Đạo Chu
Chương 374: Đông Quân!
Đoàn người Hàn Phi đều bị những lời Long Ngạo Thiên nói ra làm cho bàng hoàng. Trương Lương cảm giác như vậy có chút khó hiểu, hắn nhẹ giọng hỏi lại: “Long huynh, Lương vẫn không hiểu? Nếu như Thiên Trạch nguy hiểm như vậy vì sao đám người đó lại thả ra Thiên Trạch. Hơn nữa còn giam giữ lại Thiên Trạch mà không đem hắn giết chết!?"
“Câu hỏi rất hay!" Long Ngạo Thiên vỗ tay vài cái sau đó cầm lấy ly nước trái cây nhấm nháp: “Thứ nhất, thả ra Thiên Trạch mặc dù nguy hiểm nhưng có thể lợi dụng Thiên Trạch kinh sợ Hàn Vương đồng thời dùng Thiên Trạch trừ khử địch nhân. Chỉ cần đảm bảo Thiên Trạch không thoát khỏi tay của bọn họ là được vì trong cơ thể Thiên Trạch có cổ độc ngay cả tinh thông cổ độc như Thiên Trạch và thủ hạ của hắn cũng không giải được. Thứ hai vì sao không giết Thiên Trạch thì phải nói đến một thứ đó là bảo tàng Bách Việt. Đó là một món bảo vật vô cùng lớn và có giá trị. Nó không chỉ lớn đâu mà có một thứ còn liên quan tới thứ ta cùng mọi người nói rồi, Thương Long Thất Túc!"
“Thương Long Thất Túc!" Mọi người nhìn về phía nhau và không hẹn cùng lên tiếng nói lên cái tên này. Hàn Phi nhẹ nhàng hỏi chuyện: “Long huynh, người nào nắm giữ Thương Long Thất Túc sẽ nắm giữ thiên hạ là ý này sao? Chính vì vậy mà đám người đó muốn thả ra Thiên Trạch vừa lúc có thể đánh động Hàn Vương trừ đi đối địch lại có thể tìm về món bảo tàng Bách Việt. Nhất tiễn song điêu!?"
“Ta có thể nói cho mọi người biết những điều này. Trong cơ thể Thiên Trạch bị trúng một loại cổ độc. Cổ mẫu đang trong tay Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi!" Long Ngạo Thiên dùng hai tay ôm ngực của mình ngạo mạn nói: “Các ngươi muốn có thể tự mình đi tìm. Lần này ta sẽ không nhảy cái hố ngớ ngẩn này nữa. Dù sao ta cũng sắp rời đi Hàn quốc rồi." Hàn Phi đang định nói gì thì Long Ngạo Thiên đã ngắt lời nàng: “Còn nữa đừng lấy cái gì tình bằng hữu. Ta không muốn mình bị người lợi dụng chút nào!"
“Ha..." Ngón tay của Hàn Phi đưa lên trực tiếp dùng ngón tay chỏ của mình đưa lên gõ gõ trán của mình. Sau đó hắn lẩm bẩm lên tiếng nói: “Xe, ra mọi manh mối chúng ta đều đã thu thập được đầy đủ. Hiện giờ chúng ta cũng đã biết được thứ mà Thiên Trạch cần. Chúng ta cần tìm ra cổ mẫu là có một lợi thế giao dịch được với Thiên Trạch!"
Thời gian lại trôi qua, buổi sáng hai ngày sau...
Ở cổng Tân Trịnh, Long Ngạo Thiên dẫn theo người thiếu nữ tóc đỏ hung để nàng lên trước xe. Lúc này hắn đứng dưới xe nhìn về phía đoàn người đưa tiễn này. Không nghĩ tới trong đoàn người lần này lại có được sự có mắt của Tứ công tử Hàn Vũ. Hàn Vũ còn tặng cho Long Ngạo Thiên không ít đại lễ khi hắn rời đi Hàn quốc.
Hồng Liên ở sát gần Long Ngạo Thiên, đôi mắt nàng hơi dưng dưng nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Vô Vọng, ngươi nhất định phải đi sao?"
“Trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn cả. Tan tan tụ tụ vốn là lẽ thường tình!" Long Ngạo Thiên cười mở miệng nói. Hai tay hắn chống eo cười nhìn về phía Hồng Liên nhỏ giọng trêu chọc: “Công chúa bây giờ trông thực là đáng yêu. Chỉ cần công chúa chăm chỉ tu luyện nhất định có thể giữ vững được dáng vẻ này. Vì ta vẫn luôn hy vọng công chúa yêu đời, đáng yêu và đanh đá chua ngoa như vậy."
“Ngươi..." Hồng Liên có chút tức giận chu môi. Bàn tay đưa lên xoa xoa khoé mắt: “Ngươi, sao ngươi dám bảo bản công chúa đanh đá chua ngoa!"
“Hàn huynh..." Long Ngạo Thiên cười mở miệng nói: “Ta phải đi rồi! Sau này Hồng Liên công chúa, Hàn huynh phải chú ý một chút. Tính tình nàng rất tuỳ tiện nhưng không phải là xấu. Nhưng ta lo lắng nàng ấy từ việc nhỏ gây ra việc lớn. Đến lúc đó dù nàng được Hàn Vương cùng Hàn huynh yêu thương, ta e rằng lỗi lầm nàng ấy gây ra cũng khó mà nói được!"
“Long huynh..." Hàn Phi chắp tay đối với Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Phi đã biết, Long huynh... ngươi đi đường cẩn thận!"
“Tử công tử, Hàn huynh, Bức huynh, Lương đệ, Hồng Liên công chúa, Tử Nữ cô nương, Lộng Ngọc cô nương..." Đối với đám người ở đây Long Ngạo Thiên chắp tay sau đó bắt đầu điểm danh từng người một: “Các vị bảo trọng!"
Tuy nhiên khi Long Ngạo Thiên vừa xoay người một cái, một chiếc xe chạy song song đi ra ngoài thành trực tiếp đi ra cửa thành. Một bà lão già nua chống gậy đi vào bên trong thành lập tức vì thế mà bị xe ngựa đụng trúng. Thân hình bà lão trực tiếp ngã phịch ra đất rơi vào bên cạnh Long Ngạo Thiên không xa, miệng bà lão khẽ phát ra một tiếng kêu rên: “A..."
Cạch! Chiếc gậy gỗ lập tức rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh trầm thấp. Thấy được cảnh này thì Hồng Liên có vài phần giận dữ hai tay chống eo lớn tiếng nói: “Đám người đó không có mắt sao? Vọt qua xe ngựa đụng trúng bà lão, ngày hôm nay bản công chúa gặp được..."
“Không cần..." Dường như nghe được lời Hồng Liên bà lão khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này, Long Ngạo Thiên đã đưa tay đem bà lão nâng lên. Bà Lão mở miệng tự biện bạch: “Là bà lão này đi đứng không cẩn thận mà thôi! Già rồi..." Giọng nói hết sức già nua.
Đem bà lão nâng dậy, Long Ngạo Thiên cực kỳ thân thiện nhìn về phía bà lão mỉm cười lên tiếng nói: “Bà lão, bà không sao chứ?"
“Ta... ta không có sao?" Hơi thở gấp gáp có vẻ mệt mỏi và già nua từ miệng bà lão phát ra. Bà lão vẫn bíu chặt cánh tay của Long Ngạo Thiên khiến cho Long Ngạo Thiên cũng không tiện đem bà lão thế nào. Thân thể bà lão lúc này vẫn run rẩy và từ từ đứng dậy khi được Long Ngạo Thiên giúp đỡ.
Đột nhiên con mắt Long Ngạo Thiên mở lớn, hắn mở miệng quát một tiếng: “Ngươi..." Ngay sau đó kình lực khủng bố từ cơ thể Long Ngạo Thiên đẩy ra ngoài. Hắn toàn lực hướng về phía trước đánh ra một chưởng.
Ầm! Chưởng lực khủng bố từ bàn tay Long Ngạo Thiên đẩy ra. Vậy mà lại không có đánh trúng bà lão. Thân ảnh bà lão trong nháy mắt tránh né đòn tấn công của Long Ngạo Thiên. Chưởng lực đánh lên mặt đất ở nơi xa khiến cho mắt đất nổ tung toé, bụi mù tản đi khắp nơi.
Lập tức dân chúng vì thế mà bắt đầu trở nên hoảng loạn. Một chiếc áo choàng màu đen cũ kỹ từ không trung rơi xuống mặt đất. Vệ Trang, Long Ngạo Thiên và Tử Nữ, những người có thực lực mạnh mẽ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía trên một nóc nhà.
Rầm rập, rầm rập... Động tĩnh này lập tức làm cho đám cấm quân ở đây nghe được. Tất cả đám người bọn họ lập tức chạy tới nơi này. Vì nơi này chính là có những người có thân phận vô cùng đặc biệt, vô cùng cao quý của Hàn quốc. Họ tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai ở nơi này bị mất một cong lông một sợi tóc.
Diễm Linh Cơ cùng từ trong xe ngay ập tức vọt ra. Đôi mắt sắc bén của nàng nhìn về phía trên nóc nhà. Ở nơi đó đứng một người thiếu nữ tóc đen dài độ tuổi khoảng mười sáu. Mặc dù nàng không quá xinh đẹp nhưng một thân khí chất cao quý lại khiến cho nàng khác hẳn thường nhân. Loại y phục đặc biệt với đồ án xinh đẹp và đặc biệt này làm cho nàng hiển lộ đặc biệt rõ ràng trong đám đông.
“A..." Long Ngạo Thiên khẽ rên lên một tiếng. Thân mình có chút không nhịn được khẽ rên lên một tiếng. Một bàn chân run rẩy quỷ xuống mặt đất. Bàn tay đưa lên trực tiếp sờ vào cổ của mình. Một bọc nhỏ trong người Long Ngạo Thiên rơi ra, đó là một túm vải trắng có một đám quyển sách nhỏ trong đó.
“Vô Vong, Vô Vọng..." Hồng Liên lập tức chạy tới đỡ lấy Long Ngạo Thiên. Ngay cả Diễm Linh Cơ cũng vội vã chạy tới đỡ lấy Long Ngạo Thiên. Họ thấy được ở đó nổi lên một loại chú ấn kỳ dị. Những điểm tròn xanh đỏ nổi lên trông cực kỳ dữ tợn. Nó như nối liền với mạch máu cùng với gân xanh nổi lên làm cho nó dữ tợn vô cùng. Dường như họ có thể thấy rõ mạch máu đang đập ở nơi này.
“Đây là..." Vệ Trang cùng với Tử Nữ đều nhìn về ấn ký dữ tợn này. Họ có chút sợ hãi, đôi mắt nheo lại. Vệ Trang mở miệng nói: “Loại chú thuật này, chẳng lẽ là Lục Hồn Khủng Chú! Nàng chẳng lẽ lại là người của Âm Dương gia!?"
“Ngươi... ngươi..." Long Ngạo Thiên đưa tay của mình che cổ. Hắn lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt dữ tợn quan sát thiếu nữ cao quý đang đứng ở trên nóc nhà: “Ngươi là người của dương âm tông. Người biết được một trong Âm Mạch bát chú, Lục Hồn Khủng Chú hẳn thân phận không tầm thường. Cách ăn mặc của ngươi không thể là hắc bạch song dâm nữ. Dựa vào dáng vẻ của ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Đệ nhất dâm nữ Vương Quân, ảo mộng dâm nữ Vọng Thư, thê tâm như đao Nga Anh, Nữ Hoàng còn là cực lạc khoác thủ dâm nữ... Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Mọi người đều bị lời này của Long Ngạo Thiên làm cho đứng hình. Không khí ở nơi này hết sức quỷ dị lập tức bị Long Ngạo Thiên phá không còn mảnh nhỏ. Đặc biệt người thiếu nữ đang đứng ở trên nóc nhà không khỏi nhăn mày một cái. Ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Từ khi nào nàng trở thành dâm nữ rồi.
Hàn Phi vội vã mở miệng thay đổi không khí: “Lục Hồn Khủng Chú?"
“Lục Hồn Khủng Chú là một cấm thuật chú ấn của Âm Dương gia!" Vệ Trạng lạnh lùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Bởi vì quá độc ác nên đã bị người phong ấn. Không nghĩ đến nó lại có một ngày tái xuất giang hồ. Một khi ngươi trúng Lục Hồn Khủng Chú, sử dụng nội lực sẽ kích phát Lục Hồn Khủng Chú. Người này phải chết không thể nghi ngờ!"
“Hô..." Vì cử động nhiều đau đến hít cả một hơi. Thân mình run rẩy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp này. Mọi người mới để ý thấy được dưới chân Long Ngạo Thiên một đống sách d*m hiệp đang ở nơi đó.
“Ngươi..." Người thiếu nữ xinh đẹp còn đang muốn mở miệng nói chuyện thì nàng đã bị cắt đứt. Người thanh niên ở bên cạnh Hàn Vũ lập tức nắp tên lên cung trực tiếp tấn công về phía nàng. Từng mũi tên xé gió bắn ra.
“Lập tức bắn tên!" Hàn Vũ lớn tiếng phân phó nói. Ngay lập tức đám người Hàn binh đưa cung lên liên tục bắn về phía người thiếu nữ. Song thân thể nàng uyển chuyển dễ dàng đem tên tránh thoát. Không những thế còn thay đổi hướng đi khiến cho tên trực tiếp bắn trúng đám người Hàn binh.
Phịch! Long Ngạo Thiên ngồi xuống mặt đất, hai chân khoanh lại bắt đầu điều động nội lực phong toả chú ấn. Đồng thời lại không quên lớn tiếng hỏi: “Ta sắp chết rồi! Ngươi có thể nói cho ta biết được thân phận thực sự của ngươi được không? đệ nhất dâm nữ Vương Quân còn là ảo mộng dâm nữ Vọng Thư? Ân dùng lửa... ngươi là đệ nhất dâm nữ Vương Quân đi!" Mặc dù đã ngồi xuống khống chế chú ấn, Long Ngạo Thiên cũng không quên mở miệng to tiếng hỏi lại mấy câu.
Nghe được những lời này, Diễm Linh Cơ và Hồng Liên quả thực hận sắt không thành cương. Giờ là lúc nào rồi mà hắn còn có thể đùa được. Ngay lập tức...
Vút, vút, vút.... Một đám tên bị người thiếu nữ này dùng nội lực xoay người lại. Chúng bốc ra ngọn lửa khủng bố đánh thẳng về phía Long Ngạo Thiên.
“Câu hỏi rất hay!" Long Ngạo Thiên vỗ tay vài cái sau đó cầm lấy ly nước trái cây nhấm nháp: “Thứ nhất, thả ra Thiên Trạch mặc dù nguy hiểm nhưng có thể lợi dụng Thiên Trạch kinh sợ Hàn Vương đồng thời dùng Thiên Trạch trừ khử địch nhân. Chỉ cần đảm bảo Thiên Trạch không thoát khỏi tay của bọn họ là được vì trong cơ thể Thiên Trạch có cổ độc ngay cả tinh thông cổ độc như Thiên Trạch và thủ hạ của hắn cũng không giải được. Thứ hai vì sao không giết Thiên Trạch thì phải nói đến một thứ đó là bảo tàng Bách Việt. Đó là một món bảo vật vô cùng lớn và có giá trị. Nó không chỉ lớn đâu mà có một thứ còn liên quan tới thứ ta cùng mọi người nói rồi, Thương Long Thất Túc!"
“Thương Long Thất Túc!" Mọi người nhìn về phía nhau và không hẹn cùng lên tiếng nói lên cái tên này. Hàn Phi nhẹ nhàng hỏi chuyện: “Long huynh, người nào nắm giữ Thương Long Thất Túc sẽ nắm giữ thiên hạ là ý này sao? Chính vì vậy mà đám người đó muốn thả ra Thiên Trạch vừa lúc có thể đánh động Hàn Vương trừ đi đối địch lại có thể tìm về món bảo tàng Bách Việt. Nhất tiễn song điêu!?"
“Ta có thể nói cho mọi người biết những điều này. Trong cơ thể Thiên Trạch bị trúng một loại cổ độc. Cổ mẫu đang trong tay Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi!" Long Ngạo Thiên dùng hai tay ôm ngực của mình ngạo mạn nói: “Các ngươi muốn có thể tự mình đi tìm. Lần này ta sẽ không nhảy cái hố ngớ ngẩn này nữa. Dù sao ta cũng sắp rời đi Hàn quốc rồi." Hàn Phi đang định nói gì thì Long Ngạo Thiên đã ngắt lời nàng: “Còn nữa đừng lấy cái gì tình bằng hữu. Ta không muốn mình bị người lợi dụng chút nào!"
“Ha..." Ngón tay của Hàn Phi đưa lên trực tiếp dùng ngón tay chỏ của mình đưa lên gõ gõ trán của mình. Sau đó hắn lẩm bẩm lên tiếng nói: “Xe, ra mọi manh mối chúng ta đều đã thu thập được đầy đủ. Hiện giờ chúng ta cũng đã biết được thứ mà Thiên Trạch cần. Chúng ta cần tìm ra cổ mẫu là có một lợi thế giao dịch được với Thiên Trạch!"
Thời gian lại trôi qua, buổi sáng hai ngày sau...
Ở cổng Tân Trịnh, Long Ngạo Thiên dẫn theo người thiếu nữ tóc đỏ hung để nàng lên trước xe. Lúc này hắn đứng dưới xe nhìn về phía đoàn người đưa tiễn này. Không nghĩ tới trong đoàn người lần này lại có được sự có mắt của Tứ công tử Hàn Vũ. Hàn Vũ còn tặng cho Long Ngạo Thiên không ít đại lễ khi hắn rời đi Hàn quốc.
Hồng Liên ở sát gần Long Ngạo Thiên, đôi mắt nàng hơi dưng dưng nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Vô Vọng, ngươi nhất định phải đi sao?"
“Trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn cả. Tan tan tụ tụ vốn là lẽ thường tình!" Long Ngạo Thiên cười mở miệng nói. Hai tay hắn chống eo cười nhìn về phía Hồng Liên nhỏ giọng trêu chọc: “Công chúa bây giờ trông thực là đáng yêu. Chỉ cần công chúa chăm chỉ tu luyện nhất định có thể giữ vững được dáng vẻ này. Vì ta vẫn luôn hy vọng công chúa yêu đời, đáng yêu và đanh đá chua ngoa như vậy."
“Ngươi..." Hồng Liên có chút tức giận chu môi. Bàn tay đưa lên xoa xoa khoé mắt: “Ngươi, sao ngươi dám bảo bản công chúa đanh đá chua ngoa!"
“Hàn huynh..." Long Ngạo Thiên cười mở miệng nói: “Ta phải đi rồi! Sau này Hồng Liên công chúa, Hàn huynh phải chú ý một chút. Tính tình nàng rất tuỳ tiện nhưng không phải là xấu. Nhưng ta lo lắng nàng ấy từ việc nhỏ gây ra việc lớn. Đến lúc đó dù nàng được Hàn Vương cùng Hàn huynh yêu thương, ta e rằng lỗi lầm nàng ấy gây ra cũng khó mà nói được!"
“Long huynh..." Hàn Phi chắp tay đối với Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Phi đã biết, Long huynh... ngươi đi đường cẩn thận!"
“Tử công tử, Hàn huynh, Bức huynh, Lương đệ, Hồng Liên công chúa, Tử Nữ cô nương, Lộng Ngọc cô nương..." Đối với đám người ở đây Long Ngạo Thiên chắp tay sau đó bắt đầu điểm danh từng người một: “Các vị bảo trọng!"
Tuy nhiên khi Long Ngạo Thiên vừa xoay người một cái, một chiếc xe chạy song song đi ra ngoài thành trực tiếp đi ra cửa thành. Một bà lão già nua chống gậy đi vào bên trong thành lập tức vì thế mà bị xe ngựa đụng trúng. Thân hình bà lão trực tiếp ngã phịch ra đất rơi vào bên cạnh Long Ngạo Thiên không xa, miệng bà lão khẽ phát ra một tiếng kêu rên: “A..."
Cạch! Chiếc gậy gỗ lập tức rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh trầm thấp. Thấy được cảnh này thì Hồng Liên có vài phần giận dữ hai tay chống eo lớn tiếng nói: “Đám người đó không có mắt sao? Vọt qua xe ngựa đụng trúng bà lão, ngày hôm nay bản công chúa gặp được..."
“Không cần..." Dường như nghe được lời Hồng Liên bà lão khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này, Long Ngạo Thiên đã đưa tay đem bà lão nâng lên. Bà Lão mở miệng tự biện bạch: “Là bà lão này đi đứng không cẩn thận mà thôi! Già rồi..." Giọng nói hết sức già nua.
Đem bà lão nâng dậy, Long Ngạo Thiên cực kỳ thân thiện nhìn về phía bà lão mỉm cười lên tiếng nói: “Bà lão, bà không sao chứ?"
“Ta... ta không có sao?" Hơi thở gấp gáp có vẻ mệt mỏi và già nua từ miệng bà lão phát ra. Bà lão vẫn bíu chặt cánh tay của Long Ngạo Thiên khiến cho Long Ngạo Thiên cũng không tiện đem bà lão thế nào. Thân thể bà lão lúc này vẫn run rẩy và từ từ đứng dậy khi được Long Ngạo Thiên giúp đỡ.
Đột nhiên con mắt Long Ngạo Thiên mở lớn, hắn mở miệng quát một tiếng: “Ngươi..." Ngay sau đó kình lực khủng bố từ cơ thể Long Ngạo Thiên đẩy ra ngoài. Hắn toàn lực hướng về phía trước đánh ra một chưởng.
Ầm! Chưởng lực khủng bố từ bàn tay Long Ngạo Thiên đẩy ra. Vậy mà lại không có đánh trúng bà lão. Thân ảnh bà lão trong nháy mắt tránh né đòn tấn công của Long Ngạo Thiên. Chưởng lực đánh lên mặt đất ở nơi xa khiến cho mắt đất nổ tung toé, bụi mù tản đi khắp nơi.
Lập tức dân chúng vì thế mà bắt đầu trở nên hoảng loạn. Một chiếc áo choàng màu đen cũ kỹ từ không trung rơi xuống mặt đất. Vệ Trang, Long Ngạo Thiên và Tử Nữ, những người có thực lực mạnh mẽ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía trên một nóc nhà.
Rầm rập, rầm rập... Động tĩnh này lập tức làm cho đám cấm quân ở đây nghe được. Tất cả đám người bọn họ lập tức chạy tới nơi này. Vì nơi này chính là có những người có thân phận vô cùng đặc biệt, vô cùng cao quý của Hàn quốc. Họ tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai ở nơi này bị mất một cong lông một sợi tóc.
Diễm Linh Cơ cùng từ trong xe ngay ập tức vọt ra. Đôi mắt sắc bén của nàng nhìn về phía trên nóc nhà. Ở nơi đó đứng một người thiếu nữ tóc đen dài độ tuổi khoảng mười sáu. Mặc dù nàng không quá xinh đẹp nhưng một thân khí chất cao quý lại khiến cho nàng khác hẳn thường nhân. Loại y phục đặc biệt với đồ án xinh đẹp và đặc biệt này làm cho nàng hiển lộ đặc biệt rõ ràng trong đám đông.
“A..." Long Ngạo Thiên khẽ rên lên một tiếng. Thân mình có chút không nhịn được khẽ rên lên một tiếng. Một bàn chân run rẩy quỷ xuống mặt đất. Bàn tay đưa lên trực tiếp sờ vào cổ của mình. Một bọc nhỏ trong người Long Ngạo Thiên rơi ra, đó là một túm vải trắng có một đám quyển sách nhỏ trong đó.
“Vô Vong, Vô Vọng..." Hồng Liên lập tức chạy tới đỡ lấy Long Ngạo Thiên. Ngay cả Diễm Linh Cơ cũng vội vã chạy tới đỡ lấy Long Ngạo Thiên. Họ thấy được ở đó nổi lên một loại chú ấn kỳ dị. Những điểm tròn xanh đỏ nổi lên trông cực kỳ dữ tợn. Nó như nối liền với mạch máu cùng với gân xanh nổi lên làm cho nó dữ tợn vô cùng. Dường như họ có thể thấy rõ mạch máu đang đập ở nơi này.
“Đây là..." Vệ Trang cùng với Tử Nữ đều nhìn về ấn ký dữ tợn này. Họ có chút sợ hãi, đôi mắt nheo lại. Vệ Trang mở miệng nói: “Loại chú thuật này, chẳng lẽ là Lục Hồn Khủng Chú! Nàng chẳng lẽ lại là người của Âm Dương gia!?"
“Ngươi... ngươi..." Long Ngạo Thiên đưa tay của mình che cổ. Hắn lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt dữ tợn quan sát thiếu nữ cao quý đang đứng ở trên nóc nhà: “Ngươi là người của dương âm tông. Người biết được một trong Âm Mạch bát chú, Lục Hồn Khủng Chú hẳn thân phận không tầm thường. Cách ăn mặc của ngươi không thể là hắc bạch song dâm nữ. Dựa vào dáng vẻ của ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Đệ nhất dâm nữ Vương Quân, ảo mộng dâm nữ Vọng Thư, thê tâm như đao Nga Anh, Nữ Hoàng còn là cực lạc khoác thủ dâm nữ... Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Mọi người đều bị lời này của Long Ngạo Thiên làm cho đứng hình. Không khí ở nơi này hết sức quỷ dị lập tức bị Long Ngạo Thiên phá không còn mảnh nhỏ. Đặc biệt người thiếu nữ đang đứng ở trên nóc nhà không khỏi nhăn mày một cái. Ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Từ khi nào nàng trở thành dâm nữ rồi.
Hàn Phi vội vã mở miệng thay đổi không khí: “Lục Hồn Khủng Chú?"
“Lục Hồn Khủng Chú là một cấm thuật chú ấn của Âm Dương gia!" Vệ Trạng lạnh lùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Bởi vì quá độc ác nên đã bị người phong ấn. Không nghĩ đến nó lại có một ngày tái xuất giang hồ. Một khi ngươi trúng Lục Hồn Khủng Chú, sử dụng nội lực sẽ kích phát Lục Hồn Khủng Chú. Người này phải chết không thể nghi ngờ!"
“Hô..." Vì cử động nhiều đau đến hít cả một hơi. Thân mình run rẩy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp này. Mọi người mới để ý thấy được dưới chân Long Ngạo Thiên một đống sách d*m hiệp đang ở nơi đó.
“Ngươi..." Người thiếu nữ xinh đẹp còn đang muốn mở miệng nói chuyện thì nàng đã bị cắt đứt. Người thanh niên ở bên cạnh Hàn Vũ lập tức nắp tên lên cung trực tiếp tấn công về phía nàng. Từng mũi tên xé gió bắn ra.
“Lập tức bắn tên!" Hàn Vũ lớn tiếng phân phó nói. Ngay lập tức đám người Hàn binh đưa cung lên liên tục bắn về phía người thiếu nữ. Song thân thể nàng uyển chuyển dễ dàng đem tên tránh thoát. Không những thế còn thay đổi hướng đi khiến cho tên trực tiếp bắn trúng đám người Hàn binh.
Phịch! Long Ngạo Thiên ngồi xuống mặt đất, hai chân khoanh lại bắt đầu điều động nội lực phong toả chú ấn. Đồng thời lại không quên lớn tiếng hỏi: “Ta sắp chết rồi! Ngươi có thể nói cho ta biết được thân phận thực sự của ngươi được không? đệ nhất dâm nữ Vương Quân còn là ảo mộng dâm nữ Vọng Thư? Ân dùng lửa... ngươi là đệ nhất dâm nữ Vương Quân đi!" Mặc dù đã ngồi xuống khống chế chú ấn, Long Ngạo Thiên cũng không quên mở miệng to tiếng hỏi lại mấy câu.
Nghe được những lời này, Diễm Linh Cơ và Hồng Liên quả thực hận sắt không thành cương. Giờ là lúc nào rồi mà hắn còn có thể đùa được. Ngay lập tức...
Vút, vút, vút.... Một đám tên bị người thiếu nữ này dùng nội lực xoay người lại. Chúng bốc ra ngọn lửa khủng bố đánh thẳng về phía Long Ngạo Thiên.
Tác giả :
DanteSparda