Đảo Dị Chủng
Chương 92 Chương 92
Thú nhân lông đỏ chưa thỏa mãn, bởi vì nô lệ này làm no bị thương, bị thú nhân khác cười nhạo.
Thú nhân lông đỏ có sẹo đao độc ác không muốn chăn nuôi nô lệ không nghe lời, quyết tâm giết chết.
Luc khó khăn lắm mới cắn đứt dây leo, ngước đầu lên trông thấy thú nhân lông đỏ túm một cách Philmon hấp hối xách lên, dễ dàng dùng vuốt thú lông lá cố định hai bên đầu cha Bùi Yến rồi xoay mạnh.
Đầu Philmon quay sang một bên, xương cổ gãy, trong phút chốc tắt thở.
Philmon như diều đứt dây té cái bịch xuống đất.
Luc đau đớn gào thét:
– Không! Không! Không!
Răng cắn xé dây leo điên cuồng, môi dưới cũng bị cắn trúng.
Cuối cùng dây đứt, Luc kích động người run run bất chấp tất cả lao vào vòng vây thú nhân, chạy hướng Philmon bị thú nhân lông đỏ bẻ gãy cổ, nằm im không nhúc nhích.
Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn như anh trai, hoặc là bạn thân thiết của Luc.
Trên hòn đảo khủng bố này Philmon luôn quan tâm, chăm sóc mọi người thế nhưng tắt thở, Sao có thể như vậy?
Luc chưa đến gần Philmon thì tóc bị giật ra sau.
Thú chru cực kỳ từ giận chạy tới vung nắm đấm đánh Luc té xuống đất, chân đạp mạnh vào người gã.
Luc ôm đầu, cuộn người giảm bớt đau đớn trên người.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Philmon nằm yên dưới đất, sự sống đã mất.
Thú nhân lông đỏ vết sẹo đao không chịu tha cho xác Philmon, giơ tay liếm vết thương đã khép không chảy máu nữa, vác xác chết bị nó giết lên vai quay người đi.
Trong lòng Luc căm hận lớn tiếng rít gào muốn ngăn cản, muốn bảo là không, nhưng sự thật là gã không có năng lực ngăn lại.
Luc trơ mắt nhìn xác Philmon bị thú nhân lông đỏ mang đi.
Luc thì chịu đòn đấm cước đá từ thú chủ rất tức giận vì gã cắn đứt dây.
Chân thú chủ có vuốt nhọn thô to tung cú đá, Luc lại té dưới đất, đầu đập vào hòn đá cứng.
Luc không chịu nổi kích thích tâm lý và cơ thể nên ngất xỉu, tạm thoát khỏi toàn thân đau nhức, tinh thần bị giày vò.
–...!
Nghe đến đây Bùi Yến càng yên lặng hơn.
Tuy rằng thật lâu trước kia Bùi Yến đã không ôm hy vọng sự sống chết của người cha trong ký ức mơ hồ.
Đặc biệt Bùi Yến đơn độc sống một mình nhiều năm, thói quen cô đơn nhìn trời sáng rồi lại tối.
Bùi Yến sẽ không mơ mộng người cha đi xa ngày nào đó lại xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng giờ phút này, Bùi Yến nghe cha mình từ hơn mười năm trước đã bị thú nhân giết thì tâm tình vẫn dao động.
Người cha bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ, Bùi Yến phải nhìn tấm hình mẹ để lại thật nhiều lần mới nhớ được hình dạng.
Bùi Yến hầu như không có trí nhớ cùng cha mình, nhưng điều này không thể ngăn lại tình thân một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Trương Diệu thấy sắc mặt Bùi Yến càng lạnh băng thì hỏi thay hắn:
– Vậy là...!Cha Bùi Yến sớm chết rồi?
– Nếu đã chết cũng xem như một loại giải thoát, nhng sau đó cái xác...!Bị đối xử như vậy khiến ta không cách nào chấp nhận.
Thật sự là...!
Luc nhớ đến chuyện xảy ra sau đó thì biểu tình căm hờn, nghiến răng nói, kích động run run.
* * *
Khi Luc đau đớn cho rằng mình đang ở địa ngục, người ướt đẫm mồ hôi lạnh tỉnh dậy.
Luc thấy mình đang nằm ngửa trong hang, hai tay bị thú nhân dùng hòn đá sắc nhọn cắt xuống, hai chân bị thú nhân khác ấn chặt.
Một thú nhân cầm sợi tơ đứng bên chân Luc.
Hai bên cánh tay đứt lìa, miệng vết thương bị dán vào lá cây được nhai nát làm chỗ hở càng đau nhức hơn, nhưng là lạ không có máu chảy ra.
Một số thú nhân đứng ngoài cửa hang quan sát toàn quá trình Luc vật vã như thể xem một chuyện thú vị bình thường.
Đau đớn, kích động làm đầu óc Luc tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Miệng Luc bị nhét một xương ống hình như vì các thú nhân không muốn nghe tiếng gào thét đau đớn, với chúng thì đó là tiếng ồn.
Tầm mắt Luc quét tới quét lui, gã nhớ những hình ảnh trước khi xỉu.
Luc hy vọng gã đang mơ, mọi thứ không phải thật, bao gồm tình huống hiện tại gã phải trải qua.
Đau thấu óc nhưng không thể gào thét, cựa quậy, Luc đành tập trung chú ý vào chuyện khác để quên đi miệng vết thương nhức nhối.
Khi Luc nhìn đám thú nhân đứng ngoài cửa hang góp vui, nhìn một vật thể hình tròn thì mở to mắt nhìn thật kỹ.
Đó là đầu người?
Đầu người hơi nhúc nhích khiến Luc hiểu rằng đó không phải người chết, là một người chỉ có cái đầu, phần thân dưới thì khô đét cụt tay cụt chân.
Phần vị trí dưới mông bị cắt hết chỉ để lại cái đầu và phần thân.
Người đó mặt xanh xao vàng vọt, tóc đen rối xù như ăn mày, trong mắt tràn ngập hoảng hốt, hãi hùng, tan vỡ, thẫn thờ.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Chẳng lẽ...!Chính mình cũng sắp bị làm thành hình dạng con sâu này sao? Chỉ có bò lê lết, mất khả năng hành động? Sẽ biến thành hình dạng đáng sợ đến vậy sao?
Nghĩ tới đây Luc kích động vặn vẹo cơ thể muốn giãy dụa đứng lên, ít nhất cứu lại đôi chân.
Có chân thì Luc còn trốn được, gã không muốn biến thành bộ dạng đáng sợ như thế.
Nhưng mặc cho Luc vặn vẹo cỡ nào cũng bị vuốt thú nhân, dây leo trói chặt cố định giữa tảng đá và miếng đá vuông được khúc gỗ dựng lên.
Lá cây bịt miệng vết thương hai tay cụt theo Luc vùng vẫy rơi xuống, máu lại chảy ra ngoài.
Thú nhân hoàn toàn không để ý Luc giãy dụa, chống cự, giơ kim dài nhọn không biết chế tạo từ cái gì.
Cây kim xâu sợi tơ trong suốt, thú nhân đâm vào chân Luc, từng mũi từng mũi xuyên thủng lớp thịt, rút ra rồi lại đâm vào.
Hai chân Luc bị khâu lại, không biết là sợi tơ gì mà chắc chắn đến mức gã muốn nhấc chân bứt đứt nhưng ngược lại kéo theo thịt, máu ứa ra.
Luc đau đớn trán toát mồ hôi lạnh, miệng cắn khúc xương, hàm răng cắn sâu vào, xương kêu rôm rốp.
Răng và khoang miệng Luc vốn đã rách từ lúc cắt đứt dây leo nay lại toác ra, nứu răng chảy ra máu đỏ.
Bị đối xử như vậy giống như rơi vào địa ngục, chết rồi sống, lặp lại hành hạ chết đi, đau đớn không ngừng.
Luc bị hành hạ đau xỉu rồi lại đau tỉnh.
Luc bất lực không có lựa chọn nào khác, cơ thể bị thú nhân cải tạo thành bộ dạng hiện giờ.
Thú chủ vốn định nuôi Luc làm nô lệ, tức giận vì gã không ngoan vùng thoát, nhưng nó không muốn giết nô lệ da trắng hiếm hoi.
Cuối cùng thú chủ quyết định biến Luc thành thú cưng, nuôi chơi, không cần lo gã cụt tay chân có thể trốn bao xa.
Thú chủ khá thích đôi chân dài của Luc nên không cắt cụt như thú cưng khác.
Thú chủ quyết định may hai chân dính vào nhau, nó cảm thấy như vậy rất đẹp.
Luc bị tươi sống tách rời, cải tạo cơ thể.
Lá cây màu lam đắp lên miệng vết thương Luc vài ngày, gã đau đớn đến chết lặng.
Giờ phút này, Luc đã hoàn toàn quên cách nhúc nhích khống chế cơ thể, gã cảm thấy mình như xác chết nằm ngay đơ, mất hết hy vọng sống, ngay cả tự sát cũng là ước mơ xa vời.
Khi đầu óc Luc chết lặng, gã cảm thấy mình sẽ tan vỡ phát điên.
Thú chủ thấy miệng vết thương trên người Luc đã khép, kéo gã ra ngoài định khoe với thú nhân khác.
Khi ra ngoài, Luc bất ngờ thấy thú nhân lông đỏ vết sẹo đao, bên cạnh nó dắt một nô lệ con người mới.
Bên hông thú nhân lông đỏ quấn ớp da trắng chói mắt điểm xuyết màu tóc vàng rực rỡ một ít vật trang trí khác.
Trong khoảnh khắc đó Luc cảm giác đầu gã ù vang, trống rỗng, trái tim co rút.
Thứ đó chẳng lẽ là....