Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 205: Quỷ vực, lại trùng phùng
Thân hình Ngọc Giác Dao nhỏ xinh, đơn thuần đáng yêu. Đinh Hạo nhìn Ngọc Giác Dao cứ cảm thấy như gặp muội muội đã mất tích, cảm giác thân thiết.
Ngọc Giác Dao đỏ mặt nhe răng khểnh nói:
- Ta trùng kích huyệt khiếu thứ sáu thần môn mấy chục lần, mấy ngàyh ôm trước mới hơi thả lỏng. Đinh sư huynh đúng là quái vật, trùng kích một lần liền thành công.
Mộ Dung Yên Chức, Lư Bằng Phi vẻ mặt quái dị nhìn Đinh Hạo, biểu tình rung động.
- À...
Đinh Hạo không muốn biểu hiện nổi bật, nói:
- Nha đầu ngốc, ta cũng thử mười ba lần trùng kích, lúc trước sắp luyện hóa xong huyệt khiếu, lần này may mắn thành công. Trước đó cố gắng lót đường nhưng sư muội không thấy.
Thì ra là vậy.
Mộ Dung Yên Chức gật đầu.
Giải thích thế này mới hợp lý, không thì Đinh Hạo biểu hiện quá yêu nghiệt.
Lư Bằng Phi thở phào, giây sau kiềm không được đắc ý. Nói vậy thì Đinh Hạo không quá đáng sợ, còn nhớ lúc Lư Bằng Phi trùng kích huyệt khiếu thứ bốn chỉ mất ba lần là thành công.
Mộ Dung Yên Chức trưng cầu ý kiến của Đinh Hạo:
- Đinh sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm sao?
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Người bị truyền tống đến không thành quỷ vực này chắc không chỉ cóhunúng ta, tất cả tìm kiếm bốn phía xem, tốt nhất là tìm đến mấy sư huynh, sư thúc giáo sư khác. Chờ nhiều người rồi tụ tập lại lực lượng, ta nghĩ lúc đó có thể nghĩ ra cách rời khỏi đây.
Lư Bằng Phi làm bộ làm tịch gật đầu:
- Tuy là cách ngu ngốc nhưng tạm được.
- Cách ngu ngốc?
Mộ Dung Yên Chức lạnh lùng cười:
- Không biết vị sư đệ này có cách nào hay hơn không?
Mặt Lư Bằng Phi cứng đờ, cười lạnh không nói.
Đinh Hạo liếc Lư Bằng Phi, lòng thầm lấy làm lạ. Lúc trước Lư Bằng Phi ra vẻ nghe theo Đinh Hạo răm rắp, bị hù sợ teo tim, tại sao bây giờ lại biến kiêu căng lên? Không lẽ Lư Bằng Phi có chỗ dựa?
Việc khác lạ tức có bí ẩn.
Đinh Hạo âm thầm ghi nhớ.
Lúc này bỗng nhiên...
Ngọc Giác Dao vô tình quay đầu, bỗng biến sắc mặt kinh kêu:
- Ủa? Sao không thấy... Mấy cái xác?
Lúc trước có xác các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông đã chết nằm dưới đất không biết từ khi nào biến mất sạch, chỉ để lại mười mấy bộ quần áo. Máu thịt được y phục bao bọc biến mất như đã tan vào không khí.
Đinh Hạo, Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức, Lư Bằng Phi giật mình.
Mười mấy cái xác chỉ cách ba, bốn mươi bước biến mất từ lúc nào mà không có chút thanh âm, chẳng lẽ chỗ này thật sự có quỷ? Hoặc là tồn tại hắc ám đáng sợ nào đó lặng lẽ cắn nuốt?
Đinh Hạo cẩn thận đến gần, quan sát.
Đúng vậy, mười bốn cái xác đều biến mất.
Càng quái dị là những bộ đồ còn đây, bao tay da lộc, giáp nhẹ, thậm chí đồ che mắt của Ngọc Giác Dao nằm dưới đất. Thế nhưng thân thịt thì biến mất, xung quanh không có dâu vết cắn nuốt xé rách hay di chuyển.
Thậm chí lúc trước máu chảy dưới đất cũng không có.
- Như thế nào?
- Không lẽ có quỷ thật?
- Tà môn quá, chỗ này lạ đây.
Không khí đỏ rực, từng đốm lửa ma trơi đốt cháy lúc ẩn lúc hiện. Cửa hàng và đường đi không có ai, không khí yên lặng đáng sợ cộng với hình ảnh khó tin trước mắt. Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao tim đập chân run. Chẳng lẽ nơi này thật sự là quy vực, âm thầm nuốt tất cả sinh linh?
Đinh Hạo hét to một tiếng:
- Đi, mau rời khỏi đây, chúng ta đi tìm người khác.
Bốn người Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao lập tức vận chuyển khinh công nhảy lên nóc nhà biến mất ở phía xa.
Sau khi Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rời đi không lâu, chợt có gió nhẹ thổi qua con đường, thổi quần áo các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông để lại dưới đất. Trên mặt đất nhấp nháy lằn đỏ sậm hợp thành một trận pháp minh văn cực kỳ tà ác, kỳ dị, chợt lóe rồi biến mất.
Tiếng cười trầm thấp trong họng vang lên trong hư không.
* * *
Đinh Hạo không đoán sai.
Rất nhanh, trong quỷ vực âm trầm bốn người Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao gặp người khác.
Trừ hai, ba mươi tán tu thực lực không quá cao ra, có sáu nữ đệ tử ni cô Vô Niệm phái mặc áo tu, tay cầm phất trần, lưng cõng trường kiếm. Bốn, năm đệ tử trẻ đến từ Trảm Nhật thành, trong đó óc đại sư huynh mặt có vết đao nhạt, áo xanh, khí chất sáng sủa.
Giao lưu đơn giản xong đám người tụ tập lại thành tiểu đoàn thể tạm thời, thăm dò không thành.
Hầu như không có tranh chấp gì, Đinh Hạo trở thành thủ lĩnh tiểu đoàn thể.
Thiếu niên mặt có vết đao, áo lam tên là Đao Khuynh Thành sớm có hứng thú với Đinh Hạo, gã khiêu chiến:
- Chờ khi nào ra ngoài sẽ có một ngày ta đấu với ngươi, để xem Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên của Vấn Kiếm tông và Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp của Trảm Nhật thành ta ai cao hơn.
Tuy nhiên Đao Khuynh Thành biết nghĩ cho đại cục, không hành động lỗ mãng.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Tốt, ta cũng rất muốn kiến thức uy lực Úy Lam Bắc Đẩu Bảo Đao của Đao huynh.
Đinh Hạo có ấn tượng với Đao Khuynh Thành rất tốt, muốn nếm uy lực thượng đẳng huyền công đao quyết Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp nổi danh Tuyết Châu.
Dù sao Đinh Hạo là đao kiếm song thánh thể, bây giờ hắn chỉ tu Lý Tàn Dương, trong Vấn Kiếm tông ít có đao quyết thành danh. Nếu Đinh Hạo cảm ngộ được điều gì từ Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp nói không chừng sẽ lại tiến bộ một bậc.
Đoàn người sưu tầm trong quy vực hư không nửa ngày mới lại thấy vài người khác.
Khiến Đinh Hạo vui vẻ là thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, thiếu niên vạm vỡ như kim cương của Hoàng Sam Bắc Viện, Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch của Tử Sam Nam Viện đều bị truyền tống đến quỷ vực tụ hợp lại với đoàn người.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng hùng hổ nói:
- Nơi này quỷ quái, to lạ lùng. Bà mợ nó, sao chỗ nào cũng là đường, vĩnh viễn không có cuối!
Tâm tình mọi người không tốt.
Đúng vậy, quỷ thành trống này quá lớn, như không có giới hạn.
Mọi người đi bộ khoảng mấy trăm dặm, đi qua toàn là con đường liên miên bất tận, cửa hàng không có bóng người. Đứng ở chỗ cao nhìn bốn phương tám hướng trừ không khí đỏ rực, lửa mưa trơi lơ lửng ra không có gì thay đổi.
Ngọc Giác Dao đỏ mặt nhe răng khểnh nói:
- Ta trùng kích huyệt khiếu thứ sáu thần môn mấy chục lần, mấy ngàyh ôm trước mới hơi thả lỏng. Đinh sư huynh đúng là quái vật, trùng kích một lần liền thành công.
Mộ Dung Yên Chức, Lư Bằng Phi vẻ mặt quái dị nhìn Đinh Hạo, biểu tình rung động.
- À...
Đinh Hạo không muốn biểu hiện nổi bật, nói:
- Nha đầu ngốc, ta cũng thử mười ba lần trùng kích, lúc trước sắp luyện hóa xong huyệt khiếu, lần này may mắn thành công. Trước đó cố gắng lót đường nhưng sư muội không thấy.
Thì ra là vậy.
Mộ Dung Yên Chức gật đầu.
Giải thích thế này mới hợp lý, không thì Đinh Hạo biểu hiện quá yêu nghiệt.
Lư Bằng Phi thở phào, giây sau kiềm không được đắc ý. Nói vậy thì Đinh Hạo không quá đáng sợ, còn nhớ lúc Lư Bằng Phi trùng kích huyệt khiếu thứ bốn chỉ mất ba lần là thành công.
Mộ Dung Yên Chức trưng cầu ý kiến của Đinh Hạo:
- Đinh sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm sao?
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Người bị truyền tống đến không thành quỷ vực này chắc không chỉ cóhunúng ta, tất cả tìm kiếm bốn phía xem, tốt nhất là tìm đến mấy sư huynh, sư thúc giáo sư khác. Chờ nhiều người rồi tụ tập lại lực lượng, ta nghĩ lúc đó có thể nghĩ ra cách rời khỏi đây.
Lư Bằng Phi làm bộ làm tịch gật đầu:
- Tuy là cách ngu ngốc nhưng tạm được.
- Cách ngu ngốc?
Mộ Dung Yên Chức lạnh lùng cười:
- Không biết vị sư đệ này có cách nào hay hơn không?
Mặt Lư Bằng Phi cứng đờ, cười lạnh không nói.
Đinh Hạo liếc Lư Bằng Phi, lòng thầm lấy làm lạ. Lúc trước Lư Bằng Phi ra vẻ nghe theo Đinh Hạo răm rắp, bị hù sợ teo tim, tại sao bây giờ lại biến kiêu căng lên? Không lẽ Lư Bằng Phi có chỗ dựa?
Việc khác lạ tức có bí ẩn.
Đinh Hạo âm thầm ghi nhớ.
Lúc này bỗng nhiên...
Ngọc Giác Dao vô tình quay đầu, bỗng biến sắc mặt kinh kêu:
- Ủa? Sao không thấy... Mấy cái xác?
Lúc trước có xác các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông đã chết nằm dưới đất không biết từ khi nào biến mất sạch, chỉ để lại mười mấy bộ quần áo. Máu thịt được y phục bao bọc biến mất như đã tan vào không khí.
Đinh Hạo, Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức, Lư Bằng Phi giật mình.
Mười mấy cái xác chỉ cách ba, bốn mươi bước biến mất từ lúc nào mà không có chút thanh âm, chẳng lẽ chỗ này thật sự có quỷ? Hoặc là tồn tại hắc ám đáng sợ nào đó lặng lẽ cắn nuốt?
Đinh Hạo cẩn thận đến gần, quan sát.
Đúng vậy, mười bốn cái xác đều biến mất.
Càng quái dị là những bộ đồ còn đây, bao tay da lộc, giáp nhẹ, thậm chí đồ che mắt của Ngọc Giác Dao nằm dưới đất. Thế nhưng thân thịt thì biến mất, xung quanh không có dâu vết cắn nuốt xé rách hay di chuyển.
Thậm chí lúc trước máu chảy dưới đất cũng không có.
- Như thế nào?
- Không lẽ có quỷ thật?
- Tà môn quá, chỗ này lạ đây.
Không khí đỏ rực, từng đốm lửa ma trơi đốt cháy lúc ẩn lúc hiện. Cửa hàng và đường đi không có ai, không khí yên lặng đáng sợ cộng với hình ảnh khó tin trước mắt. Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao tim đập chân run. Chẳng lẽ nơi này thật sự là quy vực, âm thầm nuốt tất cả sinh linh?
Đinh Hạo hét to một tiếng:
- Đi, mau rời khỏi đây, chúng ta đi tìm người khác.
Bốn người Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao lập tức vận chuyển khinh công nhảy lên nóc nhà biến mất ở phía xa.
Sau khi Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rời đi không lâu, chợt có gió nhẹ thổi qua con đường, thổi quần áo các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông để lại dưới đất. Trên mặt đất nhấp nháy lằn đỏ sậm hợp thành một trận pháp minh văn cực kỳ tà ác, kỳ dị, chợt lóe rồi biến mất.
Tiếng cười trầm thấp trong họng vang lên trong hư không.
* * *
Đinh Hạo không đoán sai.
Rất nhanh, trong quỷ vực âm trầm bốn người Đinh Hạo, Lư Bằng Phi, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao gặp người khác.
Trừ hai, ba mươi tán tu thực lực không quá cao ra, có sáu nữ đệ tử ni cô Vô Niệm phái mặc áo tu, tay cầm phất trần, lưng cõng trường kiếm. Bốn, năm đệ tử trẻ đến từ Trảm Nhật thành, trong đó óc đại sư huynh mặt có vết đao nhạt, áo xanh, khí chất sáng sủa.
Giao lưu đơn giản xong đám người tụ tập lại thành tiểu đoàn thể tạm thời, thăm dò không thành.
Hầu như không có tranh chấp gì, Đinh Hạo trở thành thủ lĩnh tiểu đoàn thể.
Thiếu niên mặt có vết đao, áo lam tên là Đao Khuynh Thành sớm có hứng thú với Đinh Hạo, gã khiêu chiến:
- Chờ khi nào ra ngoài sẽ có một ngày ta đấu với ngươi, để xem Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên của Vấn Kiếm tông và Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp của Trảm Nhật thành ta ai cao hơn.
Tuy nhiên Đao Khuynh Thành biết nghĩ cho đại cục, không hành động lỗ mãng.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Tốt, ta cũng rất muốn kiến thức uy lực Úy Lam Bắc Đẩu Bảo Đao của Đao huynh.
Đinh Hạo có ấn tượng với Đao Khuynh Thành rất tốt, muốn nếm uy lực thượng đẳng huyền công đao quyết Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp nổi danh Tuyết Châu.
Dù sao Đinh Hạo là đao kiếm song thánh thể, bây giờ hắn chỉ tu Lý Tàn Dương, trong Vấn Kiếm tông ít có đao quyết thành danh. Nếu Đinh Hạo cảm ngộ được điều gì từ Lạc Nhật Trường Hà Trảm Pháp nói không chừng sẽ lại tiến bộ một bậc.
Đoàn người sưu tầm trong quy vực hư không nửa ngày mới lại thấy vài người khác.
Khiến Đinh Hạo vui vẻ là thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, thiếu niên vạm vỡ như kim cương của Hoàng Sam Bắc Viện, Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch của Tử Sam Nam Viện đều bị truyền tống đến quỷ vực tụ hợp lại với đoàn người.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng hùng hổ nói:
- Nơi này quỷ quái, to lạ lùng. Bà mợ nó, sao chỗ nào cũng là đường, vĩnh viễn không có cuối!
Tâm tình mọi người không tốt.
Đúng vậy, quỷ thành trống này quá lớn, như không có giới hạn.
Mọi người đi bộ khoảng mấy trăm dặm, đi qua toàn là con đường liên miên bất tận, cửa hàng không có bóng người. Đứng ở chỗ cao nhìn bốn phương tám hướng trừ không khí đỏ rực, lửa mưa trơi lơ lửng ra không có gì thay đổi.
Tác giả :
Loạn Thế Cuồng Đao