Đào Mộ Đào Ra Quỷ
Chương 65
Động đá vôi thiên nhiên luôn tồn tại những khe hở,thông gió khá tốt, A Nhan thắp một bó nến đỏ,rất nhanh cả gian phòng đều tràn ngập ánh sáng lung linh của ngọn nến, nếu không phải chính giữa còn đặt chiếc quan tài cùng bài vịâm u,thì mọi người đều cảm thấy ởđây đang có hỉ sự,thổi tắt đèn mỏ,trong mộ chỉ còn ánh nến, mờảo mà tĩnh lặng,ngay cả trong không khí cũng thoang thoảng mùi chết chóc .
Một đôi long phượng hoa chúc được gắn lên đếđèn,lấy bàn làm hương án, chính giữa làđĩa trái cây cùng lư hương,một bên là bài vị, trên đất lót một tấm bồđoàn (Bồđoàn nguyên nghĩa là cái nệm tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để lót ngồi hay quỳ lạy. Cỏ bồ có lẽ giống như cỏ năn cỏ lát của nước mình, một thứ vật liệu đơn giản dễ sử dụng. Bước vào văn học, nó mang tính cách cao nhã hơn thân phận cây cỏ tầm thường), không có song thân,không có bà mối,sính lễ chỉ là giấy tiền vàng bạc,hàng mã hương xe,tân nương là người chết, lại còn là một nam nhân,ngay cả tiểu đạo sĩ cũng không biết nên chuẩn bị như thế nào,đành phải ấn theo phong tục,mua vòng tay hoa tai và nhẫn,Lâm Ngôn ra tiền,mỗi thứđều là loại tốt nhất.
Dưới đất đặt một chậu than,không ngừng cắn nuốt tiền giấy, tách tách bắn lên những tia lửa.
Hai người đứng trước bàn, ai cũng không hề liếc mắt nhìn nhau.
_Cố nhân đã qua đời,ngay cả hồn phách cũng đầu thai thành một người khác,tuy rằng ta không biết tại sao hắn chưa từng đến thăm ngươi, nhưng ta tin tưởng hắn nhất định có chỗ bất đắc dĩ,Tiêu công tửđừng thương nhớ,cũng đừng chấp niệm,an tâm màđầu thai đi thôi.
Tiêu Úc nhìn về phía trước,khớp xương ngón tay trắng bệch,cười khổ một tiếng “Ngươi cũng chưa từng chấp niệm sao ?."
_"Trước phần mộ của cố nhân đừng nói những chuyện này,sẽ làm hắn tổn thương." Lâm Ngôn thản nhiên nói.
A Nhan rút hai tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻđưa Lâm Ngôn,Lâm Ngôn lại chuyền cho Tiêu Úc,sau đó lấy ra một chiếc bút lông từ trong túi quần, lúc mua nó Tiêu Úc còn chưa nói được,không giống như bây giờ,thanh âm của con quỷôn nhu dễ nghe, nhưng lại làm cho người ta thương tâm.
_Ngươi viết đi,chữ của ngươi đẹp hơn nhiều.
Tiêu Úc nhìn hắn,sau một lúc lâu liền thả bút xuống.
_"Không viết." Tiêu Úc thản nhiên nói “Cứđể vậy đi."
A Triệt chưa từng gặp qua loại nghi thức như thế này, hiếu kìđánh giá mấy tờ giấy xanh xanh đỏđỏ cùng tơ lụa vải vóc,tạm thời quên đi mối thù với Doãn Chu,khều khều tay hắn “Qủy nhát gan, bọn họđang làm gì vậy ?"
_"Đừng nhìn, là thảm kịch nhân gian." Doãn Chu thở dài “Hai người này đang giận dỗi nhau,nhưng ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết."
A Nhan lấy một cuốn sổ nhỏ ra xem,tính toán thời gian, bắt đầu bố trí“Dựa theo lý thuyết,lấy ngày tháng cùng phương vị làm nền tảng thì hai canh giờ sau chính là lúc hưu môn mở ra,thích hợp nhất để cưới hỏi,mọi người chắc cũng mệt cả rồi,nghỉ ngơi một lát để còn chuẩn bị hôn lễ."
_"Đợi, đợi lát nữa, chúng ta xem như là khách mời của Tiêu gia nên đứng bên trái,Lâm Ngôn đại diện cho Đoàn gia, đứng bên phải.
Lâm Ngôn liếc mắt nhìn Tiêu Úc, lạnh lùng nói “Ta một đường bôn ba dẫn hắn đến đây,không được tính là khách của Tiêu gia sao ? Ta đứng cùng các ngươi,bên phải đặt bài vị là đủ rồi."
A Nhan khó xử“…Nhà gái không thể không có người."
Lâm Ngôn quay đầu nói “Có quan tài làđược."
_"Nhưng mà…" A Nhan còn muốn nói đã bị Doãn Chu kéo lại “Nhưng cái rắm,hai người đó thích làm thế nào thì mặc kệ bọn họ, liên quan gìđến chúng ta,chuyện ai nấy lo,ôm balô theo, chúng ta ra ngoài ăn cơm,Lâm Ngôn không đói,nên không cần để dành cho hắn."
Nói xong liền bồi thêm một câu “Hắn cũng không khát, đừng chừa gì hết."
Vừa nói xong, A Nhan cùng A Triệt đều bị Doãn Chu lôi ra ngoài,trong thư phòng chỉ còn lại Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc,cả gian phòng vắng vẻ, ánh nến tầng tầng,phả vào mặt hai người,ai cũng không biết nên nói gì,đành phải cố gắng lảng tránh đối phương.
Lâm Ngôn xấu hổ cầm quả táo lên “Đây làđồ dùng để cúng, ngươi có thểăn sao ?"
Tiêu Úc xì cười một tiếng “Lúc này ngươi còn bảo ta ăn táo sao ?"
Lâm Ngôn nhìn ra cửa,hoàn toàn không thấy bóng dáng của đám Doãn Chu, do dự nửa ngày mới nhẹ giọng nói “Ngươi sắp đi."
_"Nghe nói trong điện Diêm La có rất nhiều quỷ,chen chúc lẫn nhau,không biết sẽđầu thai vào nhà nào,có lẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi." Ngón tay thon dài bất giác vuốt ve ngọn nến, trong mắt Tiêu Úc chợt lóe lên bi thương “Lâm Ngôn, chuyện đến nước này, ta chỉ muốn nghe lời thật lòng của ngươi."
_Nếu lúc trước ta không phải là lệ quỷ bám theo ngươi,mà chỉ là một người bình thường, lúc đi còn giữ lại ba phần lưu luyến,ngươi có từng nghĩđến việc sống bên cạnh Tiêu Úc đến hết quãng đời còn lại không ?
_Sẽ không.
Tiêu Úc kinh ngạc nhìn hắn,sau một lúc lâu mới nở nụ cười khổ.
Lâm Ngôn cắn răng “Nếu ta không hề có bất cứ quan hệ nào với Đoàn Trạch,ngươi sẽ coi trọng ta sao ?"
_"Sẽ." Tiêu Úc đặt tay lên ngực Lâm Ngôn “Tam sinh tam thế, thứ Tiêu Úc cần chỉ làm một trái tim,giống như ngươi vậy. Đoàn Trạch cũng tốt,Lâm Ngôn cũng tốt,sau này nếu hai chúng ta đều đi đầu thai,ngươi thành Trương Tam Lý Tứ,chúng ta không thể nhớđược nhau,chỉ tình cờ gặp nhau trong biển người mênh mông,nói không chừng sẽ cùng nhau bắt đầu lại từđầu."
_"Cho nên Tiêu Úc không muốn gặp lại ngươi." Hắn hạ mắt,cam chịu mà bi thương “Qúa mệt mỏi."
Rõ ràng là trong mộ rất lạnh, nhưng không hiểu tại sao lại đổ mồ hôi nóng,Lâm Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh,sau một lúc lâu mới hung hăng dậm chân “Cóích lợi gì ? Đã thành như vậy…không còn kịp nữa rồi."
Ở trong góc hẻo lắng, ngọn nến bỗng tách một tiếng.
_"Sẽ nhớ ta sao ?"“Ta giúp ngươi thay quần áo nhé ?" Hai người đồng thời mở miệng,Tiêu Úc nhìn Lâm Ngôn, gật đầu.
Được đặt may dựa theo liễm phục của Tiêu Úc,một thân hồng y giống nhau nhưđúc,tơ lụa mềm rũ,ôm trong tay rất có cảm giác,bề mặt được thêu những chữ hỷ màđỏ khá lớn,dây tơ thúc eo,liễm phục lạnh lẽo đỏ tươi càng làm nổi bật làn da xanh trắng của Tiêu Úc,một đầu tóc dài đen óng xõa tung sau lưng, uốn lượn quanh eo,người chết ăn mặc nghiêm chỉnh, xinh đẹp đến thần kì,có một loại thê diễm mà yêu mị.
Lâm Ngôn cầm lược gỗđứng sau lưng Tiêu Úc,một tay nắm lấy tóc hắn,tay kia nhẹ nhàng dùng lược chải lên,sợi tóc mỏng manh như tơ lạnh lẽo bóng loáng,không hề mang theo dấu ngấn của dây buộc,tựa như mỗi sáng sớm khi hai người còn ở nhà,con quỷ mím môi, hai mắt nhắm hờ,đột nhiên bắt lấy Lâm Ngôn từ sau vai,nắm một hồi,rồi lại thả ra.
Dùng một cây trâm bạch ngọc định vị búi tóc,khi đóđi khắp Thẩm Gia Viên,thiên chọn vạn tuyển mới nhìn trúng cây trâm này,rất quý giá,nhưng lúc trả tiền cũng chưa từng chớp mắt,một lòng chỉ muốn làm cho hắn cười,cái gì cũng nguyện ý.
_"Quay qua đây cho ta xem xem." Lâm Ngôn vỗ vỗ bả vai Tiêu Úc,diện mạo Tiêu Úc xinh đẹp như một bức họa,Lâm Ngôn cười cười “Cưới vợ, làm tân lang, vui vẻ sao ?"
_Nói thật ?
_"Đừng nói, không muốn nghe." Lâm Ngôn quay đi “Để cho ta giữ lại kỷ niệm."
_"Còn một bộở trong túi, bị A Chu mang ra ngoài rồi ,ngươi đợi một lát, để ta tìm rồi trả lại cho ngươi." Lâm Ngôn đè vai Tiêu Úc lại,lắc mình đi ra.
Ba người Doãn Chu vốn đang thổi lửa nấu cơm bên ngoài, cắt thịt thành từng miếng ném vào trong nồi,bỏ thêm chút thịt xông khói,nấu một thau lớn,vừa nấu vừa ăn, phá lệ thích ý.
Thấy Lâm Ngôn đi ra,Doãn Chu nhanh tay lấy nắp đậy nồi lại,"Ngươi đi ra làm gì,chưa suy nghĩ cẩn thận thì không cho ăn cơm,chúng ta không ăn cơm chung với kẻ ngốc,sẽ làm giảm chỉ số thông minh."
_"Tới lấy hôn phục,lão tử không ăn cơm, không có khẩu vị." Mặt Lâm Ngôn không chút thay đổi nói “Đưa gói thuốc đây,nhịn hai ngày nay sắp nghẹn chết rồi."
Vẫn luôn tưởng rằng mình có thể làm tốt,đứng ở vị trí của kẻ thắng,không có tình yêu thìít nhất còn có tôn nghiêm,từđầu đến cuối vẫn chưa từng thỏa hiệp,con đường lui còn dài hơn cả hướng đi trước mắt. Hắn yêu,chính mình liền sinh tử tướng tùy,hắn không yêu,thì chính mình sẽ dứt khoát từ bỏ,nói ta nhất định sẽ sống tốt. Nhưng khi phải tự tay ôm bộ quần áo này, trái tim lại đột nhiên quặn đau,nhói lên từng hồi một,toàn bộ ***g ngực phảng phất như bịđổđầy thứ chất lỏng chua xót,đứng trước mặt Tiêu Úc đấu tranh thật lâu,nói câu xin lỗi,sau đó lại ôm quần áo chạy vọt vào căn phòng đá phía sau giá sách,nhìn đến chiếc quan tài trống rỗng,hai vai hắn khẽ run rẩy,yếu hầu nghẹn ngào không nói nên lời.
Sau một lúc lâu mới tựa vào tường ngồi bệch xuống đất,châm điếu thuốc, hung hăng rút một hơi.
Tiêu Úc một mình ngồi bên trong quan thất,nhìn theo bóng dáng Lâm Ngôn,dùng sức siết chặt nắm tay,sau khi suy nghĩ thật lâu , mới nhẹ nhàng đi ra cửa.
Bên ngoài mọi người đang ăn mì hăng say,tiểu hồ ly đã vét sạch thịt trong bát của mình,đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào bát của Doãn Chu,gặp Tiêu Úc đi ra, Doãn Chu lập tức ngẩng đầu,trong lúc thất thủđã bị A Triệt trộm mất miếng thịt bò to nhất trong bát.
_"U, sao công tử lại đi ra ? Tức phụđâu rồi ?" Doãn Chu dùng sức nuốt đũa mì.
Tiêu Úc do dự thật lâu,mở miệng nói “Ta biết ngươi hiểu, giúp ta với."
Doãn Chu liên tục lắc đầu “Không hiểu không hiểu,hai mắt công tử mọc trên đỉnh đầu,chưa từng để chúng ta vào mắt,tự ngươi dỗ dành người yêu bé bỏng của ngươi đi,ta không biết cũng không quan tâm."
_"Ngươi ăn mì không ?" Doãn Chu giơ bát lên.
Tiêu Úc lắc đầu, xoay người muốn đi,nhưng vừa đi được vài bước đã rụt trở về,giống nhưđang đưa ra một quyết định cực kì khó khăn,ngay lúc Doãn Chu nhìn không được định kêu hắn có chuyện cứ nói thẳng thì vị công tử lưng eo thẳng tắp kia gian nan mím môi,quỳ xuống trước mặt Doãn Chu,đoan đoan chính chính mà khom lưng khấu đầu hành lễ, cái trán chấm đất,xong xuôi mới nhẹ nhàng đứng dậy,thành tâm nói một câu “Là ta hồđồ."
Doãn Chu phun một ngụm canh,sợ tới mức vội vàng đi qua phù hắn đứng lên “Đừng đừng, ta không dám nhận đâu,không phải các ngươi thường nói, nam nhân dưới trướng có hoàng kim sao !"
Tiêu Úc nở nụ cười “Đó là lúc không có việc cầu người."
Doãn Chu nghĩ nghĩ “Nếu thành công thì ngươi tính sao đây ? Hai người các ngươi một người một quỷ."
_"Không biết." Tiêu Úc nói “Tùy vào hắn, ta nghe hắn."
_"Thế này mới giống hảo hán chứ!" Doãn Chu vui vẻ,trầm ngâm một hồi nói “Được rồi, biết da mặt công tử ngươi đây rất mỏng,ngươi chờ,trong vòng một tiếng đồng hồ nếu không thể làm cho Lâm Tử hồi tâm chuyển ý thì ta đây đi đầu xuống đất!"
_Về sau cũng đừng nói cho Lâm Tử biết là hai chúng ta thông đồng với nhau,người như hắn rất sợ mất mặt,đến lúc đó nhất định sẽ làm thịt ta.
A Nhan ngồi bên kia,nghe thấy hai người nói chuyện,liền bỏ bát xuống đất,trong mắt tràn đầy đau khổ,A Triệt lay lay tay hắn hỏi làm sao vậy,A Nhan lắc đầu “Qủy phu thê có cái gì tốt,con người một khi đã muốn chết thì ngay cả Diêm Vương cũng không thể ngăn cản."
Thời điểm Doãn Chu bước vào,Lâm Ngôn đã hút hết điếu thuốc cuối cùng,đang dụi mẩu thuốc lá xuống đất,nghe thấy tiếng mở cửa,liền ngẩng đầu liếc mắt một cái sau đó quay mặt đi.
Doãn Chu ngồi xuống bên cạnh hắn,duỗi hai cái chân dài,châm điếu thuốc nhìn Lâm Ngôn cười “Ta là cốýđến đây cười trên nỗi đau khổ của người khác,ngươi cứ cắn răng mà chịu đựng,ta xem ngươi có thể chống đỡđược bao lâu."
_"Nhìn xem vẻ mặt của ngươi bây giờ,hốc mắt ửng đỏ,nhìn nơi này, nơi này." Doãn Chu chỉ chỉ hai má Lâm Ngôn “Nước mắt còn chưa kịp lau khô,gạt ta còn được,vừa gặp con quỷ ngoài kia đã lòi,không sợ dọa người sao ?"
_"Đi ra ngoài." Vừa mở miệng mới phát hiện yết hầu nghẹn ngào,không nói nên lời,Lâm Ngôn ho khan vài tiếng, kiệt lực tỏ ra bình tĩnh.
_"Ta là tới lấy quần áo,bên ngoài đều đã chuẩn bị xong,đầy đủ hết rồi, chỉ còn thiếu cái này." Doãn Chu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lâm Ngôn “Đưa đây."
Lâm Ngôn nghẹn lời,suy sụp ngồi trên mặt đất,ngẩng đầu nhìn Doãn Chu, mười ngón tay gắt gao bấu chặt liễm phục.
_Nhanh lên, đàn ông con trai mà lề mề cái gì.
Lâm Ngôn cắn môi,khom người ôm chặt bộ quần áo vào trong ngực,khàn khàn nói “Của ta."
_"Chó má của ngươi,chính chủ còn đang nằm trong quan tài kìa." Doãn Chu nói xong liền không chút lưu tình giật lấy bộ quần áo,Lâm Ngôn bật người lui về sau,hai mắt đỏ hồng trừng hắn.
_"Dựa vào cái gì dám cướp đồ của ta,dựa vào cái gì mà một kẻđã chết mấy trăm năm cũng chạy đến đây cướp đồ của ta,rõ ràng là của ta, của ta!" Cảm xúc bịđè nén hồi lâu đột nhiên như nước vỡ bờ,cả người mềm nhũn ngã xuống,vỡ nát một mảnh.
_A Chu, người như ta chưa từng cưỡng cầu thứ gì,chưa từng tranh đoạt của ai,lớn như vậy cũng là lần đầu tiên không muốn nhường cho kẻ khác cái gìđó,là bưu kiện gửi nhầm địa chỉ cũng tốt,thư viết sai tên người nhận cũng tốt,ta không muốn trả,không muốn…
Sắc mặt Lâm Ngôn tái nhợt,hai tay ôm đầu dựa vào tường,toàn thân phát run “Mỗi người đều có tư cách nói thiên trường đại cửu,vĩnh viễn sánh cùng thiên địa,ta không cầu nhiều,chỉ cần một con quỷ,một con quỷ ngay cả thân thể cũng không có,chỉ cần có nó là ta đã mãn nguyện rồi,nhưng tại sao ngay cảđiều nhỏ nhoi đó cũng không thể cho ta…"
Doãn Chu dùng chân đá đá Lâm Ngôn, “Nhìn ngươi kìa,đi a, không phải cần hắn sao,vậy thì dứt khoát đi ra ngoài nói với hắn,thoải mái cạnh tranh một lần!"
Lâm Ngôn lau mặt, hung hăng nói “Trong lòng hắn sớm đã có người khác,ai thèm hắn nữa!"
Doãn Chu khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Ngôn “Thôi đi,không phải ngươi muốn hắn quên kẻđang nằm trong quan tài sao,suốt đường đi mọi người đều thấy, một đám người sống nhưbọn ta hắn cũng không thèm để vào mắt,chỉ liều mạng che chở ngươi,ngươi ăn cái gì ngươi mặc cái gì hắn còn cẩn thận hơn ngươi,trong lòng hắn không có ngươi ? Có quỷ cũng không tin."
_"Mẹ nó, là do ngươi quáích kỷ mà thôi,có thứ tình cảm nào là thập toàn thập mỹ,trước khi hắn gặp ngươi đã yêu người khác,bám theo ngươi cũng là do kẻ khác an bài,nhưng hắn cũng đâu muốn làm như vậy." Doãn Chu hừ hừ hai tiếng “Đồng chí quỷ này cũng thật xui xẻo,vợ chết ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không thể,thật vất vảđợi được đến lúc đầu thai,thì lại bị ngươi coi nhưôn thần, tìm đủ mọi cách trốn hắn, giết hắn,không vui liền bảo hắn cút đi,sau khi nhớ lại khiếp trước thì hằng ngày bị ngươi nói xỏ nói xiêng,mỗi lần đều là ngươi dùng lòng tự trọng của mình để hét to ngươi kiên cường ngươi dũng cảm,ngươi khinh thường,ngươi vĩnh viễn không cần hắn…Lâm Ngôn, tính tình ngươi nhưđàn bà vậy,cho dù ta có tôn kính thưởng thức,ngưỡng mộ ,sùng bái ngươi, nhưng đổi lại là ta, ta cũng không thèm."
Lâm Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Doãn Chu,hai mắt ửng đỏ nghẹn ra một câu ngươi thì biết cái gì,Doãn Chu cười lạnh nói nếu cô gái anh thích bịđá,anh đây nhất định sẽ bỏ hết tất mà theo em ấy giải sầu,cái này gọi làđau lòng a. Còn ngươi thì sao,người Tiêu Úc chờđã cưới vợ sinh con,sống tới tám mươi tuổi cũng chưa từng một lần quay đầu lại đốt cho hắn ít tiền giấy,ngươi thì tốt rồi,cuối cùng đợi được cơ hội trả thù liền đâm người ta một nhát sau đó nói không cần người ta,ngươi giống hệt Đoàn Trạch,lúc sống không biết quý trọng, chờ người ta chết mới cảm thấy hối hận,ngay cả quỷ cũng không thèm đồng tình với ngươi!
Lâm Ngôn há hốc mồm,muốn phản bác lại phát hiện bản thân đuối lý,từ nhỏđến lớn hắn chưa từng cãi thua Doãn Chu,sửng sốt nửa ngày,mới xì một tiếng nở nụ cười “Không ngờ ngươi có tài ăn nói như vậy a…"
Doãn Chu cắt ngang lời hắn “Đừng đánh trống lảng,ta đang hết sức nghiêm túc làm công tác tư tưởng với ngươi,tổ chức chỉnh đốn tác phong hoạt động,loại bỏ cặn bã phong kiến,ngươi xem,đã có“người" chấp nhận chờ ngươi, ở bên cạnh ngươi vôđiều kiện,hắn gọi Trương Úc hay Vương Úc thì có gì khác nhau,chuyện đáng xấu hổ quả thật làm cho người ta giận sôi! Nếu ngươi thật sự thích hắn thì hãy lắng nghe quá khứ của hắn,đừng ép buộc hắn trở thành mẫu người lý tưởng của ngươi, mà xem hắn như Tiêu Úc, một Tiêu Úc chân chính, ngươi tự hỏi lại mình, đã bao giờ ngươi tỏ ra tôn trọng hắn chưa ?"
_"Ngươi thích điểm nào ở hắn ?" Doãn Chu ngồi xổm xuống đất,học ếch mà nhảy nhót hai cái,đổi góc độ.
_"…Hắn vốn rất tốt với ta." Lâm Ngôn nhất thời bị giáo huấn vẫn kịp lấy lại tinh thần, ngây ngô trả lời.
_"Phi!" Doãn Chu tán đầu Lâm Ngôn một cái “Gỗ mục không thểđiêu,tự ngươi suy nghĩđi."
Mãi cho tới nhiều năm về sau, Lâm Ngôn cũng không hề biết Doãn Chu cùng Tiêu Úc đã thông đồng lừa hắn,nhưng lúc này Lâm Ngôn thật sự cảm thấy những lời thao thao bất tuyệt, nước miếng bay tứ tung của Doãn Chu có thể ghi vào sử sách,cân nhắc cẩn thận mới thấy ,nếu con quỷ thật sự không cần mình thìđã có thể phủi mông bỏđi lúc còn ở trấn Liễu Mộc,nhưng con quỷđã không làm vậy,đắm chìm trong kíức của kiếp trước cùng kiếp này màđi lang thang,một bên là người yêu đã chết đi, một bên là kiếp sau của người nọ…Bọn họ vốn là cùng một người,Lâm Ngôn lăng lăng nghĩ,một kẻ si tình đến tận xương tủy thì có gì sai,mà chính mình nhất định phải đẩy hắn xuống Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh ?
Cái gọi là bất ly bất khí,thực ra vẫn phải dựa vào người khác,một chút hiềm khích, Tiêu Úc còn chưa kịp rời đi,thì bản thân mình đã lãng quên,nhân phẩm của con người lắm lúc còn không bằng một con quỷ,con người luôn cần trăm chuyển thiên hồi mới hiểu được thế nào là yêu ,nhưng quỷ chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, không buông tay nhau, đã yêu một người,liền không cần tôn nghiêm,không ai nợ ai.
Thế giới quan của quỷđơn giản hơn con người rất nhiều,so với con người, quỷ còn biết cách yêu hơn.
Gặp Doãn Chu muốn đi, Lâm Ngôn lập tức kéo hắn lại “Ngươi nói,bây giờ….bây giờ còn kịp sao ?"
Doãn Chu vẫn mang vẻ mặt mờ mịt như trước,nhưng trong mắt lại lộ ra một tia giảo hoạt “Không phải còn chưa bái đường sao?"
Trong quan thất cực kì hỗn loạn,nến đỏ nhỏ giọt xuống sàn,lộ ra đôi mắt u oán,Tiêu Úc mặc một thân hỉ phục đỏ tươi,ngồi trên bàn đùa nghịch cây bút lông Hồ Châu. Lâm Ngôn tiến đến,nhìn nhìn Tiêu Úc, khi bắt gặp đôi mắt thanh minh kia hắn lại không biết nên nói gì,há to miệng,nửa ngày mới nghẹn ra một câu “….Ngươi không thể cưới hắn!"
Tiêu Úc không hề nghĩ tới Lâm Ngôn sẽ nói như vậy,rõ ràng cảm thấy sửng sốt “Sao vậy ?"
Lâm Ngôn cảm thấy bản thân hệt như một con ếch,***g ngực không ngừng phập phồng,há miệng trông cực kì buồn cười,nhưng Tiêu Úc vẫn đang nghiêm túc nhìn hắn,Lâm Ngôn muốn rút lại câu nói vừa rồi cũng không được,hai má không khỏi ửng đỏ,cảm giác ảo não cùng ủy khuất bịđè nén mấy ngày nay lập tức tràn tới,thẹn quá hóa giận mà hung hăng quát Tiêu Úc “Lão tửđây chính là coi trọng ngươi,mặc kệ ngươi là người hay quỷ, lão tửđều muốn,đều chờ ngươi,một năm không được thì lại một năm,mười năm không được thì thêm mười năm nữa,chờ cả một đời,chờđến khi ta chết già , bị con mèo ở nhàăn sạch,ngươi muốn cưới hắn, thì phải bước qua xác ta trước!!!"
Hắn những tưởng Tiêu Úc sẽ khinh thường,miệt thị,trách cứ hắn lật lọng,nhưng con quỷ lại tỏ ra trấn định một cách thần kì,lẳng lặng thả cây bút lông xuống,hỏi ngược lại “Ngươi không cần ta đầu thai nữa sao ?"
Lâm Ngôn tiến lên nắm lấy vạt áo Tiêu Úc “Trên đời này có rất nhiều ngọn núi,rất nhiều chùa chiền, hòa thượng cùng đạo sĩ,ta không tin không có biện pháp,nhưng nhất quyết không thểép ta chắp tay dâng tặng người đàn ông của mình cho kẻ khác,cho dù thật sự không có cách nào,ta tình nguyện ngươi làm quỷ cũng không thểđể ngươi ra ngoài cùng kẻ khác tiêu dao khoái hoạt,chờ ta già bị bệnh sắp chết,ta cũng không cho phép một mình ngươi tồn tại trên cõi đời này,ta sẽ tìm hòa thượng làm cho hai người chúng ta cùng nhau hồn phi phách tán!"
Tiêu Úc cười cười, nói câu tốt.
Lúc này đến phiên Lâm Ngôn ngây người “Tốt ? Không lời nào khác sao ?"
_"Hết rồi, ta cảm thấy rất tốt." Tiêu Úc nói “Chúng ta đi, Dật Hàm đang ngủ, không cần quấy rầy hắn,còn có bọn họ, chắc cũng đã chờ khá lâu rồi."
Tiêu Úc cởi hỉ phục ra, xếp lại gọn gàng,bỏ vào trong quan tài của Đoàn Trạch,Lâm Ngôn vẫn còn chưa kịp tiêu hóa lời của hắn,nhìn nhìn xung quanh, đôi nến long phượng còn chưa được thắp,sao mất tích rồi,còn có trái cây cùng chậu than đâu ? Vừa quay đầu lại,chỉ thấy Doãn Chu đã sớm thu thập xong, đang chờ bọn họ xuất phát,gặp Lâm Ngôn nhìn mình,Doãn Chu mới nhếch miệng cười,hướng hắn giơ ngón tay giữa.
_"Ta vẫn luôn cảm thấy Dật Hàm muốn nói cho ta biết điều gìđó…" Tiêu Úc kéo Lâm Ngôn ra ngoài,quay đầu nhìn thoáng qua gian quan thất cổ quái,căn phòng đá bí mật đã bịđóng kín,thư phòng bên ngoài vĩnh viễn phủđầy tro bụi,Tiêu Úc mím môi,lắc lắc đầu “Thôi, tìm đường ra ngoài trước,nơi này không an toàn."
Cửa thư phòng sau lưng bỗng chi nha một tiếng đóng lại,đoàn người đứng giữa dũng đạo,hương vị của mì sợ vẫn còn chưa kịp tan đi,Lâm Ngôn nuốt nước miếng,nhớ tới chiến thuật đói khát vừa rồi của Doãn Chu không khỏi cảm thấy phẫn hận,rút cây xúc xích từ trong túi,hung hăng cắn một cái.
Dũng đạo vẫn tối đen, hẹp dài như cũ,bởi vìđãđi qua một lần,nên trong lòng mọi người đều đã có chuẩn bị,cho dù một khắc cũng không muốn trì hoãn,bật sáng tất cảđèn pin trong tay nhanh chóng hành quân,đây là lần đầu tiên bọn họ quay về kể từ khi dấn thân vào cuộc hành trình đầy nguy hiểm này,trong lòng mỗi người không khỏi cảm thấy vắng vẻ,Tiêu Úc tìm được tâm nguyện nhưng đến phút cuối lại quyết định từ bỏ,hai người bọn họ vẫn là một người một quỷ như trước, tiền đồ xa vời.
Chỉ hy vọng tương lai sớm chiều ở chung,Tiêu Úc sẽ không nhắc lại quãng thời gian mấy trăm năm sống côđộc cùng bóng tối,Lâm Ngôn nắm tay Tiêu Úc,nghĩđến gian quan thất chứa đựng vô số hồi ức kia, bất giác có chút chột dạ.
Giống như bản thân đang đánh cắp tình yêu của kẻ khác,vạch trần tất cả những kỉ niệm tốt đẹp trước mộ người đó, mang đi người mà hắn đã từng tưởng niệm cảđời,nếu Đoàn Trạch có cùng tâm trạng với mình hiện giờ,chỉ sợ nhất định sẽ phẫn cắn chặt hàm răng, cắn đến chảy máu.
_"Cuối cùng cũng kết thúc rồi." Doãn Chu lười biếng duỗi eo “Đi hết nửa tháng,lưng cùng thắt lưng đều đang kêu gào,thật muốn về nhà hảo hảo tắm rửa một cái,sau đóđi ra ngoài ăn thịt nướng,mùa này màđược uống bia thì sướng biết mấy!"
A Nhan khẽ nhếch miệng cười,hai mắt nhìn chằm chằm đằng xa,Doãn Chu vui vẻ“Đạo sĩ uống rượu không, về nhà chúng ta nhất định ăn mừng,ăn mừng sống sót sau hoạn nạn!"
A Triệt nhảy nhót, liên tục la hét muốn ăn thịt dê,thịt heo, thịt bò, thịt gà, đủ thứ loại thịt, mọi người nói nói cười cười với nhau,trong lúc nhất thời bầu không khí tràn ngập vui sướng,nhưng sau khi đi được hai mươi phút,Lâm Ngôn mới từ trong tiếng cười hồi phục tinh thần,đột nhiên cảm thấy cóđiều gìđó không được bình thường,lập tức dừng lại,nghiêm túc đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
_"Sao không đi nữa ?" Doãn Chu nhạc nhiên hỏi.
Lâm Ngôn giơđèn mỏ lên soi phía sau,lại nhìn ra trước, do dự nói “Thời điểm chúng ta vào,đoạn dũng đạo này đã dài như vậy sao ?"
Nghe vậy A Nhan mới dừng bước, suy ngẫm một hồi, mới lắc đầu “Qủa, quả thật nãy giờ có chút lâu…Ta nhớ rõ chúng ta đi từ trận đầu người đến quan thất tổng cộng chưa tới mười phút,lúc ấy chúng ta còn, còn đặc biệt dừng lại nghỉ ngơi…"
Sắc mặt Doãn Chu lập tức trở nên khó coi,chột dạ nói “Có nhớ lầm hay không ?"
Nhất thời không người trả lời,đồng loạt nắm chặt đèn pin trong tay nhanh chóng bước đi,nhưng chuyện quỷ dị nhất rốt cuộc cũng đã xuất hiện sau khi bọn họ quyết định tiếp tục hành tẩu,cuối dũng đạo,không hề có trận đầu người,cũng không có cửa ra,mà trước mắt chính là một cánh cửa gỗđơn sơđang khép hờ, do những tấm ván gỗ hợp thành,mục nát nặng nề kẽo kẹt lắc qua lắc lại,sau cánh cửa là hắc ám khôn cùng vĩnh viễn không có chừng mực.
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo,giọng Lâm Ngôn hơi hơi phát run, hoảng sợ vươn tay chỉ vào cánh cửa “Này…này không phải là quan thất…của Đoàn Trạch sao ?"
_Sao chúng ta lại quay về chỗ này ?
Khi cánh cửa gỗ từ từ hé mở, đoàn người phát hiện bên trong được bài trí giống hệt như trong thư phòng của Đoàn Trạch,sau khi nhìn thấy sáp nến,quan tài,dấu vết của bếp lửa cùng tàn thuốc trong thạch thất vẫn còn nguyên ởđó,tất cảđều không thể không thừa nhận một sự thực :
Bọn họ bị….
Qủy dẫn đường.
END 65
Một đôi long phượng hoa chúc được gắn lên đếđèn,lấy bàn làm hương án, chính giữa làđĩa trái cây cùng lư hương,một bên là bài vị, trên đất lót một tấm bồđoàn (Bồđoàn nguyên nghĩa là cái nệm tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để lót ngồi hay quỳ lạy. Cỏ bồ có lẽ giống như cỏ năn cỏ lát của nước mình, một thứ vật liệu đơn giản dễ sử dụng. Bước vào văn học, nó mang tính cách cao nhã hơn thân phận cây cỏ tầm thường), không có song thân,không có bà mối,sính lễ chỉ là giấy tiền vàng bạc,hàng mã hương xe,tân nương là người chết, lại còn là một nam nhân,ngay cả tiểu đạo sĩ cũng không biết nên chuẩn bị như thế nào,đành phải ấn theo phong tục,mua vòng tay hoa tai và nhẫn,Lâm Ngôn ra tiền,mỗi thứđều là loại tốt nhất.
Dưới đất đặt một chậu than,không ngừng cắn nuốt tiền giấy, tách tách bắn lên những tia lửa.
Hai người đứng trước bàn, ai cũng không hề liếc mắt nhìn nhau.
_Cố nhân đã qua đời,ngay cả hồn phách cũng đầu thai thành một người khác,tuy rằng ta không biết tại sao hắn chưa từng đến thăm ngươi, nhưng ta tin tưởng hắn nhất định có chỗ bất đắc dĩ,Tiêu công tửđừng thương nhớ,cũng đừng chấp niệm,an tâm màđầu thai đi thôi.
Tiêu Úc nhìn về phía trước,khớp xương ngón tay trắng bệch,cười khổ một tiếng “Ngươi cũng chưa từng chấp niệm sao ?."
_"Trước phần mộ của cố nhân đừng nói những chuyện này,sẽ làm hắn tổn thương." Lâm Ngôn thản nhiên nói.
A Nhan rút hai tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻđưa Lâm Ngôn,Lâm Ngôn lại chuyền cho Tiêu Úc,sau đó lấy ra một chiếc bút lông từ trong túi quần, lúc mua nó Tiêu Úc còn chưa nói được,không giống như bây giờ,thanh âm của con quỷôn nhu dễ nghe, nhưng lại làm cho người ta thương tâm.
_Ngươi viết đi,chữ của ngươi đẹp hơn nhiều.
Tiêu Úc nhìn hắn,sau một lúc lâu liền thả bút xuống.
_"Không viết." Tiêu Úc thản nhiên nói “Cứđể vậy đi."
A Triệt chưa từng gặp qua loại nghi thức như thế này, hiếu kìđánh giá mấy tờ giấy xanh xanh đỏđỏ cùng tơ lụa vải vóc,tạm thời quên đi mối thù với Doãn Chu,khều khều tay hắn “Qủy nhát gan, bọn họđang làm gì vậy ?"
_"Đừng nhìn, là thảm kịch nhân gian." Doãn Chu thở dài “Hai người này đang giận dỗi nhau,nhưng ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết."
A Nhan lấy một cuốn sổ nhỏ ra xem,tính toán thời gian, bắt đầu bố trí“Dựa theo lý thuyết,lấy ngày tháng cùng phương vị làm nền tảng thì hai canh giờ sau chính là lúc hưu môn mở ra,thích hợp nhất để cưới hỏi,mọi người chắc cũng mệt cả rồi,nghỉ ngơi một lát để còn chuẩn bị hôn lễ."
_"Đợi, đợi lát nữa, chúng ta xem như là khách mời của Tiêu gia nên đứng bên trái,Lâm Ngôn đại diện cho Đoàn gia, đứng bên phải.
Lâm Ngôn liếc mắt nhìn Tiêu Úc, lạnh lùng nói “Ta một đường bôn ba dẫn hắn đến đây,không được tính là khách của Tiêu gia sao ? Ta đứng cùng các ngươi,bên phải đặt bài vị là đủ rồi."
A Nhan khó xử“…Nhà gái không thể không có người."
Lâm Ngôn quay đầu nói “Có quan tài làđược."
_"Nhưng mà…" A Nhan còn muốn nói đã bị Doãn Chu kéo lại “Nhưng cái rắm,hai người đó thích làm thế nào thì mặc kệ bọn họ, liên quan gìđến chúng ta,chuyện ai nấy lo,ôm balô theo, chúng ta ra ngoài ăn cơm,Lâm Ngôn không đói,nên không cần để dành cho hắn."
Nói xong liền bồi thêm một câu “Hắn cũng không khát, đừng chừa gì hết."
Vừa nói xong, A Nhan cùng A Triệt đều bị Doãn Chu lôi ra ngoài,trong thư phòng chỉ còn lại Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc,cả gian phòng vắng vẻ, ánh nến tầng tầng,phả vào mặt hai người,ai cũng không biết nên nói gì,đành phải cố gắng lảng tránh đối phương.
Lâm Ngôn xấu hổ cầm quả táo lên “Đây làđồ dùng để cúng, ngươi có thểăn sao ?"
Tiêu Úc xì cười một tiếng “Lúc này ngươi còn bảo ta ăn táo sao ?"
Lâm Ngôn nhìn ra cửa,hoàn toàn không thấy bóng dáng của đám Doãn Chu, do dự nửa ngày mới nhẹ giọng nói “Ngươi sắp đi."
_"Nghe nói trong điện Diêm La có rất nhiều quỷ,chen chúc lẫn nhau,không biết sẽđầu thai vào nhà nào,có lẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi." Ngón tay thon dài bất giác vuốt ve ngọn nến, trong mắt Tiêu Úc chợt lóe lên bi thương “Lâm Ngôn, chuyện đến nước này, ta chỉ muốn nghe lời thật lòng của ngươi."
_Nếu lúc trước ta không phải là lệ quỷ bám theo ngươi,mà chỉ là một người bình thường, lúc đi còn giữ lại ba phần lưu luyến,ngươi có từng nghĩđến việc sống bên cạnh Tiêu Úc đến hết quãng đời còn lại không ?
_Sẽ không.
Tiêu Úc kinh ngạc nhìn hắn,sau một lúc lâu mới nở nụ cười khổ.
Lâm Ngôn cắn răng “Nếu ta không hề có bất cứ quan hệ nào với Đoàn Trạch,ngươi sẽ coi trọng ta sao ?"
_"Sẽ." Tiêu Úc đặt tay lên ngực Lâm Ngôn “Tam sinh tam thế, thứ Tiêu Úc cần chỉ làm một trái tim,giống như ngươi vậy. Đoàn Trạch cũng tốt,Lâm Ngôn cũng tốt,sau này nếu hai chúng ta đều đi đầu thai,ngươi thành Trương Tam Lý Tứ,chúng ta không thể nhớđược nhau,chỉ tình cờ gặp nhau trong biển người mênh mông,nói không chừng sẽ cùng nhau bắt đầu lại từđầu."
_"Cho nên Tiêu Úc không muốn gặp lại ngươi." Hắn hạ mắt,cam chịu mà bi thương “Qúa mệt mỏi."
Rõ ràng là trong mộ rất lạnh, nhưng không hiểu tại sao lại đổ mồ hôi nóng,Lâm Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh,sau một lúc lâu mới hung hăng dậm chân “Cóích lợi gì ? Đã thành như vậy…không còn kịp nữa rồi."
Ở trong góc hẻo lắng, ngọn nến bỗng tách một tiếng.
_"Sẽ nhớ ta sao ?"“Ta giúp ngươi thay quần áo nhé ?" Hai người đồng thời mở miệng,Tiêu Úc nhìn Lâm Ngôn, gật đầu.
Được đặt may dựa theo liễm phục của Tiêu Úc,một thân hồng y giống nhau nhưđúc,tơ lụa mềm rũ,ôm trong tay rất có cảm giác,bề mặt được thêu những chữ hỷ màđỏ khá lớn,dây tơ thúc eo,liễm phục lạnh lẽo đỏ tươi càng làm nổi bật làn da xanh trắng của Tiêu Úc,một đầu tóc dài đen óng xõa tung sau lưng, uốn lượn quanh eo,người chết ăn mặc nghiêm chỉnh, xinh đẹp đến thần kì,có một loại thê diễm mà yêu mị.
Lâm Ngôn cầm lược gỗđứng sau lưng Tiêu Úc,một tay nắm lấy tóc hắn,tay kia nhẹ nhàng dùng lược chải lên,sợi tóc mỏng manh như tơ lạnh lẽo bóng loáng,không hề mang theo dấu ngấn của dây buộc,tựa như mỗi sáng sớm khi hai người còn ở nhà,con quỷ mím môi, hai mắt nhắm hờ,đột nhiên bắt lấy Lâm Ngôn từ sau vai,nắm một hồi,rồi lại thả ra.
Dùng một cây trâm bạch ngọc định vị búi tóc,khi đóđi khắp Thẩm Gia Viên,thiên chọn vạn tuyển mới nhìn trúng cây trâm này,rất quý giá,nhưng lúc trả tiền cũng chưa từng chớp mắt,một lòng chỉ muốn làm cho hắn cười,cái gì cũng nguyện ý.
_"Quay qua đây cho ta xem xem." Lâm Ngôn vỗ vỗ bả vai Tiêu Úc,diện mạo Tiêu Úc xinh đẹp như một bức họa,Lâm Ngôn cười cười “Cưới vợ, làm tân lang, vui vẻ sao ?"
_Nói thật ?
_"Đừng nói, không muốn nghe." Lâm Ngôn quay đi “Để cho ta giữ lại kỷ niệm."
_"Còn một bộở trong túi, bị A Chu mang ra ngoài rồi ,ngươi đợi một lát, để ta tìm rồi trả lại cho ngươi." Lâm Ngôn đè vai Tiêu Úc lại,lắc mình đi ra.
Ba người Doãn Chu vốn đang thổi lửa nấu cơm bên ngoài, cắt thịt thành từng miếng ném vào trong nồi,bỏ thêm chút thịt xông khói,nấu một thau lớn,vừa nấu vừa ăn, phá lệ thích ý.
Thấy Lâm Ngôn đi ra,Doãn Chu nhanh tay lấy nắp đậy nồi lại,"Ngươi đi ra làm gì,chưa suy nghĩ cẩn thận thì không cho ăn cơm,chúng ta không ăn cơm chung với kẻ ngốc,sẽ làm giảm chỉ số thông minh."
_"Tới lấy hôn phục,lão tử không ăn cơm, không có khẩu vị." Mặt Lâm Ngôn không chút thay đổi nói “Đưa gói thuốc đây,nhịn hai ngày nay sắp nghẹn chết rồi."
Vẫn luôn tưởng rằng mình có thể làm tốt,đứng ở vị trí của kẻ thắng,không có tình yêu thìít nhất còn có tôn nghiêm,từđầu đến cuối vẫn chưa từng thỏa hiệp,con đường lui còn dài hơn cả hướng đi trước mắt. Hắn yêu,chính mình liền sinh tử tướng tùy,hắn không yêu,thì chính mình sẽ dứt khoát từ bỏ,nói ta nhất định sẽ sống tốt. Nhưng khi phải tự tay ôm bộ quần áo này, trái tim lại đột nhiên quặn đau,nhói lên từng hồi một,toàn bộ ***g ngực phảng phất như bịđổđầy thứ chất lỏng chua xót,đứng trước mặt Tiêu Úc đấu tranh thật lâu,nói câu xin lỗi,sau đó lại ôm quần áo chạy vọt vào căn phòng đá phía sau giá sách,nhìn đến chiếc quan tài trống rỗng,hai vai hắn khẽ run rẩy,yếu hầu nghẹn ngào không nói nên lời.
Sau một lúc lâu mới tựa vào tường ngồi bệch xuống đất,châm điếu thuốc, hung hăng rút một hơi.
Tiêu Úc một mình ngồi bên trong quan thất,nhìn theo bóng dáng Lâm Ngôn,dùng sức siết chặt nắm tay,sau khi suy nghĩ thật lâu , mới nhẹ nhàng đi ra cửa.
Bên ngoài mọi người đang ăn mì hăng say,tiểu hồ ly đã vét sạch thịt trong bát của mình,đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào bát của Doãn Chu,gặp Tiêu Úc đi ra, Doãn Chu lập tức ngẩng đầu,trong lúc thất thủđã bị A Triệt trộm mất miếng thịt bò to nhất trong bát.
_"U, sao công tử lại đi ra ? Tức phụđâu rồi ?" Doãn Chu dùng sức nuốt đũa mì.
Tiêu Úc do dự thật lâu,mở miệng nói “Ta biết ngươi hiểu, giúp ta với."
Doãn Chu liên tục lắc đầu “Không hiểu không hiểu,hai mắt công tử mọc trên đỉnh đầu,chưa từng để chúng ta vào mắt,tự ngươi dỗ dành người yêu bé bỏng của ngươi đi,ta không biết cũng không quan tâm."
_"Ngươi ăn mì không ?" Doãn Chu giơ bát lên.
Tiêu Úc lắc đầu, xoay người muốn đi,nhưng vừa đi được vài bước đã rụt trở về,giống nhưđang đưa ra một quyết định cực kì khó khăn,ngay lúc Doãn Chu nhìn không được định kêu hắn có chuyện cứ nói thẳng thì vị công tử lưng eo thẳng tắp kia gian nan mím môi,quỳ xuống trước mặt Doãn Chu,đoan đoan chính chính mà khom lưng khấu đầu hành lễ, cái trán chấm đất,xong xuôi mới nhẹ nhàng đứng dậy,thành tâm nói một câu “Là ta hồđồ."
Doãn Chu phun một ngụm canh,sợ tới mức vội vàng đi qua phù hắn đứng lên “Đừng đừng, ta không dám nhận đâu,không phải các ngươi thường nói, nam nhân dưới trướng có hoàng kim sao !"
Tiêu Úc nở nụ cười “Đó là lúc không có việc cầu người."
Doãn Chu nghĩ nghĩ “Nếu thành công thì ngươi tính sao đây ? Hai người các ngươi một người một quỷ."
_"Không biết." Tiêu Úc nói “Tùy vào hắn, ta nghe hắn."
_"Thế này mới giống hảo hán chứ!" Doãn Chu vui vẻ,trầm ngâm một hồi nói “Được rồi, biết da mặt công tử ngươi đây rất mỏng,ngươi chờ,trong vòng một tiếng đồng hồ nếu không thể làm cho Lâm Tử hồi tâm chuyển ý thì ta đây đi đầu xuống đất!"
_Về sau cũng đừng nói cho Lâm Tử biết là hai chúng ta thông đồng với nhau,người như hắn rất sợ mất mặt,đến lúc đó nhất định sẽ làm thịt ta.
A Nhan ngồi bên kia,nghe thấy hai người nói chuyện,liền bỏ bát xuống đất,trong mắt tràn đầy đau khổ,A Triệt lay lay tay hắn hỏi làm sao vậy,A Nhan lắc đầu “Qủy phu thê có cái gì tốt,con người một khi đã muốn chết thì ngay cả Diêm Vương cũng không thể ngăn cản."
Thời điểm Doãn Chu bước vào,Lâm Ngôn đã hút hết điếu thuốc cuối cùng,đang dụi mẩu thuốc lá xuống đất,nghe thấy tiếng mở cửa,liền ngẩng đầu liếc mắt một cái sau đó quay mặt đi.
Doãn Chu ngồi xuống bên cạnh hắn,duỗi hai cái chân dài,châm điếu thuốc nhìn Lâm Ngôn cười “Ta là cốýđến đây cười trên nỗi đau khổ của người khác,ngươi cứ cắn răng mà chịu đựng,ta xem ngươi có thể chống đỡđược bao lâu."
_"Nhìn xem vẻ mặt của ngươi bây giờ,hốc mắt ửng đỏ,nhìn nơi này, nơi này." Doãn Chu chỉ chỉ hai má Lâm Ngôn “Nước mắt còn chưa kịp lau khô,gạt ta còn được,vừa gặp con quỷ ngoài kia đã lòi,không sợ dọa người sao ?"
_"Đi ra ngoài." Vừa mở miệng mới phát hiện yết hầu nghẹn ngào,không nói nên lời,Lâm Ngôn ho khan vài tiếng, kiệt lực tỏ ra bình tĩnh.
_"Ta là tới lấy quần áo,bên ngoài đều đã chuẩn bị xong,đầy đủ hết rồi, chỉ còn thiếu cái này." Doãn Chu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lâm Ngôn “Đưa đây."
Lâm Ngôn nghẹn lời,suy sụp ngồi trên mặt đất,ngẩng đầu nhìn Doãn Chu, mười ngón tay gắt gao bấu chặt liễm phục.
_Nhanh lên, đàn ông con trai mà lề mề cái gì.
Lâm Ngôn cắn môi,khom người ôm chặt bộ quần áo vào trong ngực,khàn khàn nói “Của ta."
_"Chó má của ngươi,chính chủ còn đang nằm trong quan tài kìa." Doãn Chu nói xong liền không chút lưu tình giật lấy bộ quần áo,Lâm Ngôn bật người lui về sau,hai mắt đỏ hồng trừng hắn.
_"Dựa vào cái gì dám cướp đồ của ta,dựa vào cái gì mà một kẻđã chết mấy trăm năm cũng chạy đến đây cướp đồ của ta,rõ ràng là của ta, của ta!" Cảm xúc bịđè nén hồi lâu đột nhiên như nước vỡ bờ,cả người mềm nhũn ngã xuống,vỡ nát một mảnh.
_A Chu, người như ta chưa từng cưỡng cầu thứ gì,chưa từng tranh đoạt của ai,lớn như vậy cũng là lần đầu tiên không muốn nhường cho kẻ khác cái gìđó,là bưu kiện gửi nhầm địa chỉ cũng tốt,thư viết sai tên người nhận cũng tốt,ta không muốn trả,không muốn…
Sắc mặt Lâm Ngôn tái nhợt,hai tay ôm đầu dựa vào tường,toàn thân phát run “Mỗi người đều có tư cách nói thiên trường đại cửu,vĩnh viễn sánh cùng thiên địa,ta không cầu nhiều,chỉ cần một con quỷ,một con quỷ ngay cả thân thể cũng không có,chỉ cần có nó là ta đã mãn nguyện rồi,nhưng tại sao ngay cảđiều nhỏ nhoi đó cũng không thể cho ta…"
Doãn Chu dùng chân đá đá Lâm Ngôn, “Nhìn ngươi kìa,đi a, không phải cần hắn sao,vậy thì dứt khoát đi ra ngoài nói với hắn,thoải mái cạnh tranh một lần!"
Lâm Ngôn lau mặt, hung hăng nói “Trong lòng hắn sớm đã có người khác,ai thèm hắn nữa!"
Doãn Chu khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Ngôn “Thôi đi,không phải ngươi muốn hắn quên kẻđang nằm trong quan tài sao,suốt đường đi mọi người đều thấy, một đám người sống nhưbọn ta hắn cũng không thèm để vào mắt,chỉ liều mạng che chở ngươi,ngươi ăn cái gì ngươi mặc cái gì hắn còn cẩn thận hơn ngươi,trong lòng hắn không có ngươi ? Có quỷ cũng không tin."
_"Mẹ nó, là do ngươi quáích kỷ mà thôi,có thứ tình cảm nào là thập toàn thập mỹ,trước khi hắn gặp ngươi đã yêu người khác,bám theo ngươi cũng là do kẻ khác an bài,nhưng hắn cũng đâu muốn làm như vậy." Doãn Chu hừ hừ hai tiếng “Đồng chí quỷ này cũng thật xui xẻo,vợ chết ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không thể,thật vất vảđợi được đến lúc đầu thai,thì lại bị ngươi coi nhưôn thần, tìm đủ mọi cách trốn hắn, giết hắn,không vui liền bảo hắn cút đi,sau khi nhớ lại khiếp trước thì hằng ngày bị ngươi nói xỏ nói xiêng,mỗi lần đều là ngươi dùng lòng tự trọng của mình để hét to ngươi kiên cường ngươi dũng cảm,ngươi khinh thường,ngươi vĩnh viễn không cần hắn…Lâm Ngôn, tính tình ngươi nhưđàn bà vậy,cho dù ta có tôn kính thưởng thức,ngưỡng mộ ,sùng bái ngươi, nhưng đổi lại là ta, ta cũng không thèm."
Lâm Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Doãn Chu,hai mắt ửng đỏ nghẹn ra một câu ngươi thì biết cái gì,Doãn Chu cười lạnh nói nếu cô gái anh thích bịđá,anh đây nhất định sẽ bỏ hết tất mà theo em ấy giải sầu,cái này gọi làđau lòng a. Còn ngươi thì sao,người Tiêu Úc chờđã cưới vợ sinh con,sống tới tám mươi tuổi cũng chưa từng một lần quay đầu lại đốt cho hắn ít tiền giấy,ngươi thì tốt rồi,cuối cùng đợi được cơ hội trả thù liền đâm người ta một nhát sau đó nói không cần người ta,ngươi giống hệt Đoàn Trạch,lúc sống không biết quý trọng, chờ người ta chết mới cảm thấy hối hận,ngay cả quỷ cũng không thèm đồng tình với ngươi!
Lâm Ngôn há hốc mồm,muốn phản bác lại phát hiện bản thân đuối lý,từ nhỏđến lớn hắn chưa từng cãi thua Doãn Chu,sửng sốt nửa ngày,mới xì một tiếng nở nụ cười “Không ngờ ngươi có tài ăn nói như vậy a…"
Doãn Chu cắt ngang lời hắn “Đừng đánh trống lảng,ta đang hết sức nghiêm túc làm công tác tư tưởng với ngươi,tổ chức chỉnh đốn tác phong hoạt động,loại bỏ cặn bã phong kiến,ngươi xem,đã có“người" chấp nhận chờ ngươi, ở bên cạnh ngươi vôđiều kiện,hắn gọi Trương Úc hay Vương Úc thì có gì khác nhau,chuyện đáng xấu hổ quả thật làm cho người ta giận sôi! Nếu ngươi thật sự thích hắn thì hãy lắng nghe quá khứ của hắn,đừng ép buộc hắn trở thành mẫu người lý tưởng của ngươi, mà xem hắn như Tiêu Úc, một Tiêu Úc chân chính, ngươi tự hỏi lại mình, đã bao giờ ngươi tỏ ra tôn trọng hắn chưa ?"
_"Ngươi thích điểm nào ở hắn ?" Doãn Chu ngồi xổm xuống đất,học ếch mà nhảy nhót hai cái,đổi góc độ.
_"…Hắn vốn rất tốt với ta." Lâm Ngôn nhất thời bị giáo huấn vẫn kịp lấy lại tinh thần, ngây ngô trả lời.
_"Phi!" Doãn Chu tán đầu Lâm Ngôn một cái “Gỗ mục không thểđiêu,tự ngươi suy nghĩđi."
Mãi cho tới nhiều năm về sau, Lâm Ngôn cũng không hề biết Doãn Chu cùng Tiêu Úc đã thông đồng lừa hắn,nhưng lúc này Lâm Ngôn thật sự cảm thấy những lời thao thao bất tuyệt, nước miếng bay tứ tung của Doãn Chu có thể ghi vào sử sách,cân nhắc cẩn thận mới thấy ,nếu con quỷ thật sự không cần mình thìđã có thể phủi mông bỏđi lúc còn ở trấn Liễu Mộc,nhưng con quỷđã không làm vậy,đắm chìm trong kíức của kiếp trước cùng kiếp này màđi lang thang,một bên là người yêu đã chết đi, một bên là kiếp sau của người nọ…Bọn họ vốn là cùng một người,Lâm Ngôn lăng lăng nghĩ,một kẻ si tình đến tận xương tủy thì có gì sai,mà chính mình nhất định phải đẩy hắn xuống Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh ?
Cái gọi là bất ly bất khí,thực ra vẫn phải dựa vào người khác,một chút hiềm khích, Tiêu Úc còn chưa kịp rời đi,thì bản thân mình đã lãng quên,nhân phẩm của con người lắm lúc còn không bằng một con quỷ,con người luôn cần trăm chuyển thiên hồi mới hiểu được thế nào là yêu ,nhưng quỷ chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, không buông tay nhau, đã yêu một người,liền không cần tôn nghiêm,không ai nợ ai.
Thế giới quan của quỷđơn giản hơn con người rất nhiều,so với con người, quỷ còn biết cách yêu hơn.
Gặp Doãn Chu muốn đi, Lâm Ngôn lập tức kéo hắn lại “Ngươi nói,bây giờ….bây giờ còn kịp sao ?"
Doãn Chu vẫn mang vẻ mặt mờ mịt như trước,nhưng trong mắt lại lộ ra một tia giảo hoạt “Không phải còn chưa bái đường sao?"
Trong quan thất cực kì hỗn loạn,nến đỏ nhỏ giọt xuống sàn,lộ ra đôi mắt u oán,Tiêu Úc mặc một thân hỉ phục đỏ tươi,ngồi trên bàn đùa nghịch cây bút lông Hồ Châu. Lâm Ngôn tiến đến,nhìn nhìn Tiêu Úc, khi bắt gặp đôi mắt thanh minh kia hắn lại không biết nên nói gì,há to miệng,nửa ngày mới nghẹn ra một câu “….Ngươi không thể cưới hắn!"
Tiêu Úc không hề nghĩ tới Lâm Ngôn sẽ nói như vậy,rõ ràng cảm thấy sửng sốt “Sao vậy ?"
Lâm Ngôn cảm thấy bản thân hệt như một con ếch,***g ngực không ngừng phập phồng,há miệng trông cực kì buồn cười,nhưng Tiêu Úc vẫn đang nghiêm túc nhìn hắn,Lâm Ngôn muốn rút lại câu nói vừa rồi cũng không được,hai má không khỏi ửng đỏ,cảm giác ảo não cùng ủy khuất bịđè nén mấy ngày nay lập tức tràn tới,thẹn quá hóa giận mà hung hăng quát Tiêu Úc “Lão tửđây chính là coi trọng ngươi,mặc kệ ngươi là người hay quỷ, lão tửđều muốn,đều chờ ngươi,một năm không được thì lại một năm,mười năm không được thì thêm mười năm nữa,chờ cả một đời,chờđến khi ta chết già , bị con mèo ở nhàăn sạch,ngươi muốn cưới hắn, thì phải bước qua xác ta trước!!!"
Hắn những tưởng Tiêu Úc sẽ khinh thường,miệt thị,trách cứ hắn lật lọng,nhưng con quỷ lại tỏ ra trấn định một cách thần kì,lẳng lặng thả cây bút lông xuống,hỏi ngược lại “Ngươi không cần ta đầu thai nữa sao ?"
Lâm Ngôn tiến lên nắm lấy vạt áo Tiêu Úc “Trên đời này có rất nhiều ngọn núi,rất nhiều chùa chiền, hòa thượng cùng đạo sĩ,ta không tin không có biện pháp,nhưng nhất quyết không thểép ta chắp tay dâng tặng người đàn ông của mình cho kẻ khác,cho dù thật sự không có cách nào,ta tình nguyện ngươi làm quỷ cũng không thểđể ngươi ra ngoài cùng kẻ khác tiêu dao khoái hoạt,chờ ta già bị bệnh sắp chết,ta cũng không cho phép một mình ngươi tồn tại trên cõi đời này,ta sẽ tìm hòa thượng làm cho hai người chúng ta cùng nhau hồn phi phách tán!"
Tiêu Úc cười cười, nói câu tốt.
Lúc này đến phiên Lâm Ngôn ngây người “Tốt ? Không lời nào khác sao ?"
_"Hết rồi, ta cảm thấy rất tốt." Tiêu Úc nói “Chúng ta đi, Dật Hàm đang ngủ, không cần quấy rầy hắn,còn có bọn họ, chắc cũng đã chờ khá lâu rồi."
Tiêu Úc cởi hỉ phục ra, xếp lại gọn gàng,bỏ vào trong quan tài của Đoàn Trạch,Lâm Ngôn vẫn còn chưa kịp tiêu hóa lời của hắn,nhìn nhìn xung quanh, đôi nến long phượng còn chưa được thắp,sao mất tích rồi,còn có trái cây cùng chậu than đâu ? Vừa quay đầu lại,chỉ thấy Doãn Chu đã sớm thu thập xong, đang chờ bọn họ xuất phát,gặp Lâm Ngôn nhìn mình,Doãn Chu mới nhếch miệng cười,hướng hắn giơ ngón tay giữa.
_"Ta vẫn luôn cảm thấy Dật Hàm muốn nói cho ta biết điều gìđó…" Tiêu Úc kéo Lâm Ngôn ra ngoài,quay đầu nhìn thoáng qua gian quan thất cổ quái,căn phòng đá bí mật đã bịđóng kín,thư phòng bên ngoài vĩnh viễn phủđầy tro bụi,Tiêu Úc mím môi,lắc lắc đầu “Thôi, tìm đường ra ngoài trước,nơi này không an toàn."
Cửa thư phòng sau lưng bỗng chi nha một tiếng đóng lại,đoàn người đứng giữa dũng đạo,hương vị của mì sợ vẫn còn chưa kịp tan đi,Lâm Ngôn nuốt nước miếng,nhớ tới chiến thuật đói khát vừa rồi của Doãn Chu không khỏi cảm thấy phẫn hận,rút cây xúc xích từ trong túi,hung hăng cắn một cái.
Dũng đạo vẫn tối đen, hẹp dài như cũ,bởi vìđãđi qua một lần,nên trong lòng mọi người đều đã có chuẩn bị,cho dù một khắc cũng không muốn trì hoãn,bật sáng tất cảđèn pin trong tay nhanh chóng hành quân,đây là lần đầu tiên bọn họ quay về kể từ khi dấn thân vào cuộc hành trình đầy nguy hiểm này,trong lòng mỗi người không khỏi cảm thấy vắng vẻ,Tiêu Úc tìm được tâm nguyện nhưng đến phút cuối lại quyết định từ bỏ,hai người bọn họ vẫn là một người một quỷ như trước, tiền đồ xa vời.
Chỉ hy vọng tương lai sớm chiều ở chung,Tiêu Úc sẽ không nhắc lại quãng thời gian mấy trăm năm sống côđộc cùng bóng tối,Lâm Ngôn nắm tay Tiêu Úc,nghĩđến gian quan thất chứa đựng vô số hồi ức kia, bất giác có chút chột dạ.
Giống như bản thân đang đánh cắp tình yêu của kẻ khác,vạch trần tất cả những kỉ niệm tốt đẹp trước mộ người đó, mang đi người mà hắn đã từng tưởng niệm cảđời,nếu Đoàn Trạch có cùng tâm trạng với mình hiện giờ,chỉ sợ nhất định sẽ phẫn cắn chặt hàm răng, cắn đến chảy máu.
_"Cuối cùng cũng kết thúc rồi." Doãn Chu lười biếng duỗi eo “Đi hết nửa tháng,lưng cùng thắt lưng đều đang kêu gào,thật muốn về nhà hảo hảo tắm rửa một cái,sau đóđi ra ngoài ăn thịt nướng,mùa này màđược uống bia thì sướng biết mấy!"
A Nhan khẽ nhếch miệng cười,hai mắt nhìn chằm chằm đằng xa,Doãn Chu vui vẻ“Đạo sĩ uống rượu không, về nhà chúng ta nhất định ăn mừng,ăn mừng sống sót sau hoạn nạn!"
A Triệt nhảy nhót, liên tục la hét muốn ăn thịt dê,thịt heo, thịt bò, thịt gà, đủ thứ loại thịt, mọi người nói nói cười cười với nhau,trong lúc nhất thời bầu không khí tràn ngập vui sướng,nhưng sau khi đi được hai mươi phút,Lâm Ngôn mới từ trong tiếng cười hồi phục tinh thần,đột nhiên cảm thấy cóđiều gìđó không được bình thường,lập tức dừng lại,nghiêm túc đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
_"Sao không đi nữa ?" Doãn Chu nhạc nhiên hỏi.
Lâm Ngôn giơđèn mỏ lên soi phía sau,lại nhìn ra trước, do dự nói “Thời điểm chúng ta vào,đoạn dũng đạo này đã dài như vậy sao ?"
Nghe vậy A Nhan mới dừng bước, suy ngẫm một hồi, mới lắc đầu “Qủa, quả thật nãy giờ có chút lâu…Ta nhớ rõ chúng ta đi từ trận đầu người đến quan thất tổng cộng chưa tới mười phút,lúc ấy chúng ta còn, còn đặc biệt dừng lại nghỉ ngơi…"
Sắc mặt Doãn Chu lập tức trở nên khó coi,chột dạ nói “Có nhớ lầm hay không ?"
Nhất thời không người trả lời,đồng loạt nắm chặt đèn pin trong tay nhanh chóng bước đi,nhưng chuyện quỷ dị nhất rốt cuộc cũng đã xuất hiện sau khi bọn họ quyết định tiếp tục hành tẩu,cuối dũng đạo,không hề có trận đầu người,cũng không có cửa ra,mà trước mắt chính là một cánh cửa gỗđơn sơđang khép hờ, do những tấm ván gỗ hợp thành,mục nát nặng nề kẽo kẹt lắc qua lắc lại,sau cánh cửa là hắc ám khôn cùng vĩnh viễn không có chừng mực.
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo,giọng Lâm Ngôn hơi hơi phát run, hoảng sợ vươn tay chỉ vào cánh cửa “Này…này không phải là quan thất…của Đoàn Trạch sao ?"
_Sao chúng ta lại quay về chỗ này ?
Khi cánh cửa gỗ từ từ hé mở, đoàn người phát hiện bên trong được bài trí giống hệt như trong thư phòng của Đoàn Trạch,sau khi nhìn thấy sáp nến,quan tài,dấu vết của bếp lửa cùng tàn thuốc trong thạch thất vẫn còn nguyên ởđó,tất cảđều không thể không thừa nhận một sự thực :
Bọn họ bị….
Qủy dẫn đường.
END 65
Tác giả :
Quân Tử Tại Dã