Đạo Mộ Bút Ký
Quyển 7 - Chương 7: Đại náo thiên cung
Chỉ trong một thời gian ngắn tình hình đã chuyển biến xấu, Bàn Tử ra tay tương đối nặng, lật hết bàn nọ tới bàn kia, đập biết bao nhiêu chén đĩa, trước xông tới mặt bốn tiểu nhị khách sạn, trong chớp mắt anh ta đã hạ được ba người. Bản thân Bàn Tử cũng toát ra cái vẻ hung thần, nhìn anh ta hỗn chiến như vậy, không ai dám tiến lên, tất cả vội vàng thoái lui ra cửa, miệng kêu toáng:
“Bảo vệ! Bảo vệ! Báo bảo vệ nhanh!!!"
Lão bà bà kia cũng bị hành động của chúng tôi làm cho kinh sợ, cô gái bị dọa cho mặt biến sắc, đứng lấp sau lưng người phụ nữ trung niên, tôi nhìn quanh, giờ có cần đi sang bên kia giúp một tay không? Nhìn xuống dưới lầu một lát, thấy cũng tương đối cao, tôi mà nhảy thì chắc quá sức, đi theo Bàn Tử hẳn là an toàn hơn.
Ngay trong lúc chúng tôi đang loay hoay thì hai bên có hai vệ sĩ của lão bà lao tới chắn giữa tôi và bà ta, lão bà bà lên tiếng:
“Các ngươi điên rồi? Có biết nếu đắc tội với chủ quán này sẽ gặp phải hậu họa gì không?"
Tôi làm gì nghĩ được nhiều như thế, giờ chuyện đã vỡ lở ra rồi, tôi cũng phải thể hiện nên quan tâm gì ai với ai, trước giờ vẫn nghẹn một cục tức hiện tại đã có thể xả, lập tức nói: "Như bà nói thì khách sạn này đã mở cửa được lâu lắm rồi, ông chủ này hẳn là quá mức yên ổn, chắc phải để ai đó khuấy động một chút, để chúng tôi ra tay, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, hôm nay bọn này sẽ cho ông chủ kia biết thế nào gọi là khuấy động." Nói xong liền nhấp một ngụm trà sau đó hất văng nó sang một bên, chuẩn bị dấn thân vào tham chiến.
Nhưng vừa định rời khỏi băng ghế, lập tức nhớ tới giao hẹn của tôi và lão bà kia, nhìn đồng hồ, bây giờ đã 4h25, trong lòng chợt động. Vội hỏi Bàn Tử:
“Duy trì được năm phút nữa không?"
Bàn Tử đứng chặn ở cửa, cầm một cái chùy rút ra từ chân ghế đang gạt tên tiểu nhị cuối cùng ra, không hiểu tôi vừa nói gì liền hỏi lại:
“Hử? Cái quái, cậu muốn đi vệ sinh làm gì?"
Tôi nhại lại giọng của anh ta đáp: "Chúng ta ngồi lâu như vậy, rắc rối cũng rắc rối rồi, ảnh hưởng cũng ảnh hưởng rồi, có điều không thể để công sức đổ sông đổ bể như vậy, chỉ năm phút nữa thôi, cho lão bà bà này thấy khí khái chúng ta thế nào."
Bàn Tử vui vẻ nói: "Thiên Chân, sao trong lúc đấu giá cậu im re vậy, giờ mới lần đầu thấy cậu có chút phong độ, rất giống với Bàn gia tôi khi còn trẻ, được, Bàn gia tôi sẽ vì cậu mà đại khai sát giới, cho cậu phong độ một thể luôn." Nói rồi đóng cửa lại, sau đem toàn bộ bàn ghế ra chèn chặt trước cửa.
Người bên ngoài bắt đầu khua loạn lên, Bàn Tử lui về phía sau dựa vào cửa, xem đồng hồ.
Tim tôi đập nhanh bất ngờ, thầm nói lần này thực sự vang danh thiên hạ rồi, dễ còn khiến ông nội phải bật mồ sống dậy vì bất bình. Lại nhìn xuống bên dưới lầu, chỉ thấy bên dưới cũng không xong. Bao nhiêu tên tiểu nhị xông lên đều bị Muộn Du Bình quật ngã, sơ mi phấn hồng kia đang đứng bảo vệ cho tủ kính, hai người vẫn giữ khoảng cách. Tạm thời còn chưa động thủ.
Đánh nhau ở đây thực rất khó mà báo cảnh sát được, bản thân bọn họ cũng đang làm chuyện phạm pháp, giải quyết tranh chấp chỉ có thể xem quân ai mạnh hơn. Có điều là Muộn Du Bình ở nơi như thế này cũng không thể phát huy hết khả năng của mình, nếu như đối phương là bánh tông thì hẳn anh ta có thể hạ sát thủ mà không cần nương tay, nhưng đây là người sống, không thể một phát bẻ cổ con nhà người ta, tôi tin anh ta sẽ thủ hạ lưu tình. Chúng tôi bỏ chạy được thì không phải vấn đề gì lớn. Chờ cho xong việc, tôi và Bàn Tử sẽ nhảy từ đây xuống, cùng lắm là bị thương thôi.
Nghĩ mà cũng thấy yên tâm phần nào, vừa định thở phào, đột nhiên lão bà bà kia nói với hai vệ sĩ:
“Kéo hắn khỏi ghế cho lão."
Tôi sửng sốt, chỉ thấy hai tên hộ pháp liền lao về phía tôi. Tôi chỉ kịp thốt lên:
"Bà bà, bà muốn chơi bẩn à!?"
“Ngươi có thể đập? Ta chẳng lẽ lại không? Rốt cuộc thì ai đang chơi bẩn?" lão bà bà nâng tay chỉ thẳng về phía tôi: "Động thủ!"
Tôi thầm gào lên, lập tức gọi Bàn Tử:
"Hộ giá!"
Sau đó dùng mông gạt băng ghế ra, nhấc chân lui lại phía sau vài bước.
Bàn Tử nhìn thấy bên tôi có biến, đành phải vung tay nhấc một chiếc ghế bên cạnh lao tới, tới lúc này lại chuyển sang xung đột với người của Hoắc gia, mấy người đang ăn cơm bên ngoài lập tức đứng dậy vồ lấy Bàn Tử, hai bên quay ra đánh nhau. Hai tên vệ sĩ kia cũng vừa kịp kéo lấy tay áo tôi.
Tôi liều mạng gạt tay họ ra, lập tức ôm lấy một bên lan can, bọn họ sấn tới giằng hai tay tôi, tôi liền cắn bọn họ, dĩ nhiên là phải bảo vệ băng ghế để không bị giật mất. Náo loạn một lúc, lão bà bà kia nhịn không được, liền la lên:
“Kệ hắn, giật ghế ra"
Bọn họ lập tức chuyển sang tấn công hạ bộ của tôi, tôi khép chặt chân quắp lấy cái ghế, hai tên đó lại tới cậy đùi tôi.
Trong lúc đùi tôi suýt bị đẩy ra thì Bàn Tử kịp thời lao tới, anh ta để đám người kia xé rách cả quần áo mới thoát ra được. Vừa tới liền dùng tuyệt chiêu Thái Sơn áp đỉnh, đè toàn bộ ba người chúng tôi xuống dưới.
Hai tên vệ sĩ thân thủ cũng tương đối tốt, nhưng đột nhiên bị một thân hình đồ sộ như vậy đè xuống, trong thời gian ngắn không thể vùng ra được, tôi thì bị đè dưới ba bọn họ, suýt thì tắc thở.
Cùng lúc cửa đã bị phá ra, vài bảo vệ lao vào bên trong phòng, người nào cũng đùng đùng nổi giận, loạn như bọn trẻ con kết bè kéo cánh đánh nhau.
Tôi thực sự không ngờ chỉ trong năm phút đồng hồ mà sự tình có thể biến hóa tới trình độ này, tức tới bầm gan tím ruột, mấy bảo vệ liền lao tới trước mặt Bàn Tử, dùng côn đánh lên đầu anh ta. Bàn Tử đưa tay lên chắn đầu, ngăn trận mưa gậy đang giáng xuống, miệng hét to:
" Cái đệch! Tới giờ chưa?"
Vừa nói xong tiếng anh ta đã bị tiếng côn đập xuống át đi, chuyển thành từng tiếng kêu thảm thiết.
Tôi cho tay lên nhìn đồng hồ, nhưng nhìn mãi không được, thấy tình hình Bàn Tử không xong, liền bất kể là tới hay chưa, gào lên:
“Tới rồi!"
“Chó má!" Bàn Tử hét lớn một tiếng, xông ra khỏi vòng vây đám bảo vệ, hất cho vài người ngã nhào xuống đất. Sức nặng trên người tôi được giảm bớt, tôi cũng ngay lập tức bật dậy, đứng lên tay vồ lấy Bàn Tử.
“Chạy mau! Chúng ta xuống lầu!"
Bàn Tử chụp lại tay tôi, tôi thấy mắt anh ta đỏ màu máu, mắng:
“Đi cái rắm!" Tay còn lại nhấc bàn gỗ ném vào đám bảo vệ, miệng chửi:
“Cái đệch! Ông mày còn chưa ra tay, chúng mày tưởng ông mày hiền phỏng, còn muốn đập tiếp lão tử sẽ chơi tới cùng với chúng mày, hôm nay xem chúng mày có chạy được không, xem thằng nào sống lâu hơn thằng nào!"
“Bảo vệ! Bảo vệ! Báo bảo vệ nhanh!!!"
Lão bà bà kia cũng bị hành động của chúng tôi làm cho kinh sợ, cô gái bị dọa cho mặt biến sắc, đứng lấp sau lưng người phụ nữ trung niên, tôi nhìn quanh, giờ có cần đi sang bên kia giúp một tay không? Nhìn xuống dưới lầu một lát, thấy cũng tương đối cao, tôi mà nhảy thì chắc quá sức, đi theo Bàn Tử hẳn là an toàn hơn.
Ngay trong lúc chúng tôi đang loay hoay thì hai bên có hai vệ sĩ của lão bà lao tới chắn giữa tôi và bà ta, lão bà bà lên tiếng:
“Các ngươi điên rồi? Có biết nếu đắc tội với chủ quán này sẽ gặp phải hậu họa gì không?"
Tôi làm gì nghĩ được nhiều như thế, giờ chuyện đã vỡ lở ra rồi, tôi cũng phải thể hiện nên quan tâm gì ai với ai, trước giờ vẫn nghẹn một cục tức hiện tại đã có thể xả, lập tức nói: "Như bà nói thì khách sạn này đã mở cửa được lâu lắm rồi, ông chủ này hẳn là quá mức yên ổn, chắc phải để ai đó khuấy động một chút, để chúng tôi ra tay, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, hôm nay bọn này sẽ cho ông chủ kia biết thế nào gọi là khuấy động." Nói xong liền nhấp một ngụm trà sau đó hất văng nó sang một bên, chuẩn bị dấn thân vào tham chiến.
Nhưng vừa định rời khỏi băng ghế, lập tức nhớ tới giao hẹn của tôi và lão bà kia, nhìn đồng hồ, bây giờ đã 4h25, trong lòng chợt động. Vội hỏi Bàn Tử:
“Duy trì được năm phút nữa không?"
Bàn Tử đứng chặn ở cửa, cầm một cái chùy rút ra từ chân ghế đang gạt tên tiểu nhị cuối cùng ra, không hiểu tôi vừa nói gì liền hỏi lại:
“Hử? Cái quái, cậu muốn đi vệ sinh làm gì?"
Tôi nhại lại giọng của anh ta đáp: "Chúng ta ngồi lâu như vậy, rắc rối cũng rắc rối rồi, ảnh hưởng cũng ảnh hưởng rồi, có điều không thể để công sức đổ sông đổ bể như vậy, chỉ năm phút nữa thôi, cho lão bà bà này thấy khí khái chúng ta thế nào."
Bàn Tử vui vẻ nói: "Thiên Chân, sao trong lúc đấu giá cậu im re vậy, giờ mới lần đầu thấy cậu có chút phong độ, rất giống với Bàn gia tôi khi còn trẻ, được, Bàn gia tôi sẽ vì cậu mà đại khai sát giới, cho cậu phong độ một thể luôn." Nói rồi đóng cửa lại, sau đem toàn bộ bàn ghế ra chèn chặt trước cửa.
Người bên ngoài bắt đầu khua loạn lên, Bàn Tử lui về phía sau dựa vào cửa, xem đồng hồ.
Tim tôi đập nhanh bất ngờ, thầm nói lần này thực sự vang danh thiên hạ rồi, dễ còn khiến ông nội phải bật mồ sống dậy vì bất bình. Lại nhìn xuống bên dưới lầu, chỉ thấy bên dưới cũng không xong. Bao nhiêu tên tiểu nhị xông lên đều bị Muộn Du Bình quật ngã, sơ mi phấn hồng kia đang đứng bảo vệ cho tủ kính, hai người vẫn giữ khoảng cách. Tạm thời còn chưa động thủ.
Đánh nhau ở đây thực rất khó mà báo cảnh sát được, bản thân bọn họ cũng đang làm chuyện phạm pháp, giải quyết tranh chấp chỉ có thể xem quân ai mạnh hơn. Có điều là Muộn Du Bình ở nơi như thế này cũng không thể phát huy hết khả năng của mình, nếu như đối phương là bánh tông thì hẳn anh ta có thể hạ sát thủ mà không cần nương tay, nhưng đây là người sống, không thể một phát bẻ cổ con nhà người ta, tôi tin anh ta sẽ thủ hạ lưu tình. Chúng tôi bỏ chạy được thì không phải vấn đề gì lớn. Chờ cho xong việc, tôi và Bàn Tử sẽ nhảy từ đây xuống, cùng lắm là bị thương thôi.
Nghĩ mà cũng thấy yên tâm phần nào, vừa định thở phào, đột nhiên lão bà bà kia nói với hai vệ sĩ:
“Kéo hắn khỏi ghế cho lão."
Tôi sửng sốt, chỉ thấy hai tên hộ pháp liền lao về phía tôi. Tôi chỉ kịp thốt lên:
"Bà bà, bà muốn chơi bẩn à!?"
“Ngươi có thể đập? Ta chẳng lẽ lại không? Rốt cuộc thì ai đang chơi bẩn?" lão bà bà nâng tay chỉ thẳng về phía tôi: "Động thủ!"
Tôi thầm gào lên, lập tức gọi Bàn Tử:
"Hộ giá!"
Sau đó dùng mông gạt băng ghế ra, nhấc chân lui lại phía sau vài bước.
Bàn Tử nhìn thấy bên tôi có biến, đành phải vung tay nhấc một chiếc ghế bên cạnh lao tới, tới lúc này lại chuyển sang xung đột với người của Hoắc gia, mấy người đang ăn cơm bên ngoài lập tức đứng dậy vồ lấy Bàn Tử, hai bên quay ra đánh nhau. Hai tên vệ sĩ kia cũng vừa kịp kéo lấy tay áo tôi.
Tôi liều mạng gạt tay họ ra, lập tức ôm lấy một bên lan can, bọn họ sấn tới giằng hai tay tôi, tôi liền cắn bọn họ, dĩ nhiên là phải bảo vệ băng ghế để không bị giật mất. Náo loạn một lúc, lão bà bà kia nhịn không được, liền la lên:
“Kệ hắn, giật ghế ra"
Bọn họ lập tức chuyển sang tấn công hạ bộ của tôi, tôi khép chặt chân quắp lấy cái ghế, hai tên đó lại tới cậy đùi tôi.
Trong lúc đùi tôi suýt bị đẩy ra thì Bàn Tử kịp thời lao tới, anh ta để đám người kia xé rách cả quần áo mới thoát ra được. Vừa tới liền dùng tuyệt chiêu Thái Sơn áp đỉnh, đè toàn bộ ba người chúng tôi xuống dưới.
Hai tên vệ sĩ thân thủ cũng tương đối tốt, nhưng đột nhiên bị một thân hình đồ sộ như vậy đè xuống, trong thời gian ngắn không thể vùng ra được, tôi thì bị đè dưới ba bọn họ, suýt thì tắc thở.
Cùng lúc cửa đã bị phá ra, vài bảo vệ lao vào bên trong phòng, người nào cũng đùng đùng nổi giận, loạn như bọn trẻ con kết bè kéo cánh đánh nhau.
Tôi thực sự không ngờ chỉ trong năm phút đồng hồ mà sự tình có thể biến hóa tới trình độ này, tức tới bầm gan tím ruột, mấy bảo vệ liền lao tới trước mặt Bàn Tử, dùng côn đánh lên đầu anh ta. Bàn Tử đưa tay lên chắn đầu, ngăn trận mưa gậy đang giáng xuống, miệng hét to:
" Cái đệch! Tới giờ chưa?"
Vừa nói xong tiếng anh ta đã bị tiếng côn đập xuống át đi, chuyển thành từng tiếng kêu thảm thiết.
Tôi cho tay lên nhìn đồng hồ, nhưng nhìn mãi không được, thấy tình hình Bàn Tử không xong, liền bất kể là tới hay chưa, gào lên:
“Tới rồi!"
“Chó má!" Bàn Tử hét lớn một tiếng, xông ra khỏi vòng vây đám bảo vệ, hất cho vài người ngã nhào xuống đất. Sức nặng trên người tôi được giảm bớt, tôi cũng ngay lập tức bật dậy, đứng lên tay vồ lấy Bàn Tử.
“Chạy mau! Chúng ta xuống lầu!"
Bàn Tử chụp lại tay tôi, tôi thấy mắt anh ta đỏ màu máu, mắng:
“Đi cái rắm!" Tay còn lại nhấc bàn gỗ ném vào đám bảo vệ, miệng chửi:
“Cái đệch! Ông mày còn chưa ra tay, chúng mày tưởng ông mày hiền phỏng, còn muốn đập tiếp lão tử sẽ chơi tới cùng với chúng mày, hôm nay xem chúng mày có chạy được không, xem thằng nào sống lâu hơn thằng nào!"
Tác giả :
Nam Phái Tam Thúc