Đạo

Quyển 3 - Chương 123: Ám triều

Hoàng Tuyền Tông, Hoàng Tuyền Thánh điện.

Thánh điện này hoàn toàn do hắc thạch tạo thành, dáng vẻ cổ xưa, đỉnh điện tọa một pho tượng Khô Lâu dữ tợn, trong hốc mắt tối om của Khô Lâu thỉnh thoảng hiện lên vài phần hồng mang, lập lòe quỷ dị tới cực điểm.

Bên trong đại điện, ánh sáng mờ mịt, mơ hồ có thể thấy vài đạo nhân ảnh theo thứ tự đứng hai bên. Tại vị trí trung tâm của đại điện có một đài cao, bên trên là tọa ỷ tinh xảo, phía trước đài hai bên tả hữu đều có hai bức điêu khắc quỷ vật đáng sợ. Giờ phút này ngồi trên toại ỷ, một thân ảnh cao ngất, khí tức áp bức nhàn nhạt từ trong cơ thể chậm rãi tán phát ra, giống như thượng cổ hoang thú đang say ngủ, một khi thức tỉnh, liền phóng xuất ra uy lực khủng bố hủy thiên diệt địa.

Đế Ương, Hoàng Tuyền tông tông chủ.

Cả đại điện yên tĩnh không một tiếng động, nếu không phải là tiếng hít thở kia thản nhiên truyền ra, thì giống như một chỗ tử vực.

Vào thời khắc này, Đế Ương đột nhiên mở miệng, người này thanh âm cực kỳ ôn hòa, lộ ra một cỗ khí tức nồng đậm phong độ của người trí thức, khiến kẻ khác trong lòng bất giác sinh ra lo lắng.

- Về bối cảnh của Lưu Vân kia, bọn ngươi có từng điều tra rõ ràng?

Thanh âm chậm rãi quanh quẩn trong đại điện.

Lập tức, dưới đài bên trái một tu sĩ tiến lên, kính cẩn thi lễ, nói giọng khàn khàn:

- Thám tử của tông môn đã tra xét khắp các đại tông môn, tán tu thế lực Đông Nam vực, cũng không nhận thấy được nửa điểm dấu vết để lại.

- Bất quá Lưu Vân này lúc ban đầu xuất hiện là ở Hải Vực phụ cận Thần Phong thành, thuộc hạ đã phái người tiến đến tra xét, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức truyền về.

Đế Ương vẻ ngoài ước chừng ba mươi mấy tuổi, sắc mặt trắng nõn, đôi mắt ôn hòa, giống như giáo thư tiên sinh trong thế tục. Giờ phút này được nghe bẩm báo, đôi mày không nhịn được nhăn lại, lập tức thấp giọng nói:

- Vô dụng.

Thanh âm còn chưa dức, dưới đài Hoàng Tuyền Tông trưởng lão kia bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng nháy mắt xuất hiện một đạo huyết sắc, sắc mặt tái nhợt lo sợ không yên phủ phục dưới đất, toàn thân lạnh run.

- Thỉnh tông chủ đại nhân thư thả hai ngày, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được hành tung của Lưu Vân kia.

Bên trong đại điện, những trưởng lão còn lại trong lòng đều sợ hãi, hô hấp nhẹ nhàng đến cực hạn, sợ giờ phút này chuốc lấy tai hoạ.

Đế Ương sắc mặt bình thản, đôi mắt ôn hòa chốc chốc lại hơi lóe lên, hiển nhiên trong lòng đang rất nhanh suy tư chuyện gì. Một lúc sau người này nhẹ nhàng phất tay, nói:

- Ly Hồn trưởng lão, nếu Lưu Vân kia ban đầu hiện thân tại Hải Vực Thần Phong thành, chỗ ẩn thân hẳn sẽ bên trong Hải Vực, nếu không tuyệt đối không thể tránh được dò xét của Hoàng Tuyền Tông ta. Ngươi tức khắc hạ lệnh, cử môn hạ đi tới nơi này, cẩn thận dò xét phạm vi ngàn dặm một lần, nhất định sẽ có thu hoạch.

- Ngoài ra, ngay hôm nay thông báo tông môn truy sát lệnh, hướng tu sĩ cả Hãn Hải đại lục tuyên bố treo giải thưởng, nhất định phải trảm sát Lưu Vân kia.

- Những sự tình trên tức khắc đi làm, không được có nửa điểm trì hoãn.

Ly Hồn tay gạt đi vết máu trên khóe miệng, trên mặt không dám lộ ra nửa điểm dị sắc, nghe vậy hơi trầm ngâm, kính cẩn nói:

- Đã tuyên bố tông môn truy sát lệnh, lấy một mai Hoàng Tuyền thăng thiên đan làm phần thưởng, không biết ý tông chủ như thế nào?

Dưới đại điện, vài tên Hoàng Tuyền tông trưởng lão nháy mắt biến sắc.

Hoàng Tuyền thăng thiên đan, đan dược chỉ Hoàng Tuyền tông có, bên trong ẩn chứa vô tận năng lượng, tu sĩ Nguyên Anh dùng luyện hóa, tu vi có thể trực tiếp tăng vọt một tầng, chính là thần đan thế gian hiếm có.

Dùng đan này làm phần thưởng, đủ để tỏ rõ Hoàng Tuyền tông quyết ý giết bằng được Tiêu Thần.

Đế Ương từ chối cho ý kiến, trầm mặc một lát, mới chậm rãi lắc đầu.

- Hoàng Tuyền thăng thiên đan tuy rằng trân quý nhưng bất quá nhằm vào Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ tu sĩ. Mà Lưu Vân kia thực lực bản thân so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong cũng chỉ có hơn chớ không kém, tu sĩ Nguyên Anh thông thường căn bản không thể tạo thành nửa điểm thương tổn cho hắn.

- Đúng là nếu phần thưởng quá thấp, không thể hấp dẫn cường giả chân chính ra tay.

Ly Hồn nghe vậy gật đầu, nói:

- Tông chủ nói cực kỳ hữu lý, vậy Hoàng Tuyền tông ta phải lấy vật gì làm thưởng đây?

- Hoàng Tuyền đạo quả!

Đáy mắt Đế Ương hàn mang chớp lên, trầm giọng nói.

Ly Hồn trưởng lão nghe vậy cả người chấn động, các trưởng lão xung quanh cũng nhịn không được hoảng sợ ngẩng đầu, bất quá chứng kiến ý sâm hàn trong đôi mắt Đế Ương, cũng không ai dám can đảm nói lời phản đối.

- Vâng, thuộc hạ lập tức chiêu cáo thiên hạ, phát ra tông môn truy sát lệnh!

Nói xong người này vội vàng rời khỏi đại điện đi ra ngoài.

. . . . .

Trường Phong thành, Lý gia đại trạch.

Vốn Lý gia lòng người bàng hoàng giờ phút này giăng đèn kết hoa như ngày lễ tết, mỗi người trên mặt đều mang theo vẻ vui mừng không thể che dấu.

Lưu Vân tiền bối hoành không xuất thế, Lý gia thế cục chuyển nguy thành an, lại càng nắm giữ đại lượng khu vực, tự nhiên là một kiện thiên đại hỉ sự.

Giờ phút này tại hậu viện Lý gia, trong một tu luyện thất, Tiêu Thần khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, đang nhắm mắt khôi phục thương thế trong cơ thể.

Đột nhiên, hắn khẽ chấn động, đôi mắt nhắm chặt lập tức chậm rãi mở ra, trong hai đồng tử đen nhánh sâu thẳm đó nhịn không được hiện lên vài tia vui mừng.

- Lần này cùng Cẩm Ngự Trần giao chiến, lại có thêm thu hoạch không tưởng được, hai thức thần thông uy lực tất cả đều bất phàm, khiến thực lực của ta tăng thêm nhiều.

Tụ tinh.

Duy ngã nhất chỉ.

Hai thức thần thông này, Tiêu Thần mạnh mẽ lạc ấn vào não hải, giờ phút này dĩ nhiên đem toàn bộ thông thấu, tuy rằng thi triển ra chưa chắc có thể phóng xuất toàn bộ uy lực, nhưng cũng có thể đạt tới bảy tám phần mười, không thể khinh thường. Về phần lúc trước Tiêu Thần trước mặt thần bí lão giả thi triển Tụ Tinh thần thông thất bại gặp phản phệ, cũng là hắn cố ý, nếu không để người này biết hắn thực tế có thể đem thần thông hoàn toàn phục chế ra, tất nhiên sẽ sinh ra vô tận phiền toái.

- Tông môn của Cẩm Ngự Trần kia vô cùng thần bí, nhưng thực lực mạnh mẻ không cần hoài nghi, một khi bọn hắn biết được ta nắm giữ hoàn toàn hai thức thần thông, hẳn là sẽ kiếm chuyện.

- Ngày sau, nếu không phải bất đắc dĩ, hai thức thần thông này cần hạn chế sử dụng, một khi đã sử dụng, nhất định phải diệt sát địch nhân, tuyệt đối không thể để cho tin tức lộ ra ngoài.

Tiêu Thần nghĩ đến đây, chỗ sâu trong mắt lệ mang chợt lóe rồi biến mất.

Ngay thời khắc này, trước mắt linh quang chợt lóe, thân ảnh Lý Vũ Hiên nhất thời xuất hiện bên trong thạch thất, ánh mắt cảm khái nhìn xung quanh.

- Tu luyện thất này là vi sư năm đó tự mình tạo nên, cấm chế pháp trận cũng là ta tự mình triện lên, hiện giờ mấy trăm năm đã qua, lại không có phát sinh biến hóa gì.

Thanh âm bình thản, nhưng vẻ tịch mịch trong đó, cũng cực kỳ rõ ràng.

Tiêu Thần nghe vậy im lặng thoáng chốc, lập tức chậm rãi nói:

- Sư tôn, giờ phút này chúng ta đã tới Lý gia, con đã nhờ Lý Huyền Đức triệu tập đệ tử Lý gia tiến đến, để cho ngài được nhìn thấy bọn hắn.

Trong mắt Lý Vũ Hiên hiện lên vài phần vẻ kích động, rồi hóa thành ảm đạm,

- Ai, những người quen thuộc năm đó đã mất cả rồi, lão phu hiện giờ cũng ra bộ dạng thế này, như thế nào đi nhìn bọn họ.

Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, đang muốn mở miệng khuyên giải, thì bị Lý Vũ Hiên phất tay cắt đứt,

- Tiêu Thần đồ nhi, trước khi vi sư tiêu tán có thể trở lại Lý gia, trong lòng đã không còn gì tiếc nuối, cùng bọn họ gặp lại hay không, cũng không trọng yếu. Huống chi ở trong lòng bọn họ, Vũ Hiên tiên tổ chính là niềm kiêu ngạo của gia tộc, ta cần gì phải lấy bộ dáng như vậy xuất hiện, đánh vỡ hình tượng chính mình trong lòng bọn họ, không bằng cứ để bọn họ nghĩ, ta đã sớm tọa hóa mấy trăm năm trước đi.

- Đoạn thời gian cuối cùng này, có thể âm thầm lẳng lặng đứng ở Lý gia, trong lòng vi sư đã cực kỳ thỏa mãn.

Tiêu Thần nghe vậy trầm mặc một lát, cuối cùng không có mở miệng.

- Đi thôi, tuy rằng không thể hiện thân, nhưng vi sư cũng muốn hảo hảo xem xem, Lý gia ta mấy trăm năm sau, nhân mạch còn thịnh vượng như trước hay không.

Nói xong, thân ảnh Lý Vũ Hiên nháy mắt tiêu tán, dung nhập vào trong ngọc điệp bên hông Tiêu Thần.

Tiêu Thần nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiếp đó chậm rãi lắc đầu, ống tay áo vung lên đem thạch môn mật thất mở ra, cất bước bước ra ngoài.

Giờ phút này tại phía trước mật thất, dày đặc tộc nhân Lý thị, tất cả đều thần tình kính sợ tò mò, ánh mắt trộm hướng thạch môn nhìn lại.

Nam tử Lý gia ở phía trước, nữ tử ở phía sau, tràng diện cực kỳ nghiêm trang.

Oanh!

Thạch môn mở ra, Lý Huyền Đức sắc mặt kinh hỉ, lập tức xoay người, kính cẩn nói:

- Lý Huyền Đức phụng chỉ lệnh Lưu Vân tiền bối, đem toàn bộ tôc nhân Lý thị triệu tập tới nơi này.

Người này thanh âm vừa dức, vô số đệ tử Lý thị tất cả đều kính cẩn thi lễ, nhưng ánh mắt không khỏi tò mò hướng Lưu Vân tiền bối kia nhìn lại.

Thật trẻ tuổi!

Sau khi thấy rõ bộ dạng Tiêu Thần, nếu không phải tông chủ cùng các vị trưởng lão giờ phút này thần tình kính sợ, chỉ sợ bọn họ đều hoài nghi người này có phải Lưu Vân tiền bối thật hay không, nghe nói vị này có thể so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông, làm sao có thể còn trẻ như vậy!

Giờ phút này, không ít nữ tử Lý gia ánh mắt dừng trên mặt Tiêu Thần, bên trong mắt đẹp quang hoa lưu chuyển, tiếp đó sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lóe lên rồi chậm rãi cúi đầu.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, nơi này sợ là có tới mấy trăm người, vô luận nam nữ lão ấu, thần sắc tất cả đều tỏ ý kính cẩn.

Lưu Vân tiền bối im lặng mà đứng, mọi người tuy rằng trong lòng nghi hoặc, lại không dám hỏi nhiều, tràng diện nhất thời trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, Tiêu Thần lúc này mới ôn hòa cười, nói:

- Tại hạ Lưu Vân, có ta ở đây một ngày, Lý gia sẽ không chịu bất luận kẻ nào lăng nhục, ngày sau các ngươi có thể an tâm mà sống.

Thanh âm tuy rằng bình thản, nhưng ý tự tin kiên định trong đó, cũng cực kỳ rõ ràng.

Đám người Lý Huyền Đức nghe vậy tự nhiên mừng như điên, tiếp đó trong lòng sinh ra vài phần bi thương, Lý gia bọn hắn mặc người khi nhục đã nhiều năm, hiện giờ rốt cục có thể lần thứ hai ưỡn ngực, đường đường chính chính bước đi sao?

Trong lòng Tiêu Thần hơi chùng xuống, nhìn thấy một đám Lý thị tộc nhân lâm vào bi ai, trầm mặc một lát, ấm giọng nói:

- Lý gia chủ cùng chư vị Lý gia trưởng lão lưu lại, tộc nhân khác, liền tản đi đi.

Lưu Vân tiền bối mở miệng, trừ đám người Lý gia trưởng lão mặt có vẻ nghi ngờ, những người còn lại ở trong khoảng thời gian ngắn đều rời đi.

Tiêu Thần nhìn ra trong lòng mọi người nghi hoặc, cũng không nhiều lời, xoay người hướng viện lạc chính đường bước vào, đám người Lý Huyền Đức kính cẩn theo sau.

Tiêu Thần ngồi ở chủ vị, hắn tu vi vượt xa mọi người nơi này, tự nhiên không cần khách khí.

Phía dưới đám người Lý Huyền Đức theo thứ tự ngồi theo, tuy rằng không biết đến tột cùng có chuyện gì, nhưng chứng kiến Lưu Vân tiền bối thần tình ngưng trọng, bọn hắn thần sắc cũng bất giác trở nên nghiêm cẩn.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, trong cơ thể thần thức ầm ầm tán phát ra, quét khắp viện lạc, không nhận thấy được nửa điểm dị thường, lúc này mới vừa lòng gật đầu, thu hồi thần thức, phất tay bày ra một tầng cấm chế, đem cả đình viện bao phủ ở bên trong.

Một đám tu sĩ Lý gia dưới uy áp Tiêu Thần phát ra sắc mặt biến trắng, giờ phút này thấy Lưu Vân tiền bối phất tay bày ra cấm chế, trong lòng lại càng hung hăng nhảy dựng, chỉ sợ sự tình thực cực kỳ trọng yếu, nếu không tiền bối cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện cẩn thận như thế, kế tiếp giữ vững tinh thần, không dám có nửa điểm lơi lỏng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại