Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 41
Lâm Thanh Uyển lăn lông lốc từ trên kháng xuống, vội vàng đeo giày chạy ra ngoài.
Diêu thị chạy ở đằng sau: “Nhị tẩu, ngươi đừng chạy gấp như vậy, cẩn thận kẻo ngã."
Lâm Thanh Uyển vừa chạy ra tới cửa phòng thì nhìn thấy Đại Hắc ở cửa sủa nàng. Bộ dáng Đại Hắc chật vật, cả thân bẩn nhem nhuốc, nhưng Lâm Thanh Uyển không để ý tới điều này.
Dương Thiết Trụ đâu?
Nàng quay đầu nhìn ngó xung quanh, trong sân không có thân ảnh Dương Thiết Trụ, phía bên ngoài viện cũng không có.
Đại Hắc vẫn liên tục sủa, móng vuốt còn không ngừng cào dưới đất, bộ dáng rất nôn nóng.
Lâm Thanh Uyển trong lòng kêu lộp bộp cảm thấy không ổn rồi.
Nàng hạ thấp người ôm cổ Đại Hắc.
“Thiết Trụ đâu? Thiết Trụ đâu?" Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn.
Đại Hắc tránh tay Lâm Thanh Uyển ôm cổ nó chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa quay đầu.
Lâm Thanh Uyển liền xách váy chạy theo.
Diêu thị cũng thấy khẳng định đã xảy ra chuyện, nhưng nàng không biết làm thế nào. Chỉ có thể quay người chạy về phòng mình gọi Dương Thiết Căn bảo hắn đuổi theo.
Dương Thiết Căn vừa nghe Diêu thị nói như vậy vội vàng đứng lên đeo giày vào và đuổi theo. Vừa chạy vừa nói với Diêu thị: “Nhanh đi gọi cha và đại ca."
Diêu thị lại xoay người đi tìm Dương lão gia tử và Dương Thiết Xuyên.
Dương Thiết Căn chạy được một lát thì đuổi kịp Lâm Thanh Uyển. Đại Hắc vẫn còn chạy về phía trước, Lâm Thanh Uyển thất tha thất thểu chạy theo.
“Nhị tẩu, ngươi đừng có gấp ——" Dương Thiết Căn cũng không biết nói cái gì. Hiện tại cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ——
Lâm Thanh Uyển không để ý tới hắn, cúi đầu nín thở chạy theo Đại Hắc.
Chạy một hồi lâu sau đến chân núi, Lâm Thanh Uyển thấy Đại Hắc vẫn còn chạy không ngừng lên núi, nhất thời thân mình nàng mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Một là mệt, một cái khác chính là nàng biết, khẳng định là xảy ra chuyện.
Xảy ra chuyện, nam nhân nàng xảy ra chuyện…
Dương Thiết Căn muốn đi đỡ nàng lại không dám giơ tay.
Đại Hắc thấy hai người không chạy theo tới, quay đầu chạy về, dùng sức sủa với bọn họ.
“Đã xảy ra chuyện, Thiết Trụ đã xảy ra chuyện…" Lâm Thanh Uyển thở gấp, hốt hoảng lẩm bẩm nói với Dương Thiết Căn. Ánh mắt không có tiêu cự, tay run cầm cập. Lúc này đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, nàng vẫn có thể nhìn thấy được bàn tay trắng của mình đang run rẩy như gặp phải cơn gió cực lạnh.
Nam nhân nàng đã xảy ra chuyện…
Dương Thiết Căn thấy bộ dáng nhị tẩu kinh hồn thất thố, không biết nên khuyên thế nào để nàng bớt hốt hoảng. Hắn lau mặt một cái, bình thường quen trầm mặc ít nói, lần đầu hắn quyết đoán.
“Nhị tẩu, ngươi ở chỗ này chờ, chân ngươi không chạy được nữa, cũng không còn sức chạy nữa. Ta và Đại Hắc đi tìm nhị ca trước." Dương Thiết Căn nói xong liền vẫy tay bảo Đại Hắc dẫn đường.
Đại Hắc nhận được Dương Thiết Căn, biết hắn là người trong nhà Dương Thiết Trụ. Nó vừa quay đầu lại tiếp tục chạy vào trong rừng. Dương Thiết Căn tùy tay nhặt cành cây dưới đất rồi chạy theo phía sau.
Một thoáng chốc sau thân ảnh một người một chó đã không thấy tăm hơi.
Lâm Thanh Uyển ngồi dưới đất không nhúc nhích, chỉ cảm thấy lòng của mình nhảy bang bang, đầu óc trống rỗng.
Mãi cho đến khi có tiếng gọi của Diêu thị truyền đến, và lộc cộc tiếng bước chân, nàng mới hốt hoảng phản ứng lại.
Quay đầu nhìn lại thấy Diêu thị, Dương lão gia tử, Dương Thiết Xuyên, Vương thị, Hà thị, Dương Đại Muội, Dương Nhị Muội đều tới. Dương Học Chương không tới, nhưng Lâm Thanh Uyển biết Dương Học Chương ở nhà, bởi vì cả ngày hôm nay hắn không ra cửa.
Nhưng vào lúc này nàng chẳng quan tâm được tới thứ khác, vừa nhìn thấy Dương lão gia tử và Dương Thiết Xuyên liền phi thường kích động, chỉ vào hướng Dương Thiết Căn và Đại Hắc chạy đi nói: “Cha, đại ca, tam đệ và Đại Hắc chạy hướng kia, con đuổi không kịp. Các người mau đi xem một chút… khả năng Thiết Trụ xảy ra chuyện…" Vừa nói nước mắt lại chảy xuống.
Lúc này nàng tóc hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn cực kì chật vật.
Dương lão gia tử vừa nghe Lâm Thanh Uyển nói như vậy, liền chuẩn bị nhấc chân đuổi theo lại bị Hà thị từ phía sau giữ chặt.
“Ông đi theo làm gì? Vác bộ xương già ấy đi à…"
Dương lão gia tử nghĩ cũng phải, hắn lớn tuổi hụt hơi sẽ không thể đuổi kịp được.
Hắn liếc mắt nhìn Dương Thiết Xuyên: “Lão Đại, con mau đuổi theo lão tam, hai đứa cùng nhau đi tìm lão nhị. Đại Hắc thông linh tính nhất định biết lão nhị ở chỗ nào."
Dương Thiết Xuyên nhìn cánh rừng dày đặc kia lập tức khiếp đảm.
Hắn cười khan một tiếng: “Cha, lão tam chạy lâu như vậy rồi, con làm sao mà đuổi kịp được. Với lại con cũng không biết tới đâu mà tìm, trong núi lớn như vậy, chưa tìm được lão nhị lão tam thì đã bị lạc rồi."
Lâm Thanh Uyển nghe thấy những lời này lập tức trong lòng lạnh lùng.
Nàng ngồi dưới đất quay đầu nhìn về phía nhóm người kia, chính là nhóm người kia, như một đàn sâu mọt bu vào Dương Thiết Trụ, bây giờ còn hại hắn xảy ra chuyện…
Lâm Thanh Uyển lớn đến chừng này rồi còn chưa từng hận người nào, đời trước cho dù vận mệnh nhấp nhô, nàng cũng không trách than cái gì, còn có đời này vừa xuyên qua thì bị bán như gia súc, nàng chưa từng hận vận mệnh bất công. Nhưng bây giờ tự đáy lòng nàng hận đám người này, cực kì hận, hận nghiến răng nghiến lợi… Thậm chí trong đầu nàng còn có ý nghĩ điên cuồng, nếu như Dương Thiết Trụ thật sự đã xảy ra chuyện, nàng có nên kéo đám người này chôn cùng hay không. Với nàng, người thế kỉ 21 đã từng xem các loại phim truyền hình trinh thám, tiểu thuyết trinh thám, nàng có rất nhiều loại phương pháp giết chết đám người này mà quan phủ không bắt được…
Nhưng cho dù giết chết bọn họ lại có ích lợi gì? Nếu quả thật Dương Thiết Trụ không về, nàng nên làm cái gì bây giờ? Cho tới bây giờ Lâm Thanh Uyển mới phát hiện địa vị của hán tử thô ráp kia trong mắt nàng… Cho dù chỉ là giả thiết, nàng đều không dám tưởng tượng…
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hô to của Dương thị, gọi to tên Lâm Thanh Uyển từ xa.
“Thanh Uyển, nghe nói Thiết Trụ đã xảy ra chuyện?"
Lâm Thanh Uyển cứng ngắc quay đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Dương thị thở hồng hộc chạy tới, một giây sau nước mắt lại chảy ra.
“Đại cô, Thiết Trụ xảy ra chuyện, Đại Hắc mang tam đệ đi tìm Thiết Trụ…"
Dương thị kéo Lâm Thanh Uyển từ mặt đất lên lau nước mắt cho nàng.
“Đứa bé ngoan, đừng khóc nha… Đừng khóc…" Nói xong, nước mắt của mình cũng nhịn không được chảy ra. “Đại cô nhờ người hỗ trợ tìm… Đi tìm, Thiết Trụ tốt như vậy… Sẽ không xảy ra chuyện …"
Dương thị lau nước mắt, quay đầu nói với hậu sinh đi cùng bà. Mấy hậu sinh này là Dương thị gọi tới hỗ trợ.
Mấy người kia nghe Dương thị và Lâm Thanh Uyển kể rõ thì không chối từ. Cầm trong tay liêm đao, gậy gộc đi vào trong rừng.
Một hậu sinh đi sau cùng quay đầu nói một câu với Dương thị: “Thẩm, người không cần vội, chúng ta đi tìm ngay đây. Nhưng người cũng biết núi Lạc Hạp quá lớn, chúng ta không dám đi vào chỗ sâu. Như vậy, chúng ta trước đuổi theo Dương lão tam, đuổi kịp hắn chúng ta lại đi tìm Thiết Trụ. Nếu như đuổi không kịp — “
Mặt hậu sinh kia lộ vẻ khó xử.
Dương thị hiểu ý tứ của hắn, trong núi rậm rạp lại có dã thú, không thể vì tìm Dương Thiết Trụ mà mang mạng của những người này đáp vào.
“Không sao, thẩm nợ ân tình các ngươi. Các ngươi có thể tìm tới đâu thì tìm, tìm không thấy thì mau trở về, trăm ngàn lần phải chú ý an toàn của mình!"
Hậu sinh gật đầu một cái chạy đi.
Những người này chậm rãi biến mất bóng dáng trong rừng. Không biết chuyến này bọn họ có thể tìm thấy Dương Thiết Trụ hay không.
Lâm Thanh Uyển lau nước mắt trên mặt một cái, từ trong ngực Dương thị đứng thẳng dậy. Nàng biết khóc không giải quyết được vấn đề gì, chỉ là vừa rồi nàng quả thực là khủng hoảng trong lòng.
Từ lúc Dương thị đến, mặt Hà thị liền chảy ra. Đến khi Dương thị an bài những hậu sinh kia đi hỗ trợ tìm người như một gia chủ, bà càng căm giận bất bình.
Nhưng bà không nói được Dương thị, chỉ có thể giận dữ chảy xị cái mặt già ra thôi.
“Đi thôi, đều trở về, đứng ở chỗ này mà uống gió lạnh à?"
Khẩu khí Hà thị rất không tốt, chọc Dương thị và Lâm Thanh Uyển đều lần lượt quay đầu nhìn bà. Dương thị là khinh thường, Lâm Thanh Uyển tắc là hoàn toàn phẫn nộ.
Lâm Thanh Uyển bây giờ hoàn toàn hết nói nổi nới đám người Dương gia này, làm cha mẹ huynh trưởng, còn không biểu hiện quan tâm bằng một người cô.
Một kẻ không cho Dương lão gia tử đi vào tìm, một kẻ nói sợ lạc đường… Còn không tận tâm bằng đám người ngoài kia! Ít nhất người ta có hành động, có tìm được hay không người ta cũng tận sức, nàng thật lòng cảm kích. Mà những người này… Ánh mắt Lâm Thanh Uyển cực lạnh.
“Bà già đáng chết này ầm ĩ cái gì?" Dương lão gia tử đẩy Hà thị ra.
Trong lòng Dương lão gia tử bây giờ cũng không thoải mái, không phải ông chán ghét Dương thị như gia chủ tìm người hỗ trợ. Mà là, ông là một người làm cha mà lại không nghĩ đến tìm người ta hỗ trợ tìm, không khỏi có chút xấu hổ.
Hà thị thấy Dương lão gia tử trước mặt Dương thị không cho bà mặt mũi, nhất thời thẹn quá thành giận. Bà nhảy dựng lên, hung ác chỉ thẳng vào mặt Dương lão gia tử mắng to, “Lão già chết tiệt, lại dám đẩy ta?!"
Dương lão gia tử bụm mặt, né tránh Hà thị cào cấu.
“Bà già chết tiệt bà bị điên à…" Dương lão gia tử bực tức giậm chân.
Hà thị đẩy hắn một phen, mắt tam giác liếc nhìn Dương thị.
“Đi. Ông thích ở chỗ này uống gió nhưng đừng có bắt bọn nhỏ cũng ở đây mà uống gió với ông."
Trước mặt con cái, nhất là trước mặt Dương thị, bị Hà thị cào cấu một trận, Dương lão gia tử xấu hổ không chịu nổi, có cảm giác xấu hổ không muốn gặp người.
Ông dậm chân một cái, vội vàng lôi Hà thị đi về. Kỳ thật hắn sợ lại để cho Hà thị làm ầm ĩ thêm, sợ lại ồn ào với đại tỷ Dương thị.
Dương Thiết Xuyên đứng bên cạnh bọn họ vừa nhìn thấy hai cụ đi thì cũng lộc cộc bước chân đuổi theo, không ai có ý tứ hỏi thăm Lâm Thanh Uyển có trở về hay không.
Diêu thị không đi, đứng ở một bên nhìn cánh rừng, phỏng chừng trong lòng lo lắng cho Dương Thiết Căn.
Dương thị nhìn bộ dạng những người đó thì ‘phi’ một ngụm, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Con trai, huynh đệ của mình xảy ra chuyện, vậy mà không có lấy một tý biểu hiện lo lắng, thật là phí công Dương Thiết Trụ ngày thường chiếu cố nhà họ.
Lâm Thanh Uyển lạnh mặt không lên tiếng. Nàng nhắm hai mắt lại mới áp chế được bạo nộ trong lòng muốn hủy diệt tất cả xuống.
Thấy Diêu thị lo lắng nhìn vào rừng sâu, trong lòng thở dài một hơi, kéo tay Diêu thị.
“Tam đệ muội, hiện tại ta không biết nói cái gì cho phải. Chỉ có thể nói cám ơn ngươi và tam đệ…" Dương gia nhiều người như vậy mà chỉ có một mình Dương Thiết Căn không do dự đi vào.
“Còn có —— nhất định tam đệ và Thiết Trụ sẽ không sao."
Đây là an ủi Diêu thị cũng là an ủi chính nàng.
Diêu thị không nói gì chỉ là vuốt ve tay Lâm Thanh Uyển, cũng an ủi nàng.
Lâm Thanh Uyển cảm kích cười.
Có một số người tốt, cả đời sẽ nhớ rõ. Có một người không tốt, cả đời sẽ không thèm nhắc lại…
Ba nữ nhân cứ như vậy đứng ở con đường nhỏ ven rừng, tựa vào nhau nhìn về phía cánh rừng…
Nhưng thời gian dần trôi, mặt trời dần xuống núi, bóng đêm cũng dần hiện ra, tâm Lâm Thanh Uyển dần dần tuyệt vọng…
Diêu thị nhìn Lâm Thanh Uyển mơ hồ khuôn mặt, Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn lại nàng, trong mắt hai người đều có hoảng sợ. Nhất là Lâm Thanh Uyển, vẻ tuyệt vọng trong mắt hết sức rõ rệt…
Diêu thị chạy ở đằng sau: “Nhị tẩu, ngươi đừng chạy gấp như vậy, cẩn thận kẻo ngã."
Lâm Thanh Uyển vừa chạy ra tới cửa phòng thì nhìn thấy Đại Hắc ở cửa sủa nàng. Bộ dáng Đại Hắc chật vật, cả thân bẩn nhem nhuốc, nhưng Lâm Thanh Uyển không để ý tới điều này.
Dương Thiết Trụ đâu?
Nàng quay đầu nhìn ngó xung quanh, trong sân không có thân ảnh Dương Thiết Trụ, phía bên ngoài viện cũng không có.
Đại Hắc vẫn liên tục sủa, móng vuốt còn không ngừng cào dưới đất, bộ dáng rất nôn nóng.
Lâm Thanh Uyển trong lòng kêu lộp bộp cảm thấy không ổn rồi.
Nàng hạ thấp người ôm cổ Đại Hắc.
“Thiết Trụ đâu? Thiết Trụ đâu?" Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn.
Đại Hắc tránh tay Lâm Thanh Uyển ôm cổ nó chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa quay đầu.
Lâm Thanh Uyển liền xách váy chạy theo.
Diêu thị cũng thấy khẳng định đã xảy ra chuyện, nhưng nàng không biết làm thế nào. Chỉ có thể quay người chạy về phòng mình gọi Dương Thiết Căn bảo hắn đuổi theo.
Dương Thiết Căn vừa nghe Diêu thị nói như vậy vội vàng đứng lên đeo giày vào và đuổi theo. Vừa chạy vừa nói với Diêu thị: “Nhanh đi gọi cha và đại ca."
Diêu thị lại xoay người đi tìm Dương lão gia tử và Dương Thiết Xuyên.
Dương Thiết Căn chạy được một lát thì đuổi kịp Lâm Thanh Uyển. Đại Hắc vẫn còn chạy về phía trước, Lâm Thanh Uyển thất tha thất thểu chạy theo.
“Nhị tẩu, ngươi đừng có gấp ——" Dương Thiết Căn cũng không biết nói cái gì. Hiện tại cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ——
Lâm Thanh Uyển không để ý tới hắn, cúi đầu nín thở chạy theo Đại Hắc.
Chạy một hồi lâu sau đến chân núi, Lâm Thanh Uyển thấy Đại Hắc vẫn còn chạy không ngừng lên núi, nhất thời thân mình nàng mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Một là mệt, một cái khác chính là nàng biết, khẳng định là xảy ra chuyện.
Xảy ra chuyện, nam nhân nàng xảy ra chuyện…
Dương Thiết Căn muốn đi đỡ nàng lại không dám giơ tay.
Đại Hắc thấy hai người không chạy theo tới, quay đầu chạy về, dùng sức sủa với bọn họ.
“Đã xảy ra chuyện, Thiết Trụ đã xảy ra chuyện…" Lâm Thanh Uyển thở gấp, hốt hoảng lẩm bẩm nói với Dương Thiết Căn. Ánh mắt không có tiêu cự, tay run cầm cập. Lúc này đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, nàng vẫn có thể nhìn thấy được bàn tay trắng của mình đang run rẩy như gặp phải cơn gió cực lạnh.
Nam nhân nàng đã xảy ra chuyện…
Dương Thiết Căn thấy bộ dáng nhị tẩu kinh hồn thất thố, không biết nên khuyên thế nào để nàng bớt hốt hoảng. Hắn lau mặt một cái, bình thường quen trầm mặc ít nói, lần đầu hắn quyết đoán.
“Nhị tẩu, ngươi ở chỗ này chờ, chân ngươi không chạy được nữa, cũng không còn sức chạy nữa. Ta và Đại Hắc đi tìm nhị ca trước." Dương Thiết Căn nói xong liền vẫy tay bảo Đại Hắc dẫn đường.
Đại Hắc nhận được Dương Thiết Căn, biết hắn là người trong nhà Dương Thiết Trụ. Nó vừa quay đầu lại tiếp tục chạy vào trong rừng. Dương Thiết Căn tùy tay nhặt cành cây dưới đất rồi chạy theo phía sau.
Một thoáng chốc sau thân ảnh một người một chó đã không thấy tăm hơi.
Lâm Thanh Uyển ngồi dưới đất không nhúc nhích, chỉ cảm thấy lòng của mình nhảy bang bang, đầu óc trống rỗng.
Mãi cho đến khi có tiếng gọi của Diêu thị truyền đến, và lộc cộc tiếng bước chân, nàng mới hốt hoảng phản ứng lại.
Quay đầu nhìn lại thấy Diêu thị, Dương lão gia tử, Dương Thiết Xuyên, Vương thị, Hà thị, Dương Đại Muội, Dương Nhị Muội đều tới. Dương Học Chương không tới, nhưng Lâm Thanh Uyển biết Dương Học Chương ở nhà, bởi vì cả ngày hôm nay hắn không ra cửa.
Nhưng vào lúc này nàng chẳng quan tâm được tới thứ khác, vừa nhìn thấy Dương lão gia tử và Dương Thiết Xuyên liền phi thường kích động, chỉ vào hướng Dương Thiết Căn và Đại Hắc chạy đi nói: “Cha, đại ca, tam đệ và Đại Hắc chạy hướng kia, con đuổi không kịp. Các người mau đi xem một chút… khả năng Thiết Trụ xảy ra chuyện…" Vừa nói nước mắt lại chảy xuống.
Lúc này nàng tóc hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn cực kì chật vật.
Dương lão gia tử vừa nghe Lâm Thanh Uyển nói như vậy, liền chuẩn bị nhấc chân đuổi theo lại bị Hà thị từ phía sau giữ chặt.
“Ông đi theo làm gì? Vác bộ xương già ấy đi à…"
Dương lão gia tử nghĩ cũng phải, hắn lớn tuổi hụt hơi sẽ không thể đuổi kịp được.
Hắn liếc mắt nhìn Dương Thiết Xuyên: “Lão Đại, con mau đuổi theo lão tam, hai đứa cùng nhau đi tìm lão nhị. Đại Hắc thông linh tính nhất định biết lão nhị ở chỗ nào."
Dương Thiết Xuyên nhìn cánh rừng dày đặc kia lập tức khiếp đảm.
Hắn cười khan một tiếng: “Cha, lão tam chạy lâu như vậy rồi, con làm sao mà đuổi kịp được. Với lại con cũng không biết tới đâu mà tìm, trong núi lớn như vậy, chưa tìm được lão nhị lão tam thì đã bị lạc rồi."
Lâm Thanh Uyển nghe thấy những lời này lập tức trong lòng lạnh lùng.
Nàng ngồi dưới đất quay đầu nhìn về phía nhóm người kia, chính là nhóm người kia, như một đàn sâu mọt bu vào Dương Thiết Trụ, bây giờ còn hại hắn xảy ra chuyện…
Lâm Thanh Uyển lớn đến chừng này rồi còn chưa từng hận người nào, đời trước cho dù vận mệnh nhấp nhô, nàng cũng không trách than cái gì, còn có đời này vừa xuyên qua thì bị bán như gia súc, nàng chưa từng hận vận mệnh bất công. Nhưng bây giờ tự đáy lòng nàng hận đám người này, cực kì hận, hận nghiến răng nghiến lợi… Thậm chí trong đầu nàng còn có ý nghĩ điên cuồng, nếu như Dương Thiết Trụ thật sự đã xảy ra chuyện, nàng có nên kéo đám người này chôn cùng hay không. Với nàng, người thế kỉ 21 đã từng xem các loại phim truyền hình trinh thám, tiểu thuyết trinh thám, nàng có rất nhiều loại phương pháp giết chết đám người này mà quan phủ không bắt được…
Nhưng cho dù giết chết bọn họ lại có ích lợi gì? Nếu quả thật Dương Thiết Trụ không về, nàng nên làm cái gì bây giờ? Cho tới bây giờ Lâm Thanh Uyển mới phát hiện địa vị của hán tử thô ráp kia trong mắt nàng… Cho dù chỉ là giả thiết, nàng đều không dám tưởng tượng…
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hô to của Dương thị, gọi to tên Lâm Thanh Uyển từ xa.
“Thanh Uyển, nghe nói Thiết Trụ đã xảy ra chuyện?"
Lâm Thanh Uyển cứng ngắc quay đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn Dương thị thở hồng hộc chạy tới, một giây sau nước mắt lại chảy ra.
“Đại cô, Thiết Trụ xảy ra chuyện, Đại Hắc mang tam đệ đi tìm Thiết Trụ…"
Dương thị kéo Lâm Thanh Uyển từ mặt đất lên lau nước mắt cho nàng.
“Đứa bé ngoan, đừng khóc nha… Đừng khóc…" Nói xong, nước mắt của mình cũng nhịn không được chảy ra. “Đại cô nhờ người hỗ trợ tìm… Đi tìm, Thiết Trụ tốt như vậy… Sẽ không xảy ra chuyện …"
Dương thị lau nước mắt, quay đầu nói với hậu sinh đi cùng bà. Mấy hậu sinh này là Dương thị gọi tới hỗ trợ.
Mấy người kia nghe Dương thị và Lâm Thanh Uyển kể rõ thì không chối từ. Cầm trong tay liêm đao, gậy gộc đi vào trong rừng.
Một hậu sinh đi sau cùng quay đầu nói một câu với Dương thị: “Thẩm, người không cần vội, chúng ta đi tìm ngay đây. Nhưng người cũng biết núi Lạc Hạp quá lớn, chúng ta không dám đi vào chỗ sâu. Như vậy, chúng ta trước đuổi theo Dương lão tam, đuổi kịp hắn chúng ta lại đi tìm Thiết Trụ. Nếu như đuổi không kịp — “
Mặt hậu sinh kia lộ vẻ khó xử.
Dương thị hiểu ý tứ của hắn, trong núi rậm rạp lại có dã thú, không thể vì tìm Dương Thiết Trụ mà mang mạng của những người này đáp vào.
“Không sao, thẩm nợ ân tình các ngươi. Các ngươi có thể tìm tới đâu thì tìm, tìm không thấy thì mau trở về, trăm ngàn lần phải chú ý an toàn của mình!"
Hậu sinh gật đầu một cái chạy đi.
Những người này chậm rãi biến mất bóng dáng trong rừng. Không biết chuyến này bọn họ có thể tìm thấy Dương Thiết Trụ hay không.
Lâm Thanh Uyển lau nước mắt trên mặt một cái, từ trong ngực Dương thị đứng thẳng dậy. Nàng biết khóc không giải quyết được vấn đề gì, chỉ là vừa rồi nàng quả thực là khủng hoảng trong lòng.
Từ lúc Dương thị đến, mặt Hà thị liền chảy ra. Đến khi Dương thị an bài những hậu sinh kia đi hỗ trợ tìm người như một gia chủ, bà càng căm giận bất bình.
Nhưng bà không nói được Dương thị, chỉ có thể giận dữ chảy xị cái mặt già ra thôi.
“Đi thôi, đều trở về, đứng ở chỗ này mà uống gió lạnh à?"
Khẩu khí Hà thị rất không tốt, chọc Dương thị và Lâm Thanh Uyển đều lần lượt quay đầu nhìn bà. Dương thị là khinh thường, Lâm Thanh Uyển tắc là hoàn toàn phẫn nộ.
Lâm Thanh Uyển bây giờ hoàn toàn hết nói nổi nới đám người Dương gia này, làm cha mẹ huynh trưởng, còn không biểu hiện quan tâm bằng một người cô.
Một kẻ không cho Dương lão gia tử đi vào tìm, một kẻ nói sợ lạc đường… Còn không tận tâm bằng đám người ngoài kia! Ít nhất người ta có hành động, có tìm được hay không người ta cũng tận sức, nàng thật lòng cảm kích. Mà những người này… Ánh mắt Lâm Thanh Uyển cực lạnh.
“Bà già đáng chết này ầm ĩ cái gì?" Dương lão gia tử đẩy Hà thị ra.
Trong lòng Dương lão gia tử bây giờ cũng không thoải mái, không phải ông chán ghét Dương thị như gia chủ tìm người hỗ trợ. Mà là, ông là một người làm cha mà lại không nghĩ đến tìm người ta hỗ trợ tìm, không khỏi có chút xấu hổ.
Hà thị thấy Dương lão gia tử trước mặt Dương thị không cho bà mặt mũi, nhất thời thẹn quá thành giận. Bà nhảy dựng lên, hung ác chỉ thẳng vào mặt Dương lão gia tử mắng to, “Lão già chết tiệt, lại dám đẩy ta?!"
Dương lão gia tử bụm mặt, né tránh Hà thị cào cấu.
“Bà già chết tiệt bà bị điên à…" Dương lão gia tử bực tức giậm chân.
Hà thị đẩy hắn một phen, mắt tam giác liếc nhìn Dương thị.
“Đi. Ông thích ở chỗ này uống gió nhưng đừng có bắt bọn nhỏ cũng ở đây mà uống gió với ông."
Trước mặt con cái, nhất là trước mặt Dương thị, bị Hà thị cào cấu một trận, Dương lão gia tử xấu hổ không chịu nổi, có cảm giác xấu hổ không muốn gặp người.
Ông dậm chân một cái, vội vàng lôi Hà thị đi về. Kỳ thật hắn sợ lại để cho Hà thị làm ầm ĩ thêm, sợ lại ồn ào với đại tỷ Dương thị.
Dương Thiết Xuyên đứng bên cạnh bọn họ vừa nhìn thấy hai cụ đi thì cũng lộc cộc bước chân đuổi theo, không ai có ý tứ hỏi thăm Lâm Thanh Uyển có trở về hay không.
Diêu thị không đi, đứng ở một bên nhìn cánh rừng, phỏng chừng trong lòng lo lắng cho Dương Thiết Căn.
Dương thị nhìn bộ dạng những người đó thì ‘phi’ một ngụm, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Con trai, huynh đệ của mình xảy ra chuyện, vậy mà không có lấy một tý biểu hiện lo lắng, thật là phí công Dương Thiết Trụ ngày thường chiếu cố nhà họ.
Lâm Thanh Uyển lạnh mặt không lên tiếng. Nàng nhắm hai mắt lại mới áp chế được bạo nộ trong lòng muốn hủy diệt tất cả xuống.
Thấy Diêu thị lo lắng nhìn vào rừng sâu, trong lòng thở dài một hơi, kéo tay Diêu thị.
“Tam đệ muội, hiện tại ta không biết nói cái gì cho phải. Chỉ có thể nói cám ơn ngươi và tam đệ…" Dương gia nhiều người như vậy mà chỉ có một mình Dương Thiết Căn không do dự đi vào.
“Còn có —— nhất định tam đệ và Thiết Trụ sẽ không sao."
Đây là an ủi Diêu thị cũng là an ủi chính nàng.
Diêu thị không nói gì chỉ là vuốt ve tay Lâm Thanh Uyển, cũng an ủi nàng.
Lâm Thanh Uyển cảm kích cười.
Có một số người tốt, cả đời sẽ nhớ rõ. Có một người không tốt, cả đời sẽ không thèm nhắc lại…
Ba nữ nhân cứ như vậy đứng ở con đường nhỏ ven rừng, tựa vào nhau nhìn về phía cánh rừng…
Nhưng thời gian dần trôi, mặt trời dần xuống núi, bóng đêm cũng dần hiện ra, tâm Lâm Thanh Uyển dần dần tuyệt vọng…
Diêu thị nhìn Lâm Thanh Uyển mơ hồ khuôn mặt, Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn lại nàng, trong mắt hai người đều có hoảng sợ. Nhất là Lâm Thanh Uyển, vẻ tuyệt vọng trong mắt hết sức rõ rệt…
Tác giả :
Giả Diện Đích Thịnh Yến