Đạo
Quyển 3 - Chương 154: Dị biến Tứ Phương thành

Đạo

Quyển 3 - Chương 154: Dị biến Tứ Phương thành

Trên không trung Tứ Phương thành, độ cao ngàn trượng, không gian dao động, một hàng tu sĩ nháy mắt xuất hiện.

Thượng Văn Tinh đứng đầu tiên, sắc mặt âm trầm như nước, trong mắt hàn mang chớp lóe không ngừng. Không phải hắn không muốn trực tiếp thuấn di ly khai Tứ Phương thành, mà là bất đắc dĩ bị người ta bức phải xuất hiện.

Ngay sau đó, xung quanh tu sĩ Thượng gia, không gian xuất hiện nhiều điểm sóng gợn, nhiều thân ảnh tu sĩ di động hiện ra, tất cả người cầm đầu đều là chư phương siêu cấp thế lực cường giả, mặt không chút thay đổi, liên hợp ra tay cực kỳ ăn ý, vây khốn Thượng gia tu sĩ ở bên trong.

- Chư vị đạo hữu làm thế này là có ý gì, chẳng lẽ hôm nay muốn lưu Thượng gia tu sĩ ta ở chỗ này sao?

Thượng Văn Tinh lạnh giọng nói, ánh mắt hung hăng, hơi có vài phần khí thế. Thanh âm vừa dứt, xung quanh hơn mười Bất Truy tu sĩ nhất thời biến sắc, Thượng gia thực lực sâu không lường được, ở trung vực cũng thuộc loại thế lực siêu cường chân chính, nếu thật sự hoàn toàn đắc tội, chư phương thế lực cũng không vui mừng gì.

Lập tức Thần Huyền tông Giang Sơn Tử hơi trầm ngâm, trầm giọng nói:

- Thượng đạo hữu không cần lo lắng, hôm nay ta ngăn cản tuyệt đối không có ác ý.

Nói đến đây, người này khẽ cau mày:

- Chính là do hôm nay đạo hữu đạt được món vật phẩm cuối cùng trong đấu giá hội, ta lại không thể để cho Thượng đạo hữu mang vật đó đi.

Xung quanh chư phương thế lực nghe vậy khẽ gật đầu, hiển nhiên lời nói Giang Sơn Tử cũng là tâm ý của bọn họ.

- Hừ! Giang Sơn Tử đạo hữu nói thực nực cười, vật ấy chính là do Thượng gia tiêu phí thiên đại đại giới mới đấu giá được, là vật của Thượng gia ta, lão phu mang đi, chẳng lẽ còn cần chư vị đạo hữu đồng ý hay sao!

- Hôm nay ai dám cản trở lão phu rời đi, chính là cùng đối địch với Thượng gia ta, việc này đến tột cùng như thế nào, xin hãy chư vị đạo hữu hãy suy nghĩ lại!

Thượng Văn Tinh sắc mặt âm lệ, thanh âm dày đặc giống như phát ra từ cửu u giới, một nét sát khí lờ mờ thoáng hiện nháy mắt trong cơ thể tán phát, tràn ngập ra, khắp phía chân trời bỗng nhiên âm u đi xuống. Nơi này dị biến, Bất Trụy tu sĩ giằng co, thản nhiên uy áp tràn ngập cả tứ phương bên trong thành, khiến cho vô số tu sĩ sắc mặt trắng bệch, nhưng sâu trong mắt lại hưng phấn tràn ngập. Chuyện xảy ra vừa rồi trong phòng đấu giá cả tứ phương thành mọi người đều biết, bọn họ tự nhiên hiểu được nguyên do trong chuyện này.

Tiêu Thần đứng một góc nhỏ trong thành, ánh mắt lành lạnh, thờ ơ. Hiện tại hắn cần chờ đợi thời cơ, đục nước béo cò trong loạn cục, tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại không thể không làm, tấm tàn đồ kia, hắn nhất định phải có.

Thượng Văn Tinh vừa dứt lời, chúng tu sĩ sắc mặt khẽ biến, trên mặt tất cả đều sinh ra vẻ xấu hổ, bọn họ làm ra chuyện này, thức sự đuối lý. Nhưng đúng lúc này, cũng có một tiếng cười nhẹ xa xa truyền đến:

- Các ngươi đã quyết định không thể để Thượng gia chiếm hết ưu đãi, cần gì phải để ý người khác xem thường. Chúng ta đến chủ yếu muốn đưa điều kiện, Thượng gia các ngươi nguyện ý đem đồ vật giao ra đây là tốt nhất, nếu không chúng ta liền liên thủ đoạt lấy, sự tình đơn giản thoải mái như thế, sao cần phiền toái như vậy.

Thanh âm hạ xuống, hai người một lừa đạp hư không mà đến, người mở miệng chính là lão giả lôi thôi tay cầm bầu rượu trên lưng con lừa kia.

Thượng Văn Tinh nghe vậy nhảy dựng, lập tức hướng ánh mắt lạnh lùng tới lão giả kia, đồng tử hơi hơi co rút lại, hiển nhiên có kiêng kị người này, nhưng vẫn trầm thấp quát:

- Câu Ly lão quỷ, chẳng lẽ ngươi muốn cùng Thượng gia hoàn toàn đối địch sao?

Người đến, đúng là Câu Ly, Bác Cổ cùng con lừa lông ngắn kia.

Hiện tại thanh âm Thượng Văn Tinh vừa dứt, Câu Ly lão đạo còn chưa mở miệng, con lừa dưới thân cũng đã vui vẻ nở nụ cười, móng trước nâng lên chỉ vào Thượng Văn Tinh, cười đến toàn thân phát run, khẽ gọi Di a di a không thôi.

Câu Ly lão đạo thấy thế nhất thời mặt mày hớn hở, đưa tay vỗ vỗ dưới thân con lừa, cười nói:

- Thấy không, lão già Thượng gia kia, huynh đệ của ta đều cười ngươi đó.

- Huynh đệ chúng ta hai người đều một thân một mình, thiên hạ này to lớn bốn bể là nhà, Thượng gia các ngươi lợi hại đến mức có thể đuổi theo chúng ta khắp các đại lục hay sao. Hắc hắc, cẩn thận vạn nhất trêu chọc lão phu, chúng ta liền đến đại môn Thượng gia, thu thập dày vò mấy tiểu tử kia, cho các ngươi thấy thế nào là người ngã ngựa đổ.

Lão đạo mở miệng, con lừa nhất thời càng cười hăng.

Thượng Văn Tinh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trong lòng cũng kiêng kị vài phần, đối với Bất Trụy tu sĩ các đại tông môn hắn uy hiếp như vậy có lẽ có tác dụng, nhưng đối với Câu Ly lão đạo thật không có tác dụng, lập tức hừ lạnh một tiếng, không còn nhiều lời nữa.

Bác Cổ thượng nhân sắc mặt hờ hững đứng ở một bên, hai người môt lừa liên thủ xuất hiện, thực lực không kém gì mỗi thế lực nơi này, thậm chí mơ hồ chiếm thượng phong, tự nhiên trong lòng mọi người âm thầm kiêng kị.

Câu Ly lão đạo khoát tay áo, nói:

- Thái độ làm người của lão phu cùng Bác Cổ các ngươi đã biết, chúng ta không tham lam, chỉ lấy một phần ưu đãi, còn lại các ngươi tự tranh đoạt phân phối.

- Đương nhiên, nếu các ngươi ai dám ngăn trở chúng ta, vậy cũng đừng trách lão phu tục tĩu nói ở phía trước, ba huynh đệ chúng ta tình nguyện một chút ưu đãi cũng không cần, chắc chắn đem gia hỏa đó quấn lấy, đôi bên đều không chiếm được ưu đãi gì.

Lão gia hỏa này mở miệng có chứa ý uy hiếp, chư phương thế lực nghe vậy sắc mặt tất cả đều biến đổi, đem trong lòng ý niệm trong đầu áp chế, chăm chú liếc xung quanh một cái, khẽ gật đầu, xem như đã đạt thỏa hiệp. Giờ phút này tất cả đã rõ ràng, không còn che giấu điều gì. Mười hai Bất Trụy tu sĩ mặt không chút thay đổi tiến lên từng bước, đem Thượng gia tu sĩ bao bọc, ý uy hiếp cực kỳ rõ ràng.

Thượng Văn Tinh sắc mặt u ám, nhưng trong ống tay áo, cũng chẳng biết lúc nào đã có thêm một ngọc giản màu trắng, đáy mắt người này thoáng qua vẻ mỉa mai, tay hơi hơi dùng sức, nhất thời đem ngọc giản bóp nát.

Ba!

Ngọc giản vỡ vụn, một cỗ bàng bạc lực lượng nhất thời truyền ra, mặc dù Bất Trụy cảnh giới tu sĩ tại đây gắng sức chống lại, nhưng thân thể cũng bị mạnh mẽ đẩy về phía sau. Một trận pháp phức tạp huyền ảo tới cực điểm nháy mắt ngưng tụ, đem bao phủ Thượng gia tu sĩ ở bên trong, không gian dao động lờ mờ theo trận pháp tán phát ra.

Truyền tống pháp trận, hơn nữa theo khí tức phát ra, tất nhiên là thuộc loại tồn tại cao nhất, mọi người thậm chí còn chưa có thời gian phản ứng nửa điểm, đã nháy mắt phát động.

Thượng Văn Tinh khóe miệng nhếch nhẹ lộ ra giọng mỉa mai, Thượng gia hắn nếu dám ra tay tranh đoạt, tự nhiên chuẩn bị mọi phần an toàn, vừa rồi không sốt ruột rời đi cũng là mê hoặc mọi người, để tránh xuất hiện sai lầm bị người cắt đứt trận pháp. Nhưng bây giờ xem ra hết thảy tiến triển đều cực kỳ thuận lợi, chỉ cần trận pháp triển khai, sau đó một hàng bọn họ đã được trực tiếp xuất hiện ở Thượng gia chủ điện, đến lúc đó dù là chư phương thế lực đồng loạt tới cửa, Thượng gia cũng có khí lực ngăn trở!

Vân Lam, Giang Sơn Tử, Câu Ly lão đạo đám người biến sắc, ánh mắt hoàn toàn âm chìm xuống, khi nhóm siêu cấp cao thủ đông đảo đã vây khốn, nếu để cho Thượng gia bình yên thoát thân, bọn hắn không còn mặt mũi tồn tại! Trọng yếu hơn, chiếc chìa khóa kia chỉ sơ không còn cơ hội đắc thủ, đành trơ mắt nhìn Thượng gia mang đi. Nhưng hiện tại muốn ra tay ngăn trở, đã hơi muộn mất rồi.

Đúng lúc này, truyền tống pháp trận chuẩn bi khởi động, trong túi trữ vật của Thượng Văn Tinh, lệnh bài kia đột nhiên tản mát dao động khác thường, trong dao động này, cả Truyện Tống Trận run lên, giống như bị lực lượng thần bí nào đó mạnh mẽ cắt đứt, trực tiếp tán loạn mở ra, một cỗ cự lực không gian mạnh mẽ, dũng mãnh lao tới một đám Thượng gia tu sĩ.

Thượng Văn Tinh kinh sợ cùng cực, khẽ quát một tiếng song chưởng chụp xuống, đem tuyệt đại bộ phân không gian lực đỡ được, nhưng dù vậy, vẫn có hai gã Thượng gia Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ nháy mắt hóa thành vô số thịt nát, nguyên thần cũng không thể đào thoát.

Biến cố như thế, thật ngoài dự liệu của mọi người, Thượng gia bỏ chạy như thế nào ngược lại tổn binh hao tướng, chật vật không chịu nổi, hơn nữa nháy mắt, lần thứ hai bị trùng điệp vây khốn, Câu Ly lão đạo, Vân Lam đám người sắc mặt lạnh lùng, trong lòng đề phòng tới cực điểm, cho dù Thượng Văn Tinh còn thủ đoạn chạy trốn khác, hôm nay không thể thi triển thành công.

Trong ống tay áo, Tiêu Thần mạnh mẽ nắm chặt tay, nếu Thượng gia rời đi, hắn không có nửa điểm cơ hội tìm được đệ tam tàn đồ, bất quá may mà vì một vài nguyên nhân mà truyền tống mạnh mẽ bị cắt đứt.

. . . . .

Trong một mật thất ngầm ở nơi nào đó trong Tứ Phương thành, bảy tu sĩ khoanh chân mà ngồi, trong đó bốn người có chút quen mắt, chính là đám người Vân Mặc tử, Độc Ma lão tổ, Tiêu Thần từng gặp qua ở Dược Vương các. Còn ba người thì theo thứ tự là một gã trung niên tu sĩ mặt hiền lành, một lão ẩu cùng với một tu sĩ nhỏ gầy vẻ mặt ngạo nghễ. Bảy người này trong cơ thể hơi thở mờ mịt, tất cả đều là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ.

Trước mắt mấy người sắc mặt đỏ lên, thở dồn dập, trong mắt toát ra sự cuồng nhiêt vô tận.

Vân Mặc tử thấy thế mỉm cười, miễn cưỡng đem cảm xúc khuấy động trong lòng áp chế, nói:

- Chư vị đạo hữu yên tâm, chỉ cần đại sự có thể thành, tất cả chúng ta đều có thể có được thiên đại tạo hóa, thu hoạch trước mắt này, thật sự không coi là cái gì.

¬- Hắc hắc, Vân Mặc tử đạo hữu nói có lý, Bồ Đề cổ thu căn không nên phân chia, không biết đạo hữu có thể đem năm triệu hạ phẩm linh thạch phân ra giao cho chúng ta trước hay không, như vậy chúng ta cũng có thể tạm thời an tâm.

Độc Ma lão tổ trong mắt đầy bức thiết, nuốt nước bọt, lặng lẽ cười nói.

Xung quanh vài tên tu sĩ dù cực kỳ khinh thường biểu hiện của Độc Ma lão tổ, nhưng cũng không có mở miệng ngăn trở, dù sao trong lòng bọn hắn cũng muốn lấy đến tay khoản của cải khổng lồ này nhanh một chút.

Vân Mặc Tử nghe vậy ánh mắt chớp lên, tiện đà khẽ cười nói:

- Chư vị đạo hữu yên tâm, tại hạ đã sớm đem việc này xử lý thoả đáng. Nói xong trên tay hơi động, lấy ra sáu túi trữ vật, phất tay, nhất thời mỗi người được một túi.

¬- Mỗi một túi trữ vật có bảy trăm ngàn hạ phẩm linh thạch, chư vị đạo hữu kiểm kê một phen, còn Bồ Đề cổ thụ căn kia, đợi cho đại sự hoàn thành, ta sẽ lại phân chia.

Đám người Độc Ma lão tổ đem túi trữ vật thu lấy, thần thức đảo qua, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, đem thu hồi, trong lòng sự cuồng nhiệt càng thêm nồng đậm.

- Vân Mặc Tử đạo hữu, lần này ta tin tưởng mọi lời nói của đạo hữu, một khi đã như vậy, xin đạo hữu lập tức thi triển phương pháp, khiến các siêu cấp tông môn, siêu cấp cường giả cao cao tại thượng làm tiên phong mở đường cho chúng ta đi thôi, ha ha ha.

Người cười dài này chính là tu sĩ mặt mũi hiền lành, người này đạo hiệu Đa Bảo Đạo Nhân, tuy rằng luôn có bộ dáng cười híp mắt, nhưng trong đôi mắt ngẫu nhiên xẹt qua quang mang, cũng không ai dám can đảm coi khinh hắn nửa điểm.

¬- Không sai, lão thân cũng rất muốn biết một chút về thủ đoạn của Vân Mặc Tử đạo hữu.

Lão ẩu ánh mắt chớp lên, khẽ cười nói.

Vân Mặc Tử nghe vậy khẽ gật đầu, nói:

- Tính ra thời gian cũng không còn nhiều lắm, một khi đã như vậy, liền bắt đầu đi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại