Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 66: Lời nói dối bị vạch trần
Đối với sinh nhật Tào Dật Nhiên, trong nhà hắn đều rất coi trọng, mà một đám anh em cũng đều rất coi trọng, cả đám đều gọi điện cho hắn chúc mừng, còn hỏi hắn có muốn ra ngoài tụ tập không, bọn họ bao hết cho Tào Dật Nhiên vui vẻ một phen, dù sao sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần.
Lúc này đã gần cuối năm, Tào Dật Nhiên cũng lười lăn qua lăn lại, từ chối ý tốt của họ, nói mình bề bộn nhiều việc, chờ qua khoảng thời gian này lại cảm tạ ý tốt của các anh em, đến lúc đó tụ tập là được.
Có một người anh em xưng “Vượng Tử", bề ngoài rất thanh tú, giọng vẫn chưa biến âm, còn đang lăn lộn trong trường chuyên ngành, luôn tương đối sùng bái Tào Dật Nhiên, hỏi thăm Tào Dật Nhiên xong, liền tha thiết hỏi một câu, “Anh Tào, gần đây anh bận gì, nghe nói anh sắp kết hôn, chẳng lẽ là thật?"
Tào Dật Nhiên vừa nghe liền sửng sốt, sau đó tạc mao, “Cậu nghe ở đâu?"
Giọng Tào Dật Nhiên biến lạnh, Vượng Tử lập tức nghe ra hắn mất hứng, bèn nói, “Hóa ra không phải à. Em cũng không biết từ đâu truyền tới, mọi người đều đang nói, nên em biết. Em đã nói mà, anh Tào sao có thể kết hôn sớm vậy."
Tào Dật Nhiên vừa nghe cư nhiên mọi người đều đang nói, sắc mặt không khỏi càng lạnh xuống, nghĩ thầm, cmn rốt cuộc ai truyền ra ngoài, hiện tại chuyện này chỉ có trong nhà hắn biết, còn đang trong giai đoạn thương lượng, không nhất định sẽ xác định, trừ bỏ trong nhà hắn, chỉ có Chu Diên, hắn biết Chu Diên sẽ không nói, vậy còn Lý gia…
Lý gia? Ánh mắt Tào Dật Nhiên lập tức mị lên, nghĩ thầm chẳng lẽ là Lý Vị truyền ra ở chỗ Vạn Phong? Dù sao nhóm anh em này của hắn cxung thích đi tới đó chơi, truyền từ chỗ đó ra là có khả năng nhất.
Hắn lập tức hận Lý Vị nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng để Bạch Thụ biết, Bạch Thụ mà biết còn không biết sẽ thế nào đâu.
Nếu chuyện đã truyền ra ngoài, chẳng lẽ muốn mình đi thành thật trước, nói rõ ràng với Bạch Thụ, như vậy Bạch Thụ biết được từ chỗ mình, y càng có thể tha thứ mình?
Bất quá, chuyện đứa nhỏ kia phải làm sao bây giờ, đứa nhỏ còn đang trong bụng Lý Hân kia, đến lúc đó Bạch Thụ sẽ thật sự tức giận.
Nhớ đến trước kia mình chỉ giả bộ có lệ với mẹ nói về sau sẽ kết hôn, Bạch Thụ đã dỗi hắn cố ý đi thân cận nữ nhân khác, hắn dự cảm nếu Bạch Thụ biết hiện tại mình còn có con, y có lẽ cũng sẽ thông đồng ra một đứa con đi?
Nghĩ vậy, Tào Dật Nhiên cảm thấy khả năng không lớn, Bạch Thụ không phải loại người thích tức giận, nhưng mà, sao có thể nói như đúng rồi thế được, Tào Dật Nhiên cảm thấy đàn ông bề ngoài có thành thục ổn trọng, sâu trong nội tâm đều không quản được chính mình mà còn dễ nổi tính trẻ con, giống như ông ngoại hắn lớn tuổi vậy rồi, còn thích nổi tính con nít, tức giận bà ngoại liền làm càng.
Tào Dật Nhiên càng nghĩ càng đau đầu, vì thế đối với Lý Vị có khả năng truyền ra tin tức càng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng hận, nhưng đành nhịn, hắn nằm trên giường trở mình, tận lực bình tâm tĩnh khí tiếp tục với chuyện với Vượng Tử, “Đây là giả, ai mn đồn loại chuyện này ra. Bị tôi bắt được không đánh văng nó xuống cống tôi không phải họ Tào."
Vượng Tử bị lời ác ôn của hắn dọa rụt cổ, sau đó nói, “Anh Tào, không phải em. Em cũng chỉ nghe bọn họ nói thôi."
Tào Dật Nhiên nói, “Biết không phải cậu. Mà…. bọn họ còn đang đồn cái gì, không phải tôi ở nhà bận rộn mấy ngày không ra ngoài thôi sao, những người này đã bắt đầu nói vậy! MN!"
Trong lời nói Tào Dật Nhiên âm khí dày đặc, Vượng Tử bị dọa nghẹn cả họng, nói, “Là quán bar bên anh Phong đồn ra, mọi người nói anh đã lâu không cùng ra ngoài chơi, hẹn anh lại luôn bận, còn có người nói anh đang vội kết hôn, hình như… hình như nói anh làm tiểu thư nhà ai mang thai, trong nhà anh chuẩn bị kết hôn cho anh…. anh Tào, bọn em cũng hiểu không có khả năng, anh… anh sao có thể bởi vì một đứa nhỏ, liền cưới…. cưới vợ….."
Vượng Tử nói vậy bởi vì Tào Dật Nhiên đã có tiền lệ, Lý Hân tuyệt đối không phải người đầu tiên mang thai con của Tào Dật Nhiên, theo Vượng Tử biết, không nói những người được Tào Dật Nhiên đưa tiền nhất định đi phá thai, nháo lớn còn có một người bị sinh non bệnh nặng, cuối cùng Tào Dật Nhiên còn bị bức đến bệnh viện bồi, vẫn là cậu hắn ra một số tiền lớn mới dọn dẹp được.
Cho nên, Vượng Tử cảm thấy Tào Dật Nhiên tuyệt đối không phải người vì một cô gái mang thai con hắn liền cưới cô ta, hơn nữa sự nhẫn tâm của Tào Dật Nhiên, còn là một trong những điểm Vượng Tử sùng bái hắn.
Tào Dật Nhiên vừa nghe trong lòng càng xù lông, nhưng phải đè nén, nói, “Cậu trở về nói, tôi không kết hôn, cũng không có con, ai còn dám đồn bậy, chờ tôi bắt được nó, đến lúc đó cho nó đẹp mặt."
Vượng Tử vội vàng liên tục vâng dạ, sau lắp bắp nói với Tào Dật Nhiên, “Vậy anh Tào, khi nào anh mới rãnh? Em chuẩn bị…. quà sinh nhật cho anh."
Vượng Tử trừ bỏ sùng bái Tào Dật Nhiên, kỳ thật còn có cảm kích, cái loại vóc người nhỏ mặt đơn thuần giọng vạn năm trẻ nít như cậu, trong cái vòng tròn này ngoại trừ bị khi dễ vẫn là bị khi dễ, nhưng Tào Dật Nhiên chưa bao giờ cố ý khi dễ kẻ nhỏ yếu, đối xử bình đẳng với mọi người, lúc nên đánh, mặc kệ bạn là mạnh hay là yếu, đánh như nhau, lúc nên tốt, cũng tốt như nhau, đương nhiên, đó là dưới tình huống không thật sự chọc tới Tào Dật Nhiên, nếu không sẽ bị chỉnh chết thật thảm, hơn nữa không thể trở mình.
Vượng Tử bởi vì bị khi dễ, được Tào Dật Nhiên đối tốt, hơn nữa Tào Dật Nhiên cố ý kéo cậu tới bên người, công nhận cậu, nói lại có người dám khi dễ cậu, chính là khi dễ anh em, nên bị mọi người bắt nạt, vì thế, Vượng Tử sống tốt hơn nhiều, liền mang ơn hắn, đương nhiên, có lẽ cũng có chút tâm tư bí ẩn, nếu không, khi người khác không muốn đạp địa lôi tới hỏi Tào Dật Nhiên có phải sắp kết hôn không, cậu một mình lại đây đạp địa lôi này.
Tào Dật Nhiên ở trên giường lăn qua lộn lại, muốn ra ngoài chạy một vòng, mông lại đang đau, nói chuyện điện thoại ngủ không được, nghe Vượng Tử bảo đưa quà sinh nhật cho hắn, hắn không chút để ý, nói, “Cũng là cậu có lòng, mấy thằng nhóc kia, không một đứa nào muốn tặng quà sinh nhật đứng đắn. Bất quá, nếu của mọi người tôi đều không nhận, vậy tôi cũng không tiện nhận của cậu."
Vượng Tử càng lắp bắp, nói, “Anh Tào, em đều đã chuẩn bị tốt rồi."
Tào Dật Nhiên nghe cậu ta nói giống như đám phụ nữ làm nũng, không khỏi nổi giận, nổi giận rồi lại mềm lòng, nói, “Được rồi, chờ qua một khoản thời gian nữa tôi rãnh tìm các cậu, cậu đưa tôi."
Vượng Tử tiếp lời, “Anh Tào, quà sinh nhật này là phải tặng liền, chờ sẽ không kịp tặng."
Tào Dật Nhiên mắng một câu, “F*k, cậu cứ như đàn bà ấy!"
Vượng Tử cười hắc hắc bảo Tào Dật Nhiên không cần tức giận, nói, “Dù sao mỗi năm chỉ có một lần thôi."
Cuối cùng Tào Dật Nhiên đối phó không lại Vượng Tử, nhận lời cậu, bảo cậu đem đồ tới cửa nhà hắn, đến lúc đó hắn ra ngoài lấy, Vượng Tử như nhận được thánh chỉ, phi thường cao hứng.
Sau khi cúp điện thoại, Tào Dật Nhiên tắt máy ném tới sofa, nghĩ thầm mấy cái tên này, thế mà mọi người đều biết hắn làm to bụng con gái.
Tối hôm qua không ngủ một đêm, vốn nghĩ từ chỗ Chu Diên về sẽ ngủ bù một lát, không ngờ bị những người này gọi điện oanh tạc, tắt máy coi như có thể thanh tĩnh một chút, chính là, nhớ tới chuyện Lý Hân, hắn liền bực mình, vẫn không ngủ được.
Hắn chờ trên giường, nghĩ ngợi làm sao tính sổ Lý Vị truyền tin tức ra ngoài, đối với việc vừa mới đáp ứng nhận quà sinh nhật của Vượng Tử, dĩ nhiên bị hắn quăng khỏi não.
Cha ra nước ngoài khảo sát, cũng tranh thủ về lúc sinh nhật hắn, ngày mai, nói không chừng mọi người sẽ chính thức thảo luận quan hệ giữa hắn và Lý Hân.
Bất quá, hắn không đặc biệt để ý chuyện này, dù sao, cho dù đính hôn, cũng có thể từ hôn, chính là, Bạch Thụ không dễ đối phó a.
Hắn trăn trở dằn vặt, cảm thấy vẫn là thẳng thắn nói không chừng sẽ tốt hơn.
Còn có chính là Bạch Thụ làm nhiệm vụ ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, lần trước chân bị thương, lần này không cần lại bị thương tích gì.
Bên này Vượng Tử hưng trí bừng bừng cầm quà sinh nhật đến dâng cho Tào Dật Nhiên, tới nơi gọi điện thoại cho Tào Dật Nhiên, là trạng thái tắt máy, vì thế đành phải bấm chuông cửa nhà Tào gia, đối diện người gác cửa nói mình muốn tìm Tào Dật Nhiên.
Vừa vặn Lý Hân ra ngoài hô hấp không khí mới mẻ, ngay tại cửa thấy người giúp việc vùng một bé trai nói chuyện, thật ra Vượng Tử đã sắp hai mươi, nhưng cố tình thoạt nhìn cứ như bé trai.
Cô liền vui vẻ đi qua hỏi có chuyện gì.
Bụng cô hiện tại đã có chút rõ ràng, quấn áo khoác dài cũng nhìn ra được, người giúp việc thấy cô, liền giải thích, “Hân Hân tiểu thư, là bạn thiếu gia tới, tới để tặng quà sinh nhật, ngày mai là sinh nhật thiếu gia."
Lý Hân nghe cô ta nói vậy thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói, “Ai nha, tôi còn chưa chuẩn bị quà gì đâu. Còn nói phải nướng bánh ngọt, trong bếp lại không cho tôi vào."
Vượng Tử cầm hộp nhìn chằm chằm Lý Hân, hiển nhiên trừng đến bụng của cô, vẻ mặt cậu có chút thay đổi, hỏi, “Cô là gì của anh Tào?"
Lý Hân cảm thấy đứa nhỏ này không lễ phép, lên tiếng, “Chị là vị hôn thê của anh ấy. Tào Dật Nhiên có bạn nhỏ như em à?"
Vượng Tử sâu sắc bị ba chữ “vị hôn thê" kia đả kích, lại bị cô nói mình nhỏ, không khỏi rít gào trong lòng — tôi chỉ là mặt búp bê thôi a.
Vượng Tử tìm đến, vì là bạn Tào Dật Nhiên, nói gọi điện cho hắn thấy tắt máy, bên ngoài mặc dù có ánh mặt trời, nhưng vẫn có gió lạnh, Lý Hân bảo người giúp việc cho Vượng Tử vào trong, còn chiêu đãi mời tới sofa bên cạnh phòng khách lớn ngồi xuống, cô lấy tư thái nữ chủ nhân nhỏ ngồi đối diện Vượng Tử, muốn từ chỗ Vượng Tử biết một chút tình huống của Tào Dật Nhiên, dù sao, cô vẫn rất muốn biết Tào Dật Nhiên trước mặt bạn bè là cái dạng gì.
Vượng Tử bởi vì quan hệ “tình địch" không muốn thẳng thắn kể ra, bèn ấp úng nói một chút, liền không ngừng hỏi khi nào anh Tào xuống lầu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu tiến vào nhà Tào Dật Nhiên, không khỏi cảm thấy nơi này thật khí phách xa hoa, bất quá, nhà cậu cũng không kém, chính là không cách nào so được với Tào gia, vì thế lại có chút rầu rĩ không vui, hỏi gia thế Lý Hân, Lý Hân cũng không nói, mời cậu ăn điểm tâm.
Tào Dật Nhiên được người giúp việc gọi, nói là bạn hắn tới tìm, Tào Dật Nhiên hoàn toàn quên mất chuyện Vượng Tử, hỏi ai tới, người giúp việc đáp là Uông Kì Quân."
(Uông với Vượng có âm đọc na ná nhau)
Tào Dật Nhiên lục hết não, cũng không tìm được cái tên Uông Kì Quân, nghĩ thầm ai đây a, cuối cùng vẫn vì đã mời người vào nhà mà lết dép lê đi xuống lầu.
Tào Dật Nhiên mặc một thân áo ngủ, đen mặt xuống lầu, đi tới phòng khách lớn, liền bắt gặp Lý Hân cùng Vượng Tử ngồi đó, hắn vừa thấy, thần kinh lập tức căng thẳng, thầm nghĩ không biết Lý Hân có nói lung tung gì không.
Hắn bước vài bước qua, Vượng Tử thấy hắn đến, vội vàng đứng lên, tuy Tào Dật Nhiên mặc áo ngủ, mặt mũi nhập nhèm, cậu vẫn rất cung kính, nói, “Anh Tào, em tới rồi, có gọi điện cho anh, anh lại tắt điện thoại."
Tào Dật Nhiên đánh giá cậu một phen, nghi ngờ hỏi, “Cậu chính là Uông Kì Quân?"
Vượng Tử nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy.’
Tào Dật Nhiên mắng một tiếng, tâm nghỉ quỷ biết tên thật cậu là gì, mọi người đều gọi cậu ta là Vượng Tử, cậu đến nhà mình cư nhiên báo tên thật, “Sao cậu có cái tên đàn bà vậy."
Vượng Tử bị hắn nói cho đỏ mặt, biệt biệt nữu nữu nói, “Lúc mẹ em mang thai em tưởng là con gái, nên nghĩ ra tên này."
Lý Hân ở bên cạnh ý cười dạt dào, còn thân thân mật mật quan tâm Tào Dật Nhiên, “Anh còn chưa ngủ ngon đi? Bạn anh tới tặng quà này."
Tào Dật Nhiên nhìn chằm chằm Lý Hân, rồi nói với Vượng Tử, “Quà gì, đưa tôi rồi thì đi đi."
Vượng Tử bị hạ lệnh đuổi khách, trong lòng rất ủy khuất, hơn nữa nhìn Lý Hân, hiểu được vì sao Tào Dật Nhiên hạ lệnh đuổi khách, hắn rõ ràng sắp kết hôn, còn thật sự là bác sĩ bảo cưới*, hắn lại không thừa nhận.
(*gốc là 奉子成婚, kết hôn do có con)
Vượng Tử muốn lấy hộp quà từ trên bàn đưa qua tặng Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên không để tâm phẩy phẩy tay, nói, “Để đó đi."
Vượng Tử bị lạnh nhạt, vì thế đành đứng dậy rời đi, Lý Hân còn rất khách khí với cậu, “Về sau còn có thể tới chơi."
Vượng Tử tâm không cam tình không nguyện nói, “Cám ơn chị dâu!" Nói xong liền đi.
Tào Dật Nhiên nghe được hai chữ “chị dâu", sửng sốt nhìn sang Lý Hân, nói, “Cái gì chị dâu?"
Sắc mặt hắn đen thành đáy nồi, vừa thấy chính là mưa bão sắp đến, Lý Hân bị hắn nhìn mà hoảng sợ, “Chúng….. chúng ta sắp kết hôn mà…."
“Kết cái rắm!" Tào Dật Nhiên tức giận tiến đến muốn cho Lý Hân một tát, vẫn là Vượng Tử đứng bên cạnh thấy tình huống không đúng, nhào tới giữ chặt cánh tay Tào Dật Nhiên, nói, “Anh Tào, anh muốn đánh người?"
Tào Dật Nhiên tức giận đến mức trước mắt biến đen, một cước đá tới Lý Hân, Vượng Tử trượng nghĩa hoặc là quá quen thuộc ôm lấy Tào Dật Nhiên, đẩy hắn về phía sau, nói, “Anh Tào, anh đừng đánh người a!"
Lý Hân bị hắn dọa, vội vàng thối lui, để tránh bị đánh trúng, mắt ngậm nước lên án, “Tôi mang con của anh, anh còn muốn đánh tôi? Anh muốn đánh đứa nhỏ ra sao?"
Xem tình huống nơi này, hai nữ giúp việc cũng lại đây bảo vệ Lý Hân có thai, chủ yếu là Triệu Duyệt chủ gia đình cố ý dặn dò, phải bảo vệ tốt Lý Hân, không thể để đứa nhỏ trong bụng cô gặp chuyện không may, vì thế, các cô không dám chậm trễ, cho dù là Tào Dật Nhiên muốn đánh người, các cô cũng phải đứng về phía Lý Hân.
Tào Dật Nhiên muốn nắm Vượng Tử đi, không nghĩ tới Vượng Tử vẫn có vài phần khí lực cố sống cố chết, ôm hắn thật chặt, nhất thời cư nhiên hất không ra, Tào Dật Nhiên nghiêm mặt nói với Lý Hân, “Làm như tôi hiếm lạ đứa nhỏ trong bụng cô vậy! Sớm không có sớm khỏe!"
Vì thế Lý Hân càng khóc lớn, được người giúp việc đỡ đi.
Lý Hân đi rồi, Vượng Tử mới lưu luyến buông Tào Dật Nhiên ra, Tào Dật Nhiên được cậu buông ra, liền đẩy cậu một phen, mặt lạnh nói, “Dám nói ra ngoài, cậu thử xem!"
Vượng Tử vội gật đầu, “Em không dám, em không nói."
Lúc này Tào Dật Nhiên mới nghiến răng nghiến lợi xoay người đi, Vượng Tử còn ở đằng sau hô, “Anh Tào, quà sinh nhật."
Từ họng Tào Dật Nhiên mắng ra một chữ, “Cút!"
Vượng Tử luôn biết tính tình hắn không tốt, cho nên không để ý, chỉ đứng đó nhìn cái người cao cao gầy gầy này lết dép lê đi mất, thầm nghĩ thật ra hắn không có chút tình cảm với cô gái mang thai con hắn, hơn nữa cũng không để ý đứa nhỏ trong bụng cô. Đối với việc này, Vượng Tử thật cao hứng, bởi vì anh Tào của cậu vẫn là anh Tào đó, chứ không phải anh Tàp sắp sửa bị một cô gái cùng một đứa nhỏ trói buộc.
—
Lúc này đã gần cuối năm, Tào Dật Nhiên cũng lười lăn qua lăn lại, từ chối ý tốt của họ, nói mình bề bộn nhiều việc, chờ qua khoảng thời gian này lại cảm tạ ý tốt của các anh em, đến lúc đó tụ tập là được.
Có một người anh em xưng “Vượng Tử", bề ngoài rất thanh tú, giọng vẫn chưa biến âm, còn đang lăn lộn trong trường chuyên ngành, luôn tương đối sùng bái Tào Dật Nhiên, hỏi thăm Tào Dật Nhiên xong, liền tha thiết hỏi một câu, “Anh Tào, gần đây anh bận gì, nghe nói anh sắp kết hôn, chẳng lẽ là thật?"
Tào Dật Nhiên vừa nghe liền sửng sốt, sau đó tạc mao, “Cậu nghe ở đâu?"
Giọng Tào Dật Nhiên biến lạnh, Vượng Tử lập tức nghe ra hắn mất hứng, bèn nói, “Hóa ra không phải à. Em cũng không biết từ đâu truyền tới, mọi người đều đang nói, nên em biết. Em đã nói mà, anh Tào sao có thể kết hôn sớm vậy."
Tào Dật Nhiên vừa nghe cư nhiên mọi người đều đang nói, sắc mặt không khỏi càng lạnh xuống, nghĩ thầm, cmn rốt cuộc ai truyền ra ngoài, hiện tại chuyện này chỉ có trong nhà hắn biết, còn đang trong giai đoạn thương lượng, không nhất định sẽ xác định, trừ bỏ trong nhà hắn, chỉ có Chu Diên, hắn biết Chu Diên sẽ không nói, vậy còn Lý gia…
Lý gia? Ánh mắt Tào Dật Nhiên lập tức mị lên, nghĩ thầm chẳng lẽ là Lý Vị truyền ra ở chỗ Vạn Phong? Dù sao nhóm anh em này của hắn cxung thích đi tới đó chơi, truyền từ chỗ đó ra là có khả năng nhất.
Hắn lập tức hận Lý Vị nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng để Bạch Thụ biết, Bạch Thụ mà biết còn không biết sẽ thế nào đâu.
Nếu chuyện đã truyền ra ngoài, chẳng lẽ muốn mình đi thành thật trước, nói rõ ràng với Bạch Thụ, như vậy Bạch Thụ biết được từ chỗ mình, y càng có thể tha thứ mình?
Bất quá, chuyện đứa nhỏ kia phải làm sao bây giờ, đứa nhỏ còn đang trong bụng Lý Hân kia, đến lúc đó Bạch Thụ sẽ thật sự tức giận.
Nhớ đến trước kia mình chỉ giả bộ có lệ với mẹ nói về sau sẽ kết hôn, Bạch Thụ đã dỗi hắn cố ý đi thân cận nữ nhân khác, hắn dự cảm nếu Bạch Thụ biết hiện tại mình còn có con, y có lẽ cũng sẽ thông đồng ra một đứa con đi?
Nghĩ vậy, Tào Dật Nhiên cảm thấy khả năng không lớn, Bạch Thụ không phải loại người thích tức giận, nhưng mà, sao có thể nói như đúng rồi thế được, Tào Dật Nhiên cảm thấy đàn ông bề ngoài có thành thục ổn trọng, sâu trong nội tâm đều không quản được chính mình mà còn dễ nổi tính trẻ con, giống như ông ngoại hắn lớn tuổi vậy rồi, còn thích nổi tính con nít, tức giận bà ngoại liền làm càng.
Tào Dật Nhiên càng nghĩ càng đau đầu, vì thế đối với Lý Vị có khả năng truyền ra tin tức càng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng hận, nhưng đành nhịn, hắn nằm trên giường trở mình, tận lực bình tâm tĩnh khí tiếp tục với chuyện với Vượng Tử, “Đây là giả, ai mn đồn loại chuyện này ra. Bị tôi bắt được không đánh văng nó xuống cống tôi không phải họ Tào."
Vượng Tử bị lời ác ôn của hắn dọa rụt cổ, sau đó nói, “Anh Tào, không phải em. Em cũng chỉ nghe bọn họ nói thôi."
Tào Dật Nhiên nói, “Biết không phải cậu. Mà…. bọn họ còn đang đồn cái gì, không phải tôi ở nhà bận rộn mấy ngày không ra ngoài thôi sao, những người này đã bắt đầu nói vậy! MN!"
Trong lời nói Tào Dật Nhiên âm khí dày đặc, Vượng Tử bị dọa nghẹn cả họng, nói, “Là quán bar bên anh Phong đồn ra, mọi người nói anh đã lâu không cùng ra ngoài chơi, hẹn anh lại luôn bận, còn có người nói anh đang vội kết hôn, hình như… hình như nói anh làm tiểu thư nhà ai mang thai, trong nhà anh chuẩn bị kết hôn cho anh…. anh Tào, bọn em cũng hiểu không có khả năng, anh… anh sao có thể bởi vì một đứa nhỏ, liền cưới…. cưới vợ….."
Vượng Tử nói vậy bởi vì Tào Dật Nhiên đã có tiền lệ, Lý Hân tuyệt đối không phải người đầu tiên mang thai con của Tào Dật Nhiên, theo Vượng Tử biết, không nói những người được Tào Dật Nhiên đưa tiền nhất định đi phá thai, nháo lớn còn có một người bị sinh non bệnh nặng, cuối cùng Tào Dật Nhiên còn bị bức đến bệnh viện bồi, vẫn là cậu hắn ra một số tiền lớn mới dọn dẹp được.
Cho nên, Vượng Tử cảm thấy Tào Dật Nhiên tuyệt đối không phải người vì một cô gái mang thai con hắn liền cưới cô ta, hơn nữa sự nhẫn tâm của Tào Dật Nhiên, còn là một trong những điểm Vượng Tử sùng bái hắn.
Tào Dật Nhiên vừa nghe trong lòng càng xù lông, nhưng phải đè nén, nói, “Cậu trở về nói, tôi không kết hôn, cũng không có con, ai còn dám đồn bậy, chờ tôi bắt được nó, đến lúc đó cho nó đẹp mặt."
Vượng Tử vội vàng liên tục vâng dạ, sau lắp bắp nói với Tào Dật Nhiên, “Vậy anh Tào, khi nào anh mới rãnh? Em chuẩn bị…. quà sinh nhật cho anh."
Vượng Tử trừ bỏ sùng bái Tào Dật Nhiên, kỳ thật còn có cảm kích, cái loại vóc người nhỏ mặt đơn thuần giọng vạn năm trẻ nít như cậu, trong cái vòng tròn này ngoại trừ bị khi dễ vẫn là bị khi dễ, nhưng Tào Dật Nhiên chưa bao giờ cố ý khi dễ kẻ nhỏ yếu, đối xử bình đẳng với mọi người, lúc nên đánh, mặc kệ bạn là mạnh hay là yếu, đánh như nhau, lúc nên tốt, cũng tốt như nhau, đương nhiên, đó là dưới tình huống không thật sự chọc tới Tào Dật Nhiên, nếu không sẽ bị chỉnh chết thật thảm, hơn nữa không thể trở mình.
Vượng Tử bởi vì bị khi dễ, được Tào Dật Nhiên đối tốt, hơn nữa Tào Dật Nhiên cố ý kéo cậu tới bên người, công nhận cậu, nói lại có người dám khi dễ cậu, chính là khi dễ anh em, nên bị mọi người bắt nạt, vì thế, Vượng Tử sống tốt hơn nhiều, liền mang ơn hắn, đương nhiên, có lẽ cũng có chút tâm tư bí ẩn, nếu không, khi người khác không muốn đạp địa lôi tới hỏi Tào Dật Nhiên có phải sắp kết hôn không, cậu một mình lại đây đạp địa lôi này.
Tào Dật Nhiên ở trên giường lăn qua lộn lại, muốn ra ngoài chạy một vòng, mông lại đang đau, nói chuyện điện thoại ngủ không được, nghe Vượng Tử bảo đưa quà sinh nhật cho hắn, hắn không chút để ý, nói, “Cũng là cậu có lòng, mấy thằng nhóc kia, không một đứa nào muốn tặng quà sinh nhật đứng đắn. Bất quá, nếu của mọi người tôi đều không nhận, vậy tôi cũng không tiện nhận của cậu."
Vượng Tử càng lắp bắp, nói, “Anh Tào, em đều đã chuẩn bị tốt rồi."
Tào Dật Nhiên nghe cậu ta nói giống như đám phụ nữ làm nũng, không khỏi nổi giận, nổi giận rồi lại mềm lòng, nói, “Được rồi, chờ qua một khoản thời gian nữa tôi rãnh tìm các cậu, cậu đưa tôi."
Vượng Tử tiếp lời, “Anh Tào, quà sinh nhật này là phải tặng liền, chờ sẽ không kịp tặng."
Tào Dật Nhiên mắng một câu, “F*k, cậu cứ như đàn bà ấy!"
Vượng Tử cười hắc hắc bảo Tào Dật Nhiên không cần tức giận, nói, “Dù sao mỗi năm chỉ có một lần thôi."
Cuối cùng Tào Dật Nhiên đối phó không lại Vượng Tử, nhận lời cậu, bảo cậu đem đồ tới cửa nhà hắn, đến lúc đó hắn ra ngoài lấy, Vượng Tử như nhận được thánh chỉ, phi thường cao hứng.
Sau khi cúp điện thoại, Tào Dật Nhiên tắt máy ném tới sofa, nghĩ thầm mấy cái tên này, thế mà mọi người đều biết hắn làm to bụng con gái.
Tối hôm qua không ngủ một đêm, vốn nghĩ từ chỗ Chu Diên về sẽ ngủ bù một lát, không ngờ bị những người này gọi điện oanh tạc, tắt máy coi như có thể thanh tĩnh một chút, chính là, nhớ tới chuyện Lý Hân, hắn liền bực mình, vẫn không ngủ được.
Hắn chờ trên giường, nghĩ ngợi làm sao tính sổ Lý Vị truyền tin tức ra ngoài, đối với việc vừa mới đáp ứng nhận quà sinh nhật của Vượng Tử, dĩ nhiên bị hắn quăng khỏi não.
Cha ra nước ngoài khảo sát, cũng tranh thủ về lúc sinh nhật hắn, ngày mai, nói không chừng mọi người sẽ chính thức thảo luận quan hệ giữa hắn và Lý Hân.
Bất quá, hắn không đặc biệt để ý chuyện này, dù sao, cho dù đính hôn, cũng có thể từ hôn, chính là, Bạch Thụ không dễ đối phó a.
Hắn trăn trở dằn vặt, cảm thấy vẫn là thẳng thắn nói không chừng sẽ tốt hơn.
Còn có chính là Bạch Thụ làm nhiệm vụ ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, lần trước chân bị thương, lần này không cần lại bị thương tích gì.
Bên này Vượng Tử hưng trí bừng bừng cầm quà sinh nhật đến dâng cho Tào Dật Nhiên, tới nơi gọi điện thoại cho Tào Dật Nhiên, là trạng thái tắt máy, vì thế đành phải bấm chuông cửa nhà Tào gia, đối diện người gác cửa nói mình muốn tìm Tào Dật Nhiên.
Vừa vặn Lý Hân ra ngoài hô hấp không khí mới mẻ, ngay tại cửa thấy người giúp việc vùng một bé trai nói chuyện, thật ra Vượng Tử đã sắp hai mươi, nhưng cố tình thoạt nhìn cứ như bé trai.
Cô liền vui vẻ đi qua hỏi có chuyện gì.
Bụng cô hiện tại đã có chút rõ ràng, quấn áo khoác dài cũng nhìn ra được, người giúp việc thấy cô, liền giải thích, “Hân Hân tiểu thư, là bạn thiếu gia tới, tới để tặng quà sinh nhật, ngày mai là sinh nhật thiếu gia."
Lý Hân nghe cô ta nói vậy thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói, “Ai nha, tôi còn chưa chuẩn bị quà gì đâu. Còn nói phải nướng bánh ngọt, trong bếp lại không cho tôi vào."
Vượng Tử cầm hộp nhìn chằm chằm Lý Hân, hiển nhiên trừng đến bụng của cô, vẻ mặt cậu có chút thay đổi, hỏi, “Cô là gì của anh Tào?"
Lý Hân cảm thấy đứa nhỏ này không lễ phép, lên tiếng, “Chị là vị hôn thê của anh ấy. Tào Dật Nhiên có bạn nhỏ như em à?"
Vượng Tử sâu sắc bị ba chữ “vị hôn thê" kia đả kích, lại bị cô nói mình nhỏ, không khỏi rít gào trong lòng — tôi chỉ là mặt búp bê thôi a.
Vượng Tử tìm đến, vì là bạn Tào Dật Nhiên, nói gọi điện cho hắn thấy tắt máy, bên ngoài mặc dù có ánh mặt trời, nhưng vẫn có gió lạnh, Lý Hân bảo người giúp việc cho Vượng Tử vào trong, còn chiêu đãi mời tới sofa bên cạnh phòng khách lớn ngồi xuống, cô lấy tư thái nữ chủ nhân nhỏ ngồi đối diện Vượng Tử, muốn từ chỗ Vượng Tử biết một chút tình huống của Tào Dật Nhiên, dù sao, cô vẫn rất muốn biết Tào Dật Nhiên trước mặt bạn bè là cái dạng gì.
Vượng Tử bởi vì quan hệ “tình địch" không muốn thẳng thắn kể ra, bèn ấp úng nói một chút, liền không ngừng hỏi khi nào anh Tào xuống lầu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu tiến vào nhà Tào Dật Nhiên, không khỏi cảm thấy nơi này thật khí phách xa hoa, bất quá, nhà cậu cũng không kém, chính là không cách nào so được với Tào gia, vì thế lại có chút rầu rĩ không vui, hỏi gia thế Lý Hân, Lý Hân cũng không nói, mời cậu ăn điểm tâm.
Tào Dật Nhiên được người giúp việc gọi, nói là bạn hắn tới tìm, Tào Dật Nhiên hoàn toàn quên mất chuyện Vượng Tử, hỏi ai tới, người giúp việc đáp là Uông Kì Quân."
(Uông với Vượng có âm đọc na ná nhau)
Tào Dật Nhiên lục hết não, cũng không tìm được cái tên Uông Kì Quân, nghĩ thầm ai đây a, cuối cùng vẫn vì đã mời người vào nhà mà lết dép lê đi xuống lầu.
Tào Dật Nhiên mặc một thân áo ngủ, đen mặt xuống lầu, đi tới phòng khách lớn, liền bắt gặp Lý Hân cùng Vượng Tử ngồi đó, hắn vừa thấy, thần kinh lập tức căng thẳng, thầm nghĩ không biết Lý Hân có nói lung tung gì không.
Hắn bước vài bước qua, Vượng Tử thấy hắn đến, vội vàng đứng lên, tuy Tào Dật Nhiên mặc áo ngủ, mặt mũi nhập nhèm, cậu vẫn rất cung kính, nói, “Anh Tào, em tới rồi, có gọi điện cho anh, anh lại tắt điện thoại."
Tào Dật Nhiên đánh giá cậu một phen, nghi ngờ hỏi, “Cậu chính là Uông Kì Quân?"
Vượng Tử nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy.’
Tào Dật Nhiên mắng một tiếng, tâm nghỉ quỷ biết tên thật cậu là gì, mọi người đều gọi cậu ta là Vượng Tử, cậu đến nhà mình cư nhiên báo tên thật, “Sao cậu có cái tên đàn bà vậy."
Vượng Tử bị hắn nói cho đỏ mặt, biệt biệt nữu nữu nói, “Lúc mẹ em mang thai em tưởng là con gái, nên nghĩ ra tên này."
Lý Hân ở bên cạnh ý cười dạt dào, còn thân thân mật mật quan tâm Tào Dật Nhiên, “Anh còn chưa ngủ ngon đi? Bạn anh tới tặng quà này."
Tào Dật Nhiên nhìn chằm chằm Lý Hân, rồi nói với Vượng Tử, “Quà gì, đưa tôi rồi thì đi đi."
Vượng Tử bị hạ lệnh đuổi khách, trong lòng rất ủy khuất, hơn nữa nhìn Lý Hân, hiểu được vì sao Tào Dật Nhiên hạ lệnh đuổi khách, hắn rõ ràng sắp kết hôn, còn thật sự là bác sĩ bảo cưới*, hắn lại không thừa nhận.
(*gốc là 奉子成婚, kết hôn do có con)
Vượng Tử muốn lấy hộp quà từ trên bàn đưa qua tặng Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên không để tâm phẩy phẩy tay, nói, “Để đó đi."
Vượng Tử bị lạnh nhạt, vì thế đành đứng dậy rời đi, Lý Hân còn rất khách khí với cậu, “Về sau còn có thể tới chơi."
Vượng Tử tâm không cam tình không nguyện nói, “Cám ơn chị dâu!" Nói xong liền đi.
Tào Dật Nhiên nghe được hai chữ “chị dâu", sửng sốt nhìn sang Lý Hân, nói, “Cái gì chị dâu?"
Sắc mặt hắn đen thành đáy nồi, vừa thấy chính là mưa bão sắp đến, Lý Hân bị hắn nhìn mà hoảng sợ, “Chúng….. chúng ta sắp kết hôn mà…."
“Kết cái rắm!" Tào Dật Nhiên tức giận tiến đến muốn cho Lý Hân một tát, vẫn là Vượng Tử đứng bên cạnh thấy tình huống không đúng, nhào tới giữ chặt cánh tay Tào Dật Nhiên, nói, “Anh Tào, anh muốn đánh người?"
Tào Dật Nhiên tức giận đến mức trước mắt biến đen, một cước đá tới Lý Hân, Vượng Tử trượng nghĩa hoặc là quá quen thuộc ôm lấy Tào Dật Nhiên, đẩy hắn về phía sau, nói, “Anh Tào, anh đừng đánh người a!"
Lý Hân bị hắn dọa, vội vàng thối lui, để tránh bị đánh trúng, mắt ngậm nước lên án, “Tôi mang con của anh, anh còn muốn đánh tôi? Anh muốn đánh đứa nhỏ ra sao?"
Xem tình huống nơi này, hai nữ giúp việc cũng lại đây bảo vệ Lý Hân có thai, chủ yếu là Triệu Duyệt chủ gia đình cố ý dặn dò, phải bảo vệ tốt Lý Hân, không thể để đứa nhỏ trong bụng cô gặp chuyện không may, vì thế, các cô không dám chậm trễ, cho dù là Tào Dật Nhiên muốn đánh người, các cô cũng phải đứng về phía Lý Hân.
Tào Dật Nhiên muốn nắm Vượng Tử đi, không nghĩ tới Vượng Tử vẫn có vài phần khí lực cố sống cố chết, ôm hắn thật chặt, nhất thời cư nhiên hất không ra, Tào Dật Nhiên nghiêm mặt nói với Lý Hân, “Làm như tôi hiếm lạ đứa nhỏ trong bụng cô vậy! Sớm không có sớm khỏe!"
Vì thế Lý Hân càng khóc lớn, được người giúp việc đỡ đi.
Lý Hân đi rồi, Vượng Tử mới lưu luyến buông Tào Dật Nhiên ra, Tào Dật Nhiên được cậu buông ra, liền đẩy cậu một phen, mặt lạnh nói, “Dám nói ra ngoài, cậu thử xem!"
Vượng Tử vội gật đầu, “Em không dám, em không nói."
Lúc này Tào Dật Nhiên mới nghiến răng nghiến lợi xoay người đi, Vượng Tử còn ở đằng sau hô, “Anh Tào, quà sinh nhật."
Từ họng Tào Dật Nhiên mắng ra một chữ, “Cút!"
Vượng Tử luôn biết tính tình hắn không tốt, cho nên không để ý, chỉ đứng đó nhìn cái người cao cao gầy gầy này lết dép lê đi mất, thầm nghĩ thật ra hắn không có chút tình cảm với cô gái mang thai con hắn, hơn nữa cũng không để ý đứa nhỏ trong bụng cô. Đối với việc này, Vượng Tử thật cao hứng, bởi vì anh Tào của cậu vẫn là anh Tào đó, chứ không phải anh Tàp sắp sửa bị một cô gái cùng một đứa nhỏ trói buộc.
—
Tác giả :
Nam Chi