Đào Mộ Đào Ra Quỷ
Chương 68
Đoàn Trạch bắt đầu qua đêm ở cửa hàng,trời vừa sáng liền lên kiệu tuần tra sinh ý, tất bật đến mức ngay cả thời gian xem hát cũng không có,không phải hắn không nhớ người kia, nhưng mỗi khi nghĩ tới lại càng sợ,sợ vẻ mặt băng sơn lãnh đạm cùng những lời trách móc nặng nề.
Đoàn gia có một làng nghề chuyên sản xuất tơ lụa cùng chè xanh,phía Bắc vận chuyển lương thảo muối ăn,phía Nam cung cấp trà bánh gấm vóc,vươn dài bốn phương tám hướng,mỗi khi tìm được thứ gì tốt thì ai cũng không bán, dùng khăn tay gói lại nhờ người chuyển cho Tiêu Úc, chính là Tiêu Úc lại không ham thích gì mấy thứ này,luôn tùy tiện đặt sang một bên. Thỉnh thoảng Đoàn Trạch về nhà,mắt thấy núi đồ trong thư phòng càng ngày càng cao,mỗi thứđều mới tinh, trong lòng lại nhói đau, nhưng vẫn điều chỉnh vẻ mặt tươi cười hớn hở chào hỏi.
Tương tư khổ chỉ có bản thân mình biết.
Vì trốn người kia,liền nghe theo lời tiểu nhị trong quán, đêm hôm sau đi đến Tần Lâu Sở Quán tìm tiểu quan,cốý chọn kẻ có vài phần giống người kia,trong lúc quấn quýt say mê không khỏi gọi ra hai chữ Tiêu Úc.
Mùa xuân năm mười tám tuổi đến phá lệ sớm,cảnh xuân tháng ba như hoa,ngoại ô, con suối nhỏ chảy róc rách,bên bờ thảm cỏ xanh tươi,kì thi hương ba năm một lần sắp tới, đám sĩ tử bắt đầu tụ hội,tại bên đình gọi điểm tâm và rượu ngon,trải một tấm giấy Tuyên Thành loại tốt,mực dùng là của Huy Châu,bút lông sói,lấy dòng nước làm đề,chén rượu tựa như thượng ngồn,đặt trước mặt ai,thì người đó phải ứng khẩu thành thơ,không thì phạt ba chung.
Cao hội quần hiền, một thân như ngọc,nổi bật nhất chính là Tiêu Úc,bạch y công tử tố y nhẹ nhàng,dương chi bên bờ cũng không cao ngất bằng hắn,Đoàn Trạch mặc một bộ gấm hoa râm thêu đào tơ, khẽ mị mắt, mềm mại đáng yêu như hồ,ngồi trên cỏ bóc quả tùng,xa xa nhìn Tiêu Úc cùng đám sĩ tửđối ẩm,không biết vì sao lại có cảm giác dị thường cao ngạo,giống như nhận ra tướng công nhà mình có tiền đồ,vô cùng thỏa mãn.
Liếc mắt nhìn trong nước,kì thật bản thân cũng là một thiếu niên thanh tú,ngay cả những tiểu thư du xuân bên hồ cũng không xinh đẹp bằng mình.
Tiếng sáo đàn tranh vang vọng xa xa,Tiêu Úc viết một chữ, được một thanh niên cao gầy ở bên bật người ngồi dậy tán thưởng.
Đoàn Trạch có chút ghen tị,chính mình chờđợi năm năm vẫn không thể chạm vào nhân vật tuấn túđó,vậy mà người này dám qua mặt hắn,càng lúc càng chua xót,lột vỏ tùng xong liền bỏ vào khăn tay gói lại,cố lấy dũng khíđi tới.
_"A, đây không phải là thiếu đương gia của Đoàn gia sao ?" Trong đám sĩ tử có người nhận ra hắn.
Khi đó Đoàn phụđã già,quyết định để mình Đoàn Trạch độc chưởng gia sản,không cần suy tính chuyện buôn bán,cũng không có gút mắt trong lòng, liền buông tay màđi.
_"Là biểu đệ của ta." Tiêu Úc cười cười,vẫy vẫy Đoàn Trạch,Đoàn Trạch vui sướng tiến lên,vì biểu hiện quyền làm chủ của mình đối với người kia,liền cẩn thận mở khăn tay ra “Đệ đã bóc vỏ,huynh nếm thử xem."
Tiêu Úc không đáp,quay đầu hỏi mọi người có muốn ăn không,mọi người đùa,nói vẫn tưởng thương thân giàu có chỉ biết khoe khoang, không nghĩ tới còn đặc biệt ôn nhu, mặc thành như vậy, thật giống…
…
_"Tiểu thỏ gia." Có người không nhanh không chậm nói “Nghe nói mỗi tháng Mân Côi Lâu kiếm được không ít bạc từ chỗĐoàn gia, mà quan hệ giữa hoa khôi Mân Côi Lâu cùng thiếu gia Đoàn Trạch đây cũng không phải bình thường…."
Đoàn Trạch nén giận,cốý chọn một quả tùng đưa đến bên miệng Tiêu Úc,thân mật mà xáp lại gần,Đoàn Trạch sớm đã không còn là hài đồng ấu trĩ năm đó,mười tám tuổi cẩm tú bàn niên hoa,quấn lấy Tiêu Úc,tự dưng ái làái muội. Tiêu Úc vì câu nói kia mà ngây người,theo bản năng vươn tay ngăn trở,ai ngờ dùng lực quá lớn,cả một gói tùng đều rơi xuống đất,xen lẫn vào trong bùn đất ẩm ướt,tựa như tâm sự rối tung rối mù của hắn, muốn gỡ cũng gỡ không ra.
_"A,nhiều như vậy chắc hẳn phải lột cả buổi sáng,một mảnh tâm ý lại bịđáp hư."Đám sĩ tử vui cười nói.
Tiêu Úc bắt lấy cổ tay Đoàn Trạch “Ta dạy ngươi đọc sách thánh hiền,ngươi chỉ biết ngủ với nam nhân ?"
Đoàn Trạch vô lực biện bạch “Đệ không có chậm trễ gia nghiệp,sách, đệ cũng đọc…"
_"Sớm biết như thế,lúc trước liền không cần phải dạy ngươi,mặc kệ ngươi làm một kẻ thấp hèn,xứng đáng!" Phẫn nộùng ùng kéo đến, hận không thể hung hăng mắng nhiếc một trận,lại không nghĩ tới chạm phải nỗi đau của Đoàn Trạch,cẩm y thiếu niên đỏ mặt,bỏ tay hắn ra “Ta thích,tìm con hát nuôi tiểu quan,ta có tiền,ngươi có quyền gì mà quản ta ?"
Tan rã trong không vui.
Liên tục giằng co hơn nửa tháng,ai cũng không chịu nói chuyện với ai, hoa khôi của Mân Côi Lâu ngồi kiệu tìm đến Đoàn Trạch,Đoàn Trạch đang cùng Tiêu Úc ngồi trong thư phòng đọc sách,bưng lên một chén tổ yến,nghe ngoài cửa ồn ào,liền liếc mắt nhìn Tiêu Úc, gặp Tiêu Úc diện vô biểu tình,mới thở dài chạy ra ngoài.
Lại là một ngày,chim Yến làm tổ dưới mái hiên,mưa phùn lất phất tinh mịn như tơ,chim Yến bay xéo, xuyên qua bức tường cao ngất vắng vẻ,Tiêu Úc đang trò chuyện cùng một nha hoàn, hai người tiếu ngữ yến yến,Đoàn Trạch nghe thấy tiếng động,liền đứng nhìn từ rất xa,móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay chảy máu,nhưng lại không dám tiến thêm một bước.
Xa không được mà gần cũng không xong,yêu không được mà hận cũng không thể,đánh nát cả một trái tim.
Một năm kia Tiêu Úc đậu cử nhân Giải Nguyên,truyền khắp thành Tấn Dương,bà mối lập tức đạp phá của nhà,Tôn tiểu thư thành Đông nổi danh khéo léo, Bạch tỷ muội thành Tây gia đảm đang việc nhà, Lý tiểu muội thành Nam dáng người yểu điệu,Vương cô nương thành Bắc hiền lành cần kiệm.Bà mối ra ra vào vào cửa nhàĐoàn gia như nước chảy,Tiêu Úc từ chối nói Tiêu gia không người,chỉ chờ thi hội năm sau chấm dứt,rồi lại tính chuyện hôn nhân đại sự.
Ban đêm Đoàn Trạch uống say bí tỉ,nằm trên chiếc giường bằng gỗ TửĐàn lăn qua lộn lại, không ngừng kêu tên Tiêu Úc,làm cho tiểu nha hoàn đều nhanh khóc.Đoàn Trạch đuổi hết hạ nhân đi,nằm rất không thành thật,ngã xuống giường, cả người quỳ trên đất,hô hô ngủ say.
Trong lúc mông lung cảm thấy có người đang sờ mặt mình,năm ngón tay thon dài lành lạnh. Đoàn Trạch không thể mở mắt,chỉ thấy hai máđược vuốt ve rất thoải mái,cả người mềm nhũn liền không chống cự,người kia ôm hắn lên giường,mở vạt áo ra, nhẹ nhàng xoa nắn ***g ngực.
_Trạch Nhi, Tiêu Úc xin lỗi đệ,Tiêu gia suy tàn,chỉ có thể trông cậy vào một mình huynh,huynh không thể khiến Tiêu gia nhất mạch tuyệt hậu,cũng không thể để Tiêu gia trở thành trò cười cho thiên hạ,nên đành phải ủy khuất đệ.
Bạch y công tử ngồi nên mép giường,lưng đeo gánh nặng cùng truyền thống trói buộc,hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu,cắn răng gánh vác một mình,bày ra một mặt tiêu sái ngông nghênh cho Đoàn Trạch xem,đêm khuya mệt mỏi cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Trên giá sách đều làđạo lý diệt tuyệt nhân dục,chính giữa lại ẩn giấu một quyển “Mẫu Đơn Đình",trước kia mỗi lần đều dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Đoàn Trạch,nói tuy đọc sách nhưng không thểđể cho tư tưởng của kẻ khác giam cầm bản thân mình,tình chi sở chí, người sống cóthể chết,người chết có thể sinh,Đoàn Trạch mở to hai mắt hỏi hắn tình là gì ? Tiêu Úc đáp, chờ lớn lên đệ sẽ biết.
Đoàn Trạch say rượu nên không nghe thấy gì,ngủ ngủđá chăn, mơ hồ gọi hai tiếng Tiêu Lang,người bên cạnh dở khóc dở cười,thay hắn dịch chăn, nhẹ giọng nói “Tiêu Úc khẩu thị tâm phi,đệ cứ việc trách huynh,nếu như có kiếp sau, huynh sẽ dùng cảđời để trả cho đệ,Trạch Nhi, đệ là người thân cuối cùng của huynh,làđệ tử mà huynh một tay chăm lớn,cũng là người yêu duy nhất của ta…"
Tiêu Úc lẳng lặng rời đi, Đoàn Trạch ngủ rất say,trước giường trướng mạn mượt mà như nước, che giấu sau lưng ngàn vạn ôn nhu.
Đảo mắt hoa đào lại nở, Đoàn Trạch mười chín tuổi.
Tiêu Úc lấy thân phận cử nhân Giải Nguyên được chọn vào kinh thi hội,Đoàn Trạch tự tay chuẩn bị xa mã liễn kiệu,bạc mang theo một rương lại một rương,sợ Tiêu Úc trên đường chịu ủy khuất. Trước khi đi còn liên miên dặn dò,lần này lên kinh là nửa năm,Tiêu Lang nhớ phải bảo trọng thân thể,chớ quên viết thư trở về. Tiêu Úc lạnh nhạt đáp,thúc ngựa màđi,bạch y nhẹ nhàng phất phơ trong gió,vó ngựa thẳng tắp tuyệt trần.
Đoàn Trạch si ngốc đứng ngoài thành,vẫn bất động đến tối,luyến tiếc rời đi.
Sáu năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Úc rời nhà,thế mới biết tư vị tương tư,thư phòng trống rỗng, trong nhà thiếu vắng một người,không còn tâm tư buôn bán,sách vở cũng chẳng muốn đọc,Đoàn Trạch cứ ngồi bên cửa sổ ngẩn người,thái dương đi lên rồi lặn xuống,ngôi nhà to như vậy lại giống một phần mộ,chỉ có thể vươn ngón tay đếm từng ngày,từ thư phong đến cửa lớn được lót một ngàn chín trăm bốn mươi khối đá,trong hồ sen nởđúng hai trăm mười sáu đóa bạch liên,ngày hôm qua trên bầu trời có hai mươi mốt con diều giấy, nào là chim công, chuồn chuồn,hồđiệp, tiểu mỹ nhân…
Ngay cả tiểu quan cũng không thể khiến hắn cảm thấy hứng thú,trong lòng chỉ mãi tưởng nhớ một vị bạch y công tử mi mục tuấn lãng tính tình cao ngạo đã làm cho hắn xao xuyến.
Đoàn Trạch không nghĩ tới, sự chờđợi chỉ vừa mới bắt đầu,nó còn kéo dài đằng đẵng hơn cả hắn tưởng tượng,Tiêu Úc đi, hắn đi rồi về, vẫn tiếp tục duy trì tư thế tương tự ngồi chờ từ bình minh đến hoàng hôn,vừa đi liền chờ cả một đời.
Đoàn gia có năm viện lớn,trống trải mà tĩnh lặng,hết thảy đều giống nhưý nghĩa của nó,uy nghiêm,kỉ luật,đề phòng nghiêm ngặt,giá gỗ sơn đen khắc hoa cùng cột đá,ai ở phòng nào đều đãđược tổ tông định sẵn,không thể cãi lời,mà phần lớn các viện đều trống rỗng,treo lủng lẳng hai chiếc đèn ***g bằng vải bố,đêm đến thì u u cháy sáng,ngay cả một tiếng người cũng không nghe thấy,côđộc đến mức làm cho lòng người hốt hoảng.
Cửa sổ mở , đẩy ra bức màn mỏng màu xanh nhạt,Đoàn Trạch cầm bút,một mình ngồi bên bàn,chờ chờ nước mắt cũng không tiếng động chảy xuống,hắn quả thật không dám nhớ lại, hắn đã tịch mịch lớn lên bên trong cánh cửa nặng nề khóa kín này,không có bạn cùng tuổi,cũng không có tiếng cười,càng không có cánh diều cùng cầu giấy. Trung thu, chậu cúc đại đóa nởgiữa đình,hắn đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn ánh trăng,chỉ cảm thấy tuổi xuân như dòng nước, mỗi năm lại dần dần xói mòn.
Tiêu Úc tựa nhưánh mặt trời trong đời hắn,người kia rời đi càng lâu thìý niệm đó lại càng rõ ràng,nụ cười ấm áp ôn hòa như nắng tháng ba kia đại biểu cho tất cả những điều tốt đẹp nhất mà hắn từng có,Đoàn Trạch nhắm mắt lại,hoài niệm lúc Tiêu Úc giảng giải cho hắn nghe về những bức tranh trên tường,hiện tại hắn rốt cuộc cũng đã nhận biết được tranh của Trương Trạch Đoan cùng Triển Tử Kiền,mà người kia lại càng ngày càng xa.
Nửa năm sau, Tiêu Úc đứng hẹn trở lại,người kia quả nhiên cẩm y mà về, hai bên có mười tám hộ vệđi theo, là một trong bốn Tiến Sĩ,tiếng pháo ầm ĩ vẫn vang lên từ cổng thành đến cửa nhàĐoàn gia,Đoàn Trạch vui sướng dẫn người ra đón,lướt qua ba trăm sáu mươi hai người,hắn rốt cuộc có thể nhìn thấy Tiêu Lang mà hắn ngày đêm tưởng niệm,cưỡi một con ngựa lớn uy dũng,xuyên một thân hồng y,nhưng phía sau còn dẫn theo một chiếc kiệu nhỏ,mành kiệu xốc lên,lộ ra gương mặt thanh lệ của một nữ tử,nhìn Đoàn Trạch với biểu tình đầy hạnh phúc, sau đó ngẩng đầu đỏ mặt.
Tiêu Úc nói huynh muốn cưới vợ,đệ cũng đãđến tuổi nhược quán,thừa dịp dì còn khỏe,chọn cô nương có gia thế tốt một chút, đừng giống như huynh,tứ cố vô thân ngay cả hôn sự cũng chỉ có thể qua loa có lệ.
Đoàn Trạch gượng cười,lui về phía sau một bước, ngũ lôi oanh đỉnh.
Nữ tử kia khuê danh Như Cẩm, năm nay mới mười bảy,thân thế không tốt,cũng không thể coi là xinh đẹp,Đoàn Trạch không hiểu Tiêu Úc coi trọng nàng điểm gì,nhưng cũng không dám hỏi,nàng là nữ tử,chỉ cần cái này , cũng đã hơn hắn gấp trăm ngàn lần.
_"Được."Đoàn Trạch nói “Đệ thay huynh chuẩn bị hôn lễ,nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt…."
_"Không cần." Tiêu Úc tránh né tầm mắt của hắn “Huynh đã làm quan, có thể dùng bổng lộc của chính mình,nàng là người mà huynh cứu trong lúc ở kinh thành,cũng không cưỡng cầu cái gì."
_Huynh phải đi,tổ chức hôn sự xong huynh phải về kinh nhậm chức,lần này trở về chỉ muốn thắp một nén hương cho tổ tiên Đoàn gia,ân nghĩa cưu mang nhiều năm suốt đời khó quên.
Đoàn Trạch không thể nhịn được nữa “Chẳng lẽ ta muốn gìở ngươi sao ? Ta chờ ngươi suốt bảy năm,sớm chiều bên nhau bảy năm,chẳng lẽ thua kém một kẻ qua đường bình thủy tương phùng nhưả,ngươi cóđiều tra qua quê quán, xuất thân của ả chưa ?? Ai biết ả có phải là kỹ nữ,đã từng tiếp qua bao nhiêu lượt khách…. ????"
_"Trạch Nhi!" Tiêu Úc đánh gãy lời hắn “Đủ!!"
Sắc mặt Đoàn Trạch xám xịt như tro tàn,kinh ngạc nhìn hắn,đứt quãng nói “Nàng không hiểu,nàng không biết ngươi tốt như thế nào,ngươi cũng không biết ngươi tốt biết bao nhiêu,ta dù muốn chạm vào cũng không dám,canh giữa nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại về tay kẻ khác…"
_"Ta trắng tay…"Đoàn Trạch bỗng nhiên cười rộ lên “Ta cóĐoàn gia, ta có nhà cao cửa rộng,ta có vô số vàng bạc châu báu cùng gấm vóc,nhưng cóích lợi gì chứ, cóích lợi gì!!!"
Đảo mắt liền tới hôn lễ,nơi nơi đều được bọc vải đỏ,không khí tràn ngập vui sướng,một loạt ánh nến lấp lánh được thắp lên,người mẹ già cỗi của Đoàn Trạch khẽ vuốt mặt Tiêu Úc lão lệ tung hoành,nói quả nhiên không uổng phí Tiêu gia một đời thếđại thư hương,hiện tại cưới vợ,cô dâu không cần gia thế, chỉ cầu hiền lương thục đức. Cha nương con dưới suối vàng cũng có thể sáng mắt,chờ lên kinh có tiền đồ,đừng quên trở về trùng tu từđường Tiêu gia,mang theo tôn tử tôn nữ, làm cho trong nhà càng thêm náo nhiệt.
Tiêu Úc nói hảo,nam nhi không thể ra chiến trường,tự nhiên phải tu thân trị quốc bình thiên hạ,hôm nay một khi đăng quang bản vàng,nhất định dốc sức lo cho người trong thiên hạ, vì dân chúng mà làm một vị quan tốt.
Đoàn Trạch nấp trong góc,ngũ tạng lục phủ rối như tơ vò,người kia hai mươi lăm đã nổi danh khắp kinh thành, trở thành Tiến Sĩ tiền đồ vô lượng,con đường làm quan rộng mở trước mặt,lưu danh sử sách,còn mình, mình có cái gì ? Có cái gìđáng giáđể hắn có thể liếc mắt một cái ?
Thất tha thất thểu muốn đi ra ngoài, ai ngờ nghe thấy tiếng mẫu thân gọi mình, bảo hắn đến, sóng vai đứng bên cạnh Tiêu Úc,bàn tay khô cằn như que củi nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đoàn Trạch,nhìn hai đứa con trai trưởng thành trước mắt,cười nói các con tuy khác họ,nhưng cùng nhau lớn lên,về sau một người làm nghĩa thương ( thương nhân tốt), một người làm thanh quan, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau,mang phúc đến cho vạn dân trong thiên hạ.
Trong tay áo Đoàn Trạch thêu một cành Xuân Đào sáng lạn,ngụýĐào chi yêu yêu,hữu phần kỳ thực,chi tử vu quy,nghi kỳ thất gia ( đào tơ mơn mởn xanh tươi,trái đàđơm đặc đầy cành khắp cây,theo chồng nàng quả hôm nay,ấm êm hòa thuận nồng say gia đình). Nhưng không ai biết,trong đại điện cao cao tại thượng này,lại dung không dưới một quyển “Mẫu Đơn Đình".
Tiêu Úc nghẹn ngào đáp ứng.
Mười lăm tháng chín là mùa hoa cúc nở,điểm một đôi long phượng hoa chúc,tân nương tử kiều diễm lên kiệu hoa,Tiêu Úc một thân hồng trang,trên ngực cài đóa hoa đỏ thẫm,tiếu ý doanh doanh đón khách,cử chỉ của hắn vĩnh viễn đều khéo léo cẩn thận như vậy,tựa như cành liễu rũ trong tiết thanh minh, thúy trúc,tố cầm,duyệt kim kinh,bụng đầy học thức,chữ nghĩa uyên thâm,giơ tay nhất chân đều tiêu sái…
Đoàn Trạch đến chúc mừng,mang theo hai vò rượu ngon, một thân mùi rượu,cước bộ lảo đảo đứng trước cửa,làm cho mọi người đều giật mình, Tiêu Úc đi qua kéo hắn,nhìn mọi người nói câu thất lễ,sau đóôm hắn về phòng. Đoàn Trạch vừa khóc vừa nháo,không ngừng mắng người,níu kéo, làm hỏng cả bộ quần áo tươm tất của Tiêu Úc,cuối cùng còn tát vào mặt Tiêu Úc,in hằn năm dấu tay đỏ tươi.
Tiêu Úc cũng không trách hắn,thay hắn cởi giầy cùng áo khoác,kêu nha hoàn nấu một bát rễ sắn giã rượu,tỉ mỉ chiếu cố thiếu niên đang khóc la om sòm. Đoàn Trạch khóc đủồn ào đủ,nhìn Tiêu Úc một thân hồng y liền nghiến răng nghiến lợi,hỏi ngươi thật sự yêu nàng sao,Tiêu Úc lạnh nhạt trả lời, nói vạn sựđều tùy duyên,ta ở kinh thành thấy nàng lưu lạc bên ngoài làm nha hoàn cho người ta rất đáng thương,thầm nghĩ muốn chăm sóc nàng,về phần hai chữ tình yêu,Tiêu Úc đời này vô duyên,dù vậy vẫn bằng lòng chấp nhận,chỉ cần nàng,không nạp thiếp, không cần nàng hầu,đây là trách nhiệm của nam nhân.
Đoàn Trạch cười to nói, ngươi là kẻ nhu nhược,muốn yêu cũng không dám yêu,muốn đi cũng không dám đi,còn không bằng một tên bán rong vì tiền như ta,ít nhất ta cũng dám thừa nhận,ngươi dám nói ngươi không có chút tình cảm nào với ta sao ?
Bên ngoài giờ lành đãđến,Tiêu Úc không đểý tới hắn, đi ra ngoài.
Đó là một đêm dài thê lương,trước tân phòng của Tiêu Úc treo ***g đèn đỏ,thắp đầy nến hồng,mọi người trêu chọc tân lang cùng tân nương tử,mãi đến canh ba mới giải tán,chỉ còn lại tân nương tử cùng tân lang quan,sóng vai ngồi bên nhau, trên giường rải đầy táo đỏ, long nhãn,nho khô, ngụý sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn,sau đó bọn họ cởi quần áo…
Trong phòng Đoàn Trạch đặt một dục dũng,phủđầy cánh hoa,hắn cho hạ nhân lui,ngâm mình trong nước ấm,bảy năm chờđợi bỗng chốc hóa thành hư vô,nước mắt thay nhau chảy xuống,một quyền nện vào thành bồn,trống rỗng lên tới tột đỉnh,nghĩđến bộ dáng của vị tân lang quan kia…Có lẽđã cởi hồng y,người kia cấm dục như vậy,nhất cử nhất động đều hợp với hình tượng thi nhân cũng cần có chỗ phát tiết,không chừng giờ này đang cùng nàng ta điên loan đảo phượng,hai cánh hoa trên vai như trăng non,gắn bó keo sơn…
Càng tỉnh táo, lại càng phóng đãng,ở thời đại mà ngay cả *** đều phải uyển chuyển hàm xúc, người kia đang dùng lực đỉnh nhập u huyệt,thái dương đầy mồ hôi,trừu động, giữ lấy,xong việc thì hôn lên trán nàng,ngày hôm sau sẽ nhìn thấy một cô vợ bé nhỏ ngượng ngùng,theo thứ tự mà dâng trà cho gia trưởng…
Một bức đông cung đồ hiện lên trong đầu,hoạt sắc sinh hương,đâm rễ trong lòng Đoàn Trạch.
Bỗng dưng, hắn luồng tay mình vào trong dục dũng,theo dòng nước mà bắt đầu luật động,cúi đầu khẽ hô“Tiêu Lang, Tiêu Lang, ngươi cùng ta đi,như thế nào ta cũng chịu,ngươi thích chậm một chút vẫn là nhanh một chút,chúng ta có thể làm trong thư phòng…Tiêu Lang…"
Cả người giận đến run rẩy,hận không thể tránh thoát khỏi tình gia dục khóa,dục niệm đốt người, lại càng hãm sâu,chìm trong khoái khoạt khuynh đồi càng thêm tịch mịch,trong sương mù tuyệt vọng gọi tên người kia,hắn u u chuyển tỉnh,một thân mồ hôi nóng, nhưng chỉ có bản thân mình.
Đêm nay quá dài,cả viện đều là ***g đèn đỏ,lập lòe trong đêm,Đoàn Trạch sức cùng lực kiệt,phủ lớp áo mỏng ra ngoài tản bộ,toàn thân còn chưa tỉnh hẳn,ai ngờ còn chưa đi được vài bước,liền đụng phải vị tân lang tiền đồ sáng lạn kia.
Tiêu Úc say rối tung rối mù,lắc lắc đỡ hành lang màđi,gặp Đoàn Trạch đi về phía mình,một câu cũng không nói nên lời, chỉ thở hổn hển như cá mắc cạn.
Đoàn Trạch biến sắc,mím môi muốn nói tân lang quan đi lầm đường sao, nhưng cũng không thể mở miệng,Tiêu Úc hung hăng ôm hắn vào lòng,không ngừng siết chặt,dồn dập hôn lên hai má,cổ, ngực,xiêm y giải khai, lộ ra ***g ngực sáng bóng,trời còn chưa sáng,hai người đứng trong sân quấn quýt ôm nhau,dùng lực vuốt ve nơi đáng xấu hổ kia.
_"Trạch Nhi, huynh muốn đệ, huynh muốn đệ, không cho phép đệ là của người khác,đệ là của huynh,chỉ một mình huynh, là của Tiêu Úc này…" Hắn thì thào, Đoàn Trạch dùng sức ôm lấy cổ hắn,yếu ớt nói, đều cho huynh,muốn mấy lần cũng được,đệđều nguyện ý,nhưng Tiêu Úc đột nhiên bật người đẩy Đoàn Trạch ra,một tay che trán, dùng ánh mắt giãy dụa nhìn Đoàn Trạch,sau một lúc lâu mới kéo áo lại, xoay người rời đi.
Đoàn Trạch xông lên ôm hắn,Tiêu Úc ngửa đầu,che lấy mặt, nhẹ giọng nói “Tiêu Úc không yêu nàng,là phụ bạc nàng,không thể cho đệ một tương lai lại đi trêu chọc đệ là huynh sai,hôm nay thất lễ, Trạch Nhi thứ lỗi."
Hắn bi thương hồi lâu mới quay đầu nhìn Đoàn Trạch “Đệ trưởng thành, cũng đã hai mươi,tự Dật Hàm, huynh cũng nên gọi đệ là Dật Hàm."
Đoàn Trạch sững sờđứng tại chỗ,nhìn theo bóng dáng Tiêu Úc hô to “Tiêu Lang quả nhiên diện lãnh tâm lãnh,hảo, nếu kiếp này vô duyên,ta nguyền rủa ngươi kiếp sau gặp phải một người,mãi mãi không cóđược, không chạm vào được,cũng không thể rời đi được,dành hết cả trái tim cho hắn nhưng lại bị hắn hung hăng dẫm nát dưới chân,bảy năm, bảy mươi năm,bảy trăm năm, bảy ngàn năm,ta thật hận không thể chôn sống ngươi dưới ngọn núi kia,vĩnh viễn không thể siêu sinh,để ngươi cũng nếm thử tư vị lột da xé thịt này!!!"
Tiêu Úc dừng bước, Đoàn Trạch bỗng dưng hối hận,cúi đầu lẩm bẩm nói “Nếu ta chờ ngươi thì sao ? Nếu như có một ngày,ngươi chán ghét nàng,hoặc là nàng già, nàng chết,tiếp qua mấy chục năm nữa,đến khi ngươi chỉ còn lại một mình,ngươi sẽ tiếp nhận ta sao ?"
Tiêu Úc khẽ gật đầu, rất nhẹ,nhưng, Đoàn Trạch thấy được.
END 68
Đoàn gia có một làng nghề chuyên sản xuất tơ lụa cùng chè xanh,phía Bắc vận chuyển lương thảo muối ăn,phía Nam cung cấp trà bánh gấm vóc,vươn dài bốn phương tám hướng,mỗi khi tìm được thứ gì tốt thì ai cũng không bán, dùng khăn tay gói lại nhờ người chuyển cho Tiêu Úc, chính là Tiêu Úc lại không ham thích gì mấy thứ này,luôn tùy tiện đặt sang một bên. Thỉnh thoảng Đoàn Trạch về nhà,mắt thấy núi đồ trong thư phòng càng ngày càng cao,mỗi thứđều mới tinh, trong lòng lại nhói đau, nhưng vẫn điều chỉnh vẻ mặt tươi cười hớn hở chào hỏi.
Tương tư khổ chỉ có bản thân mình biết.
Vì trốn người kia,liền nghe theo lời tiểu nhị trong quán, đêm hôm sau đi đến Tần Lâu Sở Quán tìm tiểu quan,cốý chọn kẻ có vài phần giống người kia,trong lúc quấn quýt say mê không khỏi gọi ra hai chữ Tiêu Úc.
Mùa xuân năm mười tám tuổi đến phá lệ sớm,cảnh xuân tháng ba như hoa,ngoại ô, con suối nhỏ chảy róc rách,bên bờ thảm cỏ xanh tươi,kì thi hương ba năm một lần sắp tới, đám sĩ tử bắt đầu tụ hội,tại bên đình gọi điểm tâm và rượu ngon,trải một tấm giấy Tuyên Thành loại tốt,mực dùng là của Huy Châu,bút lông sói,lấy dòng nước làm đề,chén rượu tựa như thượng ngồn,đặt trước mặt ai,thì người đó phải ứng khẩu thành thơ,không thì phạt ba chung.
Cao hội quần hiền, một thân như ngọc,nổi bật nhất chính là Tiêu Úc,bạch y công tử tố y nhẹ nhàng,dương chi bên bờ cũng không cao ngất bằng hắn,Đoàn Trạch mặc một bộ gấm hoa râm thêu đào tơ, khẽ mị mắt, mềm mại đáng yêu như hồ,ngồi trên cỏ bóc quả tùng,xa xa nhìn Tiêu Úc cùng đám sĩ tửđối ẩm,không biết vì sao lại có cảm giác dị thường cao ngạo,giống như nhận ra tướng công nhà mình có tiền đồ,vô cùng thỏa mãn.
Liếc mắt nhìn trong nước,kì thật bản thân cũng là một thiếu niên thanh tú,ngay cả những tiểu thư du xuân bên hồ cũng không xinh đẹp bằng mình.
Tiếng sáo đàn tranh vang vọng xa xa,Tiêu Úc viết một chữ, được một thanh niên cao gầy ở bên bật người ngồi dậy tán thưởng.
Đoàn Trạch có chút ghen tị,chính mình chờđợi năm năm vẫn không thể chạm vào nhân vật tuấn túđó,vậy mà người này dám qua mặt hắn,càng lúc càng chua xót,lột vỏ tùng xong liền bỏ vào khăn tay gói lại,cố lấy dũng khíđi tới.
_"A, đây không phải là thiếu đương gia của Đoàn gia sao ?" Trong đám sĩ tử có người nhận ra hắn.
Khi đó Đoàn phụđã già,quyết định để mình Đoàn Trạch độc chưởng gia sản,không cần suy tính chuyện buôn bán,cũng không có gút mắt trong lòng, liền buông tay màđi.
_"Là biểu đệ của ta." Tiêu Úc cười cười,vẫy vẫy Đoàn Trạch,Đoàn Trạch vui sướng tiến lên,vì biểu hiện quyền làm chủ của mình đối với người kia,liền cẩn thận mở khăn tay ra “Đệ đã bóc vỏ,huynh nếm thử xem."
Tiêu Úc không đáp,quay đầu hỏi mọi người có muốn ăn không,mọi người đùa,nói vẫn tưởng thương thân giàu có chỉ biết khoe khoang, không nghĩ tới còn đặc biệt ôn nhu, mặc thành như vậy, thật giống…
…
_"Tiểu thỏ gia." Có người không nhanh không chậm nói “Nghe nói mỗi tháng Mân Côi Lâu kiếm được không ít bạc từ chỗĐoàn gia, mà quan hệ giữa hoa khôi Mân Côi Lâu cùng thiếu gia Đoàn Trạch đây cũng không phải bình thường…."
Đoàn Trạch nén giận,cốý chọn một quả tùng đưa đến bên miệng Tiêu Úc,thân mật mà xáp lại gần,Đoàn Trạch sớm đã không còn là hài đồng ấu trĩ năm đó,mười tám tuổi cẩm tú bàn niên hoa,quấn lấy Tiêu Úc,tự dưng ái làái muội. Tiêu Úc vì câu nói kia mà ngây người,theo bản năng vươn tay ngăn trở,ai ngờ dùng lực quá lớn,cả một gói tùng đều rơi xuống đất,xen lẫn vào trong bùn đất ẩm ướt,tựa như tâm sự rối tung rối mù của hắn, muốn gỡ cũng gỡ không ra.
_"A,nhiều như vậy chắc hẳn phải lột cả buổi sáng,một mảnh tâm ý lại bịđáp hư."Đám sĩ tử vui cười nói.
Tiêu Úc bắt lấy cổ tay Đoàn Trạch “Ta dạy ngươi đọc sách thánh hiền,ngươi chỉ biết ngủ với nam nhân ?"
Đoàn Trạch vô lực biện bạch “Đệ không có chậm trễ gia nghiệp,sách, đệ cũng đọc…"
_"Sớm biết như thế,lúc trước liền không cần phải dạy ngươi,mặc kệ ngươi làm một kẻ thấp hèn,xứng đáng!" Phẫn nộùng ùng kéo đến, hận không thể hung hăng mắng nhiếc một trận,lại không nghĩ tới chạm phải nỗi đau của Đoàn Trạch,cẩm y thiếu niên đỏ mặt,bỏ tay hắn ra “Ta thích,tìm con hát nuôi tiểu quan,ta có tiền,ngươi có quyền gì mà quản ta ?"
Tan rã trong không vui.
Liên tục giằng co hơn nửa tháng,ai cũng không chịu nói chuyện với ai, hoa khôi của Mân Côi Lâu ngồi kiệu tìm đến Đoàn Trạch,Đoàn Trạch đang cùng Tiêu Úc ngồi trong thư phòng đọc sách,bưng lên một chén tổ yến,nghe ngoài cửa ồn ào,liền liếc mắt nhìn Tiêu Úc, gặp Tiêu Úc diện vô biểu tình,mới thở dài chạy ra ngoài.
Lại là một ngày,chim Yến làm tổ dưới mái hiên,mưa phùn lất phất tinh mịn như tơ,chim Yến bay xéo, xuyên qua bức tường cao ngất vắng vẻ,Tiêu Úc đang trò chuyện cùng một nha hoàn, hai người tiếu ngữ yến yến,Đoàn Trạch nghe thấy tiếng động,liền đứng nhìn từ rất xa,móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay chảy máu,nhưng lại không dám tiến thêm một bước.
Xa không được mà gần cũng không xong,yêu không được mà hận cũng không thể,đánh nát cả một trái tim.
Một năm kia Tiêu Úc đậu cử nhân Giải Nguyên,truyền khắp thành Tấn Dương,bà mối lập tức đạp phá của nhà,Tôn tiểu thư thành Đông nổi danh khéo léo, Bạch tỷ muội thành Tây gia đảm đang việc nhà, Lý tiểu muội thành Nam dáng người yểu điệu,Vương cô nương thành Bắc hiền lành cần kiệm.Bà mối ra ra vào vào cửa nhàĐoàn gia như nước chảy,Tiêu Úc từ chối nói Tiêu gia không người,chỉ chờ thi hội năm sau chấm dứt,rồi lại tính chuyện hôn nhân đại sự.
Ban đêm Đoàn Trạch uống say bí tỉ,nằm trên chiếc giường bằng gỗ TửĐàn lăn qua lộn lại, không ngừng kêu tên Tiêu Úc,làm cho tiểu nha hoàn đều nhanh khóc.Đoàn Trạch đuổi hết hạ nhân đi,nằm rất không thành thật,ngã xuống giường, cả người quỳ trên đất,hô hô ngủ say.
Trong lúc mông lung cảm thấy có người đang sờ mặt mình,năm ngón tay thon dài lành lạnh. Đoàn Trạch không thể mở mắt,chỉ thấy hai máđược vuốt ve rất thoải mái,cả người mềm nhũn liền không chống cự,người kia ôm hắn lên giường,mở vạt áo ra, nhẹ nhàng xoa nắn ***g ngực.
_Trạch Nhi, Tiêu Úc xin lỗi đệ,Tiêu gia suy tàn,chỉ có thể trông cậy vào một mình huynh,huynh không thể khiến Tiêu gia nhất mạch tuyệt hậu,cũng không thể để Tiêu gia trở thành trò cười cho thiên hạ,nên đành phải ủy khuất đệ.
Bạch y công tử ngồi nên mép giường,lưng đeo gánh nặng cùng truyền thống trói buộc,hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu,cắn răng gánh vác một mình,bày ra một mặt tiêu sái ngông nghênh cho Đoàn Trạch xem,đêm khuya mệt mỏi cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Trên giá sách đều làđạo lý diệt tuyệt nhân dục,chính giữa lại ẩn giấu một quyển “Mẫu Đơn Đình",trước kia mỗi lần đều dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Đoàn Trạch,nói tuy đọc sách nhưng không thểđể cho tư tưởng của kẻ khác giam cầm bản thân mình,tình chi sở chí, người sống cóthể chết,người chết có thể sinh,Đoàn Trạch mở to hai mắt hỏi hắn tình là gì ? Tiêu Úc đáp, chờ lớn lên đệ sẽ biết.
Đoàn Trạch say rượu nên không nghe thấy gì,ngủ ngủđá chăn, mơ hồ gọi hai tiếng Tiêu Lang,người bên cạnh dở khóc dở cười,thay hắn dịch chăn, nhẹ giọng nói “Tiêu Úc khẩu thị tâm phi,đệ cứ việc trách huynh,nếu như có kiếp sau, huynh sẽ dùng cảđời để trả cho đệ,Trạch Nhi, đệ là người thân cuối cùng của huynh,làđệ tử mà huynh một tay chăm lớn,cũng là người yêu duy nhất của ta…"
Tiêu Úc lẳng lặng rời đi, Đoàn Trạch ngủ rất say,trước giường trướng mạn mượt mà như nước, che giấu sau lưng ngàn vạn ôn nhu.
Đảo mắt hoa đào lại nở, Đoàn Trạch mười chín tuổi.
Tiêu Úc lấy thân phận cử nhân Giải Nguyên được chọn vào kinh thi hội,Đoàn Trạch tự tay chuẩn bị xa mã liễn kiệu,bạc mang theo một rương lại một rương,sợ Tiêu Úc trên đường chịu ủy khuất. Trước khi đi còn liên miên dặn dò,lần này lên kinh là nửa năm,Tiêu Lang nhớ phải bảo trọng thân thể,chớ quên viết thư trở về. Tiêu Úc lạnh nhạt đáp,thúc ngựa màđi,bạch y nhẹ nhàng phất phơ trong gió,vó ngựa thẳng tắp tuyệt trần.
Đoàn Trạch si ngốc đứng ngoài thành,vẫn bất động đến tối,luyến tiếc rời đi.
Sáu năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Úc rời nhà,thế mới biết tư vị tương tư,thư phòng trống rỗng, trong nhà thiếu vắng một người,không còn tâm tư buôn bán,sách vở cũng chẳng muốn đọc,Đoàn Trạch cứ ngồi bên cửa sổ ngẩn người,thái dương đi lên rồi lặn xuống,ngôi nhà to như vậy lại giống một phần mộ,chỉ có thể vươn ngón tay đếm từng ngày,từ thư phong đến cửa lớn được lót một ngàn chín trăm bốn mươi khối đá,trong hồ sen nởđúng hai trăm mười sáu đóa bạch liên,ngày hôm qua trên bầu trời có hai mươi mốt con diều giấy, nào là chim công, chuồn chuồn,hồđiệp, tiểu mỹ nhân…
Ngay cả tiểu quan cũng không thể khiến hắn cảm thấy hứng thú,trong lòng chỉ mãi tưởng nhớ một vị bạch y công tử mi mục tuấn lãng tính tình cao ngạo đã làm cho hắn xao xuyến.
Đoàn Trạch không nghĩ tới, sự chờđợi chỉ vừa mới bắt đầu,nó còn kéo dài đằng đẵng hơn cả hắn tưởng tượng,Tiêu Úc đi, hắn đi rồi về, vẫn tiếp tục duy trì tư thế tương tự ngồi chờ từ bình minh đến hoàng hôn,vừa đi liền chờ cả một đời.
Đoàn gia có năm viện lớn,trống trải mà tĩnh lặng,hết thảy đều giống nhưý nghĩa của nó,uy nghiêm,kỉ luật,đề phòng nghiêm ngặt,giá gỗ sơn đen khắc hoa cùng cột đá,ai ở phòng nào đều đãđược tổ tông định sẵn,không thể cãi lời,mà phần lớn các viện đều trống rỗng,treo lủng lẳng hai chiếc đèn ***g bằng vải bố,đêm đến thì u u cháy sáng,ngay cả một tiếng người cũng không nghe thấy,côđộc đến mức làm cho lòng người hốt hoảng.
Cửa sổ mở , đẩy ra bức màn mỏng màu xanh nhạt,Đoàn Trạch cầm bút,một mình ngồi bên bàn,chờ chờ nước mắt cũng không tiếng động chảy xuống,hắn quả thật không dám nhớ lại, hắn đã tịch mịch lớn lên bên trong cánh cửa nặng nề khóa kín này,không có bạn cùng tuổi,cũng không có tiếng cười,càng không có cánh diều cùng cầu giấy. Trung thu, chậu cúc đại đóa nởgiữa đình,hắn đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn ánh trăng,chỉ cảm thấy tuổi xuân như dòng nước, mỗi năm lại dần dần xói mòn.
Tiêu Úc tựa nhưánh mặt trời trong đời hắn,người kia rời đi càng lâu thìý niệm đó lại càng rõ ràng,nụ cười ấm áp ôn hòa như nắng tháng ba kia đại biểu cho tất cả những điều tốt đẹp nhất mà hắn từng có,Đoàn Trạch nhắm mắt lại,hoài niệm lúc Tiêu Úc giảng giải cho hắn nghe về những bức tranh trên tường,hiện tại hắn rốt cuộc cũng đã nhận biết được tranh của Trương Trạch Đoan cùng Triển Tử Kiền,mà người kia lại càng ngày càng xa.
Nửa năm sau, Tiêu Úc đứng hẹn trở lại,người kia quả nhiên cẩm y mà về, hai bên có mười tám hộ vệđi theo, là một trong bốn Tiến Sĩ,tiếng pháo ầm ĩ vẫn vang lên từ cổng thành đến cửa nhàĐoàn gia,Đoàn Trạch vui sướng dẫn người ra đón,lướt qua ba trăm sáu mươi hai người,hắn rốt cuộc có thể nhìn thấy Tiêu Lang mà hắn ngày đêm tưởng niệm,cưỡi một con ngựa lớn uy dũng,xuyên một thân hồng y,nhưng phía sau còn dẫn theo một chiếc kiệu nhỏ,mành kiệu xốc lên,lộ ra gương mặt thanh lệ của một nữ tử,nhìn Đoàn Trạch với biểu tình đầy hạnh phúc, sau đó ngẩng đầu đỏ mặt.
Tiêu Úc nói huynh muốn cưới vợ,đệ cũng đãđến tuổi nhược quán,thừa dịp dì còn khỏe,chọn cô nương có gia thế tốt một chút, đừng giống như huynh,tứ cố vô thân ngay cả hôn sự cũng chỉ có thể qua loa có lệ.
Đoàn Trạch gượng cười,lui về phía sau một bước, ngũ lôi oanh đỉnh.
Nữ tử kia khuê danh Như Cẩm, năm nay mới mười bảy,thân thế không tốt,cũng không thể coi là xinh đẹp,Đoàn Trạch không hiểu Tiêu Úc coi trọng nàng điểm gì,nhưng cũng không dám hỏi,nàng là nữ tử,chỉ cần cái này , cũng đã hơn hắn gấp trăm ngàn lần.
_"Được."Đoàn Trạch nói “Đệ thay huynh chuẩn bị hôn lễ,nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt…."
_"Không cần." Tiêu Úc tránh né tầm mắt của hắn “Huynh đã làm quan, có thể dùng bổng lộc của chính mình,nàng là người mà huynh cứu trong lúc ở kinh thành,cũng không cưỡng cầu cái gì."
_Huynh phải đi,tổ chức hôn sự xong huynh phải về kinh nhậm chức,lần này trở về chỉ muốn thắp một nén hương cho tổ tiên Đoàn gia,ân nghĩa cưu mang nhiều năm suốt đời khó quên.
Đoàn Trạch không thể nhịn được nữa “Chẳng lẽ ta muốn gìở ngươi sao ? Ta chờ ngươi suốt bảy năm,sớm chiều bên nhau bảy năm,chẳng lẽ thua kém một kẻ qua đường bình thủy tương phùng nhưả,ngươi cóđiều tra qua quê quán, xuất thân của ả chưa ?? Ai biết ả có phải là kỹ nữ,đã từng tiếp qua bao nhiêu lượt khách…. ????"
_"Trạch Nhi!" Tiêu Úc đánh gãy lời hắn “Đủ!!"
Sắc mặt Đoàn Trạch xám xịt như tro tàn,kinh ngạc nhìn hắn,đứt quãng nói “Nàng không hiểu,nàng không biết ngươi tốt như thế nào,ngươi cũng không biết ngươi tốt biết bao nhiêu,ta dù muốn chạm vào cũng không dám,canh giữa nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại về tay kẻ khác…"
_"Ta trắng tay…"Đoàn Trạch bỗng nhiên cười rộ lên “Ta cóĐoàn gia, ta có nhà cao cửa rộng,ta có vô số vàng bạc châu báu cùng gấm vóc,nhưng cóích lợi gì chứ, cóích lợi gì!!!"
Đảo mắt liền tới hôn lễ,nơi nơi đều được bọc vải đỏ,không khí tràn ngập vui sướng,một loạt ánh nến lấp lánh được thắp lên,người mẹ già cỗi của Đoàn Trạch khẽ vuốt mặt Tiêu Úc lão lệ tung hoành,nói quả nhiên không uổng phí Tiêu gia một đời thếđại thư hương,hiện tại cưới vợ,cô dâu không cần gia thế, chỉ cầu hiền lương thục đức. Cha nương con dưới suối vàng cũng có thể sáng mắt,chờ lên kinh có tiền đồ,đừng quên trở về trùng tu từđường Tiêu gia,mang theo tôn tử tôn nữ, làm cho trong nhà càng thêm náo nhiệt.
Tiêu Úc nói hảo,nam nhi không thể ra chiến trường,tự nhiên phải tu thân trị quốc bình thiên hạ,hôm nay một khi đăng quang bản vàng,nhất định dốc sức lo cho người trong thiên hạ, vì dân chúng mà làm một vị quan tốt.
Đoàn Trạch nấp trong góc,ngũ tạng lục phủ rối như tơ vò,người kia hai mươi lăm đã nổi danh khắp kinh thành, trở thành Tiến Sĩ tiền đồ vô lượng,con đường làm quan rộng mở trước mặt,lưu danh sử sách,còn mình, mình có cái gì ? Có cái gìđáng giáđể hắn có thể liếc mắt một cái ?
Thất tha thất thểu muốn đi ra ngoài, ai ngờ nghe thấy tiếng mẫu thân gọi mình, bảo hắn đến, sóng vai đứng bên cạnh Tiêu Úc,bàn tay khô cằn như que củi nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đoàn Trạch,nhìn hai đứa con trai trưởng thành trước mắt,cười nói các con tuy khác họ,nhưng cùng nhau lớn lên,về sau một người làm nghĩa thương ( thương nhân tốt), một người làm thanh quan, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau,mang phúc đến cho vạn dân trong thiên hạ.
Trong tay áo Đoàn Trạch thêu một cành Xuân Đào sáng lạn,ngụýĐào chi yêu yêu,hữu phần kỳ thực,chi tử vu quy,nghi kỳ thất gia ( đào tơ mơn mởn xanh tươi,trái đàđơm đặc đầy cành khắp cây,theo chồng nàng quả hôm nay,ấm êm hòa thuận nồng say gia đình). Nhưng không ai biết,trong đại điện cao cao tại thượng này,lại dung không dưới một quyển “Mẫu Đơn Đình".
Tiêu Úc nghẹn ngào đáp ứng.
Mười lăm tháng chín là mùa hoa cúc nở,điểm một đôi long phượng hoa chúc,tân nương tử kiều diễm lên kiệu hoa,Tiêu Úc một thân hồng trang,trên ngực cài đóa hoa đỏ thẫm,tiếu ý doanh doanh đón khách,cử chỉ của hắn vĩnh viễn đều khéo léo cẩn thận như vậy,tựa như cành liễu rũ trong tiết thanh minh, thúy trúc,tố cầm,duyệt kim kinh,bụng đầy học thức,chữ nghĩa uyên thâm,giơ tay nhất chân đều tiêu sái…
Đoàn Trạch đến chúc mừng,mang theo hai vò rượu ngon, một thân mùi rượu,cước bộ lảo đảo đứng trước cửa,làm cho mọi người đều giật mình, Tiêu Úc đi qua kéo hắn,nhìn mọi người nói câu thất lễ,sau đóôm hắn về phòng. Đoàn Trạch vừa khóc vừa nháo,không ngừng mắng người,níu kéo, làm hỏng cả bộ quần áo tươm tất của Tiêu Úc,cuối cùng còn tát vào mặt Tiêu Úc,in hằn năm dấu tay đỏ tươi.
Tiêu Úc cũng không trách hắn,thay hắn cởi giầy cùng áo khoác,kêu nha hoàn nấu một bát rễ sắn giã rượu,tỉ mỉ chiếu cố thiếu niên đang khóc la om sòm. Đoàn Trạch khóc đủồn ào đủ,nhìn Tiêu Úc một thân hồng y liền nghiến răng nghiến lợi,hỏi ngươi thật sự yêu nàng sao,Tiêu Úc lạnh nhạt trả lời, nói vạn sựđều tùy duyên,ta ở kinh thành thấy nàng lưu lạc bên ngoài làm nha hoàn cho người ta rất đáng thương,thầm nghĩ muốn chăm sóc nàng,về phần hai chữ tình yêu,Tiêu Úc đời này vô duyên,dù vậy vẫn bằng lòng chấp nhận,chỉ cần nàng,không nạp thiếp, không cần nàng hầu,đây là trách nhiệm của nam nhân.
Đoàn Trạch cười to nói, ngươi là kẻ nhu nhược,muốn yêu cũng không dám yêu,muốn đi cũng không dám đi,còn không bằng một tên bán rong vì tiền như ta,ít nhất ta cũng dám thừa nhận,ngươi dám nói ngươi không có chút tình cảm nào với ta sao ?
Bên ngoài giờ lành đãđến,Tiêu Úc không đểý tới hắn, đi ra ngoài.
Đó là một đêm dài thê lương,trước tân phòng của Tiêu Úc treo ***g đèn đỏ,thắp đầy nến hồng,mọi người trêu chọc tân lang cùng tân nương tử,mãi đến canh ba mới giải tán,chỉ còn lại tân nương tử cùng tân lang quan,sóng vai ngồi bên nhau, trên giường rải đầy táo đỏ, long nhãn,nho khô, ngụý sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn,sau đó bọn họ cởi quần áo…
Trong phòng Đoàn Trạch đặt một dục dũng,phủđầy cánh hoa,hắn cho hạ nhân lui,ngâm mình trong nước ấm,bảy năm chờđợi bỗng chốc hóa thành hư vô,nước mắt thay nhau chảy xuống,một quyền nện vào thành bồn,trống rỗng lên tới tột đỉnh,nghĩđến bộ dáng của vị tân lang quan kia…Có lẽđã cởi hồng y,người kia cấm dục như vậy,nhất cử nhất động đều hợp với hình tượng thi nhân cũng cần có chỗ phát tiết,không chừng giờ này đang cùng nàng ta điên loan đảo phượng,hai cánh hoa trên vai như trăng non,gắn bó keo sơn…
Càng tỉnh táo, lại càng phóng đãng,ở thời đại mà ngay cả *** đều phải uyển chuyển hàm xúc, người kia đang dùng lực đỉnh nhập u huyệt,thái dương đầy mồ hôi,trừu động, giữ lấy,xong việc thì hôn lên trán nàng,ngày hôm sau sẽ nhìn thấy một cô vợ bé nhỏ ngượng ngùng,theo thứ tự mà dâng trà cho gia trưởng…
Một bức đông cung đồ hiện lên trong đầu,hoạt sắc sinh hương,đâm rễ trong lòng Đoàn Trạch.
Bỗng dưng, hắn luồng tay mình vào trong dục dũng,theo dòng nước mà bắt đầu luật động,cúi đầu khẽ hô“Tiêu Lang, Tiêu Lang, ngươi cùng ta đi,như thế nào ta cũng chịu,ngươi thích chậm một chút vẫn là nhanh một chút,chúng ta có thể làm trong thư phòng…Tiêu Lang…"
Cả người giận đến run rẩy,hận không thể tránh thoát khỏi tình gia dục khóa,dục niệm đốt người, lại càng hãm sâu,chìm trong khoái khoạt khuynh đồi càng thêm tịch mịch,trong sương mù tuyệt vọng gọi tên người kia,hắn u u chuyển tỉnh,một thân mồ hôi nóng, nhưng chỉ có bản thân mình.
Đêm nay quá dài,cả viện đều là ***g đèn đỏ,lập lòe trong đêm,Đoàn Trạch sức cùng lực kiệt,phủ lớp áo mỏng ra ngoài tản bộ,toàn thân còn chưa tỉnh hẳn,ai ngờ còn chưa đi được vài bước,liền đụng phải vị tân lang tiền đồ sáng lạn kia.
Tiêu Úc say rối tung rối mù,lắc lắc đỡ hành lang màđi,gặp Đoàn Trạch đi về phía mình,một câu cũng không nói nên lời, chỉ thở hổn hển như cá mắc cạn.
Đoàn Trạch biến sắc,mím môi muốn nói tân lang quan đi lầm đường sao, nhưng cũng không thể mở miệng,Tiêu Úc hung hăng ôm hắn vào lòng,không ngừng siết chặt,dồn dập hôn lên hai má,cổ, ngực,xiêm y giải khai, lộ ra ***g ngực sáng bóng,trời còn chưa sáng,hai người đứng trong sân quấn quýt ôm nhau,dùng lực vuốt ve nơi đáng xấu hổ kia.
_"Trạch Nhi, huynh muốn đệ, huynh muốn đệ, không cho phép đệ là của người khác,đệ là của huynh,chỉ một mình huynh, là của Tiêu Úc này…" Hắn thì thào, Đoàn Trạch dùng sức ôm lấy cổ hắn,yếu ớt nói, đều cho huynh,muốn mấy lần cũng được,đệđều nguyện ý,nhưng Tiêu Úc đột nhiên bật người đẩy Đoàn Trạch ra,một tay che trán, dùng ánh mắt giãy dụa nhìn Đoàn Trạch,sau một lúc lâu mới kéo áo lại, xoay người rời đi.
Đoàn Trạch xông lên ôm hắn,Tiêu Úc ngửa đầu,che lấy mặt, nhẹ giọng nói “Tiêu Úc không yêu nàng,là phụ bạc nàng,không thể cho đệ một tương lai lại đi trêu chọc đệ là huynh sai,hôm nay thất lễ, Trạch Nhi thứ lỗi."
Hắn bi thương hồi lâu mới quay đầu nhìn Đoàn Trạch “Đệ trưởng thành, cũng đã hai mươi,tự Dật Hàm, huynh cũng nên gọi đệ là Dật Hàm."
Đoàn Trạch sững sờđứng tại chỗ,nhìn theo bóng dáng Tiêu Úc hô to “Tiêu Lang quả nhiên diện lãnh tâm lãnh,hảo, nếu kiếp này vô duyên,ta nguyền rủa ngươi kiếp sau gặp phải một người,mãi mãi không cóđược, không chạm vào được,cũng không thể rời đi được,dành hết cả trái tim cho hắn nhưng lại bị hắn hung hăng dẫm nát dưới chân,bảy năm, bảy mươi năm,bảy trăm năm, bảy ngàn năm,ta thật hận không thể chôn sống ngươi dưới ngọn núi kia,vĩnh viễn không thể siêu sinh,để ngươi cũng nếm thử tư vị lột da xé thịt này!!!"
Tiêu Úc dừng bước, Đoàn Trạch bỗng dưng hối hận,cúi đầu lẩm bẩm nói “Nếu ta chờ ngươi thì sao ? Nếu như có một ngày,ngươi chán ghét nàng,hoặc là nàng già, nàng chết,tiếp qua mấy chục năm nữa,đến khi ngươi chỉ còn lại một mình,ngươi sẽ tiếp nhận ta sao ?"
Tiêu Úc khẽ gật đầu, rất nhẹ,nhưng, Đoàn Trạch thấy được.
END 68
Tác giả :
Quân Tử Tại Dã