Đào Nguyệt
Quyển 3 - Chương 54
Thiên Đào là tức giận. Cậu ghét cái cách Nguyệt nhìn nữ nhân một cách si mê như vậy. Lúc bấy giờ cậu mới hiểu, trước đây những gì mình nghĩ cơ bản đều sai cả.
Đã từng nghĩ rằng, chỉ cần ở cạnh NGuyệt là đủ, không cần có địa vị, không cần phải độc tôn nắm giữ người kia. Nghĩ rằng bản thân có thể nhường Nguyệt…cho hơn ba nghìn cung tần mỹ nữ kia, để hắn sinh con nối dòng, để hắn không phải trở thành một đế vương đoạn tụ vạn người khinh.
Vậy mà Nguyệt chỉ vừa mới ngắm nhìn một nữ nhân, Thiên Đào đã tức giận và ủy khuất vô cùng.
Độc hành giữa hoa viên rộng lớn, bước chân gấp gáp như đang chạy trốn vô cùng chật vật giữa ánh trăng. Xiêm y cung đình diễm lệ nhưng lại quá rườm rà, mũ ngọc tinh xảo trên đầu cũng trở nên quá mức nặng nề. Thiếu niên tức giận thoát bỏ ngoại bào cùng áo choàng tinh xảo kia, lại không hề luyến tiếc mà kéo phăng mũ ngọc vướn víu, kể cả chiếc mặt nạ lạnh toát trên mặt. Bạch phát như tơ cứ thế xỏa ra tản mác trong gió thu, che phủ một phần dung nhan diễm lệ của thiếu niên. Cứ thế mà chạy tới một gốc đại thụ giữa Ngự hoa viên, ngồi phát ngốc trên cành cây lớn nhất của nó. Thiên Đào cũng chẳng biết cậu đã ngồi như vậy bao lâu, chợt nghe tiếng sột soạt truyền đến từ dưới gốc cây.
_ A.. không ngờ giữa nơi thanh vắng tĩnh mịch này, lại bắt gặp một tiên đồng xinh đẹp đang trốn giữa tán hoa đào.
Thiên Đào giật mình, giọng nói trầm ổn này…Người vừa tiến đến, không ai khác chính là Sở Hoàng. Nam nhân anh tuấn khí thế uy nghiêm, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng lúc này lại nở một nụ cười ôn hòa nhu tình đến kỳ lạ. Thiếu niên khẽ nhíu mày, tâm không hẹn mà đập nhanh đến mức nhói đau. Không ngờ người kia lại xuất hiện nơi đây, không ngờ người kia lại dùng cách này mà gặp lại mình.
Cũng như lần đầu họ gặp nhau, dưới gốc bạch đào năm nào ở Sở Thiên Hoàng cung.
_ Thiên Đào, đúng là ngươi rồi.
Một giọt lệ bất giác rơi trên khuôn mặt uy nghi của nam nhân. Thiếu niên sửng sốt.
_ Trẫm không biết vì sao năm xưa ngươi lại biến mất, nhưng trong thâm tâm, Trẫm vẫn mãi chờ đợi ngươi. Dù biết bao năm đã trôi qua, Trẫm vẫn không thể quên ngươi, Thiên Đào a…Trẫm nhớ ngươi…
Ánh mắt thiếu niên khẽ chớp động, khóe môi run rẫy.
_ Vì sao năm xưa, lại nhẫn tâm với ta như vậy?
_ Vì sao năm xưa, lại có thể như thế mà muốn lấy mạng ta? Lại còn bằng cách thâm độc như vậy?
_ Vì sao ngày đó chờ ta ở Bạch Hổ sơn, lại là sát thủ? Là Tử thần mà không phải là ngươi?
_ Vì sao suốt bảy năm qua ta chờ người, ngồi ngốc chờ ngươi ở Bạch hổ sơn chỉ để chờ một lời giải thích, lại chẳng thể một lần nhìn thấy bóng ảnh của ngươi dù chỉ một lần?
_ Sở Hoàng! Ngươi nói ngươi yêu ta! Ngươi nói ngươi nhớ ta! Nhưng ngươi lại nhẫn tâm vì vương vị mà lấy mạng ta! Thật ra ngươi muốn điều gì ở ta?
Tử mâu trong suốt dưới ánh trăng mơ hồ ánh thủy, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệt, giọng nói chất vấn trong trẻo nhưng thanh âm lại lạnh lùng tức giận không sao tả nỗi.
_ Hãy buông tha cho ta…Ta quá mệt mỏi rồi…
Thân ảnh cao ngất của Sở Hoàng thoáng chấn động, sắc mặt của y cũng trở nên trắng bệt, đồng tử thâm sâu như u đàm nhìn thẳng vào thần sắc của thiếu niên.
_ Thiên Đào? Ngươi nói gì Trẫm không hiểu?
Thiếu niên thoáng cười lạnh, khẽ đề khí định bay đi khỏi nơi này, muốn tránh xa nam nhân trước mắt, tránh xa cái quá khứ u uất đã chôn giấu sâu trong lòng suốt bảy năm qua. Lại không ngờ nam nhân lại nhanh hơn cậu, một mạch phi thân đến giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Thiên Đào, cứ thế mà thuận đà ôm thiếu niên vào lòng. Ôm chặt đến nỗi trên trán Thiên Đào phải toát ra mồ hôi lạnh vì đau.
_ Buông ta ra!
_ Không buông! Suốt đời này Trẫm quyết không buông tha ngươi thêm một lần nữa!
Thiên Đào lúc này đã chếnh choáng say, lại thêm cơ thể vừa trải qua một kỳ bạo bệnh, không khỏi yếu sức đi vô kể, lúc bấy giờ là vô lực vùng vẫy ra khỏi cái ôm ấp bá đạo nam nhân. Sở Hoàng lại chẳng hề quan tâm đến sự kháng cự kịch liệt kia của Thiên Đào, chỉ chăm chú ngắm nhìn người trong mộng, xong trong tâm lại không khỏi nổi lên cơn đau xót vô cùng. Y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt lại bạc trắng như ánh trăng, lại nhìn sâu vào đôi con ngươi màu tím yêu dị, cùng dung nhan dường như chẳng hề đổi thay sau bao năm qua.
Thật kỳ lạ, vì nếu đúng ra, Thiên Đào của y lúc này đã là một nam nhân hai ba tuổi đời.
_ Thiên Đào, chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Chuyện gì đã khiến ngươi trở thành hình hài này?
_ Thiên Đào! Trẫm chưa bao giờ muốn làm hại ngươi! Năm xưa trên đường trở về kinh, thương thế nặng đến hôn mê suốt nửa năm, sau khi tỉnh lại hay tin ngươi đã chết. Trẫm khi đó…
Nói đến đây, giọng nói của Sở Hoàng lại bất giác trở nên nghẹn ngào, lực đạo của cánh tay đang ôm người nào đó lại trở nên chặt hơn bao giờ hết.
_ Cho dù Trẫm có muốn vương vị đến thế nào…đều chỉ vì muốn từ đó mà đoạt được ngươi…chưa một lần muốn làm hại ngươi…
Lại như không kiềm lòng được nữa, như không biết phải bày tỏ nỗi lòng như thế nào,y vội vàng ngậm lấy cánh môi anh đào căng mộng kia, cứ thế mà bá đạo xâm nhập thật sâu vào, bá đạo chiếm lấy khoan miệng mềm mại, thưởng thức hương vị mát lành mà y đã luôn thèm khát trong suốt bao năm qua.
Sở Hoàng vốn nổi tiếng lạnh lùng vô tình, trước sau chưa từng ham mê sắc dục. Lại ít người biết sâu trong thâm tâm của vị Hoàng đế kia luôn tồn tại một loại dục vọng. Không biết tự khi nào, thiếu niên trước mắt đây đã trở thành tâm ma của y, như một loại độc dược, qua năm tháng càng lúc càng thắm sâu vào tâm khảm, không hề phai nhạt đi, mà chỉ thêm sâu đậm.
Thiên Đào hoảng hốt muốn đẩy nam nhân kia ra, sự xâm nhập đột ngột khiến cậu hoảng sợ đến run rẩy. Thế nhưng lực đạo nam nhân kia quá lớn. Thiên Đào không muốn…Ai đó cứu với…
_ CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ?
Đồng tử thiếu niên thoáng co rút, cô gắng dùng chút sức lực còn lại nghiêng đầu tránh đi. Là Nguyệt! Nguyệt đến rồi!
Nguyệt! Cứu ta!
Sở Hoàng lại dường như chẳng hề quan tâm đến sự có mặt của người thứ ba, y cứ thế mà bá đạo chiếm đoạt lấy khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, bàn tay cũng không hề nhu thuận mà sờ loạn thân thể mềm mại cùng thắt lưng mảnh mai của thiếu niên. Thiên Đào giật mình, nội y mỏng manh qua cuộc giằn co ban nãy đã trở nên xốc xếch khó coi vô cùng, vạt cổ áo hé mở ra cả một mảng da trắng tuyết chói mắt dưới ánh trăng, thoáng ẩn thoáng hiện còn có thể thấy cả khỏa anh đào nho nhỏ xinh đẹp.
Tình cảnh này, lại bị Nguyệt nhìn thấy, không…Không.!!!
Thiếu niên lại giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Lãnh Nguyệt nào có thể đứng yên nhìn ái nhân nằm trong lòng của nam nhân khác…lại trong hoàn cảnh chịu khuất nhục thế kia? Trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chẳng cần quan tâm người kia là Hoàng đế hay là biểu ca mà y luôn kính trọng từ nhỏ, tung một quyền vũ bão tiến thẳng đến yếu huyệt của Sở Hoàng.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, chỉ thấy sau đó thiếu niên đã nằm an ổn trong lòng của Lãnh Nguyệt.
Sở Hoàng khẽ nhíu mi, hừ lạnh.
_ Tuệ vương thân thể không được khỏe, không làm phiền Sở Thiên Hoàng đế phải bận tâm. Cáo từ.
Cứ thế Lãnh Nguyệt ôm chặt thiếu niên mà quay lưng bước đi, mặc kệ tia nhìn hàn băng của Sở Hoàng. Hành động của người kia đối với Thiên Đào, hắn là sẽ không bao giờ tha thứ!
_ Tiểu Đào nhi!- Ủy khuất gọi một tiếng, Lãnh Nguyệt khẽ cởi áo choàng khoác lên thân hình đơn bạc của thiếu niên. Cứ thế mà bước thẳng về Đông cung, cũng chẳng quay trở về bữa yến tiệc, cũng chẳng còn nhớ đến mỹ nữ bạch phát tử mâu kia…
Ban nãy ngắm nhìn nàng, vì dung mạo của nàng cũng thật giống Thiên Đào…Trong lúc nghĩ bâng quơ mà tưởng tượng, Thiên Đào cũng sẽ vì y mà vũ lên khúc nhạc kia…chắc sẽ đẹp vô cùng…Lại chẳng hiểu sao chỉ vì vậy mà khiến thiếu niên nổi giận bỏ đi. Mà y lúc đó lại không thể rời khỏi yến tiệc, dù sao bản thân cũng là chủ trì a…Đến khi có thể hảo hảo trốn đi tìm Đào nhi lại thấy một cảnh tượng không tưởng, thật khiến trong lòng lửa giận nổi lên điên cuồng. Xong khi nhìn thấy thần tình cùng khuôn mặt trắng bệt của Thiên Đào, bao nhiêu tức giận lại biến mất. Chỉ có thể đau lòng không thôi.
Vì thế mọi tội lỗi đều đổ lên người SỞ Hoàng kẻ kia.
Sao hắn có thể dám khiến cho Đào nhi khóc? Thật không thể tha thứ. Lại còn…lại còn….
Đặt thiếu niên nằm an ổn trên sàn đan, Lãnh Nguyệt cũng tùy hạ xuống một nụ hôn. Thiên Đào lúc này lại hoàn toàn đón nhận mà không hề từ chối. Cứ như vậy nụ hôn kia thật ôn nhu, nhưng cũng thật mãnh liệt. Như thể muốn hòa tan hai người làm một. Cứ như thể chỉ có làm như vậy thì mới khiến mọi đau đớn cùng lửa giận trong lòng tan biến.
_ Tiểu Đào nhi, ta yêu ngươi…Mãi mãi yêu ngươi…Đừng tức giận…đừng rời xa ta…
_ Ân…- Thùy hạ khóe mi, thiếu niên mỉm cười.
Đã từng nghĩ rằng, chỉ cần ở cạnh NGuyệt là đủ, không cần có địa vị, không cần phải độc tôn nắm giữ người kia. Nghĩ rằng bản thân có thể nhường Nguyệt…cho hơn ba nghìn cung tần mỹ nữ kia, để hắn sinh con nối dòng, để hắn không phải trở thành một đế vương đoạn tụ vạn người khinh.
Vậy mà Nguyệt chỉ vừa mới ngắm nhìn một nữ nhân, Thiên Đào đã tức giận và ủy khuất vô cùng.
Độc hành giữa hoa viên rộng lớn, bước chân gấp gáp như đang chạy trốn vô cùng chật vật giữa ánh trăng. Xiêm y cung đình diễm lệ nhưng lại quá rườm rà, mũ ngọc tinh xảo trên đầu cũng trở nên quá mức nặng nề. Thiếu niên tức giận thoát bỏ ngoại bào cùng áo choàng tinh xảo kia, lại không hề luyến tiếc mà kéo phăng mũ ngọc vướn víu, kể cả chiếc mặt nạ lạnh toát trên mặt. Bạch phát như tơ cứ thế xỏa ra tản mác trong gió thu, che phủ một phần dung nhan diễm lệ của thiếu niên. Cứ thế mà chạy tới một gốc đại thụ giữa Ngự hoa viên, ngồi phát ngốc trên cành cây lớn nhất của nó. Thiên Đào cũng chẳng biết cậu đã ngồi như vậy bao lâu, chợt nghe tiếng sột soạt truyền đến từ dưới gốc cây.
_ A.. không ngờ giữa nơi thanh vắng tĩnh mịch này, lại bắt gặp một tiên đồng xinh đẹp đang trốn giữa tán hoa đào.
Thiên Đào giật mình, giọng nói trầm ổn này…Người vừa tiến đến, không ai khác chính là Sở Hoàng. Nam nhân anh tuấn khí thế uy nghiêm, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng lúc này lại nở một nụ cười ôn hòa nhu tình đến kỳ lạ. Thiếu niên khẽ nhíu mày, tâm không hẹn mà đập nhanh đến mức nhói đau. Không ngờ người kia lại xuất hiện nơi đây, không ngờ người kia lại dùng cách này mà gặp lại mình.
Cũng như lần đầu họ gặp nhau, dưới gốc bạch đào năm nào ở Sở Thiên Hoàng cung.
_ Thiên Đào, đúng là ngươi rồi.
Một giọt lệ bất giác rơi trên khuôn mặt uy nghi của nam nhân. Thiếu niên sửng sốt.
_ Trẫm không biết vì sao năm xưa ngươi lại biến mất, nhưng trong thâm tâm, Trẫm vẫn mãi chờ đợi ngươi. Dù biết bao năm đã trôi qua, Trẫm vẫn không thể quên ngươi, Thiên Đào a…Trẫm nhớ ngươi…
Ánh mắt thiếu niên khẽ chớp động, khóe môi run rẫy.
_ Vì sao năm xưa, lại nhẫn tâm với ta như vậy?
_ Vì sao năm xưa, lại có thể như thế mà muốn lấy mạng ta? Lại còn bằng cách thâm độc như vậy?
_ Vì sao ngày đó chờ ta ở Bạch Hổ sơn, lại là sát thủ? Là Tử thần mà không phải là ngươi?
_ Vì sao suốt bảy năm qua ta chờ người, ngồi ngốc chờ ngươi ở Bạch hổ sơn chỉ để chờ một lời giải thích, lại chẳng thể một lần nhìn thấy bóng ảnh của ngươi dù chỉ một lần?
_ Sở Hoàng! Ngươi nói ngươi yêu ta! Ngươi nói ngươi nhớ ta! Nhưng ngươi lại nhẫn tâm vì vương vị mà lấy mạng ta! Thật ra ngươi muốn điều gì ở ta?
Tử mâu trong suốt dưới ánh trăng mơ hồ ánh thủy, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệt, giọng nói chất vấn trong trẻo nhưng thanh âm lại lạnh lùng tức giận không sao tả nỗi.
_ Hãy buông tha cho ta…Ta quá mệt mỏi rồi…
Thân ảnh cao ngất của Sở Hoàng thoáng chấn động, sắc mặt của y cũng trở nên trắng bệt, đồng tử thâm sâu như u đàm nhìn thẳng vào thần sắc của thiếu niên.
_ Thiên Đào? Ngươi nói gì Trẫm không hiểu?
Thiếu niên thoáng cười lạnh, khẽ đề khí định bay đi khỏi nơi này, muốn tránh xa nam nhân trước mắt, tránh xa cái quá khứ u uất đã chôn giấu sâu trong lòng suốt bảy năm qua. Lại không ngờ nam nhân lại nhanh hơn cậu, một mạch phi thân đến giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Thiên Đào, cứ thế mà thuận đà ôm thiếu niên vào lòng. Ôm chặt đến nỗi trên trán Thiên Đào phải toát ra mồ hôi lạnh vì đau.
_ Buông ta ra!
_ Không buông! Suốt đời này Trẫm quyết không buông tha ngươi thêm một lần nữa!
Thiên Đào lúc này đã chếnh choáng say, lại thêm cơ thể vừa trải qua một kỳ bạo bệnh, không khỏi yếu sức đi vô kể, lúc bấy giờ là vô lực vùng vẫy ra khỏi cái ôm ấp bá đạo nam nhân. Sở Hoàng lại chẳng hề quan tâm đến sự kháng cự kịch liệt kia của Thiên Đào, chỉ chăm chú ngắm nhìn người trong mộng, xong trong tâm lại không khỏi nổi lên cơn đau xót vô cùng. Y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt lại bạc trắng như ánh trăng, lại nhìn sâu vào đôi con ngươi màu tím yêu dị, cùng dung nhan dường như chẳng hề đổi thay sau bao năm qua.
Thật kỳ lạ, vì nếu đúng ra, Thiên Đào của y lúc này đã là một nam nhân hai ba tuổi đời.
_ Thiên Đào, chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Chuyện gì đã khiến ngươi trở thành hình hài này?
_ Thiên Đào! Trẫm chưa bao giờ muốn làm hại ngươi! Năm xưa trên đường trở về kinh, thương thế nặng đến hôn mê suốt nửa năm, sau khi tỉnh lại hay tin ngươi đã chết. Trẫm khi đó…
Nói đến đây, giọng nói của Sở Hoàng lại bất giác trở nên nghẹn ngào, lực đạo của cánh tay đang ôm người nào đó lại trở nên chặt hơn bao giờ hết.
_ Cho dù Trẫm có muốn vương vị đến thế nào…đều chỉ vì muốn từ đó mà đoạt được ngươi…chưa một lần muốn làm hại ngươi…
Lại như không kiềm lòng được nữa, như không biết phải bày tỏ nỗi lòng như thế nào,y vội vàng ngậm lấy cánh môi anh đào căng mộng kia, cứ thế mà bá đạo xâm nhập thật sâu vào, bá đạo chiếm lấy khoan miệng mềm mại, thưởng thức hương vị mát lành mà y đã luôn thèm khát trong suốt bao năm qua.
Sở Hoàng vốn nổi tiếng lạnh lùng vô tình, trước sau chưa từng ham mê sắc dục. Lại ít người biết sâu trong thâm tâm của vị Hoàng đế kia luôn tồn tại một loại dục vọng. Không biết tự khi nào, thiếu niên trước mắt đây đã trở thành tâm ma của y, như một loại độc dược, qua năm tháng càng lúc càng thắm sâu vào tâm khảm, không hề phai nhạt đi, mà chỉ thêm sâu đậm.
Thiên Đào hoảng hốt muốn đẩy nam nhân kia ra, sự xâm nhập đột ngột khiến cậu hoảng sợ đến run rẩy. Thế nhưng lực đạo nam nhân kia quá lớn. Thiên Đào không muốn…Ai đó cứu với…
_ CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ?
Đồng tử thiếu niên thoáng co rút, cô gắng dùng chút sức lực còn lại nghiêng đầu tránh đi. Là Nguyệt! Nguyệt đến rồi!
Nguyệt! Cứu ta!
Sở Hoàng lại dường như chẳng hề quan tâm đến sự có mặt của người thứ ba, y cứ thế mà bá đạo chiếm đoạt lấy khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, bàn tay cũng không hề nhu thuận mà sờ loạn thân thể mềm mại cùng thắt lưng mảnh mai của thiếu niên. Thiên Đào giật mình, nội y mỏng manh qua cuộc giằn co ban nãy đã trở nên xốc xếch khó coi vô cùng, vạt cổ áo hé mở ra cả một mảng da trắng tuyết chói mắt dưới ánh trăng, thoáng ẩn thoáng hiện còn có thể thấy cả khỏa anh đào nho nhỏ xinh đẹp.
Tình cảnh này, lại bị Nguyệt nhìn thấy, không…Không.!!!
Thiếu niên lại giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Lãnh Nguyệt nào có thể đứng yên nhìn ái nhân nằm trong lòng của nam nhân khác…lại trong hoàn cảnh chịu khuất nhục thế kia? Trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chẳng cần quan tâm người kia là Hoàng đế hay là biểu ca mà y luôn kính trọng từ nhỏ, tung một quyền vũ bão tiến thẳng đến yếu huyệt của Sở Hoàng.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, chỉ thấy sau đó thiếu niên đã nằm an ổn trong lòng của Lãnh Nguyệt.
Sở Hoàng khẽ nhíu mi, hừ lạnh.
_ Tuệ vương thân thể không được khỏe, không làm phiền Sở Thiên Hoàng đế phải bận tâm. Cáo từ.
Cứ thế Lãnh Nguyệt ôm chặt thiếu niên mà quay lưng bước đi, mặc kệ tia nhìn hàn băng của Sở Hoàng. Hành động của người kia đối với Thiên Đào, hắn là sẽ không bao giờ tha thứ!
_ Tiểu Đào nhi!- Ủy khuất gọi một tiếng, Lãnh Nguyệt khẽ cởi áo choàng khoác lên thân hình đơn bạc của thiếu niên. Cứ thế mà bước thẳng về Đông cung, cũng chẳng quay trở về bữa yến tiệc, cũng chẳng còn nhớ đến mỹ nữ bạch phát tử mâu kia…
Ban nãy ngắm nhìn nàng, vì dung mạo của nàng cũng thật giống Thiên Đào…Trong lúc nghĩ bâng quơ mà tưởng tượng, Thiên Đào cũng sẽ vì y mà vũ lên khúc nhạc kia…chắc sẽ đẹp vô cùng…Lại chẳng hiểu sao chỉ vì vậy mà khiến thiếu niên nổi giận bỏ đi. Mà y lúc đó lại không thể rời khỏi yến tiệc, dù sao bản thân cũng là chủ trì a…Đến khi có thể hảo hảo trốn đi tìm Đào nhi lại thấy một cảnh tượng không tưởng, thật khiến trong lòng lửa giận nổi lên điên cuồng. Xong khi nhìn thấy thần tình cùng khuôn mặt trắng bệt của Thiên Đào, bao nhiêu tức giận lại biến mất. Chỉ có thể đau lòng không thôi.
Vì thế mọi tội lỗi đều đổ lên người SỞ Hoàng kẻ kia.
Sao hắn có thể dám khiến cho Đào nhi khóc? Thật không thể tha thứ. Lại còn…lại còn….
Đặt thiếu niên nằm an ổn trên sàn đan, Lãnh Nguyệt cũng tùy hạ xuống một nụ hôn. Thiên Đào lúc này lại hoàn toàn đón nhận mà không hề từ chối. Cứ như vậy nụ hôn kia thật ôn nhu, nhưng cũng thật mãnh liệt. Như thể muốn hòa tan hai người làm một. Cứ như thể chỉ có làm như vậy thì mới khiến mọi đau đớn cùng lửa giận trong lòng tan biến.
_ Tiểu Đào nhi, ta yêu ngươi…Mãi mãi yêu ngươi…Đừng tức giận…đừng rời xa ta…
_ Ân…- Thùy hạ khóe mi, thiếu niên mỉm cười.
Tác giả :
Nguyệt Vũ