Đào Yêu Ký
Chương 15: Nghi ngờ
Edit: Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
__________________________________________________
Mộ Dung Dật Phong choáng váng, ngơ ngác nhìn Liễu Tiểu Ngâm đầu tựa vào trong ngực Bạch Trúc Ngữ cọ qua cọ lại.
Nữ nhân này, quả thực là sắc đảm ngập trời.
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu cũng không hủy sân khấu của nàng, cộng thêm bản thân cũng muốn nhìn trò hay một chút nên liền tùy ý nàng sỗ sàng trên người Bạch Trúc Ngữ.
Bạch Trúc Ngữ phục hồi tinh thần lại, ôn nhu hỏi: “Cô nương, ngươi mới vừa rồi gọi ta là ca ca?"
“Ca, muội là muội muội cùng cha khác mẹ thất lạc bên ngoài hơn mười năm đây!" Kỹ thuật diễn của Liễu Tiểu Ngâm không tệ, khóc đến mức nước nước mắt văng tung tóe, sau đó gối đầu lên lồng ngực của Bạch Trúc Ngữ. Ừ, cứng mềm vừa phải, không tệ không tệ, thành thân rồi có thể tiết kiệm được tiền gối.
“Cô nương, ngươi chắc chứ?" Mặc dù hỏi như thế nhưng Bạch Trúc Ngữ vẫn lịch sự mà đưa tay vỗ về lưng nàng, an ủi nàng.
“Ca, ca gọi muội là Tiểu Ngâm là được rồi… Sao lại không chắc chứ? Chẳng lẽ huynh nhìn thấy muội không có cảm giác gì đặc biệt sao?" Liễu Tiểu Ngâm cầm tay hắn, ừ, lòng bàn tay ấm áp, thân thể cũng ấm áp, sau này mùa đông không sợ bị đông lạnh.
“À, hình như là có một chút… Tiểu Ngâm cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Bạch Trúc Ngữ hỏi.
“Huynh chờ một chút." Liễu Tiểu Ngâm buông hắn ra, bước nhanh chạy đến Đào Yêu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đào Yêu, ngươi bao tuổi?"
“Mười bảy." Đào Yêu đáp: “Sinh ngày 10 tháng 8."
“Ca, muội mười bảy." Nhận được tình báo, Liễu Tiểu Ngâm lại xông tới chỗ Bạch Trúc Ngữ, cố ý đụng bụng vào chỗ nhạy cảm của hắn. Ừ, khá lớn, đủ bảo đảm nửa đời sau của nàng .
Thông qua mẫu thân nhà mình giáo sư tổ truyền xuống một loạt kỹ thuật dò xét, Liễu Tiểu Ngâm vô cùng khẳng định, Bạch Trúc Ngữ là cực phẩm trăm năm khó gặp nhất.
Đang mừng thầm, có một người khập khiễng đi vào từ ngoài cửa.
Dáng dấp có vài phần giống Bạch Trúc Ngữ, chẳng qua là trong ánh mắt nhiều điểm không kềm chế được, ngoài mắt có mấy vòng tím.
Người này chính là Bạch gia Nhị công tử Bạch Tùng Ngữ bị Mộ Dung Dật Phong dạy dỗ trong khách điếm.
Bạch Tùng Ngữ nhìn thấy Mộ Dung Dật Phong, lại nhìn huynh trưởng của mình, nhất thời cười lạnh: “Ta nói, không biết mấy người này chui ra từ đâu, hóa ra là đại ca tìm người dạy dỗ ta."
Bạch Trúc Ngữ không giải thích được: “Tùng Ngữ, đệ là có ý gì? Còn có, vết thương trên mặt đệ là vì sao?"
Bạch Tùng Ngữ nghe vậy, phát hiện không đúng, xem ra Mộ Dung Dật Phong không phải là huynh trưởng tìm đến, như vậy hắn là đến tìm mình ?
Chẳng lẽ còn chưa đánh đủ?
Thấy Bạch Tùng Ngữ cảnh giác nhìn mình, Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu, hắn giải thích: “Chúng ta hộ tống lệnh muội trở lại."
“Muội muội của ta?" Bạch Tùng Ngữ hồ nghi: “Ta lấy đâu ra muội muội?"
Đào Yêu lẳng lặng nói: “Chính là người bị ngươi đùa giỡn ở khách điếm, hơn nữa còn muốn nàng bán mình cho ngươi, là vị cô nương kia."
Bạch Tùng Ngữ khiếp sợ nhìn“Muội muội" đang ôm cổ huynh trưởng mình không tha, đôi mắt đen nhanh chóng rơi xuống đất.
Là muội muội của hắn?
Hắn loạn luân , hắn cầm thú , hắn khiến thần cũng phẫn nộ.
Bạch Tùng Ngữ thất hồn lạc phác mà ôm lấy cây cột nhà được sơn đỏ, bắt đầu đụng đầu liên tục.
Xem được trò hay rồi, bắt đầu làm chính sự, Mộ Dung Dật Phong xoay người hỏi: “Bạch công tử, thật ra thì Tiểu Ngâm có phải là cốt nhục của lệnh tôn hay không còn chưa xác định. Cho nên có thể xin lệnh tôn đi ra ngoài ngay mặt nhận thức một chút hay không?"
Nghe vậy, Bạch Tùng Ngữ dừng hành động tự mình hại mình lại, cười lạnh nói: “Đừng có nằm mơ, cha ta chỉ thích con lớn của ông, trừ hắn ra ở ngoài, mười năm này ai ông ấy cũng không gặp."
Trong mắt Bạch Trúc Ngữ hiện lên một tia phức tạp, nhưng một lát sau, hắn lại mỉm cười: “Các vị, cha ta vẫn đóng cửa luyện công, gần đây chính là thời gian quan trọng… Như vậy đi, cho ta một ít thời gian đi báo cho lão nhân gia một tiếng, chúng ta tính sau, được không?"
Không cưỡng cầu nữa, Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu chỉ có thể giật Liễu Tiểu Ngâm từ trên người Bạch Trúc Ngữ xuống, kéo nàng trở lại khách điếm chờ chực.
“Bạch Chí Quang kia cũng thật là kỳ quái, lại bế quan suốt mười năm, hơn nữa ngay cả con trai bé cũng không gặp." Liễu Tiểu Ngâm lấy tay chống cằm: “Kỳ quái hơn chính là, cái loại quái nhân này lại có thể sinh ra như vậy cực phẩm Bạch Trúc Ngữ, dáng dấp đẹp trai, tính tình cũng tốt, quả thực là làm tướng công không cần tuyển người thứ hai."
“Ngươi biết kỳ quái nhất là cái gì không?" Mộ Dung Dật Phong mỉm cười.
“Cái gì?" Liễu Tiểu Ngâm tò mò ghé lỗ tai sát vào.
“Đó chính là," Mộ Dung Dật Phong sâu hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:“Tại sao ngươi muốn ở trong phòng Đào Yêu? !"
Hắn hao hết tâm tư, xuất bao nhiêu tiền để chưởng quỹ an bài cho hắn và Đào Yêu phòng hảo hạng, vừa thanh nhã, vừa bí mật, thích hợp nhất là buổi tối tâm sự. Vốn định tối nay tới tìm Đào Yêu ngắm sao hàn huyên trăng sáng nhớ lại mặt trời, ai ngờ Liễu Tiểu Ngâm này giãy đành đạch không chịu đi, hại hắn tính toán thất bại, thật sự là quá ghê tởm!
“Ta ở nhờ phòng Đào Yêu, cũng không ở nhờ phòng ngươi, ngươi gấp cái gì?" Liễu Tiểu Ngâm nghi ngờ nhìn hắn, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, dương dương tự đắc lông mày: “À, ta biết rồi, ngươi…"
Mộ Dung Dật Phong nhấc mí, cắt đứt lời của nàng: “Nếu như Bạch Trúc Ngữ phát hiện ra ngươi lừa hắn, thừa dịp nhận thân ăn đậu hũ của hắn, ta nghĩ, hậu quả hẳn là sẽ rất nghiêm trọng."
Liễu Tiểu Ngâm lập tức xìu xuống, chỉ đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài: “Ta đi lát nữa lại vào phòng."
Chờ Liễu Tiểu Ngâm đi ra ngoài, Mộ Dung Dật Phong ngồi xuống bên cạnh Đào Yêu, hỏi: “Hôm nay nhìn thấy Bạch Trúc Ngữ kia, nàng có cảm giác gì không?"
Đào Yêu lắc đầu: “Về phương diện cảm giác ta luôn luôn chậm."
Mộ Dung Dật Phong tràn đầy đồng cảm: “Không sai." Hắn cũng thấy được rõ ràng như vậy, Đào Yêu này đúng là không biết mình có tình cảm với nàng.
Nhắc tới cũng thật muốn rơi nước mắt.
Hai người đồng thời gối lên cằm, nhìn ánh nến trước mặt mà suy nghĩ.
Màu đỏ của lửa, nhìn lâu lại có chút hoảng hốt.
Lát sau, Mộ Dung Dật Phong cảm thấy có cái gì không đúng: “Ta đang suy nghĩ tình cảm của mình, nàng đang suy nghĩ gì?"
“Ta đang suy nghĩ, “ Đào Yêu chỉ chỉ nóc nhà: “Người trên nóc nhà lúc nào thì xuống?"
Mộ Dung Dật Phong chợt ngẩng đầu, thấy trên xà nhà quả nhiên có một người áo đen ẩn núp, thấy bị phát hiện, hắn không chút hoang mang mà bay xuống.
Mộ Dung Dật Phong kéo Đào Yêu ra phía sau, cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến gian phòng chúng ta muốn làm gì?"
“Ta tới giết người của các ngươi." Người nọ mang khăn che mặt, không nhìn thấy mặt hắn, nhưng giọng nói của hắn cũng bị tàn phá, khàn khàn đến làm cho người cảm thấy kinh khủng, tựa như cổ họng bị đao xẹt qua trăm ngàn lần, làm cho người ta mềm nhũn cả xương cốt.
“Tại sao?" Mộ Dung Dật Phong hỏi, giọng nói có chút không yên.
Người này nhìn qua như đã giết rất nhiều người.
Giọng nói bị nghiền nát bật ra dưới khăn che mặt: “Đi hỏi Diêm vương đi."
“Chuyện này… Bọn ta cũng không quá quen Diêm Vương đâu." Mộ Dung Dật Phong nuốt nước miếng.
“Tốt, như vậy, “ người nọ trì hoãn âm điệu, giọng nói bị tàn phá càng thêm rõ ràng, làm cho người ta đau nhức màng nhĩ: “Đi chết đi."
Nói xong, hắn chuẩn bị tấn công.
Nhưng Đào Yêu ngăn lại hắn: “Đợi một chút, chúng ta đi ra ngoài đánh."
“Tại sao?" Sát thủ và Mộ Dung Dật Phong đồng thời hỏi.
Đào Yêu nói: “Ở chỗ này đánh hỏng đồ sẽ bị bắt bồi thường."
Mộ Dung Dật Phong khóc không ra nước mắt: “Đào Yêu, sống có nàng thật tốt." Cưới người thế này quả thật tốt vô cùng.
Sát thủ suy nghĩ một chút: “Được, dù sao các ngươi cũng sẽ chết."
Cho nên, ba người nhảy từ cửa sổ xuống, đi tới hẻm nhỏ sau khách điếm.
Đêm khuya, bóng trăng, gió nổi lên.
“Các ngươi muốn từng người chết, hay là cùng chết?" Sát thủ hỏi, giọng nói nơi âm u này càng thêm âm trầm.
“Nhìn có vẻ như hắn rất lợi hại đấy." Mộ Dung Dật Phong trong lòng bắt đầu bồn chồn: “Đào Yêu, chúng ta có thể chết không?"
“Ta sẽ đánh trước." Đào Yêu nói xong liền xông lên phía trước.
Mộ Dung Dật Phong chỉ nhìn thấy đầu ngón tay của Đào Yêu khẽ động, tên sát thủ nhìn có vẻ lợi hại kia lập tức ngã xuống.
Hại hắn bị dọa sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần ở trước mặt Đào Yêu, kết quả người này cũng chỉ là công phu mèo quào, lại giả dạng làm sát thủ thâm niên, thật sự là quá đáng mà!
Mộ Dung Dật Phong tức giận bất bình.
Đang lúc ấy, từ trong bóng tối lại có một người áo đen đi ra, quanh thân tản ra sát khí nồng đậm.
Đào Yêu đang chuẩn bị xông lên lần nữa, nhưng bị Mộ Dung Dật Phong ngăn cản.
“Nơi này chưa cần đến nàng động thủ?" Mộ Dung Dật Phong ưu nhã cười một tiếng với Đào Yêu: “Ta đi một chút sẽ trở lại."
Sau đó, Mộ Dung Dật Phong mở ra quạt, xông đi lên nọ chém giết với người.
Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, mấy tiếng kêu rên, tiếp theo một bóng người màu trắng bị đạp lên mặt đất, nhét cải lên đầu.
“Mộ Dung, ngươi không sao chứ?" Đào Yêu hỏi.
Mộ Dung Dật Phong cố gắng chống người đứng dậy, bắt lấy cái lá cải trắng trên đỉnh đầu, chậm rãi lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là xương sườn gãy hai cái, nội lực tổn thất chín thành, cộng thêm huyết mạch sôi trào như thủy triều… Vẫn tốt."
Mặc dù ngoài miệng cậy mạnh nhưng trong lòng Mộ Dung Dật Phong lại đang rỉ máu.
Sao võ công của tên này lại lợi hại vậy?
Bây giờ sát thủ tất cả đều là người xấu không hiền hậu chút nào!
Beta: Nhã Vy
__________________________________________________
Mộ Dung Dật Phong choáng váng, ngơ ngác nhìn Liễu Tiểu Ngâm đầu tựa vào trong ngực Bạch Trúc Ngữ cọ qua cọ lại.
Nữ nhân này, quả thực là sắc đảm ngập trời.
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu cũng không hủy sân khấu của nàng, cộng thêm bản thân cũng muốn nhìn trò hay một chút nên liền tùy ý nàng sỗ sàng trên người Bạch Trúc Ngữ.
Bạch Trúc Ngữ phục hồi tinh thần lại, ôn nhu hỏi: “Cô nương, ngươi mới vừa rồi gọi ta là ca ca?"
“Ca, muội là muội muội cùng cha khác mẹ thất lạc bên ngoài hơn mười năm đây!" Kỹ thuật diễn của Liễu Tiểu Ngâm không tệ, khóc đến mức nước nước mắt văng tung tóe, sau đó gối đầu lên lồng ngực của Bạch Trúc Ngữ. Ừ, cứng mềm vừa phải, không tệ không tệ, thành thân rồi có thể tiết kiệm được tiền gối.
“Cô nương, ngươi chắc chứ?" Mặc dù hỏi như thế nhưng Bạch Trúc Ngữ vẫn lịch sự mà đưa tay vỗ về lưng nàng, an ủi nàng.
“Ca, ca gọi muội là Tiểu Ngâm là được rồi… Sao lại không chắc chứ? Chẳng lẽ huynh nhìn thấy muội không có cảm giác gì đặc biệt sao?" Liễu Tiểu Ngâm cầm tay hắn, ừ, lòng bàn tay ấm áp, thân thể cũng ấm áp, sau này mùa đông không sợ bị đông lạnh.
“À, hình như là có một chút… Tiểu Ngâm cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Bạch Trúc Ngữ hỏi.
“Huynh chờ một chút." Liễu Tiểu Ngâm buông hắn ra, bước nhanh chạy đến Đào Yêu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đào Yêu, ngươi bao tuổi?"
“Mười bảy." Đào Yêu đáp: “Sinh ngày 10 tháng 8."
“Ca, muội mười bảy." Nhận được tình báo, Liễu Tiểu Ngâm lại xông tới chỗ Bạch Trúc Ngữ, cố ý đụng bụng vào chỗ nhạy cảm của hắn. Ừ, khá lớn, đủ bảo đảm nửa đời sau của nàng .
Thông qua mẫu thân nhà mình giáo sư tổ truyền xuống một loạt kỹ thuật dò xét, Liễu Tiểu Ngâm vô cùng khẳng định, Bạch Trúc Ngữ là cực phẩm trăm năm khó gặp nhất.
Đang mừng thầm, có một người khập khiễng đi vào từ ngoài cửa.
Dáng dấp có vài phần giống Bạch Trúc Ngữ, chẳng qua là trong ánh mắt nhiều điểm không kềm chế được, ngoài mắt có mấy vòng tím.
Người này chính là Bạch gia Nhị công tử Bạch Tùng Ngữ bị Mộ Dung Dật Phong dạy dỗ trong khách điếm.
Bạch Tùng Ngữ nhìn thấy Mộ Dung Dật Phong, lại nhìn huynh trưởng của mình, nhất thời cười lạnh: “Ta nói, không biết mấy người này chui ra từ đâu, hóa ra là đại ca tìm người dạy dỗ ta."
Bạch Trúc Ngữ không giải thích được: “Tùng Ngữ, đệ là có ý gì? Còn có, vết thương trên mặt đệ là vì sao?"
Bạch Tùng Ngữ nghe vậy, phát hiện không đúng, xem ra Mộ Dung Dật Phong không phải là huynh trưởng tìm đến, như vậy hắn là đến tìm mình ?
Chẳng lẽ còn chưa đánh đủ?
Thấy Bạch Tùng Ngữ cảnh giác nhìn mình, Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu, hắn giải thích: “Chúng ta hộ tống lệnh muội trở lại."
“Muội muội của ta?" Bạch Tùng Ngữ hồ nghi: “Ta lấy đâu ra muội muội?"
Đào Yêu lẳng lặng nói: “Chính là người bị ngươi đùa giỡn ở khách điếm, hơn nữa còn muốn nàng bán mình cho ngươi, là vị cô nương kia."
Bạch Tùng Ngữ khiếp sợ nhìn“Muội muội" đang ôm cổ huynh trưởng mình không tha, đôi mắt đen nhanh chóng rơi xuống đất.
Là muội muội của hắn?
Hắn loạn luân , hắn cầm thú , hắn khiến thần cũng phẫn nộ.
Bạch Tùng Ngữ thất hồn lạc phác mà ôm lấy cây cột nhà được sơn đỏ, bắt đầu đụng đầu liên tục.
Xem được trò hay rồi, bắt đầu làm chính sự, Mộ Dung Dật Phong xoay người hỏi: “Bạch công tử, thật ra thì Tiểu Ngâm có phải là cốt nhục của lệnh tôn hay không còn chưa xác định. Cho nên có thể xin lệnh tôn đi ra ngoài ngay mặt nhận thức một chút hay không?"
Nghe vậy, Bạch Tùng Ngữ dừng hành động tự mình hại mình lại, cười lạnh nói: “Đừng có nằm mơ, cha ta chỉ thích con lớn của ông, trừ hắn ra ở ngoài, mười năm này ai ông ấy cũng không gặp."
Trong mắt Bạch Trúc Ngữ hiện lên một tia phức tạp, nhưng một lát sau, hắn lại mỉm cười: “Các vị, cha ta vẫn đóng cửa luyện công, gần đây chính là thời gian quan trọng… Như vậy đi, cho ta một ít thời gian đi báo cho lão nhân gia một tiếng, chúng ta tính sau, được không?"
Không cưỡng cầu nữa, Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu chỉ có thể giật Liễu Tiểu Ngâm từ trên người Bạch Trúc Ngữ xuống, kéo nàng trở lại khách điếm chờ chực.
“Bạch Chí Quang kia cũng thật là kỳ quái, lại bế quan suốt mười năm, hơn nữa ngay cả con trai bé cũng không gặp." Liễu Tiểu Ngâm lấy tay chống cằm: “Kỳ quái hơn chính là, cái loại quái nhân này lại có thể sinh ra như vậy cực phẩm Bạch Trúc Ngữ, dáng dấp đẹp trai, tính tình cũng tốt, quả thực là làm tướng công không cần tuyển người thứ hai."
“Ngươi biết kỳ quái nhất là cái gì không?" Mộ Dung Dật Phong mỉm cười.
“Cái gì?" Liễu Tiểu Ngâm tò mò ghé lỗ tai sát vào.
“Đó chính là," Mộ Dung Dật Phong sâu hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:“Tại sao ngươi muốn ở trong phòng Đào Yêu? !"
Hắn hao hết tâm tư, xuất bao nhiêu tiền để chưởng quỹ an bài cho hắn và Đào Yêu phòng hảo hạng, vừa thanh nhã, vừa bí mật, thích hợp nhất là buổi tối tâm sự. Vốn định tối nay tới tìm Đào Yêu ngắm sao hàn huyên trăng sáng nhớ lại mặt trời, ai ngờ Liễu Tiểu Ngâm này giãy đành đạch không chịu đi, hại hắn tính toán thất bại, thật sự là quá ghê tởm!
“Ta ở nhờ phòng Đào Yêu, cũng không ở nhờ phòng ngươi, ngươi gấp cái gì?" Liễu Tiểu Ngâm nghi ngờ nhìn hắn, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, dương dương tự đắc lông mày: “À, ta biết rồi, ngươi…"
Mộ Dung Dật Phong nhấc mí, cắt đứt lời của nàng: “Nếu như Bạch Trúc Ngữ phát hiện ra ngươi lừa hắn, thừa dịp nhận thân ăn đậu hũ của hắn, ta nghĩ, hậu quả hẳn là sẽ rất nghiêm trọng."
Liễu Tiểu Ngâm lập tức xìu xuống, chỉ đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài: “Ta đi lát nữa lại vào phòng."
Chờ Liễu Tiểu Ngâm đi ra ngoài, Mộ Dung Dật Phong ngồi xuống bên cạnh Đào Yêu, hỏi: “Hôm nay nhìn thấy Bạch Trúc Ngữ kia, nàng có cảm giác gì không?"
Đào Yêu lắc đầu: “Về phương diện cảm giác ta luôn luôn chậm."
Mộ Dung Dật Phong tràn đầy đồng cảm: “Không sai." Hắn cũng thấy được rõ ràng như vậy, Đào Yêu này đúng là không biết mình có tình cảm với nàng.
Nhắc tới cũng thật muốn rơi nước mắt.
Hai người đồng thời gối lên cằm, nhìn ánh nến trước mặt mà suy nghĩ.
Màu đỏ của lửa, nhìn lâu lại có chút hoảng hốt.
Lát sau, Mộ Dung Dật Phong cảm thấy có cái gì không đúng: “Ta đang suy nghĩ tình cảm của mình, nàng đang suy nghĩ gì?"
“Ta đang suy nghĩ, “ Đào Yêu chỉ chỉ nóc nhà: “Người trên nóc nhà lúc nào thì xuống?"
Mộ Dung Dật Phong chợt ngẩng đầu, thấy trên xà nhà quả nhiên có một người áo đen ẩn núp, thấy bị phát hiện, hắn không chút hoang mang mà bay xuống.
Mộ Dung Dật Phong kéo Đào Yêu ra phía sau, cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến gian phòng chúng ta muốn làm gì?"
“Ta tới giết người của các ngươi." Người nọ mang khăn che mặt, không nhìn thấy mặt hắn, nhưng giọng nói của hắn cũng bị tàn phá, khàn khàn đến làm cho người cảm thấy kinh khủng, tựa như cổ họng bị đao xẹt qua trăm ngàn lần, làm cho người ta mềm nhũn cả xương cốt.
“Tại sao?" Mộ Dung Dật Phong hỏi, giọng nói có chút không yên.
Người này nhìn qua như đã giết rất nhiều người.
Giọng nói bị nghiền nát bật ra dưới khăn che mặt: “Đi hỏi Diêm vương đi."
“Chuyện này… Bọn ta cũng không quá quen Diêm Vương đâu." Mộ Dung Dật Phong nuốt nước miếng.
“Tốt, như vậy, “ người nọ trì hoãn âm điệu, giọng nói bị tàn phá càng thêm rõ ràng, làm cho người ta đau nhức màng nhĩ: “Đi chết đi."
Nói xong, hắn chuẩn bị tấn công.
Nhưng Đào Yêu ngăn lại hắn: “Đợi một chút, chúng ta đi ra ngoài đánh."
“Tại sao?" Sát thủ và Mộ Dung Dật Phong đồng thời hỏi.
Đào Yêu nói: “Ở chỗ này đánh hỏng đồ sẽ bị bắt bồi thường."
Mộ Dung Dật Phong khóc không ra nước mắt: “Đào Yêu, sống có nàng thật tốt." Cưới người thế này quả thật tốt vô cùng.
Sát thủ suy nghĩ một chút: “Được, dù sao các ngươi cũng sẽ chết."
Cho nên, ba người nhảy từ cửa sổ xuống, đi tới hẻm nhỏ sau khách điếm.
Đêm khuya, bóng trăng, gió nổi lên.
“Các ngươi muốn từng người chết, hay là cùng chết?" Sát thủ hỏi, giọng nói nơi âm u này càng thêm âm trầm.
“Nhìn có vẻ như hắn rất lợi hại đấy." Mộ Dung Dật Phong trong lòng bắt đầu bồn chồn: “Đào Yêu, chúng ta có thể chết không?"
“Ta sẽ đánh trước." Đào Yêu nói xong liền xông lên phía trước.
Mộ Dung Dật Phong chỉ nhìn thấy đầu ngón tay của Đào Yêu khẽ động, tên sát thủ nhìn có vẻ lợi hại kia lập tức ngã xuống.
Hại hắn bị dọa sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần ở trước mặt Đào Yêu, kết quả người này cũng chỉ là công phu mèo quào, lại giả dạng làm sát thủ thâm niên, thật sự là quá đáng mà!
Mộ Dung Dật Phong tức giận bất bình.
Đang lúc ấy, từ trong bóng tối lại có một người áo đen đi ra, quanh thân tản ra sát khí nồng đậm.
Đào Yêu đang chuẩn bị xông lên lần nữa, nhưng bị Mộ Dung Dật Phong ngăn cản.
“Nơi này chưa cần đến nàng động thủ?" Mộ Dung Dật Phong ưu nhã cười một tiếng với Đào Yêu: “Ta đi một chút sẽ trở lại."
Sau đó, Mộ Dung Dật Phong mở ra quạt, xông đi lên nọ chém giết với người.
Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, mấy tiếng kêu rên, tiếp theo một bóng người màu trắng bị đạp lên mặt đất, nhét cải lên đầu.
“Mộ Dung, ngươi không sao chứ?" Đào Yêu hỏi.
Mộ Dung Dật Phong cố gắng chống người đứng dậy, bắt lấy cái lá cải trắng trên đỉnh đầu, chậm rãi lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là xương sườn gãy hai cái, nội lực tổn thất chín thành, cộng thêm huyết mạch sôi trào như thủy triều… Vẫn tốt."
Mặc dù ngoài miệng cậy mạnh nhưng trong lòng Mộ Dung Dật Phong lại đang rỉ máu.
Sao võ công của tên này lại lợi hại vậy?
Bây giờ sát thủ tất cả đều là người xấu không hiền hậu chút nào!
Tác giả :
Tát Không Không