Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Quyển 1 - Chương 35: Hộc máu
Thời điểm Dung Hoa tới Tễ Huy viện, Kỷ thị đang ở trong phòng nghị sự bàn chuyện với phu phụ quản sự. Chuyện không có gì quan trọng nhưng Dung Hoa tới, Kỷ thị lại nhớ tới mẫy lời của Diệp lão phu nhân, trong lòng liền không thoải mái, cho nên quay đầu phân phó Hương Lăng: "Ngũ tiểu thư tới khẳng định là có việc, kêu con bé ngồi đợi một lát, ta xử lý xong sẽ lập tức trở về."
Hương Lăng cung kính dâng trà và điểm tâm cho Dung Hoa, nàng lại lắc đầu cười nói: "Ta lại quấy rầy bá mẫu rồi, kỳ thật cũng không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ bá mẫu lo lắng cho Tam ca nên mới tới đây trò chuyện một lát. Nếu bá mẫu đã bận, vậy ta về trước đây. Ngươi đi giúp bá mẫu đi."
"Để nô tỳ tiễn tiểu thư." Hương Lăng uốn gối hành lễ.
"Cũng được." Dung Hoa tới hành lang thì dừng chân, quay đầu nhìn Ngọc di nương đang quỳ dưới đất, cả người gần như sắp đổ. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, cũng may thời tiết cuối thu mát mẻ, nếu là trời hè hay mùa đông thì bà ta sớm đã chịu không nổi rồi.
Dung Hoa chuyển hướng đi qua, nghi hoặc hỏi: "Ngọc di nương, đây là..."
"Gặp qua Ngũ tiểu thư." Ngọc di nương đứng dậy hành lễ.
Hương Lăng vội giải thích: "Di nương là đang cầu phúc cho Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia."
Sắc mặt Ngọc di nương trắng bệch, chỉ biết run rẩy gật đầu: "Đây là tâm ý của tiện thiếp."
Dung Hoa liền cười nói: "Có di nương thành tâm như vậy, Nhị ca nhất định sẽ đổ đạt cao." Gương mặt của nàng vô cùng chân thành, ánh mắt mang theo mong đợi, nhưng nửa chữ cũng không nhắc tới Diệp Cẩm Bạc.
"Mong như tiểu thư nói." Ngọc di nương ngước mắt nhìn Diệp Dung Hoa, sau đó lại rũ mắt cung kính, "Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia chắc chắn sẽ có phúc tinh chiếu rọi."
Quả nhiên là một người trầm ổn, biết nhẫn lại, nếu đã có thể nuôi nấng Diệp Cẩm Cần dưới mắt Kỷ thị, chứng tỏ Ngọc di nương là người thông minh, hơn nữa còn có thủ đoạn, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu của mình!
Nghĩ bà ta đã hiểu ý của mình, Dung Hoa mới nhìn sắc mặt trắng như giấy của Ngọc di nương, quan tâm nói: "Di nương hình như không được khỏe, tâm ý này Bồ Tát có lẽ đã biết, người phải bảo trọng thân mình, đừng để tới lúc Nhị ca trúng cử thì người lại ngã xuống, như vậy Nhị ca sẽ lo lắng lắm." Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Hương Lăng, "Ngươi cũng không cần tiễn ta nữa, nhìn thần sắc của Ngọc di nương không tốt cho lắm, ngươi vẫn là bẩm báo bá mẫu một tiếng, xem có thể mời đại phu tới bắt mạch hay không. Di nương tuy thành tâm nhưng tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì."
"Tạ Ngũ tiểu thư quan tâm, tiện thiếp không sao." Ngọc di nương cúi đầu.
Dung Hoa cũng không nhiều lời, nhanh chóng dẫn nha đầu rời đi.
Ra khỏi Tễ Huy viện, Dung Hoa mới lên tiếng hỏi: "Ngọc di nương ở đây cầu phúc cho Nhị ca Tam ca, đại bá có biết không?"
Lê Hoa lập tức hiểu ý, gật đầu đi tìm người.
.....................
Hương Lăng cau mày trở về phòng nghị sự, đem sự tình tỉ mỉ bẩm báo cho Kỷ thị.
"Tiện nhân!" Kỷ thị tức giận đập mạnh lên bàn, các quản sự trong phòng lập tức im lặng, ngay cả hít thở cũng không dám mạnh tiếng.
Kỷ thị phất tay: "Lui xuống hết đi."
Mọi người như trút được gánh nặng, vội cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài.
"Ta phản thiếp thất thế nào, một cô nương của nhị phòng dám quản hay sao? Tay ả ta không phải quá dài rồi không?" Kỷ thị nổi trận lôi đình.
Hương Lăng không dám đáp.
Trần ma ma cẩn thận khuyên can: "Phu nhân bớt giận, Ngũ tiểu thư thiện tâm, hơn nữa cũng không đi nói với người khác, chẳng qua là một câu vô tình thôi, người đừng để trong lòng."
"Hừ! Ả ta thiện tâm?" Kỷ thị hừ lạnh một tiếng, đứng lên, "Về!"
Trần ma ma vội đỡ bà ta ra ngoài.
Thấy Ngọc di nương, Kỷ thị lạnh giọng: "Mệt sao? Nếu vậy thì về nghỉ ngơi đi."
"Tạ phu nhân quan tâm, tiện thiếp không mệt." Ngọc di nương lập tức cúi đầu trả lời.
"Vậy thì tốt." Kỷ thị vứt lại một câu, sau đó nâng bước vào phòng.
..........................
Kỷ thị vừa thay xiêm y, dựa vào ghế nghỉ ngơi, trà còn chưa kịp uống đã nghe tiếng tức giận của Diệp Thế Lâm từ bên ngoài truyền tới: "Đây rốt cuộc là sao hả?"
Kỷ thị vội gác chén trà xuống, đứng dậy ra ngoài liền thấy Diệp Thế Lâm đứng dưới hành lang, sắc mặt lạnh lùng, mà Ngọc di nương quỳ dưới đất hướng ông ta hành lễ, gương mặt trắng bệch nhưng hoa cỏ trong gió.
Kỷ thị vội đi tới, uốn gối hành lễ, cười giải thích: "Lão gia, Ngọc di nương quỳ ở đây để cầu phúc cho Cần Nhi và Bạc Nhi, cầu Bồ Tát phù hộ bọn họ đổ đạt thành tài."
Nhìn Ngọc di nương quỳ dưới đất, mồ hôi nhỏ giọng, cung mày Diệp Thế Lâm nhíu lại càng chặt: "Cầu phúc?" Thanh âm mang theo vài phần nghiêm khắc.
Kỷ thị đè nén huyết khí trong lòng, cười gật đầu: "Vâng." Sau đó, bà ta liền nhu hòa nói với Ngọc đi nương, "Mau đứng lên đi, có tâm ý này của muội, thần linh nhất định sẽ phù hộ Cần Nhi và Bạc Nhi."
"Tạ phu nhân." Ngọc di nương cung kính cảm tạ một câu, sau đó liền đứng dậy, nhưng người vừa đứng lên thì thân mình lại ngã xuống, hai mắt nhắm chặt.
"Di nương..." Nha đầu hoảng sợ gọi.
Tiện nhân này rõ ràng là cố ý! Kỷ thị chỉ hận không thể xử lý Ngọc di nương ngay tức khắc, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nôn nóng: "Mau đưa di nương vào. Hương Lăng, ngươi mau đi mời đại phu tới đây."
"Đưa di nương về Lại Ngọc các." Sắc mặt Diệp Thế Lâm âm trầm.
"Lão gia, hay là cứ đưa vào trong chờ đại phu tới xem đi, nếu không sao thì đưa muội ấy về cũng được." Kỷ thị sốt ruột và quan tâm.
"Cứ đưa nàng ấy về phòng." Ngọc di nương từ nhỏ đã hầu hạ bên người Diệp Thế Lâm, cầm kỳ thư họa của nàng đều do ông ta một tay dạy dỗ, cho nên trong lòng vị trí của Ngọc di nương không giống bình thường. Diệp Thế Lâm trực tiếp gạt bỏ ý tốt của Kỷ thị, xoay người ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu nói với Kỷ thị, "Hiện tại là thời khắc quan trọng, nàng hãy vì nhi tử mà ngẫm lại đi."
Kỷ thị nuốt vị tanh ngọt trong miệng xuống, nhu thuận đáp: "Là thiếp thân suy xét không chu toàn."
Diệp Thế Lâm phất tay áo bỏ đi.
Trần ma ma và Hương Vân cẩn thận đỡ Kỷ thị vào trong.
Vừa tiến vào, Kỷ thị đã cúi người ra phía trước, miệng hộc ra máu tươi.
"Phu nhân." Trần ma ma và Hương Vân đều hoảng sợ.
Trần ma ma đang định đi gọi đại phu thì bị Kỷ thị ngăn lại: "Ta không sao, đừng làm việc nhỏ hóa lớn."
Trần ma ma biết bà bị chọc tức, cho nên vội sai người nếu trà an thần, rồi phân phó nha đầu vào lau vết máu trên mặt đất.
Uống xong chén trà, Kỷ thị nhắm mắt tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, Trần ma ma bên cạnh nhẹ nhàng giúp bà ta xoa xoa thái dương.
Xế chiều, Trần ma ma đang nghĩ xem có nên gọi Kỷ thị dậy dùng cơm hay không thì Hương Lăng trở về.
"Đại phu nói thế nào?" Kỷ thị lập tức mở mắt.
Hương Lăng nhìn Kỷ thị, cúi đầu, cẩn thận đáp: "Đại phu nói, Ngọc di nương... Đã có thai hai tháng."
Huyết khí trong người Kỷ thị lại lần nữa trào lên.
Hương Lăng cung kính dâng trà và điểm tâm cho Dung Hoa, nàng lại lắc đầu cười nói: "Ta lại quấy rầy bá mẫu rồi, kỳ thật cũng không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ bá mẫu lo lắng cho Tam ca nên mới tới đây trò chuyện một lát. Nếu bá mẫu đã bận, vậy ta về trước đây. Ngươi đi giúp bá mẫu đi."
"Để nô tỳ tiễn tiểu thư." Hương Lăng uốn gối hành lễ.
"Cũng được." Dung Hoa tới hành lang thì dừng chân, quay đầu nhìn Ngọc di nương đang quỳ dưới đất, cả người gần như sắp đổ. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, cũng may thời tiết cuối thu mát mẻ, nếu là trời hè hay mùa đông thì bà ta sớm đã chịu không nổi rồi.
Dung Hoa chuyển hướng đi qua, nghi hoặc hỏi: "Ngọc di nương, đây là..."
"Gặp qua Ngũ tiểu thư." Ngọc di nương đứng dậy hành lễ.
Hương Lăng vội giải thích: "Di nương là đang cầu phúc cho Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia."
Sắc mặt Ngọc di nương trắng bệch, chỉ biết run rẩy gật đầu: "Đây là tâm ý của tiện thiếp."
Dung Hoa liền cười nói: "Có di nương thành tâm như vậy, Nhị ca nhất định sẽ đổ đạt cao." Gương mặt của nàng vô cùng chân thành, ánh mắt mang theo mong đợi, nhưng nửa chữ cũng không nhắc tới Diệp Cẩm Bạc.
"Mong như tiểu thư nói." Ngọc di nương ngước mắt nhìn Diệp Dung Hoa, sau đó lại rũ mắt cung kính, "Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia chắc chắn sẽ có phúc tinh chiếu rọi."
Quả nhiên là một người trầm ổn, biết nhẫn lại, nếu đã có thể nuôi nấng Diệp Cẩm Cần dưới mắt Kỷ thị, chứng tỏ Ngọc di nương là người thông minh, hơn nữa còn có thủ đoạn, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu của mình!
Nghĩ bà ta đã hiểu ý của mình, Dung Hoa mới nhìn sắc mặt trắng như giấy của Ngọc di nương, quan tâm nói: "Di nương hình như không được khỏe, tâm ý này Bồ Tát có lẽ đã biết, người phải bảo trọng thân mình, đừng để tới lúc Nhị ca trúng cử thì người lại ngã xuống, như vậy Nhị ca sẽ lo lắng lắm." Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Hương Lăng, "Ngươi cũng không cần tiễn ta nữa, nhìn thần sắc của Ngọc di nương không tốt cho lắm, ngươi vẫn là bẩm báo bá mẫu một tiếng, xem có thể mời đại phu tới bắt mạch hay không. Di nương tuy thành tâm nhưng tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì."
"Tạ Ngũ tiểu thư quan tâm, tiện thiếp không sao." Ngọc di nương cúi đầu.
Dung Hoa cũng không nhiều lời, nhanh chóng dẫn nha đầu rời đi.
Ra khỏi Tễ Huy viện, Dung Hoa mới lên tiếng hỏi: "Ngọc di nương ở đây cầu phúc cho Nhị ca Tam ca, đại bá có biết không?"
Lê Hoa lập tức hiểu ý, gật đầu đi tìm người.
.....................
Hương Lăng cau mày trở về phòng nghị sự, đem sự tình tỉ mỉ bẩm báo cho Kỷ thị.
"Tiện nhân!" Kỷ thị tức giận đập mạnh lên bàn, các quản sự trong phòng lập tức im lặng, ngay cả hít thở cũng không dám mạnh tiếng.
Kỷ thị phất tay: "Lui xuống hết đi."
Mọi người như trút được gánh nặng, vội cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài.
"Ta phản thiếp thất thế nào, một cô nương của nhị phòng dám quản hay sao? Tay ả ta không phải quá dài rồi không?" Kỷ thị nổi trận lôi đình.
Hương Lăng không dám đáp.
Trần ma ma cẩn thận khuyên can: "Phu nhân bớt giận, Ngũ tiểu thư thiện tâm, hơn nữa cũng không đi nói với người khác, chẳng qua là một câu vô tình thôi, người đừng để trong lòng."
"Hừ! Ả ta thiện tâm?" Kỷ thị hừ lạnh một tiếng, đứng lên, "Về!"
Trần ma ma vội đỡ bà ta ra ngoài.
Thấy Ngọc di nương, Kỷ thị lạnh giọng: "Mệt sao? Nếu vậy thì về nghỉ ngơi đi."
"Tạ phu nhân quan tâm, tiện thiếp không mệt." Ngọc di nương lập tức cúi đầu trả lời.
"Vậy thì tốt." Kỷ thị vứt lại một câu, sau đó nâng bước vào phòng.
..........................
Kỷ thị vừa thay xiêm y, dựa vào ghế nghỉ ngơi, trà còn chưa kịp uống đã nghe tiếng tức giận của Diệp Thế Lâm từ bên ngoài truyền tới: "Đây rốt cuộc là sao hả?"
Kỷ thị vội gác chén trà xuống, đứng dậy ra ngoài liền thấy Diệp Thế Lâm đứng dưới hành lang, sắc mặt lạnh lùng, mà Ngọc di nương quỳ dưới đất hướng ông ta hành lễ, gương mặt trắng bệch nhưng hoa cỏ trong gió.
Kỷ thị vội đi tới, uốn gối hành lễ, cười giải thích: "Lão gia, Ngọc di nương quỳ ở đây để cầu phúc cho Cần Nhi và Bạc Nhi, cầu Bồ Tát phù hộ bọn họ đổ đạt thành tài."
Nhìn Ngọc di nương quỳ dưới đất, mồ hôi nhỏ giọng, cung mày Diệp Thế Lâm nhíu lại càng chặt: "Cầu phúc?" Thanh âm mang theo vài phần nghiêm khắc.
Kỷ thị đè nén huyết khí trong lòng, cười gật đầu: "Vâng." Sau đó, bà ta liền nhu hòa nói với Ngọc đi nương, "Mau đứng lên đi, có tâm ý này của muội, thần linh nhất định sẽ phù hộ Cần Nhi và Bạc Nhi."
"Tạ phu nhân." Ngọc di nương cung kính cảm tạ một câu, sau đó liền đứng dậy, nhưng người vừa đứng lên thì thân mình lại ngã xuống, hai mắt nhắm chặt.
"Di nương..." Nha đầu hoảng sợ gọi.
Tiện nhân này rõ ràng là cố ý! Kỷ thị chỉ hận không thể xử lý Ngọc di nương ngay tức khắc, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nôn nóng: "Mau đưa di nương vào. Hương Lăng, ngươi mau đi mời đại phu tới đây."
"Đưa di nương về Lại Ngọc các." Sắc mặt Diệp Thế Lâm âm trầm.
"Lão gia, hay là cứ đưa vào trong chờ đại phu tới xem đi, nếu không sao thì đưa muội ấy về cũng được." Kỷ thị sốt ruột và quan tâm.
"Cứ đưa nàng ấy về phòng." Ngọc di nương từ nhỏ đã hầu hạ bên người Diệp Thế Lâm, cầm kỳ thư họa của nàng đều do ông ta một tay dạy dỗ, cho nên trong lòng vị trí của Ngọc di nương không giống bình thường. Diệp Thế Lâm trực tiếp gạt bỏ ý tốt của Kỷ thị, xoay người ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu nói với Kỷ thị, "Hiện tại là thời khắc quan trọng, nàng hãy vì nhi tử mà ngẫm lại đi."
Kỷ thị nuốt vị tanh ngọt trong miệng xuống, nhu thuận đáp: "Là thiếp thân suy xét không chu toàn."
Diệp Thế Lâm phất tay áo bỏ đi.
Trần ma ma và Hương Vân cẩn thận đỡ Kỷ thị vào trong.
Vừa tiến vào, Kỷ thị đã cúi người ra phía trước, miệng hộc ra máu tươi.
"Phu nhân." Trần ma ma và Hương Vân đều hoảng sợ.
Trần ma ma đang định đi gọi đại phu thì bị Kỷ thị ngăn lại: "Ta không sao, đừng làm việc nhỏ hóa lớn."
Trần ma ma biết bà bị chọc tức, cho nên vội sai người nếu trà an thần, rồi phân phó nha đầu vào lau vết máu trên mặt đất.
Uống xong chén trà, Kỷ thị nhắm mắt tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, Trần ma ma bên cạnh nhẹ nhàng giúp bà ta xoa xoa thái dương.
Xế chiều, Trần ma ma đang nghĩ xem có nên gọi Kỷ thị dậy dùng cơm hay không thì Hương Lăng trở về.
"Đại phu nói thế nào?" Kỷ thị lập tức mở mắt.
Hương Lăng nhìn Kỷ thị, cúi đầu, cẩn thận đáp: "Đại phu nói, Ngọc di nương... Đã có thai hai tháng."
Huyết khí trong người Kỷ thị lại lần nữa trào lên.
Tác giả :
Tây Trì Mi