Đào Hoa Yêu Yêu
Chương 13: Bạn gái
Trong lúc xúc động, Đào Hoa Yêu Yêu chạy đến chỗ Tiểu Lê lấy số điện thoại của Sở Phi, quay về văn phòng rồi bắt đầu ấn số. Điện thoại vừa kết nối thì cô mới nhớ ra hình như còn chưa nghĩ ra nên nói gì? Nhưng cô đã nhanh nhảu:
– Alo…
Đầu óc cô trống rỗng
– Em… là… cô lắp ba lắp bắp
– Yêu Yêu
Đầu bên kia, giọng nói trầm trầm của anh vang lên, gọi tên cô. Lòng Đào Hoa Yêu Yêu run lên, bất giác nói:
– Ai…
Đầu bên kia lẳng lẳng chờ cô nói, tiếng hít thở nhẹ nhàng như ở ngay bên cạnh vậy. tai Đào Hoa Yêu Yêu nóng lên, vội đưa điện thoại ra xa xa một chút
– Khụ khụ… cô anh giọng: – Ừm.. em.. em mời anh đi ăn cơm… $%^&
– Yêu Yêu. Đầu bên kia cắt đứt những từ ngữ mơ hồ của cô
– Hả?
Anh lẳng lặng nói:
– Mở cửa.
– Hả… gì cơ
Cô tay chân luống cuống mở cửa văn phòng ra. Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa như nhìn người ngoài hành tinh.
Sở Phi đang đứng đó, không biết đến từ bao giờ, nhìn thấy cô mở cửa thì anh thủng thẳng cất điện thoại, đi tới trước mặt cô.
Anh mặc âu phục màu xám giống thường nhật, vẫn cao gầy và có khí chất quý tộc nhưng chỉ qua mấy ngày mà người dường như gầy đi nhiru. Hai má vốn không đầy đặn giờ hóp lại, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, chỉ có đôi mắt đó vẫn đen, sâu và sắc như đao.
Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày
– Anh… ơ…
Cô còn chưa nói hết câu đã bị đôi tay anh hung hăng ôm vào lòng.
– Anh muốn gặp em
Đào Hoa Yêu Yêu còn chưa kịp trả lời thì cảm thấy vai trầm xuống, người vốn ôm cô lại lặng lẽ ngã vào lòng cô.
Khi tỉnh lại, Sở Phi thất mình đang nằm trong phòng ngủ, hơi nhíu mày, anh nhớ rõ ràng anh đi tìm Đào Hoa Yêu Yêu…
Một bàn tay trắng nõn bé nhỏ đưa một viên thuốc con nhộng rực rỡ đến trước mặt anh:
– Uống thuốc
Đào Hoa Yêu Yêu đứng từ trên cao nhìn Sở Phi nằm trên giường, mặt không chút thay đổi. Sở Phi giật mình, yên lặng nhận viên thuốc. Nhìn anh uống thuốc xong, Đào Hoa Yêu Yêu đưa một tờ giấy đến trước mặt Sở Phi, lại là một tờ hóa đơn.
Sở Phi nhìn cô, thản nhiên cười:
– Khiêm Học làm khó em?
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy vung tay vung chân:
– Anh còn không biết xấu hổ mà nói? Tự nhiên chạy đến văn phòng em, nói một câu rồi ngất xỉu làm em phải chịu tiếng xấu. Lương tâm anh ở đâu
Ba giờ trước, Sở Phi đến văn phòng cô. Khi anh nói muốn theo đuổi cô rồi một tháng không có động tĩnh gì, đến khi cô lấy dũng cảm theo đuổi anh thì lại đột ngột chạy đến nói “Anh muốn gặp em", còn không đợi cô cảm động thì lại lặng lẽ ngất trong lòng cô.
– Bác sĩ tư của anh có tật xấu đúng không! Không phân biệt đúng sai đã mắng em. Anh té xỉu sao lại mắng em? Anh không nên đến tìm em em không biết, anh ta dựa vào cái gì mà mắng em?
Nói đến đây, Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên ngừng lại, cô xắn tay áo, bắt đầu đếm đếm ngón tay:
– Mỗi lần anh xuất hiện trước mặt em, không phải bắt em thông đồng lừa gái cùng anh (Chuyện ở sân bay với Liễu Tiệp bị thiếu chữ) thì bắt em làm cấp cứu cho anh. Nếu không phải uống say bắt em đến thanh toán thì lại mời em đi ăn nhưng té xỉu trong nhà hàng, hại em phải tìm người đưa anh lên xe. Nói theo đuổi em mà một tháng bặt vô âm tín, vừa thấy mặt đã bắt em làm bảo mẫu rót nước đun thuốc cho anh, còn bị bác sĩ nhà anh mắng. Đúng rồi, còn cả lần hại em bị chó cắn! Anh nói muốn theo đuổi em, có cách theo đuổi thế sao? Cái này gọi là ám toán, ám toán anh hiểu không…
Sở Phi kinh ngạc nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đang bừng bừng lên án mình. Anh đã gần một tháng không gặp cô. Ngày đó, Đào Hoa Yêu Yêu bị anh theo đuổi mà chạy mất, còn chưa kịp hành động thì nhận được điện thoại của Nguyễn Mạnh Đông báo Liễu thị âm thầm chặt đứt đầu mối cung ứng đá thạch lựu trong nước. Kế hoạch của Phong Hoa lần này làm chuỗi trang sức “Gió thu mưa phùn" theo thiết kế để lại của Liễu Phỉ, nguyên liệu chính là đá thạch lựu. Không có nguyên liệu chính thì bộ tác phẩm đó khó mà chế tác được hoàn mỹ, tâm huyết của Liễu Phỉ cũng sẽ thành công cốc. Vì để nhanh chóng tìm được đầu mối cung ứng đá thạch lựu mà anh phải đi tìm kiếm suốt một tháng. Không chỉ vậy, Liễu thị còn cố ý tạo áp lực ở phía ban giám độc với anh, có ý đồ đổi nguyên liệu đá thạch lựu lấy cổ phần của công ty Phong Hoa. Nhưng làm anh tức giận nhất là cha mẹ anh cũng vì lấy được nguồn đầu tư của Liễu thị cho Sở thị mà âm thầm thu mua cổ phần của Âu Hách để tạo áp lực với anh, muốn anh bỏ qua Phong Hoa. Bọn họ biết rõ ý nghĩa của Phong Hoa, đó là tâm huyết của Liễu Phỉ, là thứ duy nhất Liễu Phỉ để lại.
Suốt một tháng rời xa mọi thứ, anh hao tâm tổn sức quá độ giải quyết những vấn đề đó. Mãi cho tới hôm nay, phía Nam Phi truyền đến tin tức, hợp đồng cung cấp nguyên liệu đã được kí kết, những viên đá thạch lựu cực phẩm đang trên đường vận chuyển thì anh mới có thể thở phào.
Giải quyết vấn đề rồi anh lập tức tìm đến công ty cô, anh muốn lập tức được gặp Đào Hoa Yêu Yêu, lập tức được gặp Liễu Phỉ…
Sở Phi thất thần nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, cô ngay cả lúc nổi giận cũng giống Liễu Phỉ đến vậy, thích nhướng một bên lông mày, thích vòng một tay sau lưng…
– Anh mệt quá, muốn ngủ một chút. Cùng anh được không?
Anh vươn tay, thản nhiên cắt đứt lời Đào Hoa Yêu Yêu. Anh căn bản không nghe!
Đào Hoa Yêu Yêu tức giận, chỉ vào mũi anh, run run:
– Anh… ác ôn!
Sở Phi lẳng lặng nhìn cô, chớp mắt, yên lặng, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi cúi xuống:
– Xin lỗi, gây phiền phức cho em
Anh cố hết sức xoay người, quay lưng về phía cô, lạnh lùng nói. Giọng nói khàn khàn mà lạnh cả người.
Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm nhìn Sở Phi đột nhiên trầm mặt, từ chỗ cô chỉ nhìn được gò má xương xương của anh và bọng mắt đen đầy mệt mỏi. Anh tựa đầu vào gường, lạnh lùng không nói không rằng, chỉ để cô nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng mà cô đơn.
Làm sao bây giờ? Muốn đá anh một đá rồi bỏ chạy nhưng cũng muốn ôm lấy lưng anh từ phía sau…
Sau một lúc lâu, Đào Hoa Yêu Yêu thì thào nói nhỏ:
– Thật là con mẹ nó bị coi thường
Nói xong, ủ rũ mở cửa đi ra ngoài. Khoảnh khắc tiếng cánh cửa khép lại truyền đến, lưng Sở Phi cứng đờ.
Cô, không ở lại…
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, trong trí nhớ hiện lên má lúm đồng tiền ấy, ngực dần đau đớn. Liễu Phỉ, thì ra chỉ có em mà thôi, bất luận anh có kì quái, khó chịu thế nào vẫn ở bên anh, vẫn không bỏ đi…
Tiếng cửa mở lại vang lên, tiếng bước chân rón rén tới gần anh.
Sở Phi không quay đầu, lãnh đạm nói:
– Lưu Khiêm Học, mình khỏe lắm, không cần đi bệnh viện.
– Bác sĩ của anh nói anh có tật xấu là sợ đến bệnh viện, xem ra đúng là thế thật
Giọng con gái thản nhiên mà vô cùng nghiêm trang.
Sở Phi vội xoay người, trong cơn mê muội dường như nhìn thấy ảo ảnh…
Túi chườm nước đá ướt lạnh đặt trên trán anh, cảm giác này rất thật.
– Anh nằm thẳng lại chút nếu không túi chườm bị rơi mất
Cô gái trước mặt đẩy đẩy vai anh, để cho anh nằm xuống, có lẽ là vì vừa cầm túi chườm nên cách lớp áo mỏng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi mát từ ngón tay cô. Là thật
– Em… không đi. Anh mở miệng, khàn khàn nói, tựa hồ như đang cố gắng áp lực cái gì đó.
– Ừm. Mặt Đào Hoa Yêu Yêu phụng phịu.
– Vì sao?
Anh gắt gao nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
– Anh không theo đuổi em, em theo đuổi anh chẳng được sao?
Đào Hoa Yêu Yêu rầu rĩ nói, còn chưa nói xong đã thấy hoa mắt, cả người nằm gọn trong vòng tay xiết chặt.
Qua lớp áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh nóng bừng và tiếng tim đập rõ ràng. Đào Hoa Yêu Yêu nghe được từ đỉnh đầu tiếng của Sở Phi:
– Yêu Yêu
– Ừm..
Cô khẽ nói, tim đập loạn
– …
Sau một lúc lâu, Đào Hoa Yêu Yêu nằm trong lòng Sở Phi có chút hoang mang nói:
– Rồi sao nữa?
– …
– Không có gì?
Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu, khó tin được nhìn anh
– ….
– Không phải anh muốn theo đuổi em sao?
– …
– Anh theo đuổi con gái là như thế này?
Nhìn gương mặt dần dần cứng nhắc của anh, có vệt ửng hồng mờ mờ bên má, Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lặng ngậm miệng…
Anh theo đuổi con gái là như thế này!
Quên đi, cô không nên hi vọng điều gì xa xôi. Đào Hoa Yêu Yêu chấp nhận
Ngồi dậy khỏi lòng Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu đỡ anh nằm xuống:
– Em đi lấy cháo cho anh, bác sĩ nhà anh nói, sau khi anh tỉnh lại, uống thuốc được nửa tiếng thì cần ăn đồ ăn nhẹ nếu không không thể uống một số loại thuốc khác.
Nói xong, cô đứng dậy đang chuẩn bị hầu hạ đại thiếu gia ăn cơm thì tay áo lại bị người giữ chặt
Cô quay đầu, khó hiểu nhìn Sở Phi.
– Phiền cho em quá
." Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn cô có chút ngượng ngùng, có chút hoảng hốt lại có cả tia dịu dàng.
Những lời này mấy phút trước anh cũng nói, đều là một câu nói, hai loại ngữ khí. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài.
Những lời này, anh vài phần chung tiền cũng nói qua, đồng dạng nói, hai loại ngữ khí, Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, thôi thôi thôi, gặp hạn rồi.
– Alo…
Đầu óc cô trống rỗng
– Em… là… cô lắp ba lắp bắp
– Yêu Yêu
Đầu bên kia, giọng nói trầm trầm của anh vang lên, gọi tên cô. Lòng Đào Hoa Yêu Yêu run lên, bất giác nói:
– Ai…
Đầu bên kia lẳng lẳng chờ cô nói, tiếng hít thở nhẹ nhàng như ở ngay bên cạnh vậy. tai Đào Hoa Yêu Yêu nóng lên, vội đưa điện thoại ra xa xa một chút
– Khụ khụ… cô anh giọng: – Ừm.. em.. em mời anh đi ăn cơm… $%^&
– Yêu Yêu. Đầu bên kia cắt đứt những từ ngữ mơ hồ của cô
– Hả?
Anh lẳng lặng nói:
– Mở cửa.
– Hả… gì cơ
Cô tay chân luống cuống mở cửa văn phòng ra. Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa như nhìn người ngoài hành tinh.
Sở Phi đang đứng đó, không biết đến từ bao giờ, nhìn thấy cô mở cửa thì anh thủng thẳng cất điện thoại, đi tới trước mặt cô.
Anh mặc âu phục màu xám giống thường nhật, vẫn cao gầy và có khí chất quý tộc nhưng chỉ qua mấy ngày mà người dường như gầy đi nhiru. Hai má vốn không đầy đặn giờ hóp lại, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, chỉ có đôi mắt đó vẫn đen, sâu và sắc như đao.
Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày
– Anh… ơ…
Cô còn chưa nói hết câu đã bị đôi tay anh hung hăng ôm vào lòng.
– Anh muốn gặp em
Đào Hoa Yêu Yêu còn chưa kịp trả lời thì cảm thấy vai trầm xuống, người vốn ôm cô lại lặng lẽ ngã vào lòng cô.
Khi tỉnh lại, Sở Phi thất mình đang nằm trong phòng ngủ, hơi nhíu mày, anh nhớ rõ ràng anh đi tìm Đào Hoa Yêu Yêu…
Một bàn tay trắng nõn bé nhỏ đưa một viên thuốc con nhộng rực rỡ đến trước mặt anh:
– Uống thuốc
Đào Hoa Yêu Yêu đứng từ trên cao nhìn Sở Phi nằm trên giường, mặt không chút thay đổi. Sở Phi giật mình, yên lặng nhận viên thuốc. Nhìn anh uống thuốc xong, Đào Hoa Yêu Yêu đưa một tờ giấy đến trước mặt Sở Phi, lại là một tờ hóa đơn.
Sở Phi nhìn cô, thản nhiên cười:
– Khiêm Học làm khó em?
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy vung tay vung chân:
– Anh còn không biết xấu hổ mà nói? Tự nhiên chạy đến văn phòng em, nói một câu rồi ngất xỉu làm em phải chịu tiếng xấu. Lương tâm anh ở đâu
Ba giờ trước, Sở Phi đến văn phòng cô. Khi anh nói muốn theo đuổi cô rồi một tháng không có động tĩnh gì, đến khi cô lấy dũng cảm theo đuổi anh thì lại đột ngột chạy đến nói “Anh muốn gặp em", còn không đợi cô cảm động thì lại lặng lẽ ngất trong lòng cô.
– Bác sĩ tư của anh có tật xấu đúng không! Không phân biệt đúng sai đã mắng em. Anh té xỉu sao lại mắng em? Anh không nên đến tìm em em không biết, anh ta dựa vào cái gì mà mắng em?
Nói đến đây, Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên ngừng lại, cô xắn tay áo, bắt đầu đếm đếm ngón tay:
– Mỗi lần anh xuất hiện trước mặt em, không phải bắt em thông đồng lừa gái cùng anh (Chuyện ở sân bay với Liễu Tiệp bị thiếu chữ) thì bắt em làm cấp cứu cho anh. Nếu không phải uống say bắt em đến thanh toán thì lại mời em đi ăn nhưng té xỉu trong nhà hàng, hại em phải tìm người đưa anh lên xe. Nói theo đuổi em mà một tháng bặt vô âm tín, vừa thấy mặt đã bắt em làm bảo mẫu rót nước đun thuốc cho anh, còn bị bác sĩ nhà anh mắng. Đúng rồi, còn cả lần hại em bị chó cắn! Anh nói muốn theo đuổi em, có cách theo đuổi thế sao? Cái này gọi là ám toán, ám toán anh hiểu không…
Sở Phi kinh ngạc nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đang bừng bừng lên án mình. Anh đã gần một tháng không gặp cô. Ngày đó, Đào Hoa Yêu Yêu bị anh theo đuổi mà chạy mất, còn chưa kịp hành động thì nhận được điện thoại của Nguyễn Mạnh Đông báo Liễu thị âm thầm chặt đứt đầu mối cung ứng đá thạch lựu trong nước. Kế hoạch của Phong Hoa lần này làm chuỗi trang sức “Gió thu mưa phùn" theo thiết kế để lại của Liễu Phỉ, nguyên liệu chính là đá thạch lựu. Không có nguyên liệu chính thì bộ tác phẩm đó khó mà chế tác được hoàn mỹ, tâm huyết của Liễu Phỉ cũng sẽ thành công cốc. Vì để nhanh chóng tìm được đầu mối cung ứng đá thạch lựu mà anh phải đi tìm kiếm suốt một tháng. Không chỉ vậy, Liễu thị còn cố ý tạo áp lực ở phía ban giám độc với anh, có ý đồ đổi nguyên liệu đá thạch lựu lấy cổ phần của công ty Phong Hoa. Nhưng làm anh tức giận nhất là cha mẹ anh cũng vì lấy được nguồn đầu tư của Liễu thị cho Sở thị mà âm thầm thu mua cổ phần của Âu Hách để tạo áp lực với anh, muốn anh bỏ qua Phong Hoa. Bọn họ biết rõ ý nghĩa của Phong Hoa, đó là tâm huyết của Liễu Phỉ, là thứ duy nhất Liễu Phỉ để lại.
Suốt một tháng rời xa mọi thứ, anh hao tâm tổn sức quá độ giải quyết những vấn đề đó. Mãi cho tới hôm nay, phía Nam Phi truyền đến tin tức, hợp đồng cung cấp nguyên liệu đã được kí kết, những viên đá thạch lựu cực phẩm đang trên đường vận chuyển thì anh mới có thể thở phào.
Giải quyết vấn đề rồi anh lập tức tìm đến công ty cô, anh muốn lập tức được gặp Đào Hoa Yêu Yêu, lập tức được gặp Liễu Phỉ…
Sở Phi thất thần nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, cô ngay cả lúc nổi giận cũng giống Liễu Phỉ đến vậy, thích nhướng một bên lông mày, thích vòng một tay sau lưng…
– Anh mệt quá, muốn ngủ một chút. Cùng anh được không?
Anh vươn tay, thản nhiên cắt đứt lời Đào Hoa Yêu Yêu. Anh căn bản không nghe!
Đào Hoa Yêu Yêu tức giận, chỉ vào mũi anh, run run:
– Anh… ác ôn!
Sở Phi lẳng lặng nhìn cô, chớp mắt, yên lặng, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi cúi xuống:
– Xin lỗi, gây phiền phức cho em
Anh cố hết sức xoay người, quay lưng về phía cô, lạnh lùng nói. Giọng nói khàn khàn mà lạnh cả người.
Đào Hoa Yêu Yêu há hốc mồm nhìn Sở Phi đột nhiên trầm mặt, từ chỗ cô chỉ nhìn được gò má xương xương của anh và bọng mắt đen đầy mệt mỏi. Anh tựa đầu vào gường, lạnh lùng không nói không rằng, chỉ để cô nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng mà cô đơn.
Làm sao bây giờ? Muốn đá anh một đá rồi bỏ chạy nhưng cũng muốn ôm lấy lưng anh từ phía sau…
Sau một lúc lâu, Đào Hoa Yêu Yêu thì thào nói nhỏ:
– Thật là con mẹ nó bị coi thường
Nói xong, ủ rũ mở cửa đi ra ngoài. Khoảnh khắc tiếng cánh cửa khép lại truyền đến, lưng Sở Phi cứng đờ.
Cô, không ở lại…
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, trong trí nhớ hiện lên má lúm đồng tiền ấy, ngực dần đau đớn. Liễu Phỉ, thì ra chỉ có em mà thôi, bất luận anh có kì quái, khó chịu thế nào vẫn ở bên anh, vẫn không bỏ đi…
Tiếng cửa mở lại vang lên, tiếng bước chân rón rén tới gần anh.
Sở Phi không quay đầu, lãnh đạm nói:
– Lưu Khiêm Học, mình khỏe lắm, không cần đi bệnh viện.
– Bác sĩ của anh nói anh có tật xấu là sợ đến bệnh viện, xem ra đúng là thế thật
Giọng con gái thản nhiên mà vô cùng nghiêm trang.
Sở Phi vội xoay người, trong cơn mê muội dường như nhìn thấy ảo ảnh…
Túi chườm nước đá ướt lạnh đặt trên trán anh, cảm giác này rất thật.
– Anh nằm thẳng lại chút nếu không túi chườm bị rơi mất
Cô gái trước mặt đẩy đẩy vai anh, để cho anh nằm xuống, có lẽ là vì vừa cầm túi chườm nên cách lớp áo mỏng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi mát từ ngón tay cô. Là thật
– Em… không đi. Anh mở miệng, khàn khàn nói, tựa hồ như đang cố gắng áp lực cái gì đó.
– Ừm. Mặt Đào Hoa Yêu Yêu phụng phịu.
– Vì sao?
Anh gắt gao nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
– Anh không theo đuổi em, em theo đuổi anh chẳng được sao?
Đào Hoa Yêu Yêu rầu rĩ nói, còn chưa nói xong đã thấy hoa mắt, cả người nằm gọn trong vòng tay xiết chặt.
Qua lớp áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh nóng bừng và tiếng tim đập rõ ràng. Đào Hoa Yêu Yêu nghe được từ đỉnh đầu tiếng của Sở Phi:
– Yêu Yêu
– Ừm..
Cô khẽ nói, tim đập loạn
– …
Sau một lúc lâu, Đào Hoa Yêu Yêu nằm trong lòng Sở Phi có chút hoang mang nói:
– Rồi sao nữa?
– …
– Không có gì?
Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu, khó tin được nhìn anh
– ….
– Không phải anh muốn theo đuổi em sao?
– …
– Anh theo đuổi con gái là như thế này?
Nhìn gương mặt dần dần cứng nhắc của anh, có vệt ửng hồng mờ mờ bên má, Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lặng ngậm miệng…
Anh theo đuổi con gái là như thế này!
Quên đi, cô không nên hi vọng điều gì xa xôi. Đào Hoa Yêu Yêu chấp nhận
Ngồi dậy khỏi lòng Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu đỡ anh nằm xuống:
– Em đi lấy cháo cho anh, bác sĩ nhà anh nói, sau khi anh tỉnh lại, uống thuốc được nửa tiếng thì cần ăn đồ ăn nhẹ nếu không không thể uống một số loại thuốc khác.
Nói xong, cô đứng dậy đang chuẩn bị hầu hạ đại thiếu gia ăn cơm thì tay áo lại bị người giữ chặt
Cô quay đầu, khó hiểu nhìn Sở Phi.
– Phiền cho em quá
." Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn cô có chút ngượng ngùng, có chút hoảng hốt lại có cả tia dịu dàng.
Những lời này mấy phút trước anh cũng nói, đều là một câu nói, hai loại ngữ khí. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài.
Những lời này, anh vài phần chung tiền cũng nói qua, đồng dạng nói, hai loại ngữ khí, Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, thôi thôi thôi, gặp hạn rồi.
Tác giả :
Vân Sơ Tình