Đào Sắc Hãm Tỉnh
Chương 8
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Ôm thân thể đã mất hơi ấm, U Hỏa si ngốc ngồi yên trong địa lao, tuấn nhan áp sát lệ nhan lạnh như băng, nước mắt xẹt qua hai má tích lạc trên lệ nhan đã thất sắc.
Không muốn buông tay, không muốn tin rằng thân thể trong lòng đã không còn nữa, nếu hắn phát hiện tình cảm của mình sớm một chút, có phải hay không có thể tránh cho…
Nhưng, sai lầm lớn đã đúc thành, hết thảy đều quá muộn, hắn phát hiện quá muộn, tới quá muộn, cứu quá muộn, nhất định hắn phải chịu đựng thống khổ của sự mất mác!!
“Thúy…" Nhớ tới lần đó cùng ngươi ở ven bích hồ ngắm sen, ngươi nghiêm túc đem tâm của ngươi giao trên tay ta, mà ta ngu ngốc lại không hề có cảm giác, không biết quý trọng trái tim thâm tình, ngược lại còn tùy tiện dầm mưa dãi nắng nó, dùng lòng bàn tay bóp nó nát thành từng mãnh nhỏ, đâm sâu vào lòng ngươi.
Nếu thời gian có thể quay ngược, ta nguyện dùng hết thảy của ta đổi lấy tâm của ngươi…...
Thúy… Người ta yêu thương…...
“Ngươi như vậy cũng không cứu được y." Một nam thanh âm trầm giữa tử lao âm u vang lên.
U Hỏa ngẩng đầu, liền gặp một hôi phát nam tử (hôi phát = tóc màu tro), đứng ở trước mặt hắn.
“Cầm." Hôi phát nam tử ném cho hắn một cái bình sứ nhỏ.
U Hỏa cầm lấy bình sứ trên mặt đất, nhìn nam tử khó hiểu.
“Muốn cứu y, thì đem viên linh đan này đút cho y nuốt."
Lòng tuyệt vọng dâng lên một tia hy vọng, U Hỏa khẩn cấp mở nắp bình ra, từ giữa đổ ra một viên kim đan, đút cho Phỉ Thúy nuốt vào.
Một lát qua đi, tim ngừng đập bắt đầu một lần nữa nhảy lên, hô hấp tuy rằng mỏng manh, lại quy luật không hỗn độn.
“Thúy!" U Hỏa quả thực không tin được trước mắt.
Đại thủ run rẩy khẽ vuốt khuôn mặt của Thúy, đầu ngón tay cảm nhận được ấm áp mới làm cho hắn có cảm giác chân thật.
Thật tốt quá, thật tốt quá, Thúy!!
Nhìn thấy như vậy hôi phát nam tử đột nhiên lạnh nhạt nói " Linh đan này tuy rằng có thể bảo trụ nguyên thần của y, nhưng mà... Y bị tù thời gian đã lâu, linh lực của y khôi phục không được, từ nay về sau y phải dựa vào sinh khí đến duy trì tánh mạng, ngươi là diêm vương hẳn rất rõ ràng làm sao có thể tìm thật nhiêu nhiều sinh khí vừa tinh thuần vừa cao cấp."
Đem Phỉ Thúy như trân bảo ôm vào trong ngực, U Hỏa vẻ mặt đề phòng hỏi han: “Ngươi là ai?" Tuy rằng người này cứu Phỉ Thúy, nhưng hắn từ đáy lòng nhưng không cách nào cảm kích người này, nam tử trên người phát ra âm hàn, làm hắn không rét mà run.
Hôi phát nam tử cười lạnh nói: “Chờ y tỉnh, ngươi hỏi y một chút, y sẽ nói cho ngươi biết đáp án!" Ngữ tất, nam tử thi triển pháp thuật, trong chớp mắt biến mất vô tung.
Tuy rằng đối với thân phận của nam tử đó, U Hỏa vô cùng nghi ngờ, nhưng trước mắt quan trọng nhất là thân thể của Phỉ Thúy.
Loại nơi âm lãnh này, đối với thân thể y quá nặng trăm hại không một lợi, cởi áo choàng, đem thân thể suy yếu gắt gao quấn quanh, ôm lấy y, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
****
Linh giới
Phỉ Thúy giờ phút này đang an nằm ở trong phòng ngủ của U Hỏa, mái tóc màu vàng nhạt đã biến thành một màu xanh nhạt, đây là kết quả của việc hấp thu gần trăm cái sinh khí cầu.
U Hỏa canh giữ ở bên giường, đại thủ cầm chặt ngọc thủ vẫn lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sốt ruột.
Không đủ! Còn chưa đủ! Chút ấy sinh khí, vẫn không thể làm cho Phỉ Thúy khôi phục, hắn cần càng nhiều sinh khí.
“Người đâu!"
Một tiểu quỷ nghiêng ngã lảo đảo vọt vào trong phòng, nơm nớp lo sợ nói: “Đại... Đại vương có gì phân phó?" Trời ạ! Mấy ngày nay tâm tình Đại vương hảo kém, đã có vài tiểu quỷ bởi vì làm cho Đại vương không vui, bị nhốt vào tầng mười tám địa ngục, ngàn vạn lần không được a!! Hắn cũng không muốn hồn phi phách tán!!!
“Đi xem đám quỷ kia làm cái gì? Như thế nào còn chưa trở lại!!"
Lúc tiểu quỷ kia vội vàng muốn chạy đi, một tiểu quỷ khác mang theo một cái sinh khí cầu màu trắng chạy tiến vào.
“Đại vương, tân sinh khí đã được đưa đến."
“Đưa ta!" U Hỏa khẩn cấp tiếp nhận bạch cầu giống như bông cầu kia, quát tả hữu lui ra, trở lại bên giường, đặt bạch cầu trước ngực Phỉ Thúy, màu trắng dần dần bị thân thể Phỉ Thúy hấp thu, qua một hồi lâu, màu tóc xanh nhạt dần dần chuyển biến thành màu xanh thúy.
“Ân…" Người trên giường khẽ ‘ưm’ một tiếng, chậm rãi mở to mắt.
U Hỏa vô cùng kinh hỉ “Thúy!"
Đây là…
Phỉ Thúy kỳ quái nhìn nhìn bốn phía, y không phải vĩnh viễn tiêu thất sao? Như thế nào còn có thể nhìn thấy U Hỏa?
“Thật tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh rồi." U Hỏa vạn phần kích động một tay kéo Phỉ Thúy vào trong lòng.
“U Hỏa? Ta không phải đã chết rồi sao?"
“Ngươi không chết! Ngươi không chết!"
“Đau đau ~~~~ ngươi nhẹ một chút!"
“A! Thật có lỗi!!" Nghe được âm thanh kêu đau của Phỉ Thúy, U Hỏa mới phát giác chính mình nhất thời kích động đã quên khống chế lực, làm đau y, vội vàng thả lỏng kình đạo trên tay, nhưng vẫn ôm Phỉ Thúy vào trong ngực.
Cảm giác sợ hãi suýt chút nữa mất đi y vẫn quanh quẩn trong lòng, hắn muốn chân thật cảm nhận ấm áp trong ***g ngực để trấn an trái tim kinh sợ quá độ.
“Đã xảy ra chuyện gì?"
“Là như vầy…" U Hỏa đem chuyện trong địa lao gặp được tên hôi phát nam tử kia nhất nhất hướng Phỉ Thúy kể lại
Hôi phát nam tử? Chẳng lẽ là lão sư? Nhưng lão sư vì sao phải làm như vậy?
Phỉ Thúy không khỏi lâm vào trầm tư!
Hành vi của Trạm Thiên rất khó đoán, y nghĩ không ra dụng ý thực sự của ông là gì.
“Thúy!" Không phản ứng.
Tăng lớn âm lượng “Thúy!"
Phỉ Thúy bị U Hỏa gọi như thế, toàn bộ suy nghĩ đều rối loạn, không khỏi có điểm căm tức nói “Để làm gì!?"
Phỉ Thúy đối với hắn hờ hững, không khỏi làm U Hỏa trong lòng chua xót.
… Ô… Còn tưởng rằng Phỉ Thúy sau khi tỉnh lại sẽ có một phen biểu tình thật tâm khen ngợi nhiệt lệ, ai ngờ… Ô… Đại thất bại…
" Nam nhân kia là ai?"
“Không phải chuyện của ngươi!"
Cái gì gọi là không phải chuyện của ta? Vậy, nam nhân không rõ lai lịch kia, cùng Thúy ám muội không rõ, thật là khả nghi, chẳng lẽ Thúy ngoài ta ra còn có nam nhân khác.
“Thúy, ngươi nói cho ta biết, hắn có phải người yêu của ngươi hay không, nói cho ta biết sự thật, ta cam đoan sẽ không tức giận." Đúng vậy, sẽ không tức giận với Thúy, nhưng sẽ làm thịt nam nhân kia!
Người yêu? Người này nghĩ đi đâu vậy?? Nhàm chán!!!
“Xin ngươi đấy, ngươi ăn no đủ rồi, bớt ở trong này quấy rối đi!" Đại tiểu hài tử này như thế nào luôn không lớn lên a, một dạng giống như Tử Tinh, nếu hai người bọn họ hợp lại cùng một chỗ nhất định sẽ phá hoại lắm đây!
“Đây không phải là quấy rối!" Hắn thập phần nghiêm túc, có phải Phỉ Thúy ngại hắn trước kia đối với y không tốt hay không, cho nên tìm niềm vui mới, nhưng… Nhưng lúc đó hắn còn chưa phát hiện tình cảm của mình a! Hiện tại sẽ không, hắn nhất định sẽ đối với Phỉ Thúy rất tốt rất tốt, cho nên Phỉ Thúy cũng không thể vứt bỏ hắn!!
“Ta, ta…" Yêu ngươi, hảo thẹn thùng, nói không nên lời.
U Hỏa cầm ngọc thủ của Phỉ Thúy, mở lòng bàn tay của y ra, đại thủ đặt ở ngực, làm tư thế cầm đồ vật, sau đó đặt trong ngọc thủ “Ta đem tâm ta giao cho ngươi!" (sao Thúy ca làm không thấy sến mà pé Hỏa làm thấy sến quá không biết =A= *cần một cái thau*)
Phỉ Thúy bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhìn lòng bàn tay, lại nhìn nhìn kia vẻ mặt đỏ bừng của nam tử.
U Hỏa ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Môi đỏ mọng nhẹ cong, cười xán lạn, nắm chặt ngọc thủ: “Ta đây sẽ không khách khí nhận."
“Ngươi, ngươi có đói bụng không? Ta gọi người làm chút điểm tâm cho ngươi ăn!"
“Đói! Đương nhiên đói! Đói bụng gần trăm năm, đặc biệt là nơi này." Ngọc thủ trượt vào trong khố của U Hỏa, ngừng ở trên dục vọng giữa đùi.
Hiểu được ý tứ của y, khuôn mặt tuấn tú càng đỏ hơn.
Kề sát vào bên tai của hắn, Phỉ Thúy mềm nhẹ nói “Không được sao?"
“Ta, ta không nói là không thể, nhưng thân thể của ngươi còn rất yếu!"
“Cho nên ta sẽ nhìn ngươi làm! Ta muốn ôm ngươi, tiến vào trong cơ thể ngươi..." Ngọc thủ mịn màng cuốn lấy cổ của U Hỏa, phấn lưỡi lành lạnh ngậm một bên tai, nhiệt khí tựa như mùi hoa lan nhẹ thở bên vành tai mẫn cảm.
“Ân…" Mùi hương quen thuộc thoang thoảng nhanh chóng khơi mào dục vọng tối nguyên thủy trong cơ thể U Hỏa, nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao, thở nhiệt khí, U Hỏa hổn hển nói: “Thật... Thật sự có muốn không?"
Đúng vậy... Ta muốn ngươi…" Thanh âm mềm mại giống một ly rượu ngon tinh khiết, U Hỏa bất giác toàn thân một trận mềm yếu.
Đỏ mặt cởi quần áo trên người mình, U Hỏa lên giường, dùng động tác ôn nhu nhất giúp Phỉ Thúy thoát y.
Thân thể bạch bích hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự ngắm nhìn thân thể của Phỉ Thúy, đây mới thật là một thân hình tuyệt vời hoàn mỹ tới cực điểm, không chỗ nào không đẹp, không chỗ không khiến hắn trìu mến.
Kìm lòng không được cúi thân xuống, rụt rè hôn lên bên gáy trắng noản, da thịt non nỏn lập tức hiện lên từng ấn ký hồng hồng hoặc đỏ chói mắt trên làn da tuyết trắng thoạt nhìn dị thường phiến tình, cảm giác tuyệt vời tựa như hoa mơ nở trong tuyết, làm cho dục vọng của U Hỏa càng nổi lên, tham lam hôn mỗi một tấc da thịt trên ngọc thể.
Đại thủ cũng không chịu yếu thế ở trên ngọc thể du dời, cảm giác mịn màng như tơ lụa, làm cho hắn thích thú không buông tay.
“Ân... U Hỏa…" Y luôn luôn là chủ đạo đại cục, hiện giờ thế nhưng trái lại bị U Hỏa khiêu khích kích khởi ***, không khống chế được nhiệt tình làm cho Phỉ Thúy cảm thấy có chút thất thố.
Bích mâu trong suốt nổi lên tầng sương mờ mịt, mặt ngọc tựa trang điểm mê người, mồ hôi li ti mỏng manh càng tăng thêm phong tình mị nhân của y!
Đẹp quá, thật sự là quá đẹp! Một bảo bối xinh đẹp như vậy, hắn trước kia thế nhưng lại không biết quý trọng, thật sự là rất ngu xuẩn!!
Ngậm ngón tay ngọc trong miệng, tinh tế liếm hôn, một bên tham nhìn mỗi một phần biểu tình biến hóa *** trên mặt ngọc, tựa như ảo mộng, bộ dáng mê mang luống cuống giống như đứa trẻ thật sự rất mê người.
Hôn nồng nhiệt, âu yếm làm cho dục hỏa lửa nóng liên tục kéo lên, dục vọng ngẩng cao cần kích thích trực tiếp.
“U Hỏa…" Thật sự chịu không nổi, âu yếm mật ngọt kia đồng dạng là độc dược tra tấn người."Cho ta…" Phỉ Thúy phát ra thanh âm cầu xin nhỏ bé yếu ớt.
“Chờ một chút, ta muốn nhìn kĩ ngươi!" Cho đến hôm nay hắn mới phát hiện thân hình cùng hắn chung gối hơn trăm năm này là thực cốt mất hồn như thế, hắn sẽ hảo hảo bù lại sai lầm lớn động trời lúc trước!!
“... Không được…" Phỉ Thúy bất lực nhẹ nhăn trán, sợi tóc màu xanh thúy theo động tác của chủ nhân đong đưa, giống như lụa sắc giăng khắp nơi, xõa ra ở trên khăn trải giường tựa như một bức tranh động lòng người.
Sau khi tận tình hôn liếm ngắn nhìn Phỉ Thúy xinh đẹp, U Hỏa mới quyết định buông tha y, cưỡi trên người y, dùng dầu bôi trơn dính vào ngón tay tự mình thả lỏng hậu huyệt, đại thủ giúp đỡ lửa nóng của Phỉ Thúy, dẫn đường cho nó tiến vào trong cơ thể hắn.
Cảm giác lửa nóng bị gắt gao vây quanh, làm cho Phỉ Thúy nhịn không được thảng hạ hỉ lệ, rõ ràng người xâm nhập trong cơ thể hắn là y, nhưng y lại có một loại cảm giác bị U Hỏa xâm phạm!
Sau khi để cho Phỉ Thúy nhét hoàn toàn vào trong cơ thể, U Hỏa bắt đầu đong đưa vòng eo của mình, khoái cảm rất nhanh đánh úp lại, làm cho Phỉ Thúy luống cuống tay chân, “Từ từ... Chờ... A…" Khoái cảm hoàn toàn không đồng dạng, làm cho đầu óc thông minh mất đi năng lực phán đoán.
Y vốn nổi tiếng là người bình tĩnh nhưng lại cũng có tình huống bất ngờ không thể nắm trong tay, điều này làm cho y cảm thấy hoảng hốt không biết tới từ đâu, khởi động thân mình nghĩ muốn rút lửa nóng khỏi u cốc, thoát khỏi loại trạng huống xa lạ này, nhưng u cốc chặt khít gắt gao hấp thụ y, khoái cảm thực nhân càng thêm nhanh chóng ăn mòn ý trí của y.
Không được! Không thích!! Y không thích loại tình huống không thể nắm trong tay này!!!
Bất lực vươn cánh tay ra sau, muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng cái gì cũng nắm không đến, cảm giác hư vô chỉ làm cho y càng bối rối.
“Thúy!" Đại thủ đan xem vào lòng bàn tay ngọc thủ, gắt gao giao triền, đau lòng hôn lệ bên má y, nhìn cặp bích mâu bối rối kia, ôn nhu nói: Là ta, không sao cả, thả lỏng thân mình, giao cho ta, hết thảy của ngươi chỉ có ta nhìn thấy!"
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt ý, trấn an tâm kinh hoảng, trong mắt ái nhân ôn nhu, được cảm giác ấm áp gắt gao bao vây, làm cho y cảm thấy một loại an toàn trước nay chưa có.
“U... Hỏa..." Đúng vậy, hắn là lựa chọn của y, ở bên cạnh hắn y có thể buông hết thảy ngụy trang, y không cần giả vờ kiên cường, không cần nóng lòng nắm trong tay toàn bộ hay tự bảo vệ mình. Ở trước mặt hắn y chính là Phỉ Thúy, cho dù yếu ớt bị hắn thấy được, cũng không sao cả, bởi vì y thương hắn.
“Ta có thể tiếp tục không?" Thanh âm khàn khàn hàm chứa *** nồng đậm.
Ôn nhu cười, cánh tay ngọc vòng ngụ cổ U Hỏa, đưa môi đỏ mọng của mình lên, cùng nam nhân yêu mến nhất rơi vào vực sâu dục vọng…
****
“Cái gì? Cái tên đáng chết kia lại lén ta chạy đến nhân gian sao? Đáng giận!" U Hỏa ở trên Diêm La đại điện nổi trận lôi đình, nguyên nhân làm hắn tức giận như vậy, chỉ có thể là đệ đệ hay gây rối của hắn!
“Các ngươi! Lũ vô dụng này, thế nhưng cũng không ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn đi làm hại nhân gian!" Đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, đám tiểu quỷ vệ trông coi tự nhiên thành nơi trút giận tốt nhất.
Oan uổng a! Đại vương! Bản lĩnh của Nhị gia Đại vương cũng không phải không biết, đám tiểu quỷ thuộc hạ chỉ là tay chân của hắn, chọc giận Nhị gia, không bị hắn đánh cho hồn phi phách tán mới là lạ, Nhị gia tàn nhẫn so với Đại vương quả thực chỉ có hơn chớ không kém.
Hai gã quỷ vệ nơm nớp lo sợ quỳ gối trên đại điện, sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên!
“Lũ rác rưởi vô dụng, ngàn dặn dò vạn nhắc nhở không thể để cho hắn trốn, các ngươi đưa cái mặt như quả mướp đắng tới báo tang với ta, quả thực đem lời của ta vào tai này ra tai kia, xem ra ta không lột các da ngươi không được mà! Lấy nồi chảo đến!"
Giây lát, bốn tiểu quỷ khiêng một cái chảo mỡ lợn, trong chảo dầu sôi đến mức bốc lên bong bóng.
Trong chảo cuồn cuộn, cam đoan thoát thai hoán cốt!
Hai gã quỷ vệ sợ tới mức run cầm cập, cùng ôm nhau lui thành một đoàn.
U Hỏa gác chân bắt chéo, nhàn nhàn nói: “Các ngươi muốn tự mình nhảy xuống? Hay là muốn ta đưa các ngươi đoạn đường?"
Cái gì cũng không muốn!
“Không... Không…" Quỷ vệ sợ tới mức đầu lưỡi líu lại, hai tiểu quỷ lắc đầu đến mức đầu cũng muốn rơi xuống!
Ngay lúc quỷ vệ cho là mình chạy trời không khỏi nắng, chuẩn bị nhận lấy cái chết, cứu tinh từ trên trời giáng xuống.
Chỉ thấy Phỉ Thúy mặc thúy sắc trường bào, chậm rãi hướng bên này đi tới, tuyệt thế phong thái này không biết mê đảo bao nhiêu tiểu quỷ ven đường!
A! A! A! Phỉ Thúy đại nhân xem bất cứ lúc nào, thấy thế nào, nhìn bao lâu, cũng là đẹp nhất!!
“Phỉ Thúy đại nhân, cứu mạng a!!" Hai quỷ vệ tứ chi cùng sử dụng, đi đến bên chân Phỉ Thúy, ôm chân Phỉ Thúy cầu cứu!
“Mau buông tay, chết tiệt!" U khẩn hừng hực từ ngai vàng xông xuống dưới, một cước một tên, đá ~~~~~~~
Đám tiểu quỷ đáng chết này, dám chạm vào bảo bối của hắn, muốn chết thêm lần nữa đúng không!"Cút!"
Hai gã quỷ vệ tìm được đường sống trong chỗ chết, không một tiếng tranh cãi ngay lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Sao ngươi lại tới đây? Thân thể không sao chứ?" Thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, U Hỏa cẩn thận đỡ lấy Phỉ Thúy, nói những lời đầy tình tứ!
“Đây là…" Phỉ Thúy chỉ vào cái chảo mỡ lợn trước mắt hỏi.
“Ha hả… Không có việc gì..." Một bên đỡ Phỉ Thúy ngồi trên ngai vàng, một bên vội vàng nháy mắt với tiểu quỷ bên cạnh.
Tiểu quỷ hiểu ý, vội vàng đem nồi chảo triệt hạ.
Phỉ Thúy là người thông minh, loại tiểu xiếc này, như thế nào thoát được pháp nhãn của y “Ngươi lại khi dễ tiểu quỷ đúng không!" Ngữ điệu mềm nhẹ, lại hàm chứa trách móc nặng nề.
“Đâu, nào có?" U Hỏa liều chết mạnh miệng.
“Bọn họ đã đủ đáng thương, ngươi không được luôn khi dễ bọn họ!" Tiểu quỷ đang làm nhiệm vụ ở ngoài Diêm La điện, phần lớn khi còn sống hàm oan mà chết, sau khi oán khí không tiêu tan, không thể đầu thai chuyển thế, cho nên mới ở Diêm La điện làm người hầu. Đợi oán khí biến mất, sẽ tái thế làm người.
“Ta là cái loại người dã man không để ý đến người khác sao?" U Hỏa vẻ mặt oán giận hỏi han.
Ngươi đúng là như thế. Phỉ Thúy thầm nghĩ trong lòng.
“Ta sở dĩ muốn phạt bọn họ, là bởi vì bọn họ để tiểu đệ của ta trốn mất!" U Hỏa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Thật là, đệ đệ của người đã lớn rồi, ngươi còn muốn quản sao? Cho dù như thế, hai tiểu quỷ vệ bọn họ, cũng không phải là đối thủ của đệ đệ ngươi! Ngươi căn bản là đang tìm nơi trút giận!"
Đông! Một tiễn trúng đích, trả lời.
Bị nói trúng tâm sự U Hỏa giống hài tử làm sai chuyện, cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh Phỉ Thúy, cổ họng cũng không dám ho nửa tiếng.
“Còn nữa, cái nồi chảo kia hủy cho ta!"
“Hảo, không thành vấn đề." Không hạ nồi chảo, thì cũng có thể thượng núi đao.
Đôi mi thanh tú nhíu lên, dễ dàng đoán được tiểu quỷ kế của hắn, “Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, về sau ngươi tái dám khi dễ bọn họ, ngươi đối bọn họ như thế nào, ta liền đối với ngươi như thế nấy!"
… Ô…
U Hỏa muốn khóc, không khi dễ bọn họ, hắn làm diêm vương còn có lạc thú gì nữa! Nhưng… Lại không dám khiến cho Phỉ Thúy tức giận, … Ô… Có một tình nhân vĩ đại, bên trong khổ sở người ngoài nào hay biết, chẳng lẽ U Hỏa hắn đời này đều bị y “Ăn" định rồi sao.
“Nói đi!"
“Nói? Nói cái gì?" U Hỏa xoay đầu hỏi.
Cái đầu gỗ không thần kinh, không não, không tình thú này, năm đó mắt của y bị mù mới có thể chọn hắn.
Ai… Thở dài một tiếng, nhận mệnh nói: “Nói xem, ngươi vội vã tìm đệ đệ của ngươi như vậy có chuyện gì? Có lẽ ta có thể đến giúp ngươi."
Phỉ Thúy thông minh như vậy, có lẽ y thật có thể giúp hắn bắt tiểu đệ trở về, “Là như vầy, tiểu đệ của ta hắn tự tiện tiến vào luân hồi, chạy đến nhân gian, ta muốn tìm hắn trở về!"
Nhập luân hồi? Điều này kỳ quái!"Êm đẹp không muốn lại chạy đến nhân gian làm gì?"
“Nói đến đây liền thật giận!" U Hỏa nắm chặt thiết quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì hắn biết ta không đồng ý tình cảm lưu luyến của hắn, cho nên dẫn tình nhân của hắn bỏ trốn đến nhân gian!"
“Thì ra là thế!"Đây là ngươi không đúng, có tình nhân thì không phải tốt lắm sao? Ngươi sao lại chia rẽ bọn họ!"
“Ngươi không hiểu!" Tình cảm lưu luyến của tiểu đệ hắn không phải là loại bình thường, mà là…
“Ta không hiểu, ngươi nói thật lý do cho ta biết xem!" Ngọc thủ chống cằm, ngẩng đầu thú vị nhìn U Hỏa tức giận đến đầu đầy khói, ngọc thủ còn lại thưởng thức một viên ngọc lưu ly châu.
" Người yêu của hắn là nam!" Hơn nữa không chỉ một câu, những câu sau thật sự không mặt mũi nói ra khỏi miệng! Để cho Phỉ Thúy biết hắn có đệ đệ hoang đãng như vậy, khó đảm bảm sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của hắn ở trong cảm nhận của Phỉ Thúy. ( ngươi có cái rắm hình tượng a!)
Lạc sát ~~~~~~
Ngọc lưu ly châu vỡ thành nhiều mảnh, ngọc thủ thu nắm thành quyền, Phỉ Thúy gượng cười nói: “Ngươi, ngươi nói, ngươi bởi vì người yêu của hắn là nam, cho nên phản đối bọn họ!"
U Hỏa trì độn không nghe được lửa giận tận trời trong lời nói, vẫn không sợ chết đáp: “Đúng vậy a!"
“Phanh!"
Ngọc quyền trọng kích trên thai án, mặt ngọc hàm sương, cuồng nộ không thôi, sau lửa giận là vô tận đau lòng.
Phỉ Thúy không nói gì đứng dậy, cất bước quả quyết rời đi.
“Thúy!" U Hỏa khẩn cấp đuổi theo, ở phía sau giữ chặt tay của Phỉ Thúy, y ngừng cước bộ rời đi, “Ngươi làm sao vậy?" Lật qua thân hình mảnh khảnh, mới phát hiện trên mặt ngọc lưu lại nước mắt chưa khô.
Mắt đẹp rưng rưng, biểu tình muốn khóc hung hăng xả tim của hắn đau đớn, “Ngươi, ngươi đừng khóc! Có phải ta đã nói cái gì sai hay không? Thực xin lỗi! Ngươi đừng khóc!" Đại thủ ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt ngọc.
Ngọc thủ ngăn lại đại thủ muốn lau lệ cho y, trán nhẹ quay đi, chua xót nói: “Nếu ngươi không thể chấp nhận tình yêu đồng tính, vì sao còn muốn đem tâm của ngươi giao cho ta?" Là thương hại sao? Trả giá chân tình không được đáp lại đã thật đáng buồn, nếu chân tình đổi lấy ánh mắt thương hại của người khác, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi!
Nếu không thương ta thì cứ quả quyết địa cự tuyệt ta, không cần cho ta một hy vọng giả dối, rồi lại hung hăng phá hủy nó, tâm có kiên cường đến mức nào cũng chịu không nổi tàn phá như vậy.
Lệ chảy xuống phiêu linh, một giọt lệ nóng rơi vào trong đại thủ, nóng đến nỗi làm U Hỏa chân tay luống cuống.
“Không phải như ngươi nghĩ, ta nói là tiểu đệ của ta, không phải chúng ta, chúng ta không phải… Chúng ta không giống như bọn họ!" Đầu óc rối loạn căn bản nghĩ không ra lời giải thích nào tốt, giải thích vụng về chỉ làm cho nhiều đốm lửa diễn biến thành hỏa hoạn.
Không giống!? Phỉ Thúy khí tuyệt, không để ý hình tượng chửi ầm lên: “Làm sao không giống? Ta không là nam nhân sao! Hay là ngươi không phải nam nhân!"
“Không phải! Không! Ta nói không phải chúng ta không là nam nhân! Mà là bọn hắn không phải! Không đúng, là, là, phải.." A!!! Thật là, cái miệng ngu đang nói cái gì vậy a!
Nguy rồi, sắc mặt của Thúy càng ngày càng khó coi, còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ bị Thúy vứt bỏ, không được a!!
Nhất thời tình thế cấp bách, U Hỏa liều lĩnh lớn tiếng nói: “Ta thích Phỉ Thúy, ta yêu Phỉ Thúy, ta không thể không có Phỉ Thúy, cho nên… Cho nên…" Cánh tay cường tráng mở ra, ôm chặt Phỉ Thúy vào trong lòng, vùi đầu vào cổ ấm áp, rầu rĩ nói: “Không được rời khỏi ta, vĩnh viễn không được rời khỏi ta!"
Một màn khủng bố trong tử lao kia luôn khắc sâu ở trong đầu, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy Phỉ Thúy yếu ớt bất lực như vậy nữa, vĩnh viễn cũng không muốn tái nếm thử cái loại cảm giác đau triệt nội tâm đó nữa, không muốn tái mất đi sự ấm áp trong ***g ngực này nữa, vĩnh viễn!!
Đại thủ ôm chặt vòng eo, lực đạo mạnh đến nỗi cơ hồ bẻ gãy eo của y, gắt gao tựa vào trong ngực, cảm nhận trái tim mất tốc độ nhảy rộn của hắn, Phỉ Thúy lộ ra một nụ cười thỏa mãn, dịu ngoan tựa trán vào trong ngực, lẳng lặng nghe trái tim của hắn vì y mà nhảy lên.
Cái đầu gỗ này, không bức ép chỉ sợ y vĩnh viễn cũng sẽ không thể nghe được lời nói từ đáy lòng của hắn, đối phó U Hỏa giống như thuần hóa một con mãnh thú, cho thịt chưa đủ, có khi còn phải dùng roi da quất đánh, mới có thể thu được hiệu quả làm ít công to.
****
Gần đây Phỉ Thúy thực đau đầu, bởi vì dã thú của y càng ngày càng bá đạo, không chỉ y không được một mình xuất môn, vừa nhìn thấy y cùng người khác nhiều lời vài câu hoặc có một chút tiếp xúc trên thân thể liền nổi trận lôi đình, hô đánh hét giết, cái hố ghen niên lão kia thật sự là… Rơi vào thì chỉ có nước đợi chết ở bên trong.
Kỳ thật U Hỏa làm như vậy ngoài muốn độc chiếm ra, thì còn bởi vì thân thể của y yếu đuối, toàn bộ linh lực bị ám thủy tinh phá huỷ, y hiện tại dựa vào sinh khí do U Hỏa phái người đến nhân gian thu thập để duy trì sinh mệnh, thân thể yếu đến nỗi một trận gió thổi tới, y sẽ ở trên giường nằm ba bốn ngày, thân thể nhu nhược như vậy khó trách U Hỏa rất khẩn trương, hiểu được đây là quan tâm của U Hỏa đối với mình, Phỉ Thúy đối với hành vi bá đạo của hắn cũng lý giải phần nào, nhưng... Có một việc, là Phỉ Thúy đánh chết cũng không thể chấp nhận!
Thật ra là…
U Hỏa càng ngày càng biết được lạc thú trên giường, nhưng ý nghĩ kỳ lạ muốn tấn công phản thủ, không biết có gần chu giả xích (*) hay không (*gần đỏ giả đỏ nhạt – ý là bị ảnh hưởng từ điều gì đó), đi theo người thông minh thời gian lâu, cái đầu gỗ kia cũng hiểu được thời thế, hiện tại hắn mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế, lợi dụng sơ hở, nghĩ tất cả biện pháp để đưa hắn áp đảo trên giường, tuy rằng mỗi lần nguy cơ đều bị cơ trí của y nhanh chóng hóa giải, nhưng cứ thế mãi không phải biện pháp, khó đảm bảo cái đầu gỗ kia sẽ buông tha, bá vương ngạnh thượng cung! (làm việc bắt ép) Xưa đâu bằng nay, nếu U Hỏa quyết tâm, y chính là hoàn toàn không có lực phản kích, trinh tiết mặt sau liền… Ách… Không được! Y phải nghĩ ra một biện pháp quyết tuyệt, chặt đứt tà niệm của hắn!
“Thúy!"
Nghe được tiếng gọi quen thuộc phía sau, Phỉ Thúy theo bản năng xoay người, quay người lại đã bị một cái ôm ấm áp ôm chặt.
“Thúy! Thúy! Thúy! …" Ôm ấp âu yếm bảo bối, U Hỏa lắm mồm giống như con chim nhỏ không ngừng ríu rít.
Là Thúy nha! Là Thúy thật, không phải đang nằm mơ, xuất ngoại việc công ba ngày, mỗi ngày đều rất nhớ, lo lắng y ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vừa xong xuôi công việc, liền ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về, hoàn hảo! Bảo bối của hắn hoàn toàn tốt, mặc dù không mập, nhưng cũng không ốm!
Khuôn mặt tuấn tú áp sát trên mặt ngọc, làm nũng cọ a cọ.
“Công việc làm thuận lợi không?" Phỉ Thúy phản thủ ôm hắn, nói thật ra, xa cách ba ngày, y cũng rất nhớ hắn.
“Đương nhiên!" U Hỏa đắc ý dào dạt nói, miệng quyết khởi, yêu thương cưng chìu nói: “Thúy! Ta làm xuất sắc như vậy, thưởng cho ta nhé!"
Thưởng? A… Phỉ Thúy ách cười nói: “Ta nhớ rõ trước kia người nào đó không phải đã nói, loại thưởng này chết cũng không muốn sao?"
Thúy còn nhớ rõ a!! U Hỏa nghĩ tới hành vi ngu ngốc trước kia của mình liền hối hận vô cùng, có người nam nhân nào ngu giống như hắn, cự tuyệt một bảo bối xinh đẹp như vậy. Ũ rũ… Ũ rũ…
“Đó, đó là trước kia, hiện tại ta rất muốn Thúy thưởng cho ta! Cho ta đi!" Ôm Phỉ Thúy hoảng a hoảng.
“Xin ngươi đấy! Một đại nam nhân còn làm nũng cũng không biết xấu hổ sao!" Người nầy, trước kia trì độn làm người ta tức giận, hiện tại thông suốt, so với keo dán còn dính hơn, Phỉ Thúy bắt đầu hoài nghi hắn rốt cuộc có phải là hai mặt hay không!
“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Bởi vì ta chỉ đối như vậy với một mình Thúy!"
Bị cuốn lấy đến nỗi không còn cách nào khác, Phỉ Thúy đến nửa ngày mới ngẩng đầu khẽ hôn một cái.
“A! Chỉ vậy thôi sao?" Rất rõ ràng, U Hỏa đối với loại phần thưởng này hết sức bất mãn
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Đối với nụ hôn của ta, ngươi có gì bất mãn sao? "
“Ít nhất phải là như vầy!" Đại thủ nâng mặt ngọc để đầu hôn thật sâu môi anh đào, đầu lưỡi càng không an phận tham nhập trong khoang miệng, ôm lấy phấn lưỡi chơi đùa một phen.
Ba ngày chia lìa, đem nỗi nhớ của hai người tích lũy đến cực điểm, môi cánh hoa tương giao, nước bọt ướt đẫm hòa tan, trong nháy mắt, dục hỏa của hai người đều bị khơi mào.
Tiếp theo tư thế hôn môi, U Hỏa trực tiếp ôm lấy Phỉ Thúy, đi hướng giường lớn.
Hai người ôm chặt cùng hôn song song hướng giường lớn, khẩn cấp thay nhau cởi bỏ hết quần áo, mỗi một tấc da thịt trên người đều khát vọng âu yếm của tình nhân.
Để ngọc thủ tuyết trắng xoa khuôn ngực rắn chắc, đại thủ thô ráp đã ở trên đùi mềm mại lưu luyến.
Lửa tình tràn ra, tất nhiên là một loại bồi trắc triền miên.
****
Hô ~~~~~~ mệt mỏi quá a ~~~~~~
Phỉ Thúy mệt mỏi nằm úp sấp ở trên giường, trong đầu mơ hồ vừa thông suốt.
Quả nhiên anh hùng không còn dũng khí năm đó, chỉ mới hai ba hiệp, y đã mệt đến không thể động đậy, nhớ năm đó, y có thể đại chiến ba ngày ba đêm, ách… Thắt lưng thắt lưng có điểm ê ẩm, đừng tưởng rằng chỉ có thụ mới mệt, trên thực tế công mới là người thật sự ngậm nhiều đau khổ, làm nhiều quá, thắt lưng đau đến không đứng dậy được!
Nhưng dã thú kia tựa hồ chưa thỏa mãn, không ngừng ở trên lưng ngọc mịn màng tinh tế hôn, ở thắt lưng mẫn cảm nghiền chuyển duyện hôn.
“U... Hỏa... Được rồi... Ta mệt mỏi quá… A ~~~" hảo khốn a ~~~~~
“Ta còn muốn mà!" U Hỏa vẫn như cũ sinh long hoạt hổ cắn Phỉ Thúy không chịu buông.
Lười đẩy hắn ra, dù sao y là công, hắn là thụ, chỉ cần y không muốn, hắn cũng chơi không ra cái động tác võ thuật gì đẹp mắt!
Bích mâu nhắm lại, xem âu yếm của U Hỏa như mã giết kê, miễn cưỡng mà chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
“Thúy!" Thử khẽ gọi bên tai Phỉ Thúy, phát hiện y đã trong trạng thái bán mê man.
Phỉ Thúy tại thời điểm này là không phòng bị nhất, ha hả… Cơ hội tới!
Đại thủ xẹt qua cái mông trắng, tham nhập mật cảnh giữa đôi gò đất.
Bích mâu đột tỉnh, ngọc thủ nhanh chóng chế trụ đại thủ đang muốn hướng trong chỗ sâu tìm kiếm “Ngươi muốn làm vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú cọ lưng ngọc, làm nũng nói: “Thúy! ta muốn ngươi, cho ta được không?"
“Không thể!!" Trảm đinh tiệt thiết! (chắc như đinh đóng cột)
“Vì cái gì?"
“Cái gì là vì cái gì! Không thể chính là không thể!! Lấy tay ra!!"
“Không được!" U Hỏa tính tình kích động “Ta cũng cho ngươi thượng nhiều lần như vậy, vì cái gì ngươi không thể để cho ta thượng một lần! Hảo thôi! Chỉ một lần, một lần là đủ rồi! Xin ngươi đấy, ta thật sự muốn Thúy!"
“Ta nói lại lần nữa, không là không!!!" Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, U Hỏa về điểm này, y không tin hắn sẽ bỏ qua ngon ngọt như vậy!! Vậy y về sau không bị hắn đè thảm mới là lạ!!! Chết cũng không cho hắn!!!!
“Ta càng muốn!" Dã thú rốt cục đột phá rào cản, ngón trỏ liều lĩnh đâm vào bí cảnh chặt siết.
Đau quá!!!
Chết tiệt, người nầy thật đúng là dám làm!!"Lấy ra cho ta!!"
“Không!!! Hôm nay ta nhất định phải vào được ngươi!!" Nói xong ngón giữa ở tiểu huyệt ấn bên cạnh, chuẩn bị tiến vào.
Đau đớn dẫn tới sợ hãi thật sâu, nghĩ đến về sau sẽ bị dã thú không biết tiết chế này cưỡi, Phỉ Thúy thê lương hô to: “Không!!!" Thân hình mảnh khảnh không ngừng run rẩy.
U Hỏa phát hiện không thích hợp, vội vàng rút ngón tay ra, “Thúy, ngươi không sao chứ!!"
“Không cần! Ta không cần! Không cần…" Bích mâu rưng rưng, môi đỏ mọng run rẩy, bộ dáng yếu ớt kia xé nát trái tim của U Hỏa.
Phỉ Thúy phản ứng quá kích, làm cho U Hỏa không khỏi tâm sinh ám nghi.
Là cái gì làm cho trí tuệ thiên trước núi đổ băng tan không đổi sắc lại sợ hãi thành như vậy? Chẳng lẽ Phỉ Thúy từng gặp chuyện gì không tốt, trong đầu hiện lên hôi phát nam tử trong tử lao ngày đó, hay chính là hắn, cho nên Phỉ Thúy mới không muốn nhắc tới tên của hắn!"Thúy có phải tên hôi phát nam tử kia từng làm chuyện gì không tốt với ngươi hay không?"
Vừa thấy đã biết cái đầu gỗ này hiểu lầm, Phỉ Thúy linh cơ nhạy cảm, rõ ràng đâm lao phải theo lao, “U Hỏa, ta thật sự rất sợ…" Thật có lỗi, lão sư, vì “hạnh phúc ***" về sau của đồ nhi, mượn phúc tự của ngài dùng một chút!
Cái tên này, U Hỏa càng xác định suy đoán của mình!
Tên đáng giận dám thương tổn Thúy của hắn, tên kia tốt nhất đừng để hắn gặp lại nếu không…
“Không phải sợ, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi, thực xin lỗi, ta không biết ngươi... Ngươi sợ như vậy! Ta về sau không bao giờ làm loại chuyện này nữa, đừng sợ!" Ôm thật chặt thân thể mảnh khảnh, U Hỏa vì mình mà hối hận không thôi.
U Hỏa toàn tâm đắm chìm trong hối hận không phát hiện người đang gối đầu trước ngực mình khóe miệng cười gian.
Thừa dịp U Hỏa không để ý, Phỉ Thúy lén vân vê đỏ hai mắt của mình.
Nâng mặt ngọc lên, điềm đạm đáng yêu nói: “Ngươi thật sự... Sẽ không làm nữa chứ??"
Bộ dáng giống con thỏ nhỏ sợ hãi kia, làm cho trong lòng U Hỏa lâm vào căng thẳng, đại thủ lại dùng sức ôm sát y."Sẽ không làm, ta thề, về sau tuyệt đối không bức Phỉ Thúy làm chuyện chán ghét này nữa!"
“Ngươi đã nói, không được đổi ý!"
“Tuyệt không đổi ý!" Chỉ cần có thể làm cho Phỉ Thúy cao hứng, cho dù vĩnh viễn bị y “Cưỡi" cũng không sao.
Nghe được hắn ưng thuận hứa hẹn, Phỉ Thúy phút chốc đứng dậy, một tay đè ngã U Hỏa xuống giường, vẻ nghiêm nghị trên mặt vốn có hầu như không còn, thay vào đó là vẻ mặt kiều diễm."Thực xin lỗi, U Hỏa, ngươi còn chưa đủ, không sao cả, ta sẽ hảo hảo thương ngươi!"
Tuy rằng cảm thấy chuyển biến của Phỉ Thúy tựa hồ quá nhanh, nhưng tốc độ trở mặt của Phỉ Thúy hắn đã sớm hiểu biết, cũng thấy nhưng không thể trách. Nhìn Phỉ Thúy lệ nhan vô cùng xinh đẹp kia, U Hỏa cảm thấy dục hỏa trong cơ thể hừng hực thiêu đốt, nhưng hắn vẫn lo lắng nói: “Không được, ngươi không phải mới vừa nói ngươi mệt chết đi sao? Ta không quan hệ."
“Không được! Ngươi ngoan ngoãn nằm!"
Không để cho U Hỏa có cơ hội phản kháng, Phỉ Thúy cúi đầu vùi vào giữa đùi U Hỏa, đem lửa nóng ngậm vào trong miệng, dùng lưỡi âu yếm.
Tận tình yêu thương U Hỏa, Phỉ Thúy trong lòng là vì bù lại một lần gian trá, a không! Là diệu kế thực hiện được, cảm kích không thôi.
Ha hả y cũng không nói láo a! Y thật sự rất sợ rất sợ đau!! Ha hả a…...
****
Sau khi Phỉ Thúy đi vào linh giới, thiên giới không chỉ một lần khuyên can thỉnh y trở về.
Đối mặt phong thư thỉnh cầu do chính tay Thượng Đế viết, Phỉ Thúy chỉ cười trừ, ngay cả xem cũng không xem mà dùng lửa đốt đi.
Nói đến nói đi, còn không phải muốn lợi dụng trí tuệ của y đối phó ma quân, thiên giới tuy là nơi sinh dưỡng y, nhưng hiện giờ nơi đó đã không còn chút nào đáng giá để y quyến luyến, sao y phải trở về cái nơi giả nhân giả nghĩa đó, thôi nói chuyện viễn vông đi!
Tương phản so với bề ngoài nhu hòa, Phỉ Thúy có một trái tim kiên cường, thiện ác càng rõ ràng, y không phải thấy người chết không cứu, nhưng tuyệt sẽ không đối xử tử tế với người từng thương tổn người của y. Trong nhận định của y, thiên giới sở dĩ rơi vào tình cảnh hôm nay, tất cả đều là gieo gió gặt bão, chính mình tạo nghiệt thì chính mình gánh chịu, y quyết ôm một loại tâm lý bàng quan đến xem trận thiên ma đại chiến này, cũng nên để cho thượng đế cao cao tại thượng cùng chúng trưởng lão thanh tỉnh sáng suốt, nếu bọn họ mở miệng giáo lí ngậm miệng giáo điều, thì cứ để giáo lí giáo điều cứu bọn họ đi! Hừ!
Nhưng cứ như vậy, U Hỏa sẽ rất đau đầu, thiên ma đại chiến tử thương vô số, mỗi ngày u hồn đến nơi của hắn báo cáo nhiều không đếm xuể, toàn bộ Diêm La điện vội vã như sắp nổ tung.
Hôm nay trên Diêm La điện vẫn như cũ bận rộn tối mặt tối mũi.
" Tiểu quỷ bên kia, đừng nhàn hạ, mau làm việc đi!" U Hỏa hai tay giống bánh xe vội không ngừng, một đôi lệ mắt vẫn chưa yên tâm liếc nhìn chung quanh, để cho hắn phát hiện tiểu quỷ nào nhàn hạ, nhất định sẽ bị mắng té tát một trận!
Phỉ Thúy ngồi ở trên ngai vàng của U Hỏa, dù bận vẫn ung dung nhìn ngồi xuống thân ảnh ái nhân bận rộn không ngừng. Nhẹ giọng thở dài: “Ai! Thật sự là làm cho người ta không thể không đau lòng!" Cũng tự trách mình không chịu thua kém, nếu không cũng có thể giúp đỡ một chút việc, chia sớt bớt trọng trách trên vai ái nhân.
Theo phương diện nào đó xem ra, Phỉ Thúy cũng coi là một người lãnh tình, đồng sự đi vào Diêm La điện đưa tin, nhưng trong mắt của y chỉ nhìn đến thân ảnh của ái nhân, những thứ khác một mực như không thấy.
Lúc này một tiểu quỷ vội vàng báo: “Báo! Khởi bẩm Đại vương, Minh Phong đại vương đã trở về."
“Cái gì? Tử lão đầu kia, chết linh hay không lại chọn thời điểm tối bận rộn này trở về để làm gì!" U Hỏa rõ ràng biểu hiện ra bất mãn của hắn, lúc hắn còn đang trong suy nghĩ, Minh Phong sớm đã cùng sao chổi xui xẻo thượng đẳng quét vào.
Cùng lúc đó tương phản với U Hỏa, Phỉ Thúy vừa nghe đến Minh Phong trở về, đôi mắt đẹp bừng sáng."Mau mời!" Đuôi lông mày vui thích nhếch lên.
Nhìn vào trong mắt U Hỏa thực bất thường mà.
“Uy, lão nhân kia trở về, sao lại cao hứng như vậy?" U Hỏa chua chát nói.
“Đương nhiên, hiếm khi Minh Phong đại nhân trở về, chúng ta không hảo hảo tiếp đãi sao có thể được. Toàn bộ quỷ nghe, hôm nay Đại vương có việc, đình công một ngày."
“Vạn tuế!" Chúng quỷ vừa nghe đến có thể nghỉ, vô cùng hứng khởi, bỏ lại công việc trên tay, nhanh như chớp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Uy! Thúy! Thế là không được đâu."
“Có cái gì không được, Hồng, Hoàng, Lam, Tử đi xuống chuẩn bị tiệc rượu."
Bốn tiểu quỷ lĩnh mệnh lui ra, lúc này, ngoài đại điện hiện ra thân ảnh cao lớn của Minh Phong, bên cạnh thân ảnh cao lớn còn có một tiểu thân ảnh.
“Ha ha ha…" Chưa thấy bóng dáng đã nghe thanh, tiếng cười hào sảng này nghĩ đến trừ Minh Phong ra không còn ai khác.
“Ngô nhi a, nhiều ngày không gặp, tốt a?"
Không tốt! U Hỏa rất muốn đáp như vậy, nhìn đến Phỉ Thúy cười meo meo nghênh đón, lại vô cùng tức giận.
“Minh Phong đại nhân, đã lâu không gặp!" Phỉ Thúy tiên kiến thi lễ.
“Y! Đây không phải là Phỉ Thúy đại mỹ nhân sao? Như thế nào, ngươi còn chưa quăng hắn a?" Minh Phong chỉ vào U Hỏa nói.
“Tử lão đầu, ngươi gây chuyện có phải hay không, ta cùng Phỉ Thúy tuyệt đối sẽ không tách rời!" Nói xong, vươn tay ôm Phỉ Thúy vào lòng.
“A!" Minh Phong kinh ngạc nói: “Rốt cục thông suốt, thật đáng mừng, chúc mừng ngươi Phỉ Thúy."
“Chung vui chung vui!" Phỉ Thúy cười nói, đồng thời, đôi mắt đẹp hiếu kì nhìn thân ảnh tóc đỏ bên cạnh Minh Phong.
Thiếu niên tuấn tú kia tựa hồ thập phần sợ người lạ, trốn ở phía sau Minh Phong, chỉ ló ra nửa đầu, con mắt lanh lợi, yên lặng chú ý quan sát hết thảy.
“Tiểu Ưu, đừng sợ, xuất hiện đi." Minh Phong nghiêng người ôm thiếu niên tóc đỏ, đẩy hắn ra trước mặt mọi người.
“Cha, hắn là?"
“Hắn gọi Ưu Hỏa, là hảo bằng hữu thất lạc của ta nhiều năm trước!"
“Ưu Hỏa" “U Hỏa "
Nghĩ thông suốt sâu xa trong đó, Phỉ Thúy che miệng im lặng cười.
Nhìn đến biểu tình của Phỉ Thúy, Minh Phong biết giấu không được, vì thế thản nhiên nói: “Ta vốn đã nghĩ nhất định giấu không được ngươi, cũng tốt, ta cũng không muốn lén lút, ta đã từng mất đi hắn một lần, không muốn mất đi hắn lần nữa, lại nói tiếp, ta còn muốn cám ơn Phỉ Thúy ngươi."
“Ta?" Phỉ Thúy khó hiểu chỉ vào chính mình hỏi: “Vì cái gì?"
Là sự cố chấp cùng dũng cảm đối với tình yêu của ngươi đã cổ vũ ta, khiến cho ta có dũng khí đối mặt với tình cảm tối chân thành tha thiết trong đáy lòng của mình, nếu không có ngươi, hiện tại ta nhất định còn bị lạc trong lừa dối của chính mình, không dám bước ra nửa bước."
“Minh Phong đại nhân, lời ấy sai rồi, chuyện của ta chỉ là cho ngươi một sự dẫn dắt, chân chính đi ra mê ải thật sự là chính ngươi, tình cảm lưu luyến của người khác ta không hiểu, ta chỉ biết là, tình yêu cũng không phải ngoài miệng nói đơn giản như vậy, nếu yêu thì phải giác ngộ cùng nghị lực, đúng hay không? U Hỏa!" Ngữ tất, nghiêng người nhẹ hôn lên môi U Hỏa.
Tuy rằng hiện tại U Hỏa so với trước kia thông suốt rất nhiều, nhưng trước mặt người khác làm loại hành động thân mật này, vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đỏ bừng.
Ngoài miệng tuy rằng oai oái oán giận, nhưng trong lòng lại ngọt ken két, chua chát vừa mới nãy cũng ‘két’ một tiếng biến mất vô tung.
“Khó được ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, tất cả mọi người có đôi có cặp, không uống mấy chén thì sao được chứ?"
“Nói rất đúng, ta đã kêu tiểu quỷ chuẩn bị rượu và thức ăn, Minh Phong đại nhân thỉnh."
“Từ từ." U Hỏa chen vào nói, “Cái gì tất cả mọi người có đôi có cặp, cha! chẳng lẽ ngươi cùng vị tiểu huynh đệ là loại quan hệ đó?"
Minh Phong và Phỉ Thúy cùng quay đầu nhìn phía hắn, vẻ mặt ngạc nhiên, trên mặt toàn bộ viết: đừng nói là ngươi bây giờ mới biết chứ!
Ưu Hỏa xấu hổ đỏ mặt, cả người lui vào trong lòng Minh Phong.
“Hắc hắc! Hừ hừ!" Minh Phong cười hai tiếng, bất đắc dĩ thở dài: “Phỉ Thúy đại mỹ nhân a, thứ cho ta nói câu không nên nói, ngươi thật sự thật sự thực không có mắt!"
Không cần ngươi nói ta cũng biết! Phỉ Thúy ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngài không biết là như vậy rất đáng yêu sao?" Ngọc thủ lém lỉnh ở vú U Hỏa sờ soạng một phen. Vành tai của U Hỏa chuyển từ đỏ sang tím.
“Khẩu vị của ngươi thật sự khác người a."
“Chính là dạy dỗ độn độn ngơ ngác như vậy vùng lên mới có hứng thú nha."
Hai người liếc nhau, tiện đà cười ha ha.
U Hỏa không hiểu gì cả ở bên cạnh hai người vò đầu bứt tóc.
****
“Minh Phong đại nhân, đêm nay chúng ta phải uống ba trăm chén, không say không nghỉ."
“Hảo!" Minh Phong vui vẻ tha hồ nâng chén.
“Tiểu Ưu cũng uống." Phỉ Thúy ân cần liên tiếp mời rượu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ưu Hỏa đỏ lên, nhìn Minh Phong liếc mắt một cái.
Minh Phong biết Ưu Hỏa tửu lượng không tốt, nhưng hiếm khi hôm nay cao hứng, vì thế ôn nhu nói “Tiểu Ưu không sao cả, uống chút đi."
Ưu Hỏa dùng tay nhỏ bé nâng chén rượu lên uống một ngụm.
Phỉ Thúy mạnh mẽ hâm nóng không khí yến hội càng rang càng rực, càng về sau, Minh Phong ôm lấy bình rượu ngon càng uống say.
Rượu quá ba tuần, trên mặt bàn một mảnh bừa bãi.
Minh Phong ôm Ưu Hỏa say ngã xuống đất.
“Cha, cha." U Hỏa tiến lên kêu gọi mấy tiếng.
Minh Phong say bí tỉ ôm Ưu Hỏa cũng say không khác gì. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Lại đến, uống tiếp!"
“Không thể nào, tửu lượng của cha tốt lắm a, như thế nào này lại say, ta cũng còn chưa say mà."
“Đương nhiên." Phỉ Thúy lên bàn lấy bút viết nhanh, trả lời: “Ta với ngươi uống chính là rượu lã bình thường, mà ta cho hắn uống chính là rượu ngon Quỳnh Dao trân quý hơn một ngàn năm, hai người tất nhiên là không giống nhau."
U Hỏa ngừng đánh thức Minh Phong, lách thân đến bên cạnh Phỉ Thúy, vừa thăm dò vừa nhìn, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?"
“Để thư lại."
“Để làm gì?"
“Nói cho cha ngươi biết, ta với ngươi phải ra ngoài làm việc công, bảo hắn trong thời gian không có ngươi, ở lại Diêm La điện chủ trì đại cục."
“Nhưng cha ta đồng ý sao?"
“Hừ!" Phỉ Thúy cười lạnh nói: “Không phải do hắn không chịu, chỉ cần chúng ta vừa đi, Diêm La điện này liền không có kẻ chủ sự, hắn nếu không ngoan ngoãn phụ khởi trách nhiệm, linh giới này sẽ đại loạn, hắn dù nói như thế nào cũng là tiền diêm chúa của linh giới, sẽ không thể ngay cả chút tâm trách nhiệm cũng không có, lão tử phong lưu khoái hoạt, hài tử làm trâu làm ngựa, trên đời này nào có loại sự tình này, giáo huấn người cha thiếu lương tâm của ngươi một chút cũng tốt."
Đem thư tín viết hảo đặt trên bàn, Phỉ Thúy dắt tay U Hỏa đi ra khỏi ngoài điện.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, giống như thế giới này chỉ còn lại có bọn họ.
Phỉ Thúy nhắm mắt rúc vào trước ngực U Hỏa, có thể cùng người thương tâm ý tương thông, gắn bó cùng nhau thẳng đến vĩnh viễn, tất cả giống như một giấc mộng, lúc bị giam vào tử lao, y căn bản không dám tưởng tượng có một ngày như thế, vì tác thành tình yêu này, y mất đi địa vị trí tuệ thiên, đánh mất toàn bộ pháp lực, thậm chí phản bội toàn bộ thiên giới, nhưng khi đến tận thời khắc này, y vẫn không có một chút hối hận. Hy sinh nhiều người, sự, vật như vậy mới đổi lấy hạnh phúc hôm nay, sau này, vô luận phát sinh chuyện gì, y tin tưởng y vẫn sẽ cùng hắn tiếp tục, thẳng đến vĩnh viễn.
Hai má cảm nhận được vòng tay ấm áp của U Hỏa nhẹ lướt qua, bên cạnh tai của tình nhân trầm thấp nói: “Thúy, chúng ta đi đâu vậy? Còn nữa, thân thể của ngươi có khỏe không."
Muốn đi xa, mỗi ngày đều hấp thụ sinh khí mới mẻ mới có thể duy trì tiếp tục thân thể thật sự có điểm phiền toái.
Phỉ Thúy hơi trầm ngâm nói: “Đến nhân gian đi."
Tới nhân gian rồi, thứ nhất, Minh Phong không dễ dàng gì tìm được bọn họ, thứ hai, tiện tay thu thập sinh khí mới mẻ, nhất cử lưỡng tiện.
“Đã lâu không gặp Tử Tinh, thật phi thường nhớ hắn." Cảm thấy thân thể dựa vào một trận cứng còng.
Phỉ Thúy ách cười, lần trước Tử Tinh chạy tới linh giới phá phách, khiến cho U Hỏa rất có thành kiến.
Nhưng y không lo lắng, bởi vì U Hỏa tuyệt đối sẽ răm rắp nghe lời của y, cho dù hắn trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, đến cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn làm theo lời y.
“Đi thôi." Phỉ Thúy vòng tay qua cổ của U Hỏa.
Quả nhiên thấy U Hỏa chau mày nhưng vẫn cẩn thận ôm lấy, Phỉ Thúy niệm động chú ngữ, mở ra Toại Đạo thông đến nhân gian.
Phỉ Thúy để đầu tựa vào trên vai U Hỏa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trước khi đến nhân gian, để cho y hảo hảo ngủ một giấc đi, đến khi mở to mắt, nhất định sẽ nhìn thấy một thế gian hoàn toàn mới, một thế gian chỉ thuộc về y cùng U Hỏa.
♣♣♣Toàn Văn Hoàn ♣♣♣
[Lệ Nhi]: Thiệt tình là cái chương cuối edit hơi bị đuối tới 2 giờ đêm rồi mà vẫn chưa xong T>T theo Nhi đây là một tác phẩm vui đọc giải trí chứ cũng không đau mấy ^^! bộ sau là “Tẩy Trắng Ái Tình" nha, thỉnh nàng nào trái tim yếu đuối, chịu ngược tâm không được thì không nên rớ.
Editor: Lệ Cung Chủ
Ôm thân thể đã mất hơi ấm, U Hỏa si ngốc ngồi yên trong địa lao, tuấn nhan áp sát lệ nhan lạnh như băng, nước mắt xẹt qua hai má tích lạc trên lệ nhan đã thất sắc.
Không muốn buông tay, không muốn tin rằng thân thể trong lòng đã không còn nữa, nếu hắn phát hiện tình cảm của mình sớm một chút, có phải hay không có thể tránh cho…
Nhưng, sai lầm lớn đã đúc thành, hết thảy đều quá muộn, hắn phát hiện quá muộn, tới quá muộn, cứu quá muộn, nhất định hắn phải chịu đựng thống khổ của sự mất mác!!
“Thúy…" Nhớ tới lần đó cùng ngươi ở ven bích hồ ngắm sen, ngươi nghiêm túc đem tâm của ngươi giao trên tay ta, mà ta ngu ngốc lại không hề có cảm giác, không biết quý trọng trái tim thâm tình, ngược lại còn tùy tiện dầm mưa dãi nắng nó, dùng lòng bàn tay bóp nó nát thành từng mãnh nhỏ, đâm sâu vào lòng ngươi.
Nếu thời gian có thể quay ngược, ta nguyện dùng hết thảy của ta đổi lấy tâm của ngươi…...
Thúy… Người ta yêu thương…...
“Ngươi như vậy cũng không cứu được y." Một nam thanh âm trầm giữa tử lao âm u vang lên.
U Hỏa ngẩng đầu, liền gặp một hôi phát nam tử (hôi phát = tóc màu tro), đứng ở trước mặt hắn.
“Cầm." Hôi phát nam tử ném cho hắn một cái bình sứ nhỏ.
U Hỏa cầm lấy bình sứ trên mặt đất, nhìn nam tử khó hiểu.
“Muốn cứu y, thì đem viên linh đan này đút cho y nuốt."
Lòng tuyệt vọng dâng lên một tia hy vọng, U Hỏa khẩn cấp mở nắp bình ra, từ giữa đổ ra một viên kim đan, đút cho Phỉ Thúy nuốt vào.
Một lát qua đi, tim ngừng đập bắt đầu một lần nữa nhảy lên, hô hấp tuy rằng mỏng manh, lại quy luật không hỗn độn.
“Thúy!" U Hỏa quả thực không tin được trước mắt.
Đại thủ run rẩy khẽ vuốt khuôn mặt của Thúy, đầu ngón tay cảm nhận được ấm áp mới làm cho hắn có cảm giác chân thật.
Thật tốt quá, thật tốt quá, Thúy!!
Nhìn thấy như vậy hôi phát nam tử đột nhiên lạnh nhạt nói " Linh đan này tuy rằng có thể bảo trụ nguyên thần của y, nhưng mà... Y bị tù thời gian đã lâu, linh lực của y khôi phục không được, từ nay về sau y phải dựa vào sinh khí đến duy trì tánh mạng, ngươi là diêm vương hẳn rất rõ ràng làm sao có thể tìm thật nhiêu nhiều sinh khí vừa tinh thuần vừa cao cấp."
Đem Phỉ Thúy như trân bảo ôm vào trong ngực, U Hỏa vẻ mặt đề phòng hỏi han: “Ngươi là ai?" Tuy rằng người này cứu Phỉ Thúy, nhưng hắn từ đáy lòng nhưng không cách nào cảm kích người này, nam tử trên người phát ra âm hàn, làm hắn không rét mà run.
Hôi phát nam tử cười lạnh nói: “Chờ y tỉnh, ngươi hỏi y một chút, y sẽ nói cho ngươi biết đáp án!" Ngữ tất, nam tử thi triển pháp thuật, trong chớp mắt biến mất vô tung.
Tuy rằng đối với thân phận của nam tử đó, U Hỏa vô cùng nghi ngờ, nhưng trước mắt quan trọng nhất là thân thể của Phỉ Thúy.
Loại nơi âm lãnh này, đối với thân thể y quá nặng trăm hại không một lợi, cởi áo choàng, đem thân thể suy yếu gắt gao quấn quanh, ôm lấy y, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
****
Linh giới
Phỉ Thúy giờ phút này đang an nằm ở trong phòng ngủ của U Hỏa, mái tóc màu vàng nhạt đã biến thành một màu xanh nhạt, đây là kết quả của việc hấp thu gần trăm cái sinh khí cầu.
U Hỏa canh giữ ở bên giường, đại thủ cầm chặt ngọc thủ vẫn lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sốt ruột.
Không đủ! Còn chưa đủ! Chút ấy sinh khí, vẫn không thể làm cho Phỉ Thúy khôi phục, hắn cần càng nhiều sinh khí.
“Người đâu!"
Một tiểu quỷ nghiêng ngã lảo đảo vọt vào trong phòng, nơm nớp lo sợ nói: “Đại... Đại vương có gì phân phó?" Trời ạ! Mấy ngày nay tâm tình Đại vương hảo kém, đã có vài tiểu quỷ bởi vì làm cho Đại vương không vui, bị nhốt vào tầng mười tám địa ngục, ngàn vạn lần không được a!! Hắn cũng không muốn hồn phi phách tán!!!
“Đi xem đám quỷ kia làm cái gì? Như thế nào còn chưa trở lại!!"
Lúc tiểu quỷ kia vội vàng muốn chạy đi, một tiểu quỷ khác mang theo một cái sinh khí cầu màu trắng chạy tiến vào.
“Đại vương, tân sinh khí đã được đưa đến."
“Đưa ta!" U Hỏa khẩn cấp tiếp nhận bạch cầu giống như bông cầu kia, quát tả hữu lui ra, trở lại bên giường, đặt bạch cầu trước ngực Phỉ Thúy, màu trắng dần dần bị thân thể Phỉ Thúy hấp thu, qua một hồi lâu, màu tóc xanh nhạt dần dần chuyển biến thành màu xanh thúy.
“Ân…" Người trên giường khẽ ‘ưm’ một tiếng, chậm rãi mở to mắt.
U Hỏa vô cùng kinh hỉ “Thúy!"
Đây là…
Phỉ Thúy kỳ quái nhìn nhìn bốn phía, y không phải vĩnh viễn tiêu thất sao? Như thế nào còn có thể nhìn thấy U Hỏa?
“Thật tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh rồi." U Hỏa vạn phần kích động một tay kéo Phỉ Thúy vào trong lòng.
“U Hỏa? Ta không phải đã chết rồi sao?"
“Ngươi không chết! Ngươi không chết!"
“Đau đau ~~~~ ngươi nhẹ một chút!"
“A! Thật có lỗi!!" Nghe được âm thanh kêu đau của Phỉ Thúy, U Hỏa mới phát giác chính mình nhất thời kích động đã quên khống chế lực, làm đau y, vội vàng thả lỏng kình đạo trên tay, nhưng vẫn ôm Phỉ Thúy vào trong ngực.
Cảm giác sợ hãi suýt chút nữa mất đi y vẫn quanh quẩn trong lòng, hắn muốn chân thật cảm nhận ấm áp trong ***g ngực để trấn an trái tim kinh sợ quá độ.
“Đã xảy ra chuyện gì?"
“Là như vầy…" U Hỏa đem chuyện trong địa lao gặp được tên hôi phát nam tử kia nhất nhất hướng Phỉ Thúy kể lại
Hôi phát nam tử? Chẳng lẽ là lão sư? Nhưng lão sư vì sao phải làm như vậy?
Phỉ Thúy không khỏi lâm vào trầm tư!
Hành vi của Trạm Thiên rất khó đoán, y nghĩ không ra dụng ý thực sự của ông là gì.
“Thúy!" Không phản ứng.
Tăng lớn âm lượng “Thúy!"
Phỉ Thúy bị U Hỏa gọi như thế, toàn bộ suy nghĩ đều rối loạn, không khỏi có điểm căm tức nói “Để làm gì!?"
Phỉ Thúy đối với hắn hờ hững, không khỏi làm U Hỏa trong lòng chua xót.
… Ô… Còn tưởng rằng Phỉ Thúy sau khi tỉnh lại sẽ có một phen biểu tình thật tâm khen ngợi nhiệt lệ, ai ngờ… Ô… Đại thất bại…
" Nam nhân kia là ai?"
“Không phải chuyện của ngươi!"
Cái gì gọi là không phải chuyện của ta? Vậy, nam nhân không rõ lai lịch kia, cùng Thúy ám muội không rõ, thật là khả nghi, chẳng lẽ Thúy ngoài ta ra còn có nam nhân khác.
“Thúy, ngươi nói cho ta biết, hắn có phải người yêu của ngươi hay không, nói cho ta biết sự thật, ta cam đoan sẽ không tức giận." Đúng vậy, sẽ không tức giận với Thúy, nhưng sẽ làm thịt nam nhân kia!
Người yêu? Người này nghĩ đi đâu vậy?? Nhàm chán!!!
“Xin ngươi đấy, ngươi ăn no đủ rồi, bớt ở trong này quấy rối đi!" Đại tiểu hài tử này như thế nào luôn không lớn lên a, một dạng giống như Tử Tinh, nếu hai người bọn họ hợp lại cùng một chỗ nhất định sẽ phá hoại lắm đây!
“Đây không phải là quấy rối!" Hắn thập phần nghiêm túc, có phải Phỉ Thúy ngại hắn trước kia đối với y không tốt hay không, cho nên tìm niềm vui mới, nhưng… Nhưng lúc đó hắn còn chưa phát hiện tình cảm của mình a! Hiện tại sẽ không, hắn nhất định sẽ đối với Phỉ Thúy rất tốt rất tốt, cho nên Phỉ Thúy cũng không thể vứt bỏ hắn!!
“Ta, ta…" Yêu ngươi, hảo thẹn thùng, nói không nên lời.
U Hỏa cầm ngọc thủ của Phỉ Thúy, mở lòng bàn tay của y ra, đại thủ đặt ở ngực, làm tư thế cầm đồ vật, sau đó đặt trong ngọc thủ “Ta đem tâm ta giao cho ngươi!" (sao Thúy ca làm không thấy sến mà pé Hỏa làm thấy sến quá không biết =A= *cần một cái thau*)
Phỉ Thúy bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhìn lòng bàn tay, lại nhìn nhìn kia vẻ mặt đỏ bừng của nam tử.
U Hỏa ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Môi đỏ mọng nhẹ cong, cười xán lạn, nắm chặt ngọc thủ: “Ta đây sẽ không khách khí nhận."
“Ngươi, ngươi có đói bụng không? Ta gọi người làm chút điểm tâm cho ngươi ăn!"
“Đói! Đương nhiên đói! Đói bụng gần trăm năm, đặc biệt là nơi này." Ngọc thủ trượt vào trong khố của U Hỏa, ngừng ở trên dục vọng giữa đùi.
Hiểu được ý tứ của y, khuôn mặt tuấn tú càng đỏ hơn.
Kề sát vào bên tai của hắn, Phỉ Thúy mềm nhẹ nói “Không được sao?"
“Ta, ta không nói là không thể, nhưng thân thể của ngươi còn rất yếu!"
“Cho nên ta sẽ nhìn ngươi làm! Ta muốn ôm ngươi, tiến vào trong cơ thể ngươi..." Ngọc thủ mịn màng cuốn lấy cổ của U Hỏa, phấn lưỡi lành lạnh ngậm một bên tai, nhiệt khí tựa như mùi hoa lan nhẹ thở bên vành tai mẫn cảm.
“Ân…" Mùi hương quen thuộc thoang thoảng nhanh chóng khơi mào dục vọng tối nguyên thủy trong cơ thể U Hỏa, nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao, thở nhiệt khí, U Hỏa hổn hển nói: “Thật... Thật sự có muốn không?"
Đúng vậy... Ta muốn ngươi…" Thanh âm mềm mại giống một ly rượu ngon tinh khiết, U Hỏa bất giác toàn thân một trận mềm yếu.
Đỏ mặt cởi quần áo trên người mình, U Hỏa lên giường, dùng động tác ôn nhu nhất giúp Phỉ Thúy thoát y.
Thân thể bạch bích hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự ngắm nhìn thân thể của Phỉ Thúy, đây mới thật là một thân hình tuyệt vời hoàn mỹ tới cực điểm, không chỗ nào không đẹp, không chỗ không khiến hắn trìu mến.
Kìm lòng không được cúi thân xuống, rụt rè hôn lên bên gáy trắng noản, da thịt non nỏn lập tức hiện lên từng ấn ký hồng hồng hoặc đỏ chói mắt trên làn da tuyết trắng thoạt nhìn dị thường phiến tình, cảm giác tuyệt vời tựa như hoa mơ nở trong tuyết, làm cho dục vọng của U Hỏa càng nổi lên, tham lam hôn mỗi một tấc da thịt trên ngọc thể.
Đại thủ cũng không chịu yếu thế ở trên ngọc thể du dời, cảm giác mịn màng như tơ lụa, làm cho hắn thích thú không buông tay.
“Ân... U Hỏa…" Y luôn luôn là chủ đạo đại cục, hiện giờ thế nhưng trái lại bị U Hỏa khiêu khích kích khởi ***, không khống chế được nhiệt tình làm cho Phỉ Thúy cảm thấy có chút thất thố.
Bích mâu trong suốt nổi lên tầng sương mờ mịt, mặt ngọc tựa trang điểm mê người, mồ hôi li ti mỏng manh càng tăng thêm phong tình mị nhân của y!
Đẹp quá, thật sự là quá đẹp! Một bảo bối xinh đẹp như vậy, hắn trước kia thế nhưng lại không biết quý trọng, thật sự là rất ngu xuẩn!!
Ngậm ngón tay ngọc trong miệng, tinh tế liếm hôn, một bên tham nhìn mỗi một phần biểu tình biến hóa *** trên mặt ngọc, tựa như ảo mộng, bộ dáng mê mang luống cuống giống như đứa trẻ thật sự rất mê người.
Hôn nồng nhiệt, âu yếm làm cho dục hỏa lửa nóng liên tục kéo lên, dục vọng ngẩng cao cần kích thích trực tiếp.
“U Hỏa…" Thật sự chịu không nổi, âu yếm mật ngọt kia đồng dạng là độc dược tra tấn người."Cho ta…" Phỉ Thúy phát ra thanh âm cầu xin nhỏ bé yếu ớt.
“Chờ một chút, ta muốn nhìn kĩ ngươi!" Cho đến hôm nay hắn mới phát hiện thân hình cùng hắn chung gối hơn trăm năm này là thực cốt mất hồn như thế, hắn sẽ hảo hảo bù lại sai lầm lớn động trời lúc trước!!
“... Không được…" Phỉ Thúy bất lực nhẹ nhăn trán, sợi tóc màu xanh thúy theo động tác của chủ nhân đong đưa, giống như lụa sắc giăng khắp nơi, xõa ra ở trên khăn trải giường tựa như một bức tranh động lòng người.
Sau khi tận tình hôn liếm ngắn nhìn Phỉ Thúy xinh đẹp, U Hỏa mới quyết định buông tha y, cưỡi trên người y, dùng dầu bôi trơn dính vào ngón tay tự mình thả lỏng hậu huyệt, đại thủ giúp đỡ lửa nóng của Phỉ Thúy, dẫn đường cho nó tiến vào trong cơ thể hắn.
Cảm giác lửa nóng bị gắt gao vây quanh, làm cho Phỉ Thúy nhịn không được thảng hạ hỉ lệ, rõ ràng người xâm nhập trong cơ thể hắn là y, nhưng y lại có một loại cảm giác bị U Hỏa xâm phạm!
Sau khi để cho Phỉ Thúy nhét hoàn toàn vào trong cơ thể, U Hỏa bắt đầu đong đưa vòng eo của mình, khoái cảm rất nhanh đánh úp lại, làm cho Phỉ Thúy luống cuống tay chân, “Từ từ... Chờ... A…" Khoái cảm hoàn toàn không đồng dạng, làm cho đầu óc thông minh mất đi năng lực phán đoán.
Y vốn nổi tiếng là người bình tĩnh nhưng lại cũng có tình huống bất ngờ không thể nắm trong tay, điều này làm cho y cảm thấy hoảng hốt không biết tới từ đâu, khởi động thân mình nghĩ muốn rút lửa nóng khỏi u cốc, thoát khỏi loại trạng huống xa lạ này, nhưng u cốc chặt khít gắt gao hấp thụ y, khoái cảm thực nhân càng thêm nhanh chóng ăn mòn ý trí của y.
Không được! Không thích!! Y không thích loại tình huống không thể nắm trong tay này!!!
Bất lực vươn cánh tay ra sau, muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng cái gì cũng nắm không đến, cảm giác hư vô chỉ làm cho y càng bối rối.
“Thúy!" Đại thủ đan xem vào lòng bàn tay ngọc thủ, gắt gao giao triền, đau lòng hôn lệ bên má y, nhìn cặp bích mâu bối rối kia, ôn nhu nói: Là ta, không sao cả, thả lỏng thân mình, giao cho ta, hết thảy của ngươi chỉ có ta nhìn thấy!"
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt ý, trấn an tâm kinh hoảng, trong mắt ái nhân ôn nhu, được cảm giác ấm áp gắt gao bao vây, làm cho y cảm thấy một loại an toàn trước nay chưa có.
“U... Hỏa..." Đúng vậy, hắn là lựa chọn của y, ở bên cạnh hắn y có thể buông hết thảy ngụy trang, y không cần giả vờ kiên cường, không cần nóng lòng nắm trong tay toàn bộ hay tự bảo vệ mình. Ở trước mặt hắn y chính là Phỉ Thúy, cho dù yếu ớt bị hắn thấy được, cũng không sao cả, bởi vì y thương hắn.
“Ta có thể tiếp tục không?" Thanh âm khàn khàn hàm chứa *** nồng đậm.
Ôn nhu cười, cánh tay ngọc vòng ngụ cổ U Hỏa, đưa môi đỏ mọng của mình lên, cùng nam nhân yêu mến nhất rơi vào vực sâu dục vọng…
****
“Cái gì? Cái tên đáng chết kia lại lén ta chạy đến nhân gian sao? Đáng giận!" U Hỏa ở trên Diêm La đại điện nổi trận lôi đình, nguyên nhân làm hắn tức giận như vậy, chỉ có thể là đệ đệ hay gây rối của hắn!
“Các ngươi! Lũ vô dụng này, thế nhưng cũng không ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn đi làm hại nhân gian!" Đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, đám tiểu quỷ vệ trông coi tự nhiên thành nơi trút giận tốt nhất.
Oan uổng a! Đại vương! Bản lĩnh của Nhị gia Đại vương cũng không phải không biết, đám tiểu quỷ thuộc hạ chỉ là tay chân của hắn, chọc giận Nhị gia, không bị hắn đánh cho hồn phi phách tán mới là lạ, Nhị gia tàn nhẫn so với Đại vương quả thực chỉ có hơn chớ không kém.
Hai gã quỷ vệ nơm nớp lo sợ quỳ gối trên đại điện, sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên!
“Lũ rác rưởi vô dụng, ngàn dặn dò vạn nhắc nhở không thể để cho hắn trốn, các ngươi đưa cái mặt như quả mướp đắng tới báo tang với ta, quả thực đem lời của ta vào tai này ra tai kia, xem ra ta không lột các da ngươi không được mà! Lấy nồi chảo đến!"
Giây lát, bốn tiểu quỷ khiêng một cái chảo mỡ lợn, trong chảo dầu sôi đến mức bốc lên bong bóng.
Trong chảo cuồn cuộn, cam đoan thoát thai hoán cốt!
Hai gã quỷ vệ sợ tới mức run cầm cập, cùng ôm nhau lui thành một đoàn.
U Hỏa gác chân bắt chéo, nhàn nhàn nói: “Các ngươi muốn tự mình nhảy xuống? Hay là muốn ta đưa các ngươi đoạn đường?"
Cái gì cũng không muốn!
“Không... Không…" Quỷ vệ sợ tới mức đầu lưỡi líu lại, hai tiểu quỷ lắc đầu đến mức đầu cũng muốn rơi xuống!
Ngay lúc quỷ vệ cho là mình chạy trời không khỏi nắng, chuẩn bị nhận lấy cái chết, cứu tinh từ trên trời giáng xuống.
Chỉ thấy Phỉ Thúy mặc thúy sắc trường bào, chậm rãi hướng bên này đi tới, tuyệt thế phong thái này không biết mê đảo bao nhiêu tiểu quỷ ven đường!
A! A! A! Phỉ Thúy đại nhân xem bất cứ lúc nào, thấy thế nào, nhìn bao lâu, cũng là đẹp nhất!!
“Phỉ Thúy đại nhân, cứu mạng a!!" Hai quỷ vệ tứ chi cùng sử dụng, đi đến bên chân Phỉ Thúy, ôm chân Phỉ Thúy cầu cứu!
“Mau buông tay, chết tiệt!" U khẩn hừng hực từ ngai vàng xông xuống dưới, một cước một tên, đá ~~~~~~~
Đám tiểu quỷ đáng chết này, dám chạm vào bảo bối của hắn, muốn chết thêm lần nữa đúng không!"Cút!"
Hai gã quỷ vệ tìm được đường sống trong chỗ chết, không một tiếng tranh cãi ngay lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Sao ngươi lại tới đây? Thân thể không sao chứ?" Thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, U Hỏa cẩn thận đỡ lấy Phỉ Thúy, nói những lời đầy tình tứ!
“Đây là…" Phỉ Thúy chỉ vào cái chảo mỡ lợn trước mắt hỏi.
“Ha hả… Không có việc gì..." Một bên đỡ Phỉ Thúy ngồi trên ngai vàng, một bên vội vàng nháy mắt với tiểu quỷ bên cạnh.
Tiểu quỷ hiểu ý, vội vàng đem nồi chảo triệt hạ.
Phỉ Thúy là người thông minh, loại tiểu xiếc này, như thế nào thoát được pháp nhãn của y “Ngươi lại khi dễ tiểu quỷ đúng không!" Ngữ điệu mềm nhẹ, lại hàm chứa trách móc nặng nề.
“Đâu, nào có?" U Hỏa liều chết mạnh miệng.
“Bọn họ đã đủ đáng thương, ngươi không được luôn khi dễ bọn họ!" Tiểu quỷ đang làm nhiệm vụ ở ngoài Diêm La điện, phần lớn khi còn sống hàm oan mà chết, sau khi oán khí không tiêu tan, không thể đầu thai chuyển thế, cho nên mới ở Diêm La điện làm người hầu. Đợi oán khí biến mất, sẽ tái thế làm người.
“Ta là cái loại người dã man không để ý đến người khác sao?" U Hỏa vẻ mặt oán giận hỏi han.
Ngươi đúng là như thế. Phỉ Thúy thầm nghĩ trong lòng.
“Ta sở dĩ muốn phạt bọn họ, là bởi vì bọn họ để tiểu đệ của ta trốn mất!" U Hỏa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Thật là, đệ đệ của người đã lớn rồi, ngươi còn muốn quản sao? Cho dù như thế, hai tiểu quỷ vệ bọn họ, cũng không phải là đối thủ của đệ đệ ngươi! Ngươi căn bản là đang tìm nơi trút giận!"
Đông! Một tiễn trúng đích, trả lời.
Bị nói trúng tâm sự U Hỏa giống hài tử làm sai chuyện, cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh Phỉ Thúy, cổ họng cũng không dám ho nửa tiếng.
“Còn nữa, cái nồi chảo kia hủy cho ta!"
“Hảo, không thành vấn đề." Không hạ nồi chảo, thì cũng có thể thượng núi đao.
Đôi mi thanh tú nhíu lên, dễ dàng đoán được tiểu quỷ kế của hắn, “Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, về sau ngươi tái dám khi dễ bọn họ, ngươi đối bọn họ như thế nào, ta liền đối với ngươi như thế nấy!"
… Ô…
U Hỏa muốn khóc, không khi dễ bọn họ, hắn làm diêm vương còn có lạc thú gì nữa! Nhưng… Lại không dám khiến cho Phỉ Thúy tức giận, … Ô… Có một tình nhân vĩ đại, bên trong khổ sở người ngoài nào hay biết, chẳng lẽ U Hỏa hắn đời này đều bị y “Ăn" định rồi sao.
“Nói đi!"
“Nói? Nói cái gì?" U Hỏa xoay đầu hỏi.
Cái đầu gỗ không thần kinh, không não, không tình thú này, năm đó mắt của y bị mù mới có thể chọn hắn.
Ai… Thở dài một tiếng, nhận mệnh nói: “Nói xem, ngươi vội vã tìm đệ đệ của ngươi như vậy có chuyện gì? Có lẽ ta có thể đến giúp ngươi."
Phỉ Thúy thông minh như vậy, có lẽ y thật có thể giúp hắn bắt tiểu đệ trở về, “Là như vầy, tiểu đệ của ta hắn tự tiện tiến vào luân hồi, chạy đến nhân gian, ta muốn tìm hắn trở về!"
Nhập luân hồi? Điều này kỳ quái!"Êm đẹp không muốn lại chạy đến nhân gian làm gì?"
“Nói đến đây liền thật giận!" U Hỏa nắm chặt thiết quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì hắn biết ta không đồng ý tình cảm lưu luyến của hắn, cho nên dẫn tình nhân của hắn bỏ trốn đến nhân gian!"
“Thì ra là thế!"Đây là ngươi không đúng, có tình nhân thì không phải tốt lắm sao? Ngươi sao lại chia rẽ bọn họ!"
“Ngươi không hiểu!" Tình cảm lưu luyến của tiểu đệ hắn không phải là loại bình thường, mà là…
“Ta không hiểu, ngươi nói thật lý do cho ta biết xem!" Ngọc thủ chống cằm, ngẩng đầu thú vị nhìn U Hỏa tức giận đến đầu đầy khói, ngọc thủ còn lại thưởng thức một viên ngọc lưu ly châu.
" Người yêu của hắn là nam!" Hơn nữa không chỉ một câu, những câu sau thật sự không mặt mũi nói ra khỏi miệng! Để cho Phỉ Thúy biết hắn có đệ đệ hoang đãng như vậy, khó đảm bảm sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của hắn ở trong cảm nhận của Phỉ Thúy. ( ngươi có cái rắm hình tượng a!)
Lạc sát ~~~~~~
Ngọc lưu ly châu vỡ thành nhiều mảnh, ngọc thủ thu nắm thành quyền, Phỉ Thúy gượng cười nói: “Ngươi, ngươi nói, ngươi bởi vì người yêu của hắn là nam, cho nên phản đối bọn họ!"
U Hỏa trì độn không nghe được lửa giận tận trời trong lời nói, vẫn không sợ chết đáp: “Đúng vậy a!"
“Phanh!"
Ngọc quyền trọng kích trên thai án, mặt ngọc hàm sương, cuồng nộ không thôi, sau lửa giận là vô tận đau lòng.
Phỉ Thúy không nói gì đứng dậy, cất bước quả quyết rời đi.
“Thúy!" U Hỏa khẩn cấp đuổi theo, ở phía sau giữ chặt tay của Phỉ Thúy, y ngừng cước bộ rời đi, “Ngươi làm sao vậy?" Lật qua thân hình mảnh khảnh, mới phát hiện trên mặt ngọc lưu lại nước mắt chưa khô.
Mắt đẹp rưng rưng, biểu tình muốn khóc hung hăng xả tim của hắn đau đớn, “Ngươi, ngươi đừng khóc! Có phải ta đã nói cái gì sai hay không? Thực xin lỗi! Ngươi đừng khóc!" Đại thủ ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt ngọc.
Ngọc thủ ngăn lại đại thủ muốn lau lệ cho y, trán nhẹ quay đi, chua xót nói: “Nếu ngươi không thể chấp nhận tình yêu đồng tính, vì sao còn muốn đem tâm của ngươi giao cho ta?" Là thương hại sao? Trả giá chân tình không được đáp lại đã thật đáng buồn, nếu chân tình đổi lấy ánh mắt thương hại của người khác, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi!
Nếu không thương ta thì cứ quả quyết địa cự tuyệt ta, không cần cho ta một hy vọng giả dối, rồi lại hung hăng phá hủy nó, tâm có kiên cường đến mức nào cũng chịu không nổi tàn phá như vậy.
Lệ chảy xuống phiêu linh, một giọt lệ nóng rơi vào trong đại thủ, nóng đến nỗi làm U Hỏa chân tay luống cuống.
“Không phải như ngươi nghĩ, ta nói là tiểu đệ của ta, không phải chúng ta, chúng ta không phải… Chúng ta không giống như bọn họ!" Đầu óc rối loạn căn bản nghĩ không ra lời giải thích nào tốt, giải thích vụng về chỉ làm cho nhiều đốm lửa diễn biến thành hỏa hoạn.
Không giống!? Phỉ Thúy khí tuyệt, không để ý hình tượng chửi ầm lên: “Làm sao không giống? Ta không là nam nhân sao! Hay là ngươi không phải nam nhân!"
“Không phải! Không! Ta nói không phải chúng ta không là nam nhân! Mà là bọn hắn không phải! Không đúng, là, là, phải.." A!!! Thật là, cái miệng ngu đang nói cái gì vậy a!
Nguy rồi, sắc mặt của Thúy càng ngày càng khó coi, còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ bị Thúy vứt bỏ, không được a!!
Nhất thời tình thế cấp bách, U Hỏa liều lĩnh lớn tiếng nói: “Ta thích Phỉ Thúy, ta yêu Phỉ Thúy, ta không thể không có Phỉ Thúy, cho nên… Cho nên…" Cánh tay cường tráng mở ra, ôm chặt Phỉ Thúy vào trong lòng, vùi đầu vào cổ ấm áp, rầu rĩ nói: “Không được rời khỏi ta, vĩnh viễn không được rời khỏi ta!"
Một màn khủng bố trong tử lao kia luôn khắc sâu ở trong đầu, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy Phỉ Thúy yếu ớt bất lực như vậy nữa, vĩnh viễn cũng không muốn tái nếm thử cái loại cảm giác đau triệt nội tâm đó nữa, không muốn tái mất đi sự ấm áp trong ***g ngực này nữa, vĩnh viễn!!
Đại thủ ôm chặt vòng eo, lực đạo mạnh đến nỗi cơ hồ bẻ gãy eo của y, gắt gao tựa vào trong ngực, cảm nhận trái tim mất tốc độ nhảy rộn của hắn, Phỉ Thúy lộ ra một nụ cười thỏa mãn, dịu ngoan tựa trán vào trong ngực, lẳng lặng nghe trái tim của hắn vì y mà nhảy lên.
Cái đầu gỗ này, không bức ép chỉ sợ y vĩnh viễn cũng sẽ không thể nghe được lời nói từ đáy lòng của hắn, đối phó U Hỏa giống như thuần hóa một con mãnh thú, cho thịt chưa đủ, có khi còn phải dùng roi da quất đánh, mới có thể thu được hiệu quả làm ít công to.
****
Gần đây Phỉ Thúy thực đau đầu, bởi vì dã thú của y càng ngày càng bá đạo, không chỉ y không được một mình xuất môn, vừa nhìn thấy y cùng người khác nhiều lời vài câu hoặc có một chút tiếp xúc trên thân thể liền nổi trận lôi đình, hô đánh hét giết, cái hố ghen niên lão kia thật sự là… Rơi vào thì chỉ có nước đợi chết ở bên trong.
Kỳ thật U Hỏa làm như vậy ngoài muốn độc chiếm ra, thì còn bởi vì thân thể của y yếu đuối, toàn bộ linh lực bị ám thủy tinh phá huỷ, y hiện tại dựa vào sinh khí do U Hỏa phái người đến nhân gian thu thập để duy trì sinh mệnh, thân thể yếu đến nỗi một trận gió thổi tới, y sẽ ở trên giường nằm ba bốn ngày, thân thể nhu nhược như vậy khó trách U Hỏa rất khẩn trương, hiểu được đây là quan tâm của U Hỏa đối với mình, Phỉ Thúy đối với hành vi bá đạo của hắn cũng lý giải phần nào, nhưng... Có một việc, là Phỉ Thúy đánh chết cũng không thể chấp nhận!
Thật ra là…
U Hỏa càng ngày càng biết được lạc thú trên giường, nhưng ý nghĩ kỳ lạ muốn tấn công phản thủ, không biết có gần chu giả xích (*) hay không (*gần đỏ giả đỏ nhạt – ý là bị ảnh hưởng từ điều gì đó), đi theo người thông minh thời gian lâu, cái đầu gỗ kia cũng hiểu được thời thế, hiện tại hắn mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế, lợi dụng sơ hở, nghĩ tất cả biện pháp để đưa hắn áp đảo trên giường, tuy rằng mỗi lần nguy cơ đều bị cơ trí của y nhanh chóng hóa giải, nhưng cứ thế mãi không phải biện pháp, khó đảm bảo cái đầu gỗ kia sẽ buông tha, bá vương ngạnh thượng cung! (làm việc bắt ép) Xưa đâu bằng nay, nếu U Hỏa quyết tâm, y chính là hoàn toàn không có lực phản kích, trinh tiết mặt sau liền… Ách… Không được! Y phải nghĩ ra một biện pháp quyết tuyệt, chặt đứt tà niệm của hắn!
“Thúy!"
Nghe được tiếng gọi quen thuộc phía sau, Phỉ Thúy theo bản năng xoay người, quay người lại đã bị một cái ôm ấm áp ôm chặt.
“Thúy! Thúy! Thúy! …" Ôm ấp âu yếm bảo bối, U Hỏa lắm mồm giống như con chim nhỏ không ngừng ríu rít.
Là Thúy nha! Là Thúy thật, không phải đang nằm mơ, xuất ngoại việc công ba ngày, mỗi ngày đều rất nhớ, lo lắng y ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vừa xong xuôi công việc, liền ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về, hoàn hảo! Bảo bối của hắn hoàn toàn tốt, mặc dù không mập, nhưng cũng không ốm!
Khuôn mặt tuấn tú áp sát trên mặt ngọc, làm nũng cọ a cọ.
“Công việc làm thuận lợi không?" Phỉ Thúy phản thủ ôm hắn, nói thật ra, xa cách ba ngày, y cũng rất nhớ hắn.
“Đương nhiên!" U Hỏa đắc ý dào dạt nói, miệng quyết khởi, yêu thương cưng chìu nói: “Thúy! Ta làm xuất sắc như vậy, thưởng cho ta nhé!"
Thưởng? A… Phỉ Thúy ách cười nói: “Ta nhớ rõ trước kia người nào đó không phải đã nói, loại thưởng này chết cũng không muốn sao?"
Thúy còn nhớ rõ a!! U Hỏa nghĩ tới hành vi ngu ngốc trước kia của mình liền hối hận vô cùng, có người nam nhân nào ngu giống như hắn, cự tuyệt một bảo bối xinh đẹp như vậy. Ũ rũ… Ũ rũ…
“Đó, đó là trước kia, hiện tại ta rất muốn Thúy thưởng cho ta! Cho ta đi!" Ôm Phỉ Thúy hoảng a hoảng.
“Xin ngươi đấy! Một đại nam nhân còn làm nũng cũng không biết xấu hổ sao!" Người nầy, trước kia trì độn làm người ta tức giận, hiện tại thông suốt, so với keo dán còn dính hơn, Phỉ Thúy bắt đầu hoài nghi hắn rốt cuộc có phải là hai mặt hay không!
“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Bởi vì ta chỉ đối như vậy với một mình Thúy!"
Bị cuốn lấy đến nỗi không còn cách nào khác, Phỉ Thúy đến nửa ngày mới ngẩng đầu khẽ hôn một cái.
“A! Chỉ vậy thôi sao?" Rất rõ ràng, U Hỏa đối với loại phần thưởng này hết sức bất mãn
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Đối với nụ hôn của ta, ngươi có gì bất mãn sao? "
“Ít nhất phải là như vầy!" Đại thủ nâng mặt ngọc để đầu hôn thật sâu môi anh đào, đầu lưỡi càng không an phận tham nhập trong khoang miệng, ôm lấy phấn lưỡi chơi đùa một phen.
Ba ngày chia lìa, đem nỗi nhớ của hai người tích lũy đến cực điểm, môi cánh hoa tương giao, nước bọt ướt đẫm hòa tan, trong nháy mắt, dục hỏa của hai người đều bị khơi mào.
Tiếp theo tư thế hôn môi, U Hỏa trực tiếp ôm lấy Phỉ Thúy, đi hướng giường lớn.
Hai người ôm chặt cùng hôn song song hướng giường lớn, khẩn cấp thay nhau cởi bỏ hết quần áo, mỗi một tấc da thịt trên người đều khát vọng âu yếm của tình nhân.
Để ngọc thủ tuyết trắng xoa khuôn ngực rắn chắc, đại thủ thô ráp đã ở trên đùi mềm mại lưu luyến.
Lửa tình tràn ra, tất nhiên là một loại bồi trắc triền miên.
****
Hô ~~~~~~ mệt mỏi quá a ~~~~~~
Phỉ Thúy mệt mỏi nằm úp sấp ở trên giường, trong đầu mơ hồ vừa thông suốt.
Quả nhiên anh hùng không còn dũng khí năm đó, chỉ mới hai ba hiệp, y đã mệt đến không thể động đậy, nhớ năm đó, y có thể đại chiến ba ngày ba đêm, ách… Thắt lưng thắt lưng có điểm ê ẩm, đừng tưởng rằng chỉ có thụ mới mệt, trên thực tế công mới là người thật sự ngậm nhiều đau khổ, làm nhiều quá, thắt lưng đau đến không đứng dậy được!
Nhưng dã thú kia tựa hồ chưa thỏa mãn, không ngừng ở trên lưng ngọc mịn màng tinh tế hôn, ở thắt lưng mẫn cảm nghiền chuyển duyện hôn.
“U... Hỏa... Được rồi... Ta mệt mỏi quá… A ~~~" hảo khốn a ~~~~~
“Ta còn muốn mà!" U Hỏa vẫn như cũ sinh long hoạt hổ cắn Phỉ Thúy không chịu buông.
Lười đẩy hắn ra, dù sao y là công, hắn là thụ, chỉ cần y không muốn, hắn cũng chơi không ra cái động tác võ thuật gì đẹp mắt!
Bích mâu nhắm lại, xem âu yếm của U Hỏa như mã giết kê, miễn cưỡng mà chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
“Thúy!" Thử khẽ gọi bên tai Phỉ Thúy, phát hiện y đã trong trạng thái bán mê man.
Phỉ Thúy tại thời điểm này là không phòng bị nhất, ha hả… Cơ hội tới!
Đại thủ xẹt qua cái mông trắng, tham nhập mật cảnh giữa đôi gò đất.
Bích mâu đột tỉnh, ngọc thủ nhanh chóng chế trụ đại thủ đang muốn hướng trong chỗ sâu tìm kiếm “Ngươi muốn làm vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú cọ lưng ngọc, làm nũng nói: “Thúy! ta muốn ngươi, cho ta được không?"
“Không thể!!" Trảm đinh tiệt thiết! (chắc như đinh đóng cột)
“Vì cái gì?"
“Cái gì là vì cái gì! Không thể chính là không thể!! Lấy tay ra!!"
“Không được!" U Hỏa tính tình kích động “Ta cũng cho ngươi thượng nhiều lần như vậy, vì cái gì ngươi không thể để cho ta thượng một lần! Hảo thôi! Chỉ một lần, một lần là đủ rồi! Xin ngươi đấy, ta thật sự muốn Thúy!"
“Ta nói lại lần nữa, không là không!!!" Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, U Hỏa về điểm này, y không tin hắn sẽ bỏ qua ngon ngọt như vậy!! Vậy y về sau không bị hắn đè thảm mới là lạ!!! Chết cũng không cho hắn!!!!
“Ta càng muốn!" Dã thú rốt cục đột phá rào cản, ngón trỏ liều lĩnh đâm vào bí cảnh chặt siết.
Đau quá!!!
Chết tiệt, người nầy thật đúng là dám làm!!"Lấy ra cho ta!!"
“Không!!! Hôm nay ta nhất định phải vào được ngươi!!" Nói xong ngón giữa ở tiểu huyệt ấn bên cạnh, chuẩn bị tiến vào.
Đau đớn dẫn tới sợ hãi thật sâu, nghĩ đến về sau sẽ bị dã thú không biết tiết chế này cưỡi, Phỉ Thúy thê lương hô to: “Không!!!" Thân hình mảnh khảnh không ngừng run rẩy.
U Hỏa phát hiện không thích hợp, vội vàng rút ngón tay ra, “Thúy, ngươi không sao chứ!!"
“Không cần! Ta không cần! Không cần…" Bích mâu rưng rưng, môi đỏ mọng run rẩy, bộ dáng yếu ớt kia xé nát trái tim của U Hỏa.
Phỉ Thúy phản ứng quá kích, làm cho U Hỏa không khỏi tâm sinh ám nghi.
Là cái gì làm cho trí tuệ thiên trước núi đổ băng tan không đổi sắc lại sợ hãi thành như vậy? Chẳng lẽ Phỉ Thúy từng gặp chuyện gì không tốt, trong đầu hiện lên hôi phát nam tử trong tử lao ngày đó, hay chính là hắn, cho nên Phỉ Thúy mới không muốn nhắc tới tên của hắn!"Thúy có phải tên hôi phát nam tử kia từng làm chuyện gì không tốt với ngươi hay không?"
Vừa thấy đã biết cái đầu gỗ này hiểu lầm, Phỉ Thúy linh cơ nhạy cảm, rõ ràng đâm lao phải theo lao, “U Hỏa, ta thật sự rất sợ…" Thật có lỗi, lão sư, vì “hạnh phúc ***" về sau của đồ nhi, mượn phúc tự của ngài dùng một chút!
Cái tên này, U Hỏa càng xác định suy đoán của mình!
Tên đáng giận dám thương tổn Thúy của hắn, tên kia tốt nhất đừng để hắn gặp lại nếu không…
“Không phải sợ, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi, thực xin lỗi, ta không biết ngươi... Ngươi sợ như vậy! Ta về sau không bao giờ làm loại chuyện này nữa, đừng sợ!" Ôm thật chặt thân thể mảnh khảnh, U Hỏa vì mình mà hối hận không thôi.
U Hỏa toàn tâm đắm chìm trong hối hận không phát hiện người đang gối đầu trước ngực mình khóe miệng cười gian.
Thừa dịp U Hỏa không để ý, Phỉ Thúy lén vân vê đỏ hai mắt của mình.
Nâng mặt ngọc lên, điềm đạm đáng yêu nói: “Ngươi thật sự... Sẽ không làm nữa chứ??"
Bộ dáng giống con thỏ nhỏ sợ hãi kia, làm cho trong lòng U Hỏa lâm vào căng thẳng, đại thủ lại dùng sức ôm sát y."Sẽ không làm, ta thề, về sau tuyệt đối không bức Phỉ Thúy làm chuyện chán ghét này nữa!"
“Ngươi đã nói, không được đổi ý!"
“Tuyệt không đổi ý!" Chỉ cần có thể làm cho Phỉ Thúy cao hứng, cho dù vĩnh viễn bị y “Cưỡi" cũng không sao.
Nghe được hắn ưng thuận hứa hẹn, Phỉ Thúy phút chốc đứng dậy, một tay đè ngã U Hỏa xuống giường, vẻ nghiêm nghị trên mặt vốn có hầu như không còn, thay vào đó là vẻ mặt kiều diễm."Thực xin lỗi, U Hỏa, ngươi còn chưa đủ, không sao cả, ta sẽ hảo hảo thương ngươi!"
Tuy rằng cảm thấy chuyển biến của Phỉ Thúy tựa hồ quá nhanh, nhưng tốc độ trở mặt của Phỉ Thúy hắn đã sớm hiểu biết, cũng thấy nhưng không thể trách. Nhìn Phỉ Thúy lệ nhan vô cùng xinh đẹp kia, U Hỏa cảm thấy dục hỏa trong cơ thể hừng hực thiêu đốt, nhưng hắn vẫn lo lắng nói: “Không được, ngươi không phải mới vừa nói ngươi mệt chết đi sao? Ta không quan hệ."
“Không được! Ngươi ngoan ngoãn nằm!"
Không để cho U Hỏa có cơ hội phản kháng, Phỉ Thúy cúi đầu vùi vào giữa đùi U Hỏa, đem lửa nóng ngậm vào trong miệng, dùng lưỡi âu yếm.
Tận tình yêu thương U Hỏa, Phỉ Thúy trong lòng là vì bù lại một lần gian trá, a không! Là diệu kế thực hiện được, cảm kích không thôi.
Ha hả y cũng không nói láo a! Y thật sự rất sợ rất sợ đau!! Ha hả a…...
****
Sau khi Phỉ Thúy đi vào linh giới, thiên giới không chỉ một lần khuyên can thỉnh y trở về.
Đối mặt phong thư thỉnh cầu do chính tay Thượng Đế viết, Phỉ Thúy chỉ cười trừ, ngay cả xem cũng không xem mà dùng lửa đốt đi.
Nói đến nói đi, còn không phải muốn lợi dụng trí tuệ của y đối phó ma quân, thiên giới tuy là nơi sinh dưỡng y, nhưng hiện giờ nơi đó đã không còn chút nào đáng giá để y quyến luyến, sao y phải trở về cái nơi giả nhân giả nghĩa đó, thôi nói chuyện viễn vông đi!
Tương phản so với bề ngoài nhu hòa, Phỉ Thúy có một trái tim kiên cường, thiện ác càng rõ ràng, y không phải thấy người chết không cứu, nhưng tuyệt sẽ không đối xử tử tế với người từng thương tổn người của y. Trong nhận định của y, thiên giới sở dĩ rơi vào tình cảnh hôm nay, tất cả đều là gieo gió gặt bão, chính mình tạo nghiệt thì chính mình gánh chịu, y quyết ôm một loại tâm lý bàng quan đến xem trận thiên ma đại chiến này, cũng nên để cho thượng đế cao cao tại thượng cùng chúng trưởng lão thanh tỉnh sáng suốt, nếu bọn họ mở miệng giáo lí ngậm miệng giáo điều, thì cứ để giáo lí giáo điều cứu bọn họ đi! Hừ!
Nhưng cứ như vậy, U Hỏa sẽ rất đau đầu, thiên ma đại chiến tử thương vô số, mỗi ngày u hồn đến nơi của hắn báo cáo nhiều không đếm xuể, toàn bộ Diêm La điện vội vã như sắp nổ tung.
Hôm nay trên Diêm La điện vẫn như cũ bận rộn tối mặt tối mũi.
" Tiểu quỷ bên kia, đừng nhàn hạ, mau làm việc đi!" U Hỏa hai tay giống bánh xe vội không ngừng, một đôi lệ mắt vẫn chưa yên tâm liếc nhìn chung quanh, để cho hắn phát hiện tiểu quỷ nào nhàn hạ, nhất định sẽ bị mắng té tát một trận!
Phỉ Thúy ngồi ở trên ngai vàng của U Hỏa, dù bận vẫn ung dung nhìn ngồi xuống thân ảnh ái nhân bận rộn không ngừng. Nhẹ giọng thở dài: “Ai! Thật sự là làm cho người ta không thể không đau lòng!" Cũng tự trách mình không chịu thua kém, nếu không cũng có thể giúp đỡ một chút việc, chia sớt bớt trọng trách trên vai ái nhân.
Theo phương diện nào đó xem ra, Phỉ Thúy cũng coi là một người lãnh tình, đồng sự đi vào Diêm La điện đưa tin, nhưng trong mắt của y chỉ nhìn đến thân ảnh của ái nhân, những thứ khác một mực như không thấy.
Lúc này một tiểu quỷ vội vàng báo: “Báo! Khởi bẩm Đại vương, Minh Phong đại vương đã trở về."
“Cái gì? Tử lão đầu kia, chết linh hay không lại chọn thời điểm tối bận rộn này trở về để làm gì!" U Hỏa rõ ràng biểu hiện ra bất mãn của hắn, lúc hắn còn đang trong suy nghĩ, Minh Phong sớm đã cùng sao chổi xui xẻo thượng đẳng quét vào.
Cùng lúc đó tương phản với U Hỏa, Phỉ Thúy vừa nghe đến Minh Phong trở về, đôi mắt đẹp bừng sáng."Mau mời!" Đuôi lông mày vui thích nhếch lên.
Nhìn vào trong mắt U Hỏa thực bất thường mà.
“Uy, lão nhân kia trở về, sao lại cao hứng như vậy?" U Hỏa chua chát nói.
“Đương nhiên, hiếm khi Minh Phong đại nhân trở về, chúng ta không hảo hảo tiếp đãi sao có thể được. Toàn bộ quỷ nghe, hôm nay Đại vương có việc, đình công một ngày."
“Vạn tuế!" Chúng quỷ vừa nghe đến có thể nghỉ, vô cùng hứng khởi, bỏ lại công việc trên tay, nhanh như chớp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Uy! Thúy! Thế là không được đâu."
“Có cái gì không được, Hồng, Hoàng, Lam, Tử đi xuống chuẩn bị tiệc rượu."
Bốn tiểu quỷ lĩnh mệnh lui ra, lúc này, ngoài đại điện hiện ra thân ảnh cao lớn của Minh Phong, bên cạnh thân ảnh cao lớn còn có một tiểu thân ảnh.
“Ha ha ha…" Chưa thấy bóng dáng đã nghe thanh, tiếng cười hào sảng này nghĩ đến trừ Minh Phong ra không còn ai khác.
“Ngô nhi a, nhiều ngày không gặp, tốt a?"
Không tốt! U Hỏa rất muốn đáp như vậy, nhìn đến Phỉ Thúy cười meo meo nghênh đón, lại vô cùng tức giận.
“Minh Phong đại nhân, đã lâu không gặp!" Phỉ Thúy tiên kiến thi lễ.
“Y! Đây không phải là Phỉ Thúy đại mỹ nhân sao? Như thế nào, ngươi còn chưa quăng hắn a?" Minh Phong chỉ vào U Hỏa nói.
“Tử lão đầu, ngươi gây chuyện có phải hay không, ta cùng Phỉ Thúy tuyệt đối sẽ không tách rời!" Nói xong, vươn tay ôm Phỉ Thúy vào lòng.
“A!" Minh Phong kinh ngạc nói: “Rốt cục thông suốt, thật đáng mừng, chúc mừng ngươi Phỉ Thúy."
“Chung vui chung vui!" Phỉ Thúy cười nói, đồng thời, đôi mắt đẹp hiếu kì nhìn thân ảnh tóc đỏ bên cạnh Minh Phong.
Thiếu niên tuấn tú kia tựa hồ thập phần sợ người lạ, trốn ở phía sau Minh Phong, chỉ ló ra nửa đầu, con mắt lanh lợi, yên lặng chú ý quan sát hết thảy.
“Tiểu Ưu, đừng sợ, xuất hiện đi." Minh Phong nghiêng người ôm thiếu niên tóc đỏ, đẩy hắn ra trước mặt mọi người.
“Cha, hắn là?"
“Hắn gọi Ưu Hỏa, là hảo bằng hữu thất lạc của ta nhiều năm trước!"
“Ưu Hỏa" “U Hỏa "
Nghĩ thông suốt sâu xa trong đó, Phỉ Thúy che miệng im lặng cười.
Nhìn đến biểu tình của Phỉ Thúy, Minh Phong biết giấu không được, vì thế thản nhiên nói: “Ta vốn đã nghĩ nhất định giấu không được ngươi, cũng tốt, ta cũng không muốn lén lút, ta đã từng mất đi hắn một lần, không muốn mất đi hắn lần nữa, lại nói tiếp, ta còn muốn cám ơn Phỉ Thúy ngươi."
“Ta?" Phỉ Thúy khó hiểu chỉ vào chính mình hỏi: “Vì cái gì?"
Là sự cố chấp cùng dũng cảm đối với tình yêu của ngươi đã cổ vũ ta, khiến cho ta có dũng khí đối mặt với tình cảm tối chân thành tha thiết trong đáy lòng của mình, nếu không có ngươi, hiện tại ta nhất định còn bị lạc trong lừa dối của chính mình, không dám bước ra nửa bước."
“Minh Phong đại nhân, lời ấy sai rồi, chuyện của ta chỉ là cho ngươi một sự dẫn dắt, chân chính đi ra mê ải thật sự là chính ngươi, tình cảm lưu luyến của người khác ta không hiểu, ta chỉ biết là, tình yêu cũng không phải ngoài miệng nói đơn giản như vậy, nếu yêu thì phải giác ngộ cùng nghị lực, đúng hay không? U Hỏa!" Ngữ tất, nghiêng người nhẹ hôn lên môi U Hỏa.
Tuy rằng hiện tại U Hỏa so với trước kia thông suốt rất nhiều, nhưng trước mặt người khác làm loại hành động thân mật này, vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đỏ bừng.
Ngoài miệng tuy rằng oai oái oán giận, nhưng trong lòng lại ngọt ken két, chua chát vừa mới nãy cũng ‘két’ một tiếng biến mất vô tung.
“Khó được ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, tất cả mọi người có đôi có cặp, không uống mấy chén thì sao được chứ?"
“Nói rất đúng, ta đã kêu tiểu quỷ chuẩn bị rượu và thức ăn, Minh Phong đại nhân thỉnh."
“Từ từ." U Hỏa chen vào nói, “Cái gì tất cả mọi người có đôi có cặp, cha! chẳng lẽ ngươi cùng vị tiểu huynh đệ là loại quan hệ đó?"
Minh Phong và Phỉ Thúy cùng quay đầu nhìn phía hắn, vẻ mặt ngạc nhiên, trên mặt toàn bộ viết: đừng nói là ngươi bây giờ mới biết chứ!
Ưu Hỏa xấu hổ đỏ mặt, cả người lui vào trong lòng Minh Phong.
“Hắc hắc! Hừ hừ!" Minh Phong cười hai tiếng, bất đắc dĩ thở dài: “Phỉ Thúy đại mỹ nhân a, thứ cho ta nói câu không nên nói, ngươi thật sự thật sự thực không có mắt!"
Không cần ngươi nói ta cũng biết! Phỉ Thúy ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngài không biết là như vậy rất đáng yêu sao?" Ngọc thủ lém lỉnh ở vú U Hỏa sờ soạng một phen. Vành tai của U Hỏa chuyển từ đỏ sang tím.
“Khẩu vị của ngươi thật sự khác người a."
“Chính là dạy dỗ độn độn ngơ ngác như vậy vùng lên mới có hứng thú nha."
Hai người liếc nhau, tiện đà cười ha ha.
U Hỏa không hiểu gì cả ở bên cạnh hai người vò đầu bứt tóc.
****
“Minh Phong đại nhân, đêm nay chúng ta phải uống ba trăm chén, không say không nghỉ."
“Hảo!" Minh Phong vui vẻ tha hồ nâng chén.
“Tiểu Ưu cũng uống." Phỉ Thúy ân cần liên tiếp mời rượu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ưu Hỏa đỏ lên, nhìn Minh Phong liếc mắt một cái.
Minh Phong biết Ưu Hỏa tửu lượng không tốt, nhưng hiếm khi hôm nay cao hứng, vì thế ôn nhu nói “Tiểu Ưu không sao cả, uống chút đi."
Ưu Hỏa dùng tay nhỏ bé nâng chén rượu lên uống một ngụm.
Phỉ Thúy mạnh mẽ hâm nóng không khí yến hội càng rang càng rực, càng về sau, Minh Phong ôm lấy bình rượu ngon càng uống say.
Rượu quá ba tuần, trên mặt bàn một mảnh bừa bãi.
Minh Phong ôm Ưu Hỏa say ngã xuống đất.
“Cha, cha." U Hỏa tiến lên kêu gọi mấy tiếng.
Minh Phong say bí tỉ ôm Ưu Hỏa cũng say không khác gì. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Lại đến, uống tiếp!"
“Không thể nào, tửu lượng của cha tốt lắm a, như thế nào này lại say, ta cũng còn chưa say mà."
“Đương nhiên." Phỉ Thúy lên bàn lấy bút viết nhanh, trả lời: “Ta với ngươi uống chính là rượu lã bình thường, mà ta cho hắn uống chính là rượu ngon Quỳnh Dao trân quý hơn một ngàn năm, hai người tất nhiên là không giống nhau."
U Hỏa ngừng đánh thức Minh Phong, lách thân đến bên cạnh Phỉ Thúy, vừa thăm dò vừa nhìn, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?"
“Để thư lại."
“Để làm gì?"
“Nói cho cha ngươi biết, ta với ngươi phải ra ngoài làm việc công, bảo hắn trong thời gian không có ngươi, ở lại Diêm La điện chủ trì đại cục."
“Nhưng cha ta đồng ý sao?"
“Hừ!" Phỉ Thúy cười lạnh nói: “Không phải do hắn không chịu, chỉ cần chúng ta vừa đi, Diêm La điện này liền không có kẻ chủ sự, hắn nếu không ngoan ngoãn phụ khởi trách nhiệm, linh giới này sẽ đại loạn, hắn dù nói như thế nào cũng là tiền diêm chúa của linh giới, sẽ không thể ngay cả chút tâm trách nhiệm cũng không có, lão tử phong lưu khoái hoạt, hài tử làm trâu làm ngựa, trên đời này nào có loại sự tình này, giáo huấn người cha thiếu lương tâm của ngươi một chút cũng tốt."
Đem thư tín viết hảo đặt trên bàn, Phỉ Thúy dắt tay U Hỏa đi ra khỏi ngoài điện.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, giống như thế giới này chỉ còn lại có bọn họ.
Phỉ Thúy nhắm mắt rúc vào trước ngực U Hỏa, có thể cùng người thương tâm ý tương thông, gắn bó cùng nhau thẳng đến vĩnh viễn, tất cả giống như một giấc mộng, lúc bị giam vào tử lao, y căn bản không dám tưởng tượng có một ngày như thế, vì tác thành tình yêu này, y mất đi địa vị trí tuệ thiên, đánh mất toàn bộ pháp lực, thậm chí phản bội toàn bộ thiên giới, nhưng khi đến tận thời khắc này, y vẫn không có một chút hối hận. Hy sinh nhiều người, sự, vật như vậy mới đổi lấy hạnh phúc hôm nay, sau này, vô luận phát sinh chuyện gì, y tin tưởng y vẫn sẽ cùng hắn tiếp tục, thẳng đến vĩnh viễn.
Hai má cảm nhận được vòng tay ấm áp của U Hỏa nhẹ lướt qua, bên cạnh tai của tình nhân trầm thấp nói: “Thúy, chúng ta đi đâu vậy? Còn nữa, thân thể của ngươi có khỏe không."
Muốn đi xa, mỗi ngày đều hấp thụ sinh khí mới mẻ mới có thể duy trì tiếp tục thân thể thật sự có điểm phiền toái.
Phỉ Thúy hơi trầm ngâm nói: “Đến nhân gian đi."
Tới nhân gian rồi, thứ nhất, Minh Phong không dễ dàng gì tìm được bọn họ, thứ hai, tiện tay thu thập sinh khí mới mẻ, nhất cử lưỡng tiện.
“Đã lâu không gặp Tử Tinh, thật phi thường nhớ hắn." Cảm thấy thân thể dựa vào một trận cứng còng.
Phỉ Thúy ách cười, lần trước Tử Tinh chạy tới linh giới phá phách, khiến cho U Hỏa rất có thành kiến.
Nhưng y không lo lắng, bởi vì U Hỏa tuyệt đối sẽ răm rắp nghe lời của y, cho dù hắn trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, đến cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn làm theo lời y.
“Đi thôi." Phỉ Thúy vòng tay qua cổ của U Hỏa.
Quả nhiên thấy U Hỏa chau mày nhưng vẫn cẩn thận ôm lấy, Phỉ Thúy niệm động chú ngữ, mở ra Toại Đạo thông đến nhân gian.
Phỉ Thúy để đầu tựa vào trên vai U Hỏa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trước khi đến nhân gian, để cho y hảo hảo ngủ một giấc đi, đến khi mở to mắt, nhất định sẽ nhìn thấy một thế gian hoàn toàn mới, một thế gian chỉ thuộc về y cùng U Hỏa.
♣♣♣Toàn Văn Hoàn ♣♣♣
[Lệ Nhi]: Thiệt tình là cái chương cuối edit hơi bị đuối tới 2 giờ đêm rồi mà vẫn chưa xong T>T theo Nhi đây là một tác phẩm vui đọc giải trí chứ cũng không đau mấy ^^! bộ sau là “Tẩy Trắng Ái Tình" nha, thỉnh nàng nào trái tim yếu đuối, chịu ngược tâm không được thì không nên rớ.
Tác giả :
Back