Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ
Chương 19 19 Đáp Trả
Editor: uyenchap210
Vương Hi và Thường Kha mải tám chuyện, Thanh Trù phải gọi hai lần thì Vương Hi mới chú ý đến.
Thanh Trù bẩm:
- Vị Trần Nhị công tử kia phản kích bất ngờ đúng như tiểu thư nói.
Giờ y đang đứng ở Sướng Xuân đường, chiếu kính thiên lí về hướng của chúng ta.
Tiểu thư, tiểu thư muốn nhìn không ạ?
Vương Hi chỉ thấy phiền não vô cùng.
Nàng không muốn nhìn.
Nam nhần này giảo hoạt như một con thỏ vậy!
- Không cần! - Vương Hi mệt mỏi nói.
- Bọn ta tiếp tục ngồi ở đây.
Ngươi cứ quan sát đằng kia giúp ta là được.
Ta đoán chàng còn chiêu gì đó chưa tung ra.
Thanh Trù gật đầu lia lịa.
Thường Kha trêu Vương Hi:
- Giờ muội còn cảm thấy Trần Lạc là nam tử đẹp nhất thiên hạ không?
Vương Hi nghiền ngẫm rồi nghiêm túc đáp:
- Muội vẫn thấy chàng là nam tử tuấn tú nhất mà muội từng gặp.
Tuy rằng chàng hơi xấu xa...
Không đúng!
Cái gọi là xấu xa đều do Thường Kha nói chứ nàng chưa nhìn tận mắt, chưa nghe tận tai.
Đương nhiên, nàng tin Thường Kha không cần phải lừa nàng.
Nhưng mỗi người có một góc nhìn khác nhau, lời của Thường Kha chưa chắc đã là chính xác.
Song, quân tử không đứng dưới chân tường sắp đổ*, vì an toàn của chính bản thân mình, dù Thường Kha nói đúng hay không thì nàng vẫn phải tính đến trường hợp xấu nhất, coi Trần Lạc thật xấu xa.
Quân tử đứng dưới chân tường sắp đổ có nghĩ là một đấng nam nhi thì phải biết nhìn ra trông rộng, biết tiên lượng và dự phòng được những nguy hiểm tiềm tàng; biết thoát thân kịp thời khi bản thân đang trong tình huống hung hiểm.
Vương Hi nghĩ thông suốt thì tâm trạng thoải mái hơn nhiều, còn có sức nói chuyện với Thường Kha tiếp:
- Tỷ và muội không giống nhau.
Tỷ coi chàng như huynh trưởng, chàng không tốt với tỷ nên tỷ thất vọng là điều đương nhiên.
Nhưng muội chỉ thích vẻ bề ngoài của chàng, chàng chỉ cần đẹp, thật đẹp là được.
Còn chàng có tâm địa Bồ Tát hay độc ác như Tu La thì cũng chẳng quan trọng với muội.
Thường Kha không tin nàng, phản bác:
- Muội cứ mạnh miệng đi! Đến lúc bị Trần Lạc bắt nạt đừng trách tỷ không nhắc nhé!
Hai người đang nói chuyện thì bên Thanh Trù có động tĩnh.
Trần Lạc quan sát một lúc rồi biết mất, nhưng một khắc sau lại xuất hiện trước cửa sổ của Sướng Xuân đường.
Cứ như thế mấy lần, chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ cơm tối.
Vương Hi nhịn không được bàn với Thường Kha, xem có thể dùng kế điệu hổ ly sơn, để Thường Tam gia đi gặp Trần Lạc, tạo cơ hội cho bọn nàng rời Liễu Ấm viên.
Nhưng cũng may Trần Lạc đi lần này không trở lại nữa.
Vương Hi và Thường Kha chạy vội về Tình Tuyết viên như trốn khỏi hang hổ.
Thường Kha lo lắng nói:
- Thôi muội đừng nhìn trộm hắn nữa.
Nếu chán quá thì tỷ chơi nhảy dây hoặc ném thẻ vào bình với muội cũng được.
Nàng đã nhìn ra hình như Vương Hi không quá thích những trò văn nhã.
Vương Hi cũng không muốn lấy tính mạng ra đùa.
Nàng gật đầu lia lịa, lại nghĩ đến thái phu nhân sắp phái người qua gọi mình dùng bữa tối như mọi ngày, thế là cũng Thường Kha đến Ngọc Xuân đường.
Thái phu nhân thấy Vương Hi và Thường Hi cùng xuất hiện thì kinh ngạc.
Vương Hi nghĩ, nếu Thường Kha có thể đi theo nàng thì đỡ phải quanh quẩn bên thái phu nhân rồi nghe Thường Nhưng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
- Cháu không ngờ Kha biểu tỷ lại giỏi nữ hồng như vậy nên đã mời Kha biểu tỷ qua dạy thêu hoa.
Thường Kha không có tiền riêng nên thường tặng đồ thêu do mình làm.
Còn Vương Hi, mới ở Hầu phủ mấy ngày nhưng mọi người đều nhìn ra nàng tiêu tiền như nước, cần cái gì là mở miệng nói "mua" nên không biết mấy chuyện thêu thùa may vá này cũng phải.
Thêm nữa, phủ Vĩnh Thành Hầu mới được hưởng tám ngàn lượng bạc từ Vương Hi, đang nghĩ đủ mọi cách chiều lòng Vương Hi.
Thái phu nhân không suy nghĩ gì, lập tức nói:
- Nếu cháu thích thì cứ gọi A Kha qua chơi - Sau đó đánh mắt sang Thường Kha.
Vương Hi cũng quay sang nhìn Thường Kha.
Khác là ánh mắt thái phu nhân nghiêm túc, còn Vương Hi lại hoạt bát nháy mắt với nàng.
Nàng lập tức nhận ra Vương Hi đang giải vậy cho mình.
Một luồng ấm áp bất chợt trào dâng trong lòng, nàng không kìm được mím môi cười cười đáp Vương Hi.
Thường Kha được cho phép nên hay qua Tình Tuyết viên tìm Vương Hi.
Vương Hi thì nói bóng gió vài câu với thái phu nhân, quả nhiên thái phu nhân đã làm theo ý nàng, chia đôi Xuân Ấm viên, Nam viện cho Phan tiểu thư ở, Bắc viện cho Thường Kha ở, còn nói với Thường Kha những câu khó mà có được: "Cháu là người nhà, Phan tiểu thư là khách, đành phải để cháu chịu thiệt."
Đã bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên người trong nhà cảm thấy nàng phải chịu thiệt.
Nàng cười khanh khách và nói mình không sao, nhưng khi kể với Vương Hi thì vẫn không kìm lòng được:
- Muội nói đúng, trẻ con biết khóc mới được ăn kẹo.
Trước đây, tỷ nhường nhị hết nước hết cái mà chẳng có ai để ý, nhưng không ngờ cuối cùng lại được hưởng hào quang của muội.
Vương Hi cảm thấy mình không nên nhúng tay vào một số việc.
Đường đó, đi hay không là quyết định của mỗi người.
Nàng cười nói:
- Miễn sao kết thúc tốt đẹp là được rồi.
- Sau đó nàng hỏi.
- Khi nào Phan tiểu thư đến? Tỷ tính chuyển qua trước hay đợi Phan tiểu thư đến rồi cùng chuyển? Bên đó dọn dẹp đến đâu rồi? Cần muội phái người qua phụ một tay không?
Thường Kha ở với Vương Hi, ngày nào cũng được ăn điểm tâm Tô Châu, điểm tâm kinh thành, mà muốn đổi món thì có điểm tâm đất Quảng.
Nàng thế mới biết chỉ riêng đầu bếp đã có sáu, bảy người, mà Vương Hi còn chê a hoàn của phủ Vĩnh Thành Hầu không tận tâm nên đã một hơi mua mười a hoàn bà tử.
Phủ Vĩnh Thành Hầu phải tốn hai canh giờ để lau chùi cửa sổ, còn bên Vương Hi nhiều nhất là hai khắc* phải quét dọn xong.
Theo như Vương Hi nói là: "Chẳng lẽ tỷ thích mới sáng sớm đi đến đâu cũng bị hất bụi vào người, y phục vừa mặc đã dính đầy bùn đất?".
Mặc dù biết Vương Hi không thiếu người nhưng nàng vẫn nói:
- Không biết khi nào Phan tiểu thư đến.
Nhưng mẫu thân tỷ đã bàn với Đại bá mẫu rồi, tính ngày, hai hôm nữa tỷ có thể chuyển qua.
Còn chuyện quét dọn, tỷ sẽ nói với mẫu thân trước, nếu mẫu thân không quan tâm, tỷ lại không lo được thì sẽ hỏi thăm muội.
1 khắc = 15 phút
Vương Hi gật đầu, càng cảm thấy Thường Kha là người đáng để kết giao.
Thường Khi hi vọng nói:
- Tỷ chuyển qua Xuân Ấm viên thì càng gần muội rồi.
Xuân Ấm viên ở giữa hai viện, cách Tình Tuyết viên chỉ một lối đi, còn Liễu Ấm viên thì xa hơn, phải đi qua một lối và một rừng hoa, nhưng đường cũng rất tiện.
Còn đi từ Tình Tuyết viên đến Liễu Ấm viên thì phải mất thời gian khoảng một tuần trà.
(10-15 phút)
Hồi nhỏ, Vương Hi đã hay được ông bà thưởng, và hầu hết là thưởng nhiều hơn các huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ, mỗi lần nàng nhận cái gì, các trưởng bối sẽ thì thầm dặn nàng đừng nói với ai.
Từ đó, nàng đã hình thành thói quen đóng cửa đếm tiền, cho nên cũng không thích người khác biết những chuyện xảy ra trong sân của mình.
Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210
Với người khác, Liễu Ấm viên có vẻ hơi xa, nhưng thật ra lại rất hợp ý nàng.
Tuy nhiên, trước khi Thường Kha chuyển chỗ ở đã xảy ra tranh chấp, cụ thể là gì thì Thường Kha không kể, Vương Hi cũng không hỏi đến.
Nhưng cuối cùng, Thường Kha vẫn dọn đến đến khu Bắc của Xuân Ấm viên như đã dự tính và cũng không cần Vương Hi giúp đỡ.
Vương Hi chuẩn bị một bức tranh chữ và một bộ đồ đồ trà làm quà mừng nhà mới.
Thường Kha mời nàng uống trà chiều, còn nói là có điểm tâm do chính tay mình làm.
Vương Hi vui vẻ vào chơi, thấy sân không chỉ được dọn dẹp sạch sẽ mà còn trồng rất nhiều hoa cỏ, dựng giàn hoa bên cạnh và kê một bộ bàn ghế đá.
Một cái viện rách nát không ai ở nay đã thay đổi hoàn toàn, tràn ngập sức sống.
Vương Hi rất thích thú, ngồi xuống nhìn mấy bông hoa dại mọc giữa phiến đá.
- Biết tỷ thích thế này, muội đã không tặng tỷ tranh treo trong phòng mà đổi sang lư Tuyên Đức rồi.
Sao tỷ lại nghĩ ra cách bố trí này? Thật hiếm có!
Chẳng phải vì không có tiền ư?
Thường Kha thầm nghĩ, quyết không nói cho Vương Hi, không thì Vương Hi lại cho nàng đồ mất.
Nàng mời Vương Hi ngồi dưới giàn hoa:
- Tỷ làm bánh đậu vàng và lư đả cổn, muội ăn xem có ngon không?
Vương Hi nếm thử.
Bánh đậu vàng được xay rất mịn, lư đả cổn thì mềm và dai, nhưng quan trọng nhất là không quá ngọt, hương vị lâu tan.
- Ngon lắm! - Hai mắt Vương Hi sáng lên.
- Đây là món điểm tâm kinh thành ngon nhất mà muội được ăn đó!
Thường Kha cười ha hả:
- Tỷ chỉnh theo muội đó, quả nhiên là muội thích ăn.
Hai hôm nữa, tỷ lại làm cho muội nhé.
Vương Hi hỏi nàng:
- Thêu hoa dễ hơn hay làm điểm tâm dễ hơn nhỉ?
Thường Kha hiểu ý nàng, cười nói:
- Thêu quen tay, còn điểm tâm là đồ ăn nên làm không quá thạo.
Vẫn là thêu dễ hơn.
Vương Hi không ngờ Thường Kha lại như chim sợ cành cong, chứng tỏ trong phủ Vĩnh Thành Hầu này đã xảy ra không ít chuyện rắc rối.
Nàng nói sang Liễu Ấm viên:
- Vương Hỉ bảo là hai tháng nữa có thể chuyển sang.
Chỉ mong bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành.
Thường Kha hỏi nàng thích gì:
- ...Để hôm đấy tỷ sẽ tặng muội làm quà mừng nhà mới.
Lúc nói câu này, mặt nàng có hơi đỏ.
Nàng biết Vương Hi trông có vẻ tùy tiện nhưng thật ra rất quan tâm người bên cạnh.
Nàng hỏi như vậy, Vương Hi sẽ biết nàng không có tiền, chắc chắn sẽ không chê quà nàng tặng.
Vương Hi thì lại không nghĩ nhiều như thế.
Nàng đang băn khoăn về chuyện có nên đi nhìn Lộc Minh hiên thêm lần nữa, và tự hỏi liệu Trần Lạc có đáng ghét như Thường Kha nói không.
Nhưng nàng sẽ không cho Thường Kha biết.
Thường Kha mà biết, chắc chắn sẽ cảm thấy nàng rất ngu ngốc.
Nàng sai Hồng Trù tiếp tục giám sát động tĩnh của Trần Lạc.
Nhưng từ ngày đó, Trần Lạc như nước bốc hơi, không múa kiếm vào sáng sớm, cũng không luyện cung lúc xế chiều nữa.
Chẳng lẽ vì phát hiện bọn nàng nên chàng đã đổi chỗ rồi?
Vương Hi miên man suy nghĩ.
Rồi một buổi chiều nọ, Hồng Trù tái mặt chạy về, hoảng sợ bẩm:
- Thưa Đại tiểu thư, chắc chắn là Trần Nhị công tử đã phát hiện ra chúng ta nhìn trộm.
Hôm nay, nô tì thấy trong rừng trúc, nơi công tử hay luyện kiếm cắm một cây đao!
- Cái gì! - Vương Hi khiếp vía, mãi lâu sau mới hoàn hồn.
Nàng nghe phụ thân kể, ở Tây Bắc, nếu phát hiện có người gây hấn trên địa bàn của mình thì sẽ cắm một cây đao lớn ở ranh giới địa bàn để cảnh cáo, nếu người gây hấn kia rút cây đao lên tức là chấp nhận tuyên chiến, sau đó hai bên sẽ quyết đấu phân thắng bại.
Đừng nói là Trần Lạc biến mất mấy ngày nay để đi dò la thông tin về nàng nhé? Vương Hi đột nhiên bất an như bị nhìn thấu.
Nàng trầm mặt đứng lên:
- Đi! Chúng ta đi xem thế nào!
- Đại tiểu thư! - Thành Trù và Hồng Trù cùng ngăn nàng lại.
- Hay là mời đại chưởng quỹ vào phủ để bàn bạc.
Đại chưởng quỹ ở kinh thành nhiều, nắm rất rõ kinh thành.
Nói không chừng có thể nhờ người quen giúp đỡ.
Vương Hi nhíu mày, khăng khăng muốn đi:
- Xem thế nào rồi tính!.