Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình - Phiền Lạc
Chương 37
“Không phải… Là… Uhm…"
Lời giải thích Thường Tiếu còn chưa kịp nói ra miệng, liền cảm thấy bụng một mảnh lạnh lẽo, đôi môi ấm áp của Vũ Văn Tuấn áp lên vết sẹo của cậu, cảm thấy có một vật thể mềm mại đang ở trên bụng mình không ngừng chơi đùa vỗ về, cậu một trận thất thần.
Bàn tay Vũ Văn Tuấn ở giữa hai chân Thường Tiếu xoa nắn vài cái, sau đó liền nhanh chóng luồn tay vào quần ngủ của cậu, cầm lấy chỗ cực nóng kia, dục vọng đã bắt đầu cương cứng khiến hắn thực hài lòng, đứa nhỏ có phản ứng, so với lần trước xem như có tiến bộ.
Quần ngủ bị kéo xuống, Vũ Văn Tuấn một bên dùng lưỡi liếm vết sẹo kia, một bên lấy tay âu yên dục vọng của Thường Tiếu.
“Vũ Văn Tuấn, không cần làm vậy…."
Hạ thể mát lạnh khiến cho Thường Tiếu hoảng sợ hoàn hồn, âu yếm kia lại làm cho câu vừa thoải mái vừa ngượng ngùng vô cùng, cậu cuộn tròn thân thể, tránh đi nhiệt tình của Vũ Văn Tuấn.
Ở thời khắc mấu chốt bị cự tuyệt, tâm tình Vũ Văn Tuấn thế nào không cần nói cũng biết, hắn đem Thường Tiếu đặt ở dưới thân, lạnh giọng hỏi, “Vẫn còn nghĩ đến Trữ học trưởng của ngươi?"
“Anh đang nói gì vậy?"
“Không phải sao? Vừa rồi còn đem lễ vật cho y, muốn cùng y nối lại tình xưa sao?"
Thường Tiếu mặt đỏ cả lên.
“Nguyên lai anh đã thấy tất cả? Tôi đem quà tặng cho anh ấy kì thật là muốn buông bỏ đoạn tình cảm kia, khi đó tôi thật ngốc, không biết thứ tình cảm kia là ngưỡng mộ, không phải thích."
Tâm tình Vũ Văn Tuấn lập tức tốt lên, nhưng miệng lại hừ nói, “Ngươi vẫn luôn ngu ngốc!"
Đứa nhỏ hai má vì tình dục càng thêm hồng nhuận, Vũ Văn Tuấn nhịn không được cúi người hôn lên..
Hương vị không tồi, xem ra bồi dưỡng phù hợp vẫn rất cần thiết.
Đầu lưỡi bá đạo luồn vào miệng Thường Tiếu, đồng thời bàn tay ở dưới thân cậu cũng không ngừng xoa nắn, hắn không tin bằng kĩ xảo của hắn Thường Tiếu lại có thể không tiếc mà đẩy ra, Lăng Tiêu cung mấy ngàn cung chúng đều vì hắn lấy mạng thị tòng, chẳng lẽ hắn lại không thể đối phó với một tiểu sủng vật như vậy sao?
“Vũ…. Vũ Văn Tuấn, anh…. Nếu anh không thương tôi, thì…. Không cần như vậy….."
Bị hôn đến thở hồng hộc, Thường Tiếu hơn nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Bàn tay vuốt ve không hề dừng lại, đầu lưỡi Vũ Văn Tuấn vẫn như trước chu du bốn phía trong miệng Thường Tiếu, di chuyển về sau một chút, hắn nói, “Ta cố ý từ mấy ngàn năm trước chạy đến đây tìm ngươi, còn chưa đủ chứng minh tình yêu của ta sao?"
“Không phải, trước kia anh nói đến tìm Thanh Ti, kết quả lại cùng những người phụ nữ khác lêu lổng, còn thiếu chút nữa tổn thương cậu ấy, Vũ Văn Tuấn, tình yêu của anh một chút cũng không đáng tin cậy…."
Cậu thật sự rất thích Vũ Văn Tuấn, nhưng nghĩ lại những việc xấu của hắn, Thường Tiếu liền cho rằng phải có thời gian khảo nghiệm, dù sao, trước đây Vũ Văn Tuấn có rất nhiều tình nhân, cho nên tình yêu của hắn rất nông cạn.
Quả nhiên, bạo quân bắt đầu nổi trận lôi đình.
“Thường Tiếu!"
“Có!"
Nghe đứa nhỏ trả lời rõ ràng lưu loát, đôi mắt Vũ Văn Tuấn liền tràn ngập quang huy nhu hòa, đáng tiếc người luôn phản ứng trì độn kia lại không nhìn ra nét lo lắng chất chứa bên trong.
“Vậy ngươi nói đi, ta nên làm như thế nào mới có thể để ngươi cảm giác được sự chân thành của ta?"
“Thử việc a, thử việc ba tháng, nếu biểu hiện tốt, có thể kí hợp đồng, rồi sau một năm chuyển thành nhân viên chính thức, sau đó tôi mới quyết định có yêu anh hay không."
Như vậy có vẻ thỏa đáng hơn, trước đây Thanh Ti theo Vũ Văn Tuấn một năm mới bị hắn tổn thương, cho nên tính nhẫn nại của người này dưới tình huống bình thường sẽ không vượt qua một năm.
“Không được!"
Mọi tính toán ngay lập tức bị hai chữ vừa rồi của Vũ Văn Tuấn thẳng thừng bác bỏ.
“A Tiếu, đây không phải việc ngươi được lựa chọn, ta yêu ngươi, nên ngươi phải yêu ta, cả đời này trong mắt trong lòng ngươi chỉ có thể có một mình ta!"
Vũ Văn Tuấn kéo tay Thường Tiếu đưa đến chỗ dục vọng của hắn, ngữ khí cường ngạnh trở nên nhu hòa.
“Mấy tháng qua ta chưa chạm qua người khác, ngươi xem, chỉ khi ở trước mặt ngươi, nó mới oai hùng như thế."
Kì thật lúc vừa mới quay về, Vũ Văn Tuấn đã sủng hạnh không ít thị thiếp của mình, bất quá từ khi hắn bắt đầu tưởng niệm Thường Tiếu thì không còn như thế nữa, thế nhưng hắn không ngốc đến mức tự vạch trần chuyện xấu của mình.
Chạm đến dục vọng mạnh mẽ đang ngẩng cao của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu lập tức đỏ mặt, cậu muốn rút tay về, lại bị Vũ Văn Tuấn nhanh tay nắm chặt.
“Giúp ta hảo hảo an ủi nó!"
“Vũ Văn Tuấn, anh thật bá đạo…"
Vũ Văn Tuấn ở chỗ hơi sưng của Thường Tiếu nhẹ nhàng bóp một chút, nhìn thấy cậu thân mình khẽ run, hắn lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.
“Đêm nay ta sẽ cho ngươi hảo hảo hưởng thụ sự bá đạo của ta."
Có linh tính Vũ Văn Tuấn sẽ áp dụng thủ đoạn cường ngạnh, Thường Tiếu vội vàng nói, “Không phải nói sẽ thử việc trước sao? Hiện tại không thể…."
“Thử việc cũng phải có tiền lương chứ, vậy chi trước đi."
“Không… Ân…."
Đứng trước kĩ thuật giường chiếu cao siêu của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu rất nhanh đã quăng mũ cởi giáp, giãy dụa của cậu chỉ mang tính tượng trưng, sau đó liền rơi vào sự nhiệt tình vô hạn của Vũ Văn Tuấn, sau khi thỏa tình phóng túng thì trầm trầm tiến vào mộng đẹp, giữa cơn mê man cậu còn lẩm bẩm nói, “Vũ Văn Tuấn, công việc này phải làm cả đời đó."
“Chỉ cần đãi ngộ tốt, chung thân thì chung thân."
Thế nhưng người đang bước một nửa vào mộng đẹp kia lại không hiểu được hàm ý của cái gọi là đãi ngộ tốt, cậu chính là khờ dại nghĩ Vũ Văn Tuấn có thể bỏ qua phồn hoa trước kia, một lần nữa quay lại tìm cậu, tình yêu của hắn đã bắt đầu từ thiển nhập thâm, vậy cho kẻ bá đạo này một lần cơ hội cũng tốt, nếu thử việc không hợp thì đạp đi cũng không muộn….
“A Tiếu, cậu đừng sinh khí, tôi nghĩ Cung chủ không cố ý trêu chọc người khác đâu, là cô gái đó tự bám theo."
Nghe được lời Thanh Ti an ủi, Thường Tiếu thu hồi ánh mắt, Vũ Văn Tuấn bên kia đang cùng mấy thiếu nữ trò chuyện hăng say, còn có một nữ sinh y phục hở nửa lộ liễu tựa vào người hắn.
“Tôi không giận, nếu cứ phải vì mấy chuyện này mà tức giận, vậy thì hai mươi bốn giờ tôi đều như đang trong núi lửa còn gì."
Từ đêm đó, sau khi Vũ Văn Tuấn ở trên giường đối với cậu vừa đánh vừa xoa, liền không có ý rời đi, về sau cậu đưa Vũ Văn Tuấn đến giới thiệu cho Ứng Húc, Ứng Húc ban đầu lầm tưởng hắn là Vũ Văn Tuần, hỏi qua mới biết chỉ là người giống người thôi, lúc nói chuyện với hắn, Ứng Húc nhìn ra hắn là người tài giỏi bất phàm, Vũ Văn Tuấn cũng không giấu diếm, thẳng thắn thành khẩn nói chuyện trước kia, bởi vì Ứng Húc chăm sóc Thường Tiếu rất tốt, cho nên Vũ Văn Tuấn đối với người anh này coi như hài lòng.
Ứng Húc không cho Vũ Văn Tuấn làm vệ sĩ, mà mời hắn làm trợ lý riêng của Thường Tiếu, Vũ Văn Tuấn đối với việc điều hành công ty dốt đặc cán mai, bất quá việc này không làm khó được hắn, năm đó cả giang hồ rộng lớn đều nằm trong tay hắn, huống chi hiện tại chỉ là một công ty nho nhỏ?
Có một trợ lý vừa thông minh lại chăm chỉ bên người, công việc của Thường Tiếu càng trở nên đơn giản, đây chính là dụng ý ban đầu của Ứng Húc, y nhìn ra được năng lực của Vũ Văn Tuấn, có một người như vậy ở bên cạnh em trai, Thường Tiếu chỉ cần chờ sung rụng là được.
Thường Tiếu cứ như vậy bị anh trai cùng tình nhân lén lút dứt khoát bán đi.
Điều duy nhất khiến cho Ứng Húc bất mãn là tác phong phong lưu của Vũ Văn Tuấn, vào công ty chưa được bao lâu, tất cả nữ nhân viên đều trở thành người hâm mộ của hắn, mỗi ngày quà tặng gửi đến hắn so với những văn kiện cần hắn xử lý còn nhiều hơn, cái này cũng chưa tính, mấy buổi tiệc rượu hắn đều tham gia, mà Ứng Húc cũng không thể nói gì, vì xã giao cũng là một phần công việc, có hắn thì Thường Tiếu sẽ không phải ứng phó với mấy kẻ lọc lõi trên thương trường.
Mỗi lần nhìn thấy Vũ Văn Tuấn trong lúc giao thiệp với tuấn nam mỹ nữ mà quên cả trời đất, mà ánh mắt Thường Tiếu lại chăm chú vào những món ăn mà nó thích, đối với tất cả những việc xấu của Vũ Văn Tuấn làm như không thấy, Ứng Húc liền cảm thấy trọng trách trên vai của mình vẫn còn gánh nặng đường xa.
Em trai ngốc ngếch có biết hay không, đôi khi giám sát hợp lý cũng là một điều cần thiết.
Tiệc rượu đêm nay vốn là của bạn bè Vũ Văn Tuần, Thường Tiếu đều quen biết bọn họ cho nên được mời đến đây, Ứng Húc và Vũ Văn Tuần còn một ít chuyện làm ăn phải bàn bạc với các ông chủ, còn Thường Tiếu và Thanh Ti thì ngồi tán gẫu, Vũ Văn Tuấn cùng vài vị mỹ nữ nói chuyện vô cùng hăng say, giống như bọn họ đều đang bàn công việc.
Nghe tiếng cười duyên dáng không ngừng từ hướng của Vũ Văn Tuấn truyền tới, Ứng Húc thật sự nhịn không được, y nhăn mặt nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở Thường Tiếu.
“Coi chừng hắn chặt chẽ một chút, trợ lý của em lại đi câu dẫn người khác."
Thật sự là một đứa em trai ngu ngốc mà, khiến cho y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mẹ y sao lại cho rằng Thường Tiếu có thể cướp đi cái gì của y chứ? Y phát hiện dù thứ đó có là đồ vật của chính Thường Tiếu, nó cũng không dụng tâm xem chừng, lại còn bắt anh hai của mình nhắc nhở nữa chứ.
Lời giải thích Thường Tiếu còn chưa kịp nói ra miệng, liền cảm thấy bụng một mảnh lạnh lẽo, đôi môi ấm áp của Vũ Văn Tuấn áp lên vết sẹo của cậu, cảm thấy có một vật thể mềm mại đang ở trên bụng mình không ngừng chơi đùa vỗ về, cậu một trận thất thần.
Bàn tay Vũ Văn Tuấn ở giữa hai chân Thường Tiếu xoa nắn vài cái, sau đó liền nhanh chóng luồn tay vào quần ngủ của cậu, cầm lấy chỗ cực nóng kia, dục vọng đã bắt đầu cương cứng khiến hắn thực hài lòng, đứa nhỏ có phản ứng, so với lần trước xem như có tiến bộ.
Quần ngủ bị kéo xuống, Vũ Văn Tuấn một bên dùng lưỡi liếm vết sẹo kia, một bên lấy tay âu yên dục vọng của Thường Tiếu.
“Vũ Văn Tuấn, không cần làm vậy…."
Hạ thể mát lạnh khiến cho Thường Tiếu hoảng sợ hoàn hồn, âu yếm kia lại làm cho câu vừa thoải mái vừa ngượng ngùng vô cùng, cậu cuộn tròn thân thể, tránh đi nhiệt tình của Vũ Văn Tuấn.
Ở thời khắc mấu chốt bị cự tuyệt, tâm tình Vũ Văn Tuấn thế nào không cần nói cũng biết, hắn đem Thường Tiếu đặt ở dưới thân, lạnh giọng hỏi, “Vẫn còn nghĩ đến Trữ học trưởng của ngươi?"
“Anh đang nói gì vậy?"
“Không phải sao? Vừa rồi còn đem lễ vật cho y, muốn cùng y nối lại tình xưa sao?"
Thường Tiếu mặt đỏ cả lên.
“Nguyên lai anh đã thấy tất cả? Tôi đem quà tặng cho anh ấy kì thật là muốn buông bỏ đoạn tình cảm kia, khi đó tôi thật ngốc, không biết thứ tình cảm kia là ngưỡng mộ, không phải thích."
Tâm tình Vũ Văn Tuấn lập tức tốt lên, nhưng miệng lại hừ nói, “Ngươi vẫn luôn ngu ngốc!"
Đứa nhỏ hai má vì tình dục càng thêm hồng nhuận, Vũ Văn Tuấn nhịn không được cúi người hôn lên..
Hương vị không tồi, xem ra bồi dưỡng phù hợp vẫn rất cần thiết.
Đầu lưỡi bá đạo luồn vào miệng Thường Tiếu, đồng thời bàn tay ở dưới thân cậu cũng không ngừng xoa nắn, hắn không tin bằng kĩ xảo của hắn Thường Tiếu lại có thể không tiếc mà đẩy ra, Lăng Tiêu cung mấy ngàn cung chúng đều vì hắn lấy mạng thị tòng, chẳng lẽ hắn lại không thể đối phó với một tiểu sủng vật như vậy sao?
“Vũ…. Vũ Văn Tuấn, anh…. Nếu anh không thương tôi, thì…. Không cần như vậy….."
Bị hôn đến thở hồng hộc, Thường Tiếu hơn nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Bàn tay vuốt ve không hề dừng lại, đầu lưỡi Vũ Văn Tuấn vẫn như trước chu du bốn phía trong miệng Thường Tiếu, di chuyển về sau một chút, hắn nói, “Ta cố ý từ mấy ngàn năm trước chạy đến đây tìm ngươi, còn chưa đủ chứng minh tình yêu của ta sao?"
“Không phải, trước kia anh nói đến tìm Thanh Ti, kết quả lại cùng những người phụ nữ khác lêu lổng, còn thiếu chút nữa tổn thương cậu ấy, Vũ Văn Tuấn, tình yêu của anh một chút cũng không đáng tin cậy…."
Cậu thật sự rất thích Vũ Văn Tuấn, nhưng nghĩ lại những việc xấu của hắn, Thường Tiếu liền cho rằng phải có thời gian khảo nghiệm, dù sao, trước đây Vũ Văn Tuấn có rất nhiều tình nhân, cho nên tình yêu của hắn rất nông cạn.
Quả nhiên, bạo quân bắt đầu nổi trận lôi đình.
“Thường Tiếu!"
“Có!"
Nghe đứa nhỏ trả lời rõ ràng lưu loát, đôi mắt Vũ Văn Tuấn liền tràn ngập quang huy nhu hòa, đáng tiếc người luôn phản ứng trì độn kia lại không nhìn ra nét lo lắng chất chứa bên trong.
“Vậy ngươi nói đi, ta nên làm như thế nào mới có thể để ngươi cảm giác được sự chân thành của ta?"
“Thử việc a, thử việc ba tháng, nếu biểu hiện tốt, có thể kí hợp đồng, rồi sau một năm chuyển thành nhân viên chính thức, sau đó tôi mới quyết định có yêu anh hay không."
Như vậy có vẻ thỏa đáng hơn, trước đây Thanh Ti theo Vũ Văn Tuấn một năm mới bị hắn tổn thương, cho nên tính nhẫn nại của người này dưới tình huống bình thường sẽ không vượt qua một năm.
“Không được!"
Mọi tính toán ngay lập tức bị hai chữ vừa rồi của Vũ Văn Tuấn thẳng thừng bác bỏ.
“A Tiếu, đây không phải việc ngươi được lựa chọn, ta yêu ngươi, nên ngươi phải yêu ta, cả đời này trong mắt trong lòng ngươi chỉ có thể có một mình ta!"
Vũ Văn Tuấn kéo tay Thường Tiếu đưa đến chỗ dục vọng của hắn, ngữ khí cường ngạnh trở nên nhu hòa.
“Mấy tháng qua ta chưa chạm qua người khác, ngươi xem, chỉ khi ở trước mặt ngươi, nó mới oai hùng như thế."
Kì thật lúc vừa mới quay về, Vũ Văn Tuấn đã sủng hạnh không ít thị thiếp của mình, bất quá từ khi hắn bắt đầu tưởng niệm Thường Tiếu thì không còn như thế nữa, thế nhưng hắn không ngốc đến mức tự vạch trần chuyện xấu của mình.
Chạm đến dục vọng mạnh mẽ đang ngẩng cao của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu lập tức đỏ mặt, cậu muốn rút tay về, lại bị Vũ Văn Tuấn nhanh tay nắm chặt.
“Giúp ta hảo hảo an ủi nó!"
“Vũ Văn Tuấn, anh thật bá đạo…"
Vũ Văn Tuấn ở chỗ hơi sưng của Thường Tiếu nhẹ nhàng bóp một chút, nhìn thấy cậu thân mình khẽ run, hắn lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.
“Đêm nay ta sẽ cho ngươi hảo hảo hưởng thụ sự bá đạo của ta."
Có linh tính Vũ Văn Tuấn sẽ áp dụng thủ đoạn cường ngạnh, Thường Tiếu vội vàng nói, “Không phải nói sẽ thử việc trước sao? Hiện tại không thể…."
“Thử việc cũng phải có tiền lương chứ, vậy chi trước đi."
“Không… Ân…."
Đứng trước kĩ thuật giường chiếu cao siêu của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu rất nhanh đã quăng mũ cởi giáp, giãy dụa của cậu chỉ mang tính tượng trưng, sau đó liền rơi vào sự nhiệt tình vô hạn của Vũ Văn Tuấn, sau khi thỏa tình phóng túng thì trầm trầm tiến vào mộng đẹp, giữa cơn mê man cậu còn lẩm bẩm nói, “Vũ Văn Tuấn, công việc này phải làm cả đời đó."
“Chỉ cần đãi ngộ tốt, chung thân thì chung thân."
Thế nhưng người đang bước một nửa vào mộng đẹp kia lại không hiểu được hàm ý của cái gọi là đãi ngộ tốt, cậu chính là khờ dại nghĩ Vũ Văn Tuấn có thể bỏ qua phồn hoa trước kia, một lần nữa quay lại tìm cậu, tình yêu của hắn đã bắt đầu từ thiển nhập thâm, vậy cho kẻ bá đạo này một lần cơ hội cũng tốt, nếu thử việc không hợp thì đạp đi cũng không muộn….
“A Tiếu, cậu đừng sinh khí, tôi nghĩ Cung chủ không cố ý trêu chọc người khác đâu, là cô gái đó tự bám theo."
Nghe được lời Thanh Ti an ủi, Thường Tiếu thu hồi ánh mắt, Vũ Văn Tuấn bên kia đang cùng mấy thiếu nữ trò chuyện hăng say, còn có một nữ sinh y phục hở nửa lộ liễu tựa vào người hắn.
“Tôi không giận, nếu cứ phải vì mấy chuyện này mà tức giận, vậy thì hai mươi bốn giờ tôi đều như đang trong núi lửa còn gì."
Từ đêm đó, sau khi Vũ Văn Tuấn ở trên giường đối với cậu vừa đánh vừa xoa, liền không có ý rời đi, về sau cậu đưa Vũ Văn Tuấn đến giới thiệu cho Ứng Húc, Ứng Húc ban đầu lầm tưởng hắn là Vũ Văn Tuần, hỏi qua mới biết chỉ là người giống người thôi, lúc nói chuyện với hắn, Ứng Húc nhìn ra hắn là người tài giỏi bất phàm, Vũ Văn Tuấn cũng không giấu diếm, thẳng thắn thành khẩn nói chuyện trước kia, bởi vì Ứng Húc chăm sóc Thường Tiếu rất tốt, cho nên Vũ Văn Tuấn đối với người anh này coi như hài lòng.
Ứng Húc không cho Vũ Văn Tuấn làm vệ sĩ, mà mời hắn làm trợ lý riêng của Thường Tiếu, Vũ Văn Tuấn đối với việc điều hành công ty dốt đặc cán mai, bất quá việc này không làm khó được hắn, năm đó cả giang hồ rộng lớn đều nằm trong tay hắn, huống chi hiện tại chỉ là một công ty nho nhỏ?
Có một trợ lý vừa thông minh lại chăm chỉ bên người, công việc của Thường Tiếu càng trở nên đơn giản, đây chính là dụng ý ban đầu của Ứng Húc, y nhìn ra được năng lực của Vũ Văn Tuấn, có một người như vậy ở bên cạnh em trai, Thường Tiếu chỉ cần chờ sung rụng là được.
Thường Tiếu cứ như vậy bị anh trai cùng tình nhân lén lút dứt khoát bán đi.
Điều duy nhất khiến cho Ứng Húc bất mãn là tác phong phong lưu của Vũ Văn Tuấn, vào công ty chưa được bao lâu, tất cả nữ nhân viên đều trở thành người hâm mộ của hắn, mỗi ngày quà tặng gửi đến hắn so với những văn kiện cần hắn xử lý còn nhiều hơn, cái này cũng chưa tính, mấy buổi tiệc rượu hắn đều tham gia, mà Ứng Húc cũng không thể nói gì, vì xã giao cũng là một phần công việc, có hắn thì Thường Tiếu sẽ không phải ứng phó với mấy kẻ lọc lõi trên thương trường.
Mỗi lần nhìn thấy Vũ Văn Tuấn trong lúc giao thiệp với tuấn nam mỹ nữ mà quên cả trời đất, mà ánh mắt Thường Tiếu lại chăm chú vào những món ăn mà nó thích, đối với tất cả những việc xấu của Vũ Văn Tuấn làm như không thấy, Ứng Húc liền cảm thấy trọng trách trên vai của mình vẫn còn gánh nặng đường xa.
Em trai ngốc ngếch có biết hay không, đôi khi giám sát hợp lý cũng là một điều cần thiết.
Tiệc rượu đêm nay vốn là của bạn bè Vũ Văn Tuần, Thường Tiếu đều quen biết bọn họ cho nên được mời đến đây, Ứng Húc và Vũ Văn Tuần còn một ít chuyện làm ăn phải bàn bạc với các ông chủ, còn Thường Tiếu và Thanh Ti thì ngồi tán gẫu, Vũ Văn Tuấn cùng vài vị mỹ nữ nói chuyện vô cùng hăng say, giống như bọn họ đều đang bàn công việc.
Nghe tiếng cười duyên dáng không ngừng từ hướng của Vũ Văn Tuấn truyền tới, Ứng Húc thật sự nhịn không được, y nhăn mặt nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở Thường Tiếu.
“Coi chừng hắn chặt chẽ một chút, trợ lý của em lại đi câu dẫn người khác."
Thật sự là một đứa em trai ngu ngốc mà, khiến cho y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mẹ y sao lại cho rằng Thường Tiếu có thể cướp đi cái gì của y chứ? Y phát hiện dù thứ đó có là đồ vật của chính Thường Tiếu, nó cũng không dụng tâm xem chừng, lại còn bắt anh hai của mình nhắc nhở nữa chứ.
Tác giả :
Phiền Lạc