Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 109: Phiên ngoại Chu gia (2)
Tiễn bước hai baba đi du lịch, Chu Hoành được Dật Ninh đón đi.
Đến nay Dật Ninh không biết lái xe, vì thế để lái xe của Chu gia đưa cậu và Chu Hoành đi, lái xe đặt vali chứa quần áo và đồ dùng của Chu Hoành vào cốp sau, sau đó chờ Dật Ninh và Chu Hoành lên xe.
Chu Hoành ngồi lên xe, bắt đầu nói chuyện với Dật Ninh, sau khi nói hai người lúc nào đến Trường Hạ, liền nói, “Chú Dật Ninh, chờ con mười sáu tuổi, con sẽ lái xe chở chú, chú không cần học lái xe cũng không sao."
Dật Ninh cười cong khóe mắt, “Tốt. Đến lúc đó sinh nhật con, có thể để bác cả con tặng một chiếc xe, vừa vặn để con lái."
Chu Hoành cảm thấy đề nghị này cực tốt, “Đúng vậy, đến lúc đó làm vậy nha."
Hai người một đường nói về Chu Diên, đến cuối cùng, Chu Hoành mới hỏi Dật Ninh, “Chú Dật Ninh, bác cả biết con tới nhà chú không? Nếu bác không biết, bác lại nói con."
Nụ cười trên mặt Dật Ninh cứng ngắt một chút, nghĩ thầm khẳng định không dám nói với hắn, nếu nói với hắn, tất nhiên hắn sẽ không đồng ý, nói không muốn Chu Hoành làm bóng đèn bên chỗ Chu Niệm bọn họ nên đón về nhà làm bóng đèn nhà mình sao?
Cho nên, thật ra Dật Ninh không nói với Chu Diên.
Sáng sớm cậu tới đón Chu Hoành, nói với Chu Diên là tiễn Chu Niệm và Sở Mộ đi chơi đó, lúc ấy ch không vui, còn túm cậu đòi cậu cùng hắn ngủ, nhưng Dật Ninh không muốn, thừa dịp Chu Diên ngủ lại, lén lút ra ngoài, đến đón thằng cháu cậu thích nhất về nhà.
Dật Ninh nhìn Chu Hoành, nghĩ, vẫn là để Chu Diên có một nhóc con đi, nếu trong nhà mình có nhóc con, cậu có thể cho nó ăn ngon, chọn quần áo cho nó, kể chuyện cho nó, đưa nó đến trường….
Đối với ánh mắt hỏi dò của Chu Hoành, Dật Ninh ngượng ngùng quay mặt đi, nói, “Bác con sẽ không nói gì đâu, lại nói, mai mốt chúng ta tới Trường Hạ, hắn muốn nói thì kệ hắn nói."
Cậu nói xong, nở nụ cười.
Chu Hoành chỉ đành thở dài thật sâu trong lòng, nghĩ thầm bác nhóc là quỷ hẹp hòi, chỉ cần bác ấy quấn quít lấy Dật Ninh, hắn sẽ luôn muốn tính toán chi li, nhóc cảm thấy mình chưa từng gặp phải một người không độ lượng như vậy.
Mặc dù oán thầm trong lòng, nhưng nhóc cũng biết, đó là do bác cả thương vợ.
Nhóc nhìn chằm chằm Dật Ninh, nghĩ thầm, nếu về sau nhóc cũng gặp người xinh đẹp lại ôn nhu như chú Dật Ninh, có tình yêu, có thể làm điểm tâm ngon, cho dù đối phương là đàn ông, nhóc cũng sẽ cưới hắn, cũng lo lắng hắn giống như bác lo lắng Dật Ninh.
Hai người trở lại nhà Dật Ninh, lúc này còn chưa tới mười giờ, Chu Diên còn đang ngủ trên lầu chưa dậy, người giúp việc vừa tới không bao lâu, đang dọn dẹp phòng khách, thấy Dật Ninh mang theo Chu Hoành, còn có lái xe của Chu gia đi vào, vội tới chào hỏi.
Dật Ninh nhờ lái xe hỗ trợ đặt vali của Chu Hoành vào phòng khách, mình thì vào bếp, bưng đậu xanh nước đá ra, mời lái xe uống nước lạnh, một ly khác đưa cho Chu Hoành, hỏi Chu Hoành, “Tối hôm qua nấu xong, đủ ngọt chưa?"
Chu Hoành uống một ngụm, cảm thấy cả người từ đầu tới chân đều thư sướng, gật đầu, “Uống ngon lắm, không quá ngọt, vừa lắm ạ."
Lại hỏi Dật Ninh, “Chú Dật Ninh, chú không uống sao?"
Dật Ninh vội lắc lắc đầu, nói, “Bác con nói chú không nên uống nhiều cái này, không cho chú uống."
Chu Hoành nghĩ hiện tại bác không có ở đây, trộm nếm một chút thì sao chứ, cố tình Dật Ninh cứ nghe lời bác nhóc vậy đó. Bất quá, nghĩ đến mỗi lần bác không cho nhóc tới nhà, Dật Ninh vẫn mang nhóc tới, nhóc lại cảm thấy địa vị mình trong cảm nhận của Dật Ninh quan trọng hơn bác, vì thế càng đắc ý.
Dật Ninh trở lại bếp lấy ra bánh bích quy đã nướng xong, bánh bích quy bỏ trong rổ nhỏ chuyên dụng xinh đẹp, cậu đưa rổ nhỏ cho lái xe tiên sinh mang về ăn, còn nói, “Thật sự làm phiền chú rồi, phải đưa tôi và Hoành Hoành về."
Lái xe tiên sinh thụ sủng nhược kinh, “Tô tiên sinh khách khí rồi, đây là công việc của tôi, vốn nên như vậy."
Sau khi lái xe rời đi, Dật Ninh tới phòng cho khách của Chu Hoành, giúp nhóc chỉnh lý quần áo và vật dụng nhóc mang tới, lúc cậu chỉnh lý mấy thứ này, người giúp việc dắt chó đi dạo tiểu khu vừa vặn mang cún con về, Chu Hoành nhảy tới chọc chó con, lại qua phòng chơi, mở máy chơi game đánh quyền anh.
Chờ Dật Ninh dọn xong đồ của nhóc đi ra tìm, nhóc đã cùng cún con một người một chó dạt dào sức sống chơi vô cùng high trong phòng chơi.
Dật Ninh bưng trái cây và nước trà tới đặt bên cạnh, nói với nhóc, “Đừng chơi mệt quá, ra mồ hôi phải chú ý đi tắm thay quần áo, nếu không ngốc trong phòng lạnh, con sẽ bị cảm."
Chu Hoành “dạ" một tiếng đáp lại, cũng không biết có nghe lọt không.
Dật Ninh đứng bên cạnh nhìn nhóc vài lần, xem đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, Chu Diên cũng nên rời giường.
Vì thế đến phòng ngủ trên lầu xem Chu Diên.
Chu Diên còn đang ngủ, gần đây hắn rất bận, tối hôm qua có chuyện quan trọng phải về trễ, lúc hắn về, Dật Ninh đang vừa viết bản thảo vừa chờ hắn, viết tới độ buồn ngủ liên tục, bị Chu Diên áp tải đi ngủ, nhưng Chu Diên vẫn không lên giường, trong mơ cậu hình như còn nghe tiếng Chu Diên đứng ngoài hành lang mắng chửi người qua điện thoại, cậu không tiện hỏi Chu Diên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hỏi Chu Diên cũng sẽ không nói, ngược lại khiến hắn nhớ tới chuyện phiền lòng.
Dật Ninh chống tay trên giường nhìn Chu Diên, kéo kéo chăn lên cho hắn, lại xoa xoa má hắn, không nghĩ tới tay vừa nhấc lên, đã bị Chu Diên túm lấy, kéo một cái, cậu không hề phòng bị lập tức té xuống giường, Chu Diên mở mắt ra nhìn cậu, nâng mặt cậu lên hôn môi vài cái, giọng trầm thấp mới vừa tỉnh ngủ đặc biệt gợi cảm, “Sáng sớm đã bỏ chạy ra ngoài, vừa rồi anh tỉnh không sờ thấy người. Hiện tại cuối cùng cũng đụng được, em làm anh phải lần tìm một hồi đó."
Hắn nói như vậy, tay đã sờ tới thắt lưng Dật Ninh, vén áo thun lên xoa sau lưng cậu, Dật Ninh bị hắn chọc vừa thẹn vừa ngứa, mắt đều ngậm nước, “Em ngủ đủ rồi còn không dậy lãng phí bao nhiêu thời gian a."
Chu Diên cười cười, một tay kéo cậu tha lên giường, xoay người đè hờ lên người cậu, dọc theo cằm hôn lên cổ và xương quai xanh mẫn cảnh của cậu, “Như vậy sẽ không tính là lãng phí thời gian chứ?"
Dật Ninh than nhẹ mộ tiếng, vừa đạp rớt dép lê trên chân, vừa nhẹ giọng oán giận, “Đã trễ lắm rồi, mười giờ rưỡi rồi."
Tay Chu Diên đã muốn kéo quần dài và quần lót trên người cậu, dọc theo đùi trong sờ soạng lên trên, hôn môi cậu, “Không sao, không có việc gì cần làm."
Nói xong, muốn xoa nắn khí quan hơi phản ứng của cậu, “Mấy ngày nay, anh đều bận, không có thời gian chơi với em, hiện tại bồi tội, được không?"
Hắn nhẹ nhàng thổi khí bên tai Dật Ninh, Dật Ninh bị hắn chọc toàn thân nóng lên, mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt mềm mại đáng yêu muốn nhỏ nước, giọng cũng ôn nhu ngọt ngào, “Bồi tội cái gì, rõ ràng là anh muốn."
Lúc Chu Diên ngủ vốn không mặc gì, lúc này dán trên người Dật Ninh, Dật Ninh cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, cũng với cái thứ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái kia, cậu không khỏi hít vào một hơi, muốn nói Chu Hoành đến đây, đến Chu Hoành không chơi game, chạy lên lầu tìm người thật sự rất không tốt.
Nhưng là, nghĩ nếu nói vậy, Chu Diên nhất định lại mất hứng, nói sao mình lại đón cái bóng đèn này về.
Hô hấp Chu Diên sớm đã gấp gáp, giọng khàn khàn, “Ừm, là anh muốn, ha….. bảo bối, em có cho không…." Vừa nói vừa dùng hạ thân cọ cọ bắp đùi cậu.
Dật Ninh khống chế không được cúi đầu rên rỉ, lại nhìn về phía cửa còn chưa khóa, biết loại trạng thái này không có khả năng dừng lại, vì thế ôm bả vai Chu Diên, “Cho….., nhưng mà, anh….. anh khóa cửa lại đi….."
“Các cô ấy biết phép tắc, sẽ không lên lầu." Chu Diên nói tới người giúp việc.
Dật Ninh bị Chu Diên liếm hôn chỗ mẫn cảm, lời muốn nói chỉ còn lại tiếng rên rỉ nho nhỏ, vận sức một lúc lâu, mới run rẩy nói, “Anh…. đóng cửa lại, Chu Diên, anh đóng cửa."
Chu Diên nhìn ánh mắt lấp lánh nước của cậu nhìn mình, quả thật như muốn khóc, vì thế, vội vàng nhảy xuống giường đi khóa trái cửa, lúc này mới trở lại.
Một phen mây mưa, hai người triền triền miên miên ở trên giường hơn một giờ, lúc sau Dật Ninh cả người mềm yếu dựa vào lòng Chu Diên, ôn nhu hỏi hắn, “Anh có đói bụng không?"
Chu Diên ôm cậu, điều chỉnh lại điều hòa, lại hôn hôn cái trán hơi ướt mồ hôi của cậu, “Nói tới, có hơi đói bụng thật."
Dật Ninh tiếp lời, “Vậy chúng ta xuống lầu chuẩn bị ăn cơm trưa đi."
Chu Diên cười xoa lưng cậu, “Cho dù đói bụng, anh cũng chỉ muốn ăn em."
Dật Ninh bèn cho bờ vai hắn một cái đấm nhẹ, nói, “Chỉ biết nói mấy cái này, chúng ta dậy thôi, ăn cơm, em cũng đói bụng."
Nghe Dật Ninh nói đói bụng, Chu Diên mới ôm cậu ngồi dậy, sau đó cùng vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ hai người chỉnh đốn tốt xuống lầu, đã hơn mười hai giờ.
Mắt Chu Diên lướt qua một cái, liền nhìn thấy Chu Hoành dựa vào sofa xem TV, hắn vừa thấy, lập tức quay đầu nhìn Dật Ninh, Dật Ninh chột dạ không dám nhìn hắn, vài bước xuống lầu, hỏi Chu Hoành, “Hoành Hoành, đói bụng chưa?"
Lúc này Chu Hoành mới thấy Dật Ninh và Chu Diên, vừa rồi nhóc chơi game xong, lên lầu tìm hai người, tuy người giúp việc bảo nhóc đừng lên lầu, hiệu quả cách âm trong nhà rất tốt, nhóc không nghe được thứ gì không nên nghe, nhưng, thấy cửa đóng chặt, nhóc đại khái cũng biết không thể quấy rầy, cho nên lại xuống lầu.
Nhóc cười sáng lạn với Dật Ninh, thấy Dật Ninh đã đổi quần áo khác, cũng giống như vừa mới tắm, biết ngay, quả nhiên hai người vừa rồi đang “ân ái", nhóc vừa làm bộ như mình cái gì cũng không biết, vừa nói, “Ăn nhiều trái cây rồi, không đói bụng."
Tiếp đó chào hỏi Chu Diên, lần này Chu Diên thật sự không nói gì nhóc, chỉ ngồi xuống bên cạnh Chu Hoành, nói, “Không phải con đi chơi với các baba con sao, sao không đi?"
Chu Hoành nói, “Con đã lớn vậy rồi, đương nhiên phải để cho baba và daddy một ít không gian riêng tư của hai người."
Chu Diên cười, nói, “Nhóc thối này, cũng biết để lại cho hai người không gian riêng tư? Năm đó con ở nhà bác, còn muốn ngủ cùng Dật Ninh đó."
Chu Hoành đỏ mặt, nói, “Con lớn rồi sẽ không vậy nữa, lại nói, lúc đó con còn rất nhỏ có được không, con còn không nhớ nữa."
Chu Diên không chọc nhóc nữa, thấy trong nhà ăn người giúp việc đã mang đồ ăn lên hết, một phen bế Chu Hoành lên, nói, “Đi, ăn cơm."
Vừa rồi lúc hắn nhìn thấy Chu Hoành, đã biết vì sao Dật Ninh nhất định muốn khóa cửa phòng, nghĩ thầm, thằng nhóc xấu xa này, không đi quấy rầy ba nó, thì đến quấy rầy mình.
Chu Hoành được hắn ôm lên bắt đầu phản kháng, nói, “Con lớn rồi, tự mình đi được."
Chu Diên cũng không buông ra, nói, “Chờ con có thể ôm được vợ con, mới tính là lớn rồi."
Dật Ninh vừa vặn đi tới, nghe được câu này của Chu Diên, liền đỏ mặt, đi qua trừng Chu Diên một cái, nói với Chu Hoành, “Đừng nghe bác con nói lung tung."
Buổi tối, Dật Ninh và Chu Diên trò chuyện trên giường, lúc trước Chu Diên nói khoảng thời gian này có thể rút ra chút thời gian rảnh, như vậy, tới Trường Hạ nghỉ hè thế nào?
Chu Diên nói, “Ba anh ở nhà mà, đi qua ông ấy sẽ vui sao?"
Dật Ninh nhíu mày nghĩ nghĩ, không xác định nói, “Nhưng Tiểu Tề cùng em nói chuyện thật lâu, bảo em nhất định phải tới, nếu em lại từ chối, cậu ấy sẽ tức giận."
Chu Diên nói, “Vậy thì đi."
Dật Ninh cười cười, hôn hôn Chu Diên.
Chu Diên lại cố ý thở dài, nói, “Cho dù không qua bên đó, bóng đèn Chu Hoành này ở nhà, chúng ta cũng không sống khá giả, anh dám khẳng định, nó sẽ quay vòng vòng bên em."
Dật Ninh xin lỗi hôn cằm hắn, nói, “Thời gian Hoành Hoành tới nhà chúng ta cũng không nhiều….."
Chu Diên cười cười, “Anh biết, anh không phải trách em. Anh chỉ cảm thấy, sao em thích con nít vậy thôi."
Ngón tay Dật Ninh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Chu Diên, “Là anh không muốn đứa nhỏ thôi."
Chu Diên bị cậu sờ trong lòng ngứa ngắn, bắt lấy tay Dật Ninh, nhổm người dậy, trong sự kinh ngạc của Dật Ninh, hắn cúi đầu chôn mặt vào cái bụng bằng phẳng của Dật Ninh, hôn chỗ rốn cậu, nói, “Chỗ này mang thai con anh đi."
Dật Ninh bị hắn chọc mắt đỏ lên, nói, “Em cũng không phải phụ nữ."
Chu Diên ngẩng đầu lên ôn nhu nhìn cậu, nói, “Ừ, anh không cần đứa con không phải của em."
Chu Diên lại nằm trở về bên cạnh cậu, cậu vươn tay ôm cổ Chu Diên, chôn mặt vào cổ hắn, nhỏ giọng nói, “Kiếp sau em nhất định làm phụ nữ."
Chu Diên hôn lên tóc cậu, nhẹ giọng nói, “Nói ngốc cái gì đó, nếu có kiếp sau, đó chính là có bao nhiêu hiếm có, em là nam hay là nữ, anh đều yêu em. Không có con thì có sao đâu, em là toàn bộ của anh, không có con tới chia sẻ."
Dật Ninh nói không nên lời, chỉ cảm nhận độ ấm trên thân thể Chu Diên, cảm nhận ôn nhu từ bàn tay hắn phủ lên lưng mình là cậu cảm thấy an tâm mà không muốn xa rời.
—
Đến nay Dật Ninh không biết lái xe, vì thế để lái xe của Chu gia đưa cậu và Chu Hoành đi, lái xe đặt vali chứa quần áo và đồ dùng của Chu Hoành vào cốp sau, sau đó chờ Dật Ninh và Chu Hoành lên xe.
Chu Hoành ngồi lên xe, bắt đầu nói chuyện với Dật Ninh, sau khi nói hai người lúc nào đến Trường Hạ, liền nói, “Chú Dật Ninh, chờ con mười sáu tuổi, con sẽ lái xe chở chú, chú không cần học lái xe cũng không sao."
Dật Ninh cười cong khóe mắt, “Tốt. Đến lúc đó sinh nhật con, có thể để bác cả con tặng một chiếc xe, vừa vặn để con lái."
Chu Hoành cảm thấy đề nghị này cực tốt, “Đúng vậy, đến lúc đó làm vậy nha."
Hai người một đường nói về Chu Diên, đến cuối cùng, Chu Hoành mới hỏi Dật Ninh, “Chú Dật Ninh, bác cả biết con tới nhà chú không? Nếu bác không biết, bác lại nói con."
Nụ cười trên mặt Dật Ninh cứng ngắt một chút, nghĩ thầm khẳng định không dám nói với hắn, nếu nói với hắn, tất nhiên hắn sẽ không đồng ý, nói không muốn Chu Hoành làm bóng đèn bên chỗ Chu Niệm bọn họ nên đón về nhà làm bóng đèn nhà mình sao?
Cho nên, thật ra Dật Ninh không nói với Chu Diên.
Sáng sớm cậu tới đón Chu Hoành, nói với Chu Diên là tiễn Chu Niệm và Sở Mộ đi chơi đó, lúc ấy ch không vui, còn túm cậu đòi cậu cùng hắn ngủ, nhưng Dật Ninh không muốn, thừa dịp Chu Diên ngủ lại, lén lút ra ngoài, đến đón thằng cháu cậu thích nhất về nhà.
Dật Ninh nhìn Chu Hoành, nghĩ, vẫn là để Chu Diên có một nhóc con đi, nếu trong nhà mình có nhóc con, cậu có thể cho nó ăn ngon, chọn quần áo cho nó, kể chuyện cho nó, đưa nó đến trường….
Đối với ánh mắt hỏi dò của Chu Hoành, Dật Ninh ngượng ngùng quay mặt đi, nói, “Bác con sẽ không nói gì đâu, lại nói, mai mốt chúng ta tới Trường Hạ, hắn muốn nói thì kệ hắn nói."
Cậu nói xong, nở nụ cười.
Chu Hoành chỉ đành thở dài thật sâu trong lòng, nghĩ thầm bác nhóc là quỷ hẹp hòi, chỉ cần bác ấy quấn quít lấy Dật Ninh, hắn sẽ luôn muốn tính toán chi li, nhóc cảm thấy mình chưa từng gặp phải một người không độ lượng như vậy.
Mặc dù oán thầm trong lòng, nhưng nhóc cũng biết, đó là do bác cả thương vợ.
Nhóc nhìn chằm chằm Dật Ninh, nghĩ thầm, nếu về sau nhóc cũng gặp người xinh đẹp lại ôn nhu như chú Dật Ninh, có tình yêu, có thể làm điểm tâm ngon, cho dù đối phương là đàn ông, nhóc cũng sẽ cưới hắn, cũng lo lắng hắn giống như bác lo lắng Dật Ninh.
Hai người trở lại nhà Dật Ninh, lúc này còn chưa tới mười giờ, Chu Diên còn đang ngủ trên lầu chưa dậy, người giúp việc vừa tới không bao lâu, đang dọn dẹp phòng khách, thấy Dật Ninh mang theo Chu Hoành, còn có lái xe của Chu gia đi vào, vội tới chào hỏi.
Dật Ninh nhờ lái xe hỗ trợ đặt vali của Chu Hoành vào phòng khách, mình thì vào bếp, bưng đậu xanh nước đá ra, mời lái xe uống nước lạnh, một ly khác đưa cho Chu Hoành, hỏi Chu Hoành, “Tối hôm qua nấu xong, đủ ngọt chưa?"
Chu Hoành uống một ngụm, cảm thấy cả người từ đầu tới chân đều thư sướng, gật đầu, “Uống ngon lắm, không quá ngọt, vừa lắm ạ."
Lại hỏi Dật Ninh, “Chú Dật Ninh, chú không uống sao?"
Dật Ninh vội lắc lắc đầu, nói, “Bác con nói chú không nên uống nhiều cái này, không cho chú uống."
Chu Hoành nghĩ hiện tại bác không có ở đây, trộm nếm một chút thì sao chứ, cố tình Dật Ninh cứ nghe lời bác nhóc vậy đó. Bất quá, nghĩ đến mỗi lần bác không cho nhóc tới nhà, Dật Ninh vẫn mang nhóc tới, nhóc lại cảm thấy địa vị mình trong cảm nhận của Dật Ninh quan trọng hơn bác, vì thế càng đắc ý.
Dật Ninh trở lại bếp lấy ra bánh bích quy đã nướng xong, bánh bích quy bỏ trong rổ nhỏ chuyên dụng xinh đẹp, cậu đưa rổ nhỏ cho lái xe tiên sinh mang về ăn, còn nói, “Thật sự làm phiền chú rồi, phải đưa tôi và Hoành Hoành về."
Lái xe tiên sinh thụ sủng nhược kinh, “Tô tiên sinh khách khí rồi, đây là công việc của tôi, vốn nên như vậy."
Sau khi lái xe rời đi, Dật Ninh tới phòng cho khách của Chu Hoành, giúp nhóc chỉnh lý quần áo và vật dụng nhóc mang tới, lúc cậu chỉnh lý mấy thứ này, người giúp việc dắt chó đi dạo tiểu khu vừa vặn mang cún con về, Chu Hoành nhảy tới chọc chó con, lại qua phòng chơi, mở máy chơi game đánh quyền anh.
Chờ Dật Ninh dọn xong đồ của nhóc đi ra tìm, nhóc đã cùng cún con một người một chó dạt dào sức sống chơi vô cùng high trong phòng chơi.
Dật Ninh bưng trái cây và nước trà tới đặt bên cạnh, nói với nhóc, “Đừng chơi mệt quá, ra mồ hôi phải chú ý đi tắm thay quần áo, nếu không ngốc trong phòng lạnh, con sẽ bị cảm."
Chu Hoành “dạ" một tiếng đáp lại, cũng không biết có nghe lọt không.
Dật Ninh đứng bên cạnh nhìn nhóc vài lần, xem đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, Chu Diên cũng nên rời giường.
Vì thế đến phòng ngủ trên lầu xem Chu Diên.
Chu Diên còn đang ngủ, gần đây hắn rất bận, tối hôm qua có chuyện quan trọng phải về trễ, lúc hắn về, Dật Ninh đang vừa viết bản thảo vừa chờ hắn, viết tới độ buồn ngủ liên tục, bị Chu Diên áp tải đi ngủ, nhưng Chu Diên vẫn không lên giường, trong mơ cậu hình như còn nghe tiếng Chu Diên đứng ngoài hành lang mắng chửi người qua điện thoại, cậu không tiện hỏi Chu Diên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hỏi Chu Diên cũng sẽ không nói, ngược lại khiến hắn nhớ tới chuyện phiền lòng.
Dật Ninh chống tay trên giường nhìn Chu Diên, kéo kéo chăn lên cho hắn, lại xoa xoa má hắn, không nghĩ tới tay vừa nhấc lên, đã bị Chu Diên túm lấy, kéo một cái, cậu không hề phòng bị lập tức té xuống giường, Chu Diên mở mắt ra nhìn cậu, nâng mặt cậu lên hôn môi vài cái, giọng trầm thấp mới vừa tỉnh ngủ đặc biệt gợi cảm, “Sáng sớm đã bỏ chạy ra ngoài, vừa rồi anh tỉnh không sờ thấy người. Hiện tại cuối cùng cũng đụng được, em làm anh phải lần tìm một hồi đó."
Hắn nói như vậy, tay đã sờ tới thắt lưng Dật Ninh, vén áo thun lên xoa sau lưng cậu, Dật Ninh bị hắn chọc vừa thẹn vừa ngứa, mắt đều ngậm nước, “Em ngủ đủ rồi còn không dậy lãng phí bao nhiêu thời gian a."
Chu Diên cười cười, một tay kéo cậu tha lên giường, xoay người đè hờ lên người cậu, dọc theo cằm hôn lên cổ và xương quai xanh mẫn cảnh của cậu, “Như vậy sẽ không tính là lãng phí thời gian chứ?"
Dật Ninh than nhẹ mộ tiếng, vừa đạp rớt dép lê trên chân, vừa nhẹ giọng oán giận, “Đã trễ lắm rồi, mười giờ rưỡi rồi."
Tay Chu Diên đã muốn kéo quần dài và quần lót trên người cậu, dọc theo đùi trong sờ soạng lên trên, hôn môi cậu, “Không sao, không có việc gì cần làm."
Nói xong, muốn xoa nắn khí quan hơi phản ứng của cậu, “Mấy ngày nay, anh đều bận, không có thời gian chơi với em, hiện tại bồi tội, được không?"
Hắn nhẹ nhàng thổi khí bên tai Dật Ninh, Dật Ninh bị hắn chọc toàn thân nóng lên, mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt mềm mại đáng yêu muốn nhỏ nước, giọng cũng ôn nhu ngọt ngào, “Bồi tội cái gì, rõ ràng là anh muốn."
Lúc Chu Diên ngủ vốn không mặc gì, lúc này dán trên người Dật Ninh, Dật Ninh cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, cũng với cái thứ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái kia, cậu không khỏi hít vào một hơi, muốn nói Chu Hoành đến đây, đến Chu Hoành không chơi game, chạy lên lầu tìm người thật sự rất không tốt.
Nhưng là, nghĩ nếu nói vậy, Chu Diên nhất định lại mất hứng, nói sao mình lại đón cái bóng đèn này về.
Hô hấp Chu Diên sớm đã gấp gáp, giọng khàn khàn, “Ừm, là anh muốn, ha….. bảo bối, em có cho không…." Vừa nói vừa dùng hạ thân cọ cọ bắp đùi cậu.
Dật Ninh khống chế không được cúi đầu rên rỉ, lại nhìn về phía cửa còn chưa khóa, biết loại trạng thái này không có khả năng dừng lại, vì thế ôm bả vai Chu Diên, “Cho….., nhưng mà, anh….. anh khóa cửa lại đi….."
“Các cô ấy biết phép tắc, sẽ không lên lầu." Chu Diên nói tới người giúp việc.
Dật Ninh bị Chu Diên liếm hôn chỗ mẫn cảm, lời muốn nói chỉ còn lại tiếng rên rỉ nho nhỏ, vận sức một lúc lâu, mới run rẩy nói, “Anh…. đóng cửa lại, Chu Diên, anh đóng cửa."
Chu Diên nhìn ánh mắt lấp lánh nước của cậu nhìn mình, quả thật như muốn khóc, vì thế, vội vàng nhảy xuống giường đi khóa trái cửa, lúc này mới trở lại.
Một phen mây mưa, hai người triền triền miên miên ở trên giường hơn một giờ, lúc sau Dật Ninh cả người mềm yếu dựa vào lòng Chu Diên, ôn nhu hỏi hắn, “Anh có đói bụng không?"
Chu Diên ôm cậu, điều chỉnh lại điều hòa, lại hôn hôn cái trán hơi ướt mồ hôi của cậu, “Nói tới, có hơi đói bụng thật."
Dật Ninh tiếp lời, “Vậy chúng ta xuống lầu chuẩn bị ăn cơm trưa đi."
Chu Diên cười xoa lưng cậu, “Cho dù đói bụng, anh cũng chỉ muốn ăn em."
Dật Ninh bèn cho bờ vai hắn một cái đấm nhẹ, nói, “Chỉ biết nói mấy cái này, chúng ta dậy thôi, ăn cơm, em cũng đói bụng."
Nghe Dật Ninh nói đói bụng, Chu Diên mới ôm cậu ngồi dậy, sau đó cùng vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ hai người chỉnh đốn tốt xuống lầu, đã hơn mười hai giờ.
Mắt Chu Diên lướt qua một cái, liền nhìn thấy Chu Hoành dựa vào sofa xem TV, hắn vừa thấy, lập tức quay đầu nhìn Dật Ninh, Dật Ninh chột dạ không dám nhìn hắn, vài bước xuống lầu, hỏi Chu Hoành, “Hoành Hoành, đói bụng chưa?"
Lúc này Chu Hoành mới thấy Dật Ninh và Chu Diên, vừa rồi nhóc chơi game xong, lên lầu tìm hai người, tuy người giúp việc bảo nhóc đừng lên lầu, hiệu quả cách âm trong nhà rất tốt, nhóc không nghe được thứ gì không nên nghe, nhưng, thấy cửa đóng chặt, nhóc đại khái cũng biết không thể quấy rầy, cho nên lại xuống lầu.
Nhóc cười sáng lạn với Dật Ninh, thấy Dật Ninh đã đổi quần áo khác, cũng giống như vừa mới tắm, biết ngay, quả nhiên hai người vừa rồi đang “ân ái", nhóc vừa làm bộ như mình cái gì cũng không biết, vừa nói, “Ăn nhiều trái cây rồi, không đói bụng."
Tiếp đó chào hỏi Chu Diên, lần này Chu Diên thật sự không nói gì nhóc, chỉ ngồi xuống bên cạnh Chu Hoành, nói, “Không phải con đi chơi với các baba con sao, sao không đi?"
Chu Hoành nói, “Con đã lớn vậy rồi, đương nhiên phải để cho baba và daddy một ít không gian riêng tư của hai người."
Chu Diên cười, nói, “Nhóc thối này, cũng biết để lại cho hai người không gian riêng tư? Năm đó con ở nhà bác, còn muốn ngủ cùng Dật Ninh đó."
Chu Hoành đỏ mặt, nói, “Con lớn rồi sẽ không vậy nữa, lại nói, lúc đó con còn rất nhỏ có được không, con còn không nhớ nữa."
Chu Diên không chọc nhóc nữa, thấy trong nhà ăn người giúp việc đã mang đồ ăn lên hết, một phen bế Chu Hoành lên, nói, “Đi, ăn cơm."
Vừa rồi lúc hắn nhìn thấy Chu Hoành, đã biết vì sao Dật Ninh nhất định muốn khóa cửa phòng, nghĩ thầm, thằng nhóc xấu xa này, không đi quấy rầy ba nó, thì đến quấy rầy mình.
Chu Hoành được hắn ôm lên bắt đầu phản kháng, nói, “Con lớn rồi, tự mình đi được."
Chu Diên cũng không buông ra, nói, “Chờ con có thể ôm được vợ con, mới tính là lớn rồi."
Dật Ninh vừa vặn đi tới, nghe được câu này của Chu Diên, liền đỏ mặt, đi qua trừng Chu Diên một cái, nói với Chu Hoành, “Đừng nghe bác con nói lung tung."
Buổi tối, Dật Ninh và Chu Diên trò chuyện trên giường, lúc trước Chu Diên nói khoảng thời gian này có thể rút ra chút thời gian rảnh, như vậy, tới Trường Hạ nghỉ hè thế nào?
Chu Diên nói, “Ba anh ở nhà mà, đi qua ông ấy sẽ vui sao?"
Dật Ninh nhíu mày nghĩ nghĩ, không xác định nói, “Nhưng Tiểu Tề cùng em nói chuyện thật lâu, bảo em nhất định phải tới, nếu em lại từ chối, cậu ấy sẽ tức giận."
Chu Diên nói, “Vậy thì đi."
Dật Ninh cười cười, hôn hôn Chu Diên.
Chu Diên lại cố ý thở dài, nói, “Cho dù không qua bên đó, bóng đèn Chu Hoành này ở nhà, chúng ta cũng không sống khá giả, anh dám khẳng định, nó sẽ quay vòng vòng bên em."
Dật Ninh xin lỗi hôn cằm hắn, nói, “Thời gian Hoành Hoành tới nhà chúng ta cũng không nhiều….."
Chu Diên cười cười, “Anh biết, anh không phải trách em. Anh chỉ cảm thấy, sao em thích con nít vậy thôi."
Ngón tay Dật Ninh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Chu Diên, “Là anh không muốn đứa nhỏ thôi."
Chu Diên bị cậu sờ trong lòng ngứa ngắn, bắt lấy tay Dật Ninh, nhổm người dậy, trong sự kinh ngạc của Dật Ninh, hắn cúi đầu chôn mặt vào cái bụng bằng phẳng của Dật Ninh, hôn chỗ rốn cậu, nói, “Chỗ này mang thai con anh đi."
Dật Ninh bị hắn chọc mắt đỏ lên, nói, “Em cũng không phải phụ nữ."
Chu Diên ngẩng đầu lên ôn nhu nhìn cậu, nói, “Ừ, anh không cần đứa con không phải của em."
Chu Diên lại nằm trở về bên cạnh cậu, cậu vươn tay ôm cổ Chu Diên, chôn mặt vào cổ hắn, nhỏ giọng nói, “Kiếp sau em nhất định làm phụ nữ."
Chu Diên hôn lên tóc cậu, nhẹ giọng nói, “Nói ngốc cái gì đó, nếu có kiếp sau, đó chính là có bao nhiêu hiếm có, em là nam hay là nữ, anh đều yêu em. Không có con thì có sao đâu, em là toàn bộ của anh, không có con tới chia sẻ."
Dật Ninh nói không nên lời, chỉ cảm nhận độ ấm trên thân thể Chu Diên, cảm nhận ôn nhu từ bàn tay hắn phủ lên lưng mình là cậu cảm thấy an tâm mà không muốn xa rời.
—
Tác giả :
Nam Chi