Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 87: Yêu trong u mê
Rất nhanh, những người khác của Tào gia cũng nghe tin chạy tới.
Triệu Duyệt mang theo trợ lý tới đây, bởi vì lúc này không thể chuyển Lý Hân tới bệnh viện tốt hơn, đành kêu bác sĩ và y tá đã đặt trước gọi hết tới.
Sau khi bác sĩ tới, tình huống của Lý Hân vẫn không lạc quan hơn, cơ thể mẹ xuất huyết nhiều, đứa nhỏ chỉ mới hơn bảy tháng, khi y tá đi ra giải thích tình huống, mọi người canh bên ngoài đều sắc mặt trắng bệch hoang mang.
Đặc biệt là Tào Dật Nhiên, chân tay luống cuống, không biết phải nói gì, chỉ hoang mang nhìn y tá nói chuyện.
Lấy thai nhi ra, chỉ có trên dưới một kí rưỡi, mọi người chưa kịp xem đã bị đưa vào lồng ấp, Lý Hân còn đang trong phòng cấp cứu, mặt Tào Dật Nhiên không còn chút máu đứng đó, mọi người đều trầm mặc, Triệu Duyệt mới đầu còn đi hai vòng, tiếng giày cao gót quanh quẩn trong hành lang bệnh viện thật chói tai, sau bà ngừng lại, gắt gao khoanh tay, nét mặt nghiêm nghị dị thường, có thể nhìn ra bà vô cùng lo lắng, bà luôn đem mọi chuyện nuốt vào lòng, thời điểm này tuy vẫn có thể ra vẻ trấn định, nhưng trong lòng sông cuộn biển gầm, nhà bà có lỗi với Lý Hân, nếu Lý Hân xảy ra chuyện…
Không ai muốn ngồi, cho dù Tào Dật Nhiên đi qua đỡ Triệu Duyệt, bảo bà ngồi xuống, bà cũng không ngồi, chỉ nắm cánh tay Tào Dật Nhiên ổn định cơ thể.
Mấy tiếng này gian nan như mấy thế kỉ, trong đầu Tào Dật Nhiên suy nghĩ rất nhiều chuyện, không riêng gì chuyện Lý Hân, còn có rất nhiều chuyện từ trước đến nay, hắn luôn sống trong thế giới kiêu ngạo của chính mình, bởi vì nhát gan, cho nên bất cần đời, hiện tại hắn đối với bản thân trước kia sâu sắc cảm thấy hối hận.
Nếu, trước kia hắn không xằng bậy, như vậy về sau rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, sẽ không xuất hiện chuyện của Lý Hân.
Rốt cuộc Lý Hân từ phòng cấp cứu chuyển tới phòng ICU, tâm mọi người mới thả lỏng một chút.
Lúc này Tào Dật Nhiên mới có sức nói chuyện, quay đầu lại nhìn Bạch Thụ một cái, sắc mặt Bạch Thụ tiều tụy không thay đổi, không biết nghĩ cái gì, Tào Dật Nhiên đi đến bên người y, chỉ lẳng lặng nhìn y, nhẹ giọng nói, “Anh về nghỉ ngơi đi."
Bạch Thụ lắc lắc đầu.
Tuy Lý Hân đã ngừng xuất huyết, nhưng tình huống vẫn không lạc quan như cũ.
Trong phòng nghỉ VIP, bác sĩ nghiêm túc mà bi thương giải thích cho Triệu Duyệt tình hình hiện tại của đứa nhỏ và mẹ nó, mọi người ở bên cạnh nghe, Triệu Duyệt vẫn thật bình tĩnh, chỉ là mày nhíu chặt, sắc mặt Tào Dật Nhiên càng trắng, cũng gắt gao cau mày, trong mấy tháng này, đã mài mòn tính tình khiến hắn trầm tĩnh xuống, cho dù trong lòng đau đớn, cũng khống chế được bản thân…
Lúc sau cấp dưới của Bạch Thụ giải thích chuyện kẻ xấu bắt Lý Hân cho Triệu Duyệt, Triệu Duyệt nhìn Bạch Thụ, cảm thấy hết thảy giống như trời định vậy, bà thở dài, rất nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm.
Chờ từ bệnh viện đi ra, đã qua cả một đêm, mặt trời lấp ló phía chân trời, sắp mọc lên.
Tào Dật Nhiên không đi, hắn ở lại bệnh viện, phía bệnh viện không dám chậm trễ, chuẩn bị phòng bệnh cao cấp cho hắn nghỉ ngơi, Tào Dật Nhiên bảo Bạch Thụ trở về, Bạch Thụ do dự một chút, vẫn ở lại.
Phòng bệnh cao cấp không khác khách sạn mấy, chỉ là giường bệnh không đủ lớn, Tào Dật Nhiên ngồi trên giường, vùi mặt vào hõm cổ Bạch Thụ, hắn thở dài một hơi, hít lấy hơi thở của Bạch Thụ, không nói gì cùng Bạch Thụ vượt qua.
Không biết trầm mặc như vậy bao lâu, Bạch Thụ mệt mỏi không chịu nổi trước, tựa vào người Tào Dật Nhiên ngủ.
Tào Dật Nhiên đặt y ngã xuống giường để y ngủ, bản thân lại ngủ không được, chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm Bạch Thụ mặt mày lôi thôi lếch thếch hiện rõ mỏi mệt, sau đó cúi xuống hôn trán y, giọng khàn khàn, “Tôi thật sự yêu anh."
Bạch Thụ không ngủ say, y cảm nhận được động tác của Tào Dật Nhiên, y thật sợ Tào Dật Nhiên sẽ nói, “….nhưng chúng ta không thể cùng một chỗ."
Y không dám tỉnh lại, chỉ có thể ngủ.
Tào Dật Nhiên không nói gì nữa, mà là đứng dậy dựa vào đầu giường mơ màng nhìn Bạch Thụ, giọng vừa thấp vừa nhẹ lầm bầm, “Trước kia tôi cảm thấy chính mình sẽ không chịu nổi trói buộc, tôi muốn tùy tâm sở dục; nhưng thật ra tôi cũng biết, rất nhiều lúc tôi làm không đúng, nhưng tôi không muốn sửa, bởi vì có sửa cũng vô dụng, không ai để ý tôi tốt hay xấu, việc gì tôi phải sửa…. vì cái gì, không gặp anh sớm hơn…."
Bạch Thụ từ trong lời nói của Tào Dật Nhiên cảm nhận được bi ai nặng nề, y muốn cầm tay Tào Dật Nhiên, muốn an ủi hắn hai câu, nhưng y lại chỉ nghe được giọng hắn, chính mình muốn động đậy lại động không được, y ngủ ở đó, cũng bị cảm giác bi thương ngăn chặn, rất nhiều chuyện, đều không có cách nào, rất nhiều lúc, hối hận cũng vô dụng.
Tào Dật Nhiên vẫn lẳng lặng nhìn Bạch Thụ, ngón tay lành lạnh chạm vào má y, không rời đi, hắn nói, “Muốn vẹn cả đôi đường thật sự quá khó, tôi tình nguyện chính mình chịu đau, tôi tình nguyện chính mình chịu khổ…"
Bạch Thụ còn đang ngủ, Tào Dật Nhiên nhìn Lý Hân trong phòng ICU, mặt Lý Hân không có sắc máu, trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi đỏ mọng mềm mại cũng trắng, ánh mắt uể oải, cô thấy Tào Dật Nhiên ngồi xuống bên giường, nhưng không có tinh thần để ý tới hắn.
Tào Dật Nhiên mấp máy môi, lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ khô khan nhả một câu, “Cô phải giữ gìn sức khỏe."
Ánh mắt Lý Hân bình tĩnh không gợn sóng, lẳng lặng nhìn Tào Dật Nhiên, cảm thấy hắn hình như trong một đêm trưởng thành thành đàn ông vậy, trầm ổn giống như gió cũng không thổi được một gợn sóng.
Mà cô, cũng đã thành phụ nữ.
Lý Hân thuề thào hỏi một câu, “Đứa bé, anh thấy chưa?"
Tào Dật Nhiên lắc đầu, “Còn chưa, chờ bác sĩ cho phép gặp, tôi sẽ đi xem, ôm tới cho cô xem nữa."
Khóe miệng Lý Hân lúc này mới hơi mỉm cười, ánh mắt mệt mỏi cũng hơi sáng lên, lại giống như ngấn lệ, “Tôi không hảo hảo sinh ra nó, tôi không làm được."
Yết hầu Tào Dật Nhiên nghèn nghẹn, “Cô đã đủ dũng cảm kiên cường, cô làm tốt lắm. Cô là người mẹ tốt, về sau đứa bé sẽ rất thích cô."
Lý Hân cười cười, nhẹ giọng nói, “Nhìn anh như sắp khóc vậy."
Tào Dật Nhiên cũng không vì lời này mà không được tự nhiên, nhớ lại tối qua nghe nhiều lần thông báo bệnh tình nguy kịch, tim hắn giống như bị từng chùy từng chùy gõ thành quen, sau muôn vàng thử thách, không còn là người xem trọng mặt mũi nữa.
Tào Dật Nhiên nhẹ giọng nói, “Cô dưỡng thật tốt, sẽ không có việc gì. Mẹ tôi đã liên lạc với thân thích của cô, bọn họ sẽ tới gặp cô. Cô muốn cái gì, nhà chúng tôi…. tôi…. tôi… đều cho cô."
Lý Hân lại bởi vì câu này mà ánh mắt tối đi, thấp giọng ngập ngừng nói, “Muốn anh cưới tôi cũng được?"
Tào Dật Nhiên không ngẩng đầu, tóc hắn hơi dài, phủ xuống trán, cặp mắt cũng bị che khuất, hắn muốn nói “Được", nhưng hít vào vài lần cũng nói không ra, hắn biết trong lòng mình không muốn, hắn muốn cùng một chỗ với Bạch Thụ, nếu đồng ý với Lý Hân, hắn sẽ không còn mặt mũi gặp lại Bạch Thụ, hắn không thể chịu đựng được làm Bạch Thụ thương tâm, hắn nghĩ, nếu có thể để Lý Hân và Bạch Thụ đều không đau lòng là tốt rồi, nếu hắn có thể tự mình thay bọn họ gánh chịu thì tốt rồi.
Hắn trước kia, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày này, vận mệnh vô thường, giống như sống chết vô thường vậy, hắn nghĩ tới vết đạn trên áo Bạch Thụ, nghĩ tới mấy tờ giấy bệnh tình nguy kịch của Lý Hân tốt qua….
Rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên, hắn là một người đàn ông, không có đạo lý không gánh vác trách nhiệm, huống chi, vốn là lỗi của hắn, trách nhiệm của hắn.
Tào Dật Nhiên nhìn Lý Hân, nói, “Nên có một người đàn ông yêu cô đến cưới cô, như vậy, cô mới có thể là một người phụ nữ hạnh phúc, tôi không cách nào khiến cô có được hạnh phúc, cho nên, tôi không thể cưới cô. Tôi có thể nuôi cô cả đời, bảo vệ cô, cũng có thể chăm sóc cô, nhưng, tôi chỉ có thể đối với cô như một người anh trai, xin lỗi, tôi không cách nào đồng ý với cô được, tôi không thể cưới cô, cũng không thể để cô gả cho người không thương cô."
Lý Hân nhếch nhếch miệng, ra vẻ muốn cười, lại nhìn không ra ý cười, “Anh tìm cớ, nói dễ nghe thật."
Tào Dật Nhiên không đáp.
Lý Hân tiếp tục nói, “Bất quá, hiện tại anh có cầu hôn tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu. Anh căn bản không xứng với tôi, không có thứ gì càng quan trọng hơn tình yêu, cho nên, anh căn bản không xứng với tôi. Tôi muốn con của mình, tôi muốn đi."
Tào Dật Nhiên há miệng muốn giữ lại, Lý Hân không cho hắn cơ hội, “Anh nói với Bạch Thụ, cám ơn anh ta đã cứu tôi."
Lúc ấy kẻ xấu dùng súng chỉ vào đầu, cô bị dọa choáng váng, nhất thời không làm được gì, là kiên định trong mắt Bạch Thụ động viên cô, cô nhớ rõ ánh mắt Bạch Thụ khi đó, kiên định mà thuần túy, đen giống như bầu trời đêm có thể bao dung hết thảy, cô sợ, nhưng lại kiên định hơn.
Cô muốn đứa con của mình, cảm giác đứa bé không còn trong bụng, một thời gian khiến cô cảm thấy trống rỗng và sợ hãi, cô muốn bé, từ khi bé bắt đầu rời khỏi thân thể cô.
Lần đầu tiên cô hiểu được ý nghĩa làm mẹ, giống như vứt bỏ nó còn khó chịu hơn vứt bỏ sinh mệnh chính mình vậy.
Nhìn Tào Dật Nhiên, cô cảm thấy hắn thật đáng thương, hắn không có cảm giác yêu này, bởi vì không có loại tình cảm này, cho nên đứa bé vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn, nó là của cô.
Lý Hân muốn nghỉ ngơi, Tào Dật Nhiên ra khỏi phòng bệnh, đứng bên ngoài ngẩn người, y tới muốn bắt chuyện với hắn, lại không cách nào phối hợp, đành rời đi.
Tình trạng Lý Hân lại trở nặng, là vào buổi tối ngày thứ ba.
Rõ ràng lúc trước còn thấy không có vấn đề, nhưng lại xuất huyết, Tào Dật Nhiên đang trên đường đến bệnh viện, nhận được điện thoại từ bệnh viện, vượt mấy lần đèn đỏ chạy tới nơi, sau khi sốt ruột chờ đợi, đợi đến khi y tá cho phép Tào Dật Nhiên vào phòng cấp cứu, nói bệnh nhân muốn nói chuyện với hắn.
Tào Dật Nhiên vào phòng cấp cứu nhìn thấy ngoại trừ máu chỉ còn máu, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhìn máu như vậy, Lý Hân dường như không còn cảm giác, bất quá mắt cô vẫn hé mở, Tào Dật Nhiên nhào tới, mắt cô hơi có thần thái, môi mấp máy, Tào Dật Nhiên dán vào nghe, cô nói, “Phải thương nó đấy."
Tào Dật Nhiên cảm thấy chính mình sau khi nghe lời này, dường như hết thảy đều tạm dừng lại, thậm chí là hô hấp của Lý Hân.
Hơn nửa ngày hắn mới có phản ứng, mờ mịt mờ mịt nhìn bác sĩ trong phòng cấp cứu.
Cha mẹ Tào Dật Nhiên chạy tới, còn có một nhà bác Lý Hân, thậm chí em gái cô.
Khi Bạch Thụ nhận được tin, đã là hai giờ sau khi Lý Hân không cứu được, không phải Tào Dật Nhiên gọi cho hắn, mà là y tá trưởng của bệnh viện.
Triệu Duyệt mang theo trợ lý tới đây, bởi vì lúc này không thể chuyển Lý Hân tới bệnh viện tốt hơn, đành kêu bác sĩ và y tá đã đặt trước gọi hết tới.
Sau khi bác sĩ tới, tình huống của Lý Hân vẫn không lạc quan hơn, cơ thể mẹ xuất huyết nhiều, đứa nhỏ chỉ mới hơn bảy tháng, khi y tá đi ra giải thích tình huống, mọi người canh bên ngoài đều sắc mặt trắng bệch hoang mang.
Đặc biệt là Tào Dật Nhiên, chân tay luống cuống, không biết phải nói gì, chỉ hoang mang nhìn y tá nói chuyện.
Lấy thai nhi ra, chỉ có trên dưới một kí rưỡi, mọi người chưa kịp xem đã bị đưa vào lồng ấp, Lý Hân còn đang trong phòng cấp cứu, mặt Tào Dật Nhiên không còn chút máu đứng đó, mọi người đều trầm mặc, Triệu Duyệt mới đầu còn đi hai vòng, tiếng giày cao gót quanh quẩn trong hành lang bệnh viện thật chói tai, sau bà ngừng lại, gắt gao khoanh tay, nét mặt nghiêm nghị dị thường, có thể nhìn ra bà vô cùng lo lắng, bà luôn đem mọi chuyện nuốt vào lòng, thời điểm này tuy vẫn có thể ra vẻ trấn định, nhưng trong lòng sông cuộn biển gầm, nhà bà có lỗi với Lý Hân, nếu Lý Hân xảy ra chuyện…
Không ai muốn ngồi, cho dù Tào Dật Nhiên đi qua đỡ Triệu Duyệt, bảo bà ngồi xuống, bà cũng không ngồi, chỉ nắm cánh tay Tào Dật Nhiên ổn định cơ thể.
Mấy tiếng này gian nan như mấy thế kỉ, trong đầu Tào Dật Nhiên suy nghĩ rất nhiều chuyện, không riêng gì chuyện Lý Hân, còn có rất nhiều chuyện từ trước đến nay, hắn luôn sống trong thế giới kiêu ngạo của chính mình, bởi vì nhát gan, cho nên bất cần đời, hiện tại hắn đối với bản thân trước kia sâu sắc cảm thấy hối hận.
Nếu, trước kia hắn không xằng bậy, như vậy về sau rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, sẽ không xuất hiện chuyện của Lý Hân.
Rốt cuộc Lý Hân từ phòng cấp cứu chuyển tới phòng ICU, tâm mọi người mới thả lỏng một chút.
Lúc này Tào Dật Nhiên mới có sức nói chuyện, quay đầu lại nhìn Bạch Thụ một cái, sắc mặt Bạch Thụ tiều tụy không thay đổi, không biết nghĩ cái gì, Tào Dật Nhiên đi đến bên người y, chỉ lẳng lặng nhìn y, nhẹ giọng nói, “Anh về nghỉ ngơi đi."
Bạch Thụ lắc lắc đầu.
Tuy Lý Hân đã ngừng xuất huyết, nhưng tình huống vẫn không lạc quan như cũ.
Trong phòng nghỉ VIP, bác sĩ nghiêm túc mà bi thương giải thích cho Triệu Duyệt tình hình hiện tại của đứa nhỏ và mẹ nó, mọi người ở bên cạnh nghe, Triệu Duyệt vẫn thật bình tĩnh, chỉ là mày nhíu chặt, sắc mặt Tào Dật Nhiên càng trắng, cũng gắt gao cau mày, trong mấy tháng này, đã mài mòn tính tình khiến hắn trầm tĩnh xuống, cho dù trong lòng đau đớn, cũng khống chế được bản thân…
Lúc sau cấp dưới của Bạch Thụ giải thích chuyện kẻ xấu bắt Lý Hân cho Triệu Duyệt, Triệu Duyệt nhìn Bạch Thụ, cảm thấy hết thảy giống như trời định vậy, bà thở dài, rất nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm.
Chờ từ bệnh viện đi ra, đã qua cả một đêm, mặt trời lấp ló phía chân trời, sắp mọc lên.
Tào Dật Nhiên không đi, hắn ở lại bệnh viện, phía bệnh viện không dám chậm trễ, chuẩn bị phòng bệnh cao cấp cho hắn nghỉ ngơi, Tào Dật Nhiên bảo Bạch Thụ trở về, Bạch Thụ do dự một chút, vẫn ở lại.
Phòng bệnh cao cấp không khác khách sạn mấy, chỉ là giường bệnh không đủ lớn, Tào Dật Nhiên ngồi trên giường, vùi mặt vào hõm cổ Bạch Thụ, hắn thở dài một hơi, hít lấy hơi thở của Bạch Thụ, không nói gì cùng Bạch Thụ vượt qua.
Không biết trầm mặc như vậy bao lâu, Bạch Thụ mệt mỏi không chịu nổi trước, tựa vào người Tào Dật Nhiên ngủ.
Tào Dật Nhiên đặt y ngã xuống giường để y ngủ, bản thân lại ngủ không được, chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm Bạch Thụ mặt mày lôi thôi lếch thếch hiện rõ mỏi mệt, sau đó cúi xuống hôn trán y, giọng khàn khàn, “Tôi thật sự yêu anh."
Bạch Thụ không ngủ say, y cảm nhận được động tác của Tào Dật Nhiên, y thật sợ Tào Dật Nhiên sẽ nói, “….nhưng chúng ta không thể cùng một chỗ."
Y không dám tỉnh lại, chỉ có thể ngủ.
Tào Dật Nhiên không nói gì nữa, mà là đứng dậy dựa vào đầu giường mơ màng nhìn Bạch Thụ, giọng vừa thấp vừa nhẹ lầm bầm, “Trước kia tôi cảm thấy chính mình sẽ không chịu nổi trói buộc, tôi muốn tùy tâm sở dục; nhưng thật ra tôi cũng biết, rất nhiều lúc tôi làm không đúng, nhưng tôi không muốn sửa, bởi vì có sửa cũng vô dụng, không ai để ý tôi tốt hay xấu, việc gì tôi phải sửa…. vì cái gì, không gặp anh sớm hơn…."
Bạch Thụ từ trong lời nói của Tào Dật Nhiên cảm nhận được bi ai nặng nề, y muốn cầm tay Tào Dật Nhiên, muốn an ủi hắn hai câu, nhưng y lại chỉ nghe được giọng hắn, chính mình muốn động đậy lại động không được, y ngủ ở đó, cũng bị cảm giác bi thương ngăn chặn, rất nhiều chuyện, đều không có cách nào, rất nhiều lúc, hối hận cũng vô dụng.
Tào Dật Nhiên vẫn lẳng lặng nhìn Bạch Thụ, ngón tay lành lạnh chạm vào má y, không rời đi, hắn nói, “Muốn vẹn cả đôi đường thật sự quá khó, tôi tình nguyện chính mình chịu đau, tôi tình nguyện chính mình chịu khổ…"
Bạch Thụ còn đang ngủ, Tào Dật Nhiên nhìn Lý Hân trong phòng ICU, mặt Lý Hân không có sắc máu, trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi đỏ mọng mềm mại cũng trắng, ánh mắt uể oải, cô thấy Tào Dật Nhiên ngồi xuống bên giường, nhưng không có tinh thần để ý tới hắn.
Tào Dật Nhiên mấp máy môi, lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ khô khan nhả một câu, “Cô phải giữ gìn sức khỏe."
Ánh mắt Lý Hân bình tĩnh không gợn sóng, lẳng lặng nhìn Tào Dật Nhiên, cảm thấy hắn hình như trong một đêm trưởng thành thành đàn ông vậy, trầm ổn giống như gió cũng không thổi được một gợn sóng.
Mà cô, cũng đã thành phụ nữ.
Lý Hân thuề thào hỏi một câu, “Đứa bé, anh thấy chưa?"
Tào Dật Nhiên lắc đầu, “Còn chưa, chờ bác sĩ cho phép gặp, tôi sẽ đi xem, ôm tới cho cô xem nữa."
Khóe miệng Lý Hân lúc này mới hơi mỉm cười, ánh mắt mệt mỏi cũng hơi sáng lên, lại giống như ngấn lệ, “Tôi không hảo hảo sinh ra nó, tôi không làm được."
Yết hầu Tào Dật Nhiên nghèn nghẹn, “Cô đã đủ dũng cảm kiên cường, cô làm tốt lắm. Cô là người mẹ tốt, về sau đứa bé sẽ rất thích cô."
Lý Hân cười cười, nhẹ giọng nói, “Nhìn anh như sắp khóc vậy."
Tào Dật Nhiên cũng không vì lời này mà không được tự nhiên, nhớ lại tối qua nghe nhiều lần thông báo bệnh tình nguy kịch, tim hắn giống như bị từng chùy từng chùy gõ thành quen, sau muôn vàng thử thách, không còn là người xem trọng mặt mũi nữa.
Tào Dật Nhiên nhẹ giọng nói, “Cô dưỡng thật tốt, sẽ không có việc gì. Mẹ tôi đã liên lạc với thân thích của cô, bọn họ sẽ tới gặp cô. Cô muốn cái gì, nhà chúng tôi…. tôi…. tôi… đều cho cô."
Lý Hân lại bởi vì câu này mà ánh mắt tối đi, thấp giọng ngập ngừng nói, “Muốn anh cưới tôi cũng được?"
Tào Dật Nhiên không ngẩng đầu, tóc hắn hơi dài, phủ xuống trán, cặp mắt cũng bị che khuất, hắn muốn nói “Được", nhưng hít vào vài lần cũng nói không ra, hắn biết trong lòng mình không muốn, hắn muốn cùng một chỗ với Bạch Thụ, nếu đồng ý với Lý Hân, hắn sẽ không còn mặt mũi gặp lại Bạch Thụ, hắn không thể chịu đựng được làm Bạch Thụ thương tâm, hắn nghĩ, nếu có thể để Lý Hân và Bạch Thụ đều không đau lòng là tốt rồi, nếu hắn có thể tự mình thay bọn họ gánh chịu thì tốt rồi.
Hắn trước kia, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có ngày này, vận mệnh vô thường, giống như sống chết vô thường vậy, hắn nghĩ tới vết đạn trên áo Bạch Thụ, nghĩ tới mấy tờ giấy bệnh tình nguy kịch của Lý Hân tốt qua….
Rốt cuộc hắn ngẩng đầu lên, hắn là một người đàn ông, không có đạo lý không gánh vác trách nhiệm, huống chi, vốn là lỗi của hắn, trách nhiệm của hắn.
Tào Dật Nhiên nhìn Lý Hân, nói, “Nên có một người đàn ông yêu cô đến cưới cô, như vậy, cô mới có thể là một người phụ nữ hạnh phúc, tôi không cách nào khiến cô có được hạnh phúc, cho nên, tôi không thể cưới cô. Tôi có thể nuôi cô cả đời, bảo vệ cô, cũng có thể chăm sóc cô, nhưng, tôi chỉ có thể đối với cô như một người anh trai, xin lỗi, tôi không cách nào đồng ý với cô được, tôi không thể cưới cô, cũng không thể để cô gả cho người không thương cô."
Lý Hân nhếch nhếch miệng, ra vẻ muốn cười, lại nhìn không ra ý cười, “Anh tìm cớ, nói dễ nghe thật."
Tào Dật Nhiên không đáp.
Lý Hân tiếp tục nói, “Bất quá, hiện tại anh có cầu hôn tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu. Anh căn bản không xứng với tôi, không có thứ gì càng quan trọng hơn tình yêu, cho nên, anh căn bản không xứng với tôi. Tôi muốn con của mình, tôi muốn đi."
Tào Dật Nhiên há miệng muốn giữ lại, Lý Hân không cho hắn cơ hội, “Anh nói với Bạch Thụ, cám ơn anh ta đã cứu tôi."
Lúc ấy kẻ xấu dùng súng chỉ vào đầu, cô bị dọa choáng váng, nhất thời không làm được gì, là kiên định trong mắt Bạch Thụ động viên cô, cô nhớ rõ ánh mắt Bạch Thụ khi đó, kiên định mà thuần túy, đen giống như bầu trời đêm có thể bao dung hết thảy, cô sợ, nhưng lại kiên định hơn.
Cô muốn đứa con của mình, cảm giác đứa bé không còn trong bụng, một thời gian khiến cô cảm thấy trống rỗng và sợ hãi, cô muốn bé, từ khi bé bắt đầu rời khỏi thân thể cô.
Lần đầu tiên cô hiểu được ý nghĩa làm mẹ, giống như vứt bỏ nó còn khó chịu hơn vứt bỏ sinh mệnh chính mình vậy.
Nhìn Tào Dật Nhiên, cô cảm thấy hắn thật đáng thương, hắn không có cảm giác yêu này, bởi vì không có loại tình cảm này, cho nên đứa bé vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn, nó là của cô.
Lý Hân muốn nghỉ ngơi, Tào Dật Nhiên ra khỏi phòng bệnh, đứng bên ngoài ngẩn người, y tới muốn bắt chuyện với hắn, lại không cách nào phối hợp, đành rời đi.
Tình trạng Lý Hân lại trở nặng, là vào buổi tối ngày thứ ba.
Rõ ràng lúc trước còn thấy không có vấn đề, nhưng lại xuất huyết, Tào Dật Nhiên đang trên đường đến bệnh viện, nhận được điện thoại từ bệnh viện, vượt mấy lần đèn đỏ chạy tới nơi, sau khi sốt ruột chờ đợi, đợi đến khi y tá cho phép Tào Dật Nhiên vào phòng cấp cứu, nói bệnh nhân muốn nói chuyện với hắn.
Tào Dật Nhiên vào phòng cấp cứu nhìn thấy ngoại trừ máu chỉ còn máu, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhìn máu như vậy, Lý Hân dường như không còn cảm giác, bất quá mắt cô vẫn hé mở, Tào Dật Nhiên nhào tới, mắt cô hơi có thần thái, môi mấp máy, Tào Dật Nhiên dán vào nghe, cô nói, “Phải thương nó đấy."
Tào Dật Nhiên cảm thấy chính mình sau khi nghe lời này, dường như hết thảy đều tạm dừng lại, thậm chí là hô hấp của Lý Hân.
Hơn nửa ngày hắn mới có phản ứng, mờ mịt mờ mịt nhìn bác sĩ trong phòng cấp cứu.
Cha mẹ Tào Dật Nhiên chạy tới, còn có một nhà bác Lý Hân, thậm chí em gái cô.
Khi Bạch Thụ nhận được tin, đã là hai giờ sau khi Lý Hân không cứu được, không phải Tào Dật Nhiên gọi cho hắn, mà là y tá trưởng của bệnh viện.
Tác giả :
Nam Chi