói với Trương Hoàn, nếu sau này ông đi trước cậu, đau đớn tử biệt phải để lại cho cậu rồi, lúc đó Trương Hoàn chỉ ôm chặt ông, nói, “Thời gian còn dài, trước cứ sống cho hôm nay rồi lại nói." Trương Hoàn bình tĩnh cũng không làm Triệu Trăn cảm thấy tình cảm cậu dành cho mình không đủ sâu, ngược lại cảm thấy cậu rất yêu mình, tất cả ái và tình, đều chỉ có thể thành lập vào thời gian hai người chung một chỗ, nên tranh thủ thời gian mà hảo hảo ở chung, cho dù về sau tách ra, bởi vì không hối hận, sẽ không thương tâm khổ sở chịu không nổi.
“Chỉ có trải qua tình cảm chân chính, mới có thể chân chính hiểu được rất nhiều chuyện, chị nên chúc phúc cho Dật Nhiên và Bạch Thụ, như vậy Dật Nhiên mới co thể càng thêm viên mãn." Triệu Trăn nói xong, ánh mắt chân thành nhìn Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt bình tĩnh, không phải mất hứng, chỉ là cảm thấy nặng nề, tức giận nói, “Mấy thứ em nói, làm sao chị không rõ. Chị chỉ lo Dật Nhiên bỏ quá nhiều vốn, lúc bị thương sẽ càng sâu, nó chịu không nổi đau xót đâu."
Triệu Trăn lại nói, “Chị, trong công việc chị chưa từng do dự như vậy. Cho dù là cảm tình, cũng có chỗ tương đồng với đầu tư, muốn nhận được đền đáp cao, đương nhiên không thể tránh khỏi phiêu lưu cao. Tình cảm không có chút phiêu lưu, vậy không gọi là tình cảm. Lại nói, chị cũng nên tin tưởng Bạch Thụ, dù sao Dật Nhiên đã tin tưởng y như vậy. Chị chỉ là nghĩ nhiều quá thôi, nghĩ quá nhiều thứ không tốt, chuyện của đám thanh niên, để bọn nó tự mình phát triển là được rồi. Cá nhân em rất xem trọng Bạch Thụ, em cảm thấy chị cũng nên xem trọng y hơn."
Triệu Duyệt nghe lời này mà cười, vừa cưng chiều lại bất đắc dĩ vỗ vai em trai, nói, “Em như vậy, cho nên mới cảm thấy cảm động lây nhỉ. Rồi, chị cũng không phải là phản đối tụi nó, chỉ là, Dật Nhiên nói muốn cùng Bạch Thụ ra ngoài du lịch, không biết lại muốn chạy tới đâu, chị thật lo lắng."
Triệu Trăn nói, “Chị, chị làm mẹ, chính là hy vọng đứa con vẫn luôn ở nơi chính mình có thể nhìn thấy, bất quá, nó phải có cuộc sống của chính mình, chị nên để tự nó trù tính nhân sinh của nó. Hơn nữa tính cách nó như vậy, không phải bác sĩ tâm lý đề nghị nó phải ra ngoài du lịch nhiều, cùng người tích cực hướng tới dẫn dắt nó sao? Nó cùng Bạch Thụ ra ngoài, em cảm thấy lại là chuyện tốt."
Triệu Duyệt nói, “Tốt thì tốt. Nhưng mà Dật Nhiên mới làm ra chút thành tích ở công ty, nó không tiếp tục cố gắng, ngược lại muốn bỏ chạy, chị không cam lòng mà. Lại nói tiếp, chị còn nghĩ lúc ba nó với chị về hưu cùng ông ấy ra ngoài du lịch đấy chứ, hiện tại Dật Nhiên bỏ gánh, không biết chị còn phải bận rộn tới năm thánh nào mới có thể về hưu."
Triệu Duyệt nói xong thì thở dài, Triệu Trăn chỉ có thể an ủi bà, nói, “Cũng không phải không có khả năng, còn có vài năm không phải sao, đến lúc đó Dật Nhiên về rồi thì cũng như nhau, phải nghĩ thoáng chút."
Hai người trò chuyện một phen, dường như Triệu Duyệt đã nghĩ thoáng rất nhiều, đối với Bạch Thụ, bà không thừa nhận cũng phải thừa nhận, cho nên, trước khi Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên ra ngoài du lịch, cha mẹ hai nhà cũng hẹn ăn một bữa cơm, xem như hai nhà đều thừa nhận quan hệ của hai người, hy vọng có thể phát triển lâu dài.
Một bữa này, không tới khách sạn, làm ngay tại Tào gia, Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân xách không ít đồ qua, rất có ý tứ tới cửa cầu hôn, bất quá, Tào gia cũng không hàm hồ, Triệu Duyệt và Tào Quân Hiền trò chuyện cùng hai người, rất thân thiết hòa thuận.
Tiểu Duy Duy đã hơn một tuổi, tay chân đều có lực, có lẽ là do sinh nên, thân thể bé vẫn yết ớt, có đôi khi bác sĩ gia đình trực tiếp ở lại Tào gia, để phòng ngừa vạn nhất. Trẻ con một tuổi khác đã có thể bi bô học nói, bé thì ngay cả phát âm cũng không được, uống đều là sữa của bà vú, hơn nữa thích sữa mẹ như mạng, mấy thứ như sữa bột, bé uống vào là nôn, thứ khác cũng không ăn, chỉ uống sữa mẹ.
Tuy rằng không biết nói, nhưng cặp mắt trên cơ bản giống Tào Dật Nhiên như đúc kia lại vô cùng hữu thần, cái gì cũng có thể từ ánh mắt kia biểu đạt ra ngoài.
Ông bà nội ở bên cạnh nói chuyện, bé ở trên đệm đặc biệt trải cho bé bò đi, bò rất nhanh, Tào Dật Nhiên ngồi xổm bên cạnh trông bé, bé vừa thấy Tào Dật Nhiên không chú ý, liền bò ra sau sofa, bị Tào Dật Nhiên tha trở về, bé không hài lòng duỗi tay duỗi chân muốn tức giận, Tào Dật Nhiên chỉ hạ mắt liếc bé, bé liền không dám lỗ mãng, bò tới chỗ ông nội bà nội.
Tào Dật Nhiên trông bé một hồi liền không muốn trông nữa, một phen ôm bé lên, thấy bé mất hứng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhỏ mềm mềm hôn một cái, nói, “Đến chỗ ông bà nội đi."
Đặt bé con vào lòng Triệu Duyệt, nhóc con ở trong lòng Triệu Duyệt liền ngọ ngậy, nhìn Tào Dật Nhiên vươn tay với hắn, Tào Dật Nhiên lại xua tay với bé, nói, “Ngồi chỗ bà nội an phận chút, ba đi ra xem sao Bạch Thụ còn chưa tới."
Lý Duy lúc nhỏ đặc biệt thích khóc, miệng nhè một cái là khóc, lớn hơn một chút thì không thích khóc nữa, nhưng lại vô cùng hiếu động, lúc biết bò rồi là bò loạn khắp nơi.
Lúc trước ban ngày Tào Dật Nhiên còn phải đi làm, buổi tối về còn bị con gây sức ép, thằng nhóc này ban ngày ngủ, buổi tối tinh lực vô hạn, Tào Dật Nhiên bị bé gây sức ép chịu không nổi, ban đầu còn kiên nhẫn rất nhiều với bé, sau chơi với bé một tiếng là giao cho bà vú và bảo mẫu, cảm thấy còn để bé quậy nữa, mạng mình cũng bị nhóc con ép cho không còn.
Hắn oán giận chuyện này với Triệu Duyệt, Triệu Duyệt lại nói, “Nó còn không nghịch bằng con trước kia đâu, con còn ngại nó. Lúc con còn nhỏ a…" Thế này thế kia, đem tật xấu tra tấn người khác của Tào Dật Nhiên trước đây niệm hết một lần, cuối cùng tổng kết, “Nó còn chưa bằng một nửa con đâu, con làm ba, phải kiên nhẫn một chút."
Vì thế Tào Dật Nhiên chạy tới oán giận với Bạch Thụ, Bạch Thụ bẹo mặt hắn, “Xứng đáng. Hồi trước em khiến bao người chịu tra tấn, hiện tại cuối cùng cũng bị báo ứng."
Bạch Thụ bẹo xong, liền bị Tào Dật Nhiên bẹo trả, hai người tranh cãi ầm ĩ, tự nhiên đánh tới trên giường, dường như chính là lần này, Tào Dật Nhiên suy nghĩ viễn vông, nói, “Lúc trước không phải anh nói muốn ra ngoài du lịch chụp ảnh sao, hiện tại tôi muốn đi, chúng ta đi đi."
Bạch Thụ từ chức cảnh sát, làm tác gia tiểu thuyết trinh thám mới nổi, ba y rất phản đối y làm việc này, muốn y kế thừa gia nghiệp, ngược lại mẹ y lại không quản y.
Y quyết đoán viết xong hai bộ rất nhanh, mỗi ngày biên tập giục y viết bộ thứ ba, y trạch trong nhà quả thật có hơi phiền, được Tào Dật Nhiên nhắc tới, trong lòng y cũng rục rịch, nhưng là, “Duy Duy còn nhỏ như vậy, em muốn đi?"
Tào Dật Nhiên cũng không cho là đúng, “Trong nhà nhiều người chăm sóc nó, cũng không thiếu mình tôi. Lại nói, cũng không phải tôi không quay về, chúng ta định kỳ trở về thăm nó là được rồi."
Bạch Thụ nói, “Không thể không chịu trách nhiệm như vậy, em xem em làm ba thế nào vậy."
Tào Dật Nhiên xoay người đè lên người Bạch Thụ, từ trên cao cười nhìn y, nói, “Anh cảm thấy tôi phải làm thế nào. Vốn phải lớn lên là chuyện của nó, bất luận nó lớn lên thế nào, đó đều là chuyện của nó, khẳng định không có khả năng mọi người đều xoay quanh nó, bất luận tốt xấu, nó mất hứng, nó vui vẻ, đó đều là nó, tôi chỉ là ba nó, cũng không phải hình bóng của nó, muốn tôi phải đối xử với nó thế nào?"
Lời nói vô trách nhiệm của Tào Dật Nhiên khiến Bạch Thụ đánh mông hắn một cái, Tào Dật Nhiên không hài lòng, lại cùng Bạch Thụ đánh nhau trên giường, bị Bạch Thụ đơn giản trấn áp, dính dính quấn quấn, đầy mồ hôi hôn hôn ôm ôm nhau, hắn lại nghiêm túc, nói, “Tôi nói thật. Bạch Thụ, chúng ta ra ngoài du lịch thôi."
Mà một thời gian này rốt cuộc là bao lâu, lúc người nhà hỏi hắn, hắn cũng không có đáp án cụ thể, chỉ nói, “Nói sau đi, có chuyện, con sẽ về."
Trong khoảng thời gian từ khi Lý Duy sinh ra cho tới khi được một tuổi, Tào Dật Nhiên ngược lại sắm tốt vai một người con ngoan và ông bố tốt.
Vừa tung hoành ngang dọc bên công ty Triệu Trăn, sau đó còn quay về công ty của mẹ hỗ trợ hoàn thành một hạng mục thu mua lớn, hắn chuyên nghiệp chăm chỉ, ánh mắt lại sắc bén độc đáo, trong công tác cũng rất thận trọng, thật sự khiến Triệu Trăn và cha mẹ hắn đều có cái nhìn khác xưa.
Nhìn thấy con trai như vậy, Triệu Duyệt không thể không vạn phần cảm tạ em trai, nói ông khiến Tào Dật Nhiên được như vậy, Triệu Trăn không dám kể công, nói, “Chị, chị nói với em mấy lời sáo rỗng này không có ý nghĩa. Dật Nhiên tình nguyện tiến tới, không có quan hệ gì với em, nếu em có thể khiến nó trở nên cần cù chăm chỉ, nó đã sớm làm người tốt rồi, không chờ tới hôm nay. Chính chị biết nguyên nhân, cần gì tự lừa mình dối người đến chỗ em tìm đáp án."
Triệu Duyệt cũng không buồn bực Triệu Trăn nói thẳng, chỉ hơi bất đắc dĩ thở dài, nói, “Chị hiểu ý em, em muốn thay Bạch Thụ nói chuyện. Ảnh hưởng Bạch Thụ mang đến cho Dật Nhiên, đương nhiên chị biết, bất quá, em làm cậu, nhiều năm đối tốt với Dật Nhiên như vậy, chị cũng xem trong mắt, em đừng khiếm tốn trước mặt chị, chị cảm ơn em chính là muốn cảm ơn em, chúng ta không phải người ngoài, sẽ không nói những lời của người ngoài, làm chuyện của người ngoài."
Triệu Trăn cười nói, “Đều là nên làm, hồi nhỏ ba mẹ mặc kệ em, chị nuôi nấng em đến lớn, em cũng không phải không biết ơn, chúng ta không nói cái này nữa. Chị nói em thay Bạch Thụ nói chuyện, em quả thật có ý này, cậu chàng Bạch Thụ này không tồi, không cần em nói chị cũng biết, tâm Dật Nhiên đều ở trên người y, tinh thần ỷ lại y, hai đứa nó ở chung với nhau, Dật Nhiên chỉ nhận được lợi."
Triệu Duyệt lại nói, “Câu chỉ nhận được lợi này cũng không thể kết luận như vậy. Dật Nhiên rất ỷ vào cậu ta, cái này không tốt, Dật Nhiên chịu không nổi tổn thương, nếu đến lúc đó tình cảm giữa cậu ta và Dật Nhiên xảy ra vấn đề, Dật Nhiên sẽ thế nào, ai có thể cam đoan được."
Triệu Trăn chỉ cười, nói, “Chị, chị nói em đều hiểu được, nhưng câu ‘Dật Nhiên sẽ thế nào’ này, rốt cuộc còn thế nào nữa? Chẳng qua là tình cảm hai đứa xảy ra vấn đề, đến lúc đó Dật Nhiên đau khổ, hoặc là Bạch Thụ xảy ra chuyện gì khác, có lẽ Dật Nhiên cũng sẽ đau khổ. Bất quá, theo em nghĩ, những thứ này đều không phải vấn đề, vào lúc tình cảm tốt đẹp, liền cùng một chỗ, như vậy mới không hối hận, chuyện sau này, ai nói được chứ." Triệu Trăn nói vậy, cũng không khỏi nghĩ tới Trương Hoàn, trước đó vài ngày ông nói với Trương Hoàn, nếu sau này ông đi trước cậu, đau đớn tử biệt phải để lại cho cậu rồi, lúc đó Trương Hoàn chỉ ôm chặt ông, nói, “Thời gian còn dài, trước cứ sống cho hôm nay rồi lại nói." Trương Hoàn bình tĩnh cũng không làm Triệu Trăn cảm thấy tình cảm cậu dành cho mình không đủ sâu, ngược lại cảm thấy cậu rất yêu mình, tất cả ái và tình, đều chỉ có thể thành lập vào thời gian hai người chung một chỗ, nên tranh thủ thời gian mà hảo hảo ở chung, cho dù về sau tách ra, bởi vì không hối hận, sẽ không thương tâm khổ sở chịu không nổi.
“Chỉ có trải qua tình cảm chân chính, mới có thể chân chính hiểu được rất nhiều chuyện, chị nên chúc phúc cho Dật Nhiên và Bạch Thụ, như vậy Dật Nhiên mới co thể càng thêm viên mãn." Triệu Trăn nói xong, ánh mắt chân thành nhìn Triệu Duyệt.
Triệu Duyệt bình tĩnh, không phải mất hứng, chỉ là cảm thấy nặng nề, tức giận nói, “Mấy thứ em nói, làm sao chị không rõ. Chị chỉ lo Dật Nhiên bỏ quá nhiều vốn, lúc bị thương sẽ càng sâu, nó chịu không nổi đau xót đâu."
Triệu Trăn lại nói, “Chị, trong công việc chị chưa từng do dự như vậy. Cho dù là cảm tình, cũng có chỗ tương đồng với đầu tư, muốn nhận được đền đáp cao, đương nhiên không thể tránh khỏi phiêu lưu cao. Tình cảm không có chút phiêu lưu, vậy không gọi là tình cảm. Lại nói, chị cũng nên tin tưởng Bạch Thụ, dù sao Dật Nhiên đã tin tưởng y như vậy. Chị chỉ là nghĩ nhiều quá thôi, nghĩ quá nhiều thứ không tốt, chuyện của đám thanh niên, để bọn nó tự mình phát triển là được rồi. Cá nhân em rất xem trọng Bạch Thụ, em cảm thấy chị cũng nên xem trọng y hơn."
Triệu Duyệt nghe lời này mà cười, vừa cưng chiều lại bất đắc dĩ vỗ vai em trai, nói, “Em như vậy, cho nên mới cảm thấy cảm động lây nhỉ. Rồi, chị cũng không phải là phản đối tụi nó, chỉ là, Dật Nhiên nói muốn cùng Bạch Thụ ra ngoài du lịch, không biết lại muốn chạy tới đâu, chị thật lo lắng."
Triệu Trăn nói, “Chị, chị làm mẹ, chính là hy vọng đứa con vẫn luôn ở nơi chính mình có thể nhìn thấy, bất quá, nó phải có cuộc sống của chính mình, chị nên để tự nó trù tính nhân sinh của nó. Hơn nữa tính cách nó như vậy, không phải bác sĩ tâm lý đề nghị nó phải ra ngoài du lịch nhiều, cùng người tích cực hướng tới dẫn dắt nó sao? Nó cùng Bạch Thụ ra ngoài, em cảm thấy lại là chuyện tốt."
Triệu Duyệt nói, “Tốt thì tốt. Nhưng mà Dật Nhiên mới làm ra chút thành tích ở công ty, nó không tiếp tục cố gắng, ngược lại muốn bỏ chạy, chị không cam lòng mà. Lại nói tiếp, chị còn nghĩ lúc ba nó với chị về hưu cùng ông ấy ra ngoài du lịch đấy chứ, hiện tại Dật Nhiên bỏ gánh, không biết chị còn phải bận rộn tới năm thánh nào mới có thể về hưu."
Triệu Duyệt nói xong thì thở dài, Triệu Trăn chỉ có thể an ủi bà, nói, “Cũng không phải không có khả năng, còn có vài năm không phải sao, đến lúc đó Dật Nhiên về rồi thì cũng như nhau, phải nghĩ thoáng chút."
Hai người trò chuyện một phen, dường như Triệu Duyệt đã nghĩ thoáng rất nhiều, đối với Bạch Thụ, bà không thừa nhận cũng phải thừa nhận, cho nên, trước khi Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên ra ngoài du lịch, cha mẹ hai nhà cũng hẹn ăn một bữa cơm, xem như hai nhà đều thừa nhận quan hệ của hai người, hy vọng có thể phát triển lâu dài.
Một bữa này, không tới khách sạn, làm ngay tại Tào gia, Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân xách không ít đồ qua, rất có ý tứ tới cửa cầu hôn, bất quá, Tào gia cũng không hàm hồ, Triệu Duyệt và Tào Quân Hiền trò chuyện cùng hai người, rất thân thiết hòa thuận.
Tiểu Duy Duy đã hơn một tuổi, tay chân đều có lực, có lẽ là do sinh nên, thân thể bé vẫn yết ớt, có đôi khi bác sĩ gia đình trực tiếp ở lại Tào gia, để phòng ngừa vạn nhất. Trẻ con một tuổi khác đã có thể bi bô học nói, bé thì ngay cả phát âm cũng không được, uống đều là sữa của bà vú, hơn nữa thích sữa mẹ như mạng, mấy thứ như sữa bột, bé uống vào là nôn, thứ khác cũng không ăn, chỉ uống sữa mẹ.
Tuy rằng không biết nói, nhưng cặp mắt trên cơ bản giống Tào Dật Nhiên như đúc kia lại vô cùng hữu thần, cái gì cũng có thể từ ánh mắt kia biểu đạt ra ngoài.
Ông bà nội ở bên cạnh nói chuyện, bé ở trên đệm đặc biệt trải cho bé bò đi, bò rất nhanh, Tào Dật Nhiên ngồi xổm bên cạnh trông bé, bé vừa thấy Tào Dật Nhiên không chú ý, liền bò ra sau sofa, bị Tào Dật Nhiên tha trở về, bé không hài lòng duỗi tay duỗi chân muốn tức giận, Tào Dật Nhiên chỉ hạ mắt liếc bé, bé liền không dám lỗ mãng, bò tới chỗ ông nội bà nội.
Tào Dật Nhiên trông bé một hồi liền không muốn trông nữa, một phen ôm bé lên, thấy bé mất hứng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhỏ mềm mềm hôn một cái, nói, “Đến chỗ ông bà nội đi."
Đặt bé con vào lòng Triệu Duyệt, nhóc con ở trong lòng Triệu Duyệt liền ngọ ngậy, nhìn Tào Dật Nhiên vươn tay với hắn, Tào Dật Nhiên lại xua tay với bé, nói, “Ngồi chỗ bà nội an phận chút, ba đi ra xem sao Bạch Thụ còn chưa tới."
Lý Duy lúc nhỏ đặc biệt thích khóc, miệng nhè một cái là khóc, lớn hơn một chút thì không thích khóc nữa, nhưng lại vô cùng hiếu động, lúc biết bò rồi là bò loạn khắp nơi.
Lúc trước ban ngày Tào Dật Nhiên còn phải đi làm, buổi tối về còn bị con gây sức ép, thằng nhóc này ban ngày ngủ, buổi tối tinh lực vô hạn, Tào Dật Nhiên bị bé gây sức ép chịu không nổi, ban đầu còn kiên nhẫn rất nhiều với bé, sau chơi với bé một tiếng là giao cho bà vú và bảo mẫu, cảm thấy còn để bé quậy nữa, mạng mình cũng bị nhóc con ép cho không còn.
Hắn oán giận chuyện này với Triệu Duyệt, Triệu Duyệt lại nói, “Nó còn không nghịch bằng con trước kia đâu, con còn ngại nó. Lúc con còn nhỏ a…" Thế này thế kia, đem tật xấu tra tấn người khác của Tào Dật Nhiên trước đây niệm hết một lần, cuối cùng tổng kết, “Nó còn chưa bằng một nửa con đâu, con làm ba, phải kiên nhẫn một chút."
Vì thế Tào Dật Nhiên chạy tới oán giận với Bạch Thụ, Bạch Thụ bẹo mặt hắn, “Xứng đáng. Hồi trước em khiến bao người chịu tra tấn, hiện tại cuối cùng cũng bị báo ứng."
Bạch Thụ bẹo xong, liền bị Tào Dật Nhiên bẹo trả, hai người tranh cãi ầm ĩ, tự nhiên đánh tới trên giường, dường như chính là lần này, Tào Dật Nhiên suy nghĩ viễn vông, nói, “Lúc trước không phải anh nói muốn ra ngoài du lịch chụp ảnh sao, hiện tại tôi muốn đi, chúng ta đi đi."
Bạch Thụ từ chức cảnh sát, làm tác gia tiểu thuyết trinh thám mới nổi, ba y rất phản đối y làm việc này, muốn y kế thừa gia nghiệp, ngược lại mẹ y lại không quản y.
Y quyết đoán viết xong hai bộ rất nhanh, mỗi ngày biên tập giục y viết bộ thứ ba, y trạch trong nhà quả thật có hơi phiền, được Tào Dật Nhiên nhắc tới, trong lòng y cũng rục rịch, nhưng là, “Duy Duy còn nhỏ như vậy, em muốn đi?"
Tào Dật Nhiên cũng không cho là đúng, “Trong nhà nhiều người chăm sóc nó, cũng không thiếu mình tôi. Lại nói, cũng không phải tôi không quay về, chúng ta định kỳ trở về thăm nó là được rồi."
Bạch Thụ nói, “Không thể không chịu trách nhiệm như vậy, em xem em làm ba thế nào vậy."
Tào Dật Nhiên xoay người đè lên người Bạch Thụ, từ trên cao cười nhìn y, nói, “Anh cảm thấy tôi phải làm thế nào. Vốn phải lớn lên là chuyện của nó, bất luận nó lớn lên thế nào, đó đều là chuyện của nó, khẳng định không có khả năng mọi người đều xoay quanh nó, bất luận tốt xấu, nó mất hứng, nó vui vẻ, đó đều là nó, tôi chỉ là ba nó, cũng không phải hình bóng của nó, muốn tôi phải đối xử với nó thế nào?"
Lời nói vô trách nhiệm của Tào Dật Nhiên khiến Bạch Thụ đánh mông hắn một cái, Tào Dật Nhiên không hài lòng, lại cùng Bạch Thụ đánh nhau trên giường, bị Bạch Thụ đơn giản trấn áp, dính dính quấn quấn, đầy mồ hôi hôn hôn ôm ôm nhau, hắn lại nghiêm túc, nói, “Tôi nói thật. Bạch Thụ, chúng ta ra ngoài du lịch thôi."
Tác giả :
Nam Chi