Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Chương 9: Tiêu diệt
Bên trong "Bát quái chiêu hồn trận"...
Một vật màu đen từ trên trời rời xuống... "Uỳnh...uỳnh..."
- Thằng đạo sĩ thúi, dám nhốt tao vào Bái quái chiêu hồn trận, định phá tan hồn phách tao à? - Vật thể màu đen tiếp đất tạo ra một hố sâu lớn - là con nhện tinh.
Xung quanh là một cánh đồng rộng lớn trống trải, có vẻ là một không gian khác chứ không phải là sân trường như vừa nãy.
- Bát quái chiêu hồn trận vẫn có điểm yếu, phải có một tiểu đồng ngồi trấn giữ bên ngoài, vậy chỉ cần giết được thằng nhóc đó thì... - Mụ nhện có vẻ khá am hiểu về trận pháp này.
Đoạn mụ lẩm nhẩm gì đó giống như đang nói chuyện với ai. Phía ngoài trận pháp, Lâm vẫn ngồi trước đàn phép làm nhiệm vụ trấn giữ, nhưng trong bóng đen, một con nhện đen đang ẩn mình nhìn Lâm...
"Ầm..." Thiên tiếp đất, cách con nhện tinh khoảng vài chục bước chân.
- Đã vào trận pháp này rồi thì đừng mong thoát ra được. Chịu chết đi!
- Để coi... Nhốt tao vào đây rồi, có lẽ mày muốn diệt tao bằng mọi cách hoặc ít nhất là chết chung?
- Cũng thông minh đấy, hôm nay tao phải liều mạng với mày! BÁT ĐỒ TRẬN! - Thiên bắt quyết hô lớn.
Xung quanh chỗ hai người đứng bỗng dựng lên 8 lá cờ, trên mỗi lá cờ ghi một chữ Hán khác nhau: 乾 Càn, 兌 Đoài, 離 Ly, 震 Chấn, 巽 Tốn, 坎 Khảm, 艮 Cấn, 坤 Khôn ứng với 8 quẻ của một bát quái. Dưới chân họ xuất hiện một vòng bái quái lớn chu vi đến hơn mươi mét.
Ở sân trường...
Con nhện nãy giờ đang rình rập Lâm bắt đầu hành động, nó chỉ to bằng một con mèo và vẫn chưa có hình người. Nó nhỏm dậy, bò dần về phía Lâm trong khi cậu vẫn chú tâm giữ trận.
Lâm cảm thấy hơi ớn lạnh ở lưng, tiếp đó là cảm giác thấy một con vật to lớn đang bò trên lưng mình. Lâm đã biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hiện tại cậu không thể cử động mạnh được vì sẽ khiến trận pháp bị phá vỡ.
Con nhện vẫn thoải mái bò quanh người Lâm trong khi Lâm đang rất hoảng sợ và khó chịu. Lâm lắc mình trong vô thức để né tránh nó nhưng không được. Con nhện bò dần về phía cổ, chìa những chiếc răng sắc nhọn ra định cắn... Lâm cảm nhận được điều đó nhưng không thể làm gì hơn.
"Phập...!" không phải tiếng động của những chiếc răng găm vào da thịt mà là âm thanh của con dao sắc nhọn đâm vào con tiểu yêu đó. Nó giật giật mấy cái chân một lúc rồi chết hẳn, tan thành tro bụi...
- Tới trễ tí nữa là xong mày rồi Lâm à! Tại sao không báo cho tụi tao biết? Định lập công một mình à - Tuấn vừa lau con dao vừa nói.
- Đúng đó! Tụi tao mà tới trễ xíu nữa thì... - Nam và Cường cũng có vẻ hơi bực vì Lâm chơi đánh lẻ.
- Tụi bây... - Lâm ngước mắt nhìn ba thằng bạn, định nói nhưng nhanh chóng nhắm mắt đọc chú tiếp khi sực nhớ ra mình đang làm gì.
- Thôi tao hiểu rồi, để tụi tao canh chừng cho mày. Xong chuyện tính với chú! - Tuấn đã nhận ra nhiệm vụ của Lâm và quyết định để sau nói chuyện. Quan trọng bây giờ là phải để Lâm tập trung giữ "Bát quái chiêu hồn trận"
...
- "Thái thượng Thái Tinh,
Ứng biến vô đình.
Khu tà phục ma,
Đạo khí trường tồn
Cấp cấp như luật lệnh!"
- TỬ U TIỄN!! Thiên nhảy lên chỉ hai ngón tay vào giữa trán mụ nhện tinh... - PHÁ!!
"Đùng...!" vụ nổ mạnh đẩy văng hai người ra, mụ nhện đã bị thương khá nặng sau đòn đó. Thiên cũng tiêu hao "kha khá" sức lực khiến bây giờ gần như không còn đứng vững được nữa.
- Hừ...hừ...giỏi lắm...hự! Đánh tao bị thương nặng như vậy! Nhưng mày cũng hết sức rồi đúng không, sau khi ra đòn đó?
- Không cần lo cho tao, sức còn lại đủ giết mi rồi!
- Được, để coi mày diệt được tao không....muahahahaha...
- PHONG HỎA LỆNH! - Thiên lấy ra một tấm lệnh bài lớn tầm một bàn tay, có hai mặt ghi hai chữ "Phong" và "Hỏa"
Một luồng gió cuộn lấy tay Thiên, sau đó là ngọn lửa cuộn cực mạnh bao lấy cánh tay. Thiên lao nhanh đến, bằng tất cả sức lực cuối cùng của mình. Thiên giơ nắm đấm đầy lửa nhằm thẳng mặt mụ nhện...
"Ầm...!" cả hai lại văng ra một lần nữa, Thiên nằm bẹp dưới đất còn mụ nhện đang bị thiêu đốt dữ dội. Mụ gào thét trong vô vọng, cơ thể bốc cháy tạo ra một mùi khét khó chịu.
- VĨNH BIỆT SƯ PHỤ! - Mụ nhện la lớn rồi tan thành tro bụi.
- Hura thắng rồi! - Cả bọn bên ngoài đang theo dõi trận đấu qua kính chiếu yêu của Thiên vui mừng nhảy tưng tưng như U23 vào Chung kết.
- Được rồi, GIẢI TRẬN! - Lâm thở phào nhẹ nhõm rồi cho trận pháp dừng lại.
Bát quái giữa sân dần mờ lại, để lại khoảng sân trống như chưa có gì xảy ra. Thiên nằm giữa sân, sức lực đã bị vắt kiệt.
- Anh Thiên...anh Thiên! Tỉnh dậy đi! - Lâm lao đến lay mạnh.
- X...Xong...xong rồi! Con nhện bị tiêu diệt rồi...! - Thiên thều thào.
- Anh có sao không? Để tụi em đưa anh đi bệnh viện.
- Chắc gãy tầm mấy cái xương...a...ha...ha...ha!
- Vậy thì may quá...ha...ha...ha - Cả bọn cười vang.
- Ha...ha..ha...ha... - Tiếng cười của Thiên nhỏ dần rồi tắt hẳn, mắt Thiên tối dần lại...
- Anh Thiên, anh Thiên...anh Thiênnnnnn! Không, không thể như vậy được, mở mắt ra đi anh....anh Thiên, sư phụuuuu!
Tiếng thét vô vọng của Lâm vang vọng trong đêm...
Một vật màu đen từ trên trời rời xuống... "Uỳnh...uỳnh..."
- Thằng đạo sĩ thúi, dám nhốt tao vào Bái quái chiêu hồn trận, định phá tan hồn phách tao à? - Vật thể màu đen tiếp đất tạo ra một hố sâu lớn - là con nhện tinh.
Xung quanh là một cánh đồng rộng lớn trống trải, có vẻ là một không gian khác chứ không phải là sân trường như vừa nãy.
- Bát quái chiêu hồn trận vẫn có điểm yếu, phải có một tiểu đồng ngồi trấn giữ bên ngoài, vậy chỉ cần giết được thằng nhóc đó thì... - Mụ nhện có vẻ khá am hiểu về trận pháp này.
Đoạn mụ lẩm nhẩm gì đó giống như đang nói chuyện với ai. Phía ngoài trận pháp, Lâm vẫn ngồi trước đàn phép làm nhiệm vụ trấn giữ, nhưng trong bóng đen, một con nhện đen đang ẩn mình nhìn Lâm...
"Ầm..." Thiên tiếp đất, cách con nhện tinh khoảng vài chục bước chân.
- Đã vào trận pháp này rồi thì đừng mong thoát ra được. Chịu chết đi!
- Để coi... Nhốt tao vào đây rồi, có lẽ mày muốn diệt tao bằng mọi cách hoặc ít nhất là chết chung?
- Cũng thông minh đấy, hôm nay tao phải liều mạng với mày! BÁT ĐỒ TRẬN! - Thiên bắt quyết hô lớn.
Xung quanh chỗ hai người đứng bỗng dựng lên 8 lá cờ, trên mỗi lá cờ ghi một chữ Hán khác nhau: 乾 Càn, 兌 Đoài, 離 Ly, 震 Chấn, 巽 Tốn, 坎 Khảm, 艮 Cấn, 坤 Khôn ứng với 8 quẻ của một bát quái. Dưới chân họ xuất hiện một vòng bái quái lớn chu vi đến hơn mươi mét.
Ở sân trường...
Con nhện nãy giờ đang rình rập Lâm bắt đầu hành động, nó chỉ to bằng một con mèo và vẫn chưa có hình người. Nó nhỏm dậy, bò dần về phía Lâm trong khi cậu vẫn chú tâm giữ trận.
Lâm cảm thấy hơi ớn lạnh ở lưng, tiếp đó là cảm giác thấy một con vật to lớn đang bò trên lưng mình. Lâm đã biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hiện tại cậu không thể cử động mạnh được vì sẽ khiến trận pháp bị phá vỡ.
Con nhện vẫn thoải mái bò quanh người Lâm trong khi Lâm đang rất hoảng sợ và khó chịu. Lâm lắc mình trong vô thức để né tránh nó nhưng không được. Con nhện bò dần về phía cổ, chìa những chiếc răng sắc nhọn ra định cắn... Lâm cảm nhận được điều đó nhưng không thể làm gì hơn.
"Phập...!" không phải tiếng động của những chiếc răng găm vào da thịt mà là âm thanh của con dao sắc nhọn đâm vào con tiểu yêu đó. Nó giật giật mấy cái chân một lúc rồi chết hẳn, tan thành tro bụi...
- Tới trễ tí nữa là xong mày rồi Lâm à! Tại sao không báo cho tụi tao biết? Định lập công một mình à - Tuấn vừa lau con dao vừa nói.
- Đúng đó! Tụi tao mà tới trễ xíu nữa thì... - Nam và Cường cũng có vẻ hơi bực vì Lâm chơi đánh lẻ.
- Tụi bây... - Lâm ngước mắt nhìn ba thằng bạn, định nói nhưng nhanh chóng nhắm mắt đọc chú tiếp khi sực nhớ ra mình đang làm gì.
- Thôi tao hiểu rồi, để tụi tao canh chừng cho mày. Xong chuyện tính với chú! - Tuấn đã nhận ra nhiệm vụ của Lâm và quyết định để sau nói chuyện. Quan trọng bây giờ là phải để Lâm tập trung giữ "Bát quái chiêu hồn trận"
...
- "Thái thượng Thái Tinh,
Ứng biến vô đình.
Khu tà phục ma,
Đạo khí trường tồn
Cấp cấp như luật lệnh!"
- TỬ U TIỄN!! Thiên nhảy lên chỉ hai ngón tay vào giữa trán mụ nhện tinh... - PHÁ!!
"Đùng...!" vụ nổ mạnh đẩy văng hai người ra, mụ nhện đã bị thương khá nặng sau đòn đó. Thiên cũng tiêu hao "kha khá" sức lực khiến bây giờ gần như không còn đứng vững được nữa.
- Hừ...hừ...giỏi lắm...hự! Đánh tao bị thương nặng như vậy! Nhưng mày cũng hết sức rồi đúng không, sau khi ra đòn đó?
- Không cần lo cho tao, sức còn lại đủ giết mi rồi!
- Được, để coi mày diệt được tao không....muahahahaha...
- PHONG HỎA LỆNH! - Thiên lấy ra một tấm lệnh bài lớn tầm một bàn tay, có hai mặt ghi hai chữ "Phong" và "Hỏa"
Một luồng gió cuộn lấy tay Thiên, sau đó là ngọn lửa cuộn cực mạnh bao lấy cánh tay. Thiên lao nhanh đến, bằng tất cả sức lực cuối cùng của mình. Thiên giơ nắm đấm đầy lửa nhằm thẳng mặt mụ nhện...
"Ầm...!" cả hai lại văng ra một lần nữa, Thiên nằm bẹp dưới đất còn mụ nhện đang bị thiêu đốt dữ dội. Mụ gào thét trong vô vọng, cơ thể bốc cháy tạo ra một mùi khét khó chịu.
- VĨNH BIỆT SƯ PHỤ! - Mụ nhện la lớn rồi tan thành tro bụi.
- Hura thắng rồi! - Cả bọn bên ngoài đang theo dõi trận đấu qua kính chiếu yêu của Thiên vui mừng nhảy tưng tưng như U23 vào Chung kết.
- Được rồi, GIẢI TRẬN! - Lâm thở phào nhẹ nhõm rồi cho trận pháp dừng lại.
Bát quái giữa sân dần mờ lại, để lại khoảng sân trống như chưa có gì xảy ra. Thiên nằm giữa sân, sức lực đã bị vắt kiệt.
- Anh Thiên...anh Thiên! Tỉnh dậy đi! - Lâm lao đến lay mạnh.
- X...Xong...xong rồi! Con nhện bị tiêu diệt rồi...! - Thiên thều thào.
- Anh có sao không? Để tụi em đưa anh đi bệnh viện.
- Chắc gãy tầm mấy cái xương...a...ha...ha...ha!
- Vậy thì may quá...ha...ha...ha - Cả bọn cười vang.
- Ha...ha..ha...ha... - Tiếng cười của Thiên nhỏ dần rồi tắt hẳn, mắt Thiên tối dần lại...
- Anh Thiên, anh Thiên...anh Thiênnnnnn! Không, không thể như vậy được, mở mắt ra đi anh....anh Thiên, sư phụuuuu!
Tiếng thét vô vọng của Lâm vang vọng trong đêm...
Tác giả :
Trần Hữu Khương