Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 36

Hoa Mãn Lâu cảm thấy thân thể như bị tươi sống xé rách, đau đớn không chịu nổi.

“A, Dược Sư, đừng…… Đau……" Thân thể Hoa Mãn Lâu cứng đờ run rẩy.

Nam tính lớn như vậy, hậu huyệt làm sao có thể ngay lập tức nhận được, mới chỉ có phần đỉnh đi vào, đau đớn ngay lập tức đã trào đến, Hoa Mãn Lâu nghĩ muốn đẩy Hoàng Dược Sư ra.

Nhưng là, nghe thấy một tiếng thực xin lỗi, nam nhân mạnh mẽ dứt khoát tiến vào.

Hậu huyệt theo bản năng thắt chặt lại, vốn có thể di chuyển thì nay càng trở nên chặt hơn, nam tính bị cố định một chỗ không thể tiến lui.

“Trời ạ!" Hoàng Dược Sư thống khổ rên rỉ, hiện tại hắn đã muốn mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là mặc sức xâm chiếm khối thân thể xinh đẹp dưới thân, nhưng kiêu ngạo to lớn kia bị gắt gao trói chặt, thế nào cũng không di chuyển được.

Theo bản năng an ủi Hoa Mãn Lâu đang đau đớn vì phải tiếp nhận nam tính kiêu ngạo, tới khi đối phương rốt cục vì khoái cảm mà dần thả lỏng thân thể, thật mạnh tiến vào lần nữa.

“A ——“

Hét thảm một tiếng, thân thể Hoa Mãn Lâu vì đau đớn mà cong lên, Hoàng Dược Sư rốt cuộc cũng hoàn toàn tiến vào dũng đạo nhỏ hẹp, may mắn lúc trước hắn đã bôi trơn qua, không hề gặp trở ngại mà bắt đầu chuyển động, mỗi lần tiến vào đều chạm tới nơi sâu nhất, lùi ra một chút rồi lại lập tức tiến vào.

Tiếng nước vang lên khiến dục vọng của hắn càng trở nên mãnh liệt.

Hoa Mãn Lâu vốn đã muốn mệt mỏi rũ xuống, tất cả tinh thần tập trung ở bộ vị phía sau đang bị hung hăng xâm phạm.

Hoàng Dược Sư kiên định thẳng tiến, thấy Hoa Mãn Lâu thống khổ cắn môi, không khỏi thườn tiến hôn lên môi y, dụ dỗ y hé miệng, phát ra tiếng rên rỉ. Hoàng Dược Sư thầm nghĩ trong sách có nói nơi kia có một điểm đặc biệt, liền đổi góc độ, càng không ngừng tiến vào.

“Ư ——“ Rốt cuộc, khi nam tính thật lớn kia đỉnh đến một chỗ sâu trong dũng đạo, đang trong cảm giác đau đớn, một trận tê dại từ phía sau truyền tới, Hoa Mãn Lâu không hề chuẩn bị, nhịn không được hừ nhẹ ra tiếng.

Tuy rằng đã sắp mất đi lý trí, thanh âm của Hoa Mãn Lâu vẫn truyền tới tai Hoàng Dược Sư, theo bản năng, hắn một lần nữa đánh vào vị trí trước, như nguyện ý, nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng cảm giác tuyệt vời khi dũng đạo mềm mại mạnh mẽ co rút.

Nâng chân Hoa Mãn Lâu khoác lên vai mình, Hoàng Dược Sư hoàn toàn rút ra, rồi lại mạnh mẽ đâm vào.

“A ưm —— ha —— đừng ——" Nơi sâu nhất trong cơ thể bị khai phá truyền đến một loại khoái cảm khiến người ta hoảng sợ, Hoa Mãn Lâu vừa như sung sướng vừa như thống khổ kêu to, ngón tay gắt gao túm chặt vai Hoàng Dược Sư.

“Ư, a —— ngô ——"

Điểm mẫn cảm liên tục bị đỉnh tới, nội tràng không tự giác phân bố ra nước dịch trong suốt, dũng đạo gắt gao co rút lại, khiến Hoàng Dược Sư càng cảm nhận được nhiều khoái cảm, không khỏi càng tiến vào phương hướng kia mạnh hơn.

Khoái cảm từ phía sau khiến Hoa Mãn Lâu lớn tiếng rên lên, Hoàng Dược Sư càng thêm điên cuồng di chuyển.

“Ưm ha, a…… Ha…… Đừng…… Dược Sư……"

Kích thích mãnh liệt không biết duy trì trong bao lâu, Hoa Mãn Lâu bị đỉnh lộng đến toàn thân vô lực, chỉ có thể thấp giọng rên rỉ.

Cứng rắn phía trước trong khoái cảm cực hạn mà đạt tới cao trào.

Mà Hoàng Dược Sư, khi dũng đạo mãnh liệt co rút, rên lên một tiếng xuất ra hạt giống của mình. Hoa Mãn Lâu cảm thấy một trận chất lỏng cực nóng bắn vào bên trong thân thể, mang đến loại khoái cảm không thể nói bằng lời, một lần nữa lên tới cao trào.

Hoa Mãn Lâu sau hai lần bắn đã mệt mỏi đến không mở được mắt, thầm nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc.

Nhưng là, Hoàng Dược Sư không phải loại chỉ ăn một lần là đã thỏa mãn. Nam tính to lớn kia căn bản còn chưa rút ra, một lần nữa đứng lên, hai người trong tư thế liên hợp, Hoàng Dược Sư xoay người Hoa Mãn Lâu, để y quỳ ghé trên giường, nhắm thẳng cặp mông, tiếp tục trừu sáp.

“A, a, đừng, ta không được —— Aha ——" Hoa Mãn Lâu mệt mỏi muốn chết thì thào cầu xin tha, cảm giác từ phía sau không ngừng truyền đến khoái cảm tận xương cốt, tính khí to lớn kia không buông tha cho y.

Dũng đạo chật hẹp kia giống như cái miệng nhỏ nhắn, phun ra nuốt vào dục vọng của Hoàng Dược Sư. Hậu huyệt đã trải qua khai phá, lại vẫn lưu lại chất lỏng bôi trơn bên trong, tiếng nước theo động tác của Hoàng Dược Sư mà càng trở nên rõ ràng, quanh quẩn bên tai. Hoa Mãn Lâu thần trí vốn đã rời rạc, lại càng trở nên tan rã, lại bị động tác của Hoàng Dược Sư kéo trở về.

“A Lâu, ngươi rốt cuộc cũng trở thành của ta……"

“A Lâu, ta rốt cuộc cũng đợi được ngươi……"

“A Lâu, ta yêu ngươi."

Tiếng thì thầm vang lên bên tai Hoa Mãn Lâu, thần trí rời rạc dần tập trung lại, như có một dòng nước ấm áp chảy vào đáy lòng, Hoa Mãn Lâu cố tập trung tinh thần, quay đầu về phía Hoàng Dược Sư, hôn lên môi hắn.

Dược Sư, huynh không biết, huynh quan trọng đối với ta đến thế nào…

Dược Sư, ta cũng yêu huynh…….

Dược Sư, Dược Sư………

Nụ hôn làm Hoa Mãn Lâu tưởng niệm, Hoàng Dược Sư như hiểu được những lời yêu thương Hoa Mãn Lâu chưa nói, càng thêm kịch liệt chuyển động.

Cứ như vậy, Hoa Mãn Lâu bị lăn qua lộn lại đến khi không thể chịu nổi mà ngất đi mới có thể thực sự nghỉ ngơi.

Sau màn che, hai thân thể quấn lấy nhau, tràn đầy cảnh xuân.

Hoa Mãn Lâu cảm thấy mơ mơ hồ hồ, thần trí vẫn như đang trôi nổi. Cảm giác có người chạm tới thân thể mình, muốn cử động nhưng thân thể không chút khí lực.

Ngón tay giật giật, lập tức người kia nói vào tai: “A Lâu, là ta, ta tẩy thân thể cho ngươi."

Là Dược Sư, Hoa Mãn Lâu liền an tâm để mặc hắn.

Cảm giác bản thân như bay lên, tiến vào trong nước, mềm mại dựa vào vai người đằng sau. Bàn tay có điểm thô ráp nhẹ nhàng lướt qua thân thể y, tới cửa hậu huyệt, chậm rãi vói vào trong.

Hoa Mãn Lâu khẩn trương thu người lại, cầu xin: “Dược Sư, đừng……"

“Đừng sợ, đừng sợ, ta tẩy thân thể cho ngươi, ngoan, thả lỏng." Hoàng Dược Sư yêu thương nhìn người trong ngực, trong lòng có chút hối hận.

Biết rõ thân thể y còn chưa khỏe, bản thân vẫn không tiết chế không để ý y phản đối hắn. Ngón tay nhẹ nhàng tiến vào dũng đạo, xúc cảm mềm mại trơn bóng ẩm ướt khiến hạ thân hắn lập tức lại đứng lên. Hoàng Dược Sư hít một hơi, cố nén dục hỏa, tinh tế giúp Hoa Mãn Lâu rửa sạch sẽ, bôi thuốc mỡ, thả y lại trên giường, thay vào bộ xiêm y sạch sẽ.

Làm tốt hết thảy, Hoàng Dược Sư cũng tới nằm cạnh bên người Hoa Mãn Lâu.

Nhìn khuôn mặt bình yên ngủ của Hoa Mãn Lâu, trong lòng Hoàng Dược Sư một trận ngọt ngào. Hắn ôm Hoa Mãn Lâu, để đầu y chôn vào ngực hắn, vuốt ve mái tóc dài của y, cười khẽ nói: “A Lâu, ngươi thật sự là độc dược của ta."

Là hắn, Hoàng Dược Sư, kiếp này nguyện thừa nhận mọi ngọt ngào thống khổ mà độc dược này mang đến.

Độc dược tên là Hoa Mãn Lâu.

Choco: Cuối cùng cũng qua hai chương H…… =.,=…… ta ngồi trước mặt nhị vị đại nhân mà edit đó…… căng thẳng quá đi……
Tác giả : M và Nguyệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại