Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 57: Ngoại truyện 1: Đại chiến cướp vợ
Điểm giáng thần
Vậy là, vào một buổi sáng sớm nào đó, khi mặt trời lên cao rực rỡ, Giang Sắt Sắt lại bị một người nào đó giày vò lật lên lật xuống, giở qua giở lại, cuối cùng, bị vơ vét sạch sẽ, đến cái bã cũng không còn. Trốn được mùng một không trốn được hôm rằm, trốn được ban đêm không thoát nổi ban ngày! Câu nói này, nếu dùng để nói về tình cảnh của Giang Sắt Sắt, quả thực chính xác không chê vào đâu được!
***
Đại hôn của Dạ Vô Yên và Giang Sắt Sắt đã được tiến hành thuận lợi trong một ngày ý xuân dào dạt ở Giang Nam.
Lúc này, Dạ Vô Yên mang thân phận Minh Xuân Thủy. Bởi lẽ cái tên Dạ Vô Yên đã mãi mãi lưu lại trong sử sách Nam Nguyệt cùng cuộc chiến ở kinh sư ngày đó.
Là Lầu chủ Xuân Thủy Lầu, lại lấy vợ ở kinh thành, lẽ ra chỉ nên tiến hành một cách lặng lẽ. Nhưng Gia Tường Thái thượng hoàng nhất định phong Sắt Sắt làm Tiêm Tiêm Công chúa, vì thế, việc hoàng gia gả con gái, muốn làm sao để không xa xỉ cũng khó.
Sắt Sắt được gả từ trong cung ra, của hồi môn hết xe này đến xe khác. Sắt Sắt hiểu, những thứ này thực ra là Gia Tường Thái thượng hoàng muốn cho Dạ Vô Yên.
Ở Phi Thành, Xuân Thủy Lầu cũng có một trang viện nhỏ, đó chính là căn nhà nơi Dạ Vô Yên giải mị dược cho Sắt Sắt. Kiệu đón dâu nhanh chóng đưa Sắt Sắt tới đó.
Tiệc đêm kết thúc, Dạ Vô Yên bước thật nhanh về phía phòng hoa chúc. Tuy trong yến tiệc đã uống khá nhiều rượu, nhưng chàng đều dùng nội lực bức ra. Đêm khuya cảnh đẹp, chàng không muốn những thời khắc quý báu ấy trôi qua một cách mơ hồ.
Ngoài phòng hoa chúc hôm nay yên tĩnh đến dị thường, chỉ trong nháy mắt, Dạ Vô Yên biết trong đó có không dưới mười người. Chẳng trách vừa rồi khi yến tiệc kết thúc, đám người đó lại dễ dàng bỏ đi nhanh đến thế, hóa ra là đến nấp trong phòng rồi.
Dạ Vô Yên khẽ nhếch môi, cười nhạt rồi đẩy cửa bước vào. Trên giá nến, hai cây nến long phượng đang cháy rực rỡ, khắp phòng ánh sáng lung linh chan hòa.
Giường hỉ hồng loan, phù dung trướng ấm, Sắt Sắt ngồi trên giường, tấm áo đỏ rực quét đất đang quấn lấy thân thể yêu kiều của nàng. Dạ Vô Yên mỉm cười tiến lại, tay cầm hỉ trượng, đang định nâng khăn trùm đầu của nàng lên, lông mày đột nhiên chau lại. Vừa thấy Sắt Sắt, suýt nữa chàng quên mất trong phòng đang có người ẩn nấp.
Trên bàn bày một ít bánh hỉ, còn có cả một chiếc đĩa lớn, trên đó nào lạc, nào hạt dẻ, nào táo, Dạ Vô Yên thuận tay vơ một nắm, bắn vào mấy góc trong phòng. Chỉ nghe tiếng “ôi da", “ai da" liên tục từ bốn phía vọng lại.
Trên xà nhà có vài người nhảy xuống, trong góc nhà có mấy kẻ bò ra…
Vân Khinh Cuồng nhảy từ trên xà nhà xuống, vỗ vỗ vào chỗ áo thủng bị táo bắn phải, nhướng mày cười nói: “Ta đã nói mà, công lực của chủ nhân khôi phục lại rồi, các ngươi không tin. Nhìn xem, bị bắt sống cả rồi, đấy, áo mới của ta còn bị bắn thủng đây này. Chủ nhân, người ra tay nặng quá!"
“Phải đó, chủ nhân ra tay nặng quá! Việc gì phải vội vã thế chứ!" Âu Dương Cái gào tướng lên.
Tứ đại công tử vốn định làm náo loạn thêm một lúc, nhưng thấy mặt Lầu chủ đen hơn trôn chảo, ánh mắt như muốn giết người, đành cười “ha ha" mấy tiếng nhạt nhẽo rồi tản mát đi hết. Người đàn ông không được thỏa mãn dục vọng, một khi đã phát cáu lên, thực đúng là đáng sợ.
Mọi người trong phòng đã đi hết, Dạ Vô Yên mới vui mừng hớn hở đi tới bên người đẹp ngồi trên giường, dịu dàng nói: “Sắt Sắt, sốt ruột lắm rồi hả!" Chàng giơ tay, kéo tấm khăn trùm đầu của nàng xuống, trước mắt sáng rực lên, chàng ngẩn ra ngắm nhìn vợ mình đến mức xuất thần.
Mái tóc đen mượt được búi lên, lộ ra khuôn mặt yêu kiều trắng mịn như tuyết, đôi mắt trong veo như làn nước hồ thu, sóng tình lấp lánh, dưới chiếc mũi xinh xinh là đôi môi thoa son hồng đang nở nụ cười chúm chím. Người nàng mặc bộ váy hỉ đỏ rực, càng tôn lên nhan sắc kiều diễm vô song, yểu điệu mê người.
Dạ Vô Yên nhìn đến ngơ ngẩn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chặp vào nàng, dường như cả đời này cũng không nhìn đủ, chàng cúi xuống, muốn dùng nụ hôn để dán chặt lấy đôi môi nàng.
“Đừng thế…" Sắt Sắt cười tủm tỉm đẩy chàng ra: “Còn có người!"
“Hả?!" Dạ Vô Yên ngẩn người, ánh mắt vẫn lưu luyến không nỡ rời khỏi người Sắt Sắt.
“Người ở đâu ra?" Dạ Vô Yên đảo mắt, bỗng chăm chú nhìn lên giường.
Trên giường là chồng chăn uyên ương khiến người ta hoa mắt, phía trên chồng chăn, lộ ra một đôi mắt đen láy, trong veo thấu đáy đang nhìn chàng và Sắt Sắt một cách cực kỳ chăm chú, mang theo chút hiếu kỳ.
Dạ Vô Yên giật nảy mình, sắc mặt đột nhiên xám xịt, chàng chỉ chăm chăm đuổi thuộc hạ của mình, hoàn toàn không ngờ rằng sau lưng Sắt Sắt còn có một vị đại thần tiên nữa.
Chàng cau chặt lông mày, giơ tay hất chăn ra, Triệt Nhi bé nhỏ của chàng đang nằm rất oai trong đống chăn đó, trông mới thoải mái làm sao, dường như nó hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang nằm trên địa bàn của người khác, càng không ý thức được rằng nó đã chọc giận phụ thân của chính mình.
“Mẹ, Triệt Nhi cũng muốn thơm thơm, thơm thơm giống cha ấy!" Triệt Nhi thấy Dạ Vô Yên đã phát hiện ra mình, nhưng chẳng hề coi vào đâu, bò ra khỏi đống chăn, còn muốn bắt chước Dạ Vô Yên tới hôn Sắt Sắt.
Dạ Vô Yên cứng họng cười trừ, nắm lấy cổ áo Triệt Nhi, nói: “Ngoan nào, con không được thơm mẹ, chỉ có cha mới được thơm thôi! Sau này không cho con chạm vào mẹ nữa!"
“Cha bắt nạt Triệt Nhi, cha cưới mất mẹ của Triệt Nhi, sau này Triệt Nhi không cưới được nữa, cha còn không cho Triệt Nhi thơm mẹ! Cha không phải là người tốt, con muốn đổi người cha khác!" Giọng nói của nhóc con cực kỳ oan ức.
Sắt Sắt thấy Triệt Nhi nước mắt lưng tròng, trái tim nàng mềm nhũn, nàng đưa tay đoạt lại Triệt Nhi từ trong tay Dạ Vô Yên, ôm Triệt Nhi vào lòng, rồi dịu dàng cưng chiều dỗ dành con: “Triệt Nhi ngoan nào! Mẹ thơm một cái!" Nói rồi, nàng thơm lên trán, lên má, lên cái miệng bé xíu “chụt chụt chụt" mấy cái liền.
Triệt Nhi chuyển khóc thành cười, thò khuôn mặt bé nhỏ ra khỏi vòng tay Sắt Sắt, hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm Dạ Vô Yên, cười ra chiều đắc ý. Bộ dạng như thế, chắc chắn là nó đang khiêu chiến đây mà.
“Vô Yên, chàng làm Triệt Nhi sợ hãi rồi!" Sắt Sắt bất mãn nói.
Dạ Vô Yên đột nhiên cảm thấy vô cùng thất bại, bộ dạng của Triệt Nhi như thế mà gọi là sợ hãi sao?
Dạ Vô Yên quả thực chỉ muốn đuổi Triệt Nhi ra khỏi phòng, nhưng thấy Sắt Sắt ôm lấy Triệt Nhi như bảo vệ, chàng biết nếu cứ làm rắn ắt hẳn không xong bèn quyết định dùng chiến thuật dụ dỗ, nghĩ cách để tiểu ma đầu này ra ngoài.
“Triệt Nhi, con… sao lại ở đây? Muộn rồi, phải đi ngủ chứ!" Dạ Vô Yên nở nụ cười ấm áp của người cha hiền lành, dịu dàng nói.
“Đúng là phải ngủ thật, thế nên Triệt Nhi mới ở đây! Mẹ ơi, mẹ con mình đắp cái chăn thêu hai con vịt được không, cái chăn ấy đẹp thật đấy!" Triệt Nhi chỉ vào chiếc chăn gấm màu đỏ thêu uyên ương, nói rất ngọt ngào.
Dạ Vô Yên chau mày, thế là ý gì? Mẹ con mình đắp? Thằng nhóc này muốn ngủ ở đây ư? Chàng vừa muốn phát cáu, liền thấy Sắt Sắt lườm mình, nỗi tức giận đột nhiên trào lên trong ngực, không biết trút vào đâu.
“Cái chăn đó đẹp thì Triệt Nhi đem về mà đắp đi!" Dạ Vô Yên cười nói.
“Vâng, thế Triệt Nhi đắp nhé!" Triệt Nhi cười hi hi rồi chui ra khỏi vòng tay Sắt Sắt, tay chân nhanh nhẹn trải chăn ra giường, mặt dày không biết xấu hổ chui vào nằm trong chiếc chăn uyên ương. Xem bộ dạng đó, có lẽ nó cảm thấy việc mình được ngủ ở đây là một chuyện rất đương nhiên.
“Mẹ ơi, tối muộn rồi, mẹ cởi áo ngủ đi!" Triệt Nhi nói rất ngọt ngào. “Mẹ, cái mũ phượng của mẹ nặng thế, hay là để Triệt Nhi cởi cho mẹ nhé!"
“Không cần đâu, để ta làm cho!" Dạ Vô Yên hờ hững nói, chàng đưa tay ra cẩn thận gỡ chiếc mũ phượng trên đầu Sắt Sắt xuống, đây là việc của một phu quân như chàng, sao có thể để Triệt Nhi cướp mất? Rồi chàng gỡ từng chiếc trâm phượng trên đầu Sắt Sắt xuống, mái tóc đen mượt của nàng nhẹ buông xõa ngang lưng, phía sau lưng là rèm trướng đỏ rực, đẹp đến mê người.
Dạ Vô Yên không đừng được liền ôm chặt lấy eo Sắt Sắt.
Sắt Sắt nũng nịu lườm chàng một cái, vung tay đẩy tay chàng khỏi eo mình. Dạ Vô Yên toát mồ hôi, suýt nữa chàng quên mất tiểu ma đầu vẫn còn ở đây!
Trời xanh ơi! Đây là đêm động phòng hoa chúc của chàng cơ mà!
Chàng đã đợi bốn năm lẻ ba tháng mới có đêm động phòng này, đây là đêm động phòng của một gã độc thân suốt bốn năm lẻ ba tháng như chàng đó. Nếu cứ nhịn nữa, chắc chàng biến thành hòa thượng, lập địa thành Phật mất thôi!
Trong lòng chàng nóng như lửa đốt, nhưng Triệt Nhi lại cứ đổ thêm dầu vào lửa.
“Mẹ ơi, ai cũng bảo có cha là việc tốt, nhưng Triệt Nhi chẳng thấy thế gì cả, lúc nào cha cũng tranh giành mẹ với Triệt Nhi, Triệt Nhi có thể không cần cha có được không?" Triệt Nhi nói với vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Dạ Vô Yên nghe vậy, liền nheo mắt lại, cái gì mà chàng tranh mẹ với nó? Rõ ràng là nó cướp thê tử của chàng, nhóc con này đúng là muốn điên đảo thị phi mà! Đã vậy, lại còn dám nói không cần chàng!
Chàng nắm chặt tay, rồi lại buông ra, thở hắt một hơi mới bình tĩnh lại được, chàng cười nhạt nói: “Triệt Nhi, chỉ có nhóc con bú tí mẹ mới ngủ với mẹ thôi, Triệt Nhi bây giờ đã là đàn ông rồi, không nên ngủ với mẹ, nếu không người ta cười cho đấy!"
“Triệt Nhi muốn ngủ với mẹ cơ, Triệt Nhi không sợ người khác cười!" Nhóc con này rõ ràng là muốn đối đầu với chàng đến cùng đây mà.
Lúc hai cha con còn đang cãi nhau, Sắt Sắt đã tẩy trang xong, nàng cởi bộ đồ hỉ màu đỏ rực ra, trên người chỉ mặc bộ váy mỏng bằng lụa trắng, nàng kéo chăn, chui vào nằm với Triệt Nhi, khẽ nói với Dạ Vô Yên: “Vô Yên, chàng ra ngoài trước đi, để thiếp dỗ Triệt Nhi ngủ đã!"
Dạ Vô Yên đứng ngẩn ra đó hồi lâu, trước mắt chàng vẫn hiện lên hình ảnh thân hình yêu kiều chỉ mặc bộ đồ trắng mỏng manh của Sắt Sắt, thấy Sắt Sắt chui vào chăn, chàng không cam tâm, nói: “Triệt Nhi, con có muốn có tiểu đệ đệ không? Ngày nào đệ đệ cũng chơi với con, gọi con là ca ca, chơi cùng con cả ngày, luyện võ với con, rồi còn cùng con đi tìm các tiểu cô nương xinh xắn nữa, có thích không?"
Lần này Triệt Nhi có chút động lòng, liền thò cổ ra khỏi chăn: “Hay quá, Triệt Nhi thích có tiểu đệ đệ!"
“Vậy để cha đòi một tiểu đệ đệ cho con nhé, được không?" Dạ Vô Yên mỉm cười nói.
“Vâng!" Triệt Nhi đồng ý rất dứt khoát.
“Có điều," Dạ Vô Yên đổi giọng, nói rất nghiêm chỉnh: “Con mà cứ ngủ với mẹ, thì cả đời này cũng không bao giờ có tiểu đệ đệ đâu, biết không?"
“Cha cố tình dọa con! Con không tin!" Triệt Nhi thấy Dạ Vô Yên giở chiêu quyết không cho nó ngủ với mẹ, liền đột nhiên quay đầu chui vào trong chăn, không thèm nói chuyện với chàng nữa.
Rốt cuộc, Dạ Vô Yên vẫn bại dưới tay con trai mình, chàng tức giận thổi nến, rồi ngồi ỳ ra trước bàn.
Được rồi, nể mặt mẹ nó, chàng sẽ đợi!
Nhưng không hiểu sao, hoặc có lẽ do đêm nay nhóc con đó cố tình chọc giận Dạ Vô Yên, nó cứ hớn hở suốt đêm, hỏi Sắt Sắt hết cái này đến cái nọ. Thôi chết rồi, nó bắt đầu kể chuyện lúc ở hải ngoại được nghe gì, thấy gì, thao thao bất tuyệt, có vẻ muốn nói suốt cả đêm.
Dường như đây là lần đầu tiên Dạ Vô Yên phát hiện ra, Triệt Nhi bé bỏng của chàng lại giỏi ăn nói đến thế! Nói đến tận canh ba, tiểu ma đầu vẫn vô cùng hăng hái y như sáng sớm mới ngủ dậy vậy. Quả thực Dạ Vô Yên không chịu đựng nổi nữa, chàng đột nhiên đứng dậy, bước thật nhanh tới bên giường.
Sắt Sắt nghe thấy tiếng gió nổi lên, mượn ánh trăng mờ, nàng thấy Dạ Vô Yên đang đi tới, trong lòng hoảng hốt: “Dạ Vô Yên, chàng làm gì thế?" Nàng giơ tay nắm lấy cổ tay Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên cười dịu dàng nói: “Sắt Sắt, ta chỉ muốn giúp tiểu tử này ngủ thôi!" Nói rồi, chàng lật tay lại một cách khéo léo, đầu ngón tay như bay, đã điểm vào huyệt ngủ của Triệt Nhi.
Triệt Nhi đáng thương cuối cùng cũng ngủ say sưa rồi! Nhóc con mà muốn đấu với cha hả, còn non nớt lắm!
Dạ Vô Yên thở hắt ra một hơi, sao chàng không sớm nghĩ ra cách điểm huyệt ngủ nhỉ?
Triệt Nhi đáng thương, Vô Tà tiểu công tử bé nhỏ thua thật là oan ức. Trong giấc mơ, nhóc con cũng nghiến răng nghiến lợi thề rằng, sau này nhất định phải chăm chỉ luyện võ công, để mau chóng vượt xa người cha xấu xa tệ hại này! Dám ám toán nó chứ!
Mối thù của hai cha con bắt đầu từ đây!
Dạ Vô Yên cười tủm tỉm lấy chăn quấn Triệt Nhi lại rồi bế lên, đẩy cửa ra, gọi thị nữ Linh Lung tới, để nàng ta mang Triệt Nhi sang phòng khác ngủ.
Đóng chặt cửa phòng, chàng quay người, nhìn Sắt Sắt đang ngồi trên giường, khóe môi nở nụ cười xấu xa.
Ánh trăng sóng sánh bên ngoài, trong phòng ngủ dung trướng ấm, ngập tràn không khí quấn quít yêu thương.
Vậy là, vào một buổi sáng sớm nào đó, khi mặt trời lên cao rực rỡ, Giang Sắt Sắt lại bị một người nào đó giày vò lật lên lật xuống, giở qua giở lại, cuối cùng, bị vơ vét sạch sẽ, đến cái bã cũng không còn. Trốn được mùng một không trốn được hôm rằm, trốn được ban đêm không thoát nổi ban ngày! Câu nói này, nếu dùng để nói về tình cảnh của Giang Sắt Sắt, quả thực chính xác không chê vào đâu được!
***
Đại hôn của Dạ Vô Yên và Giang Sắt Sắt đã được tiến hành thuận lợi trong một ngày ý xuân dào dạt ở Giang Nam.
Lúc này, Dạ Vô Yên mang thân phận Minh Xuân Thủy. Bởi lẽ cái tên Dạ Vô Yên đã mãi mãi lưu lại trong sử sách Nam Nguyệt cùng cuộc chiến ở kinh sư ngày đó.
Là Lầu chủ Xuân Thủy Lầu, lại lấy vợ ở kinh thành, lẽ ra chỉ nên tiến hành một cách lặng lẽ. Nhưng Gia Tường Thái thượng hoàng nhất định phong Sắt Sắt làm Tiêm Tiêm Công chúa, vì thế, việc hoàng gia gả con gái, muốn làm sao để không xa xỉ cũng khó.
Sắt Sắt được gả từ trong cung ra, của hồi môn hết xe này đến xe khác. Sắt Sắt hiểu, những thứ này thực ra là Gia Tường Thái thượng hoàng muốn cho Dạ Vô Yên.
Ở Phi Thành, Xuân Thủy Lầu cũng có một trang viện nhỏ, đó chính là căn nhà nơi Dạ Vô Yên giải mị dược cho Sắt Sắt. Kiệu đón dâu nhanh chóng đưa Sắt Sắt tới đó.
Tiệc đêm kết thúc, Dạ Vô Yên bước thật nhanh về phía phòng hoa chúc. Tuy trong yến tiệc đã uống khá nhiều rượu, nhưng chàng đều dùng nội lực bức ra. Đêm khuya cảnh đẹp, chàng không muốn những thời khắc quý báu ấy trôi qua một cách mơ hồ.
Ngoài phòng hoa chúc hôm nay yên tĩnh đến dị thường, chỉ trong nháy mắt, Dạ Vô Yên biết trong đó có không dưới mười người. Chẳng trách vừa rồi khi yến tiệc kết thúc, đám người đó lại dễ dàng bỏ đi nhanh đến thế, hóa ra là đến nấp trong phòng rồi.
Dạ Vô Yên khẽ nhếch môi, cười nhạt rồi đẩy cửa bước vào. Trên giá nến, hai cây nến long phượng đang cháy rực rỡ, khắp phòng ánh sáng lung linh chan hòa.
Giường hỉ hồng loan, phù dung trướng ấm, Sắt Sắt ngồi trên giường, tấm áo đỏ rực quét đất đang quấn lấy thân thể yêu kiều của nàng. Dạ Vô Yên mỉm cười tiến lại, tay cầm hỉ trượng, đang định nâng khăn trùm đầu của nàng lên, lông mày đột nhiên chau lại. Vừa thấy Sắt Sắt, suýt nữa chàng quên mất trong phòng đang có người ẩn nấp.
Trên bàn bày một ít bánh hỉ, còn có cả một chiếc đĩa lớn, trên đó nào lạc, nào hạt dẻ, nào táo, Dạ Vô Yên thuận tay vơ một nắm, bắn vào mấy góc trong phòng. Chỉ nghe tiếng “ôi da", “ai da" liên tục từ bốn phía vọng lại.
Trên xà nhà có vài người nhảy xuống, trong góc nhà có mấy kẻ bò ra…
Vân Khinh Cuồng nhảy từ trên xà nhà xuống, vỗ vỗ vào chỗ áo thủng bị táo bắn phải, nhướng mày cười nói: “Ta đã nói mà, công lực của chủ nhân khôi phục lại rồi, các ngươi không tin. Nhìn xem, bị bắt sống cả rồi, đấy, áo mới của ta còn bị bắn thủng đây này. Chủ nhân, người ra tay nặng quá!"
“Phải đó, chủ nhân ra tay nặng quá! Việc gì phải vội vã thế chứ!" Âu Dương Cái gào tướng lên.
Tứ đại công tử vốn định làm náo loạn thêm một lúc, nhưng thấy mặt Lầu chủ đen hơn trôn chảo, ánh mắt như muốn giết người, đành cười “ha ha" mấy tiếng nhạt nhẽo rồi tản mát đi hết. Người đàn ông không được thỏa mãn dục vọng, một khi đã phát cáu lên, thực đúng là đáng sợ.
Mọi người trong phòng đã đi hết, Dạ Vô Yên mới vui mừng hớn hở đi tới bên người đẹp ngồi trên giường, dịu dàng nói: “Sắt Sắt, sốt ruột lắm rồi hả!" Chàng giơ tay, kéo tấm khăn trùm đầu của nàng xuống, trước mắt sáng rực lên, chàng ngẩn ra ngắm nhìn vợ mình đến mức xuất thần.
Mái tóc đen mượt được búi lên, lộ ra khuôn mặt yêu kiều trắng mịn như tuyết, đôi mắt trong veo như làn nước hồ thu, sóng tình lấp lánh, dưới chiếc mũi xinh xinh là đôi môi thoa son hồng đang nở nụ cười chúm chím. Người nàng mặc bộ váy hỉ đỏ rực, càng tôn lên nhan sắc kiều diễm vô song, yểu điệu mê người.
Dạ Vô Yên nhìn đến ngơ ngẩn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chặp vào nàng, dường như cả đời này cũng không nhìn đủ, chàng cúi xuống, muốn dùng nụ hôn để dán chặt lấy đôi môi nàng.
“Đừng thế…" Sắt Sắt cười tủm tỉm đẩy chàng ra: “Còn có người!"
“Hả?!" Dạ Vô Yên ngẩn người, ánh mắt vẫn lưu luyến không nỡ rời khỏi người Sắt Sắt.
“Người ở đâu ra?" Dạ Vô Yên đảo mắt, bỗng chăm chú nhìn lên giường.
Trên giường là chồng chăn uyên ương khiến người ta hoa mắt, phía trên chồng chăn, lộ ra một đôi mắt đen láy, trong veo thấu đáy đang nhìn chàng và Sắt Sắt một cách cực kỳ chăm chú, mang theo chút hiếu kỳ.
Dạ Vô Yên giật nảy mình, sắc mặt đột nhiên xám xịt, chàng chỉ chăm chăm đuổi thuộc hạ của mình, hoàn toàn không ngờ rằng sau lưng Sắt Sắt còn có một vị đại thần tiên nữa.
Chàng cau chặt lông mày, giơ tay hất chăn ra, Triệt Nhi bé nhỏ của chàng đang nằm rất oai trong đống chăn đó, trông mới thoải mái làm sao, dường như nó hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang nằm trên địa bàn của người khác, càng không ý thức được rằng nó đã chọc giận phụ thân của chính mình.
“Mẹ, Triệt Nhi cũng muốn thơm thơm, thơm thơm giống cha ấy!" Triệt Nhi thấy Dạ Vô Yên đã phát hiện ra mình, nhưng chẳng hề coi vào đâu, bò ra khỏi đống chăn, còn muốn bắt chước Dạ Vô Yên tới hôn Sắt Sắt.
Dạ Vô Yên cứng họng cười trừ, nắm lấy cổ áo Triệt Nhi, nói: “Ngoan nào, con không được thơm mẹ, chỉ có cha mới được thơm thôi! Sau này không cho con chạm vào mẹ nữa!"
“Cha bắt nạt Triệt Nhi, cha cưới mất mẹ của Triệt Nhi, sau này Triệt Nhi không cưới được nữa, cha còn không cho Triệt Nhi thơm mẹ! Cha không phải là người tốt, con muốn đổi người cha khác!" Giọng nói của nhóc con cực kỳ oan ức.
Sắt Sắt thấy Triệt Nhi nước mắt lưng tròng, trái tim nàng mềm nhũn, nàng đưa tay đoạt lại Triệt Nhi từ trong tay Dạ Vô Yên, ôm Triệt Nhi vào lòng, rồi dịu dàng cưng chiều dỗ dành con: “Triệt Nhi ngoan nào! Mẹ thơm một cái!" Nói rồi, nàng thơm lên trán, lên má, lên cái miệng bé xíu “chụt chụt chụt" mấy cái liền.
Triệt Nhi chuyển khóc thành cười, thò khuôn mặt bé nhỏ ra khỏi vòng tay Sắt Sắt, hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm Dạ Vô Yên, cười ra chiều đắc ý. Bộ dạng như thế, chắc chắn là nó đang khiêu chiến đây mà.
“Vô Yên, chàng làm Triệt Nhi sợ hãi rồi!" Sắt Sắt bất mãn nói.
Dạ Vô Yên đột nhiên cảm thấy vô cùng thất bại, bộ dạng của Triệt Nhi như thế mà gọi là sợ hãi sao?
Dạ Vô Yên quả thực chỉ muốn đuổi Triệt Nhi ra khỏi phòng, nhưng thấy Sắt Sắt ôm lấy Triệt Nhi như bảo vệ, chàng biết nếu cứ làm rắn ắt hẳn không xong bèn quyết định dùng chiến thuật dụ dỗ, nghĩ cách để tiểu ma đầu này ra ngoài.
“Triệt Nhi, con… sao lại ở đây? Muộn rồi, phải đi ngủ chứ!" Dạ Vô Yên nở nụ cười ấm áp của người cha hiền lành, dịu dàng nói.
“Đúng là phải ngủ thật, thế nên Triệt Nhi mới ở đây! Mẹ ơi, mẹ con mình đắp cái chăn thêu hai con vịt được không, cái chăn ấy đẹp thật đấy!" Triệt Nhi chỉ vào chiếc chăn gấm màu đỏ thêu uyên ương, nói rất ngọt ngào.
Dạ Vô Yên chau mày, thế là ý gì? Mẹ con mình đắp? Thằng nhóc này muốn ngủ ở đây ư? Chàng vừa muốn phát cáu, liền thấy Sắt Sắt lườm mình, nỗi tức giận đột nhiên trào lên trong ngực, không biết trút vào đâu.
“Cái chăn đó đẹp thì Triệt Nhi đem về mà đắp đi!" Dạ Vô Yên cười nói.
“Vâng, thế Triệt Nhi đắp nhé!" Triệt Nhi cười hi hi rồi chui ra khỏi vòng tay Sắt Sắt, tay chân nhanh nhẹn trải chăn ra giường, mặt dày không biết xấu hổ chui vào nằm trong chiếc chăn uyên ương. Xem bộ dạng đó, có lẽ nó cảm thấy việc mình được ngủ ở đây là một chuyện rất đương nhiên.
“Mẹ ơi, tối muộn rồi, mẹ cởi áo ngủ đi!" Triệt Nhi nói rất ngọt ngào. “Mẹ, cái mũ phượng của mẹ nặng thế, hay là để Triệt Nhi cởi cho mẹ nhé!"
“Không cần đâu, để ta làm cho!" Dạ Vô Yên hờ hững nói, chàng đưa tay ra cẩn thận gỡ chiếc mũ phượng trên đầu Sắt Sắt xuống, đây là việc của một phu quân như chàng, sao có thể để Triệt Nhi cướp mất? Rồi chàng gỡ từng chiếc trâm phượng trên đầu Sắt Sắt xuống, mái tóc đen mượt của nàng nhẹ buông xõa ngang lưng, phía sau lưng là rèm trướng đỏ rực, đẹp đến mê người.
Dạ Vô Yên không đừng được liền ôm chặt lấy eo Sắt Sắt.
Sắt Sắt nũng nịu lườm chàng một cái, vung tay đẩy tay chàng khỏi eo mình. Dạ Vô Yên toát mồ hôi, suýt nữa chàng quên mất tiểu ma đầu vẫn còn ở đây!
Trời xanh ơi! Đây là đêm động phòng hoa chúc của chàng cơ mà!
Chàng đã đợi bốn năm lẻ ba tháng mới có đêm động phòng này, đây là đêm động phòng của một gã độc thân suốt bốn năm lẻ ba tháng như chàng đó. Nếu cứ nhịn nữa, chắc chàng biến thành hòa thượng, lập địa thành Phật mất thôi!
Trong lòng chàng nóng như lửa đốt, nhưng Triệt Nhi lại cứ đổ thêm dầu vào lửa.
“Mẹ ơi, ai cũng bảo có cha là việc tốt, nhưng Triệt Nhi chẳng thấy thế gì cả, lúc nào cha cũng tranh giành mẹ với Triệt Nhi, Triệt Nhi có thể không cần cha có được không?" Triệt Nhi nói với vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Dạ Vô Yên nghe vậy, liền nheo mắt lại, cái gì mà chàng tranh mẹ với nó? Rõ ràng là nó cướp thê tử của chàng, nhóc con này đúng là muốn điên đảo thị phi mà! Đã vậy, lại còn dám nói không cần chàng!
Chàng nắm chặt tay, rồi lại buông ra, thở hắt một hơi mới bình tĩnh lại được, chàng cười nhạt nói: “Triệt Nhi, chỉ có nhóc con bú tí mẹ mới ngủ với mẹ thôi, Triệt Nhi bây giờ đã là đàn ông rồi, không nên ngủ với mẹ, nếu không người ta cười cho đấy!"
“Triệt Nhi muốn ngủ với mẹ cơ, Triệt Nhi không sợ người khác cười!" Nhóc con này rõ ràng là muốn đối đầu với chàng đến cùng đây mà.
Lúc hai cha con còn đang cãi nhau, Sắt Sắt đã tẩy trang xong, nàng cởi bộ đồ hỉ màu đỏ rực ra, trên người chỉ mặc bộ váy mỏng bằng lụa trắng, nàng kéo chăn, chui vào nằm với Triệt Nhi, khẽ nói với Dạ Vô Yên: “Vô Yên, chàng ra ngoài trước đi, để thiếp dỗ Triệt Nhi ngủ đã!"
Dạ Vô Yên đứng ngẩn ra đó hồi lâu, trước mắt chàng vẫn hiện lên hình ảnh thân hình yêu kiều chỉ mặc bộ đồ trắng mỏng manh của Sắt Sắt, thấy Sắt Sắt chui vào chăn, chàng không cam tâm, nói: “Triệt Nhi, con có muốn có tiểu đệ đệ không? Ngày nào đệ đệ cũng chơi với con, gọi con là ca ca, chơi cùng con cả ngày, luyện võ với con, rồi còn cùng con đi tìm các tiểu cô nương xinh xắn nữa, có thích không?"
Lần này Triệt Nhi có chút động lòng, liền thò cổ ra khỏi chăn: “Hay quá, Triệt Nhi thích có tiểu đệ đệ!"
“Vậy để cha đòi một tiểu đệ đệ cho con nhé, được không?" Dạ Vô Yên mỉm cười nói.
“Vâng!" Triệt Nhi đồng ý rất dứt khoát.
“Có điều," Dạ Vô Yên đổi giọng, nói rất nghiêm chỉnh: “Con mà cứ ngủ với mẹ, thì cả đời này cũng không bao giờ có tiểu đệ đệ đâu, biết không?"
“Cha cố tình dọa con! Con không tin!" Triệt Nhi thấy Dạ Vô Yên giở chiêu quyết không cho nó ngủ với mẹ, liền đột nhiên quay đầu chui vào trong chăn, không thèm nói chuyện với chàng nữa.
Rốt cuộc, Dạ Vô Yên vẫn bại dưới tay con trai mình, chàng tức giận thổi nến, rồi ngồi ỳ ra trước bàn.
Được rồi, nể mặt mẹ nó, chàng sẽ đợi!
Nhưng không hiểu sao, hoặc có lẽ do đêm nay nhóc con đó cố tình chọc giận Dạ Vô Yên, nó cứ hớn hở suốt đêm, hỏi Sắt Sắt hết cái này đến cái nọ. Thôi chết rồi, nó bắt đầu kể chuyện lúc ở hải ngoại được nghe gì, thấy gì, thao thao bất tuyệt, có vẻ muốn nói suốt cả đêm.
Dường như đây là lần đầu tiên Dạ Vô Yên phát hiện ra, Triệt Nhi bé bỏng của chàng lại giỏi ăn nói đến thế! Nói đến tận canh ba, tiểu ma đầu vẫn vô cùng hăng hái y như sáng sớm mới ngủ dậy vậy. Quả thực Dạ Vô Yên không chịu đựng nổi nữa, chàng đột nhiên đứng dậy, bước thật nhanh tới bên giường.
Sắt Sắt nghe thấy tiếng gió nổi lên, mượn ánh trăng mờ, nàng thấy Dạ Vô Yên đang đi tới, trong lòng hoảng hốt: “Dạ Vô Yên, chàng làm gì thế?" Nàng giơ tay nắm lấy cổ tay Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên cười dịu dàng nói: “Sắt Sắt, ta chỉ muốn giúp tiểu tử này ngủ thôi!" Nói rồi, chàng lật tay lại một cách khéo léo, đầu ngón tay như bay, đã điểm vào huyệt ngủ của Triệt Nhi.
Triệt Nhi đáng thương cuối cùng cũng ngủ say sưa rồi! Nhóc con mà muốn đấu với cha hả, còn non nớt lắm!
Dạ Vô Yên thở hắt ra một hơi, sao chàng không sớm nghĩ ra cách điểm huyệt ngủ nhỉ?
Triệt Nhi đáng thương, Vô Tà tiểu công tử bé nhỏ thua thật là oan ức. Trong giấc mơ, nhóc con cũng nghiến răng nghiến lợi thề rằng, sau này nhất định phải chăm chỉ luyện võ công, để mau chóng vượt xa người cha xấu xa tệ hại này! Dám ám toán nó chứ!
Mối thù của hai cha con bắt đầu từ đây!
Dạ Vô Yên cười tủm tỉm lấy chăn quấn Triệt Nhi lại rồi bế lên, đẩy cửa ra, gọi thị nữ Linh Lung tới, để nàng ta mang Triệt Nhi sang phòng khác ngủ.
Đóng chặt cửa phòng, chàng quay người, nhìn Sắt Sắt đang ngồi trên giường, khóe môi nở nụ cười xấu xa.
Ánh trăng sóng sánh bên ngoài, trong phòng ngủ dung trướng ấm, ngập tràn không khí quấn quít yêu thương.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân