Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 259: Đưa thanh kiếm rỉ sét cho hắn xem
Chớp mắt đã qua nửa ngày.
Trên tuyết đọng phạm vi hai, ba dặm lại bị Đinh Hạo hoàn chỉnh khắc.
Kiếm Tổ thầm cảm thán:
- Tiểu Đinh Tử có thiên phú thật yêu nghiệt nhưng cố gắng cũng rất khủng bố. Sáu ngày nắm giữ nhất giai minh văn thành lập trên cơ sở hắn hầu như mỗi ngày không ngủ không nghỉ tu luyện. Người ta thấy thực lực của hắn tăng nhanh rất oai nhưng không thấy phía sau Tiểu Đinh Tử trả giá bao nhiêu mồ hôi và nước mắt.
Hiếm khi Đao Tổ không cãi lại Kiếm Tổ:
- Đúng vậy. Tiểu tử này vừa có thiên phú vừa chịu ăn khổ, vận may cũng khá. Tiểu Đinh Tử mà vượt qua ải Mục Thiên Dưỡng sau ba năm thì có thể minh kinh nhân, nhất phi xung thiên. Vấn Kiếm tông, Tuyết Châu nho nhỏ không thể trói buộc thiên tài như vậy.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hai canh giờ.
Đinh Hạo trong trạng thái 'tập trung tinh thần' khắc minh văn chữ hán trên tuyết, tiêu hao rất lớn. Bây giờ người Đinh Hạo ướt đẫm mồ hôi, vì vận động nhiều làm hai tay hắn sưng sắp mất cảm giác.
Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên tuyết, vận chuyển huyền khí liên tục ba mươi sáu đại chu thiên xua tan mệt mỏi.
- Nếu ngươi đã tự sáng tạo ra văn lộ, văn pháp, đi lên con đường minh văn của mình thì ta không dạy ngươi thứ cũ kỹ nữa.
Kiếm Tổ chờ Đinh Hạo lấy lại sức mới chậm rãi nói:
- Nay ngươi chỉ thiếu nắm giữ cô đọng Huyết Long Trại. Ta dạy cho ngươi một bộ Thất Huyền Uẩn Thần quyết, nó là công pháp duyên dùng để cô đọng thần thực. Tu luyện Thất Huyền Uẩn Thần quyết ngày đêm khiến thần thức của ngươi cực mạnh, đối với một minh văn sư thì thần thức cường đại cho ngươi tùy ý giao văn ý inh văn, câu thông năng lượng thiên địa. Có thể thúc giục lực lượng minh văn dễ như tay với chân, ngoài ra có ích cho ngươi tu luyện kiếm ý.
Đinh Hạo hơi tò mò hỏi:
- Thất Huyền Uẩn Thần quyết là gì?
Kiếm Tổ cố ý mập mờ:
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu ta nói nó là công pháp thần giai thì ngươi tin không?
Đinh Hạo nghiến răng:
- Quỷ mới tin!
Nói đùa, công pháp thần giai không phải râu cải vỉa hè, đừng nói là Tuyết Châu hay Minh Tâm tông, dù là khắp Vô Tận đại lục cũng cri có vài bộ công pháp thần giai. Tuy lai lịch của Kiếm Tổ bí ẩn nhưng Đinh Hạo không tin lão nắm giữ công pháp thần giai.
Kiếm Tổ cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Không tin là đúng.
Kiếm Tổ dạy khẩu quyết tâm pháp Thất Huyền Uẩn Thần quyết cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo không giỡn nữa, nghiêm túc nghiền ngẫm.
Mãi khi mặt trời xuống núi Đinh Hạo mới nhớ khẩu quyết Thất Huyền Uẩn Thần quyết, nghe Kiếm Tổ giảng dạy, hoàn toàn thấu hiểu nó.
Cánh đồng tuyết ngoài Thung Lũng thôn chứng kiến thời gian thiếu niên khổ luyện, chứng kiến một vị thiên tài bước lên đoạn đường cường đại. Gió tuyết ngày càng lớn, Đinh Hạo quay về Thung Lũng thôn.
Ngày thứ nhất.
Đêm qua Đinh Hạo chỉ ngủ khoảng hai canh giờ, thời gian khác tập trung vào tu luyện. May mắn bản thân tâm pháp huyền công là tĩnh dưỡng thân thể, có Thất Huyền Uẩn Thần quyết ôn nhuận thần thức, hiệu quả rõ rệt. Đinh Hạo vận chuyển một canh giờ tương đương ngủ năm, sáu canh giờ.
Đây là tin tức siêu tốt với Đinh Hạo, có nghĩa là hắn gần như không cần ngủ mà tu luyện suốt.
Sáng sớm lúc ăn điểm tâm, Đinh Hạo thấy rõ trên mặt các thôn dân Thung Lũng thôn chất chứa lo âu.
Cô bé Cao Tuyết Nhi đôi mắt long lanh nhìn Đinh Hạo, hy vọng hắn sẽ thực hiện điều hôm qua nói, cứ vận mệnh của nàng.
Đinh Hạo biết có nói nhiều chỉ dư thừa. Đinh Hạo ăn sáng xong, ngẫm nghĩ, lấy thanh kiếm rỉ sét ra khỏi trữ vật giới chỉ, vẫy tay kêu cô bé Cao Tuyết Nhi đến gần.
Đinh Hạo đưa thanh kiếm rỉ sét, nói:
- Chút nữa đoàn người Thanh Giang trấn đến ngươi hãy đưa thanh kiếm rỉ sét này cho bọn họ nhìn.
Đinh Hạo nói xong đứng dậy rời đi, quay về lầu đá tu luyện.
Người Thung Lũng thôn nhìn nhau rồi quan sát kỹ thanh kiếm rỉ sét như lấy ra từ đống rác nằm trong tay cô bé Cao Tuyết Nhi, bọn họ không thấy nó có gì lạ. Không biết Nhất Đao Khải Trình huynh đệ làm cái trò gì, hôm nay người đến Thung Lũng thôn cướp người chính là tiểu thiên tài Lý Vân Kỳ bái vào Vấn Kiếm tông. Không lẽ một thanh kiếm rỉ sét bình thường tùy thời đều gãy sẽ có tác dụng gì?
Vài người đoán phải chăng Nhất Đao Khải Trình sợ, không dám đối diện Lý Vân Kỳ nên dùng một thanh kiếm rỉ sét lừa người?
Không chừng đám người Lý Vân Kỳ chưa đến Nhất Đao Khải Trình đã bỏ chạy.
Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm cũng lộ biểu tình nghi ngờ. Bọn họ nghĩ nguyên Tuyết Châu không có cao thủ nào dựa vào thanh kiếm rỉ sét nổi danh, càng không có tông phái nào lấy thanh kiếm rỉ sét nổi danh thiên hạ. Tại sao Nhất Đao Khải Trình chắc chắn như vậy? Chẳng phải Đinh Hạo là cao thủ đao pháp sao? Vì sao hắn có thanh kiếm rỉ sét?
Như thế này mọi người càng lo âu hơn.
Chỉ có cô bé Cao Tuyết Nhi cầm thanh kiếm rỉ sét là ánh mắt kiên quyết, tin tưởng Đinh Hạo trăm phần trăm.
Thời gian chậm rãi trôi trong khi người Thung Lũng thôn thấp thỏm nghi ngờ.
Rốt cuộc đến lúc mặt trời lên cao ba sào.
Thanh niên ở trên lầu quan sát kinh hoàng hét to:
- Đến rồi, người Thanh Giang trấn đã đến!
Đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm nhanh chóng leo lên tường thành băng tinh nhìn ra ngoài.
Ngoài Thung Lũng thôn ồn ào, một đội khoảng mấy trăm người từ đường núi phủ tuyết chậm rãi đến. Khua chiêng gõ trống, giăng đèn kết hoa. Mười chiếc ngựa to màu đỏ do một con ngựa to lớn kéo, hơn bốn mươi kỵ sĩ mặc giáp da đỏ tinh thần hăng hái, khí phái phi phàm.
Không uổng là đại thế lực, với trận thế như vậy Thung Lũng thôn có đập nồi bán sắt cũng làm lại.
Chớp mắt đoàn người đã đến dưới thánh.
Cửa thành mở sẵn, đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm không dám chậm trễ, vội vàng ra nghênh đón đoàn người vào Thung Lũng thôn.
Lý Vân Dương ngày hôm qua bị Đinh Hạo hù sợ tè trong quần cũng có mặt, lại biến trở về kiêu căng, sốt ruột quét mắt đám người nhưng không thấy Đinh Hạo đâu.
Thiên Xu đại gia xấu xa lạnh lùng cười:
- Cái tên vênh váo ngày hôm qua đâu? Kêu hắn đi ra, ta muốn nhìn trước mặt ngũ đệ thì tán tu nho nhỏ như hắn còn dám kiêu ngạo như vậy không?
Một thiếu niên lưng đeo trường kiếm, mặc áo xanh đứng bên cạnh Lý Vân Dương.
Thiếu niên khoảng mười bốn, lăm tuổi, khuôn mặt đoan chính, mày kiếm xéo vào thái dương, không quá đẹp trai nhưng anh khí bừng bừng, khí chất rất xuất sắc. Thiếu niên đứng trong đám người giống như hạc trong bầy gà, mặt không biểu tình. Nhìn là biết thiếu niên không phải tán tu vùng núi mà là đệ tử ưu tú đến từ danh môn đại phái.
Trên tuyết đọng phạm vi hai, ba dặm lại bị Đinh Hạo hoàn chỉnh khắc.
Kiếm Tổ thầm cảm thán:
- Tiểu Đinh Tử có thiên phú thật yêu nghiệt nhưng cố gắng cũng rất khủng bố. Sáu ngày nắm giữ nhất giai minh văn thành lập trên cơ sở hắn hầu như mỗi ngày không ngủ không nghỉ tu luyện. Người ta thấy thực lực của hắn tăng nhanh rất oai nhưng không thấy phía sau Tiểu Đinh Tử trả giá bao nhiêu mồ hôi và nước mắt.
Hiếm khi Đao Tổ không cãi lại Kiếm Tổ:
- Đúng vậy. Tiểu tử này vừa có thiên phú vừa chịu ăn khổ, vận may cũng khá. Tiểu Đinh Tử mà vượt qua ải Mục Thiên Dưỡng sau ba năm thì có thể minh kinh nhân, nhất phi xung thiên. Vấn Kiếm tông, Tuyết Châu nho nhỏ không thể trói buộc thiên tài như vậy.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hai canh giờ.
Đinh Hạo trong trạng thái 'tập trung tinh thần' khắc minh văn chữ hán trên tuyết, tiêu hao rất lớn. Bây giờ người Đinh Hạo ướt đẫm mồ hôi, vì vận động nhiều làm hai tay hắn sưng sắp mất cảm giác.
Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên tuyết, vận chuyển huyền khí liên tục ba mươi sáu đại chu thiên xua tan mệt mỏi.
- Nếu ngươi đã tự sáng tạo ra văn lộ, văn pháp, đi lên con đường minh văn của mình thì ta không dạy ngươi thứ cũ kỹ nữa.
Kiếm Tổ chờ Đinh Hạo lấy lại sức mới chậm rãi nói:
- Nay ngươi chỉ thiếu nắm giữ cô đọng Huyết Long Trại. Ta dạy cho ngươi một bộ Thất Huyền Uẩn Thần quyết, nó là công pháp duyên dùng để cô đọng thần thực. Tu luyện Thất Huyền Uẩn Thần quyết ngày đêm khiến thần thức của ngươi cực mạnh, đối với một minh văn sư thì thần thức cường đại cho ngươi tùy ý giao văn ý inh văn, câu thông năng lượng thiên địa. Có thể thúc giục lực lượng minh văn dễ như tay với chân, ngoài ra có ích cho ngươi tu luyện kiếm ý.
Đinh Hạo hơi tò mò hỏi:
- Thất Huyền Uẩn Thần quyết là gì?
Kiếm Tổ cố ý mập mờ:
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu ta nói nó là công pháp thần giai thì ngươi tin không?
Đinh Hạo nghiến răng:
- Quỷ mới tin!
Nói đùa, công pháp thần giai không phải râu cải vỉa hè, đừng nói là Tuyết Châu hay Minh Tâm tông, dù là khắp Vô Tận đại lục cũng cri có vài bộ công pháp thần giai. Tuy lai lịch của Kiếm Tổ bí ẩn nhưng Đinh Hạo không tin lão nắm giữ công pháp thần giai.
Kiếm Tổ cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Không tin là đúng.
Kiếm Tổ dạy khẩu quyết tâm pháp Thất Huyền Uẩn Thần quyết cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo không giỡn nữa, nghiêm túc nghiền ngẫm.
Mãi khi mặt trời xuống núi Đinh Hạo mới nhớ khẩu quyết Thất Huyền Uẩn Thần quyết, nghe Kiếm Tổ giảng dạy, hoàn toàn thấu hiểu nó.
Cánh đồng tuyết ngoài Thung Lũng thôn chứng kiến thời gian thiếu niên khổ luyện, chứng kiến một vị thiên tài bước lên đoạn đường cường đại. Gió tuyết ngày càng lớn, Đinh Hạo quay về Thung Lũng thôn.
Ngày thứ nhất.
Đêm qua Đinh Hạo chỉ ngủ khoảng hai canh giờ, thời gian khác tập trung vào tu luyện. May mắn bản thân tâm pháp huyền công là tĩnh dưỡng thân thể, có Thất Huyền Uẩn Thần quyết ôn nhuận thần thức, hiệu quả rõ rệt. Đinh Hạo vận chuyển một canh giờ tương đương ngủ năm, sáu canh giờ.
Đây là tin tức siêu tốt với Đinh Hạo, có nghĩa là hắn gần như không cần ngủ mà tu luyện suốt.
Sáng sớm lúc ăn điểm tâm, Đinh Hạo thấy rõ trên mặt các thôn dân Thung Lũng thôn chất chứa lo âu.
Cô bé Cao Tuyết Nhi đôi mắt long lanh nhìn Đinh Hạo, hy vọng hắn sẽ thực hiện điều hôm qua nói, cứ vận mệnh của nàng.
Đinh Hạo biết có nói nhiều chỉ dư thừa. Đinh Hạo ăn sáng xong, ngẫm nghĩ, lấy thanh kiếm rỉ sét ra khỏi trữ vật giới chỉ, vẫy tay kêu cô bé Cao Tuyết Nhi đến gần.
Đinh Hạo đưa thanh kiếm rỉ sét, nói:
- Chút nữa đoàn người Thanh Giang trấn đến ngươi hãy đưa thanh kiếm rỉ sét này cho bọn họ nhìn.
Đinh Hạo nói xong đứng dậy rời đi, quay về lầu đá tu luyện.
Người Thung Lũng thôn nhìn nhau rồi quan sát kỹ thanh kiếm rỉ sét như lấy ra từ đống rác nằm trong tay cô bé Cao Tuyết Nhi, bọn họ không thấy nó có gì lạ. Không biết Nhất Đao Khải Trình huynh đệ làm cái trò gì, hôm nay người đến Thung Lũng thôn cướp người chính là tiểu thiên tài Lý Vân Kỳ bái vào Vấn Kiếm tông. Không lẽ một thanh kiếm rỉ sét bình thường tùy thời đều gãy sẽ có tác dụng gì?
Vài người đoán phải chăng Nhất Đao Khải Trình sợ, không dám đối diện Lý Vân Kỳ nên dùng một thanh kiếm rỉ sét lừa người?
Không chừng đám người Lý Vân Kỳ chưa đến Nhất Đao Khải Trình đã bỏ chạy.
Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm cũng lộ biểu tình nghi ngờ. Bọn họ nghĩ nguyên Tuyết Châu không có cao thủ nào dựa vào thanh kiếm rỉ sét nổi danh, càng không có tông phái nào lấy thanh kiếm rỉ sét nổi danh thiên hạ. Tại sao Nhất Đao Khải Trình chắc chắn như vậy? Chẳng phải Đinh Hạo là cao thủ đao pháp sao? Vì sao hắn có thanh kiếm rỉ sét?
Như thế này mọi người càng lo âu hơn.
Chỉ có cô bé Cao Tuyết Nhi cầm thanh kiếm rỉ sét là ánh mắt kiên quyết, tin tưởng Đinh Hạo trăm phần trăm.
Thời gian chậm rãi trôi trong khi người Thung Lũng thôn thấp thỏm nghi ngờ.
Rốt cuộc đến lúc mặt trời lên cao ba sào.
Thanh niên ở trên lầu quan sát kinh hoàng hét to:
- Đến rồi, người Thanh Giang trấn đã đến!
Đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm nhanh chóng leo lên tường thành băng tinh nhìn ra ngoài.
Ngoài Thung Lũng thôn ồn ào, một đội khoảng mấy trăm người từ đường núi phủ tuyết chậm rãi đến. Khua chiêng gõ trống, giăng đèn kết hoa. Mười chiếc ngựa to màu đỏ do một con ngựa to lớn kéo, hơn bốn mươi kỵ sĩ mặc giáp da đỏ tinh thần hăng hái, khí phái phi phàm.
Không uổng là đại thế lực, với trận thế như vậy Thung Lũng thôn có đập nồi bán sắt cũng làm lại.
Chớp mắt đoàn người đã đến dưới thánh.
Cửa thành mở sẵn, đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm không dám chậm trễ, vội vàng ra nghênh đón đoàn người vào Thung Lũng thôn.
Lý Vân Dương ngày hôm qua bị Đinh Hạo hù sợ tè trong quần cũng có mặt, lại biến trở về kiêu căng, sốt ruột quét mắt đám người nhưng không thấy Đinh Hạo đâu.
Thiên Xu đại gia xấu xa lạnh lùng cười:
- Cái tên vênh váo ngày hôm qua đâu? Kêu hắn đi ra, ta muốn nhìn trước mặt ngũ đệ thì tán tu nho nhỏ như hắn còn dám kiêu ngạo như vậy không?
Một thiếu niên lưng đeo trường kiếm, mặc áo xanh đứng bên cạnh Lý Vân Dương.
Thiếu niên khoảng mười bốn, lăm tuổi, khuôn mặt đoan chính, mày kiếm xéo vào thái dương, không quá đẹp trai nhưng anh khí bừng bừng, khí chất rất xuất sắc. Thiếu niên đứng trong đám người giống như hạc trong bầy gà, mặt không biểu tình. Nhìn là biết thiếu niên không phải tán tu vùng núi mà là đệ tử ưu tú đến từ danh môn đại phái.
Tác giả :
Loạn Thế Cuồng Đao