Đào Mềm
Chương 24
Hàn Mạc đi công tác, một đêm trước khi xuất phát được hưởng thụ tay nghề mát xa của Nguyễn Đào học từ trên mạng, trước khi ra khỏi nhà còn không quên đè người trên tường xoa ngực chơi lưu manh, hắn uy hiếp: "Tôi đi công tác ba ngày, ba ngày sau trở về mà vẫn chưa ra sữa thì em cứ chờ xem."
Nguyễn Đào phát hiện gần đây mình ngày càng to gan, ngửa đầu phản kích: "Nếu không ra thì cũng chỉ có thể chờ thôi, không phải sao ạ?"
Hàn Mạc cứng họng, khóe miệng ngậm cười nhìn chằm chằm Nguyễn Đào đến khi cậu lạnh run mới thôi, hắn cưỡng hôn cậu một cái, lại ôn nhu mút hôn khóe môi cậu: "Tôi đi nhé."
"Vâng."
"Ở nhà chờ tôi."
Nguyễn Đào nhón chân hiến hôn: "Vâng!"
Cửa khóa lại, trong phòng trở nên yên tĩnh trống vắng.
Nguyễn Đào đứng nghe tiếng chuông gió, dần dần sinh ra cảm giác không nỡ - - món đồ chơi luyến tiếc kim chủ, nếu như để cho mấy món đồ chơi khác trong hội sở nghe được chắc chắn sẽ bị cười chết.
Không phải lúc trước mình cũng như vậy sao, cuộn tròn trong cốp xe, cầu nguyện kim chủ có mới nới cũ, nhưng tình cảm lại thay đổi theo hoàn cảnh, ban đầu hy vọng thất sủng là cậu, đến bây giờ lo lắng kim chủ đi công tác tìm người khác làm ấm giường cũng là cậu, không thể trách cậu thay đổi được, là do kim chủ thật sự quá tốt.
Nguyễn Đào nhào vào sô pha, nỗi lòng bay bổng, thậm chí phỏng đoán có phải ba mẹ trên trời linh thiêng phù hộ cậu hay không.
Hôm nay có gió nhẹ, lục lạc vẫn luôn nhẹ nhàng vang.
Ba ngày tự do này nên làm những gì nhỉ?
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn còn dư, tối hôm qua lúc về nhà cũng đã mang sách theo, cho nên cứ ở nhà ngốc ba ngày đi, ăn cơm, đi ngủ, đọc sách, xoa ngực, dùng sức hơn một chút, không được làm cho kim chủ thất vọng.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Nguyễn Đào vẫn không nhịn được nói thầm: "Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn chưa cai sữa..."
Giữa trưa cậu muốn ăn cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo và bánh bao cuộn.
Nguyễn Đào hừ ca xuống bếp, một tiếng trước kim chủ có nhắn tới: Chuẩn bị lên máy bay.
Cậu rep: [tiên nữ phi thiên.gif] Thuận buồm xuôi gió.
Trên tủ lạnh có giấy ghi chú, bún thịt, sườn heo chua ngọt, thịt bò nạm, tất cả đều là chữ của Hàn Mạc, ở chung một nhà nhưng hắn lại không chịu trực tiếp nói, cứ muốn viết vào giấy ghi chú để cho Nguyễn Đào thấy, thật sự là ấu trĩ.
Nguyễn Đào phát hiện kim chủ của cậu có đôi khi trẻ con đến mức cậu không phân biệt được là do hắn thật sự ấu trĩ hay là chỉ muốn trêu cậu.
Lần đầu tiên Hàn Mạc làm như vậy, Nguyễn Đào chưa kịp để ý thấy, thế là đêm đó trên bàn cơm thiếu một món cá hầm cải chua mà hắn thèm. Nguyễn Đào như đứng đống lửa ngồi đống than, nhìn Hàn Mạc kẹp từng đũa từng đũa rau dưa ăn, hoảng loạn đến mức không nuốt nổi cơm, chỉ lo nuốt xuống trái tim đang muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Ăn một nửa, Hàn Mạc hỏi: "Hôm nay tôi ăn thật là nhiều rau dưa."
Nguyễn Đào gật đầu như giã tỏi, chờ hắn nói câu tiếp theo.
Hàn Mạc nói, giống như là đứa nhỏ đang ủy khuất: "Vậy ngày mai tôi có thể ăn cá không?"
Ngay lúc đó Nguyễn Đào hận không thể lập tức chạy ra chợ xách con cá trở về. Nhưng bây giờ cậu đã nhìn thấu hắn rồi, thích gì chứ, căn bản chỉ là giả vờ đáng thương mà thôi.
Trứng vịt bắc thảo đem luộc, thịt nạc băm, làm nhiều một chút, để dành cho bữa tối luôn, nấu cháo với lửa nhỏ, lại bỏ bánh bao vào trong nồi chưng.
Nguyễn Đào thích mùi thơm của hành, cắt một ít hành lá xanh mướt, chờ lát nữa sẽ thả vào nồi cháo.
Cậu chống tay trên kệ bếp, xuyên qua cửa kính lớn trong suốt nhìn thấy bầu trời xanh ngát, trong lúc nhất thời đôi mắt có chút ướt át, đừng nói đây là đoạn thời gian mà cậu vui vẻ nhất sau khi biến thành món đồ chơi, cho dù là lúc trước, thì đây cũng là khoảng thời gian mà cậu hạnh phúc nhất sau khi học cấp hai.
Nguyễn Đào cảm thán: "Ai."
Vận mệnh trêu ngươi.
Máy bay bay hai tiếng đồng hồ, sau khi xuống Hàn Mạc lập tức thông báo cho Nguyễn Đào, nhận được cái tin nhắn mà hắn không ngoài ý muốn lắm: [tiên nữ hạ phàm.gif]
Hắn không khỏi mỉm cười: Tối hôm qua lúc em ngủ tôi có mua một món quà cho em, chắc là lúc chạng vạng sẽ tới.
Nguyễn Đào ôm di động nhìn mấy lần mới chắc chắn không phải là do ảo giác của mình, cậu nhếch miệng cười ngây ngô: Cảm ơn tiên sinh!
Đáng tiếc chờ đến khi cầm món quà trong tay, Nguyễn Đào mới phát giác mình thật sự quá ngây thơ.
Ăn có hơi no, Nguyễn Đào quyết định quét dọn nhà cửa cho tiêu cơm, lúc dọn dẹp đầu giường thì thấy lọ thuốc mỡ đã sắp hết rồi, vậy thì không được, mấy ngày nay cậu phải bảo dưỡng cho tốt.
Vẫn phải ra cửa một chuyến.
Gần Kiều Loan có một tiệm thuốc, Nguyễn Đào chậm rì rì đi bộ qua đó, mua thuốc mỡ xong vừa muốn đi, lúc quay người lại lại đụng phải bạn cùng phòng đang đẩy cửa đi vào.
"Trời ạ!" Nguyễn Đào thất thanh, mừng rỡ lại biến thành kinh ngạc: "Tự Nhiên cậu - -"
Người trước mặt này còn gầy hơn một vòng so với trước khi bị đẩy vào phòng dạy dỗ, trên mặt trắng bệch, vết thương xanh tím, trong mắt không có chút sức sống nào, giống như chỉ là một con robot biết đi mà thôi.
Nguyễn Đào vội vàng tiến lên cầm tay Tự Nhiên: "Cậu... Sao cậu lại..."
Nói xong chóp mũi đã chua xót, còn phải hỏi sao? Đáp án cũng chỉ có một mà thôi.
"Hắn biết không?" Nguyễn Đào đè thấp giọng: "Cậu chạy ra, hắn có biết không?"
Tự Nhiên nhìn Nguyễn Đào, đôi môi khô nứt khẽ nhúc nhích: "Đào Đào..."
Nhân viên thu ngân phía sau giương giọng hỏi: "Này! Cái cậu làm gì vậy?"
Nguyễn Đào hít sâu, dắt tay Tự Nhiên quay người lại: "Chị có thể giúp xem vết thương trên mặt cậu ấy nên dùng thuốc gì không ạ?"
Nguyễn Đào dẫn Tự Nhiên về Kiều Loan.
Từ lần trước hai người nói chuyện đến bây giờ đã qua hơn ba tháng, một đêm trước khi Tự Nhiên bị mua đi, bị cất vào túi xách giao hàng tận nhà, hai người ôm nhau nói mớ, Nguyễn Đào dùng hết vốn liếng môn Ngữ văn của mình chúc phúc cho y, kết quả lại châm chọc như thế.
Lúc bị dắt vào trong thang máy, Tự Nhiên mới bừng tỉnh hoàn hồn: "Tôi không sao, cậu đừng quan tâm tới tôi."
"Đừng lo lắng, ngài ấy không có nhà." Nguyễn Đào biết y sợ liên lụy đến mình: "Ngài ấy đi công tác, mấy ngày nay chỉ có một mình tôi ở nhà."
"...Nhà?" Tự Nhiên nhẹ giọng cười nhạo: "Cậu gọi chỗ này là nhà sao?"
Nguyễn Đào vô cùng đau lòng, cậu dùng vân tay mở cửa nhà: "Vào đi."
Thật sự rất giống cái nhà, trang trí ấm áp thoải mái, lúc mở cửa còn nghe được tiếng chuông gió rung động, Tự Nhiên đứng chỗ huyền quan ngơ ngác nhìn xung quanh. Nguyễn Đào lấy dép lê cho y, thúc giục: "Cậu vào đây trước đi."
Quần áo rất dơ bẩn Tự Nhiên không chịu ngồi trên sô pha, tâm trạng y hoảng hốt, đứng im bên bàn trà, muốn uống ngụm nước, nhưng mở miệng lại nói: "Đào Đào, tôi đã tự do rồi."
Nguyễn Đào sửng sốt, không cười nổi, cậu không tưởng tượng được hai từ "tự do" này là dùng cái gì để đổi lấy.
Cậu khô khhốc đáp: "Vậy thì thật tốt."
Nói xong liền đi lấy cho y cái ly uống nước, lại chảy tới phòng ngủ đem áo tắm dài ra: "Cậu đi tắm rửa một chút đi, muốn ngâm một lát hay là trực tiếp tắm? Tắm xong rồi tôi sẽ thoa thuốc cho cậu."
Tự Nhiên một hơi uống hết ly nước, ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ, y giống như là một người sắp chết, hơi thở mỏng manh: "Đào Đào, tôi rất đói."
"Tôi nấu cháo cho cậu!"
"Muốn ăn thịt."
Nguyễn Đào cắn môi, nước mắt rớt xuống, cậu nhịn xuống không cho mình khóc thành tiếng, cười vô cùng xấu: "Không làm khó được tôi đâu, cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo có được không?"
Mặc kệ như thế nào thì đầu tiên cũng phải thay quần áo đã.
Tự Nhiên hỏi: "Có kéo không? Cắt đi, tôi vừa động đậy đã phát đau."
Nguyễn Đào lập tức chạy đi lấy kéo, từ phía sau cắt rách bộ quần áo dơ bẩn giống như đồ tù này, lộ ra phần lưng không có chỗ nào lành lặn.
Nguyễn Đào choáng váng, vết thương mới cũ đan xen tầng tầng lớp lớp, cậu không thể tưởng tượng được đây là do roi da hay là do mấy loại công cụ khác, sáp dịch trải rộng loang lổ, không có da tróc thịt bong, không thấy máu, tựa như chỉ là một bao da trong suốt bao bọc thân thể và nội tạng chồng chất vết thương.
Nguyễn Đào thở dốc kịch liệt, bàn tay đang cầm kéo run rẩy, cậu vẫn luôn cảm thán chính mình may mắn, cho đến giờ phút này cậu mới hoàn toàn hiểu rõ mình may mắn đến cỡ nào.
"Tự Nhiên..." Cậu khóc nức nở: "Chúng ta, chúng ta đi bệnh viện đi, có được không? Chúng ta - -"
Tự Nhiên quay người lại, kéo quần áo xuống, lộ ra bộ ngực đẫy đà giống như Nguyễn Đào, nhưng mặt trên lại bị bầm máu thảm không nỡ nhìn, giữa hai cái khuyên vú treo một sợi dây thừng bạc, theo động tác của y mà nhẹ nhàng lay động.
Y nói: "Giúp tôi lấy xuống đi, thật là đau."
Nguyễn Đào lắc đầu: "Tôi... Tôi không làm được đâu... Tôi... làm không tốt..."
"Vậy cậu đừng khóc, cậu khóc làm tôi đau đầu." Tự Nhiên nỗ lực chống đỡ: "Tôi đói sắp hôn mê rồi..."
Nguyễn Đào xoa xoa đôi mắt, cũng duỗi tay nâng khuôn mặt Tự Nhiên lên, giúp y lau nước mắt: "Rất nhanh sẽ có, cậu nằm xuống đi, đừng để ý, cứ nằm trên sô pha."
Chỗ TV có một ngăn kéo đựng đồ ăn vặt, có cá khô nhỏ và bò khô xé mà Hàn Mạc thích ăn, cùng với bánh kẹo Nguyễn Đào thích ăn, tràn đầy ngăn kéo, cậu bưng một mớ ra ngoài, xé một cái bánh đưa cho Tự Nhiên: "Cậu lót bụng trước đi."
Phòng bếp truyền đến tiếng chén đĩa va chạm.
Tự Nhiên cởi hết mặc áo tắm dài vào, y thật sự không ngồi nổi nữa, nghiêng người nằm trên sô pha nhắm mắt thở dốc, y đã đói lả người, mới ăn một miếng bánh đã run rẩy, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.
Nguyễn Đào chỉ hâm cháo một lát cậu múc một chén ra tới, quỳ gối trên thảm muốn đút cho y: "Ăn chậm một chút."
Tự Nhiên há miệng, không nếm được mùi vị gì, y nuốt vào, đồ ăn nóng hổi mềm mại trấn an dạ dày của y. Nguyễn Đào còn lo y ăn không vô, bây giờ thấy y ăn hết một chén đòi thêm lại không cho: "Nghỉ một lát, ăn nhiều sẽ bị đau."
Tự Nhiên ôm gối ngủ thiếp đi.
Nguyễn Đào ngồi một bên không biết đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, nước mắt không ngừng được, cậu ngơ ngác lấy di động ra, mở lên mới thấy tin nhắn của Hàn Mạc: [ảnh chụp mì xào hải sản.jpg]
Tiên sinh: Đói bụng, cơm ở khách không nuốt nổi.
Nguyễn Đào biết hắn đang ở khách sạn, nhưng lần này cậu không có chút lo lắng việc kim chủ sẽ đi tìm người khác làm ấm giường nữa.
Trong lòng cậu trộn lẫn khổ sở và hạnh phúc, cậu gõ chữ, ông nói gà bà nói vịt: Tiên sinh, em rất nhớ ngài.
Nguyễn Đào phát hiện gần đây mình ngày càng to gan, ngửa đầu phản kích: "Nếu không ra thì cũng chỉ có thể chờ thôi, không phải sao ạ?"
Hàn Mạc cứng họng, khóe miệng ngậm cười nhìn chằm chằm Nguyễn Đào đến khi cậu lạnh run mới thôi, hắn cưỡng hôn cậu một cái, lại ôn nhu mút hôn khóe môi cậu: "Tôi đi nhé."
"Vâng."
"Ở nhà chờ tôi."
Nguyễn Đào nhón chân hiến hôn: "Vâng!"
Cửa khóa lại, trong phòng trở nên yên tĩnh trống vắng.
Nguyễn Đào đứng nghe tiếng chuông gió, dần dần sinh ra cảm giác không nỡ - - món đồ chơi luyến tiếc kim chủ, nếu như để cho mấy món đồ chơi khác trong hội sở nghe được chắc chắn sẽ bị cười chết.
Không phải lúc trước mình cũng như vậy sao, cuộn tròn trong cốp xe, cầu nguyện kim chủ có mới nới cũ, nhưng tình cảm lại thay đổi theo hoàn cảnh, ban đầu hy vọng thất sủng là cậu, đến bây giờ lo lắng kim chủ đi công tác tìm người khác làm ấm giường cũng là cậu, không thể trách cậu thay đổi được, là do kim chủ thật sự quá tốt.
Nguyễn Đào nhào vào sô pha, nỗi lòng bay bổng, thậm chí phỏng đoán có phải ba mẹ trên trời linh thiêng phù hộ cậu hay không.
Hôm nay có gió nhẹ, lục lạc vẫn luôn nhẹ nhàng vang.
Ba ngày tự do này nên làm những gì nhỉ?
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn còn dư, tối hôm qua lúc về nhà cũng đã mang sách theo, cho nên cứ ở nhà ngốc ba ngày đi, ăn cơm, đi ngủ, đọc sách, xoa ngực, dùng sức hơn một chút, không được làm cho kim chủ thất vọng.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Nguyễn Đào vẫn không nhịn được nói thầm: "Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn chưa cai sữa..."
Giữa trưa cậu muốn ăn cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo và bánh bao cuộn.
Nguyễn Đào hừ ca xuống bếp, một tiếng trước kim chủ có nhắn tới: Chuẩn bị lên máy bay.
Cậu rep: [tiên nữ phi thiên.gif] Thuận buồm xuôi gió.
Trên tủ lạnh có giấy ghi chú, bún thịt, sườn heo chua ngọt, thịt bò nạm, tất cả đều là chữ của Hàn Mạc, ở chung một nhà nhưng hắn lại không chịu trực tiếp nói, cứ muốn viết vào giấy ghi chú để cho Nguyễn Đào thấy, thật sự là ấu trĩ.
Nguyễn Đào phát hiện kim chủ của cậu có đôi khi trẻ con đến mức cậu không phân biệt được là do hắn thật sự ấu trĩ hay là chỉ muốn trêu cậu.
Lần đầu tiên Hàn Mạc làm như vậy, Nguyễn Đào chưa kịp để ý thấy, thế là đêm đó trên bàn cơm thiếu một món cá hầm cải chua mà hắn thèm. Nguyễn Đào như đứng đống lửa ngồi đống than, nhìn Hàn Mạc kẹp từng đũa từng đũa rau dưa ăn, hoảng loạn đến mức không nuốt nổi cơm, chỉ lo nuốt xuống trái tim đang muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Ăn một nửa, Hàn Mạc hỏi: "Hôm nay tôi ăn thật là nhiều rau dưa."
Nguyễn Đào gật đầu như giã tỏi, chờ hắn nói câu tiếp theo.
Hàn Mạc nói, giống như là đứa nhỏ đang ủy khuất: "Vậy ngày mai tôi có thể ăn cá không?"
Ngay lúc đó Nguyễn Đào hận không thể lập tức chạy ra chợ xách con cá trở về. Nhưng bây giờ cậu đã nhìn thấu hắn rồi, thích gì chứ, căn bản chỉ là giả vờ đáng thương mà thôi.
Trứng vịt bắc thảo đem luộc, thịt nạc băm, làm nhiều một chút, để dành cho bữa tối luôn, nấu cháo với lửa nhỏ, lại bỏ bánh bao vào trong nồi chưng.
Nguyễn Đào thích mùi thơm của hành, cắt một ít hành lá xanh mướt, chờ lát nữa sẽ thả vào nồi cháo.
Cậu chống tay trên kệ bếp, xuyên qua cửa kính lớn trong suốt nhìn thấy bầu trời xanh ngát, trong lúc nhất thời đôi mắt có chút ướt át, đừng nói đây là đoạn thời gian mà cậu vui vẻ nhất sau khi biến thành món đồ chơi, cho dù là lúc trước, thì đây cũng là khoảng thời gian mà cậu hạnh phúc nhất sau khi học cấp hai.
Nguyễn Đào cảm thán: "Ai."
Vận mệnh trêu ngươi.
Máy bay bay hai tiếng đồng hồ, sau khi xuống Hàn Mạc lập tức thông báo cho Nguyễn Đào, nhận được cái tin nhắn mà hắn không ngoài ý muốn lắm: [tiên nữ hạ phàm.gif]
Hắn không khỏi mỉm cười: Tối hôm qua lúc em ngủ tôi có mua một món quà cho em, chắc là lúc chạng vạng sẽ tới.
Nguyễn Đào ôm di động nhìn mấy lần mới chắc chắn không phải là do ảo giác của mình, cậu nhếch miệng cười ngây ngô: Cảm ơn tiên sinh!
Đáng tiếc chờ đến khi cầm món quà trong tay, Nguyễn Đào mới phát giác mình thật sự quá ngây thơ.
Ăn có hơi no, Nguyễn Đào quyết định quét dọn nhà cửa cho tiêu cơm, lúc dọn dẹp đầu giường thì thấy lọ thuốc mỡ đã sắp hết rồi, vậy thì không được, mấy ngày nay cậu phải bảo dưỡng cho tốt.
Vẫn phải ra cửa một chuyến.
Gần Kiều Loan có một tiệm thuốc, Nguyễn Đào chậm rì rì đi bộ qua đó, mua thuốc mỡ xong vừa muốn đi, lúc quay người lại lại đụng phải bạn cùng phòng đang đẩy cửa đi vào.
"Trời ạ!" Nguyễn Đào thất thanh, mừng rỡ lại biến thành kinh ngạc: "Tự Nhiên cậu - -"
Người trước mặt này còn gầy hơn một vòng so với trước khi bị đẩy vào phòng dạy dỗ, trên mặt trắng bệch, vết thương xanh tím, trong mắt không có chút sức sống nào, giống như chỉ là một con robot biết đi mà thôi.
Nguyễn Đào vội vàng tiến lên cầm tay Tự Nhiên: "Cậu... Sao cậu lại..."
Nói xong chóp mũi đã chua xót, còn phải hỏi sao? Đáp án cũng chỉ có một mà thôi.
"Hắn biết không?" Nguyễn Đào đè thấp giọng: "Cậu chạy ra, hắn có biết không?"
Tự Nhiên nhìn Nguyễn Đào, đôi môi khô nứt khẽ nhúc nhích: "Đào Đào..."
Nhân viên thu ngân phía sau giương giọng hỏi: "Này! Cái cậu làm gì vậy?"
Nguyễn Đào hít sâu, dắt tay Tự Nhiên quay người lại: "Chị có thể giúp xem vết thương trên mặt cậu ấy nên dùng thuốc gì không ạ?"
Nguyễn Đào dẫn Tự Nhiên về Kiều Loan.
Từ lần trước hai người nói chuyện đến bây giờ đã qua hơn ba tháng, một đêm trước khi Tự Nhiên bị mua đi, bị cất vào túi xách giao hàng tận nhà, hai người ôm nhau nói mớ, Nguyễn Đào dùng hết vốn liếng môn Ngữ văn của mình chúc phúc cho y, kết quả lại châm chọc như thế.
Lúc bị dắt vào trong thang máy, Tự Nhiên mới bừng tỉnh hoàn hồn: "Tôi không sao, cậu đừng quan tâm tới tôi."
"Đừng lo lắng, ngài ấy không có nhà." Nguyễn Đào biết y sợ liên lụy đến mình: "Ngài ấy đi công tác, mấy ngày nay chỉ có một mình tôi ở nhà."
"...Nhà?" Tự Nhiên nhẹ giọng cười nhạo: "Cậu gọi chỗ này là nhà sao?"
Nguyễn Đào vô cùng đau lòng, cậu dùng vân tay mở cửa nhà: "Vào đi."
Thật sự rất giống cái nhà, trang trí ấm áp thoải mái, lúc mở cửa còn nghe được tiếng chuông gió rung động, Tự Nhiên đứng chỗ huyền quan ngơ ngác nhìn xung quanh. Nguyễn Đào lấy dép lê cho y, thúc giục: "Cậu vào đây trước đi."
Quần áo rất dơ bẩn Tự Nhiên không chịu ngồi trên sô pha, tâm trạng y hoảng hốt, đứng im bên bàn trà, muốn uống ngụm nước, nhưng mở miệng lại nói: "Đào Đào, tôi đã tự do rồi."
Nguyễn Đào sửng sốt, không cười nổi, cậu không tưởng tượng được hai từ "tự do" này là dùng cái gì để đổi lấy.
Cậu khô khhốc đáp: "Vậy thì thật tốt."
Nói xong liền đi lấy cho y cái ly uống nước, lại chảy tới phòng ngủ đem áo tắm dài ra: "Cậu đi tắm rửa một chút đi, muốn ngâm một lát hay là trực tiếp tắm? Tắm xong rồi tôi sẽ thoa thuốc cho cậu."
Tự Nhiên một hơi uống hết ly nước, ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ, y giống như là một người sắp chết, hơi thở mỏng manh: "Đào Đào, tôi rất đói."
"Tôi nấu cháo cho cậu!"
"Muốn ăn thịt."
Nguyễn Đào cắn môi, nước mắt rớt xuống, cậu nhịn xuống không cho mình khóc thành tiếng, cười vô cùng xấu: "Không làm khó được tôi đâu, cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo có được không?"
Mặc kệ như thế nào thì đầu tiên cũng phải thay quần áo đã.
Tự Nhiên hỏi: "Có kéo không? Cắt đi, tôi vừa động đậy đã phát đau."
Nguyễn Đào lập tức chạy đi lấy kéo, từ phía sau cắt rách bộ quần áo dơ bẩn giống như đồ tù này, lộ ra phần lưng không có chỗ nào lành lặn.
Nguyễn Đào choáng váng, vết thương mới cũ đan xen tầng tầng lớp lớp, cậu không thể tưởng tượng được đây là do roi da hay là do mấy loại công cụ khác, sáp dịch trải rộng loang lổ, không có da tróc thịt bong, không thấy máu, tựa như chỉ là một bao da trong suốt bao bọc thân thể và nội tạng chồng chất vết thương.
Nguyễn Đào thở dốc kịch liệt, bàn tay đang cầm kéo run rẩy, cậu vẫn luôn cảm thán chính mình may mắn, cho đến giờ phút này cậu mới hoàn toàn hiểu rõ mình may mắn đến cỡ nào.
"Tự Nhiên..." Cậu khóc nức nở: "Chúng ta, chúng ta đi bệnh viện đi, có được không? Chúng ta - -"
Tự Nhiên quay người lại, kéo quần áo xuống, lộ ra bộ ngực đẫy đà giống như Nguyễn Đào, nhưng mặt trên lại bị bầm máu thảm không nỡ nhìn, giữa hai cái khuyên vú treo một sợi dây thừng bạc, theo động tác của y mà nhẹ nhàng lay động.
Y nói: "Giúp tôi lấy xuống đi, thật là đau."
Nguyễn Đào lắc đầu: "Tôi... Tôi không làm được đâu... Tôi... làm không tốt..."
"Vậy cậu đừng khóc, cậu khóc làm tôi đau đầu." Tự Nhiên nỗ lực chống đỡ: "Tôi đói sắp hôn mê rồi..."
Nguyễn Đào xoa xoa đôi mắt, cũng duỗi tay nâng khuôn mặt Tự Nhiên lên, giúp y lau nước mắt: "Rất nhanh sẽ có, cậu nằm xuống đi, đừng để ý, cứ nằm trên sô pha."
Chỗ TV có một ngăn kéo đựng đồ ăn vặt, có cá khô nhỏ và bò khô xé mà Hàn Mạc thích ăn, cùng với bánh kẹo Nguyễn Đào thích ăn, tràn đầy ngăn kéo, cậu bưng một mớ ra ngoài, xé một cái bánh đưa cho Tự Nhiên: "Cậu lót bụng trước đi."
Phòng bếp truyền đến tiếng chén đĩa va chạm.
Tự Nhiên cởi hết mặc áo tắm dài vào, y thật sự không ngồi nổi nữa, nghiêng người nằm trên sô pha nhắm mắt thở dốc, y đã đói lả người, mới ăn một miếng bánh đã run rẩy, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.
Nguyễn Đào chỉ hâm cháo một lát cậu múc một chén ra tới, quỳ gối trên thảm muốn đút cho y: "Ăn chậm một chút."
Tự Nhiên há miệng, không nếm được mùi vị gì, y nuốt vào, đồ ăn nóng hổi mềm mại trấn an dạ dày của y. Nguyễn Đào còn lo y ăn không vô, bây giờ thấy y ăn hết một chén đòi thêm lại không cho: "Nghỉ một lát, ăn nhiều sẽ bị đau."
Tự Nhiên ôm gối ngủ thiếp đi.
Nguyễn Đào ngồi một bên không biết đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, nước mắt không ngừng được, cậu ngơ ngác lấy di động ra, mở lên mới thấy tin nhắn của Hàn Mạc: [ảnh chụp mì xào hải sản.jpg]
Tiên sinh: Đói bụng, cơm ở khách không nuốt nổi.
Nguyễn Đào biết hắn đang ở khách sạn, nhưng lần này cậu không có chút lo lắng việc kim chủ sẽ đi tìm người khác làm ấm giường nữa.
Trong lòng cậu trộn lẫn khổ sở và hạnh phúc, cậu gõ chữ, ông nói gà bà nói vịt: Tiên sinh, em rất nhớ ngài.
Tác giả :
Ốc Thượng Ô