Đào Hoa Trầm Vương
Chương 6
CHƯƠNG 6
Sáng sớm hôm sau, Đổng Thiếu Anh quả nhiên đến.
Có điều, khi hắn xuất hiện, ngay cả Trầm Lãng cũng hoảng. Chỉ thấy hắn mặt mày bầm tím, bước đi khập khiễng, cười chào bọn họ lại còn khó coi hơn cả khóc..
Vương Liên Hoa vội đến gần, hỏi thăm: “Sao Đổng huynh lại thành ra như thế này?"
Đổng Thiếu Anh thở dài:" Hôm qua trên đường về nhà, lại gặp phải đám khất cái hôm trước, đáng giận võ nghệ của ta đánh không lại bọn chúng, kết quả là liền thành như vậy. Nếu không nhờ gặp nha sai tuần tra ban đêm, chỉ sợ tại hạ hôm nay không thể tới gặp hai vị."
Vương Liên Hoa tự trách nói:" Đổng huynh nếu không phải vì cứu tại hạ, sao có thể rơi vào tình thế này. Đã vậy, Đổng huynh hãy cùng bọn ta lên đường, tạm thời tránh bọn ác cái kia."
Đổng Thiếu Anh ôm quyền nói:" Về sau liền phải nhờ nhị vị chiếu cố."
Vương Liên Hoa vội vàng hoàn lễ:" Đổng huynh khách khí."
Trầm Lãng nghĩ thầm rằng tám chín phần là Vương Liên Hoa đã phái người đi dò xét Đổng Thiếu Anh, nhưng kết quả không như ý muốn. Hai người này đều mang dụng tâm, khiến người khác thực đau đầu.
Nhưng y phải thừa nhận là y thích loại cảm giác này.
Đao quang kiếm ảnh, tranh đấu gay gắt, quay đầu lại nhân sinh như giấc mộng—thế mới là giang hồ.
Lại không biết Thất Thất cùng Trầm tinh ở nhà như thế nào?
Nghĩ vậy liền cảm giác trong lòng thực ấm áp.
Cái gọi là tự do, cũng chỉ là có một nơi để quay về.
Giơ roi giục ngựa, hăng hái, giống như phía sau có ánh mắt đa tình của Thất Thất dõi theo.
Ra thành Trường An, Trầm Lãng liền cảm giác bị người khác theo dõi.
Loại cảm giác này phi thường không tốt, tựa như có người kề đao ở sau lưng, mà không thể quay đầu lại nhìn hắn là ai.
Nắng xuân rực rỡ len lỏi qua tầng tầng lớp lớp cây rọi xuống, ấm áp khiến người ta đắm say. Ẩn trong tàng cây, tựa hồ nhưg ánh mắt băng lãnh ở phía xa đang nhìn lại đây, khiến ý xuân ấm áp cũng trở nên giá lạnh.
Sát khí thực mạnh!
Đổng Thiếu Anh bởi vì tối hôm qua xảy ra sự cố tinh thần có chút không phấn chấn.
Vương Liên Hoa như trước, khóe môi mỉm cười, nhưng lại có chút đăm chiêu.
Sát khí kia lại giống như càng ngày càng mạnh, chỉ cần khí mà đã muốn bức người lộ diện.
" Trầm Lãng." Vương Liên Hoa đột nhiên kêu một tiếng.
Trong nháy mắt Trầm Lãng quay đầu, sát khí kia đã đạt tới cực điểm.
Đao phong màu xanh cách cổ Trầm Lãng không quá nửa tấc.
Nếu ra tay nhanh hơn một chút, e rằng Trầm Lãng đã ngã.
Đáng tiếc hắn chậm.
Kiếm Trầm Lãng đã tới ngực hắn.
Cùng lúc, người Đổng Thiếu Anh rơi xuống ngựa.
Vương Liên Hoa vỗ tay cười to nói:" Đặc sắc đặc sắc! Đao thật nhanh! Không hổ là‘ Khoái Đao’ Từ Vân Thanh."
Người kia cười khổ nói:" Chỉ tiếc, không nhanh bằng kiếm của Trầm Lãng, cũng không nhanh bằng ngón tay của Vương Liên Hoa ngươi."
Từ Vân Thanh ước chừng bốn mươi tuổi, vóc người tầm trung, diện mạo thập phần cương nghị. Lúc này mặc dù bị kiếm Trầm Lãng khống chế, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, đúng mực. Trầm Lãng thập phần nghi hoặc, hỏi:" Tại hạ tự hỏi chưa bao giờ đắc tội đến Từ tiền bối, vì sao Từ tiền bối lại ra tay hạ sát tại hạ?"
Từ Vân Thanh cười dài nói:" Ta vốn tưởng rằng ngươi là người nghĩa hiệp, không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện này, khiến cho giang hồ lại sinh phong ba. Lần này bại trong tay ngươi, tại hạ cũng không có gì để nói, tùy ngươi xử trí."
Trầm Lãng không hiểu ý đối phương, đành nói:" Chuyện này…… Chắc hẳn là có hiểu lầm."
Từ Vân Thanh nói:" Người trong thiên hạ đều biết Vương Liên Hoa là đứa con của Sài Ngọc Quan cùng Vương Vân Mộng, ngươi cùng hắn cấu kết, còn biện bạch cái gì?"
Trầm Lãng dở khóc dở cười:" Tại hạ, tại hạ…… Thật sự không biết tiền bối đang nói cái gì."
Vương Liên Hoa ở phía sau y bật cười nói “Nói nhiều như thế, ý chính chẳng phải là muốn tàng bảo đồ kia sao?"
Từ Vân Thanh sắc mặt đỏ lên, nói:" Phụ thân ta vì ‘ vô địch bảo giám’ mà chết, tại hạ nếu có thể có được nó, cũng cảm thấy an ủi linh hồn của cha nơi chín suối." Phụ thân Từ Vân Thanh – Vạn Thắng Đao, đúng là mười sáu năm trước bị chết ở trên núi Hành Sơn"
Nói đến" Vô địch bảo giám", Trầm Lãng liền tỉnh ngộ, trong lòng biết rõ chuyện này y không thể thoát khỏi can hệ với Vương Liên Hoa. Vương Liên Hoa cười to nói:" “Dừng dừng dừng, ngươi mà hỏi y, chỉ sợ khi mặt trời xuống núi, cũng hỏi không được nguyên do, tốt nhất vẫn là ta nói thì hơn. Trầm Lãng, ta đây hỏi ngươi, bảy năm trước, vì sao ngươi không dứt khoát một đao giết chết ta?"
Trầm Lãng im lặng, sau một lúc lâu mới đáp:" Dù sao ngươi cũng từng trải hoạn nạn cùng ta, ta… không đành lòng."
Trong mắt Vương Liên Hoa hiện lên một tia thần sắc kỳ dị, rất nhanh liền bị che dấu:" Chỉ tiếc, rất nhiều người nghĩ rằng, ta là dùng‘ vô địch bảo giám’ để đổi mạng."
Trầm Lãng không khỏi kêu lên:" Bảy năm trước không phải chân tướng đã rõ ràng sao? Đây chẳng qua là âm mưu của Khoái Hoạt Vương mà thôi."
Vương Liên Hoa cười lạnh nói:" Nếu không phải người giang hồ tin tưởng trên đời này thực sự có ‘ vô địch bảo giám’, như thế nào lại trúng kế của Khoái Hoạt Vương? Nếu thực sự có ‘ vô địch bảo giám’, khả năng lớn nhất là nằm trong tay Khoái Hoạt Vương hoặc mẫu thân ta — mà chắc chắn, đã ở trong tay mẫu thân ta, thì chính là ở trong tay ta."
Trầm Lãng cười khổ nói:" Ngươi lần này bảo ta đồng hành đi tìm bí kíp này, chẳng phải là bằng chứng rõ rành rành ta cùng ngươi hưởng lại đó sao."
Vương Liên Hoa nhìn y cười nói:" Trầm Lãng, ngươi có khi giống quỷ, cái gì cũng biết, lại có lúc giống hài đồng (đứa trẻ nhỏ), cái gì cũng không biết. Năm đó ngươi đấu với Khoái Hoạt Vương, người người đều biết ngươi là con của Trầm Thiên Quân, còn được đám người Lý Trường Thanh trợ giúp, xây dựng Nhân Nghĩa trang làm việc chính nghĩa, người người đề cử làm Võ lâm minh chủ. Ngươi có biết, có bao nhiêu kẻ đố kỵ ngươi, âm thầm truyền bá những tin đồn gây bất lợi cho ngươi?"
Trầm Lãng thở dài:" Ngươi lần này dùng tính mệnh của Tinh nhi uy hiếp để ta cùng với ngươi đồng hành, lại có âm mưu gì đây?"
Vương Liên Hoa bật cười:" “Người trong giang hồ một mực tin ‘Vô Địch Bảo Giám’ ở trong tay ta, Vương mỗ cũng đã nói, nếu một mình ta đi tìm bí kíp kia, thực sự là mang mạng nhỏ của mình đi đặt cược. Nếu có thêm ngươi, khả năng giành phần thắng có thể cao hơn một chút. Dù gì thì chẳng phải mọi người cũng đã sớm nghĩ ngươi thông đồng với ta làmđiều xấu rồi đó sao, tiện thể cho ngươi biết rõ bộ mặt thật của nhân nghĩa nhân sĩ, có gì không tốt chứ?"
Trầm Lãng nghe được buồn bã, xoay người hướng Từ Vân Thanh nói:" Từ tiền bối, ngươi nên trở về đi. Tại hạ chỉ có một lời cảnh báo: Chớ dẫm phải vết xe đổ của lệnh tôn."
Từ Vân Thanh hừ lạnh một tiếng nói:" Tại hạ tự thẹn võ nghệ không cao cường, nhưng nếu để tên ma đầu Vương Liên Hoa này lấy được bí kíp, thì tuyệt đối không thể! Giang hồ chính phái nhân sĩ tuyệt không sẽ bỏ qua cho các ngươi!" Ngôn ngữ tuy rằng hùng tráng, nhưng hắn lại nhanh chóng đứng dậy, thoáng một cái liền biến mất.
Vương Liên Hoa cười nói:" Ngươi cần gì tốn công nói với hắn. Dù sao ngươi nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin ngươi."
Trầm Lãng nói:" Từ đây về sau, ta phải cùng ngươi chống lại võ lâm." Thở dài một tiếng, lộ vẻ tiêu điều. Chính là, cho dù cho y lựa chọn một lần nữa, vì tính mạng Trầm tinh, chỉ sợ vẫn là lại đáp ứng điều kiện của Vương Liên Hoa!
Vương Liên Hoa lúc này lại cười đến vẻ mặt ngả ngớn, vươn tay vuốt cằm y, trêu tức cười cười nói:" Đại hiệp, ngươi không vui sao?" Đương nhiên là rửa hận đêm hôm qua rồi.
Nụ cười rạng ngời, chỉ sợ hoa đào cũng không sánh bằng.
Trầm Lãng lại chỉ có thể cười khổ:" Ta thực sự vui mừng." Mọi người đều biết tàng bảo đồ nằm trong tay Vương Liên Hoa, nhưng hắn có thể nắm giữ tình thế hay không, thì phải đấu cùng quần hào giang hồ mới biết được.
Giang hồ, đường về không phải lúc nào cũng mở lối.
Sáng sớm hôm sau, Đổng Thiếu Anh quả nhiên đến.
Có điều, khi hắn xuất hiện, ngay cả Trầm Lãng cũng hoảng. Chỉ thấy hắn mặt mày bầm tím, bước đi khập khiễng, cười chào bọn họ lại còn khó coi hơn cả khóc..
Vương Liên Hoa vội đến gần, hỏi thăm: “Sao Đổng huynh lại thành ra như thế này?"
Đổng Thiếu Anh thở dài:" Hôm qua trên đường về nhà, lại gặp phải đám khất cái hôm trước, đáng giận võ nghệ của ta đánh không lại bọn chúng, kết quả là liền thành như vậy. Nếu không nhờ gặp nha sai tuần tra ban đêm, chỉ sợ tại hạ hôm nay không thể tới gặp hai vị."
Vương Liên Hoa tự trách nói:" Đổng huynh nếu không phải vì cứu tại hạ, sao có thể rơi vào tình thế này. Đã vậy, Đổng huynh hãy cùng bọn ta lên đường, tạm thời tránh bọn ác cái kia."
Đổng Thiếu Anh ôm quyền nói:" Về sau liền phải nhờ nhị vị chiếu cố."
Vương Liên Hoa vội vàng hoàn lễ:" Đổng huynh khách khí."
Trầm Lãng nghĩ thầm rằng tám chín phần là Vương Liên Hoa đã phái người đi dò xét Đổng Thiếu Anh, nhưng kết quả không như ý muốn. Hai người này đều mang dụng tâm, khiến người khác thực đau đầu.
Nhưng y phải thừa nhận là y thích loại cảm giác này.
Đao quang kiếm ảnh, tranh đấu gay gắt, quay đầu lại nhân sinh như giấc mộng—thế mới là giang hồ.
Lại không biết Thất Thất cùng Trầm tinh ở nhà như thế nào?
Nghĩ vậy liền cảm giác trong lòng thực ấm áp.
Cái gọi là tự do, cũng chỉ là có một nơi để quay về.
Giơ roi giục ngựa, hăng hái, giống như phía sau có ánh mắt đa tình của Thất Thất dõi theo.
Ra thành Trường An, Trầm Lãng liền cảm giác bị người khác theo dõi.
Loại cảm giác này phi thường không tốt, tựa như có người kề đao ở sau lưng, mà không thể quay đầu lại nhìn hắn là ai.
Nắng xuân rực rỡ len lỏi qua tầng tầng lớp lớp cây rọi xuống, ấm áp khiến người ta đắm say. Ẩn trong tàng cây, tựa hồ nhưg ánh mắt băng lãnh ở phía xa đang nhìn lại đây, khiến ý xuân ấm áp cũng trở nên giá lạnh.
Sát khí thực mạnh!
Đổng Thiếu Anh bởi vì tối hôm qua xảy ra sự cố tinh thần có chút không phấn chấn.
Vương Liên Hoa như trước, khóe môi mỉm cười, nhưng lại có chút đăm chiêu.
Sát khí kia lại giống như càng ngày càng mạnh, chỉ cần khí mà đã muốn bức người lộ diện.
" Trầm Lãng." Vương Liên Hoa đột nhiên kêu một tiếng.
Trong nháy mắt Trầm Lãng quay đầu, sát khí kia đã đạt tới cực điểm.
Đao phong màu xanh cách cổ Trầm Lãng không quá nửa tấc.
Nếu ra tay nhanh hơn một chút, e rằng Trầm Lãng đã ngã.
Đáng tiếc hắn chậm.
Kiếm Trầm Lãng đã tới ngực hắn.
Cùng lúc, người Đổng Thiếu Anh rơi xuống ngựa.
Vương Liên Hoa vỗ tay cười to nói:" Đặc sắc đặc sắc! Đao thật nhanh! Không hổ là‘ Khoái Đao’ Từ Vân Thanh."
Người kia cười khổ nói:" Chỉ tiếc, không nhanh bằng kiếm của Trầm Lãng, cũng không nhanh bằng ngón tay của Vương Liên Hoa ngươi."
Từ Vân Thanh ước chừng bốn mươi tuổi, vóc người tầm trung, diện mạo thập phần cương nghị. Lúc này mặc dù bị kiếm Trầm Lãng khống chế, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, đúng mực. Trầm Lãng thập phần nghi hoặc, hỏi:" Tại hạ tự hỏi chưa bao giờ đắc tội đến Từ tiền bối, vì sao Từ tiền bối lại ra tay hạ sát tại hạ?"
Từ Vân Thanh cười dài nói:" Ta vốn tưởng rằng ngươi là người nghĩa hiệp, không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện này, khiến cho giang hồ lại sinh phong ba. Lần này bại trong tay ngươi, tại hạ cũng không có gì để nói, tùy ngươi xử trí."
Trầm Lãng không hiểu ý đối phương, đành nói:" Chuyện này…… Chắc hẳn là có hiểu lầm."
Từ Vân Thanh nói:" Người trong thiên hạ đều biết Vương Liên Hoa là đứa con của Sài Ngọc Quan cùng Vương Vân Mộng, ngươi cùng hắn cấu kết, còn biện bạch cái gì?"
Trầm Lãng dở khóc dở cười:" Tại hạ, tại hạ…… Thật sự không biết tiền bối đang nói cái gì."
Vương Liên Hoa ở phía sau y bật cười nói “Nói nhiều như thế, ý chính chẳng phải là muốn tàng bảo đồ kia sao?"
Từ Vân Thanh sắc mặt đỏ lên, nói:" Phụ thân ta vì ‘ vô địch bảo giám’ mà chết, tại hạ nếu có thể có được nó, cũng cảm thấy an ủi linh hồn của cha nơi chín suối." Phụ thân Từ Vân Thanh – Vạn Thắng Đao, đúng là mười sáu năm trước bị chết ở trên núi Hành Sơn"
Nói đến" Vô địch bảo giám", Trầm Lãng liền tỉnh ngộ, trong lòng biết rõ chuyện này y không thể thoát khỏi can hệ với Vương Liên Hoa. Vương Liên Hoa cười to nói:" “Dừng dừng dừng, ngươi mà hỏi y, chỉ sợ khi mặt trời xuống núi, cũng hỏi không được nguyên do, tốt nhất vẫn là ta nói thì hơn. Trầm Lãng, ta đây hỏi ngươi, bảy năm trước, vì sao ngươi không dứt khoát một đao giết chết ta?"
Trầm Lãng im lặng, sau một lúc lâu mới đáp:" Dù sao ngươi cũng từng trải hoạn nạn cùng ta, ta… không đành lòng."
Trong mắt Vương Liên Hoa hiện lên một tia thần sắc kỳ dị, rất nhanh liền bị che dấu:" Chỉ tiếc, rất nhiều người nghĩ rằng, ta là dùng‘ vô địch bảo giám’ để đổi mạng."
Trầm Lãng không khỏi kêu lên:" Bảy năm trước không phải chân tướng đã rõ ràng sao? Đây chẳng qua là âm mưu của Khoái Hoạt Vương mà thôi."
Vương Liên Hoa cười lạnh nói:" Nếu không phải người giang hồ tin tưởng trên đời này thực sự có ‘ vô địch bảo giám’, như thế nào lại trúng kế của Khoái Hoạt Vương? Nếu thực sự có ‘ vô địch bảo giám’, khả năng lớn nhất là nằm trong tay Khoái Hoạt Vương hoặc mẫu thân ta — mà chắc chắn, đã ở trong tay mẫu thân ta, thì chính là ở trong tay ta."
Trầm Lãng cười khổ nói:" Ngươi lần này bảo ta đồng hành đi tìm bí kíp này, chẳng phải là bằng chứng rõ rành rành ta cùng ngươi hưởng lại đó sao."
Vương Liên Hoa nhìn y cười nói:" Trầm Lãng, ngươi có khi giống quỷ, cái gì cũng biết, lại có lúc giống hài đồng (đứa trẻ nhỏ), cái gì cũng không biết. Năm đó ngươi đấu với Khoái Hoạt Vương, người người đều biết ngươi là con của Trầm Thiên Quân, còn được đám người Lý Trường Thanh trợ giúp, xây dựng Nhân Nghĩa trang làm việc chính nghĩa, người người đề cử làm Võ lâm minh chủ. Ngươi có biết, có bao nhiêu kẻ đố kỵ ngươi, âm thầm truyền bá những tin đồn gây bất lợi cho ngươi?"
Trầm Lãng thở dài:" Ngươi lần này dùng tính mệnh của Tinh nhi uy hiếp để ta cùng với ngươi đồng hành, lại có âm mưu gì đây?"
Vương Liên Hoa bật cười:" “Người trong giang hồ một mực tin ‘Vô Địch Bảo Giám’ ở trong tay ta, Vương mỗ cũng đã nói, nếu một mình ta đi tìm bí kíp kia, thực sự là mang mạng nhỏ của mình đi đặt cược. Nếu có thêm ngươi, khả năng giành phần thắng có thể cao hơn một chút. Dù gì thì chẳng phải mọi người cũng đã sớm nghĩ ngươi thông đồng với ta làmđiều xấu rồi đó sao, tiện thể cho ngươi biết rõ bộ mặt thật của nhân nghĩa nhân sĩ, có gì không tốt chứ?"
Trầm Lãng nghe được buồn bã, xoay người hướng Từ Vân Thanh nói:" Từ tiền bối, ngươi nên trở về đi. Tại hạ chỉ có một lời cảnh báo: Chớ dẫm phải vết xe đổ của lệnh tôn."
Từ Vân Thanh hừ lạnh một tiếng nói:" Tại hạ tự thẹn võ nghệ không cao cường, nhưng nếu để tên ma đầu Vương Liên Hoa này lấy được bí kíp, thì tuyệt đối không thể! Giang hồ chính phái nhân sĩ tuyệt không sẽ bỏ qua cho các ngươi!" Ngôn ngữ tuy rằng hùng tráng, nhưng hắn lại nhanh chóng đứng dậy, thoáng một cái liền biến mất.
Vương Liên Hoa cười nói:" Ngươi cần gì tốn công nói với hắn. Dù sao ngươi nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin ngươi."
Trầm Lãng nói:" Từ đây về sau, ta phải cùng ngươi chống lại võ lâm." Thở dài một tiếng, lộ vẻ tiêu điều. Chính là, cho dù cho y lựa chọn một lần nữa, vì tính mạng Trầm tinh, chỉ sợ vẫn là lại đáp ứng điều kiện của Vương Liên Hoa!
Vương Liên Hoa lúc này lại cười đến vẻ mặt ngả ngớn, vươn tay vuốt cằm y, trêu tức cười cười nói:" Đại hiệp, ngươi không vui sao?" Đương nhiên là rửa hận đêm hôm qua rồi.
Nụ cười rạng ngời, chỉ sợ hoa đào cũng không sánh bằng.
Trầm Lãng lại chỉ có thể cười khổ:" Ta thực sự vui mừng." Mọi người đều biết tàng bảo đồ nằm trong tay Vương Liên Hoa, nhưng hắn có thể nắm giữ tình thế hay không, thì phải đấu cùng quần hào giang hồ mới biết được.
Giang hồ, đường về không phải lúc nào cũng mở lối.
Tác giả :
Ánh Nhật Cô Yên