Đạo
Quyển 1 - Chương 109: Thôn thiên song liên kích
Truyện tham gia event "Ngày hội dịch giả"
- Ngàn năm bảo vệ, Tiêu Thần này rốt cuộc là có tiềm lực gì, lại được Lạc Vân cốc coi trọng đến thế? Không tốt, nếu hôm nay muốn còn sống, chỉ còn cách chạy trốn, trốn thôi!
Âm thanh thốt ra, trên mặt Trình Tam Kim dĩ nhiên đã bày ra vẻ trắng xám. Nếu đã sớm biết Lạc Vân cốc đã chấp nhận bảo vệ Tiêu gia, cho hắn mười lá gan hắn cũng tuyệt đối không dám tới đây giương oai. Nhưng hắn đã nhiều ngày ở trong nhà đóng cửa hành lạc, đối với sự việc lần này không hề hay biết. Giờ phút này hối hận cũng đã muộn, nhìn thấy ánh mắt ba người đằng đằng sát khí, Tam Kim thầm nghĩ thoát khỏi nơi này, sau đó mai danh ẩn tích không bao giờ quay về tông môn nữa. Nếu không Lạc Vân cốc lấy uy thế một môn hai đại Kim Đan, Kim Thủy tông tất lựa chọn đem hắn giao ra, để làm dịu lửa giận của Lạc Vân cốc.
- Kẻ ngăn ta, chết !
Hiện giờ Trình Tam Kim một lòng chạy trối chết, dao động pháp lực trong người giống như nước sôi, quay cuồng kịch liệt, mắt đỏ bừng, đỉnh đầu một khối sắt đen thui, tay cầm một thanh tinh quang mờ ảo, lướt mắt nhìn ít nhất cũng là một thượng phẩm linh khí, độn quang lóe lên điên cuồng phóng về phía trước.
- Lưu lại cho lão phu.
Trong mắt Tôn trưởng lão nháy mắt hiện lê vẻ băng lãnh, đưa tay vỗ trán một cái, đem linh khí bản mệnh tế ra. Linh khí này giống như cái xiên cá, cả vật thể xanh biếc, trong lúc huy vũ ( múa may đó:88: ) ẩn giấu từng trận tinh phong, hiển nhiên là bảo vật mang kịch độc. Lúc này chỉ thấy pháp lực được rót vào trong, nhẹ nhàng ném về phía trước, xiên cá nhất thời hóa thành một đoàn lục mang, nhắm Trình Tam Kim phóng tới.
Nhãn thần Trình Tam Kim đầy vẻ sợ hãi, nhưng trong ẩn sâu trong vẻ sợ hãi lại đầy sự điên cuồng. Giờ phút này thấy xiên xá kia đánh úp lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, đưa tay vỗ trán một cái đem linh khí bản mệnh tế ra, rót pháp lực vào trong, nghênh đón xiên cá kia.
Đợi lúc hai thứ cách xa nhau không đủ mấy trượng, Trình Tam Kim bỗng nhiên quát lớn: “Bạo!"
Nghe đươc lời ấy, sắc mặt Tôn trưởng lão đại biến, pháp lực Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong lập tức bạo phát, xiên cá hơi chậm lại, một tầng lục mang chặt chẽ bao vây bên trong. Đúng lúc này Trình ném vật, rồi đột nhiên bộc phát một trận dao động cuồng bạo, trong nháy mắt nổ vang.
Xiên cá cách hơi gần vụ nổ, tuy lục mang kia phòng ngự rất tốt, nhưng là một kích linh khí tự bạo của tu sĩ Trúc Cơ nên chỉ ngăn cản được một lát rồi vỡ vụn ra, xiên cá kia bị dư ba tự bạo đánh trúng, cả vật thể run lên, lục mang nhả ra nuốt vào không ngưng, hiển nhiên tổn thương không nhẹ.
Sắc mắt Tôn trưởng lão nháy mắt trắng xuống, đưa tay cầm xiên cá, nhìn thoáng qua, nhịn không được lộ ra vẻ đau lòng. Xiên cá này uy lực không tầm thường, đủ để coi là thượng phẩm linh khí, nhất là hắn tế luyện trong cơ thể nhiều năm, có thể nói đã thông linh đến cực điểm, hơn nữa còn phụ gia kịch độc, khiến hắn cho dù gặp tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể kiên trì một lát.
Nhưng hiện giờ trạc xiên này bị thương không nhẹ, không có vài tháng chăm sóc cẩn thận, sợ rằng rất khó khôi phục như trước kia.
Tự bạo linh khí, tuy đem xiên cá của Tôn trưởng lão bức ngược lại, nhưng Trình Tam kim cũng không được tốt, trong lúc linh khí nổ bung, sắc mắt hắn nháy mắt tái nhợt, miệng phun máu tươi, hơi thở cấp tốc uể oải xuống. Nhưng hiện giờ khí thế trên người hắn không giảm mà tăng, trong mắt lập lòe tia máu, rất có bộ dáng đang cùng người tử chiến.
Mã trưởng lão thấy linh khí Tôn lão bị hao tổn, lại thấy Trình Tam Kim điên cuồng chạy trối chết, trong lòng nhịn không được chấn kinh, bị ánh mắt hung ác người trước nhìn chằm chằm, động tác thoáng chần chừ, Trình Tam Kim kia bắt đầu từ chỗ hắn mà trốn ra, điên cuồng bay lên trời trốn đi.
- Chạy trốn!
Trong lòng Trình Tam Kim nhịn không được sinh ra ý vui mừng, đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
- Trên người ta có bí thuật huyết thuẫn, tuy mỗi lần thi triển đều tạo tổn thương thật lớn cho cơ thể, nhưng vì mạng sống, quan tâm nhiều làm gì?
- Tiêu Thành Tiêu gia, lão tổ ta nhớ chỗ các người rồi, các ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn cũng có ngày ta trở vê, đem gia tộc các ngươi giết sạch, chó gà không tha.
Miệng rống lên hung tợn, lúc này Trình Tam Kim mới thoải mái một chút, đang muốn thi triển huyết thuẫn, ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp phía trước một thiếu niên có đôi mắt sáng như sao nhưng ẩn chứa đầy băng lãnh.
- Muốn diệt Tiêu gia ta, cũng phải xem hôm nay ngươi có còn mạng sống hay không?
- Thôn thiên thực chỉ, thôn thiên trung chỉ, thôn thiên song liên kích, diệt cho ta,
Lệ mang trong mắt Tiêu Thần lóe lên, trong đầu đã có ý niêm đối với Trinh Tam Kim, hắn tuyệt đối không để lại một con đường sống, nháy mắt xuất thủ, sử dụng luôn thôn thiên song liên kích.
Thôn thiên chỉ, đệ nhất cảnh của Đại Sâm La Thủ, phân làm năm cảnh giới: thôn thiên nhất chỉ, thôn thiên song liên kích, thôn thiên tam diệt sát, thôn thiên tứ chỉ ngục, thôn thiên ngũ tuyệt diệt!
Thêm một chỉ, pháp lực thần thức tiêu hao bội phần, uy lực cũng tăng vọt theo. Lấy thực lực trước mắt của Tiêu Thần là Luyện Khí kỳ tầng mười sáu có thể so với Trúc Cơ trung kỳ, nhiều nhẫn chỉ có thể miễn cưỡng thi triển thôn thiên tam diệt sát. Hơn nữa thi triển xong, pháp lưc thần thức trong cơ thể sẽ nháy mắt tiêu hao không còn, nhưng uy lực bá đạo, so ra vẫn kém một kích của tu sĩ Kim Đan, nhưng cũng không quá xa.
Theo Tiêu Thần ước đoán, nếu có thể thi triển thôn thiên thức thứ năm, chỉ sợ uy lực công kích, đủ so sánh với thần thông của tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Hiện giờ với tu vi Tiêu Thần trước mắt, thi triển thôn thiên song liên kích, cũng đã tiêu hao bốn phần pháp lực, uy lực có thể so với toàn kích của tu sĩ giả Đan.
Thực chỉ như kiếm, nhắm thẳng Trình Tam Kim đánh tới.
Sắc mặt Tiêu Thân hơi trắng, hai ngón tay trong suốt nháy mắt được pháp lực ngưng tụ thành, từ đầu ngón tay bắn ra, hai ngón tay tuy riêng biệt nhưng tại gốc ẩn hiện một tia màu trắng. Một cỗ hấp lực bá đạo, manh mẽ từ bên trong bộc phát ra, khiến linh khí ngoại giới xao động, điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong đó. Theo linh khí tiến vào, hai ngón tay càng ngưng thật, thậm chí còn có những đường vân, giống như một ngón tay thông thường. Mà theo những vân tay xuất hiện, khí tức trên ngón tay phát ra càng mạnh mẽ thêm vài phần, tiếp tục những tiếng oanh oanh long long bên trong, uy thế làm người ta sợ hãi.
- Đây là thần thông gì? Sao lại bá đạo như thế?
Trong mắt Trình Tam Kim đầy vẻ sợ hãi, hắn hét lên, hai tay nện lên ngực, lập tức phun ra một ngụm máu. Máu huyết ly thể nhưng không tiêu tán, ngược lại còn quỷ dị tán ra những tia máu, không ngừng trôi nỏi trước người. Phun máu huyết ra, hơi thở Trình Tam Kim càng suy yếu xuống.
- Đà Sâm La huyết độn.
Miệng quát khẽ một tiếng, trên tay đánh ra pháp quyết, một chút máu huyết « phốc » một tiếng hóa thành một huyết vụ hình tròn lớn chừng một trượng, đem toàn thân hắn vây bên trong, một tia máu chói mắt phun ra từ giữa.
Nhưng vào thời khắc này, hai chỉ kia, dĩ nhiên đánh tới bên ngoài huyết vụ.
- Ngàn năm bảo vệ, Tiêu Thần này rốt cuộc là có tiềm lực gì, lại được Lạc Vân cốc coi trọng đến thế? Không tốt, nếu hôm nay muốn còn sống, chỉ còn cách chạy trốn, trốn thôi!
Âm thanh thốt ra, trên mặt Trình Tam Kim dĩ nhiên đã bày ra vẻ trắng xám. Nếu đã sớm biết Lạc Vân cốc đã chấp nhận bảo vệ Tiêu gia, cho hắn mười lá gan hắn cũng tuyệt đối không dám tới đây giương oai. Nhưng hắn đã nhiều ngày ở trong nhà đóng cửa hành lạc, đối với sự việc lần này không hề hay biết. Giờ phút này hối hận cũng đã muộn, nhìn thấy ánh mắt ba người đằng đằng sát khí, Tam Kim thầm nghĩ thoát khỏi nơi này, sau đó mai danh ẩn tích không bao giờ quay về tông môn nữa. Nếu không Lạc Vân cốc lấy uy thế một môn hai đại Kim Đan, Kim Thủy tông tất lựa chọn đem hắn giao ra, để làm dịu lửa giận của Lạc Vân cốc.
- Kẻ ngăn ta, chết !
Hiện giờ Trình Tam Kim một lòng chạy trối chết, dao động pháp lực trong người giống như nước sôi, quay cuồng kịch liệt, mắt đỏ bừng, đỉnh đầu một khối sắt đen thui, tay cầm một thanh tinh quang mờ ảo, lướt mắt nhìn ít nhất cũng là một thượng phẩm linh khí, độn quang lóe lên điên cuồng phóng về phía trước.
- Lưu lại cho lão phu.
Trong mắt Tôn trưởng lão nháy mắt hiện lê vẻ băng lãnh, đưa tay vỗ trán một cái, đem linh khí bản mệnh tế ra. Linh khí này giống như cái xiên cá, cả vật thể xanh biếc, trong lúc huy vũ ( múa may đó:88: ) ẩn giấu từng trận tinh phong, hiển nhiên là bảo vật mang kịch độc. Lúc này chỉ thấy pháp lực được rót vào trong, nhẹ nhàng ném về phía trước, xiên cá nhất thời hóa thành một đoàn lục mang, nhắm Trình Tam Kim phóng tới.
Nhãn thần Trình Tam Kim đầy vẻ sợ hãi, nhưng trong ẩn sâu trong vẻ sợ hãi lại đầy sự điên cuồng. Giờ phút này thấy xiên xá kia đánh úp lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, đưa tay vỗ trán một cái đem linh khí bản mệnh tế ra, rót pháp lực vào trong, nghênh đón xiên cá kia.
Đợi lúc hai thứ cách xa nhau không đủ mấy trượng, Trình Tam Kim bỗng nhiên quát lớn: “Bạo!"
Nghe đươc lời ấy, sắc mặt Tôn trưởng lão đại biến, pháp lực Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong lập tức bạo phát, xiên cá hơi chậm lại, một tầng lục mang chặt chẽ bao vây bên trong. Đúng lúc này Trình ném vật, rồi đột nhiên bộc phát một trận dao động cuồng bạo, trong nháy mắt nổ vang.
Xiên cá cách hơi gần vụ nổ, tuy lục mang kia phòng ngự rất tốt, nhưng là một kích linh khí tự bạo của tu sĩ Trúc Cơ nên chỉ ngăn cản được một lát rồi vỡ vụn ra, xiên cá kia bị dư ba tự bạo đánh trúng, cả vật thể run lên, lục mang nhả ra nuốt vào không ngưng, hiển nhiên tổn thương không nhẹ.
Sắc mắt Tôn trưởng lão nháy mắt trắng xuống, đưa tay cầm xiên cá, nhìn thoáng qua, nhịn không được lộ ra vẻ đau lòng. Xiên cá này uy lực không tầm thường, đủ để coi là thượng phẩm linh khí, nhất là hắn tế luyện trong cơ thể nhiều năm, có thể nói đã thông linh đến cực điểm, hơn nữa còn phụ gia kịch độc, khiến hắn cho dù gặp tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể kiên trì một lát.
Nhưng hiện giờ trạc xiên này bị thương không nhẹ, không có vài tháng chăm sóc cẩn thận, sợ rằng rất khó khôi phục như trước kia.
Tự bạo linh khí, tuy đem xiên cá của Tôn trưởng lão bức ngược lại, nhưng Trình Tam kim cũng không được tốt, trong lúc linh khí nổ bung, sắc mắt hắn nháy mắt tái nhợt, miệng phun máu tươi, hơi thở cấp tốc uể oải xuống. Nhưng hiện giờ khí thế trên người hắn không giảm mà tăng, trong mắt lập lòe tia máu, rất có bộ dáng đang cùng người tử chiến.
Mã trưởng lão thấy linh khí Tôn lão bị hao tổn, lại thấy Trình Tam Kim điên cuồng chạy trối chết, trong lòng nhịn không được chấn kinh, bị ánh mắt hung ác người trước nhìn chằm chằm, động tác thoáng chần chừ, Trình Tam Kim kia bắt đầu từ chỗ hắn mà trốn ra, điên cuồng bay lên trời trốn đi.
- Chạy trốn!
Trong lòng Trình Tam Kim nhịn không được sinh ra ý vui mừng, đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
- Trên người ta có bí thuật huyết thuẫn, tuy mỗi lần thi triển đều tạo tổn thương thật lớn cho cơ thể, nhưng vì mạng sống, quan tâm nhiều làm gì?
- Tiêu Thành Tiêu gia, lão tổ ta nhớ chỗ các người rồi, các ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn cũng có ngày ta trở vê, đem gia tộc các ngươi giết sạch, chó gà không tha.
Miệng rống lên hung tợn, lúc này Trình Tam Kim mới thoải mái một chút, đang muốn thi triển huyết thuẫn, ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp phía trước một thiếu niên có đôi mắt sáng như sao nhưng ẩn chứa đầy băng lãnh.
- Muốn diệt Tiêu gia ta, cũng phải xem hôm nay ngươi có còn mạng sống hay không?
- Thôn thiên thực chỉ, thôn thiên trung chỉ, thôn thiên song liên kích, diệt cho ta,
Lệ mang trong mắt Tiêu Thần lóe lên, trong đầu đã có ý niêm đối với Trinh Tam Kim, hắn tuyệt đối không để lại một con đường sống, nháy mắt xuất thủ, sử dụng luôn thôn thiên song liên kích.
Thôn thiên chỉ, đệ nhất cảnh của Đại Sâm La Thủ, phân làm năm cảnh giới: thôn thiên nhất chỉ, thôn thiên song liên kích, thôn thiên tam diệt sát, thôn thiên tứ chỉ ngục, thôn thiên ngũ tuyệt diệt!
Thêm một chỉ, pháp lực thần thức tiêu hao bội phần, uy lực cũng tăng vọt theo. Lấy thực lực trước mắt của Tiêu Thần là Luyện Khí kỳ tầng mười sáu có thể so với Trúc Cơ trung kỳ, nhiều nhẫn chỉ có thể miễn cưỡng thi triển thôn thiên tam diệt sát. Hơn nữa thi triển xong, pháp lưc thần thức trong cơ thể sẽ nháy mắt tiêu hao không còn, nhưng uy lực bá đạo, so ra vẫn kém một kích của tu sĩ Kim Đan, nhưng cũng không quá xa.
Theo Tiêu Thần ước đoán, nếu có thể thi triển thôn thiên thức thứ năm, chỉ sợ uy lực công kích, đủ so sánh với thần thông của tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
Hiện giờ với tu vi Tiêu Thần trước mắt, thi triển thôn thiên song liên kích, cũng đã tiêu hao bốn phần pháp lực, uy lực có thể so với toàn kích của tu sĩ giả Đan.
Thực chỉ như kiếm, nhắm thẳng Trình Tam Kim đánh tới.
Sắc mặt Tiêu Thân hơi trắng, hai ngón tay trong suốt nháy mắt được pháp lực ngưng tụ thành, từ đầu ngón tay bắn ra, hai ngón tay tuy riêng biệt nhưng tại gốc ẩn hiện một tia màu trắng. Một cỗ hấp lực bá đạo, manh mẽ từ bên trong bộc phát ra, khiến linh khí ngoại giới xao động, điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong đó. Theo linh khí tiến vào, hai ngón tay càng ngưng thật, thậm chí còn có những đường vân, giống như một ngón tay thông thường. Mà theo những vân tay xuất hiện, khí tức trên ngón tay phát ra càng mạnh mẽ thêm vài phần, tiếp tục những tiếng oanh oanh long long bên trong, uy thế làm người ta sợ hãi.
- Đây là thần thông gì? Sao lại bá đạo như thế?
Trong mắt Trình Tam Kim đầy vẻ sợ hãi, hắn hét lên, hai tay nện lên ngực, lập tức phun ra một ngụm máu. Máu huyết ly thể nhưng không tiêu tán, ngược lại còn quỷ dị tán ra những tia máu, không ngừng trôi nỏi trước người. Phun máu huyết ra, hơi thở Trình Tam Kim càng suy yếu xuống.
- Đà Sâm La huyết độn.
Miệng quát khẽ một tiếng, trên tay đánh ra pháp quyết, một chút máu huyết « phốc » một tiếng hóa thành một huyết vụ hình tròn lớn chừng một trượng, đem toàn thân hắn vây bên trong, một tia máu chói mắt phun ra từ giữa.
Nhưng vào thời khắc này, hai chỉ kia, dĩ nhiên đánh tới bên ngoài huyết vụ.
Tác giả :
Thực Đường Bao Tử