Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Chương 12

“Tiểu thư, nguy hiểm!" Tiểu Tước hoảng sợ kêu lên.

Cùng lúc đó, Trường Tôn Kiệt thân hình nhoáng lên một cái, trước khi nàng rơi xuống đất liền vươn song chưởng, chặt chẽ đón được nàng.

Sở Mộng Sanh nguyên bản sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, nhận thấy được chính mình bình yên nằm trong lồng ngực ấm áp mới chậm rãi mở to mắt, than khẽ thở ra một hơi, một tay vẫn không quên vỗ nhẹ ngực.

Đợi nàng ổn định thần trí, vừa chuyển đầu qua thình lình chống lại một đôi con ngươi đen hừng hực sáng ngời, tâm đột nhiên nhảy lên. Không nghĩ tới lại để cho hắn cứu nàng một lần nữa!

“Ách...... Cám ơn ngươi......... Lại cứu ta một lần." Sở Mộng Sanh chột dạ cười."Ta...... Ta chỉ là đột nhiên muốn ăn táo." Nàng chạy nhanh giải thích. Giờ phút này vẻ mặt của hắn hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng tuyệt không thể cho hắn biết, nàng trèo cây là vì muốn xuất phủ, thoát khỏi hôn sự của hắn và nàng.

Trường Tôn Kiệt thủy chung hơi nhếch môi cánh hoa, con ngươi đen sắc bén lạnh lùng chặt chẽ nhìn chằm chằm biểu tình nàng đang chột dạ nao núng, nàng rõ ràng nói láo, nếu hắn đoán đúng, nàng vốn là tính trèo cây, rồi bám tường chuồn ra phủ đi.

“Tiểu thư, người bây giờ còn muốn hái trái cây sao?" Tiểu Tước không biết rõ tình hình ngây ngốc nói tiếp, “Cô gia có võ công, để hắn giúp tiểu thư hái một quả ăn đỡ thèm."

“Không cần." Sở Mộng Sanh trả lời, sau đó rũ mắt xuống, không dám nhìn Trường Tôn Kiệt. Nàng cảm giác con ngươi thâm thúy kia có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, làm nàng không thể trốn chạy.

“Ta...... Không có việc gì, có thể hay không thả ta xuống?" Nàng thật cẩn thận yêu cầu hắn, vẫn là không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Trường Tôn Kiệt thâm trầm cười, tiếp theo biến sắc, lấy giọng nói nhỏ nhẹ mà nguy hiểm nói bên tai nàng: “Thả nàng xuống dưới? Có thể, bất quá, chúng ta trước hảo hảo mà tính toán sổ sách đã."

Nói xong, không đợi nàng trả lời, hắn ôm nàng đi, bỏ lại Tiểu Tước lăng lăng đứng ở trong vườn vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

~ ~ ~

Trường Tôn Kiệt ôm Sở Mộng Sanh nổi giận đùng đùng đến phòng nàng, một cước đá văng cửa phòng rồi lại đá sập lại như cũ.

Hắn dùng lực đem nàng ném lên giường, tiếp theo nhanh chóng nắm hai tay nàng, đem nàng kéo về phía hắn, hai tròng mắt sắc bén tinh tường mạnh mẽ khóa lại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Sở Mộng Sanh bị ném đến đầu váng mắt hoa, đợi nàng thanh tỉnh nhìn khuôn mặt sát khí đằng đằng trước mắt liền không khỏi co rúm lại, sợ hãi nhìn hắn.

“Vì trốn tránh hôn sự, nàng cứ như vậy làm xằng làm bậy, thậm chí không tiếc lấy sinh mệnh chính mình ra đùa giỡn?" Trường Tôn Kiệt rít lên.

“Ta...... Ta không có." Nàng bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng phủ nhận nói, “Ta...... Chỉ là muốn hái quả......"

“Nàng còn muốn nói dối!" Trường Tôn Kiệt bỗng dưng kìm nhanh nàng, đánh gãy lời nàng, “Nàng gạt được Tiểu Tước, nhưng không gạt được ta!"

Sở Mộng Sanh bỗng dưng sửng sốt, hắn đã hiểu rõ mưu đồ của nàng, một khi đã như vậy, nàng còn có thể nói cái gì?

“Làm thì đã làm, ngươi muốn thế nào?" Dù sao thì chuyện cũng xảy ra, mặc kệ trong lòng sợ hãi, nàng vẫn ngẩng cao cằm, thẳng tắp nhìn vào mắt hắn.

Nhìn nàng bộ dáng quật cường lại bốc đồng, Trường Tôn Kiệt trong lòng không biết là nên yêu hay nên hận, hắn mà lại có ngày bị nha đầu tinh quái này lại chọc tức đến mất đi lý trí!

Hắn sắp trở thành trượng phu của nàng, thân là phu lại không thể thuần phục thê tử, để nàng làm bậy, này còn ra thể thống gì? Hắn hẳn là hảo hảo nghiêm trị nàng một phen, nhìn nàng bĩu môi, hắn vốn đang bừng bừng phấn chấn tức giận giờ không tự chủ được dần dần lắng xuống.

Mặc dù như thế, hắn vẫn là lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nàng phải trả giá thật nhiều cho ngày hôm nay!" Hắn không thể kệ nàng làm ra loại chuyện nguy hiểm suýt mất mạng như thế được, lần trước là ngã ngựa, lần này là trèo cây, nếu không cho nàng một cái cảnh cáo, lần sau không biết còn có thể xuất hiện hành động kinh người nào a.

Màn trình diễn mạo hiểm vừa nãy cơ hồ khiến hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi, hắn không cho là mình còn có thể chịu đựng thêm một lần, nữ tử tùy hứng trước mắt này luôn làm người ta đau đầu, thế nhưng lại có thể quấy rầy suy nghĩ của hắn, phá hư bình tĩnh của hắn.

Lời của hắn làm Sở Mộng Sanh trắng mặt, nhìn mắt hắn tiềm tàng nguy hiểm, nàng không khỏi nuốt nước miếng, run run nói: “Ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đã nói tuyệt sẽ không đánh mông ta........."

Còn chưa nói xong, Trường Tôn Kiệt đột nhiên đem cả người nàng kéo vào trong lồng ngực của hắn, làm nàng hoàn toàn dán lên hắn, song chưởng giống như kìm sắt gắt gao ôm lấy nàng, tiếp theo nhanh chóng cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi anh đào khẽ nhếch.

Môi của hắn nóng bừng ngăn chặn nàng, cuồng dã không như trước, tận tình phát tiết với đôi môi nàng.

Sở Mộng Sanh không dự đoán được hắn sẽ làm ra hành động này cho nên chỉ có thể kinh ngạc mở mắt, lưỡi hắn linh hoạt chui vào miệng nàng, cuồng dã quấn quýt, mãnh liệt muốn trừng phạt nàng, không ngừng mà đoạt lấy, nàng nhịn không được chau lông mày, phát ra ô ô tiếng rên nhẹ.

Cuồng nhiệt hôn, giằng co hồi lâu, thẳng đến khi nàng cho là mình sẽ hít thở không thông, hắn mới buông nàng ra. Hai tròng mắt có lửa nhìn chằm chằm gò má phiếm hồng….

Vì che dấu tình triều, hắn đẩy mạnh nàng ra, lấy lại thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Hai ngày sau là ngày ta và nàng thành thân, nàng đừng mơ tưởng muốn chuồn ra phủ đi, nếu không ta thề nhất định sẽ đem nàng trói lại, cho dù trói nàng bái đường thành thân, ta cũng không có ý kiến, đến lúc đó người mất mặt là nàng!"

Quẳng xuống lời cảnh cáo, Trường Tôn Kiệt sắc mặt trầm xuống đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú hồi lâu, cuối cùng mới bước ra ngoài.

Sở Mộng Sanh chờ hắn đi rồi, liền nẩy mầm lại các ý tưởng mới, sợ hãi hoảng hốt lúc nãy tất cả đều trở thành hư không. Muốn nàng ngoan ngoãn chờ làm tân nương, nàng làm không được! Chỉ cần có cơ hội, nàng vẫn là xuất phủ đào hôn.

Chính là, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Trường Tôn Kiệt sớm đã có vạn toàn chuẩn bị, sau lần đào hôn thứ hai thất bại ngay sau đó, hắn cuối cùng không còn tính nhẫn nại, quả thực đem nàng trói gô, giam cầm trong phòng, cho đến thành thân......

Ngày thành thân.

Đại sảnh Sở gia trang, trang hoàng rực rỡ, nến đỏ thắp cháy, ở giữa có chữ hỉ to rộng.

Trên mặt hai phu thê Sở Nguyên Thành là vui sướng cùng yên tâm mỉm cười, trong lòng muốn từ nay về sau, nữ nhi bảo bối như củ khoai lang nóng này cứ giao cho Trường Tôn Kiệt đi hao tổn tâm trí, bọn họ rốt cục có thể buông lỏng một hơi, hảo hảo hưởng phúc rồi.(TN: cha mẹ nào cũng thế sao)

Nữ nhi lập gia đình khó tránh khỏi có điểm luyến tiếc, nhưng tổng so với nữ nhi cả đời không ai thèm lấy thì còn tốt hơn! Dù sao từ trước đến nay trừ bỏ Trường Tôn Kiệt, không còn có nam nhân khác dám thú nàng.

Có lẽ là nữ nhi có thể gả ra ngoài, làm cho nhị lão Sở gia thật cao hứng, thế cho nên tân nương tử bị người trói gô bái đường thành thân, tuyệt không để ý, ngay cả hạ nhân trong trang cũng không có ý kiến khoái trá ở một bên xem lễ.(TN: ngược a, nữ chính là đang bị ngược đó…. Vịt: Cô hãy im lặng và beta =]]])

Trong đại sảnh mọi người tất cả đều là vui vẻ, duy chỉ có Sở Mộng Sanh vừa tức vừa buồn. Có ai gặp qua tân nương tử bị người ta buộc như buộc con vịt ép buộc bái đường thành thân, nàng thật sự là mất mặt muốn chết, may mà hôn lễ này không thỉnh ngoại nhân đến dự, nếu không nàng không cho người cười hở răng hàm mới là lạ!

Bị đưa vào động phòng, nàng vẫn chưa thể tự do, phải đợi đến sau khi Trường Tôn Kiệt trở về phòng mới có thể thoải mái.

Thừa dịp không có người ở đây, Sở Mộng Sanh cũng nhịn không được nữa, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi mắng Trường Tôn Kiệt, phát tiết hờn dỗi tích tụ lâu ngày.

Mắng đến miệng đắng lưỡi khô nàng mới dừng lại, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nhưng mà, hảo tâm tình không được bao lâu, nàng phút chốc nhớ tới một việc, cả người bắt đầu lo lắng.

Nguy rồi! Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng cùng Trường Tôn Kiệt, nàng như thế nào đem chuyện trọng yếu như vậy quên đi? Nàng không thể cùng hắn động phòng, cũng không muốn cùng hắn động phòng, một khi bọn họ thành phu thê chân chính, kia nàng với Trầm đại ca liền thật sự hết hi vọng a.(TN: xin tỉ, quăng tên trầm thấp gì đó sang một bên đi.Trọng điểm là động phòng sắp tới kìa, hehe)

Nàng bất an đứng dậy, lo lắng đi qua đi lại trong phòng, vắt hết óc suy nghĩ, nàng nên như thế nào mới tránh được một đêm này.

Hiện tại, chỉ cần có thể tránh được đêm nay, nàng liền tranh thủ thêm một ít thời gian, chuyện sau này để sau này tính tiếp, giờ khắc này, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp an toàn, hảo tránh thoát ma trảo của Trường Tôn Kiệt.

Khi tầm mắt nàng liếc về các món vĩ vị trên bàn,còn có nữ nhi hồng, trong lòng nàng nhất thời có chủ ý, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phấn nộn sáng bừng, linh động thủy mâu lóe quang mang giảo hoạt.

Hắc hắc, có rượu, hết thảy sự tình đều được giải quyết! Tửu lượng của nàng cực kỳ hảo, có bản lĩnh không say, ngay cả phụ thân cũng không phải đối thủ của nàng, vì chuyện này, phụ thân còn đặc biệt dặn nàng giữ bí mật, trăm ngàn lần không được để người ta biết, sợ càng không có người dám tới cửa cầu hôn.

Đêm nay, chỉ cần nàng có thể đem Trường Tôn Kiệt quá chén, liền có thể bình yên vượt qua a,quyết định, nàng hướng Tiểu Tước đứng ở cửa phòng trông coi nàng kêu: “Tiểu Tước, kêu phòng bếp đem cho ta thêm vài hũ rượu, hôm nay đặc biệt là ngày ta thành thân, ta muốn vui vẻ uống nhiều một chút."

Tiểu Tước xanh lớn mắt, không dám tin thò đầu vào. Nàng có nghe lầm hay không a? Hay là tiểu thư có trò gì mới? Buổi sáng còn nói không muốn bái đường thành thân, nhưng bây giờ lại cao hứng đến uống rượu!

Dù không dám tin, nàng vẫn là tuân mệnh phân phó đi xuống, dù sao tính tình tiểu thư nói gió là gió, nói mưa là mưa, cũng không xác định, nàng thật sự không cần ngạc nhiên.

Lát sau hạ nhân mang 2 vò rượu nữ nhi hồng thượng hạng lâu năm vào, Sở Mộng Sanh hài lòng cười, rượu này rất mạnh, thực dễ làm cho người ta say, tin tưởng Trường Tôn Kiệt cũng không ngoại lệ.

Không lâu sau,Trường Tôn Kiệt mặc hỉ phục đỏ thẫm đi về hỉ phòng,sau khi cho Tiểu Tước lui, chậm rãi đi vào tân phòng, cũng thuận tay đóng cửa lại.

Hắn đi vào trước mặt Sở Mộng Sanh, nhẹ nhàng xốc lên khăn gấm trên đầu tân nương, nguyên tưởng rằng nghênh đón hắn sẽ là khuôn mặt nhỏ nhắn căm giận, không nghĩ tới nàng lại cười nói tự nhiên nhìn hắn.

Trường Tôn Kiệt lần nữa bị hạ đo ván. Dưới lớp trang điểm là đôi lông mày cong cong, mắt to trong suốt như hồ thu, hỉ phục đỏ thẫm nổi bật môi mềm đỏ tươi, hai gò má tuyết trắng phấn nộn dưới ánh nến càng thêm lung linh..

Giờ phút này nàng kiều diễm động lòng người cực kỳ!

Khi hắn chuyên chú nhìn, Sở Mộng Sanh nhưng lại phá lệ cảm thấy có chút thẹn thùng cùng không được tự nhiên. Hắn mặc hồng bào, anh khí toả sáng, lần đầu tiên nàng phát giác thể trạng cùng dung mạo của hắn cũng không kém Trầm Thuộc Vũ, ngược lại còn có một cỗ sức quyến rũ độc đáo.

Ý thức được chính mình đang mơ hồ, nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần, mỉm cười ngọt ngào lấy lòng nhìn hắn, “Giúp ta cởi dây đi?"

Trường Tôn Kiệt hoàn hồn, bất động thanh sắc gật đầu, rất nhanh cởi bỏ dây thừng trên người nàng.

Vừa được tự do, Sở Mộng sanh thoải mái đứng dậy, hoạt động gân cốt, một bên trộm dò xét vẻ mặt của hắn, không nghĩ tới hắn cũng đang nhìn nàng, trong mắt lóe quang mang thiêu đốt người, nóng rực làm nàng tâm hoảng ý loạn dời tầm mắt, tim đập thình thịch.

“Ách...... Ngươi có đói bụng không? Chúng ta trước...... Ăn một chút gì đi!" Nàng lắp bắp nói, có chút kích động ngồi vào bàn tròn, nàng không rõ mình tại sao đột nhiên khẩn trương thẹn thùng, nàng cũng không tính thật sự cùng hắn động phòng nha!

Nhìn ra bối rối của nàng, Trường Tôn Kiệt hơi hơi gợi lên một chút cười nhạt, cũng đi theo ngồi xuống.

“Nàng ăn đi, ta đã ăn ở ngoài kia rồi."

Sở Mộng Sanh cười khan mấy tiếng, nàng căn bản khẩn trương ăn không vô này nọ, “Kỳ thật...... Ta không đói bụng. Như vậy đi! Chúng ta đi uống rượu, hôm nay là ngày tốt hai chúng ta, hẳn là nên uống vài chén chúc mừng." Nàng quyết định tốc chiến tốc thắng, nàng không biết mình còn có thể nhẫn nại thêm bao lâu.

Trường Tôn Kiệt có chút kinh ngạc giơ lông mày. Thái độ của nàng chuyển biến thật là nhanh, hắn không khỏi hoài nghi đầu của nàng lại nghĩ ra chủ ý gì, nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc phối hợp với nàng.

Sở Mộng Sanh động tác nhanh nhẹn vì hai người châm hảo tửu, sau đó giơ lên cái chén của mình, cười ngọt ngào nói: “Ta mời ngươi."

Đang chuẩn bị ngửa đầu uống thì hắn ngăn cản nàng, lộ ra một chút mị hoặc lòng người cười, “Đừng uống vội, chén thứ nhất này là rượu giao bôi."

“Đúng nha...... Đúng nha, ta thiếu chút nữa quên đi." Sở Mộng Sanh cười.

Nàng đem ly rượu đặt tại tay phải, cùng tay trái hắn tương giao, hai người khoảng cách nháy mắt giảm bớt, bọn họ uống rượu cái trán nhẹ nhàng chống đỡ lẫn nhau, mâu quang cũng giao nhau......

Sở Mộng Sanh tim đập bịch bịch, rủ mắt xuống, đem rượu một hơi uống vào trong bụng, rượu dịch thuần tuý một đường trơn đốt dưới bụng.
Tác giả : Tâm Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại