Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 258: Ngày mai tự mình đến đón người
Đinh Hạo lộ biểu tình quái dị:
- Đệ tử ký danh? Còn là đệ tử tinh anh của Thanh Sam Đông Viện?
- Đúng vậy.
Thôn trưởng Cao Phong cho rằng Đinh Hạo thấy hơi run, tiếp tục vẻ mặt đau khổ nói
- Hơn nã nghe nói trong đại tái năm viện lần hai của Vấn Kiếm tông Lý Vân Kỳ có thứ hạng không tệ, được thưởng. Hai ngày nay Lý Vân Kỳ trở về Thanh Giang trấn, sợ là ngày mai tiểu thiên tài này sẽ đến Thung Lũng thôn chúng ta đón người.
Nghe thôn trưởng Cao Phong nói xong không khí trong đại sảnh trầm lắng.
Vấn Kiếm tông là tồn tại cao cao tại thượng, đối với người trong phạm vi mấy vạn dặm thì Vấn Kiếm tông như hoàng đế. Dù là một đệ tử ký danh nho nhỏ của Vấn Kiếm tông thì thân pahạn, địa vị cũng khác với người bình thường, giống như hoàng đế phái khâm sai ra. Thung Lũng thôn, thế lực nhỏ bé vùng vẫy để sống không thể đối kháng được.
Nếu ngày mai thật sự là tiểu thiên tài Lý Vân Kỳ Vấn Kiếm tông tự đến đón người thì Thung Lũng thôn đành giao Cao Tuyết Nhi ra, nhân nhượng Thanh Giang trấn.
Trong mắt mọi người thì dù Đinh Hạo có thực lực siêu đến đâu cũng không chống lại được tồn tại siêu đẳng như Vấn Kiếm tông.
Tuy Cao Tuyết Nhi còn nhỏ nhưng nhìn biểu tình người Thung Lũng thôn khién nàng hiểu rằng người tên Lý Vân Kỳ đến, từ đó vận mệnh của nàng sẽ thay đổi. Cô bé Cao Tuyết Nhi khủng hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cao Tuyết Nhi bản năng giật tay áo Đinh Hạo, trông như con vịt nhỏ tội nghiệp sắp đối mặt bão táp.
Đinh Hạo vỗ vai Cao Tuyết Nhi, mỉm cười nói:
- Yên tâm, mọi chuyện đã có ta.
Cách xa Thung Lũng thôn ba, bốn dặm Lý Vân Dương mới dám đứng lại thở.
Các võ sĩ Thanh Giang trấn chạy theo sau lưng Lý Vân Dương cũng thở hồng hộc.
Một tùy tùng không cam lòng hỏi:
- Nhị gia, chúng ta cứ quay về như vậy sao?
Nói thật là từ khi Thanh Giang trấn phất lên, mỗi lần bọn họ đi ra đều là diễu võ dương oai không người dám trêu vào, ai ngờ hôm nay đạp đinh trong Thung Lũng thôn nho nhỏ. Nghĩ đến là thấy tức, nhưng thiếu niên bí ẩn kia quá đáng sợ, bọn họ không dám đối chọi.
- Tên đó là cao thủ.
Lý Vân Dương còn đang hoảng loạn nói:
- Một cao thủ giết nhiều người, chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Ta cảm giác được hắn không ngại giết người. Nếu tiếp tục gây sự thì hắn sẽ không chút do dự giết chúng ta.
Có tùy tùng chửi tục:
- Bà mợ nó, không biết Thung Lũng thôn kiếm đâu ra quái vật như vậy?
Có võ sĩ Thanh Giang trấn khó chịu hỏi:
- Không lẽ cứ mặc cho hắn vênh váo như vậy?
Lý Vân Dương nghiến răng cười nói:
- Không đơn giản như vậy. Ha ha, vừa lúc ngũ đệ Lý Vân Kỳ của ta ngày hôm qua về trấn, ngày mai khiến ngũ đệ tự mình đi Thung Lũng thôn đón người, coi hắn có gan ngăn cản không?
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu ngũ gia tự mình đi thì không thành vấn đề, Thung Lũng thôn làm sao dám chốngl ại Vấn Kiếm tông?
- Nghe nói ngũ gia nổi bật rất nhiều trong đại tái năm viện lần hai đệ tử ký danh, ngày mai tiểu tử kia tiêu rồi. Khiến ngũ gia giải quyết hắn, dám làm Thanh Giang trấn chúng ta mất mặt, không biết chữ chết viết như thế nào!
- Ha ha ha ha ha ha! Ta sốt ruột muốn nhìn tiểu tử kiêu ngạo đó đau khổ quỳ xin tha trước mặt ngũ gia. Ha ha ha ha ha ha!
Nghĩ đến ngày mai Lý Vân Kỳ là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông tự mình đến, Lý Vân Dương và các tùy tùng hưng phấn lên, hận không thể giục thời gian qua nhanh để bọn họ trở lại Thung Lũng thôn.
Giải quyết chuyện Lý Vân Dương xong Đinh Hạo như bình thường đi ra Thung Lũng thôn, tu luyện minh văn trên cánh đồng tuyết.
Qua mấy ngày nghiền ngẫm khổ tu, lại được đại gia minh văn Kiếm Tổ chỉ điểm, Đinh Hạo tiến bộ nhanh như máy bay. Những văn lộ phức tạp đã khắc sâu trong lòng Đinh Hạo, kết hợp câu thơ chữ hán trên địa cầu kiếp trước, hắn có thể khắc ra minh văn thuộc về mình.
- Như thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu!
Thanh kiếm rỉ sét bay múa, Đinh Hạo một hơi khắc ra câu thơ nổi tiếng trên tuyết.
Nét bút cuối cùng hoàn thành, hơi thở kỳ dị chuyển động, ánh nắng chiếu sáng mười bốn chữ hán trên mặt tuyết có luồng sangs lấp lánh ngưng mà không phát.
- Hay, rốt cuộc Tiểu Đinh Tử có thể khắc ra minh văn hoàn chỉnh của mình, mười bốn đồ án minh văn này xem như minh văn thành hình. Tuy nhiên ngươi đừng quá đắc ý, ngươi lĩnh ngộ văn ý còn rất ít. Trước mắt mười bốn minh văn chỉ miễn cưỡng làm đến ngưng mà không phát, trong đó ẩn chứa lực lượng, ý niệm tạp mà không thuần, uy lực không cao. Đối thủ hơi chú ý đến những minh văn trước là có thể phá hư nó.
Kiếm Tổ bình luận.
Đinh Hạo đã quen đánh giá nghiêm khắc.
Bàn về công lực độc miệng tuy Kiếm Tổ là lão quái vật sống lâu không biết bao nhiêu năm nhưng kém xa Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Đinh Hạo đã nghe quen tai.
Bản thân Đinh Hạo biết rõ từ khi hắn nhập môn minh văn sư, muốn khắc ra minh văn hoàn chỉnh cần hơn một ăm mới được. Lý do Đinh Hạo tiến bộ nhanh như vậy là nhờ chữ hán.
Kiếp trước trên địa cầu chữ hán phát triển mấy ngàn năm, hệ thống hoàn chỉnh, lấy pháp môn minh văn thúc giục dù khắc bằn minh văn cũng dễ dẫn động lực lượng thế giới này.
Mấy ngày nay Đinh Hạo liên tục thăm dò, hắn kinh ngạc phát hiện chữ hán bình thường hỗn độn xếp chung không có hiệu quả gì, nếu tổ hợp lại thành một câu nói thì có xác suất rất lớn dẫn động lực lượng thiên địa. Nếu là thơ cổ lưu truyền thiên cổ, ai ai cũng thích hoặc thành ngữ bốn chữ thì xác suất dẫn động lực lượng thiên địa càng lớn, uy lực mạnh hơn.
- Không lẽ vì ý cảnh từ thi thơ lưu truyền thiên cổ phù hợp yêu cầu văn ý nên mới có hiệu quả đột xuất như vậy?
Đinh Hạo âm thầm phỏng đoán.
Lòng Đinh Hạo máy động, lấy thần thức kích phát mười bốn chữ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười bốn tiếng nổ vang lên cùng lúc.
Lần này sinh ra năng lượng tương đương với võ giả ngũ khiếu Võ Đồ cảnh dốc sức đánh ra một kích.
Kiếm Tổ thấy mấy ngày chỉ đạo có thành quả, đắc ý nói:
- Minh văn không đơn giản như thế, sau này ngươi sẽ biết.
Đinh Hạo mặc kệ Kiếm Tổ, tiếp tục khắc minh văn trên tuyết, nghiền ngẫm vạn ý trong đó, thăm dò danh ngôn thơ từ chữ hán phù hợp, cộng minh với minh văn. Nếu đã quyết định đi con đường chữ hán minh văn thì Đinh Hạo phải tìm hiểu rõ bí ẩn bên trong, biết ưu khuyết điểm của nó.
- Đệ tử ký danh? Còn là đệ tử tinh anh của Thanh Sam Đông Viện?
- Đúng vậy.
Thôn trưởng Cao Phong cho rằng Đinh Hạo thấy hơi run, tiếp tục vẻ mặt đau khổ nói
- Hơn nã nghe nói trong đại tái năm viện lần hai của Vấn Kiếm tông Lý Vân Kỳ có thứ hạng không tệ, được thưởng. Hai ngày nay Lý Vân Kỳ trở về Thanh Giang trấn, sợ là ngày mai tiểu thiên tài này sẽ đến Thung Lũng thôn chúng ta đón người.
Nghe thôn trưởng Cao Phong nói xong không khí trong đại sảnh trầm lắng.
Vấn Kiếm tông là tồn tại cao cao tại thượng, đối với người trong phạm vi mấy vạn dặm thì Vấn Kiếm tông như hoàng đế. Dù là một đệ tử ký danh nho nhỏ của Vấn Kiếm tông thì thân pahạn, địa vị cũng khác với người bình thường, giống như hoàng đế phái khâm sai ra. Thung Lũng thôn, thế lực nhỏ bé vùng vẫy để sống không thể đối kháng được.
Nếu ngày mai thật sự là tiểu thiên tài Lý Vân Kỳ Vấn Kiếm tông tự đến đón người thì Thung Lũng thôn đành giao Cao Tuyết Nhi ra, nhân nhượng Thanh Giang trấn.
Trong mắt mọi người thì dù Đinh Hạo có thực lực siêu đến đâu cũng không chống lại được tồn tại siêu đẳng như Vấn Kiếm tông.
Tuy Cao Tuyết Nhi còn nhỏ nhưng nhìn biểu tình người Thung Lũng thôn khién nàng hiểu rằng người tên Lý Vân Kỳ đến, từ đó vận mệnh của nàng sẽ thay đổi. Cô bé Cao Tuyết Nhi khủng hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cao Tuyết Nhi bản năng giật tay áo Đinh Hạo, trông như con vịt nhỏ tội nghiệp sắp đối mặt bão táp.
Đinh Hạo vỗ vai Cao Tuyết Nhi, mỉm cười nói:
- Yên tâm, mọi chuyện đã có ta.
Cách xa Thung Lũng thôn ba, bốn dặm Lý Vân Dương mới dám đứng lại thở.
Các võ sĩ Thanh Giang trấn chạy theo sau lưng Lý Vân Dương cũng thở hồng hộc.
Một tùy tùng không cam lòng hỏi:
- Nhị gia, chúng ta cứ quay về như vậy sao?
Nói thật là từ khi Thanh Giang trấn phất lên, mỗi lần bọn họ đi ra đều là diễu võ dương oai không người dám trêu vào, ai ngờ hôm nay đạp đinh trong Thung Lũng thôn nho nhỏ. Nghĩ đến là thấy tức, nhưng thiếu niên bí ẩn kia quá đáng sợ, bọn họ không dám đối chọi.
- Tên đó là cao thủ.
Lý Vân Dương còn đang hoảng loạn nói:
- Một cao thủ giết nhiều người, chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Ta cảm giác được hắn không ngại giết người. Nếu tiếp tục gây sự thì hắn sẽ không chút do dự giết chúng ta.
Có tùy tùng chửi tục:
- Bà mợ nó, không biết Thung Lũng thôn kiếm đâu ra quái vật như vậy?
Có võ sĩ Thanh Giang trấn khó chịu hỏi:
- Không lẽ cứ mặc cho hắn vênh váo như vậy?
Lý Vân Dương nghiến răng cười nói:
- Không đơn giản như vậy. Ha ha, vừa lúc ngũ đệ Lý Vân Kỳ của ta ngày hôm qua về trấn, ngày mai khiến ngũ đệ tự mình đi Thung Lũng thôn đón người, coi hắn có gan ngăn cản không?
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu ngũ gia tự mình đi thì không thành vấn đề, Thung Lũng thôn làm sao dám chốngl ại Vấn Kiếm tông?
- Nghe nói ngũ gia nổi bật rất nhiều trong đại tái năm viện lần hai đệ tử ký danh, ngày mai tiểu tử kia tiêu rồi. Khiến ngũ gia giải quyết hắn, dám làm Thanh Giang trấn chúng ta mất mặt, không biết chữ chết viết như thế nào!
- Ha ha ha ha ha ha! Ta sốt ruột muốn nhìn tiểu tử kiêu ngạo đó đau khổ quỳ xin tha trước mặt ngũ gia. Ha ha ha ha ha ha!
Nghĩ đến ngày mai Lý Vân Kỳ là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông tự mình đến, Lý Vân Dương và các tùy tùng hưng phấn lên, hận không thể giục thời gian qua nhanh để bọn họ trở lại Thung Lũng thôn.
Giải quyết chuyện Lý Vân Dương xong Đinh Hạo như bình thường đi ra Thung Lũng thôn, tu luyện minh văn trên cánh đồng tuyết.
Qua mấy ngày nghiền ngẫm khổ tu, lại được đại gia minh văn Kiếm Tổ chỉ điểm, Đinh Hạo tiến bộ nhanh như máy bay. Những văn lộ phức tạp đã khắc sâu trong lòng Đinh Hạo, kết hợp câu thơ chữ hán trên địa cầu kiếp trước, hắn có thể khắc ra minh văn thuộc về mình.
- Như thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu!
Thanh kiếm rỉ sét bay múa, Đinh Hạo một hơi khắc ra câu thơ nổi tiếng trên tuyết.
Nét bút cuối cùng hoàn thành, hơi thở kỳ dị chuyển động, ánh nắng chiếu sáng mười bốn chữ hán trên mặt tuyết có luồng sangs lấp lánh ngưng mà không phát.
- Hay, rốt cuộc Tiểu Đinh Tử có thể khắc ra minh văn hoàn chỉnh của mình, mười bốn đồ án minh văn này xem như minh văn thành hình. Tuy nhiên ngươi đừng quá đắc ý, ngươi lĩnh ngộ văn ý còn rất ít. Trước mắt mười bốn minh văn chỉ miễn cưỡng làm đến ngưng mà không phát, trong đó ẩn chứa lực lượng, ý niệm tạp mà không thuần, uy lực không cao. Đối thủ hơi chú ý đến những minh văn trước là có thể phá hư nó.
Kiếm Tổ bình luận.
Đinh Hạo đã quen đánh giá nghiêm khắc.
Bàn về công lực độc miệng tuy Kiếm Tổ là lão quái vật sống lâu không biết bao nhiêu năm nhưng kém xa Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Đinh Hạo đã nghe quen tai.
Bản thân Đinh Hạo biết rõ từ khi hắn nhập môn minh văn sư, muốn khắc ra minh văn hoàn chỉnh cần hơn một ăm mới được. Lý do Đinh Hạo tiến bộ nhanh như vậy là nhờ chữ hán.
Kiếp trước trên địa cầu chữ hán phát triển mấy ngàn năm, hệ thống hoàn chỉnh, lấy pháp môn minh văn thúc giục dù khắc bằn minh văn cũng dễ dẫn động lực lượng thế giới này.
Mấy ngày nay Đinh Hạo liên tục thăm dò, hắn kinh ngạc phát hiện chữ hán bình thường hỗn độn xếp chung không có hiệu quả gì, nếu tổ hợp lại thành một câu nói thì có xác suất rất lớn dẫn động lực lượng thiên địa. Nếu là thơ cổ lưu truyền thiên cổ, ai ai cũng thích hoặc thành ngữ bốn chữ thì xác suất dẫn động lực lượng thiên địa càng lớn, uy lực mạnh hơn.
- Không lẽ vì ý cảnh từ thi thơ lưu truyền thiên cổ phù hợp yêu cầu văn ý nên mới có hiệu quả đột xuất như vậy?
Đinh Hạo âm thầm phỏng đoán.
Lòng Đinh Hạo máy động, lấy thần thức kích phát mười bốn chữ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười bốn tiếng nổ vang lên cùng lúc.
Lần này sinh ra năng lượng tương đương với võ giả ngũ khiếu Võ Đồ cảnh dốc sức đánh ra một kích.
Kiếm Tổ thấy mấy ngày chỉ đạo có thành quả, đắc ý nói:
- Minh văn không đơn giản như thế, sau này ngươi sẽ biết.
Đinh Hạo mặc kệ Kiếm Tổ, tiếp tục khắc minh văn trên tuyết, nghiền ngẫm vạn ý trong đó, thăm dò danh ngôn thơ từ chữ hán phù hợp, cộng minh với minh văn. Nếu đã quyết định đi con đường chữ hán minh văn thì Đinh Hạo phải tìm hiểu rõ bí ẩn bên trong, biết ưu khuyết điểm của nó.
Tác giả :
Loạn Thế Cuồng Đao