Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 60: Hai người phụ nữ

Vì thể hiện coi trọng chuyện Tào Dật Nhiên và Lý Hân, cha mẹ Lý Hân ngay chiều gần chạng vạng hôm đó đã chạy tới.

Đủ thấy thương nhân rất coi trọng nắm chặt thời gian.

Cha Lý Hân là Lý Nghiêu Dân, là kiểu người rắn rỏi cao cao lớn lớn, tuy rằng tuổi không trẻ, nhưng bởi vì được bảo dưỡng, vẫn như cũ thân thể cường tráng, chỉ là nếp nhăn trên trán và mũi sâu, cho người khác ấn tượng nghiêm khắc và bất cận nhân tình.

Mà mẹ cô ta họ Tiêu, tên Tiêu Nguyên, còn là một nữ nhân vô cùng trẻ tuổi, ánh mắt rất câu dẫn người.

Xe Tào gia sau khi đưa cha mẹ Lý gia tới, Triệu Duyệt tự mình tiếp đãi hai người, Lý Nghiêu Dân thu xếp chút thời gian bận rộn đến đây, đủ thấy rất coi trọng việc này, Triệu Duyệt đương nhiên cũng muốn thể hiện sự coi trọng tương ứng.

Lý Hân là loại người không quá đặt nặng quan niệm “nhà", cho nên trước kia có thể ở chỗ người bạn trên mạng nào đó mấy tháng, hiện tại tới Tào gia, cũng rất yên ổn, hơn nữa bởi vì Triệu Duyệt phi thường tốt với cô, hoàn cảnh nơi này xem như thoải mái, cô còn ở tới mức ngây ngốc vui vẻ không có ý định rời đi.

Thế nhưng, nhìn thấy cha mẹ, cô lại không lộ ra thần thái quá cao hứng.

Lý Nghiêu Dân thấy cô mặc đồ bầu, nếu không nơi này là Tào gia, nếu không phải hiện tại cô mang thai, sợ rằng ông sẽ tiến tới cho cô một bàn tay.

Mặc dù không cho cô mấy cái tát, nhưng vẫn nghiêm nghị không cho cô sắc mặt tốt, giống như lãnh đạo hỏi thăm chuyện mấy tháng nay của cô, cùng với dặn dò cô về sau phải xử sự cho tốt.

Người mẹ kêu Tiêu Nguyên cũng không quá mức thân thiết với cô, chỉ kéo cô xem xem, ôn như hỏi thăm cô vài câu, cô đối với sự đụng chạm của Tiêu Nguyên cũng là bộ dạng chống đối, tuy rằng chống đối, nhưng biểu hiện trên mặt lại là bĩu môi làm nũng, mà vẻ ngoài xinh đẹp của cô làm cái dạng này cũng phi thường hợp, khiến người ta nhìn không ra cô mất hứng.

Tào Dật Nhiên đứng một bên nhìn, không khỏi sinh ra một ít đồng tình với Lý Hân, cảm thấy trước đây cô ta ở nhà cũng không tốt.

Tào Dật Nhiên cùng cha mẹ Lý gia lễ phép chào hỏi, nếu hắn cam tâm tình nguyện làm, ngược lại có thể bày ra hình dạng hậu bối tao nhã hoàn mỹ.

Lý Nghiêu Dân tuy rằng khen không dứt miệng hắn, nhưng cũng tuyệt không trái lương tâm nói con gái ngốc nhà ông không xứng với hậu bối ưu tú như Tào Dật Nhiên.

Thậm chí Tiêu Nguyên cũng khen hắn vài câu, Tào Dật Nhiên khiêm tốn đáp lời, trên mặt thể hiện vô cùng tốt, trong lòng lại chán ghét rất không dễ chịu.

Lúc sau Triệu Duyệt và cha mẹ Lý gia ngồi trong phòng khách nhỏ bàn luận, người giúp việc bưng trà nước điểm tâm vào, hai hậu bối thấy ở đây không có chuyện cho bọn họ, Lý Hân nói muốn ra ngoài một chút, Tào Dật Nhiên mượn chuyện theo Lý Hân, cũng đi theo.

Lý Hân đi qua chỗ rẽ, giống như giận dỗi đá một cước lên bồn cây cảnh xinh đẹp đặt ở đó, đá xong hối hận nhe răng trợn mắt nhảy lò cò, e là bị đau rồi.

Tào Dật Nhiên cách sau cô không xa, thấy bộ dạng ngu ngốc này, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ quái không rõ, hắn đi tới trước, nói, “Người phụ nữa kia là mẹ kế của cô?"

Lý Hân mím môi nhìn Tào Dật Nhiên, nói, “Không phải rõ ràng rồi sao? Ả mới hơn ba mươi, có thể sinh ra đứa con gái lớn như tôi?"

Tào Dật Nhiên căn cứ tư liệu điều tra Lý Hân, sớm biết mẹ đẻ Lý Hân đã tạ thế, tới nơi này là mẹ kế cô ta, bất quá, nếu nhắc tới đề tài này, chung quy phải tìm một câu mở đầu, cho nên mới hỏi như vậy.

Tào Dật Nhiên nghe ngữ khí chán ghét của cô, còn cố ý đốc thêm, “Sao không thể có con gái lớn như cô? Nữ nhân không phải mười ba mười bốn tuổi đã có thể có con sao?"

Lý Hân gặp cha mẹ tâm tình không tốt, cho nên trừng Tào Dật Nhiên, không thèm để ý Tào Dật Nhiên cố ý chọc tức cô.

Hai người đi tới trước một gian phòng trà, Lý Hân ngồi xuống ghế sofa, liền nhìn vườn hoa mùa đông ngoài cửa sổ phát ngốc, Tào Dật Nhiên hầu như chưa từng thấy bộ dạng ngẩy người sững sờ của Lý Hân, cho nên cũng theo qua ngồi xuống đối diện.

Lý Hân nhìn ngoài vườn một hồi, lại nhìn Tào Dật Nhiên ngồi đối diện không nói một lời nghịch điện thoại, ôm gối ôm mềm mại tự lẩm bẩm, cũng là nói cho Tào Dật Nhiên nghe, “Mẹ của tôi không được tốt, khi đó, sự nghiệp của cha đang phát triển, bà ấy cũng suốt ngày chạy đôn chạy đáo, căn bản không quản tôi, cũng không quản chuyện trong nhà, ở nhà luôn vắng vẻ, về sau, bà ấy đột nhiên mất, mạc danh kỳ diệu mà mất, thậm chí có người nói bà ấy bị cha tôi độc chết, bất quá, không có chứng cứ, cuối cùng chuyện cũng không được giải quyết, cha tôi liền cưới người mẹ này, người đàn bà này vốn là tình nhân của ông ta, thật ra bà ta tốt hơn mẹ tôi một chút, ít nhất còn biết xử lý việc nhà, chỉ là, bà ta cũng không quản tôi, hai năm trước, bà ta sinh một đứa con gái, càng mặc kệ tôi."

Tào Dật Nhiên nghe cô nói nhiều như vậy, nghe quả thật rất đáng thương, hắn ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn chằm chằm Lý Hân, thần sắc trên mặt Lý Hân cũng không phải bi thương, chỉ là vẻ mặt mờ mịt, thế nhưng cái dạng này, càng làm người ta thương cảm cô.

Tào Dật Nhiên vậy mà lại đột nhiên sinh ra một tia thương tiếc với cô, mặc dù không an ủi, nhưng ánh mắt nhìn cô lại nhu hòa rất nhiều.

Lý Hân thấy Tào Dật Nhiên như vậy, lập tức nở nụ cười, ôm gối cọ cọ mặt, nói, “Cho nên nha, tôi mới không muốn về nhà, về sau tôi sẽ ở nhà anh. Trở về, nói không chừng cha tôi muốn đánh tôi, đến lúc đó đánh cho con không còn, đứa nhỏ này là con anh đó."

Tào Dật Nhiên nghĩ thầm chỉ mong sao đứa nhỏ không còn, thế nhưng, quả thật thấy Lý Hân đáng thương, nói một câu, “Ở đây phòng nhiều như vậy, người giúp việc không ít, lại ít khi có chủ nhân về, nếu cô muốn ở, thì cứ ở đi, cũng không ai khiến cô đi."

Lý Hân cố ý nháy mắt giả đáng yêu, “Cha tôi thoạt nhìn rất thích anh, nếu ông ấy bảo tôi về nhà, anh phải giữ tôi lại nha ~~ có được không~~~~"

Nói câu trước, Tào Dật Nhiên còn có thể tiếp thu, lúc này cô cố ý làm nũng giọng nũng nịu thiếu chút nữa làm Tào Dật Nhiên đập gối lên mặt cô để cô khỏi nói nữa.

Tào Dật Nhiên đứng lên thối mặt đi ra ngoài, Lý Hân ở phía sau nũng nịu hỏi hắn, “Có được hay không vậy ~~~"

Tào Dật Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn cô, “Ngậm miệng, biết rồi."

Vì vậy mặt mày Lý Hân rạng rỡ, thấy Tào Dật Nhiên ra cửa, cô ngồi chỗ này cười ngây ngô, nghĩ Tào Dật Nhiên quả nhiên nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, tâm địa hắn vẫn rất tốt.

Tâm nguyện lớn nhất của Triệu Duyệt chính là Tào Dật Nhiên có thể yên ổn, cái gọi là thành gia lập nghiệp, bà nghĩ Tào Dật Nhiên có con rồi, có vị hôn thê, tính tình làm loạn sẽ tốt hơn rất nhiều, về sau hắn hồi tâm rồi, cũng có thể làm ra thành tích, cho nên, đặc biệt để bụng chuyện Lý Hân.

Lại qua mấy ngày chính là sinh nhật Tào Dật Nhiên, Triệu Duyệt đã điện thoại nói hết với người nhà chuyện Lý Hân có con của Tào Dật Nhiên, đồng thời quyết định vào buổi gia yến hôm sinh nhật của Tào Dật Nhiên, mời mọi người đều đến, nói một câu chuyện Tào Dật Nhiên và Lý Hân.

Từ khi trong nhà đều biết một cô gái có con của Tào Dật Nhiên, từ đó Tào Dật Nhiên liền không có an tĩnh, cha hắn phỏng chừng đã bàn luận tương đối sâu với mẹ, cho nên ngược lại không quá nhiều lời với Tào Dật Nhiên; mà ông nội an dưỡng ở nơi thanh tĩnh mắng hắn một trận, nói chưa kết hôn, cư nhiên đã có con, Tào Dật Nhiên nghe, chỉ trả lời có lệ; ông ngoại bên kia cũng không khá hơn chút nào, bà ngoại sau khi ông ngoại mắng hắn còn an ủi hắn vài câu, bác cả không thân với hắn, nhưng vẫn gọi điện an ủi, cậu út Triệu Trăn thì lắc đầu thở dài với hắn, còn hỏi, “Việc này Bạch Thụ còn chưa biết đi?"

Giọng Tào Dật Nhiên trong điện thoại rất đáng thương, “Không dám cho y biết."

Triệu Trăn nói, “Thằng nhóc này, thế nào không biết chú ý một chút, con có muốn đứa nhỏ kia không? Thích cô bé kia không? Cậu xem ý tứ của chị hai, là muốn con cưới cô bé kia."

Tào Dật Nhiên biết chỉ có cậu út mới có thể hiểu hắn, nguyện ý ủng hộ hắn, cho nên, hắn đáng thương nói, “Cậu, cậu phải giúp con, con cùng cô ta chỉ là tình một đêm mà thôi, làm gì có cảm tình, chuyện bây giờ nháo thành như vậy, cậu giúp con nói một chút đi, nuôi Lý Hân kia, thật ra con không ngại, thế nhưng, con không kết hôn với cô ta."

Triệu Trăn nói, “Nuôi cô bé kia? Danh bất chính ngôn bất thuận, chẳng lẽ con còn muốn nhận cô bé thành em nuôi mà nuôi, cũng không nhìn một chút trong bụng cô bé mang đứa nhỏ của ai? Đến lúc đó làm trò cười nháo cho mọi người đều biết, mặt con liền tỏa sáng rồi."

Tào Dật Nhiên nghĩ thầm đứa nhỏ kia không nhất định có thể sinh ra, đến lúc đó nhận thành em nuôi có thể thế nào.

Dù sao trông có dạng kia của Lý Hân, cô ta chỉ là không muốn về nhà mà thôi, còn thích ở nhà hắn, như vậy, liền cho cô một thân phận, cô ở lại thì ở đi, mắc mớ gì nhất định phải dựa vào hắn cùng hắn kết hôn.

Mà bên phía Bạch Thụ, y tạm thời còn chưa biết chuyện lớn này của Tào Dật Nhiên, tiếp đó bên y lại xảy ra chuyện.

Quan Chi bị điều đi.

Vốn Quan Chi ở chỗ này tốt lắm, không thể nhanh vậy đã bị điều đi, nhưng cố tình cô lại bị điều đi, mặc dù là thăng chức, nhưng bởi vì nơi đến không thể so với thành phố S, cho nên thật rõ ràng là giáng thức.

Bọn họ nơi này nữ cảnh sát ít, còn ít tới đáng thương, có một cô gái ở đây có thể điều tiết không khí, mọi người đều thích, làm việc nhiệt tình hăng hái, huống chi là tiểu cô nương xinh đẹp như tiểu Quan, không chỉ đẹp, tính cách còn hoạt bát phóng khoáng, mấy tên đàn ông ở chung với cô phi thường tốt, cô hoàn toàn là bảo vật trong tổ bọn họ, người người đều thích cô, hiện tại, cô vậy mà phải đi.

Lần này hay rồi, cánh đàn ông tổ bọn họ bắt đầu gào khóc thảm thiết, mỗi người làm việc cũng không năng nổ, còn than thở suốt.

Sau khi Bạch Thụ nói tổ chức một buổi tiệc chúc mừng tiểu Quan thăng chức, lại yêu cầu tổ chức lại phái một nữ cảnh sát xinh đẹp tới, cũng không khiến bầu không khí trong tổ tốt hơn, ngược lại Bạch Thụ bị quần công, nói y có mới nới cũ, bọn họ mới không có mới nới cũ.

Vấn đề một đám đại lão gia trong tổ không cần đề cập, lại nói tiểu Quan, thật ra cô sớm đã có thể thăng chức, thế nhưng chính cô không vui, luôn làm cấp dưới Bạch Thụ, chính là muốn Bạch Thụ cùng cô có thể cùng một chỗ.

Kỳ thật trong tổ bọn họ còn có một cô gái, cũng coi trọng Bạch Thụ, thế nhưng thật sự không chịu nổi năm tháng vô tình vụt mất tuổi thanh xuân mắt thấy sắp không còn, không có biện pháp tiếp tục đợi tảng đá Bạch Thụ này thông não, liên tiếp nhận người khác theo đuổi, lập gia đình, hiện tại đang chờ sinh, cho dù sinh con rồi, phỏng chừng cũng sẽ không quay lại tổ bọn họ nữa.

Quan Chi đánh bại tình địch này, thủ vững vị trí cô gái duy nhất bên người Bạch Thụ, thế nhưng, Bạch Thụ vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì, mọi người đều hỗ trợ, các loại chọc ghẹo, Bạch Thụ cũng chưa từng tỏ vẻ gì, cho nên, đến bây giờ, Quan Chi thật sự rất khó chịu.

Sau khi cô trịnh trọng thổ lộ với Bạch Thụ, bị Bạch Thụ thẳng thắn từ chối, Bạch Thụ nói chỉ xem cô như em gái, không có ý tứ kia, Quan Chi tính cách tomboy, nhưng trong mắt cũng ngậm lệ, nói, “Rốt cuộc anh đang đợi ai? Đợi lâu như vậy."

Bạch Thụ cười đáp, “Chờ sau này giới thiệu cho em biết."

Quan Chi nghĩ thầm, quả thực trong lòng y đã có người, không khỏi nản lòng thoái chí, cuối cùng yêu cầu, “Trước khi em đi, anh có thể bồi em đi chơi một ngày không, em muốn mặc quần áo con gái, đi dạo một vòng."

Làm đội trưởng, đối diện yêu cầu của cô gái duy nhất trong tổ này, y không cách nào từ chối.

Bởi vì từ khi Quan Chi vào tổ bọn họ, vì tiện hành động, chưa bao giờ mặc các loại váy, vẫn luôn là ăn mặc tomboy.

Cho nên, cô nói muốn mặc quần áo con gái đi dạo phố, y đương nhiên chỉ đành đáp ứng.
Tác giả : Nam Chi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại