Đạo Quân

Chương 79: Sau Này Theo Ta

Chỉ chốc lát sau, Ngưu Hữu Đạo lại liếc nhìn Viên Cương một cái. Viên Cương vung chủy thủ liên tục nhưng chỉ có tiếng chan chát của kim loại ma sát, hoàn toàn không thể cắt được lớp lông vàng bảo vệ. Đột nhiên, hắn ta đổi thế, chọc thẳng chủy thủ vào đùi Kim Mao Hùng. Lần này, một dao thấy máu, cắm vào tới non nửa lưỡi dao.

“A!" Con gấu vàng bị đau nhảy dựng lên, xin tha bằng tiếng người: “Hai vị giơ cao đánh khẽ, buông tha cho bần tăng được không?"

Ngưu Hữu Đạo đã xác định được rõ ràng, bộ lông vàng này xác thực đao thương không ăn, nhưng chỉ có hạn, không ngăn được vũ khí sắc bén đâm thẳng, bèn nhấc tay cười nói: “Thất lễ, thất lễ, biến trở lại đi!"

Thân thể gấu lông vàng lập tức xẹp xuống như một quả bóng cao su, biến lại thành Viên Phương kia, xoay người quay lưng, cởi mảnh vải rách trên lưng xuống, băng bó đơn giản vết thương trên đùi rồi tập tễnh đi nhặt quần áo mặc lại.

Xong xuôi, Viên Phương đường đường hoàng hoàng quay lại, sắc mặt có vẻ ai oán.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời: “Ngươi đi đứng bất tiện, ngồi xuống rồi nói."

Viên Phương lùi lại hai bước, ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ trả lời câu hỏi của Ngưu Hữu Đạo. Khi lão ta nói về hành động của mình khi ở Nam Sơn Tự giống như nhận tội với Tống Diễn Thanh, lần thứ hai cường điệu mình đã làm bao nhiêu chuyện tốt, thể hiện mình không phải kẻ xấu.

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ nghe, mặc kệ lão ta vì chấn hưng Nam Sơn Tự hay vì mưu tài cho bản thân, kiếm đâu ra lắm lý lắm cớ thế? Cứu tế một vài hương dân liền tự nhận là cướp của người giàu chia cho người nghèo à? Vậy khác nào làm đủ chuyện xấu rồi làm chút chuyện tốt là có thể miễn tội không? Còn lấy cái mỹ danh càn quét thổ phỉ nữa. Rõ ràng là một núi không thể chứa hai cọp, trên một mảnh đất mà lắm người hành nghề ăn cướp quá sẽ ảnh hưởng đến tài lộ của Nam Sơn Tự các ngươi, nên ăn luôn đám thổ phỉ kia chứ gì.

“Hai năm qua vì tiền tài đã hại bao nhiêu mạng người, cướp được bao tiền?" Ngưu Hữu Đạo ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, ngón tay gõ nhè nhẹ lên khay trà, hỏi.

Viên Phương lắc đầu: “Không có tiền."

Ngưu Hữu Đạo cau mày cười lạnh: “Làm sao? Sợ ta cướp tiền à?"

Viên Phương đau khổ lắc đầu: “Ngài hiểu lầm rồi, vị trí của Nam Sơn Tự quá độc, không lấy được tiền của gì mấy, trong chùa còn phải nuôi nhiều miệng ăn như thế, rồi tu sửa chùa miếu rách nát, thi thoảng lại giúp đỡ hương dân, chỉ còn lại mấy trăm kim tệ, lúc trước đã bị mấy người vương gia cướp mất rồi, nói là để làm phí dụng cho bao người chúng ta ăn uống dọc đường!"

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả. Hóa ra lão ta bị bọn Thương Triều Tông đang nghèo đói khát tiền cướp sạch rồi. “Con yêu gấu này, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình oan lắm à? Gặp chúng ta coi như ngươi may đấy. Đi men bờ nước mãi, làm sao giữ được giày khô, ngươi trốn ở đó đánh cướp, sớm muộn gì cũng đụng phải kẻ khó ăn, gặp mấy tên tu sĩ trảm yêu trừ ma coi như ngươi chết rồi. Không bằng thế này đi, sau này, ngươi đi theo ta lăn lộn, được không? Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một thân phận quang minh chính đại để có thể ngẩng đầu cất bước."

Viên Phương buồn bã khóc tang: “Pháp sư, ngài thả ta ra đi, ta đã đồng ý với lão trụ trì sẽ duy trì Nam Sơn Tự rồi, cũng đã quỳ xuống phát nguyện với Phật tổ, sẽ coi việc chấn hương Nam Sơn Tự như mục đích sống đời này, nếu trái lời thề, xin xuống địa ngục!"

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Dễ thôi. Ngươi đi theo ta, sau này ta sẽ xây cho ngươi tòa chùa to nhất thiên hạ!"

Viên Phương ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?"

“Ít nhất là cho ngươi đủ tiền để xây cái chùa lớn nhất thiên hạ!"

Viên Phương chẳng tin lắm, quan trọng là không muốn bị cuốn vào thị phi gì, châm chước một lát mới yếu ớt đáp: “Không cần phiền phức như vậy, cứ để ta tự tìm cách đi."

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Không nể mặt sao? Cho ngươi cơ hội lần cuối để cân nhắc. Chớ ép ta trở mặt!"

Viên Phương lập tức đổi thái độ, quả đoán gật đầu: “Được! Sau này xin nghe pháp sư dặn dò!"

Ngưu Hữu Đạo quay sang nói với Viên Cương bên cạnh: “Sau này nếu con yêu này không thành thật, cứ giết hết hòa thượng ở Nam Sơn Tự đi!"

Viên Cương lạnh tanh gật đầu, lạnh mắt liếc nhìn Viên Phương ngồi chếch đối diện.

Viên Phương giật giật vội vàng khoát tay: “Không có không có, chúng ta đều là người đàng hoàng!"

Cứ thu con yêu tinh này lại sau này chậm rãi nghiên cứu, Ngưu Hữu Đạo hài lòng hỏi: “Hàn huyên lâu vậy còn chưa biết ngươi tên gì?"

Viên Phương bắt tay thành hình chữ thập: “Bần tăng Viên Phương!"

Ngưu Hữu Đạo tức giận: “Vẫn tự coi mình là người à. Viên Phương là ngươi sao? Hỏi tên thật của ngươi!"

“Không có tên. Trước đây trong chùa chỉ tọi ta là Tiểu Kim!"

“Tiểu Kim?" Ngưu Hữu Đạo nhìn một hồi rồi chỉ chỉ Viên Cương: “Hắn ta là Hầu Tử, còn ngươi sau này gọi là Lão Hùng đi!"

Viên Phương nhìn sang Viên Cương, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là Hầu Tử?" Bộ dạng như muốn nói ngươi giấu tốt thật đấy!

Ngưu Hữu Đạo suýt không nhịn được cười.

Viên Cương lại nhìn ra được “lòng trung thành" từ vẻ mặt của gã gấu tinh này, chính là thứ trung thành mà ai cũng thích đó, rất muốn đấm một cái lên đó, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Có biết gấu thường chết thế nào không?"

“A." Viên Phương vừa sợ vừa khó hiểu, cẩn thận hỏi: “Chết thế nào?"

Viên Cương hất cằm sang Ngưu Hữu Đạo, chép miệng: “Hắn ta là trâu!"

“Trâu…" Viên Phương hơi sửng sốt, trợn trừng hai mắt kinh hãi hô lên: “Trâu?"

Ngưu Hữu Đạo cười khà khà, xoay người chắp tay rồi rời đi.

Mặc kệ Viên Phương. Viên Cương đi ra ngoài đuổi theo Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đạo gia, hình như con yêu tinh này hơi ngốc, ngươi thực sự muốn nhận nó sao?"

Kiếp trước Đạo gia cũng không thiếu huynh đệ thủ hạ, vì coi trọng người ta rồi thu nhận cũng là chuyện thường xảy ra, đây không phải lần đầu Viên Cương chứng kiến

“Ha ha, ngươi lầm rồi, đây là loại biết co biết duỗi, giả heo ăn thịt hổ đấy. Chỉ là nó không hiểu biết nhiều, thiếu chút kinh nghiệm giang hồ nên mới thất thủ trong tay Tống Diễn Thanh. Tống Diễn Thanh là kẻ tự đại, ngươi có tin không, chỉ cần Tống Diễn Thanh ở lại Nam Sơn Tự lâu hơn một chút, tưởng an toàn mà lơi lỏng cảnh giác, tám chín phần mười là, không cầm đến chúng ta, y sẽ bị chính con gấu tinh này giết không?

Viên Cương kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết?"

Ngưu Hữu Đạo cười khẽ, đáp: “Ngươi thử nghĩ lại xem, không nói chuyện khác nhé, hơn hai mươi hòa thượng kia vốn có thể nhân cơ hội mà bình yên thoát thân, nhưng trong lễ Tạ Thần nguy hiểm như vậy còn chọn mạo hiểm theo gã… Hình như lúc trước còn có mấy người bị bọn Tống Diễn Thanh giết nữa. Lòng người là khó lường nhất, huống chi là một đám hòa thượng giả tay dính máu, có thể thu nạp được đến mấy chục người như thế há lại là kẻ ngu? Chỉ nhìn vào điểm này thôi cũng có thể thấy được phần nào! Gã không ngốc nghếch như ngươi tưởng đâu, suy tính cũng khá đấy, cùng lắm chỉ là có chút vấn đề về nhân sinh quan, giá trị quan thôi. Cái đáng quý là tài năng. Muốn lấy được tâm của người như thế, chỉ đối xử tốt là vô ích. Chỉ một thôi: khiến gã phục! Ngươi dạy dỗ gã thêm đi."

Viên Cương nghe vậy trầm ngâm đăm chiêu, đột nhiên quay lại bỏ đi, va vào Viên Phương vừa từ trong phòng đi ra, không nói nửa lời, gió chân đạp cho một cái.

Rầm! Viên Phương vừa trúng một cước bay ngược trở lại.

Viên Cương vọt vào, tay đấm chân đá, đầu gối cùi chỏ cùng kết hợp, đánh như phát điên.

Trong phòng, Viên Phương kêu rên liên hồi xin tha không ngừng.

Lãi lâu sau tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại, Viên Cương vẫn lạnh tanh đi ra, không thèm liếc nhìn thân vệ đang kinh ngạc gần đó, kéo kéo lại quần áo, bước nhanh bỏ đi.

Lát sau, Viên Phương mặt mũi sưng phù quật mái mũi đau méo miệng tập tễnh đi ra. Gã không hiểu sao tự nhiên lại bị đánh, một câu giải thích cũng không cho…

Trong phủ Thái thú, Phượng Lăng Ba chắp tay lẳng lặng đứng ngước nhìn ánh trăng bàng bạc giữa màn đêm tĩnh vắng, có vẻ thất vọng. Nghĩ đến nữ nhi, gả nàng đi như vậy, lão cũng lo lắng, phức tạp.

Bành Ngọc Lan nhẹ nhàng đi tới, phủ áo choàng lên vai lão.
5/5 của 3 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại