Đạo
Quyển 2 - Chương 78: Xuất khẩu, cướp đoạt, diệt sát
Trong thí luyện giới, tu sĩ các tông phái nhanh chóng khởi hành, theo chỉ dẩn của Thí Luyện Thạch mà đi! Dù sao theo như thông thường, hôm nay chắc chắn sẽ có trình diễn đấu pháp mạnh nhất Thí Luyện Giới, tu sĩ các phái vì tranh đoạt Thanh Ngọc Kiếm mà không chút lưu thủ, trình độ như vậy tuyệt đối khiến người khác phải líu lưỡi không thôi.
Từng đạo độn quang xẹt qua phía chân trời, tiếng xé gió quanh quẩn ở hướng đó!
Nhất Tuyến Hạp
Khe này sâu rộng không đến năm mươi trượng, hai bên núi cao ngàn trượng giống như bị người dùng đao chem ra, bên cạnh là dốc đứng nhẵn thin, trên đó có môt loại rêu xanh, hương vị ngọt ngào nhè nhẹ tỏa ra trong gió.
Đỉnh núi hai bên hẻm núi rất cao, có hai thân ảnh ngạo nghễ đứng đó, bên trái là một người mặc đạo bào có đủ hình hoa, chim, cá. Côn trung bay nhẩy, đó là Tam Thiên Đạo môn Vệ Tử Thanh. Người bên phải có sắc mặt âm lãnh, ánh mắt nhìn xung quanh có khí thế liếc nhìn tám phương, dĩ nhiên đó là Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần.
Từ trên thân hai người phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ phóng lên cao, giống như khói báo động, bay thẳng lên trời!
Trong khe núi, một lốc xoáy chậm rãi xoay tròn, đây đúng là cửa vào thí luyện giới.
Ở trước khe núi, hơn hai mươi tu sĩ phân thành tốp năm tốp ba mà đứng, mặt lộ vẻ kính sợ nhìn về phía hai người trên đỉnh núi kia.
- Tại hạ gần Nhất Tuyến Hạp nhất, thí luyện thạch phát sáng trong vòng một phút là tại hạ đã đến đây, nhưng hai người kia đã sớm khoanh chân ngồi ở hai bên khe núi, hình như đã đợi từ lâu rồi!
- Nói như thế, Vô Thượng Ma Tông, Tam Thiên Môn đã có phương pháp tìm được cửa khẩu ra vào Thí Luyện Giới trước thời hạn!
- Chẳng trách không thấy tu sĩ hai đại tông phái này ứng chiến, nguyên lai là đều đã tập trung ở đây, chỉ đợi tới kỳ hạn cuối cùng là đến, là có thể ôm cây đợi thỏ cướp Thanh Ngọc Kiếm!
- Hắc hắc, may mắn là trong tay ta không có Thanh Ngọc Kiếm, bằng không cũng sẽ bị cướp đi. Lần này thí luyện giới mở ra, e rằng sẽ náo nhiệt hơn.
Hơn hai mươi tu sĩ liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hứng phấn lộ vẻ chờ mong. Cục diện càng hỗn loạn, tự nhiên lại càng phấn khích. Huống hồ nếu cơ duyên xảo hợp, không chừng bọn chúng còn có thể đục nước béo cò, cũng có cơ hột trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Vào lúc này, phía chân trời đột nhiên xẹt lên một đạo độn quang, dừng ở trên mặt đất cách khe núi mấy trăm trượng, nhìn thấy phía trước hơn hai mươi tu sĩ, ánh mặt lộ vẻ kiếng kị.
Người này lúc trước được gọi là Tiểu Hồ tu sĩ!
- Ta biêt người này, hắn là Hồ Vĩ – tu sĩ Thông Châu Tung Hoành Tông, tu vi đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, một thân thần thông cực kỳ quỷ dị, nghe nói là được một tiểu phái thượng cổ truyền thừa
- Đạo hữu nói không sai, đúng là người này!
Nghe nói long dạ người này tâm ngoan thủ lạt, thích ra vẻ yếu đuối lợi dụng người khác, sau đó giết chết từng người.
- Hắc hắc, không biết trên người hắn có Thanh Ngọc Kiếm hay không, như thế mới nói, vậy mới có thể có cảnh vui để coi.
Ánh mắt các tu sĩ lộ vẻ hưng phấn, nhất tề tập trung lên người này.
Sắc mặt Hồ Vĩ nháy mắt trở nên khó coi, ánh mắt hoàn toàn tối sầm lại. Nếu những người này liên thủ laị, lấy tu vi thần thông của hắn, e rằng cũng chỉ có thể tạm thời tránh né. Nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn nhìn đến hai bên đỉnh núi Nhất Tuyến Hạp, thấy hai thân ảnh ngạo nghễ ở đó mà sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi!
- Đáng chết! Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tử Thanh, Vô Thượng Ma Tông ÂM Vô Trần, sao hai người này lại ở đây!
Trong lòng Hồ Vĩ nháy mắt tràn ngập ý sợ hãi, nếu hai người này ra tay cướp đoạt, hắn tự nhận là không thể giữ lại Thanh Ngọc kiếm! Bất quá trong nháy mắt, hắn ép chính mình nén ý muốn chạy trốn lại ở trong đầu, ngược lại chầm chậm đi thẳng về phía trước:
- Những người này trên người không có Thanh Ngọc Kiếm, bọn họ không thể phát hiện ra khí tức Thanh Ngọc Kiếm trên người ta, nếu ta lập tức chạy trốn không phảii là giấu đầu hở đuôi sao, bình tĩnh, không nên hốt hoảng, sau đó đợi chờ thời cơ xông vào trong đó.
Toàn thân hắn căng cứng, ánh mắt nhìn tthẳng về phía trước, nhưng vẫn gắt gao tập trung về phía hai người Vệ Tử Thanh và Âm Vô Trần, nếu có gì bất thường, sẽ lập tức quay người chạy trốn.
- Hắc hắc xem ra vận khí của ta không tệ, người bên trái đang đến, trong tay hắn cầm Thanh Ngọc Kiếm của ta.
Âm Vô Trần âm trầm cười, ánh mắt thoáng lộ vẻ hưng phấn, nói với Vệ Tử Thanh
Vệ tử Thanh nghe vậy không hề biến sắc, chắp tay nói:
- Đạo hữu cứ việc ra tay, Thanh Ngọc Kiếm trong tay người đó, tại hạ tuyệt đối không ra tay cướp đoạt.
- Vậy tốt quá!
Ánh mắt Âm Vô Trần dừng trên người Hồ Vĩ, đang nói chuyện ô quang chợt lóe lên, thân ảnh nháy mắt không thấy đâu nữa.
- Không ổn, hai người đó có thể nhận ra khí tức của Thanh Ngọc Kiếm trên người ta!
Trong lòng Hồ Vĩ vừa sợ vừa giận,ngay khi ánh mắt Âm Vô Trần nhìn đến, một cảm giác nguy hiểm nháy mắt từ đó phát ra.
- Trốn trốn trốn!
Đối mặt với Âm Vô Trần, trong đầu Hồ Vĩ không sinh ra chút ý niệm phản kháng nào, độn quang nháy mắt hiện lên, giống như tên rời cung, bắn nhanh về phía sau mà trốn.
- Hừ! Giao Thanh Ngọc Kiếm ra, ta tha cho ngươi không chết, nếu mạnh mẽ chống cự, giết không tha!
Tiếng quát âm lãnh truyền từ phía sau đến, Hồ Vĩ nghe thế sắc mặt âm tinh bất định, ngay sau đó ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, nhắm mắt bịt tai tiếp tục vùi đầu chạy về phía trước.
- Liều lĩnh, một khi đã thế hôm nay ta đành tiễn ngươi ra đi!
Âm thanh vô tình của Âm Vô Trần lạnh như băng, không biết hắn thi triển loại độn pháp nào, thành một bóng ô quang tốc độ cực nhanh, bất quá chỉ qua mấy lần hít thở đã đuổi kịp đến gần hai mươi trượng.
- Thực cốt thủ!
Âm Vô Trần khẻ quát một tiếng, bàn tay hung hăng vỗ về phía trước, một vật thể lớn cả trăm trượng, phát tán ra một trận lãnh khí ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, sức mạnh to lớn kia hung hăng chụp về phía trước.
Thực cốt thủ này là thần thong nổi danh nhất của Vô Thượng Ma Tông, âm độc vô cùng, tu sĩ một khi bị thần thông này đánh trúng, khung xương toàn thân nội trong ba ngày sẽ chậm rãi thối rữa, nhận lấy nỗi đâu ngàn vạn lần như tra tán mới có thể chết đi.
Sắc mặt Hồ Vĩ trở nên cực kỳ tái nhợt, đưa tayi vỗ vào hộp trữ vật lớn, một viên châu màu trắng giống như viên đạn xuất hiện ở trong tay, pháp lực trong cơ thể đien cuồng rót vào trong đó.
Vù vù!
Trải qua việc được pháp lực thúc dục, vật ấy nháy mắt bộc phát ra Phật quang, từng trận tiếng xé gió, trong đó tiếng nhạc Phật du dương ttruyền ra.
- Đi!
Hồ Vĩ vất ra sau, pháp bảo nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến cốt thủ kia.
- Phật bảo đối phó với công pháp ma đạo quả thật có tác dụng áp chế rất lớn, nhưng chỉ một Phật Cốt Xá Lợi cũng muốn áp chế Thực Cốt Thủ của ta, thật nực cười
Quả nhiên viên châu kia khi chạm vào Thực Cốt Thủ, phật quang trên đó đột nhiên run rẩy, chỉ sau giây lác liền bị Thực Cốt Thủ hoàn toàn ăn mòn hóa thành một viên ma châu đen thui
- Bổn thiếu gia không có thời gian lãng phí với ngươi, nếu ngươi không giao Thanh Ngọc Kiếm ra, vậy thì chết đi!
- Tâm Ma Loạn Vũ!
Âm Vô Trần lạnh lung quát một tiếng, đôi mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ quỷ dị. Một cỗ công kích thần thức mạnh mẽ phát ra, bắn thẳng về phía trước.
Gữa lúc đang chạy trốn, trong mắt Hồ Vĩ đột nhiên biến đổi, hình như nháy mắt đã tiến vào địa ngục Tu La, vô số âm hồn lệ quỷ bị ném xuống núi đao chảo dầu, than thể bị đao nhọn xuyên qua, mỡ nấu sôi sùng sục, trong miệng than khóc thảm thiết, ánh mắt quét nhìn xung quanh có thể thấy được khắp nơi cục diện vô cùng thảm thương.
- Tiểu Hồ, ngươi thật là tâm địa tàn nhận, lợi dụng hai huynh đệ ta dụ Liệt Phong Thú cấp ba, một mình ngươi lấy linh thảo chạy trối chết, ta chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Đúng lúc này, phía trước cách đó không xa, một thân ảnh đang kêu gào thống khổ đột nhiên xoay đầu lại, trong mắt đầy vẻ điên cuồng oán độc. Người này là tu sĩ béo lùn trước kia dã hợp tác với hắn ở trong thí luyện giới.
- Ngươi hại chúng ta, còn muốn sống sót bình an sao? Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục, tất cả cùng đi.
Bên cạnh tu sĩ béo lùn kia, một bóng người khác quay đầu lại, nhìn thấy miệng hắn lạnh lung cười.
- Toàn bộ chung ta cùng xuống địa ngục đi.
- Ta muốn ăn thịt của ngươi, uông cạn máu của ngươi, sau đó lôi ngươi cùng nhau rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
- Giêt hắn, cùng giết hắn!
Đột nhiên, rất nhiều bóng người trong chảo nhất tề quay đầu lại, tuy rằng diện mạo đang thối rữa nhưng có thể nhận ra than phận của họ.
- Hai vị đạo hữu, yêu thú cấp ba Liệt Phong Thú kia, cho dù ta có tới cứu cũng không được, ta chỉ có thể lấy đi linh thảo nó bảo vệ, sau đó chạy trốn đi để giúp các ngươi có được một chút thời gian, các ngươi nghe ta giải thích a.
. . . . .
- Đại sư huynh! Ngươi đừng tới đây, lúc trước không phải ta giết ngươi, là ngươi muốn hại ta trước, nên ta mới bị bức bách phải ra tay.
. . . . .
- Ngũ sư muội, chúng ta tuyệt đối không có khả năng, ta lúc đầu tốt với ngươi là bởi vì ngươi giúp ta, chính là Nhị sư tỷ nói nàng yêu thích ta, nàng là cháu gái Tam trưởng lão, ta cũng nàng ở cũng một chỗ tu luyện tất nhiên sẽ tiến xa hơn, cho nên ta mới ra tay giết chết nàng ném xuống hồ, ngươi đừng trách ta, tất cả đều là do lỗi của bọn họ, nếu ngươi muốn báo thù hãy đi tìm bọn họ đi!
. . . . .
Giờ phút này toàn bộ những tu sĩ chết thảm trong trí nhớ Hồ Vĩ đều xuất hiện trong chảo dầu sôi, chìa cánh tay thối rữa kinh khủng, liều mạng hướng hắn chụp lấy, trong mắt lóe lên vẻ oán hận điên cuồng. Nếu bị rơi vào chảo dầu sôi này, chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ bị vong hồn trong đó xé thành từng mảnh nhỏ nuốt sạch sẽ.
- A …! Đim tìm chết đi! Tất cả các ngươi đi tìm chết đi, đừng nghĩ đến hại ta!
Đáy mắt Hồ Vĩ hiện lên vẻ sợ hãi, tâm trạng hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, hắn vỗ tay lên hộp trữ vật lớn, xuất ra một món pháp bảo hình tròn hung hăng đánh về phía trước. Cái khiên hắn kinh hãi muốn chết chính là, pháp bảo lại xuyên thấu qua thân thể các vong hồn, lại không có cách nào gây tổn thương cho bọn họ, bọn họ giống như một đạo hư ảnh, không có thân thể, không thể hủy diệt.
Klhi vong hồn người thứ nhất leo ra khỏi vạc dầu, vẻ mặt điên cuồng nhe răng nhào lên người Hồ Vĩ, mở hàm răng thối rữa ra, hung hăn cắn một miếng.
Phốc!
Một khối thịt lớn nhất thời bị mạnh mẽ xé rách, máu phun mạnh ra ngoài, miệng vong hồn nhất thời nhe răng phát ra tiếng cười
- Hắc hắc…
- A~ ~!
Hồ Vĩ thét lên thảm thiết, mặc hắn giãy dụa như thế nào, cũng không thể đem vong hồn đang ôm lẫy mình hất ra ngoài, mà pháp lực mạnh mẽ trong cơ thể hắn, khi bị vong hồn này tiếp xúc, bị giam cầm triệt để, mặc hắn vùng vẫy ra sao cũng không thể sử dụng pháp lực. Cùng lúc đó có vài vong hồn leo ra khỏi vạc dầu, hung hăng đánh ngã hắn xuống đó, mở to miệng ra cắn mạnh xuống, khiến mặt đầy máu, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ dễ sợ.
Lúc toàn bộ các vong hồn leo ra khỏi vạc dầu, đem tất cả sức mạnh lao vào mở to miệng cắn xé hắn. Đó là lúc hắn đã sớm mất đi toàn bộ sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể dàn dần lộ ra xương trắng, đã bị phá mất yết hầu, càng làm cho hắn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể để sinh cơ tùy ý tiêu tán, ý thức cuối cùng trở nên mờ mịt.
Từng đạo độn quang xẹt qua phía chân trời, tiếng xé gió quanh quẩn ở hướng đó!
Nhất Tuyến Hạp
Khe này sâu rộng không đến năm mươi trượng, hai bên núi cao ngàn trượng giống như bị người dùng đao chem ra, bên cạnh là dốc đứng nhẵn thin, trên đó có môt loại rêu xanh, hương vị ngọt ngào nhè nhẹ tỏa ra trong gió.
Đỉnh núi hai bên hẻm núi rất cao, có hai thân ảnh ngạo nghễ đứng đó, bên trái là một người mặc đạo bào có đủ hình hoa, chim, cá. Côn trung bay nhẩy, đó là Tam Thiên Đạo môn Vệ Tử Thanh. Người bên phải có sắc mặt âm lãnh, ánh mắt nhìn xung quanh có khí thế liếc nhìn tám phương, dĩ nhiên đó là Vô Thượng Ma Tông Âm Vô Trần.
Từ trên thân hai người phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ phóng lên cao, giống như khói báo động, bay thẳng lên trời!
Trong khe núi, một lốc xoáy chậm rãi xoay tròn, đây đúng là cửa vào thí luyện giới.
Ở trước khe núi, hơn hai mươi tu sĩ phân thành tốp năm tốp ba mà đứng, mặt lộ vẻ kính sợ nhìn về phía hai người trên đỉnh núi kia.
- Tại hạ gần Nhất Tuyến Hạp nhất, thí luyện thạch phát sáng trong vòng một phút là tại hạ đã đến đây, nhưng hai người kia đã sớm khoanh chân ngồi ở hai bên khe núi, hình như đã đợi từ lâu rồi!
- Nói như thế, Vô Thượng Ma Tông, Tam Thiên Môn đã có phương pháp tìm được cửa khẩu ra vào Thí Luyện Giới trước thời hạn!
- Chẳng trách không thấy tu sĩ hai đại tông phái này ứng chiến, nguyên lai là đều đã tập trung ở đây, chỉ đợi tới kỳ hạn cuối cùng là đến, là có thể ôm cây đợi thỏ cướp Thanh Ngọc Kiếm!
- Hắc hắc, may mắn là trong tay ta không có Thanh Ngọc Kiếm, bằng không cũng sẽ bị cướp đi. Lần này thí luyện giới mở ra, e rằng sẽ náo nhiệt hơn.
Hơn hai mươi tu sĩ liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hứng phấn lộ vẻ chờ mong. Cục diện càng hỗn loạn, tự nhiên lại càng phấn khích. Huống hồ nếu cơ duyên xảo hợp, không chừng bọn chúng còn có thể đục nước béo cò, cũng có cơ hột trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Vào lúc này, phía chân trời đột nhiên xẹt lên một đạo độn quang, dừng ở trên mặt đất cách khe núi mấy trăm trượng, nhìn thấy phía trước hơn hai mươi tu sĩ, ánh mặt lộ vẻ kiếng kị.
Người này lúc trước được gọi là Tiểu Hồ tu sĩ!
- Ta biêt người này, hắn là Hồ Vĩ – tu sĩ Thông Châu Tung Hoành Tông, tu vi đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, một thân thần thông cực kỳ quỷ dị, nghe nói là được một tiểu phái thượng cổ truyền thừa
- Đạo hữu nói không sai, đúng là người này!
Nghe nói long dạ người này tâm ngoan thủ lạt, thích ra vẻ yếu đuối lợi dụng người khác, sau đó giết chết từng người.
- Hắc hắc, không biết trên người hắn có Thanh Ngọc Kiếm hay không, như thế mới nói, vậy mới có thể có cảnh vui để coi.
Ánh mắt các tu sĩ lộ vẻ hưng phấn, nhất tề tập trung lên người này.
Sắc mặt Hồ Vĩ nháy mắt trở nên khó coi, ánh mắt hoàn toàn tối sầm lại. Nếu những người này liên thủ laị, lấy tu vi thần thông của hắn, e rằng cũng chỉ có thể tạm thời tránh né. Nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn nhìn đến hai bên đỉnh núi Nhất Tuyến Hạp, thấy hai thân ảnh ngạo nghễ ở đó mà sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi!
- Đáng chết! Tam Thiên Đạo Môn Vệ Tử Thanh, Vô Thượng Ma Tông ÂM Vô Trần, sao hai người này lại ở đây!
Trong lòng Hồ Vĩ nháy mắt tràn ngập ý sợ hãi, nếu hai người này ra tay cướp đoạt, hắn tự nhận là không thể giữ lại Thanh Ngọc kiếm! Bất quá trong nháy mắt, hắn ép chính mình nén ý muốn chạy trốn lại ở trong đầu, ngược lại chầm chậm đi thẳng về phía trước:
- Những người này trên người không có Thanh Ngọc Kiếm, bọn họ không thể phát hiện ra khí tức Thanh Ngọc Kiếm trên người ta, nếu ta lập tức chạy trốn không phảii là giấu đầu hở đuôi sao, bình tĩnh, không nên hốt hoảng, sau đó đợi chờ thời cơ xông vào trong đó.
Toàn thân hắn căng cứng, ánh mắt nhìn tthẳng về phía trước, nhưng vẫn gắt gao tập trung về phía hai người Vệ Tử Thanh và Âm Vô Trần, nếu có gì bất thường, sẽ lập tức quay người chạy trốn.
- Hắc hắc xem ra vận khí của ta không tệ, người bên trái đang đến, trong tay hắn cầm Thanh Ngọc Kiếm của ta.
Âm Vô Trần âm trầm cười, ánh mắt thoáng lộ vẻ hưng phấn, nói với Vệ Tử Thanh
Vệ tử Thanh nghe vậy không hề biến sắc, chắp tay nói:
- Đạo hữu cứ việc ra tay, Thanh Ngọc Kiếm trong tay người đó, tại hạ tuyệt đối không ra tay cướp đoạt.
- Vậy tốt quá!
Ánh mắt Âm Vô Trần dừng trên người Hồ Vĩ, đang nói chuyện ô quang chợt lóe lên, thân ảnh nháy mắt không thấy đâu nữa.
- Không ổn, hai người đó có thể nhận ra khí tức của Thanh Ngọc Kiếm trên người ta!
Trong lòng Hồ Vĩ vừa sợ vừa giận,ngay khi ánh mắt Âm Vô Trần nhìn đến, một cảm giác nguy hiểm nháy mắt từ đó phát ra.
- Trốn trốn trốn!
Đối mặt với Âm Vô Trần, trong đầu Hồ Vĩ không sinh ra chút ý niệm phản kháng nào, độn quang nháy mắt hiện lên, giống như tên rời cung, bắn nhanh về phía sau mà trốn.
- Hừ! Giao Thanh Ngọc Kiếm ra, ta tha cho ngươi không chết, nếu mạnh mẽ chống cự, giết không tha!
Tiếng quát âm lãnh truyền từ phía sau đến, Hồ Vĩ nghe thế sắc mặt âm tinh bất định, ngay sau đó ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, nhắm mắt bịt tai tiếp tục vùi đầu chạy về phía trước.
- Liều lĩnh, một khi đã thế hôm nay ta đành tiễn ngươi ra đi!
Âm thanh vô tình của Âm Vô Trần lạnh như băng, không biết hắn thi triển loại độn pháp nào, thành một bóng ô quang tốc độ cực nhanh, bất quá chỉ qua mấy lần hít thở đã đuổi kịp đến gần hai mươi trượng.
- Thực cốt thủ!
Âm Vô Trần khẻ quát một tiếng, bàn tay hung hăng vỗ về phía trước, một vật thể lớn cả trăm trượng, phát tán ra một trận lãnh khí ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, sức mạnh to lớn kia hung hăng chụp về phía trước.
Thực cốt thủ này là thần thong nổi danh nhất của Vô Thượng Ma Tông, âm độc vô cùng, tu sĩ một khi bị thần thông này đánh trúng, khung xương toàn thân nội trong ba ngày sẽ chậm rãi thối rữa, nhận lấy nỗi đâu ngàn vạn lần như tra tán mới có thể chết đi.
Sắc mặt Hồ Vĩ trở nên cực kỳ tái nhợt, đưa tayi vỗ vào hộp trữ vật lớn, một viên châu màu trắng giống như viên đạn xuất hiện ở trong tay, pháp lực trong cơ thể đien cuồng rót vào trong đó.
Vù vù!
Trải qua việc được pháp lực thúc dục, vật ấy nháy mắt bộc phát ra Phật quang, từng trận tiếng xé gió, trong đó tiếng nhạc Phật du dương ttruyền ra.
- Đi!
Hồ Vĩ vất ra sau, pháp bảo nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến cốt thủ kia.
- Phật bảo đối phó với công pháp ma đạo quả thật có tác dụng áp chế rất lớn, nhưng chỉ một Phật Cốt Xá Lợi cũng muốn áp chế Thực Cốt Thủ của ta, thật nực cười
Quả nhiên viên châu kia khi chạm vào Thực Cốt Thủ, phật quang trên đó đột nhiên run rẩy, chỉ sau giây lác liền bị Thực Cốt Thủ hoàn toàn ăn mòn hóa thành một viên ma châu đen thui
- Bổn thiếu gia không có thời gian lãng phí với ngươi, nếu ngươi không giao Thanh Ngọc Kiếm ra, vậy thì chết đi!
- Tâm Ma Loạn Vũ!
Âm Vô Trần lạnh lung quát một tiếng, đôi mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ quỷ dị. Một cỗ công kích thần thức mạnh mẽ phát ra, bắn thẳng về phía trước.
Gữa lúc đang chạy trốn, trong mắt Hồ Vĩ đột nhiên biến đổi, hình như nháy mắt đã tiến vào địa ngục Tu La, vô số âm hồn lệ quỷ bị ném xuống núi đao chảo dầu, than thể bị đao nhọn xuyên qua, mỡ nấu sôi sùng sục, trong miệng than khóc thảm thiết, ánh mắt quét nhìn xung quanh có thể thấy được khắp nơi cục diện vô cùng thảm thương.
- Tiểu Hồ, ngươi thật là tâm địa tàn nhận, lợi dụng hai huynh đệ ta dụ Liệt Phong Thú cấp ba, một mình ngươi lấy linh thảo chạy trối chết, ta chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Đúng lúc này, phía trước cách đó không xa, một thân ảnh đang kêu gào thống khổ đột nhiên xoay đầu lại, trong mắt đầy vẻ điên cuồng oán độc. Người này là tu sĩ béo lùn trước kia dã hợp tác với hắn ở trong thí luyện giới.
- Ngươi hại chúng ta, còn muốn sống sót bình an sao? Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục, tất cả cùng đi.
Bên cạnh tu sĩ béo lùn kia, một bóng người khác quay đầu lại, nhìn thấy miệng hắn lạnh lung cười.
- Toàn bộ chung ta cùng xuống địa ngục đi.
- Ta muốn ăn thịt của ngươi, uông cạn máu của ngươi, sau đó lôi ngươi cùng nhau rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
- Giêt hắn, cùng giết hắn!
Đột nhiên, rất nhiều bóng người trong chảo nhất tề quay đầu lại, tuy rằng diện mạo đang thối rữa nhưng có thể nhận ra than phận của họ.
- Hai vị đạo hữu, yêu thú cấp ba Liệt Phong Thú kia, cho dù ta có tới cứu cũng không được, ta chỉ có thể lấy đi linh thảo nó bảo vệ, sau đó chạy trốn đi để giúp các ngươi có được một chút thời gian, các ngươi nghe ta giải thích a.
. . . . .
- Đại sư huynh! Ngươi đừng tới đây, lúc trước không phải ta giết ngươi, là ngươi muốn hại ta trước, nên ta mới bị bức bách phải ra tay.
. . . . .
- Ngũ sư muội, chúng ta tuyệt đối không có khả năng, ta lúc đầu tốt với ngươi là bởi vì ngươi giúp ta, chính là Nhị sư tỷ nói nàng yêu thích ta, nàng là cháu gái Tam trưởng lão, ta cũng nàng ở cũng một chỗ tu luyện tất nhiên sẽ tiến xa hơn, cho nên ta mới ra tay giết chết nàng ném xuống hồ, ngươi đừng trách ta, tất cả đều là do lỗi của bọn họ, nếu ngươi muốn báo thù hãy đi tìm bọn họ đi!
. . . . .
Giờ phút này toàn bộ những tu sĩ chết thảm trong trí nhớ Hồ Vĩ đều xuất hiện trong chảo dầu sôi, chìa cánh tay thối rữa kinh khủng, liều mạng hướng hắn chụp lấy, trong mắt lóe lên vẻ oán hận điên cuồng. Nếu bị rơi vào chảo dầu sôi này, chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ bị vong hồn trong đó xé thành từng mảnh nhỏ nuốt sạch sẽ.
- A …! Đim tìm chết đi! Tất cả các ngươi đi tìm chết đi, đừng nghĩ đến hại ta!
Đáy mắt Hồ Vĩ hiện lên vẻ sợ hãi, tâm trạng hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, hắn vỗ tay lên hộp trữ vật lớn, xuất ra một món pháp bảo hình tròn hung hăng đánh về phía trước. Cái khiên hắn kinh hãi muốn chết chính là, pháp bảo lại xuyên thấu qua thân thể các vong hồn, lại không có cách nào gây tổn thương cho bọn họ, bọn họ giống như một đạo hư ảnh, không có thân thể, không thể hủy diệt.
Klhi vong hồn người thứ nhất leo ra khỏi vạc dầu, vẻ mặt điên cuồng nhe răng nhào lên người Hồ Vĩ, mở hàm răng thối rữa ra, hung hăn cắn một miếng.
Phốc!
Một khối thịt lớn nhất thời bị mạnh mẽ xé rách, máu phun mạnh ra ngoài, miệng vong hồn nhất thời nhe răng phát ra tiếng cười
- Hắc hắc…
- A~ ~!
Hồ Vĩ thét lên thảm thiết, mặc hắn giãy dụa như thế nào, cũng không thể đem vong hồn đang ôm lẫy mình hất ra ngoài, mà pháp lực mạnh mẽ trong cơ thể hắn, khi bị vong hồn này tiếp xúc, bị giam cầm triệt để, mặc hắn vùng vẫy ra sao cũng không thể sử dụng pháp lực. Cùng lúc đó có vài vong hồn leo ra khỏi vạc dầu, hung hăng đánh ngã hắn xuống đó, mở to miệng ra cắn mạnh xuống, khiến mặt đầy máu, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ dễ sợ.
Lúc toàn bộ các vong hồn leo ra khỏi vạc dầu, đem tất cả sức mạnh lao vào mở to miệng cắn xé hắn. Đó là lúc hắn đã sớm mất đi toàn bộ sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể dàn dần lộ ra xương trắng, đã bị phá mất yết hầu, càng làm cho hắn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể để sinh cơ tùy ý tiêu tán, ý thức cuối cùng trở nên mờ mịt.
Tác giả :
Thực Đường Bao Tử