Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam
Chương 9
Đang lo lắng, không biết viết H như vậy đủ ăn được không, dù sao nhiều sắc nữ khẩu vị cũng rất trọng
Qua thêm 4 ngày nữa thì vào một buổi sáng tại một bệnh viện trong trung tâm thành phố, một bệnh nhân đột nhiên mở mắt, bà lão là mẹ của anh ta ngồi kế bên vui rạo rực tiến lên, nhưng chưa kịp nói gì thì bà lão hét lớn rồi giãy dụa kịch liệt, thì ra bệnh nhân đó nhào lên cắn mạnh vào cổ bà lão không chịu buông, tiếng hét đó như tiếng chuông vang lên khởi động chuỗi ngày kinh hoàng của nhân loại, liên tiếp tiếng hét thảm vang lên tiếp theo cùng tiếng nhai nuốt kinh dị, mọi người xô đẩy la hét bỏ chạy, giẫm đạp lên nhau, dưới đất toàn vết máu, dấu chân khiến cho sàn nhà nhìn dơ bẩn, hỗn loạn, dưới đất xa xa lại xuất hiện thi thể bị cắn không trọn vẹn, bỗng những thi thể giựt giựt động đậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, những chỗ có vết thương thì nhanh chóng hư thối, đen đặc lỡ loét và bốc lên mùi mục rữa của xác chết. Chúng lê bước bám theo người sống đang bõ chạy, những người sống sót thấy vậy càng hoảng loạn, họ chen nhau ra cửa lớn những ai xui xẻo bị những thứ kia bắt lại thì vài phút sau cũng gia nhập hàng ngũ đi săn.
Liễu Tú Nhã nhăn mày nhìn tình cảnh trên phố, thật lộn xộn, người người điều chạy loạn, cô quay đầu nhìn bọn trẻ sợ chúng bị dọa, bất quá cô hiển nhiên xem thường khả năng thích ứng của bọn nhỏ, đứa xem sách thì xem sách, chơi búp bê thì cứ chơi, thậm chí bánh bao tiểu Nhiên còn tò mò dán mặt vào cửa kính nhìn xung quanh, Liễu Tú Nhã bất đắc dĩ nghĩ, loại này là giống cô hay giống bố tụi nó à, một đám điều không giống trẻ con, nhưng như thế cũng tốt nếu bọn nhỏ vừa gặp cảnh này đã khóc toáng lên thì chắc cô phải xem lại cách giáo dục của cô hoặc là gen di truyền của bố nó. Liễu Tú Nhã tiếp tục lại xe ra thành phố, hiện tại có lẽ đã có người có ý tưởng thành lập căn cứ, cô chỉ cần lựa chọn nơi thích hợp để vào mà thôi, cô lái thẳng xe đi hướng Nam, so với phương Bắc lạnh lẽo cô càng thích phía Nam không khí se lạnh hơn, Liễu Tú Nhã cũng tranh thủ càn quét mấy cái siêu thị lớn trên đường xe chạy, cô còn tìm được mấy kho hàng đựng xăng dầu và thuốc, mấy thứ này là vật hao tổn, gom được bấy nhiêu hay bấy nhiêu, tuy mấy năm nay Phong thúc gom vật tư cũng đủ cả một thành phố tiêu xài trong mấy năm nhưng cô nghĩ của cải không ai chê nhiều. Liễu Tú Nhã một đường hướng phía nam chạy, cô không biết cuộc đời của cô cũng bắt đầu từ lúc này sẽ đi lên một con đường huy hoàng, vang dội, tên của Liễu Tú Nhã cùng chồng của cô được mọi người gọi là truyền kì, cô không chỉ tìm được nơi dung thân mà còn tìm được tình yêu của cả cuộc đời. Nhiều năm sau, khi cô nhìn về phía mấy đứa bé đáng yêu cùng một đám ông xã vây xung quanh mình, Liễu Tú Nhã nghĩ, đây có lẽ là ông trời tặng quà bồi thường cho cô, xuyên qua, sinh bánh bao lại gặp được các anh, có được tình yêu của họ, cả đời này của cô đã không còn gì hối tiếc.
Trong thành phố H, Lục Mai nghiến răng nhìn một đám người trước mắt, thật xui xẻo, hôm nay cô định cùng cha và em trai chạy ra khỏi thành phố thì phát hiện chìa khóa xe không thấy, Ngụy Hiền cũng biến mất, không cần phải nghĩ chắc thằng nhãi đó trộm đi chìa khóa xe rồi bõ chạy, bất đắc dĩ cô phải cùng cha lại nhà bạn tốt mà cha cô nói có salon ô tô, trong đó xe rất nhiều tùy mình chọn, hơn nữa ông ta cũng kinh doanh xăng dầu đến đó có thể xin một ích xăng để đi đường, cô nghe vậy rất động tâm, phải biết hiện tại xe càng tốt thì càng rắn chắn có thể ngăn đón tang thi thời kì đầu rất tốt hơn nữa có nhiên liệu thì không cần mạo hiểm tìm kiếm nên cô đồng ý đi tìm ông bạn kia của cha, ai ngờ vừa bước vào salon xe của gã cô và cha bị một đám người vây lại, Lục Mai nhìn kẻ cầm đầu mà lo sợ, không ai rõ hơn cô kết quả bị đám du côn này bắt lại như thế nào, đời trước cô thường xuyên bị lâm vào tình cảnh như thế, mặc dù căn cứ của nhóm người Tống thiếu là nhân đạo nhất trong các căn cứ hiện giờ, nhưng dù sao sự phân biệt giai cấp giữa người thường và dị năng giả là rất lớn, căn cứ chỉ không ép bức người cư ngụ giao ra phần lớn vật tư, không tùy tiện đánh giết cư dân nhưng đó chỉ là trong căn cứ còn ra ngoài thì họ không quản nhiều, cô là người thường phải theo chân dị năng giả kiếm ăn, dị năng giả có khi là dân đầu đường xó chợ, nếu xui xẻo đụng phải cô chỉ phải ngậm miệng mặc cho bọn họ đùa bỡn. Đầu lĩnh của bọn lưu manh là Vương Hổ, vốn là dân lưu manh trong khu phố, bình thường đi thu phí bảo kê, dưới tay có mười mấy đứa đàn em, mạt thế đến hắn thức tỉnh lực lượng dị năng rồi tập hợp đàn em lại chiếm chỗ salon xe này làm cứ điểm, vốn tính hôm nay chạy ra khỏi thành phố thì đụng cha con hai người đi vào, Vương Hổ đứng lên nhìn chằm chằm vào Lục Mai, gã nở nụ cười đáng khinh nói:
- Cô em, gặp được bọn anh xem như em may mắn, theo bọn anh bọn anh bảo đảm em ăn ngon uống lạt.
Nói rồi gã đưa tay bóp ngực Lục Mai một cái, thấy Lục Mai thét lên vì đau thì cười hơ hớ lộ hàm răng vàng sĩ lởm chởm, bọn đàn em cũng theo lão đại bọn chúng mà vang lên những tiếng cười khả ố, Lục Mai thấy vậy thì nhớ đến kí ức nhục nhã của mình kiếp trước, vùng vẫy la hét:
- Buông tao ra, lũ khốn chúng mày, bọn ghê tởm, lũ lưu manh, chúng mày sẽ.....
Một cái tát vang dội khiến mặt Lục Mai lệch đi, Vương Hổ thấy Lục Mai lúc đầu vùng vẫy thì hứng thú cười cợt nhưng nghe Lục Mai bắt đầu chửi mắng thì nỗi cơn tức cho Lục Mai một cái tát cắt đứt tiếng mắng chữi, hắn âm trầm nói:
- Tiện nhân, mày tốt nhất nên nhận rõ hoàn cảnh đi, hiện giờ là bọn tao làm chủ, nếu mày ngoan ngoãn phục vụ tao cùng các anh em thoải mái, tao còn cho mày sống, bằng không tao sẽ quăng cha con mày ra uy tang thi.
Lục Mai nghe gã nói vậy thì kinh hãi, nhìn qua thấy lão cha nàng đang bị tụi nó đè đầu không ngốc lên được, Lục Mai cắn cắn môi, hiện tại không có cơ hội cho nàng chọn lựa, Lục Mai mềm mềm lên tiếng:
- Đại ca, tiểu Mai biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng tha cho tiểu Mai đi, em sẽ ngoan ngoãn mà.
Vương Hổ nghe Lục Mai mềm giọng cầu xin thì hưng phấn vô cùng, hắn ta nhìn nhìn thân hình Lục Mai rồi nở nụ cười dâm:
- Tiểu Mai ngoan thì đại ca thương...hề..hề...nào đến cho đại ca xem bản lĩnh của tiểu Mai nào.
Lục Mai nghe hắn nói như vậy thì biết hắn muốn gì, Lục Mai cắn môi đè xuống uất hận trong lòng, từ từ bò lại trước Vương Hổ cởi dây lưng của hắn, Vương Hổ nhìn chằm chằm động tác của Lục Mai, càng lúc càng hưng phấn đến khi dục vọng của gã được bao vây trong một chỗ ấm áp mà ẩm ướt thì gã bật rên rỉ, một mùi khai ngấy khiến Lục Mai nhắm mắt cố nén buồn nôn mà ra sức nuốt vào đồ vật xấu xí của Vương Hổ.
Vương Hổ thoải mái đến muốn phun, gã cố kiềm lại, thật không ngờ đứa con gái nhìn trẻ măng như sinh viên thế này mà có kĩ xảo cao đến vậy, lần này nhặt được bảo rồi. Vương Hổ rên rỉ ra lệnh:
- Bảo bối dùng lưỡi mau một chút, đúng..chính là như thế, hút chặt vào....a....a....giỏi lắm.
Lục Mai cố ra sức hầu hạ Vương Hổ chỉ muốn hắn nhanh chóng bắn ra cô ta sắp chịu không nỗi rồi, đột nhiên đầu cô bị hai tay Vương Hổ kiềm lại. hắn ra sức thúc mạnh vào trong cuống họng Lục Mai, cô ta chỉ cảm thấy nghẹn thở sắp chế thì một dòng chất lỏng đặc sệt trôi tuột vào trong cổ họng cô ta. Vương Hổ buông đầu Lục Mai ra, gã kéo khóa quần rồi nhìn đám đàn em như hổ rình mồi xung quanh nói:
- Bảo bối này rất được có điều hiện tại không phải lúc, thư giản một chút thôi khi nào tìm được chỗ thì mới làm lớn.
Đám đàn em biết hắn ám chỉ cái gì, hiện tại nếu Lục Mai phải phục vụ cả đám thì cô ta chắc chắn không có sức chạy ra khỏi thành phố, lão đại ý muốn sau khi thoát được nơi này thì mới súng thật đạn thật giờ chỉ làm nhẹ thôi, thấy bọn đàn em đã hiểu Vương Hổ đi sâu vào kho hàng tìm xe, hừ, hắn còn không hưởng qua thì sao cho đám này thượng trước được, lúc nãy cảm giác thật tuyệt vời, nếu thời gian cho phép gã đã đè tiểu yêu tinh này ra mà làm đến sảng khoái mới thôi rồi, nhưng giờ việc cần thiết nhất ra chạy ra thành phố. Lục Mai run run nhìn trước mặt hơn mười tên lưu manh, cô ta đánh rùng mình, bọn đàn em nhìn Lục Mai quần áo hỗn loạn khóe miệng còn vương vãi thứ Vương Hổ vừa bắn thì máu nóng sôi trào, lúc nãy khi Lục Mai vừa khẩu giao cho Vương Hổ thì bọn chúng có tên đã kéo khóa quần ra thủ dâm rồi, hiện tại tên nào cũng dục hỏa đốt người sao còn bình tĩnh được, một tên cầm tay Lục Mai bỏ lên dục vọng dữ tợn của hắn, tên khác thì kéo đầu cô ta nhét hạ bộ của hắn vào bắt đầu vận động kịch liệt. Một lúc lâu sau, Lục Mai mệt đến thở không nổi thì bọn đàn em của Vương Hổ sau khi điều bắn xong một lần mới buông tha cho Lục Mai, lúc này trông cô ta không khác gì một con búp bê rách nát bẩn thỉu, quần áo bị cởi sạch, cả người không chỗ nào không dính tinh dịch đàn ông, Lục Mai chỉ cảm thấy miệng mõi đến cứng đơ còn cả người thì nhớp nháp kinh khủng, cô ta nằm bệch dưới đất trong lòng từ đợt sôi trào, khuất nhục hôm nay cô ta sẽ ghi nhớ, bọn người này một kẻ cô ta cũng không bõ qua.
Đám người Vương Hổ lựa chọn 3 chiếc xe trông có vẻ cứng cáp, trang bị thật nhiều xăng thì hỏa tốc chạy ra thành phố, lúc này thành phố H vẫn đang vây trong tình hỗn loạn, ngoài đường có mấy tang thi du đãng bị một đám người vây công đập chết, một số thì tranh thủ lao vào siêu thị cướp bóc đồ ăn, số khác thì xông vào tiệm châu báo điên cuồng đánh cướp, thỉnh thoảng có vài chiếc xe lao đi vun vút mục tiêu điều là chạy khỏi thành phố. Lục Mai cùng cha cô ta ngồi cùng xe với Vương Hổ, cô ta nhìn những người đang cướp bóc khắp nơi đó cười khinh bĩ, hừ, hiện tại tang thì còn không nhiều lại không lo chạy, đến khi những người nhiễm bệnh điều bộc phát thì đã không kịp, Lục Mai cố nhớ lại xem hiện giờ các vương giả của cô đang ở đâu, theo như lời kể lại mà cô nghe thì lúc này họ đang xuôi theo nam để kiến thiết căn cứ đầu tiên, cô nhất định phải bắt kịp bọn họ, Lục Mai quay sang nhìn Vương Hổ, nhẹ giọng nũng nịu:
- Hổ ca ca, hiện tại chúng ta phải tìm nơi nương tựa nhe, Hổ ca ca có sức mạnh phi thường nhưng chỉ một người rất nguy hiểm, tiểu Mai đọc tiểu thuyết thấy tận thế đến sẽ có nhiều căn cứ mọc lên, mình lại đó dưới sức của Hổ ca ca có thể tạo ra một bầu trời à.
Lục Mai biết Vương Hổ là lực lượng dị năng giả, loại dị năng này thời kì đầu quả thật rất tốt sử dụng vì tang thi thời kì đầu rất chậm chạp lại dễ đánh, lực lượng dị năng giả một phát bổ xuống đã đem bọn nó đập nát, lúc đầu lực lương dị năng giả và tốc độ dị năng giả có thể ngồi ngang hàng với ngũ hành dị năng giả nhưng dần dần bọn họ không theo kịp dị năng ngũ hành hệ dù sao tang thi cũng phải tiến hóa, sau khi tiến hóa tang thi động tác nhanh hơn, da thịt lại bền bỉ, lực lượng dị năng giả mất đi ưu thế của mình, còn tốc độ di năng giả chỉ có tốc độ tăng mà thôi hoàn toàn không có sức tấn công, tang thi tiến hóa thì tốc độ cũng lanh lẹ hơn, tốc độ di năng giả chỉ biết chạy trốn, chạy nhanh mấy cũng mệt còn tang thi thì không mệt mỏi vì thế hai loại hình dị năng này thời kì đầu còn so được với ngũ hành hệ nhưng càng về sau thì chỉ bị phái ra làm khuân vác hoặc dò đường mà thôi, một hỏa cầu của Hỏa hệ dị năng giả đã có thể thiêu cháy 3,4 con tang thi, ai còn cần loại chỉ biết dùng sức lực như lực lượng cùng chạy trốn như tốc độ.
Nghe Lục Mai khoa trương mình, Vương Hổ rất đắc ý, đã là nam nhân thì ai không muốn thành tựu một phen sự nghiệp, lúc trước hắn chỉ là lưu manh nhưng khi tận thế đến thì hắn bỗng có được sức mạnh phi thường, hắn vui vẻ nghĩ đấy là ý muốn hắn tại mạt thế xưng bá, làm bá chủ đứng ở đĩnh núi sao, Vương Hổ nghĩ đến bản thân dùng sức mạnh của mình chinh phục tất cả, mỹ nhân thì tay ôm tay ấp, nghĩ thôi mà đã sướng rơn cả người, hắn gật gật đầu với ý kiến của Lục Mai:
- Bảo bối, em nói có lý vậy theo em chúng ta nên làm sao à.
Hắn chỉ là lưu manh không học thức, Lục Mai lại là sinh viên chắc chắn biết nhiều hơn hắn, Lục Mai nghe hắn nói thế thì mừng rỡ, cô ta chỉ sợ cái đồ bị thịt này đã ngu ngốc còn tỏ vẻ tài cao như vậy thật không dễ thuyết phục, nhưng xem ra Vương Hổ là một tên tai mềm thích nghe lời ngọt vậy thì càng dễ dàng. Lục Mai bèn dịu dàng nói:
- Hổ ca ca, hiện tại chúng ta cần nhất là tìm một căn cứ có thế lực mạnh như vậy mới an toàn, chúng ta đi về phía Nam đi, ở đó rất thích hợp để kiến căn cứ, chắc chắn có nhiều đại gia tộc đến đó.
Vương Hổ nghe vậy cũng rất chí lí bèn ra lệnh đàn em xuôi phía Nam mà chạy, Lục Mai nhìn Vương Hổ biểu tình vui vẻ thì âm u nghĩ, hừ, chờ cô ta gặp vương giả của cô ta thì loại mạt rệp như Vương Hổ sẽ bị anh hùng của cô hành hạ dã man để báo thù cô bị khuất nhục hôm nay.
Qua thêm 4 ngày nữa thì vào một buổi sáng tại một bệnh viện trong trung tâm thành phố, một bệnh nhân đột nhiên mở mắt, bà lão là mẹ của anh ta ngồi kế bên vui rạo rực tiến lên, nhưng chưa kịp nói gì thì bà lão hét lớn rồi giãy dụa kịch liệt, thì ra bệnh nhân đó nhào lên cắn mạnh vào cổ bà lão không chịu buông, tiếng hét đó như tiếng chuông vang lên khởi động chuỗi ngày kinh hoàng của nhân loại, liên tiếp tiếng hét thảm vang lên tiếp theo cùng tiếng nhai nuốt kinh dị, mọi người xô đẩy la hét bỏ chạy, giẫm đạp lên nhau, dưới đất toàn vết máu, dấu chân khiến cho sàn nhà nhìn dơ bẩn, hỗn loạn, dưới đất xa xa lại xuất hiện thi thể bị cắn không trọn vẹn, bỗng những thi thể giựt giựt động đậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, những chỗ có vết thương thì nhanh chóng hư thối, đen đặc lỡ loét và bốc lên mùi mục rữa của xác chết. Chúng lê bước bám theo người sống đang bõ chạy, những người sống sót thấy vậy càng hoảng loạn, họ chen nhau ra cửa lớn những ai xui xẻo bị những thứ kia bắt lại thì vài phút sau cũng gia nhập hàng ngũ đi săn.
Liễu Tú Nhã nhăn mày nhìn tình cảnh trên phố, thật lộn xộn, người người điều chạy loạn, cô quay đầu nhìn bọn trẻ sợ chúng bị dọa, bất quá cô hiển nhiên xem thường khả năng thích ứng của bọn nhỏ, đứa xem sách thì xem sách, chơi búp bê thì cứ chơi, thậm chí bánh bao tiểu Nhiên còn tò mò dán mặt vào cửa kính nhìn xung quanh, Liễu Tú Nhã bất đắc dĩ nghĩ, loại này là giống cô hay giống bố tụi nó à, một đám điều không giống trẻ con, nhưng như thế cũng tốt nếu bọn nhỏ vừa gặp cảnh này đã khóc toáng lên thì chắc cô phải xem lại cách giáo dục của cô hoặc là gen di truyền của bố nó. Liễu Tú Nhã tiếp tục lại xe ra thành phố, hiện tại có lẽ đã có người có ý tưởng thành lập căn cứ, cô chỉ cần lựa chọn nơi thích hợp để vào mà thôi, cô lái thẳng xe đi hướng Nam, so với phương Bắc lạnh lẽo cô càng thích phía Nam không khí se lạnh hơn, Liễu Tú Nhã cũng tranh thủ càn quét mấy cái siêu thị lớn trên đường xe chạy, cô còn tìm được mấy kho hàng đựng xăng dầu và thuốc, mấy thứ này là vật hao tổn, gom được bấy nhiêu hay bấy nhiêu, tuy mấy năm nay Phong thúc gom vật tư cũng đủ cả một thành phố tiêu xài trong mấy năm nhưng cô nghĩ của cải không ai chê nhiều. Liễu Tú Nhã một đường hướng phía nam chạy, cô không biết cuộc đời của cô cũng bắt đầu từ lúc này sẽ đi lên một con đường huy hoàng, vang dội, tên của Liễu Tú Nhã cùng chồng của cô được mọi người gọi là truyền kì, cô không chỉ tìm được nơi dung thân mà còn tìm được tình yêu của cả cuộc đời. Nhiều năm sau, khi cô nhìn về phía mấy đứa bé đáng yêu cùng một đám ông xã vây xung quanh mình, Liễu Tú Nhã nghĩ, đây có lẽ là ông trời tặng quà bồi thường cho cô, xuyên qua, sinh bánh bao lại gặp được các anh, có được tình yêu của họ, cả đời này của cô đã không còn gì hối tiếc.
Trong thành phố H, Lục Mai nghiến răng nhìn một đám người trước mắt, thật xui xẻo, hôm nay cô định cùng cha và em trai chạy ra khỏi thành phố thì phát hiện chìa khóa xe không thấy, Ngụy Hiền cũng biến mất, không cần phải nghĩ chắc thằng nhãi đó trộm đi chìa khóa xe rồi bõ chạy, bất đắc dĩ cô phải cùng cha lại nhà bạn tốt mà cha cô nói có salon ô tô, trong đó xe rất nhiều tùy mình chọn, hơn nữa ông ta cũng kinh doanh xăng dầu đến đó có thể xin một ích xăng để đi đường, cô nghe vậy rất động tâm, phải biết hiện tại xe càng tốt thì càng rắn chắn có thể ngăn đón tang thi thời kì đầu rất tốt hơn nữa có nhiên liệu thì không cần mạo hiểm tìm kiếm nên cô đồng ý đi tìm ông bạn kia của cha, ai ngờ vừa bước vào salon xe của gã cô và cha bị một đám người vây lại, Lục Mai nhìn kẻ cầm đầu mà lo sợ, không ai rõ hơn cô kết quả bị đám du côn này bắt lại như thế nào, đời trước cô thường xuyên bị lâm vào tình cảnh như thế, mặc dù căn cứ của nhóm người Tống thiếu là nhân đạo nhất trong các căn cứ hiện giờ, nhưng dù sao sự phân biệt giai cấp giữa người thường và dị năng giả là rất lớn, căn cứ chỉ không ép bức người cư ngụ giao ra phần lớn vật tư, không tùy tiện đánh giết cư dân nhưng đó chỉ là trong căn cứ còn ra ngoài thì họ không quản nhiều, cô là người thường phải theo chân dị năng giả kiếm ăn, dị năng giả có khi là dân đầu đường xó chợ, nếu xui xẻo đụng phải cô chỉ phải ngậm miệng mặc cho bọn họ đùa bỡn. Đầu lĩnh của bọn lưu manh là Vương Hổ, vốn là dân lưu manh trong khu phố, bình thường đi thu phí bảo kê, dưới tay có mười mấy đứa đàn em, mạt thế đến hắn thức tỉnh lực lượng dị năng rồi tập hợp đàn em lại chiếm chỗ salon xe này làm cứ điểm, vốn tính hôm nay chạy ra khỏi thành phố thì đụng cha con hai người đi vào, Vương Hổ đứng lên nhìn chằm chằm vào Lục Mai, gã nở nụ cười đáng khinh nói:
- Cô em, gặp được bọn anh xem như em may mắn, theo bọn anh bọn anh bảo đảm em ăn ngon uống lạt.
Nói rồi gã đưa tay bóp ngực Lục Mai một cái, thấy Lục Mai thét lên vì đau thì cười hơ hớ lộ hàm răng vàng sĩ lởm chởm, bọn đàn em cũng theo lão đại bọn chúng mà vang lên những tiếng cười khả ố, Lục Mai thấy vậy thì nhớ đến kí ức nhục nhã của mình kiếp trước, vùng vẫy la hét:
- Buông tao ra, lũ khốn chúng mày, bọn ghê tởm, lũ lưu manh, chúng mày sẽ.....
Một cái tát vang dội khiến mặt Lục Mai lệch đi, Vương Hổ thấy Lục Mai lúc đầu vùng vẫy thì hứng thú cười cợt nhưng nghe Lục Mai bắt đầu chửi mắng thì nỗi cơn tức cho Lục Mai một cái tát cắt đứt tiếng mắng chữi, hắn âm trầm nói:
- Tiện nhân, mày tốt nhất nên nhận rõ hoàn cảnh đi, hiện giờ là bọn tao làm chủ, nếu mày ngoan ngoãn phục vụ tao cùng các anh em thoải mái, tao còn cho mày sống, bằng không tao sẽ quăng cha con mày ra uy tang thi.
Lục Mai nghe gã nói vậy thì kinh hãi, nhìn qua thấy lão cha nàng đang bị tụi nó đè đầu không ngốc lên được, Lục Mai cắn cắn môi, hiện tại không có cơ hội cho nàng chọn lựa, Lục Mai mềm mềm lên tiếng:
- Đại ca, tiểu Mai biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng tha cho tiểu Mai đi, em sẽ ngoan ngoãn mà.
Vương Hổ nghe Lục Mai mềm giọng cầu xin thì hưng phấn vô cùng, hắn ta nhìn nhìn thân hình Lục Mai rồi nở nụ cười dâm:
- Tiểu Mai ngoan thì đại ca thương...hề..hề...nào đến cho đại ca xem bản lĩnh của tiểu Mai nào.
Lục Mai nghe hắn nói như vậy thì biết hắn muốn gì, Lục Mai cắn môi đè xuống uất hận trong lòng, từ từ bò lại trước Vương Hổ cởi dây lưng của hắn, Vương Hổ nhìn chằm chằm động tác của Lục Mai, càng lúc càng hưng phấn đến khi dục vọng của gã được bao vây trong một chỗ ấm áp mà ẩm ướt thì gã bật rên rỉ, một mùi khai ngấy khiến Lục Mai nhắm mắt cố nén buồn nôn mà ra sức nuốt vào đồ vật xấu xí của Vương Hổ.
Vương Hổ thoải mái đến muốn phun, gã cố kiềm lại, thật không ngờ đứa con gái nhìn trẻ măng như sinh viên thế này mà có kĩ xảo cao đến vậy, lần này nhặt được bảo rồi. Vương Hổ rên rỉ ra lệnh:
- Bảo bối dùng lưỡi mau một chút, đúng..chính là như thế, hút chặt vào....a....a....giỏi lắm.
Lục Mai cố ra sức hầu hạ Vương Hổ chỉ muốn hắn nhanh chóng bắn ra cô ta sắp chịu không nỗi rồi, đột nhiên đầu cô bị hai tay Vương Hổ kiềm lại. hắn ra sức thúc mạnh vào trong cuống họng Lục Mai, cô ta chỉ cảm thấy nghẹn thở sắp chế thì một dòng chất lỏng đặc sệt trôi tuột vào trong cổ họng cô ta. Vương Hổ buông đầu Lục Mai ra, gã kéo khóa quần rồi nhìn đám đàn em như hổ rình mồi xung quanh nói:
- Bảo bối này rất được có điều hiện tại không phải lúc, thư giản một chút thôi khi nào tìm được chỗ thì mới làm lớn.
Đám đàn em biết hắn ám chỉ cái gì, hiện tại nếu Lục Mai phải phục vụ cả đám thì cô ta chắc chắn không có sức chạy ra khỏi thành phố, lão đại ý muốn sau khi thoát được nơi này thì mới súng thật đạn thật giờ chỉ làm nhẹ thôi, thấy bọn đàn em đã hiểu Vương Hổ đi sâu vào kho hàng tìm xe, hừ, hắn còn không hưởng qua thì sao cho đám này thượng trước được, lúc nãy cảm giác thật tuyệt vời, nếu thời gian cho phép gã đã đè tiểu yêu tinh này ra mà làm đến sảng khoái mới thôi rồi, nhưng giờ việc cần thiết nhất ra chạy ra thành phố. Lục Mai run run nhìn trước mặt hơn mười tên lưu manh, cô ta đánh rùng mình, bọn đàn em nhìn Lục Mai quần áo hỗn loạn khóe miệng còn vương vãi thứ Vương Hổ vừa bắn thì máu nóng sôi trào, lúc nãy khi Lục Mai vừa khẩu giao cho Vương Hổ thì bọn chúng có tên đã kéo khóa quần ra thủ dâm rồi, hiện tại tên nào cũng dục hỏa đốt người sao còn bình tĩnh được, một tên cầm tay Lục Mai bỏ lên dục vọng dữ tợn của hắn, tên khác thì kéo đầu cô ta nhét hạ bộ của hắn vào bắt đầu vận động kịch liệt. Một lúc lâu sau, Lục Mai mệt đến thở không nổi thì bọn đàn em của Vương Hổ sau khi điều bắn xong một lần mới buông tha cho Lục Mai, lúc này trông cô ta không khác gì một con búp bê rách nát bẩn thỉu, quần áo bị cởi sạch, cả người không chỗ nào không dính tinh dịch đàn ông, Lục Mai chỉ cảm thấy miệng mõi đến cứng đơ còn cả người thì nhớp nháp kinh khủng, cô ta nằm bệch dưới đất trong lòng từ đợt sôi trào, khuất nhục hôm nay cô ta sẽ ghi nhớ, bọn người này một kẻ cô ta cũng không bõ qua.
Đám người Vương Hổ lựa chọn 3 chiếc xe trông có vẻ cứng cáp, trang bị thật nhiều xăng thì hỏa tốc chạy ra thành phố, lúc này thành phố H vẫn đang vây trong tình hỗn loạn, ngoài đường có mấy tang thi du đãng bị một đám người vây công đập chết, một số thì tranh thủ lao vào siêu thị cướp bóc đồ ăn, số khác thì xông vào tiệm châu báo điên cuồng đánh cướp, thỉnh thoảng có vài chiếc xe lao đi vun vút mục tiêu điều là chạy khỏi thành phố. Lục Mai cùng cha cô ta ngồi cùng xe với Vương Hổ, cô ta nhìn những người đang cướp bóc khắp nơi đó cười khinh bĩ, hừ, hiện tại tang thì còn không nhiều lại không lo chạy, đến khi những người nhiễm bệnh điều bộc phát thì đã không kịp, Lục Mai cố nhớ lại xem hiện giờ các vương giả của cô đang ở đâu, theo như lời kể lại mà cô nghe thì lúc này họ đang xuôi theo nam để kiến thiết căn cứ đầu tiên, cô nhất định phải bắt kịp bọn họ, Lục Mai quay sang nhìn Vương Hổ, nhẹ giọng nũng nịu:
- Hổ ca ca, hiện tại chúng ta phải tìm nơi nương tựa nhe, Hổ ca ca có sức mạnh phi thường nhưng chỉ một người rất nguy hiểm, tiểu Mai đọc tiểu thuyết thấy tận thế đến sẽ có nhiều căn cứ mọc lên, mình lại đó dưới sức của Hổ ca ca có thể tạo ra một bầu trời à.
Lục Mai biết Vương Hổ là lực lượng dị năng giả, loại dị năng này thời kì đầu quả thật rất tốt sử dụng vì tang thi thời kì đầu rất chậm chạp lại dễ đánh, lực lượng dị năng giả một phát bổ xuống đã đem bọn nó đập nát, lúc đầu lực lương dị năng giả và tốc độ dị năng giả có thể ngồi ngang hàng với ngũ hành dị năng giả nhưng dần dần bọn họ không theo kịp dị năng ngũ hành hệ dù sao tang thi cũng phải tiến hóa, sau khi tiến hóa tang thi động tác nhanh hơn, da thịt lại bền bỉ, lực lượng dị năng giả mất đi ưu thế của mình, còn tốc độ di năng giả chỉ có tốc độ tăng mà thôi hoàn toàn không có sức tấn công, tang thi tiến hóa thì tốc độ cũng lanh lẹ hơn, tốc độ di năng giả chỉ biết chạy trốn, chạy nhanh mấy cũng mệt còn tang thi thì không mệt mỏi vì thế hai loại hình dị năng này thời kì đầu còn so được với ngũ hành hệ nhưng càng về sau thì chỉ bị phái ra làm khuân vác hoặc dò đường mà thôi, một hỏa cầu của Hỏa hệ dị năng giả đã có thể thiêu cháy 3,4 con tang thi, ai còn cần loại chỉ biết dùng sức lực như lực lượng cùng chạy trốn như tốc độ.
Nghe Lục Mai khoa trương mình, Vương Hổ rất đắc ý, đã là nam nhân thì ai không muốn thành tựu một phen sự nghiệp, lúc trước hắn chỉ là lưu manh nhưng khi tận thế đến thì hắn bỗng có được sức mạnh phi thường, hắn vui vẻ nghĩ đấy là ý muốn hắn tại mạt thế xưng bá, làm bá chủ đứng ở đĩnh núi sao, Vương Hổ nghĩ đến bản thân dùng sức mạnh của mình chinh phục tất cả, mỹ nhân thì tay ôm tay ấp, nghĩ thôi mà đã sướng rơn cả người, hắn gật gật đầu với ý kiến của Lục Mai:
- Bảo bối, em nói có lý vậy theo em chúng ta nên làm sao à.
Hắn chỉ là lưu manh không học thức, Lục Mai lại là sinh viên chắc chắn biết nhiều hơn hắn, Lục Mai nghe hắn nói thế thì mừng rỡ, cô ta chỉ sợ cái đồ bị thịt này đã ngu ngốc còn tỏ vẻ tài cao như vậy thật không dễ thuyết phục, nhưng xem ra Vương Hổ là một tên tai mềm thích nghe lời ngọt vậy thì càng dễ dàng. Lục Mai bèn dịu dàng nói:
- Hổ ca ca, hiện tại chúng ta cần nhất là tìm một căn cứ có thế lực mạnh như vậy mới an toàn, chúng ta đi về phía Nam đi, ở đó rất thích hợp để kiến căn cứ, chắc chắn có nhiều đại gia tộc đến đó.
Vương Hổ nghe vậy cũng rất chí lí bèn ra lệnh đàn em xuôi phía Nam mà chạy, Lục Mai nhìn Vương Hổ biểu tình vui vẻ thì âm u nghĩ, hừ, chờ cô ta gặp vương giả của cô ta thì loại mạt rệp như Vương Hổ sẽ bị anh hùng của cô hành hạ dã man để báo thù cô bị khuất nhục hôm nay.
Tác giả :
Dạ Vũ Thanh Sắc