Đào Mộ Đào Ra Quỷ
Chương 74: Pn1
CHUYỆN NHỮNG THẰNG SAY
Edit: Cô Nương Lẳng
Tác giả: Tên say rượu có khả năng làm những việc thần kì gì? đây là một câu hỏi lớn tự cổ chí kim chưa có lời giải đáp ^____^
(Thôi để bạn nói nhanh cho vuông – khả năng của mấy thằng say chính là xxoo – Phiên ngoại H văn đậm đặc – biến thái ngập tràn – Mâm xôi thịt to đùng dành cho các bạn từ một editor nham hiểm.
vì là quà mừng tết Dương Lịch nên tạm thời không pass, qua năm mới sẽ khóa pass theo đúng quy định.).
****
Từ trong khách sạn đi ra tất cả mọi người đã mắt mờ mờ chân tay quờ quờ, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu bá vai bá cổ cùng hát tiến quân ca, vừa hát vừa cười ha ha nói mớ, A Triệt cả người nhũn như cọng bún, đi vài bước lại dừng lại nôn khan. Cả đám bát nháo duy chỉ có Tiêu Úc coi như còn tỉnh táo, thấy cô vợ bé nhỏ của mình phấn khích quá đỗi nên theo dõi sát sao, y như rằng, bước khỏi cửa chưa được hai bước Doãn Chu đã bước hụt, Lâm Ngôn đang kề sát bên cạnh cũng lảo đảo, cả hai té lăn kềnh.
Tiêu Úc vội chạy lên đỡ, hai tên say kia đi đường loạng quạng, đầu óc lại càng mơ màng đến ngớ ngẩn. Hắn vừa kéo được Doãn Chu đứng lên dặn dò gã trông chừng A Triệt, sau đó vội vã quay sang đỡ Lâm Ngôn đã thấy vợ yêu túm lấy tay mình, mắt khép hờ, vịn vào vai hắn mà thầm thì: “Tiêu Lang, em muốn".
Nói xong dựa sát vào người hắn, bám chặt không buông, Tiêu Úc dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt của cậu bảo, vậy thì phải về nhà thôi, ở chỗ này làm sao chiều em được.
Lâm Ngôn ấm ức tiến lên, may mắn vẫn còn giữ được một tẹo tỉnh táo, moi ra chìa khóa xe rồi nói đi tìm người lái xe đưa về – lại hạ giọng bồi thêm một câu – Nhanh lên, không chịu nổi rồi.
Câu này cộng thêm giọng điệu hờn dỗi của cậu, thật đúng là chiêu chí tử khiến phía bụng dưới Tiêu Úc nổi sóng, hắn hậm hực nhìn vợ yêu của mình, hận một nỗi không thể tại chỗ đem cậu ăn tươi.
Cái trò cấm dục quá lâu ấy mà, hoặc là khiến anh bất lực, hoặc là nổ bùm bùm, chiếu theo đó thì rõ ràng hai người thuộc về vế sau, chưa kể để có tí men rượu cộng vào. Tiêu Úc ấn Lâm Ngôn lên gốc cây gần đó, nồng nhiệt môi lưỡi dây dưa. Vợ hắn thì còn hoành hơn, hai tay quấn lên lưng hắn, cứ thế hướng thẳng xuống dưới rờ rẫm. May mắn ở đây là góc khuất của bãi đỗ xe, lại nương nhờ bóng đêm đen đặc chứ không thì cảnh tượng hai thằng đàn ông quấn lấy nhau như vầy không thu hút một vòng khán giả mới là lạ.
Người hiện đại coi đây là chuyện nhỏ chứ còn đối với người cổ đại, đây đúng là sự kiện động trời, phí hết sức lực mới kiềm chế được, cũng may người bảo vệ đúng lúc gọi tới lái xe chuyên phục vụ đám bợm nhậu về nhà. Tiêu Úc đầu tiên xử lý đẩy đám Doãn Chu an toàn lên xe, tiếp đó khiêng vợ hắn vào ghế sau ngồi.
Mừng nhất là Lâm Ngôn vẫn còn nhớ được địa chỉ.
Ban đêm gió lạnh, trong xe hai người dây dưa giằng co, Lâm Ngôn co tròn nằm trong ngực Tiêu Úc đôi lúc quay đầu nhìn, khát khao trong mắt hiển hiện rõ ràng, vẫn nhớ có người ngoài nên chỉ lơ mơ dựa vào vai Tiêu Úc, dùng ngón tay gãi gãi nhẹ lòng bàn tay của hắn. Một lúc xe chuyển qua đường vành đai, bốn phía tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có ánh đèn xe loang loáng chiếu qua cửa sổ.
Khuôn mặt Tiêu Úc nghiêng nghiêng trong bóng đêm, một tay ôm Lâm Ngôn, tay kia chống cằm nhìn ra cửa sổ xe, chăm chú xem đường đi.
Sự chăm chú ấy của hắn lại khiến Lâm Ngôn nhớ tới ngày ấy trong thư phòng Đoàn Gia, lòng cậu càng rạo rực khó nén. Mỗi lúc hắn tập trung chú ý đi nơi khác, cậu càng thấy quyến rũ hơn cả khi hắn chăm chú nhìn mình, mỗi lúc như thế càng hận không thể trêu ghẹo khiến cho hắn không thể đọc sách, trêu ghẹo đến nỗi kinh – sử – tử – tập đều bị hắn quẳng vào xó.
Lâm Ngôn túm tay Tiêu Úc kéo về phía dưới mình sờ sờ, thứ bên trong quần jean căng cứng, bị chặn lại càng thêm nhức nhức khiến cậu không thể nào ngừng ngọ nguậy, trong bụng từng đợt cuộn cuộn xoáy xoáy. Tiêu Úc lập tức hiểu, cười cười kéo cậu lại gần, cởi cúc, xoa xoa nắn nắn. (Thật tình, bắt đầu nản, H văn luôn là thử thách khó đỡ *lấy khăn bưng mũi*)
Thằng nhóc kia có vẻ như đã chịu đựng hết mức, Tiêu Úc vừa kéo kéo cái quần con nó đã bật ra, khí khái bừng bừng. Hắn dùng bàn tay nắm lấy, mới vuốt nhẹ Lâm Ngôn toàn thân như bị điện giật không ngừng run lên, thở phì phì.
Hai người ngồi gọn tại phía sau ghế lái nên được lưng ghế che chắn tầm nhìn tài xế, nhưng trong xe yên tĩnh, hơi tí thanh âm cũng khiến người khác chú ý, Tiêu Úc thấy Lâm Ngôn mẫn cảm, cúi xuống cắn cắn môi cậu thầm thì: “Chịu khó nhịn đừng lên tiếng…", nói thì cứ nói, chưa hết câu bàn tay đã nắm chặt cậu nhỏ của người ta mà nắn nắn, ai mà chịu cho thấu, Lâm Ngôn ư một tiếng, mở miệng kêu luôn: Tiêu Lang.
Chà, thật là… bộ dạng vợ như thế, Tiêu Úc hận không thể đè luôn cậu ra thử cảm giác trên ghế xe một lần, nhưng không dám gây cậu tiếp. Chỉ có thể một tay ôm chặt ngăn Lâm Ngôn tiếp tục làm rộn, tay kia tiếp tục ‘dỗ dành’.
Lâm Ngôn khá là thỏa mãn với động tác tay của Tiêu Úc, nhưng mà đợi tới đợi lui tên kia chỉ nhẹ nhàng sờ sờ xoa xoa khiến cậu bực bội xoay người, ngọ nguậy không yên. Lại nhớ đến ngày xưa, yêu người yêu đến tan cốt tủy, không chờ người khêu gợi lửa nhiệt đã bừng bừng cực hạn, cậu trầm giọng ỉ ôi: “Anh à, thêm chút nữa, vậy thật khó chịu".
Ba xu rượu, cái thủ đoạn quyến rũ chết người này của tên nhóc con thật giống Đoạn Tiểu Trạch như đúc, Tiêu Úc càng cố ý xấu, thầm thì với cậu: “Nữa em lại to tiếng, nếu khó chịu thì thôi nhé, anh cài khóa quần cho em".
Lâm Ngôn vội túm lấy tay hắn, nhất quyết không thả, Tiêu Úc quả thật muốn phì cười, đem quần jean một nhát kéo tuột xuống, dùng ngón tay gại gại từ ngọn xuống gốc, lân la lân la quá đến cửa huyệt đang phập phồng phía sau, Lâm Ngôn hít sâu một hơi, chờ cái sự tiến vào.
Hơ, lần chờ này, chờ mãi, chờ mãi… chả thấy động tĩnh, Lâm Ngôn bất mãn mở trừng mắt, trợn to dọa người bên cạnh.
Tiêu Úc ngây thơ vô tội bảo: “Nhìn anh cái gì, tự giải quyết".
“Anh… Anh…" – Lâm Ngôn nghiến răng – “Suốt ngày ra cái vẻ chính nhân quân tử còn chưa đủ".
“Ai bảo em ngày xưa chỉ biết quấy rối người khác tập trung, hại anh muốn đọc sách cũng không yên"
“Lại còn nghĩ anh không muốn em? Dám chạy ra ngoài tìm tiểu quan khiến anh ghen, khi đó không nghĩ tới hậu quả?", Tiêu Úc liếm liếm vòng vành tai Lâm Ngôn, “Từ rày về sau tốt xấu gì cũng đã là người của Tiêu Gia, phạm sai lầm lập tức gia pháp phục vụ, xem anh đánh gãy chân em".
Lâm Ngôn tức giận đến nỗi hận không thể đá bay hắn ra ngoài.
“Anh thì tốt đẹp, thành quỷ trở về chuyện đầu tiên là quấn lấy người ta quấy rối, ngày nào cũng giày xéo dọa dẫm người ta, món nợ này tôi còn chưa tính đâu".
Hai người nghiến răng nghiến lợi cãi nhau, càng lúc càng dựa vào sát rạt, đến nỗi chỉ còn thiếu nước quấn lấy nhau. Lâm Ngôn hai má nóng bừng, cái ngón tay cứ trêu ngươi trước cửa động kia đúng là mê người. Mỗi lần ngón tay nọ tiến vào lại lui, cậu biết rõ ngón tay thanh mảnh không thỏa mãn được mình, nhưng bị quấy phá như thế, cảm giác muốn được lấp đầy lại càng tăng, toàn thân như kiến cắn. Lòng tự nhủ lòng thôi thì bất kể là cái gì, tạm thời giải tỏa là tốt rồi, huống chi lại ngón tay người ấy, cả đời chỉ biết dành cho đánh đàn thảo chữ… Lâm Ngôn ngọ nguậy một hồi, cầm lấy tay Tiêu Úc ấn sâu hơn, mới tiến tiến lần thứ hai lại phát hiện hắn có xu hướng giật tay lại, vội vàng cong người, đem ngón tay kia mút càng sâu.
“Đỡ hơn chưa?", Tiêu Úc dùng đầu ngón tay mơn trớn nội bích mềm mại.
Lâm Ngôn nghẹn ngào: “Càng khó chịu… làm sao bây giờ, muốn, muốn cơ".
“Nhịn nào, về nhà tính", Tiêu Úc cố ý chọc, đẩy đẩy Lâm Ngôn ra phía trước, hơi tách hai chân cậu, đem ngón tay rút ra, trên đường đi ra còn không quên xoay xoay nhấn nhấn. Lâm Ngôn cắn vai Tiêu Úc, nhẫn nại. Tiểu huyệt phía dưới như lưu luyến hút chặt ngón tay đối phương, bất giác cậu đưa tay vô thức đưa đến đó sờ sờ, chưa kịp làm gì Tiêu Úc đã đẩy tuột ra.
Động tác hai người càng lúc càng kịch liệt, ngón tay Tiêu Úc ngoáy tới ngoáy lui, thế nào lại nhấn phải điểm chết, Lâm Ngôn nhịn hết nổi, âm ư một tiếng tràn ra, vội vạng đưa nắm tay lên miệng kiềm chế.
Bác tài chợt thấy hình như đằng sau có chuyện, vô ý ngẩng lên nhìn kính chiếu hậu.
“Im nào, đều là do em, lát về nhà xem em bị xử lý thế nào đây?", Tiêu Úc cười nói, lại thêm một ngón, Lâm Ngôn cũng biết sai, mỗi lần hai ngón tay nọ tiến vào đều cố tránh. Tiếc nỗi phía sau lại nhịn không được, cứ khiến cho thân thể nhích lại, trong lòng âm thầm hận không thể tự chém mình tám mảnh. Rõ ràng là dự định chọc cho tên kia dục hỏa thiêu đốt mà hướng mình cầu xin, thế quái nào kẻ chịu giày vò lại thành là mình?
“Tốt, để xem ai hơn ai", Lâm Ngôn nghiến răng thề, không đợi Tiêu Úc phản ứng, chống tay lên đùi hắn lần mò mở khóa quần, túm lấy “thằng bé" lôi ra. Tóm được rồi lại không khỏi ngẩn người, tự nhủ định lực cũng khá thật nha, cứng đến thế này mà vẫn bảo trì được thái độ bình thản ung dung thì cũng thật là.
Khi tay cậu vừa chạm vào chí tử của Tiêu Úc, rõ ràng cảm nhận thấy ngón tay đang ở trong mình cứng lại, trong mắt hắn thoáng qua một tia cảm xúc cực nóng, Lâm Ngôn dùng ngón trỏ và ngón giữa quấn thành vòng kim cô quanh “tiểu Tiêu Úc", xoa xoa lên xuống hai cái, ngẩng đầu bảo: “Nhớ rõ cái lần chúng ta trong bồn tắm không? Em không stop thì anh đã dìm em ngạt nước rồi".
Tiêu Úc sững sờ: “Khi đó làm đau em? Cũng tại em quậy, anh cũng không biết làm sao…"
Lời còn chưa nói hết đã thấy phía dưới được một cái gì đó mềm mại ấm áp bao lấy, Lâm Ngôn cúi xuống đem vật thô to kia ngậm vào miệng, lưỡi dính sát vào đỉnh, rồi lại một đường mút sâu đến tận cổ họng. Tiêu Úc ngẩn ngơ rối loạn, cứ ngốc ngốc nhìn Lâm Ngôn đang nằm sấp trên đùi mình.
Lâm Ngôn phát hiện ra phản ứng của hắn, thỏa mãn vươn lưỡi liếm một hồi mới dừng lại, tiến đến bên tai Tiêu Úc thầm thì: “Đừng lên tiếng, nhịn không được thì cứ bắn nha".
Hình như bác tài cũng nhận ra hai thằng say trên ghế sau đang làm cái trò mèo gì, đành bất chấp an toàn giao thông, dứt khoát lật kính chiếu hậu lên cho xong chuyện, mắt không thấy tâm không phiền.
Về phần hai người, kế tiếp đúng là thử thách định lực cả đời. Tiêu Úc một tay bám lấy lưng ghế phía trước, nhẫn nại trước sự liếm mút của vợ, tay kia vòng qua lưng Lâm Ngôn, túm lấy cậu nhỏ của vợ mà nghịch. Lúc trước còn đỡ, tình thế bây giờ đúng là dục hỏa cấp bách, anh đây chấp tất, trong tai tất cả chỉ còn tiếng rên rỉ đè nén của Lâm Ngôn cùng tiếng nước bọt lẹp nhẹp, cả người kích thích, phía dưới càng lúc càng thô trướng, chỉ biết đẩy túm tóc Lâm Ngôn đẩy ra, trong mắt dục hỏa đã chèn hết thanh minh.
“Đến đâu rồi, còn bao lâu nữa?" Tiêu Úc thở dốc, nói cũng không gãy gọn nữa.
Ngoài cửa sổ xe có thể trông thấy thấp thoáng cổng khu cư xá rồi.
Lâm Ngôn cũng khó chịu, đem mặt chôn vào hõm vai Tiêu Úc, gian nan nói: “Mẹ nó, chịu không nổi, lần sau uống rượu cấm để người khác lái xe làm gì, thật đúng cmn tự ngược".
Ô tô chạy qua barrier, dừng lại dưới lầu, Lâm Ngôn chẳng quan tâm giá cả, moi trong ví ra một nắm cả tiền lẻ tiền chẵn ném cho lái xe, vội vội vàng vàng ngoáy cái tên rồi túm tay Tiêu Úc chạy vào hành lang. Lúc này cũng muộn, khu dân cư đã tắt đèn, hàng lang im ắng. Trong lúc đợi thang máy đã quấn lấy nhau hôn hít, cuống đến nỗi hận không thể đem đối phương nuốt vào.
Tiêu Úc kéo quần jean Lâm Ngôn tuột đến đùi, tách chân ra, do dự một lúc.
Lâm Ngôn hai chân quấn lên lưng hắn, cả người như con lười treo trên cây, rít lên: “Tiến vào, mẹ nó giờ không làm thật chắc nghẹn thành liệt dương luôn".
Về sau ngẫm lại có chút chột dạ, ai biết được lúc đấy trong thang máy có người hay không? Nhỡ đâu cửa thang máy vừa mở, một bà cụ nào bước ra, gặp hai thằng đang làm trò khỉ này mà tăng xông ngất xỉu thì đúng là to chuyện.
Nhưng khi ấy nào có được tia lý trí, cái cửa động chặt khít nọ trong xe cũng xem như là đã đủ tiền diễn, Tiêu Úc tiến vào cơ hồ không quá vất vả, thậm chí đau đớn như dự liệu cũng không có, tựa như thân thể này đã chờ đợi quá lâu cho nên như cát sa mạc hút nước, mặc kệ đối phương cường bạo thế nào cũng không có khó chịu chống cự, ngược lại biến thành kích thích cường liệt. Lâm Ngôn khát khao kẹp lấy vật cứng rắn trong cơ thể, không cho địch lui quân.
Tiêu Úc chờ cậu thích ứng mới bắt đầu động, vừa đúng lúc cửa thang máy mở, hai người đi vào, vịn tường bắt đầu kịch liệt. Không gì so được với cách âm của thang máy, lúc bắt đầu Lâm Ngôn còn cố gắng theo được nhịp của hắn, khi bị chạm đến điểm chết cố hắng cắn vai Tiêu Úc, về sau chịu không được kêu thành tiếng.
“Tiêu Úc… Úc ca ca, Tiêu Lang, nữa… nữa cho em…", ký ức hai kiếp hòa quyện tại thời điểm này, Lâm Ngôn mơ hồ không biết phải xưng hô thế nào mới được, cặp chân rắn chắc vòng quanh đối phương, mỗi lần thúc vào cùng với ma sát đều mang đến khoái cảm ngất trời, hận không thể chết đi sống lại, mong sao cuộc hoan ái này không có điểm dừng.
Nhìn người trước mắt hai hàng lông mày nhíu khít lại thành một đường, toàn bộ định lực, kiềm chế cùng thánh ngôn răn dạy vứt xoạch ra sau đầu. Tiêu Úc chỉ biết mạnh mẽ chiếm hữu, đền bù cho nỗi đau xót cùng sự tuyệt vọng khi thoáng chút nữa tuột mất hạnh phúc của cả hai kiếp. Càng tỉnh càng muốn phóng đãng, hận hay yêu cũng hòa thành một thứ tình ý tuôn trào. Cửa thang máy mở, Tiêu Úc đem Lâm Ngôn dựa vào cửa chống trộm ngoài căn hộ mà tiếp tục, một tay lục lọi túi quần cậu tìm chìa khóa, càng vội càng lục không ra. Lâm Ngôn run rẩy đưa tay hỗ trợ, không nghĩ càng giúp càng loạn, ví tiền lẫn chìa khóa loảng xoảng rơi xuống.
Tiêu Úc rút khỏi thân Lâm Ngôn. Hai người trượt xuống ngồi bệt trước cửa ngoài, chóp mũi cọ cọ vào nhau cười to.
Lâm Ngôn nghiêng đầu: “Làm sao bây giờ, lần đầu tiên người tình ta nguyện ngay cả cửa cũng không mở được vào nhà. Lần sau không biết tai ương gì nữa?"
Tiêu Úc nhặt đồ, lách cách mở khóa, đẩy Lâm Ngôn vào trong. Cửa ngoài tạch một cái khóa lại, quần áo cứ lả tả rơi xuống, lôi kéo nhau vào đến phòng ngủ cả hai đã nude triệt để. Nằm trên giường vuốt ve, ôm ấp.
“Em giờ đây không có lựa chọn khác rồi", Tiêu Úc tách chân cậu, một lần nữa tiến vào. “Giết người thì đền mạng, mạng em anh chẳng cần, chỉ cần em cả đời bên anh chuộc tội".
Lâm Ngôn ôm lấy cổ Tiêu Úc: “Em không chọn, em muốn anh, chỉ cần anh".
Hai người nói được bấy nhiêu lời tâm tình, riết lấy nhau hôn, riết lấy nhau thỏa mãn khát khao bấy lâu, lăn lộn đến tận hừng đông mới ôm lấy nhau ngủ.
Edit: Cô Nương Lẳng
Tác giả: Tên say rượu có khả năng làm những việc thần kì gì? đây là một câu hỏi lớn tự cổ chí kim chưa có lời giải đáp ^____^
(Thôi để bạn nói nhanh cho vuông – khả năng của mấy thằng say chính là xxoo – Phiên ngoại H văn đậm đặc – biến thái ngập tràn – Mâm xôi thịt to đùng dành cho các bạn từ một editor nham hiểm.
vì là quà mừng tết Dương Lịch nên tạm thời không pass, qua năm mới sẽ khóa pass theo đúng quy định.).
****
Từ trong khách sạn đi ra tất cả mọi người đã mắt mờ mờ chân tay quờ quờ, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu bá vai bá cổ cùng hát tiến quân ca, vừa hát vừa cười ha ha nói mớ, A Triệt cả người nhũn như cọng bún, đi vài bước lại dừng lại nôn khan. Cả đám bát nháo duy chỉ có Tiêu Úc coi như còn tỉnh táo, thấy cô vợ bé nhỏ của mình phấn khích quá đỗi nên theo dõi sát sao, y như rằng, bước khỏi cửa chưa được hai bước Doãn Chu đã bước hụt, Lâm Ngôn đang kề sát bên cạnh cũng lảo đảo, cả hai té lăn kềnh.
Tiêu Úc vội chạy lên đỡ, hai tên say kia đi đường loạng quạng, đầu óc lại càng mơ màng đến ngớ ngẩn. Hắn vừa kéo được Doãn Chu đứng lên dặn dò gã trông chừng A Triệt, sau đó vội vã quay sang đỡ Lâm Ngôn đã thấy vợ yêu túm lấy tay mình, mắt khép hờ, vịn vào vai hắn mà thầm thì: “Tiêu Lang, em muốn".
Nói xong dựa sát vào người hắn, bám chặt không buông, Tiêu Úc dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt của cậu bảo, vậy thì phải về nhà thôi, ở chỗ này làm sao chiều em được.
Lâm Ngôn ấm ức tiến lên, may mắn vẫn còn giữ được một tẹo tỉnh táo, moi ra chìa khóa xe rồi nói đi tìm người lái xe đưa về – lại hạ giọng bồi thêm một câu – Nhanh lên, không chịu nổi rồi.
Câu này cộng thêm giọng điệu hờn dỗi của cậu, thật đúng là chiêu chí tử khiến phía bụng dưới Tiêu Úc nổi sóng, hắn hậm hực nhìn vợ yêu của mình, hận một nỗi không thể tại chỗ đem cậu ăn tươi.
Cái trò cấm dục quá lâu ấy mà, hoặc là khiến anh bất lực, hoặc là nổ bùm bùm, chiếu theo đó thì rõ ràng hai người thuộc về vế sau, chưa kể để có tí men rượu cộng vào. Tiêu Úc ấn Lâm Ngôn lên gốc cây gần đó, nồng nhiệt môi lưỡi dây dưa. Vợ hắn thì còn hoành hơn, hai tay quấn lên lưng hắn, cứ thế hướng thẳng xuống dưới rờ rẫm. May mắn ở đây là góc khuất của bãi đỗ xe, lại nương nhờ bóng đêm đen đặc chứ không thì cảnh tượng hai thằng đàn ông quấn lấy nhau như vầy không thu hút một vòng khán giả mới là lạ.
Người hiện đại coi đây là chuyện nhỏ chứ còn đối với người cổ đại, đây đúng là sự kiện động trời, phí hết sức lực mới kiềm chế được, cũng may người bảo vệ đúng lúc gọi tới lái xe chuyên phục vụ đám bợm nhậu về nhà. Tiêu Úc đầu tiên xử lý đẩy đám Doãn Chu an toàn lên xe, tiếp đó khiêng vợ hắn vào ghế sau ngồi.
Mừng nhất là Lâm Ngôn vẫn còn nhớ được địa chỉ.
Ban đêm gió lạnh, trong xe hai người dây dưa giằng co, Lâm Ngôn co tròn nằm trong ngực Tiêu Úc đôi lúc quay đầu nhìn, khát khao trong mắt hiển hiện rõ ràng, vẫn nhớ có người ngoài nên chỉ lơ mơ dựa vào vai Tiêu Úc, dùng ngón tay gãi gãi nhẹ lòng bàn tay của hắn. Một lúc xe chuyển qua đường vành đai, bốn phía tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có ánh đèn xe loang loáng chiếu qua cửa sổ.
Khuôn mặt Tiêu Úc nghiêng nghiêng trong bóng đêm, một tay ôm Lâm Ngôn, tay kia chống cằm nhìn ra cửa sổ xe, chăm chú xem đường đi.
Sự chăm chú ấy của hắn lại khiến Lâm Ngôn nhớ tới ngày ấy trong thư phòng Đoàn Gia, lòng cậu càng rạo rực khó nén. Mỗi lúc hắn tập trung chú ý đi nơi khác, cậu càng thấy quyến rũ hơn cả khi hắn chăm chú nhìn mình, mỗi lúc như thế càng hận không thể trêu ghẹo khiến cho hắn không thể đọc sách, trêu ghẹo đến nỗi kinh – sử – tử – tập đều bị hắn quẳng vào xó.
Lâm Ngôn túm tay Tiêu Úc kéo về phía dưới mình sờ sờ, thứ bên trong quần jean căng cứng, bị chặn lại càng thêm nhức nhức khiến cậu không thể nào ngừng ngọ nguậy, trong bụng từng đợt cuộn cuộn xoáy xoáy. Tiêu Úc lập tức hiểu, cười cười kéo cậu lại gần, cởi cúc, xoa xoa nắn nắn. (Thật tình, bắt đầu nản, H văn luôn là thử thách khó đỡ *lấy khăn bưng mũi*)
Thằng nhóc kia có vẻ như đã chịu đựng hết mức, Tiêu Úc vừa kéo kéo cái quần con nó đã bật ra, khí khái bừng bừng. Hắn dùng bàn tay nắm lấy, mới vuốt nhẹ Lâm Ngôn toàn thân như bị điện giật không ngừng run lên, thở phì phì.
Hai người ngồi gọn tại phía sau ghế lái nên được lưng ghế che chắn tầm nhìn tài xế, nhưng trong xe yên tĩnh, hơi tí thanh âm cũng khiến người khác chú ý, Tiêu Úc thấy Lâm Ngôn mẫn cảm, cúi xuống cắn cắn môi cậu thầm thì: “Chịu khó nhịn đừng lên tiếng…", nói thì cứ nói, chưa hết câu bàn tay đã nắm chặt cậu nhỏ của người ta mà nắn nắn, ai mà chịu cho thấu, Lâm Ngôn ư một tiếng, mở miệng kêu luôn: Tiêu Lang.
Chà, thật là… bộ dạng vợ như thế, Tiêu Úc hận không thể đè luôn cậu ra thử cảm giác trên ghế xe một lần, nhưng không dám gây cậu tiếp. Chỉ có thể một tay ôm chặt ngăn Lâm Ngôn tiếp tục làm rộn, tay kia tiếp tục ‘dỗ dành’.
Lâm Ngôn khá là thỏa mãn với động tác tay của Tiêu Úc, nhưng mà đợi tới đợi lui tên kia chỉ nhẹ nhàng sờ sờ xoa xoa khiến cậu bực bội xoay người, ngọ nguậy không yên. Lại nhớ đến ngày xưa, yêu người yêu đến tan cốt tủy, không chờ người khêu gợi lửa nhiệt đã bừng bừng cực hạn, cậu trầm giọng ỉ ôi: “Anh à, thêm chút nữa, vậy thật khó chịu".
Ba xu rượu, cái thủ đoạn quyến rũ chết người này của tên nhóc con thật giống Đoạn Tiểu Trạch như đúc, Tiêu Úc càng cố ý xấu, thầm thì với cậu: “Nữa em lại to tiếng, nếu khó chịu thì thôi nhé, anh cài khóa quần cho em".
Lâm Ngôn vội túm lấy tay hắn, nhất quyết không thả, Tiêu Úc quả thật muốn phì cười, đem quần jean một nhát kéo tuột xuống, dùng ngón tay gại gại từ ngọn xuống gốc, lân la lân la quá đến cửa huyệt đang phập phồng phía sau, Lâm Ngôn hít sâu một hơi, chờ cái sự tiến vào.
Hơ, lần chờ này, chờ mãi, chờ mãi… chả thấy động tĩnh, Lâm Ngôn bất mãn mở trừng mắt, trợn to dọa người bên cạnh.
Tiêu Úc ngây thơ vô tội bảo: “Nhìn anh cái gì, tự giải quyết".
“Anh… Anh…" – Lâm Ngôn nghiến răng – “Suốt ngày ra cái vẻ chính nhân quân tử còn chưa đủ".
“Ai bảo em ngày xưa chỉ biết quấy rối người khác tập trung, hại anh muốn đọc sách cũng không yên"
“Lại còn nghĩ anh không muốn em? Dám chạy ra ngoài tìm tiểu quan khiến anh ghen, khi đó không nghĩ tới hậu quả?", Tiêu Úc liếm liếm vòng vành tai Lâm Ngôn, “Từ rày về sau tốt xấu gì cũng đã là người của Tiêu Gia, phạm sai lầm lập tức gia pháp phục vụ, xem anh đánh gãy chân em".
Lâm Ngôn tức giận đến nỗi hận không thể đá bay hắn ra ngoài.
“Anh thì tốt đẹp, thành quỷ trở về chuyện đầu tiên là quấn lấy người ta quấy rối, ngày nào cũng giày xéo dọa dẫm người ta, món nợ này tôi còn chưa tính đâu".
Hai người nghiến răng nghiến lợi cãi nhau, càng lúc càng dựa vào sát rạt, đến nỗi chỉ còn thiếu nước quấn lấy nhau. Lâm Ngôn hai má nóng bừng, cái ngón tay cứ trêu ngươi trước cửa động kia đúng là mê người. Mỗi lần ngón tay nọ tiến vào lại lui, cậu biết rõ ngón tay thanh mảnh không thỏa mãn được mình, nhưng bị quấy phá như thế, cảm giác muốn được lấp đầy lại càng tăng, toàn thân như kiến cắn. Lòng tự nhủ lòng thôi thì bất kể là cái gì, tạm thời giải tỏa là tốt rồi, huống chi lại ngón tay người ấy, cả đời chỉ biết dành cho đánh đàn thảo chữ… Lâm Ngôn ngọ nguậy một hồi, cầm lấy tay Tiêu Úc ấn sâu hơn, mới tiến tiến lần thứ hai lại phát hiện hắn có xu hướng giật tay lại, vội vàng cong người, đem ngón tay kia mút càng sâu.
“Đỡ hơn chưa?", Tiêu Úc dùng đầu ngón tay mơn trớn nội bích mềm mại.
Lâm Ngôn nghẹn ngào: “Càng khó chịu… làm sao bây giờ, muốn, muốn cơ".
“Nhịn nào, về nhà tính", Tiêu Úc cố ý chọc, đẩy đẩy Lâm Ngôn ra phía trước, hơi tách hai chân cậu, đem ngón tay rút ra, trên đường đi ra còn không quên xoay xoay nhấn nhấn. Lâm Ngôn cắn vai Tiêu Úc, nhẫn nại. Tiểu huyệt phía dưới như lưu luyến hút chặt ngón tay đối phương, bất giác cậu đưa tay vô thức đưa đến đó sờ sờ, chưa kịp làm gì Tiêu Úc đã đẩy tuột ra.
Động tác hai người càng lúc càng kịch liệt, ngón tay Tiêu Úc ngoáy tới ngoáy lui, thế nào lại nhấn phải điểm chết, Lâm Ngôn nhịn hết nổi, âm ư một tiếng tràn ra, vội vạng đưa nắm tay lên miệng kiềm chế.
Bác tài chợt thấy hình như đằng sau có chuyện, vô ý ngẩng lên nhìn kính chiếu hậu.
“Im nào, đều là do em, lát về nhà xem em bị xử lý thế nào đây?", Tiêu Úc cười nói, lại thêm một ngón, Lâm Ngôn cũng biết sai, mỗi lần hai ngón tay nọ tiến vào đều cố tránh. Tiếc nỗi phía sau lại nhịn không được, cứ khiến cho thân thể nhích lại, trong lòng âm thầm hận không thể tự chém mình tám mảnh. Rõ ràng là dự định chọc cho tên kia dục hỏa thiêu đốt mà hướng mình cầu xin, thế quái nào kẻ chịu giày vò lại thành là mình?
“Tốt, để xem ai hơn ai", Lâm Ngôn nghiến răng thề, không đợi Tiêu Úc phản ứng, chống tay lên đùi hắn lần mò mở khóa quần, túm lấy “thằng bé" lôi ra. Tóm được rồi lại không khỏi ngẩn người, tự nhủ định lực cũng khá thật nha, cứng đến thế này mà vẫn bảo trì được thái độ bình thản ung dung thì cũng thật là.
Khi tay cậu vừa chạm vào chí tử của Tiêu Úc, rõ ràng cảm nhận thấy ngón tay đang ở trong mình cứng lại, trong mắt hắn thoáng qua một tia cảm xúc cực nóng, Lâm Ngôn dùng ngón trỏ và ngón giữa quấn thành vòng kim cô quanh “tiểu Tiêu Úc", xoa xoa lên xuống hai cái, ngẩng đầu bảo: “Nhớ rõ cái lần chúng ta trong bồn tắm không? Em không stop thì anh đã dìm em ngạt nước rồi".
Tiêu Úc sững sờ: “Khi đó làm đau em? Cũng tại em quậy, anh cũng không biết làm sao…"
Lời còn chưa nói hết đã thấy phía dưới được một cái gì đó mềm mại ấm áp bao lấy, Lâm Ngôn cúi xuống đem vật thô to kia ngậm vào miệng, lưỡi dính sát vào đỉnh, rồi lại một đường mút sâu đến tận cổ họng. Tiêu Úc ngẩn ngơ rối loạn, cứ ngốc ngốc nhìn Lâm Ngôn đang nằm sấp trên đùi mình.
Lâm Ngôn phát hiện ra phản ứng của hắn, thỏa mãn vươn lưỡi liếm một hồi mới dừng lại, tiến đến bên tai Tiêu Úc thầm thì: “Đừng lên tiếng, nhịn không được thì cứ bắn nha".
Hình như bác tài cũng nhận ra hai thằng say trên ghế sau đang làm cái trò mèo gì, đành bất chấp an toàn giao thông, dứt khoát lật kính chiếu hậu lên cho xong chuyện, mắt không thấy tâm không phiền.
Về phần hai người, kế tiếp đúng là thử thách định lực cả đời. Tiêu Úc một tay bám lấy lưng ghế phía trước, nhẫn nại trước sự liếm mút của vợ, tay kia vòng qua lưng Lâm Ngôn, túm lấy cậu nhỏ của vợ mà nghịch. Lúc trước còn đỡ, tình thế bây giờ đúng là dục hỏa cấp bách, anh đây chấp tất, trong tai tất cả chỉ còn tiếng rên rỉ đè nén của Lâm Ngôn cùng tiếng nước bọt lẹp nhẹp, cả người kích thích, phía dưới càng lúc càng thô trướng, chỉ biết đẩy túm tóc Lâm Ngôn đẩy ra, trong mắt dục hỏa đã chèn hết thanh minh.
“Đến đâu rồi, còn bao lâu nữa?" Tiêu Úc thở dốc, nói cũng không gãy gọn nữa.
Ngoài cửa sổ xe có thể trông thấy thấp thoáng cổng khu cư xá rồi.
Lâm Ngôn cũng khó chịu, đem mặt chôn vào hõm vai Tiêu Úc, gian nan nói: “Mẹ nó, chịu không nổi, lần sau uống rượu cấm để người khác lái xe làm gì, thật đúng cmn tự ngược".
Ô tô chạy qua barrier, dừng lại dưới lầu, Lâm Ngôn chẳng quan tâm giá cả, moi trong ví ra một nắm cả tiền lẻ tiền chẵn ném cho lái xe, vội vội vàng vàng ngoáy cái tên rồi túm tay Tiêu Úc chạy vào hành lang. Lúc này cũng muộn, khu dân cư đã tắt đèn, hàng lang im ắng. Trong lúc đợi thang máy đã quấn lấy nhau hôn hít, cuống đến nỗi hận không thể đem đối phương nuốt vào.
Tiêu Úc kéo quần jean Lâm Ngôn tuột đến đùi, tách chân ra, do dự một lúc.
Lâm Ngôn hai chân quấn lên lưng hắn, cả người như con lười treo trên cây, rít lên: “Tiến vào, mẹ nó giờ không làm thật chắc nghẹn thành liệt dương luôn".
Về sau ngẫm lại có chút chột dạ, ai biết được lúc đấy trong thang máy có người hay không? Nhỡ đâu cửa thang máy vừa mở, một bà cụ nào bước ra, gặp hai thằng đang làm trò khỉ này mà tăng xông ngất xỉu thì đúng là to chuyện.
Nhưng khi ấy nào có được tia lý trí, cái cửa động chặt khít nọ trong xe cũng xem như là đã đủ tiền diễn, Tiêu Úc tiến vào cơ hồ không quá vất vả, thậm chí đau đớn như dự liệu cũng không có, tựa như thân thể này đã chờ đợi quá lâu cho nên như cát sa mạc hút nước, mặc kệ đối phương cường bạo thế nào cũng không có khó chịu chống cự, ngược lại biến thành kích thích cường liệt. Lâm Ngôn khát khao kẹp lấy vật cứng rắn trong cơ thể, không cho địch lui quân.
Tiêu Úc chờ cậu thích ứng mới bắt đầu động, vừa đúng lúc cửa thang máy mở, hai người đi vào, vịn tường bắt đầu kịch liệt. Không gì so được với cách âm của thang máy, lúc bắt đầu Lâm Ngôn còn cố gắng theo được nhịp của hắn, khi bị chạm đến điểm chết cố hắng cắn vai Tiêu Úc, về sau chịu không được kêu thành tiếng.
“Tiêu Úc… Úc ca ca, Tiêu Lang, nữa… nữa cho em…", ký ức hai kiếp hòa quyện tại thời điểm này, Lâm Ngôn mơ hồ không biết phải xưng hô thế nào mới được, cặp chân rắn chắc vòng quanh đối phương, mỗi lần thúc vào cùng với ma sát đều mang đến khoái cảm ngất trời, hận không thể chết đi sống lại, mong sao cuộc hoan ái này không có điểm dừng.
Nhìn người trước mắt hai hàng lông mày nhíu khít lại thành một đường, toàn bộ định lực, kiềm chế cùng thánh ngôn răn dạy vứt xoạch ra sau đầu. Tiêu Úc chỉ biết mạnh mẽ chiếm hữu, đền bù cho nỗi đau xót cùng sự tuyệt vọng khi thoáng chút nữa tuột mất hạnh phúc của cả hai kiếp. Càng tỉnh càng muốn phóng đãng, hận hay yêu cũng hòa thành một thứ tình ý tuôn trào. Cửa thang máy mở, Tiêu Úc đem Lâm Ngôn dựa vào cửa chống trộm ngoài căn hộ mà tiếp tục, một tay lục lọi túi quần cậu tìm chìa khóa, càng vội càng lục không ra. Lâm Ngôn run rẩy đưa tay hỗ trợ, không nghĩ càng giúp càng loạn, ví tiền lẫn chìa khóa loảng xoảng rơi xuống.
Tiêu Úc rút khỏi thân Lâm Ngôn. Hai người trượt xuống ngồi bệt trước cửa ngoài, chóp mũi cọ cọ vào nhau cười to.
Lâm Ngôn nghiêng đầu: “Làm sao bây giờ, lần đầu tiên người tình ta nguyện ngay cả cửa cũng không mở được vào nhà. Lần sau không biết tai ương gì nữa?"
Tiêu Úc nhặt đồ, lách cách mở khóa, đẩy Lâm Ngôn vào trong. Cửa ngoài tạch một cái khóa lại, quần áo cứ lả tả rơi xuống, lôi kéo nhau vào đến phòng ngủ cả hai đã nude triệt để. Nằm trên giường vuốt ve, ôm ấp.
“Em giờ đây không có lựa chọn khác rồi", Tiêu Úc tách chân cậu, một lần nữa tiến vào. “Giết người thì đền mạng, mạng em anh chẳng cần, chỉ cần em cả đời bên anh chuộc tội".
Lâm Ngôn ôm lấy cổ Tiêu Úc: “Em không chọn, em muốn anh, chỉ cần anh".
Hai người nói được bấy nhiêu lời tâm tình, riết lấy nhau hôn, riết lấy nhau thỏa mãn khát khao bấy lâu, lăn lộn đến tận hừng đông mới ôm lấy nhau ngủ.
Tác giả :
Quân Tử Tại Dã