Đào Viên Tương Ngộ
Chương 33
Sau lời tuyên bố hùng hồn của ca ca, toàn thể những người trong phòng đều rơi vào trạng thái chết đứng.
“Con nói lại." Phụ thân giống như vừa nghe được chuyện lạ nhất trên đời, mày nhướng lên thật cao.
“Con muốn lấy Thu Minh làm thê."
Mẫu thân cười như hoa nở, vẻ mặt kiểu như `ta biết mà´ nhìn sang nương, sau đó cao giọng hỏi: “Kiệt, chuyện này không thể đem ra đùa. Con chắc chắn rồi chứ? Thật sự muốn lấy Thu Minh làm thê?"
“Vâng, chắc chắn ạ." Ca ca hạ giọng đầy quyết tâm.
“May quá, muội còn tưởng huynh định tu thành chánh quả, tuổi này còn chưa có vợ con, thì ra là không tìm được người tâm đầu ý hợp thôi." Tỷ tỷ khéo léo chêm thêm một câu, nhắc nhở mọi người ca ca đã sắp sang sinh nhật thứ hai mươi rồi.
“Thu Minh cô nương, chuyện này cô nương nguyện ý chứ?" Phụ thân cũng vui vẻ trước tin tốt của trưởng tử, nhưng vẫn nghiêm mặt quay sang hỏi Thu Minh.
Thu Minh hơi bất ngờ vì mọi người chấp nhận dễ dàng như vậy, nàng cắn môi, cúi người:
“Tướng quân thân phận cao quý, Thu Minh làm sao dám sánh cùng."
Ta vội vàng lên tiếng: “Nàng không chịu gả cho ca ca, sợ rằng huynh ấy ế mất. Đâu có ai ở đây quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt đó."
“Thu Minh cô nương đừng nói như vậy. Cô nương chịu gả cho Kiệt, ta thấy đúng là long phượng song toàn, trai tài gái sắc, phu thê cần gì quan trọng địa vị hay xuất thân, chỉ cần yêu thương nhau là tốt rồi." Nương cầm tay mẫu thân, dịu dàng nói.
Phụ thân cũng gật gù, phải nói, hôm nay ông đến đây ngoại trừ bàn về hôn sự của ca ca thì còn có thể là chuyện gì.
Thu Minh nghẹn giọng, đưa tay lên lau nước mắt, giọng nói kiên quyết: “Đa tạ ý tốt của mọi người, nhưng thân phận ta thật sự không thể cùng tướng quân sánh đôi. Ta... Ta vẫn chưa nói với phu nhân một chuyện..."
Trời ạ!
Trên trán toát ra từng đợt mồ hôi, ta căng thẳng muốn chết, trong lòng lo sợ mọi người sẽ vì chuyện kia mà phản đối, như vậy thật không đáng.
“Thu Minh, nàng biết ta không quan tâm chuyện đó mà." Ca ca gấp gáp đứng bật dậy.
“Kiệt!" Mẫu thân quát một tiếng, đôi mắt sắc bén liếc sang Thu Minh, giọng nói hàm chứa ý cười: “Thu Minh cô nương, chúng ta đã nói không quan tâm đến xuất thân của cô nương, hà cớ gì tự làm khổ mình như vậy?"
“Phu nhân..." Thu Minh mờ mịt ngẩng đầu.
Đôi mắt đẹp của mẫu thân chuyển sang nhìn ta: “Người muốn vào trong phủ này, tất cả phải qua sự chấp thuận của ta. Cho dù là ai đưa vào cũng đều phải điều tra kĩ càng..."
Ta ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên tới há hốc mồm.
Ôi, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà, nguyên lai nàng đã biết hết rồi. Vậy còn phụ thân thì sao?
Ánh nhìn ngờ vực của ta chiếu sang phụ thân, người không khách khí trừng mắt, ta liền chân chó cười cười. Phụ thân nhướng mày, không thèm nhìn ta nữa. Ta biết người nghiêm khắc với ca ca, nhưng đối với ta và tỷ tỷ, phụ thân vẫn luôn mắt nhắm mắt mở yêu chiều.
Thu Minh lắc đầu, vẻ mặt hoang mang: “Phu nhân, lão gia, mọi người tin ta sao, bên ngoài kia, thanh danh của ta không còn tốt đẹp gì... Ta sợ thiên hạ đàm tiếu, liên lụy tới mọi người."
“Miệng lưỡi người đời không thể tin. Chỉ cần Thu Minh cô nương sống sao cho không hổ thẹn với lòng mình là được."
Phụ thân nghiêm khắc cũng lộ ra một nụ cười hiền hòa. Nói đi nói lại, gia đình ta đã mong chờ ngày ca ca lập thê thất từ rất lâu. Từ năm mười bảy tuổi, ca ca đã lao ra chiến trường, biệt tăm biệt tích mất hai năm không một lần về thăm nhà. Mọi người lo lắng thúc giục, y vẫn bình chân như vại, không có bất kỳ tin tức hay mối quan hệ với thiên kim tiểu thư nhà khác. Thậm chí bị phụ thân ra lệnh ép buộc trở về, ca ca ta đến một lá thư cũng không gửi, khiến cho người tức đến nghiến răng.
Tướng quân, chiến thần, quỷ thần,... Những cái danh nghe thật oai, nhưng chuyện sống chết trên chiến trường khó nói. Gia đình ta chỉ có ca ca là con trai độc nhất, phụ thân lại không muốn nạp thiếp, nếu như, nếu như ca ca có mệnh hệ gì...
“Phu nhân, lão gia... Mọi người không để ý sao? Nhưng..." Thu Minh bất ngờ đến mức nói năng lắp bắp, rõ ràng không tiêu hóa nổi sự chấp thuận nhanh đến chóng mặt của nhị vị trưởng bối.
“Sao lại không đồng ý được, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà!"
“A..." Thu Minh bị dọa cho choáng váng, chưa kịp định thần lại đã bị ca ca siết chặt vào lòng. Y vui mừng cười lớn: “Tốt quá rồi, con muốn ngay lập tức cưới nàng, ngay lập tức!"
“Ca ca." Ta ôm trán, đây là vui quá hóa cuồng rồi, trước mặt phụ thân lại dám làm ra loại hành động này: “Chú ý một chút, chú ý..."
“Mộ Dung Thanh Kỳ!"
Giọng nói nghiêm nghị của nương vang lên, dọa cho ta giật bắn, vội vàng đứng thẳng người, lắp bắp: “Vâng?"
“Chuyện của Thu Minh con tính đến khi nào mới nói cho ta nghe hả? Nha đầu này, nuông chiều quá liền sinh hư phải không?" Khuôn mặt dịu dàng của nương lộ ra tươi cười hòa ái, chỉ có ta biết, mỗi lần nàng cười như vậy đều là báo hiệu một trận mưa rền gió chớp sắp đến. Sống lưng lạnh toát, ta bày ra tươi cười lấy lòng, chết rồi, phen này lại bị một trận giáo huấn đây.
May mắn thay có mẫu thân mở lời giúp ta: “Muội đừng trách Thanh Kỳ, nếu ta là nó, tất sẽ vẫn hành xử như vậy. Dù sao cũng nhờ con bé mà ta có con dâu, vậy không phải là phúc sao?"
“Đúng đúng, nhị nương đừng trách phạt muội muội." Tỷ tỷ cũng góp thêm vài lời: “Muội muội còn nhỏ mà, suy nghĩ chưa thấu đáo, hành xử không tránh khỏi có chút bất cẩn."
“Khoan đừng nói tới việc hỏi tội, bao giờ con có thể thú Thu Minh vào cửa?" Ca ca đã vui đến phát vội, không biết sống chết tiến tới phía trước hỏi, xem ra không thể chờ lâu thêm được nữa.
Thu Minh thẹn thùng kêu lên: “Tướng quân, ngài không thể như vậy!"
Phụ thân hắng giọng, cố làm ra vẻ nghiêm nghị: “Hồ nháo, chuyện này không đến lượt con quyết định."
“Nha, xem nó nóng vội chưa này, tốt nhất là vào cửa càng sớm càng tốt đi."
Nương nghe thấy mẫu thân nói vậy liền tươi cười: “Thanh Yên không phải cũng sắp gả vào nhà người ta rồi sao? Hay là làm chung một lần, song hỷ lâm môn?"
“Ý này..." Phụ thân vốn nghiêm túc cũng lộ ra một nụ cười thoải mái: “... không tệ."
Vì thế, hôn sự của hai người cứ vậy mà định thành.
“Con nói lại." Phụ thân giống như vừa nghe được chuyện lạ nhất trên đời, mày nhướng lên thật cao.
“Con muốn lấy Thu Minh làm thê."
Mẫu thân cười như hoa nở, vẻ mặt kiểu như `ta biết mà´ nhìn sang nương, sau đó cao giọng hỏi: “Kiệt, chuyện này không thể đem ra đùa. Con chắc chắn rồi chứ? Thật sự muốn lấy Thu Minh làm thê?"
“Vâng, chắc chắn ạ." Ca ca hạ giọng đầy quyết tâm.
“May quá, muội còn tưởng huynh định tu thành chánh quả, tuổi này còn chưa có vợ con, thì ra là không tìm được người tâm đầu ý hợp thôi." Tỷ tỷ khéo léo chêm thêm một câu, nhắc nhở mọi người ca ca đã sắp sang sinh nhật thứ hai mươi rồi.
“Thu Minh cô nương, chuyện này cô nương nguyện ý chứ?" Phụ thân cũng vui vẻ trước tin tốt của trưởng tử, nhưng vẫn nghiêm mặt quay sang hỏi Thu Minh.
Thu Minh hơi bất ngờ vì mọi người chấp nhận dễ dàng như vậy, nàng cắn môi, cúi người:
“Tướng quân thân phận cao quý, Thu Minh làm sao dám sánh cùng."
Ta vội vàng lên tiếng: “Nàng không chịu gả cho ca ca, sợ rằng huynh ấy ế mất. Đâu có ai ở đây quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt đó."
“Thu Minh cô nương đừng nói như vậy. Cô nương chịu gả cho Kiệt, ta thấy đúng là long phượng song toàn, trai tài gái sắc, phu thê cần gì quan trọng địa vị hay xuất thân, chỉ cần yêu thương nhau là tốt rồi." Nương cầm tay mẫu thân, dịu dàng nói.
Phụ thân cũng gật gù, phải nói, hôm nay ông đến đây ngoại trừ bàn về hôn sự của ca ca thì còn có thể là chuyện gì.
Thu Minh nghẹn giọng, đưa tay lên lau nước mắt, giọng nói kiên quyết: “Đa tạ ý tốt của mọi người, nhưng thân phận ta thật sự không thể cùng tướng quân sánh đôi. Ta... Ta vẫn chưa nói với phu nhân một chuyện..."
Trời ạ!
Trên trán toát ra từng đợt mồ hôi, ta căng thẳng muốn chết, trong lòng lo sợ mọi người sẽ vì chuyện kia mà phản đối, như vậy thật không đáng.
“Thu Minh, nàng biết ta không quan tâm chuyện đó mà." Ca ca gấp gáp đứng bật dậy.
“Kiệt!" Mẫu thân quát một tiếng, đôi mắt sắc bén liếc sang Thu Minh, giọng nói hàm chứa ý cười: “Thu Minh cô nương, chúng ta đã nói không quan tâm đến xuất thân của cô nương, hà cớ gì tự làm khổ mình như vậy?"
“Phu nhân..." Thu Minh mờ mịt ngẩng đầu.
Đôi mắt đẹp của mẫu thân chuyển sang nhìn ta: “Người muốn vào trong phủ này, tất cả phải qua sự chấp thuận của ta. Cho dù là ai đưa vào cũng đều phải điều tra kĩ càng..."
Ta ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên tới há hốc mồm.
Ôi, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà, nguyên lai nàng đã biết hết rồi. Vậy còn phụ thân thì sao?
Ánh nhìn ngờ vực của ta chiếu sang phụ thân, người không khách khí trừng mắt, ta liền chân chó cười cười. Phụ thân nhướng mày, không thèm nhìn ta nữa. Ta biết người nghiêm khắc với ca ca, nhưng đối với ta và tỷ tỷ, phụ thân vẫn luôn mắt nhắm mắt mở yêu chiều.
Thu Minh lắc đầu, vẻ mặt hoang mang: “Phu nhân, lão gia, mọi người tin ta sao, bên ngoài kia, thanh danh của ta không còn tốt đẹp gì... Ta sợ thiên hạ đàm tiếu, liên lụy tới mọi người."
“Miệng lưỡi người đời không thể tin. Chỉ cần Thu Minh cô nương sống sao cho không hổ thẹn với lòng mình là được."
Phụ thân nghiêm khắc cũng lộ ra một nụ cười hiền hòa. Nói đi nói lại, gia đình ta đã mong chờ ngày ca ca lập thê thất từ rất lâu. Từ năm mười bảy tuổi, ca ca đã lao ra chiến trường, biệt tăm biệt tích mất hai năm không một lần về thăm nhà. Mọi người lo lắng thúc giục, y vẫn bình chân như vại, không có bất kỳ tin tức hay mối quan hệ với thiên kim tiểu thư nhà khác. Thậm chí bị phụ thân ra lệnh ép buộc trở về, ca ca ta đến một lá thư cũng không gửi, khiến cho người tức đến nghiến răng.
Tướng quân, chiến thần, quỷ thần,... Những cái danh nghe thật oai, nhưng chuyện sống chết trên chiến trường khó nói. Gia đình ta chỉ có ca ca là con trai độc nhất, phụ thân lại không muốn nạp thiếp, nếu như, nếu như ca ca có mệnh hệ gì...
“Phu nhân, lão gia... Mọi người không để ý sao? Nhưng..." Thu Minh bất ngờ đến mức nói năng lắp bắp, rõ ràng không tiêu hóa nổi sự chấp thuận nhanh đến chóng mặt của nhị vị trưởng bối.
“Sao lại không đồng ý được, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà!"
“A..." Thu Minh bị dọa cho choáng váng, chưa kịp định thần lại đã bị ca ca siết chặt vào lòng. Y vui mừng cười lớn: “Tốt quá rồi, con muốn ngay lập tức cưới nàng, ngay lập tức!"
“Ca ca." Ta ôm trán, đây là vui quá hóa cuồng rồi, trước mặt phụ thân lại dám làm ra loại hành động này: “Chú ý một chút, chú ý..."
“Mộ Dung Thanh Kỳ!"
Giọng nói nghiêm nghị của nương vang lên, dọa cho ta giật bắn, vội vàng đứng thẳng người, lắp bắp: “Vâng?"
“Chuyện của Thu Minh con tính đến khi nào mới nói cho ta nghe hả? Nha đầu này, nuông chiều quá liền sinh hư phải không?" Khuôn mặt dịu dàng của nương lộ ra tươi cười hòa ái, chỉ có ta biết, mỗi lần nàng cười như vậy đều là báo hiệu một trận mưa rền gió chớp sắp đến. Sống lưng lạnh toát, ta bày ra tươi cười lấy lòng, chết rồi, phen này lại bị một trận giáo huấn đây.
May mắn thay có mẫu thân mở lời giúp ta: “Muội đừng trách Thanh Kỳ, nếu ta là nó, tất sẽ vẫn hành xử như vậy. Dù sao cũng nhờ con bé mà ta có con dâu, vậy không phải là phúc sao?"
“Đúng đúng, nhị nương đừng trách phạt muội muội." Tỷ tỷ cũng góp thêm vài lời: “Muội muội còn nhỏ mà, suy nghĩ chưa thấu đáo, hành xử không tránh khỏi có chút bất cẩn."
“Khoan đừng nói tới việc hỏi tội, bao giờ con có thể thú Thu Minh vào cửa?" Ca ca đã vui đến phát vội, không biết sống chết tiến tới phía trước hỏi, xem ra không thể chờ lâu thêm được nữa.
Thu Minh thẹn thùng kêu lên: “Tướng quân, ngài không thể như vậy!"
Phụ thân hắng giọng, cố làm ra vẻ nghiêm nghị: “Hồ nháo, chuyện này không đến lượt con quyết định."
“Nha, xem nó nóng vội chưa này, tốt nhất là vào cửa càng sớm càng tốt đi."
Nương nghe thấy mẫu thân nói vậy liền tươi cười: “Thanh Yên không phải cũng sắp gả vào nhà người ta rồi sao? Hay là làm chung một lần, song hỷ lâm môn?"
“Ý này..." Phụ thân vốn nghiêm túc cũng lộ ra một nụ cười thoải mái: “... không tệ."
Vì thế, hôn sự của hai người cứ vậy mà định thành.
Tác giả :
Đào Hoa Chi Phong