Đạo Trưởng Thành Thân Đi
Chương 41: Nụ hôn đầu của đạo trưởng
Ta toàn thân cứng ngắc nằm trên giường, hơi chạm vào cánh tay Thanh Vận và cảm giác được từng đợt run nhẹ của hắn, tim không ngừng đập thình thịch như nai con bị rượt đuổi. Ta thầm mắng mình bất tài, ngủ chung với cha mình một bữa thì có sao đâu? Cứ nằm cách xa như vậy e rằng nằm đến sáng mai cũng vô dụng!
Ta hít một hơi thật sâu trấn áp cảm xúc, kế đó chậm rãi nghiêng người. Vì Thanh Vận bị thương sau đầu nên phải nằm nghiêng, ta chậm rãi dán mình lên lưng hắn, ôm thân hình đang run run của hắn.
Cơ thể Thanh Vận cũng không lạnh lắm nhưng vẫn run rẩy không ngừng, nội sam cũng hơi ẩm ướt vì mồ hôi lạnh. Ta vừa dán mình lên lưng hắn thì cơ thể của Thanh Vận lập tức nhích lại gần một cách không tự chủ. Ta không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng nên ép sát vào lưng hắn. Ngay cả ta cũng không biết mình muốn sưởi ấm cho hắn hay muốn ép chết hắn...
Thanh Vận bị ta ép sát nên hơi ngộp, tính giãy dụa muốn thoát ra khiến ta trượt sang một bên. Ta không bận tâm đến chuyện đó mà vội vàng che kín đầu hắn để khi hắn quay đầu khỏi làm động vết thương. Cũng may Thanh Vận xoay người qua bên kia, vì thế ta cũng mặc kệ, dù sao vẫn nằm nghiêng không thoải mái chút nào.
Ta ôm chặt thân mình đang run rẩy của Thanh Vận lần nữa, kỳ này hắn không giãy dụa, ngoan ngoãn để ta ôm. Một lát sau thân mình Thanh Vận cũng dịu lại đồng thời tay ta bị một đôi tay hơi lạnh cầm chặt. Kế đó ta nghe được một câu khiến lòng can đảm của ta rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Mẹ..." Tiếng gọi chua xót, có chút bất lực.
“..."
Ta tha thiết tự hỏi gân xanh của mình gần đây có khoẻ hay không. Đám gân xanh nói cho ta biết bọn nó khỏe lắm, thứ không khỏe là trái tim của ta, nó có chút bi thương vì một hoàng hoa khuê nữ đã thất thân sưởi ấm cho người ta còn bị gọi là mẹ...
“Mẹ..." Thanh Vận hơi bất an vì không ai đáp lại nên lại gọi thêm tiếng nữa, bàn tay cũng xiết chặt hơn.
Ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh. Ta âm thầm nhắc mình bình tĩnh, Thanh Vận gọi ta là mẹ chứng tỏ đang thấy ấm áp. Đây là dấu hiệu không tốt mà cũng không xấu, nó khiến ta biết hắn chịu nhiều áp lực rất lớn.
“Ngoan, Vận nhi ngoan... Mẹ ở đây..." Lần này rốt cục gân xanh cũng thân thiết ra chào hỏi ta, ta cố gắng trấn an gân xanh, nói cho chúng biết ta là bụng tể tướng có thể chèo thuyền, không thể so đo với người đang mê man, thiếu tỉnh táo.
Thanh Vận nghe ta đáp lại mới dằn nỗi sợ hãi xuống rồi an tâm ngủ tiếp nhưng vẫn nắm chặt tay của ta không buông...
Ta ôm Thanh Vận cố gắng nguôi ngoai "vui sướng" vì được làm mẹ người ta, hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi buồn ngủ và ngủ thiếp đi. Ý nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ của ta là thì ra nằm trên giường có lợi hơn gục dưới đất.
Trời sáng, ta bị đánh thức bởi tiếng rớt của một vật nặng. Ta ngái ngủ mở mắt ra nhìn hai người trước mặt, Thanh Dạ hơi mệt mỏi còn Đoạn Tang Mặc vẫn tuấn mỹ như thường. Tuy diện mạo hai người khác nhau nhưng giờ phút này thái độ nhìn ta rất khó tin. Phải nói biểu tình của Đoạn Tang Mặc là kinh ngạc nhất, ánh mắt trừng lớn còn miệng thì có thể nhét được một quả trứng gà vào.
“Mọi người sao vậy?" Ta mê man nhìn hai người đang vô cùng khó hiểu.
Giường cũng hơi lộn xộn, gối đầu không có nhưng đã làm sao? Đến tột cùng là vì sao? Ta vắt hết óc suy nghĩ. Khi ta lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của hai chữ vì sao thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh...
Lúc này đây, ta quần áo không chỉnh tề nằm trên giường Thanh Vận, đáng buồn hơn là không biết từ khi nào ta từ tư thế ôm lưng Thanh Vận chuyển thành áp lưng vào lòng hắn. Đầu gối lên tay Thanh Vận, như uyên ương gần gũi nhau.
Thanh Vận hôn mê bất tỉnh đương nhiên sẽ không để mặc ta làm càn, vậy thì chỉ có thể khẳng định ta đã chủ động ép uổng Thanh Vận! Vỡ lẽ ra điều này xong thật ta chỉ muốn chết cho rồi...
“Ha ha... Sư huynh... Sớm a... Sư đệ... Thật sớm thật sớm..." Ta gượng cười ngồi dậy, kì thực lưng đã lạnh như băng.
Chuyện này không cần giải thích cũng đừng mong che giấu, sự thật đã hiển hiện trước mắt! Ta chủ động ép uổng Thanh Vận là thật!!
Thanh Dạ trầm mặc quay lưng lại với ta ôn nhu nói: “Tiểu Thất, mau mặc quần áo, đừng để cảm lạnh..." Dứt lời xoay người ra ngoài.
Giờ chỉ còn lại mỗi xú tiểu tử Đoạn Tang Mặc vẫn đeo bộ mặt khó tin nhìn ta, đôi môi mỏng méo xệch, mấp máy muốn nói nhưng chẳng thành lời. Thanh Dạ vốn đã ra khỏi phòng từ lâu bỗng quay lại lôi Đoạn Tang Mặc ra ngoài.
Lúc này ta mới cảm thấy hơi lạnh bèn vội cầm đạo bào để bên giường tính mặc vào, đúng lúc nhìn lại mình lúc này quần áo xộc xệch, thậm chí một vạt áo hở ra đến tận xương quai xanh, lộ hơn phân nửa phong tư xinh đẹp tuyệt trần.
Đen mặt...
Kỳ thật từ lúc ta trèo lên giường Thanh Vận đã xem như thất thân! Nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đón nhận bốn chữ ‘tàn hoa bại liễu’ này! Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể sánh ngang bốn chữ ‘dâm oa đãng phụ’ thôi sao?
Danh tiết mất sạch trong một đêm quả là một sự thật quá tàn nhẫn...
Ta ôm suy nghĩ này trong đầu, uể oải đứng dậy. Thanh Vận vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, ta sờ sờ trán hắn thấy đã hết sốt nên mới yên lòng. Nhưng Thanh Vận không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Rốt cục ta hết hy vọng buông hắn ra, vừa bước xuống giường tính xỏ giày vào đã thấy dưới đất văng đầy mảnh kẹo gương.
Không cần nghĩ cũng biết là của Đoạn Tang Mặc mua đến tính tạo bất ngờ cho ta, ai ngờ vừa vào phòng đã thấy ta với Thanh Vận cô nam quả nữ cùng nằm một giường nên khiếp sợ đánh rơi. Nhưng đây không phải lỗi của ta mà? Chẳng lẽ bảo ta thấy Thanh Vận chết mà không cứu? Hơn nữa, do hắn không gõ cửa đã tùy tiện xông vào! Nếu biết gõ cửa thì đã không chứng kiến cảnh tượng không này rồi?
Ta yếu ớt lê từng bước ra mở cửa phòng. Không ngoài dự đoán, Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc đang chờ ở ngoài cửa. Thanh Dạ nhìn ta vẫn không khác gì ngày thường khiến ta không khỏi tức giận, xem ra Thanh Dạ quả thực không hề quan tâm ta ngủ với ai, sự thật như thế quá tàn nhẫn.
Nhưng vì sao Đoạn Tang Mặc nhìn ta có vẻ... Đau đớn vô cùng?
“Sư huynh, huynh chăm sóc sư phụ một lát, ta về đạo quán lấy vài thứ." Dứt lời ta kéo Đoạn Tang Mặc ra khỏi huyện nha.
Đến giờ Thanh Vận còn chưa tỉnh lại, chỉ sợ cơ hội tỉnh lại quá xa vời, hy vọng duy nhất chỉ đành ký thác vào Càn Khôn Bí Ngữ. Còn mấy ngày nữa nên phải nghiên cứu trước, đừng để đến tận đêm trăng tròn lâm trận mới xem, đẩy mình vào thế nước tới chân mới nhảy, không chừng sẽ bị chê cười giống Thanh Vận ngày đó.
Dọc đường đi, Đoạn Tang Mặc không nói một câu, mặc ta lôi đi. Ta cũng hơi phiền não, cặp mắt đau xót vừa rồi không phải tưởng tượng. Ta là thầy dạy vỡ lòng chuyện nam nữ cho Đoạn Tang Mặc, ngoại trừ ta với mẹ hắn ra, hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào khác, không biết hắn có lầm tình cảm sư tỷ đệ thành tình yêu nam nữ không đây?
Lần trước ta vờ xấu hổ đuổi hắn đi, lúc này phải dùng chiêu gì đây? Chẳng lẽ nói ta với Thanh Vận thật tâm yêu nhau, cầu ngươi thành toàn?
Không không không, ta điên khùng gì chứ!
Cho dù muốn gạt Đoạn Tang Mặc cũng không nên dính líu đến Thanh Vận xấu xa! Chuyện đó thật thiếu suy nghĩ!!
Hai người trầm mặc trở về đạo quán, vừa bước vào đạo quán tính về phòng Thanh Vận thì cánh tay ta lại bị Đoạn Tang Mặc giữ chặt.
“Sao vậy? Sư đệ?" Ta quay đầu buồn bực hỏi.
Đến lúc tính sổ?
Ta vẫn chưa làm gì sai trái với Đoạn Tang Mặc a...
Đoạn Tang Mặc thần sắc phức tạp nhìn ta, hỏi gặn từng chữ một: “Sư tỷ thích sư phụ sao?"
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!!" Ta giận!
Ta tệ vậy sao! Thích cái loại hay ra vẻ đạo mạo như Thanh Vận?!?!
“Nếu không thích thì vì sao ngủ chung với sư phụ? Chẳng lẽ tính sinh con với sư phụ?" Đoạn Tang Mặc dây dưa không ngừng.
“Phụt..." Ta nghe xong không nhịn được nên bật cười thành tiếng.
Đoạn Tang Mặc ăn nhầm thứ gì sao! Ngủ chung sẽ sinh con, vậy nạo thai bao nhiêu cho vừa? Thật không hiểu Đoạn Tang Mặc rất ngây thơ hay ngu ngốc...
“Sư tỷ cười cái gì?" Đoạn Tang Mặc hờn giận nhăn mặt.
Xem ra ta phải dạy dỗ tiểu sư đệ đơn thuần này đến nơi đến chốn mới được...
Ta ra vẻ ngả ngớn vươn tay nắm cằm Đoạn Tang Mặc, cười duyên nói: “Sư đệ, nam nữ chỉ cần ngủ chung là sinh con đơn giản vậy sao?" Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo sao? Nam nữ ngủ chung ngoại trừ sinh con còn có thể bị nhốt rọ heo thả trôi sông đó...
Đoạn Tang Mặc kinh ngạc vì bị đùa giỡn nhưng rồi cặp mắt trở nên thâm trầm khác thường, ánh mắt bỗng sắc bén: “Không chỉ sinh con đơn giản như vậy... Chẳng lẽ sư tỷ và sư phụ còn làm thế này sao?" Dứt lời, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoạn Tang Mặc kéo vào lòng, ngay sau đó môi bị một thứ mềm mềm lạnh lạnh ngăn lại.
“..." Ta khiếp sợ mở to mắt nhìn cặp mắt đen nhánh trước mặt, toàn thân cứng ngắc.
Trong đầu chỉ còn sót lại một kết luận đó là...
Ta bị Đoạn Tang Mặc lợi dụng!
Bờ môi bị chặn lại một cách ngờ nghệch, lúc ai đó cáu giận khẽ cắn ta, rốt cục ta hết khiếp sợ và định thần lại, kịp thời đẩy Đoạn Tang Mặc ra trước khi hắn muốn tiến thêm bước nữa. Ta sờ đôi môi rồi đau đớn nhìn Đoạn Tang Mặc.
Ta vẫn nghĩ Đoạn Tang Mặc là sư đệ đơn thuần dễ bị tổn thương nhưng đã quên hắn cũng là một nam nhân! Nam nhân tất cả đều là sói!! Cừu nhỏ, thỏ nhỏ gì đó căn bản không tồn tại, ta còn ngây ngốc bị vẻ ngoài hiền lành của Đoạn Tang Mặc đánh lừa!!
Rơi lệ đầy mặt...
Tổ sư tại thượng, đây chính là nụ hôn đầu của ta...
Đoạn Tang Mặc thấy ta khiếp sợ còn thản nhiên tự đắc, cười cười hỏi ta: “Cho nên, sư tỷ hiện tại còn xấu hổ khi thân mật với ta sao?"
“..."
A a a a...
Ta muốn bứt tóc...
Tiểu tử Đoạn Tang Mặc này được tiện nghi lại còn dám khoe mẽ...
Ta hận mình ngày đó không nên vờ xấu hổ với hắn, hận mình không nên đùa giỡn với đại sói xám giả làm cừu non. Nếu ông trời cho ta một cơ hội nữa, ta tin mình sẽ xem Đoạn Tang Mặc là sói mà hết sức đề phòng.
Nhưng giờ nói gì cũng đã quá muộn...
Sói đã đến...
Ta hít một hơi thật sâu trấn áp cảm xúc, kế đó chậm rãi nghiêng người. Vì Thanh Vận bị thương sau đầu nên phải nằm nghiêng, ta chậm rãi dán mình lên lưng hắn, ôm thân hình đang run run của hắn.
Cơ thể Thanh Vận cũng không lạnh lắm nhưng vẫn run rẩy không ngừng, nội sam cũng hơi ẩm ướt vì mồ hôi lạnh. Ta vừa dán mình lên lưng hắn thì cơ thể của Thanh Vận lập tức nhích lại gần một cách không tự chủ. Ta không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng nên ép sát vào lưng hắn. Ngay cả ta cũng không biết mình muốn sưởi ấm cho hắn hay muốn ép chết hắn...
Thanh Vận bị ta ép sát nên hơi ngộp, tính giãy dụa muốn thoát ra khiến ta trượt sang một bên. Ta không bận tâm đến chuyện đó mà vội vàng che kín đầu hắn để khi hắn quay đầu khỏi làm động vết thương. Cũng may Thanh Vận xoay người qua bên kia, vì thế ta cũng mặc kệ, dù sao vẫn nằm nghiêng không thoải mái chút nào.
Ta ôm chặt thân mình đang run rẩy của Thanh Vận lần nữa, kỳ này hắn không giãy dụa, ngoan ngoãn để ta ôm. Một lát sau thân mình Thanh Vận cũng dịu lại đồng thời tay ta bị một đôi tay hơi lạnh cầm chặt. Kế đó ta nghe được một câu khiến lòng can đảm của ta rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Mẹ..." Tiếng gọi chua xót, có chút bất lực.
“..."
Ta tha thiết tự hỏi gân xanh của mình gần đây có khoẻ hay không. Đám gân xanh nói cho ta biết bọn nó khỏe lắm, thứ không khỏe là trái tim của ta, nó có chút bi thương vì một hoàng hoa khuê nữ đã thất thân sưởi ấm cho người ta còn bị gọi là mẹ...
“Mẹ..." Thanh Vận hơi bất an vì không ai đáp lại nên lại gọi thêm tiếng nữa, bàn tay cũng xiết chặt hơn.
Ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh. Ta âm thầm nhắc mình bình tĩnh, Thanh Vận gọi ta là mẹ chứng tỏ đang thấy ấm áp. Đây là dấu hiệu không tốt mà cũng không xấu, nó khiến ta biết hắn chịu nhiều áp lực rất lớn.
“Ngoan, Vận nhi ngoan... Mẹ ở đây..." Lần này rốt cục gân xanh cũng thân thiết ra chào hỏi ta, ta cố gắng trấn an gân xanh, nói cho chúng biết ta là bụng tể tướng có thể chèo thuyền, không thể so đo với người đang mê man, thiếu tỉnh táo.
Thanh Vận nghe ta đáp lại mới dằn nỗi sợ hãi xuống rồi an tâm ngủ tiếp nhưng vẫn nắm chặt tay của ta không buông...
Ta ôm Thanh Vận cố gắng nguôi ngoai "vui sướng" vì được làm mẹ người ta, hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi buồn ngủ và ngủ thiếp đi. Ý nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ của ta là thì ra nằm trên giường có lợi hơn gục dưới đất.
Trời sáng, ta bị đánh thức bởi tiếng rớt của một vật nặng. Ta ngái ngủ mở mắt ra nhìn hai người trước mặt, Thanh Dạ hơi mệt mỏi còn Đoạn Tang Mặc vẫn tuấn mỹ như thường. Tuy diện mạo hai người khác nhau nhưng giờ phút này thái độ nhìn ta rất khó tin. Phải nói biểu tình của Đoạn Tang Mặc là kinh ngạc nhất, ánh mắt trừng lớn còn miệng thì có thể nhét được một quả trứng gà vào.
“Mọi người sao vậy?" Ta mê man nhìn hai người đang vô cùng khó hiểu.
Giường cũng hơi lộn xộn, gối đầu không có nhưng đã làm sao? Đến tột cùng là vì sao? Ta vắt hết óc suy nghĩ. Khi ta lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của hai chữ vì sao thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh...
Lúc này đây, ta quần áo không chỉnh tề nằm trên giường Thanh Vận, đáng buồn hơn là không biết từ khi nào ta từ tư thế ôm lưng Thanh Vận chuyển thành áp lưng vào lòng hắn. Đầu gối lên tay Thanh Vận, như uyên ương gần gũi nhau.
Thanh Vận hôn mê bất tỉnh đương nhiên sẽ không để mặc ta làm càn, vậy thì chỉ có thể khẳng định ta đã chủ động ép uổng Thanh Vận! Vỡ lẽ ra điều này xong thật ta chỉ muốn chết cho rồi...
“Ha ha... Sư huynh... Sớm a... Sư đệ... Thật sớm thật sớm..." Ta gượng cười ngồi dậy, kì thực lưng đã lạnh như băng.
Chuyện này không cần giải thích cũng đừng mong che giấu, sự thật đã hiển hiện trước mắt! Ta chủ động ép uổng Thanh Vận là thật!!
Thanh Dạ trầm mặc quay lưng lại với ta ôn nhu nói: “Tiểu Thất, mau mặc quần áo, đừng để cảm lạnh..." Dứt lời xoay người ra ngoài.
Giờ chỉ còn lại mỗi xú tiểu tử Đoạn Tang Mặc vẫn đeo bộ mặt khó tin nhìn ta, đôi môi mỏng méo xệch, mấp máy muốn nói nhưng chẳng thành lời. Thanh Dạ vốn đã ra khỏi phòng từ lâu bỗng quay lại lôi Đoạn Tang Mặc ra ngoài.
Lúc này ta mới cảm thấy hơi lạnh bèn vội cầm đạo bào để bên giường tính mặc vào, đúng lúc nhìn lại mình lúc này quần áo xộc xệch, thậm chí một vạt áo hở ra đến tận xương quai xanh, lộ hơn phân nửa phong tư xinh đẹp tuyệt trần.
Đen mặt...
Kỳ thật từ lúc ta trèo lên giường Thanh Vận đã xem như thất thân! Nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đón nhận bốn chữ ‘tàn hoa bại liễu’ này! Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể sánh ngang bốn chữ ‘dâm oa đãng phụ’ thôi sao?
Danh tiết mất sạch trong một đêm quả là một sự thật quá tàn nhẫn...
Ta ôm suy nghĩ này trong đầu, uể oải đứng dậy. Thanh Vận vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, ta sờ sờ trán hắn thấy đã hết sốt nên mới yên lòng. Nhưng Thanh Vận không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Rốt cục ta hết hy vọng buông hắn ra, vừa bước xuống giường tính xỏ giày vào đã thấy dưới đất văng đầy mảnh kẹo gương.
Không cần nghĩ cũng biết là của Đoạn Tang Mặc mua đến tính tạo bất ngờ cho ta, ai ngờ vừa vào phòng đã thấy ta với Thanh Vận cô nam quả nữ cùng nằm một giường nên khiếp sợ đánh rơi. Nhưng đây không phải lỗi của ta mà? Chẳng lẽ bảo ta thấy Thanh Vận chết mà không cứu? Hơn nữa, do hắn không gõ cửa đã tùy tiện xông vào! Nếu biết gõ cửa thì đã không chứng kiến cảnh tượng không này rồi?
Ta yếu ớt lê từng bước ra mở cửa phòng. Không ngoài dự đoán, Thanh Dạ và Đoạn Tang Mặc đang chờ ở ngoài cửa. Thanh Dạ nhìn ta vẫn không khác gì ngày thường khiến ta không khỏi tức giận, xem ra Thanh Dạ quả thực không hề quan tâm ta ngủ với ai, sự thật như thế quá tàn nhẫn.
Nhưng vì sao Đoạn Tang Mặc nhìn ta có vẻ... Đau đớn vô cùng?
“Sư huynh, huynh chăm sóc sư phụ một lát, ta về đạo quán lấy vài thứ." Dứt lời ta kéo Đoạn Tang Mặc ra khỏi huyện nha.
Đến giờ Thanh Vận còn chưa tỉnh lại, chỉ sợ cơ hội tỉnh lại quá xa vời, hy vọng duy nhất chỉ đành ký thác vào Càn Khôn Bí Ngữ. Còn mấy ngày nữa nên phải nghiên cứu trước, đừng để đến tận đêm trăng tròn lâm trận mới xem, đẩy mình vào thế nước tới chân mới nhảy, không chừng sẽ bị chê cười giống Thanh Vận ngày đó.
Dọc đường đi, Đoạn Tang Mặc không nói một câu, mặc ta lôi đi. Ta cũng hơi phiền não, cặp mắt đau xót vừa rồi không phải tưởng tượng. Ta là thầy dạy vỡ lòng chuyện nam nữ cho Đoạn Tang Mặc, ngoại trừ ta với mẹ hắn ra, hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào khác, không biết hắn có lầm tình cảm sư tỷ đệ thành tình yêu nam nữ không đây?
Lần trước ta vờ xấu hổ đuổi hắn đi, lúc này phải dùng chiêu gì đây? Chẳng lẽ nói ta với Thanh Vận thật tâm yêu nhau, cầu ngươi thành toàn?
Không không không, ta điên khùng gì chứ!
Cho dù muốn gạt Đoạn Tang Mặc cũng không nên dính líu đến Thanh Vận xấu xa! Chuyện đó thật thiếu suy nghĩ!!
Hai người trầm mặc trở về đạo quán, vừa bước vào đạo quán tính về phòng Thanh Vận thì cánh tay ta lại bị Đoạn Tang Mặc giữ chặt.
“Sao vậy? Sư đệ?" Ta quay đầu buồn bực hỏi.
Đến lúc tính sổ?
Ta vẫn chưa làm gì sai trái với Đoạn Tang Mặc a...
Đoạn Tang Mặc thần sắc phức tạp nhìn ta, hỏi gặn từng chữ một: “Sư tỷ thích sư phụ sao?"
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!!" Ta giận!
Ta tệ vậy sao! Thích cái loại hay ra vẻ đạo mạo như Thanh Vận?!?!
“Nếu không thích thì vì sao ngủ chung với sư phụ? Chẳng lẽ tính sinh con với sư phụ?" Đoạn Tang Mặc dây dưa không ngừng.
“Phụt..." Ta nghe xong không nhịn được nên bật cười thành tiếng.
Đoạn Tang Mặc ăn nhầm thứ gì sao! Ngủ chung sẽ sinh con, vậy nạo thai bao nhiêu cho vừa? Thật không hiểu Đoạn Tang Mặc rất ngây thơ hay ngu ngốc...
“Sư tỷ cười cái gì?" Đoạn Tang Mặc hờn giận nhăn mặt.
Xem ra ta phải dạy dỗ tiểu sư đệ đơn thuần này đến nơi đến chốn mới được...
Ta ra vẻ ngả ngớn vươn tay nắm cằm Đoạn Tang Mặc, cười duyên nói: “Sư đệ, nam nữ chỉ cần ngủ chung là sinh con đơn giản vậy sao?" Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo sao? Nam nữ ngủ chung ngoại trừ sinh con còn có thể bị nhốt rọ heo thả trôi sông đó...
Đoạn Tang Mặc kinh ngạc vì bị đùa giỡn nhưng rồi cặp mắt trở nên thâm trầm khác thường, ánh mắt bỗng sắc bén: “Không chỉ sinh con đơn giản như vậy... Chẳng lẽ sư tỷ và sư phụ còn làm thế này sao?" Dứt lời, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoạn Tang Mặc kéo vào lòng, ngay sau đó môi bị một thứ mềm mềm lạnh lạnh ngăn lại.
“..." Ta khiếp sợ mở to mắt nhìn cặp mắt đen nhánh trước mặt, toàn thân cứng ngắc.
Trong đầu chỉ còn sót lại một kết luận đó là...
Ta bị Đoạn Tang Mặc lợi dụng!
Bờ môi bị chặn lại một cách ngờ nghệch, lúc ai đó cáu giận khẽ cắn ta, rốt cục ta hết khiếp sợ và định thần lại, kịp thời đẩy Đoạn Tang Mặc ra trước khi hắn muốn tiến thêm bước nữa. Ta sờ đôi môi rồi đau đớn nhìn Đoạn Tang Mặc.
Ta vẫn nghĩ Đoạn Tang Mặc là sư đệ đơn thuần dễ bị tổn thương nhưng đã quên hắn cũng là một nam nhân! Nam nhân tất cả đều là sói!! Cừu nhỏ, thỏ nhỏ gì đó căn bản không tồn tại, ta còn ngây ngốc bị vẻ ngoài hiền lành của Đoạn Tang Mặc đánh lừa!!
Rơi lệ đầy mặt...
Tổ sư tại thượng, đây chính là nụ hôn đầu của ta...
Đoạn Tang Mặc thấy ta khiếp sợ còn thản nhiên tự đắc, cười cười hỏi ta: “Cho nên, sư tỷ hiện tại còn xấu hổ khi thân mật với ta sao?"
“..."
A a a a...
Ta muốn bứt tóc...
Tiểu tử Đoạn Tang Mặc này được tiện nghi lại còn dám khoe mẽ...
Ta hận mình ngày đó không nên vờ xấu hổ với hắn, hận mình không nên đùa giỡn với đại sói xám giả làm cừu non. Nếu ông trời cho ta một cơ hội nữa, ta tin mình sẽ xem Đoạn Tang Mặc là sói mà hết sức đề phòng.
Nhưng giờ nói gì cũng đã quá muộn...
Sói đã đến...
Tác giả :
Luân Hãm