Đao Giả Bá Vương
Chương 27: Vô Đề
Một đêm qua đi rất nhanh, trời đã dần dần sáng, ngọn lửa cháy xuyên đêm đã từ từ tắt.
Dịch Phong tỉnh giấc liếc sang đôi tỷ muội trong ánh mắt lộ ra chút cảm thán, hắn nhận thấy hai nàng dù ngủ nhưng vẫn trong tư thế cảnh giác phòng thủ, có chăng hai nàng đã trải qua biến cố gì mà luôn phải đề phòng? Nhưng đó cũng chả phải chuyện của hắn phải quan tâm, chỉnh chu lại quần áo, rồi thi triển thân pháp như điện xẹt mất hút tại chỗ đứng.
Tiếng chim hót sáng sớm báo hiệu một ngày mới bắt đầu, Tiểu Dao bừng tỉnh, mắt lờ mờ dụi dụi sau cơn ngái ngủ, nàng nhìn quanh không thấy bóng dáng Dịch Phong đâu, tỷ tỷ thì vẫn ngủ say.
Nàng vớ lấy cặp nải lôi ra túi nước, nhanh nhẹn lấy một chiếc lá lớn rồi rót chảy xuống vào miệng Vân Tịnh đã khô khốc, cảm nhận được làn nước mát lạnh cơ hồ Vân Tịnh cảm thấy thoải mái, nàng từ từ mở mắt.
-Dao nhi?
-Tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?
Tiểu Dao vui sướng ôm lấy Vân Tịnh mà vừa cười lại vừa khóc, Vân Tịnh cười nhẹ mặc dù cơ thể vẫn còn khá mệt mỏi, nàng khẽ vỗ nhẹ lên lưng tiểu Dao trấn tĩnh tâm tình.
-Dao nhi, là người kia đưa chúng ta đến đây?
-Vâng, đại ca đã dành cả tối để truyền công cho tỷ đó nhưng mà huynh ấy sáng nay đã đi đâu mất rồi. Mà thôi để muội lấy gì có tỷ ăn nha.
Vân Tịnh gật đầu nhưng ánh mắt lộ ra một tia u oán, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
-Á...
Tiếng tiểu Dao thất thanh vang lên đánh thức Vân Tịnh đang suy nghĩ, nàng quay sang thấy muội muội ngồi bệt ra nền đất ánh mắt nhìn vào túi xách mà bên trong đang có thứ gì đó động đậy.
-Tiểu Dao không sao chứ?
Tiểu Dao gật đầu chỉ tay vào cái túi lắp bắp nói.
-Tỷ, hình như có con gì ở bên trong.
Vân Tịnh lấy trường kiếm gõ nhẹ lên phần trồi lên vài cái cùng đó vật lạ cũng phản ứng theo, nàng xiên nhẹ vào góc túi rồi nâng lên, liên tục những đồ ăn đi đường tỷ muội đều nát tươm mỗi cái bánh đều có dấu răng.
-Bộp
Một vật hình cầu rơi từ bên trong xuống lăn long lóc, Vân Tịnh lại lấy kiếm chọc chọc nhưng không có phản ứng, đôi tỷ muội hiếu kỳ trước vật thể lạ, tiểu Dao như mạnh dạn hơn cầm cái vật lạ đó mà xoa nắn đủ kiểu, vật thể này to hơn một nửa bàn tay nàng, khá nặng.
-Tỷ, cái này thật lạ nha, tỷ có muốn cầm không?
-Không, mà muội bỏ nó xuống đi, chúng ta chưa biết gì về cái này, đừng động vào.
-Nhưng mà cầm nó dễ chịu lắm. Ơ, cái gì đây?
Tiểu Dao bất ngờ chọc vào phần thịt mềm của vật lạ, tức thời vật thể lạ mở tung rồi nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Tiểu Dao, cùng đó là tiếng hét của cả hai người. Tỷ muội, người cầm kiếm người cầm đá đứng thủ thế trước tiểu Giáp đang lăn long lóc khoái chí.
-Chuyện gì vậy?
Tiếng Dịch Phong từ đâu xuất hiện, hắn đang tìm ít hoa quả bỗng nghe thấy tiếng hét đôi tỷ muội liền nhanh chân chạy về, tiểu Dao chạy lại túm lấy tay áo hắn chỉ vào tiểu Giáp nói.
-Đại ca, con vật kia...nó...nó...đại ca mau đuổi nó đi. Muội sợ quá.
Dịch Phong trấn an hai nàng.
-Được rồi, không có gì phải sợ cả, nó là thú cưng của ta. Tiểu Giáp lại đây nào.
Tiểu Giáp nghe tiếng gọi liền lăn lại gần, Dịch Phong cầm lên vuốt nhẹ tiểu Giáp cười nói.
-Đây là con Xuyên Sơn Giáp, con vật khá hiếm thấy nên hai người sợ là phải nhưng yên tâm nó không làm hại người.
Tiểu Giáp ngoan ngoãn thè lưỡi liếm láp ngón tay Dịch Phong như làm nũng hắn.
-Mà chắc hai người đói rồi hả? Ta có kiếm được ít đồ.
Đôi tỷ muội đang rất đói nên ăn rất nhanh bỏ qua cái gọi là thục nữ khiến Dịch Phong trố mắt nhìn đống đồ ăn được xử lý gọn gàng chỉ trong vài phút, cơn đói được giải quyết khiến tâm tình phấn chấn hơn.
-Đa tạ đã giúp đỡ.
Vân Tịnh khó khăn lên tiếng cảm ơn nhất là được một nam nhân xa lạ giúp đỡ.
-Không có gì, dẫu sao để nàng với muội muội nàng gặp nạn đêm khuya ta không đành lòng bỏ lại.
-Ngươi đến Lạc Dương phải không?
-Đúng, mà có chuyện gì?
-Ta...ta...ngươi có thể cho tỷ muội bọn ta đi cùng được chứ?
-Không thành vấn đề
Nhìn Vân Tịnh, trên mặt hắn lộ ra một chút tiếu ý, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, từ từ hòa vào lòng Vân Tịnh. Nàng cảm nhận được ánh mắt thâm tình kia thấy được chân tình của hắn. Trong tim nàng đập nhanh một thứ tình cảm đã lẻn vào tâm trí của thiếu nữ mới biết yêu là gì.
-Hai nàng thu dọn đồ đi. Đến Lạc Dương trước đêm nay sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt, để không phải dừng lại ở chốn hoang dã, khiến chúng ta phải ngủ ngoài trời.
Tiểu Dao đang chơi đùa với tiểu Giáp, mới vừa nãy đã kêu đuôi đi mà giờ đã thân thiết không rời, bị gọi thu dọn đồ mà không nỡ.
Dịch Phong tỉnh giấc liếc sang đôi tỷ muội trong ánh mắt lộ ra chút cảm thán, hắn nhận thấy hai nàng dù ngủ nhưng vẫn trong tư thế cảnh giác phòng thủ, có chăng hai nàng đã trải qua biến cố gì mà luôn phải đề phòng? Nhưng đó cũng chả phải chuyện của hắn phải quan tâm, chỉnh chu lại quần áo, rồi thi triển thân pháp như điện xẹt mất hút tại chỗ đứng.
Tiếng chim hót sáng sớm báo hiệu một ngày mới bắt đầu, Tiểu Dao bừng tỉnh, mắt lờ mờ dụi dụi sau cơn ngái ngủ, nàng nhìn quanh không thấy bóng dáng Dịch Phong đâu, tỷ tỷ thì vẫn ngủ say.
Nàng vớ lấy cặp nải lôi ra túi nước, nhanh nhẹn lấy một chiếc lá lớn rồi rót chảy xuống vào miệng Vân Tịnh đã khô khốc, cảm nhận được làn nước mát lạnh cơ hồ Vân Tịnh cảm thấy thoải mái, nàng từ từ mở mắt.
-Dao nhi?
-Tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?
Tiểu Dao vui sướng ôm lấy Vân Tịnh mà vừa cười lại vừa khóc, Vân Tịnh cười nhẹ mặc dù cơ thể vẫn còn khá mệt mỏi, nàng khẽ vỗ nhẹ lên lưng tiểu Dao trấn tĩnh tâm tình.
-Dao nhi, là người kia đưa chúng ta đến đây?
-Vâng, đại ca đã dành cả tối để truyền công cho tỷ đó nhưng mà huynh ấy sáng nay đã đi đâu mất rồi. Mà thôi để muội lấy gì có tỷ ăn nha.
Vân Tịnh gật đầu nhưng ánh mắt lộ ra một tia u oán, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
-Á...
Tiếng tiểu Dao thất thanh vang lên đánh thức Vân Tịnh đang suy nghĩ, nàng quay sang thấy muội muội ngồi bệt ra nền đất ánh mắt nhìn vào túi xách mà bên trong đang có thứ gì đó động đậy.
-Tiểu Dao không sao chứ?
Tiểu Dao gật đầu chỉ tay vào cái túi lắp bắp nói.
-Tỷ, hình như có con gì ở bên trong.
Vân Tịnh lấy trường kiếm gõ nhẹ lên phần trồi lên vài cái cùng đó vật lạ cũng phản ứng theo, nàng xiên nhẹ vào góc túi rồi nâng lên, liên tục những đồ ăn đi đường tỷ muội đều nát tươm mỗi cái bánh đều có dấu răng.
-Bộp
Một vật hình cầu rơi từ bên trong xuống lăn long lóc, Vân Tịnh lại lấy kiếm chọc chọc nhưng không có phản ứng, đôi tỷ muội hiếu kỳ trước vật thể lạ, tiểu Dao như mạnh dạn hơn cầm cái vật lạ đó mà xoa nắn đủ kiểu, vật thể này to hơn một nửa bàn tay nàng, khá nặng.
-Tỷ, cái này thật lạ nha, tỷ có muốn cầm không?
-Không, mà muội bỏ nó xuống đi, chúng ta chưa biết gì về cái này, đừng động vào.
-Nhưng mà cầm nó dễ chịu lắm. Ơ, cái gì đây?
Tiểu Dao bất ngờ chọc vào phần thịt mềm của vật lạ, tức thời vật thể lạ mở tung rồi nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Tiểu Dao, cùng đó là tiếng hét của cả hai người. Tỷ muội, người cầm kiếm người cầm đá đứng thủ thế trước tiểu Giáp đang lăn long lóc khoái chí.
-Chuyện gì vậy?
Tiếng Dịch Phong từ đâu xuất hiện, hắn đang tìm ít hoa quả bỗng nghe thấy tiếng hét đôi tỷ muội liền nhanh chân chạy về, tiểu Dao chạy lại túm lấy tay áo hắn chỉ vào tiểu Giáp nói.
-Đại ca, con vật kia...nó...nó...đại ca mau đuổi nó đi. Muội sợ quá.
Dịch Phong trấn an hai nàng.
-Được rồi, không có gì phải sợ cả, nó là thú cưng của ta. Tiểu Giáp lại đây nào.
Tiểu Giáp nghe tiếng gọi liền lăn lại gần, Dịch Phong cầm lên vuốt nhẹ tiểu Giáp cười nói.
-Đây là con Xuyên Sơn Giáp, con vật khá hiếm thấy nên hai người sợ là phải nhưng yên tâm nó không làm hại người.
Tiểu Giáp ngoan ngoãn thè lưỡi liếm láp ngón tay Dịch Phong như làm nũng hắn.
-Mà chắc hai người đói rồi hả? Ta có kiếm được ít đồ.
Đôi tỷ muội đang rất đói nên ăn rất nhanh bỏ qua cái gọi là thục nữ khiến Dịch Phong trố mắt nhìn đống đồ ăn được xử lý gọn gàng chỉ trong vài phút, cơn đói được giải quyết khiến tâm tình phấn chấn hơn.
-Đa tạ đã giúp đỡ.
Vân Tịnh khó khăn lên tiếng cảm ơn nhất là được một nam nhân xa lạ giúp đỡ.
-Không có gì, dẫu sao để nàng với muội muội nàng gặp nạn đêm khuya ta không đành lòng bỏ lại.
-Ngươi đến Lạc Dương phải không?
-Đúng, mà có chuyện gì?
-Ta...ta...ngươi có thể cho tỷ muội bọn ta đi cùng được chứ?
-Không thành vấn đề
Nhìn Vân Tịnh, trên mặt hắn lộ ra một chút tiếu ý, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, từ từ hòa vào lòng Vân Tịnh. Nàng cảm nhận được ánh mắt thâm tình kia thấy được chân tình của hắn. Trong tim nàng đập nhanh một thứ tình cảm đã lẻn vào tâm trí của thiếu nữ mới biết yêu là gì.
-Hai nàng thu dọn đồ đi. Đến Lạc Dương trước đêm nay sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt, để không phải dừng lại ở chốn hoang dã, khiến chúng ta phải ngủ ngoài trời.
Tiểu Dao đang chơi đùa với tiểu Giáp, mới vừa nãy đã kêu đuôi đi mà giờ đã thân thiết không rời, bị gọi thu dọn đồ mà không nỡ.
Tác giả :
Tiêu Dao KK