Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Chương 39
Dương lão gia tử hít một hơi thật sâu làm cho mình tỉnh táo lại, quay về phía Dương Học Chương mở miệng hỏi: “Vậy người bạn kia của ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không? Đừng để đến lúc bạc đưa qua lại không lấy được đề."
Lúc này trong đầu Dương lão gia tử, Dương Học Chương và Hà thị không hề có thủ đoạn tác tệ, căn bản tư tưởng của họ cảm thấy hành vi tác tệ là ti tiện.
Trong tư tương của bọn họ tựa như Dương Học Chương nói vậy, đề khoa khảo mua được nhờ các mối quan hệ đã thành quen rồi, chỉ là nhà chúng ta không có chiêu này, lân này thật vất vả mới có cơ hội có chiêu… Điều đo có ý nghĩa gì, chỉ nghĩ đến thôi bọn họ đã nhịn không được mà run rẩy…
Dương lão gia tử nói ra lời như vậy chính là đại biểu cho việc đánh nhịp chuyện này rồi. Hà thị lộ ra nụ cười thỏa mãn, Dương Học Chương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Về phần phía dưới kia chính là đến thương nghị vấn đề tiền bạc.
Nhìn thấy Dương lão gia tử đã đồng ý, Vương thị chọc chọc Dương Thiết Xuyên ý bảo hắn mở miệng nói chuyện, Dương Thiết Xuyên không kiên nhẫn hất ta ả ra.
Trong phòng lại an tĩnh ——
Nếu Dương lão gia tử đã đánh nhịp chuyện này, chính là đại biểu số bạc kia phải bỏ ra. Về phần là ai bỏ ra, ai bỏ ra nhiều, ai bỏ ra ít, vậy phải xem bản lảnh của ai thôi…
Vương thị nhanh chóng tính toán nhỏ nhặt trong lòng, Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển liếc nhau, Dương Thiết Căn cúi đầu ngồi yên một góc, Diêu thị vẻ mặt đầy u sầu.
Vương thị đánh bàn tính nhanh nhất cho nên ả nhảy ra đầu tiên.
“Cha, con và tướng công cũng mong Tứ đệ lần này khảo trúng. Tứ đệ khảo trung sẽ rất tốt nha, trong nhà liền có một cái Tú tài lão gia, nói ra mới thể diện làm sao, còn được miễn thuế, tứ đệ làm tiên sinh trợ lý, Đại Lang Nhị Lang Tam Lang nhà chúng ta có thể đi theo hưởng ké…"
Không thể không nói, Vương thị thực biết hùa theo lòng người, làm cho Dương lão gia tử, Hà thị và Dương Học Chương tươi cười đến gật đầu.
“Nhưng là ——" đầu tiên là lấy lòng, đón ý nói hùa, phủng người ta cao hứng, ngay sau đó chắc là nói về khó khăn rồi. “Nhưng cha mẹ cũng biết đấy, tướng công con mỗi ngày chơi bời lêu lổng, con lại không quản được hắn, bảo hắn đi làm việc vặt kiếm tiền trợ giúp trong nhà, hắn tròn từ chối thôi… Còn có nhiều đứa nhỏ như vậy… Mấy đứa nhỏ đã lâu không có đồ mới gì, quả thực chúng ta là bất lực nha…" Vương thị nói xong khóc lên, không giống gào tang như ngày thường kia, mà là khóc kiểu nức nở, loại mà người ta nghe thấy thật đáng thương đó.
Dương Thiết Xuyên vừa nghe được vợ mình xấu còn thấy không thoải mái. Nhưng khi nghĩ ra vợ mình làm như vậy là để tiết kiệm bạc của đại phòng nên lập tức ngậm miệng, cũng giả bộ một dạng thù sâu khổ lớn.
Dương lão gia tử nghĩ, cũng phải, đại phòng nhiều con cái, lão Đại lại là tên không nên thân. Ánh mắt lại chuyển sang phía Nhị phòng —
Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển liếc nhau.
Lâm Thanh Uyển nghĩ, hắng giọng mở miệng nói: “Cha, cái khác chúng con không nói gì, ngài cũng biết chúng con mới thành thân tốn không ít bạc, hơn nữa ta nghe tướng công nói số tiền này người trong nhà không ai bỏ ra thêm cho chàng, đều là do tướng công tự mình lên núi kiếm được. Mà tướng công lấy được bạc cũng chỉ vừa đủ cho chúng ta thành thân, không còn thừa bạc…"
Khuôn mặt đen của Dương lão gia tử nóng lên. Chuyện con trai thứ hai thành thân này đúng là bà già kia làm không đúng, làm gì có nhà nào con trai cưới vợ lại không cho tiền. Bây giờ vừa nghe con dâu nhắc tới chuyện này ông cảm thấy cực kì xấu hổ.
“Nhưng là, nếu tứ đệ muốn làm việc lớn, chúng con làm ca ca tẩu tử không thể không có chút ủng hộ. Như vậy đi, nhị phòng chúng con bỏ ra 5 lượng bạc. 5 lượng bạc này tướng công không có đâu, ngài cũng biết đấy. Con lấy trong của hồi môn ra, lúc trước tướng công hạ sính đại cô đưa hết cho con làm của hồi môn, tiền mừng cũng áp đáy hòm mang đến." Lời này là nói cho Hà thị nghe, miễn cho bà cằn nhằn Dương Thiết Trụ cho nàng tiền mừng những 8 lượng 8.
Lần này Hà thị cũng không thể nói gì đi? Xem, có tiền trợ cấp hết cho con trai tú tài của ngươi rồi đấy.
Lâm Thanh Uyển rất rõ ràng, hôm nay mà không mất tý máu là không xong được. Thay vì ngồi một góc tức giận nghe cằn nhằn không bằng quang minh chính đại cho ngươi xem.
Đấy, bạc chỉ có từng ấy, gần đây Dương Thiết Trụ không lên núi, đưa cho các ngươi hết rồi đấy, các ngươi còn không biết xấu hổ mà làm ầm ĩ nữa không?
Dương lão gia tử nghe Lâm Thanh Uyển nói mà tim gan phập phồng lên xuống, nhưng nghe được nhị phòng còn nguyện ý bỏ ra bạc, ông hài lòng gật đầu. Trong lòng cảm thấy vợ chồng nhị phòng rất lanh lẹ, không từ chối tố khổ gì, người con dâu này cũng không tệ, ngay cả của hồi môn áp đáy hòm của mình cũng lấy ra.
Đến phiên tam phòng.
Dương Thiết Căn chi chi ngô ngô nửa ngày mới nói ra được hai câu: “Cha cũng biết chúng con không có tiền, chỉ là mẹ đứa nhỏ ngày thường tiếc ăn tiếc mạc mới tích cóp được chừng hai lượng, chúng ta liền bỏ ra hai lượng."
Diêu thị đau lòng mặt mũi trắng bệch, nàng và Dương Thiết Căn thành thân nhiều năm như vậy, chi tiêu cái gì cũng không dám mới được chưa đến 5 lượng, lần này liền mất một nửa.
Dương lão gia tử gật đầu. Đoán chừng tam phòng cũng giống nhị phòng, có lẽ chúng vét sạch vốn liếng rồi.
Ông quay đầu nhìn về phía Hà thị: “Hiện tại tổng cộng có 7 lượng bạc, còn lại, bà xem thế nào?"
Dương lão gia tử không thể không nhìn Hà thị, bởi vì tài chính đại quyền Dương gia là Hà thị nắm giữ, bạc đều bị Hà thị thu. Nhưng Dương lão gia tử dự tính chỗ Hà thị có thể cầm ra được chừng ba mươi lượng, còn lại bán một chút lương thực là đủ rồi.
Hà thị vừa thấy Dương lão gia tử nhìn bà thì lập tức không bằng lòng, trừng lớn mắt tam giác: “Ta xem thế nào? Ta cái đàn bà có thể xem thế nào?"
Dương lão gia tử biết lão bà kia lại hồ đồ luyến tiếc đào bạc ra.
Ông tức giận trừng mắt nhìn Hà thị: “Cái này liên quan tới đến con trai của bà thi tú tài, nếu bà không nguyện ý bỏ tiền vậy thì bỏ qua đi, Học Chương không cần đi thi nữa."
Dương lão gia tử vừa ra ‘Đòn sát thủ’, Hà thị lập tức ngồi yên. Đắn đo nửa ngày mới mở miệng nói: “Chỗ ta làm gì có tiền bạc gì? Mỗi ngày trong nhà nhiều người ăn cơm như vậy."
“Được rồi, đừng nói mấy cái bác bảy bác tám nữa." Dương lão gia tử không nhịn được nói.
Hà thị vẻ mặt thịt đau nói ra một con số.
Hai mươi lượng?
Dương Thiết Xuyên và Vương thị rất là sợ hãi than Hà thị có nhiều tiền, còn có thể bỏ được. Có thể để Hà thị đào hai mươi lượng ra thì cũng chỉ có Dương Học Chương, người khác nghĩ thôi cũng đừng nghĩ làm gì.
Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển nhăn mày lại, Hà thị lấy ra hai mươi lượng, cộng lại cũng mới được 27 lượng, còn hổng 23 lượng bạc. Xem ra, chuyện này còn chưa xong…
Quả nhiên, Dương lão gia tử vừa nghe Hà thị nói bà chỉ có hai mươi lượng thì chân mày lập tức nhíu lại. Còn thiếu 23 lượng, liền tính đem lương thực mới thu bán toàn bộ cộng lại cũng không đủ, huống chi lương thực bán hết thì ăn cái gì?
Dương lão gia tử từ trên kháng đi xuống, đi tới cửa nhặt tẩu thuốc lên, lấy nồi thuốc cọ cọ vào tường rồi về trên kháng ngồi xuống.
Ông lấy một ít sợi thuốc trong túi đựng thuốc lào, nhét vào nồi thuốc, lấy diêm châm, sau đó hút cộp cộp —
Toàn bộ động tác của Dương lão gia tử rất chậm, mỗi lần ông tự hỏi vấn đề hay là khi gặp được nan đề sẽ như vậy.
Một lát sau, thanh âm Dương lão gia tử rít thuốc lào lại vang lên trong phòng…
Khói thuốc dần dần tràn khắp phòng, nhìn Dương lão gia tử trong khói mù lượn lờ gương mặt già cỗi có vẻ mơ hồ, thậm chí Lâm Thanh Uyển trong lòng dâng lên một loại không đành lòng, thậm chí nàng muốn mở miệng định nói nhị phòng nhận hết số bạc thiếu kia…
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy hai vợ chồng đại phòng có chút chột dạ, Dương Học Chương ngồi ở giường lò giác vẫn biểu hiện trí thân sự ngoại, còn có Hà thị ngồi ngay ngắn trên kháng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm bọn họ. Không hiểu sao đoàn xúc động kia đột nhiên không còn…
Trong tay nàng và Dương Thiết Trụ còn 30 lượng bạc, đó là tiền nam nhân nàng liều mạng kiếm. 23 lượng bạc này bọn họ không phải không lấy ra được, chỉ là nếu lấy ra cho một đám người như vậy. Nghĩ đến đây trong lòng nàng lập tức dâng lên một dòng kháng cự…
Không thể, không thể mở miệng được, có lần một sẽ có lần thứ hai. Về sau tuyệt đối là vĩnh viễn…
Thanh âm Hà thị bén nhọn phá vỡ yên tĩnh trong phòng, cũng cắt đứt suy nghĩ sâu xa của Lâm Thanh Uyển.
“Không cần nói, còn lại 23 lượng bạc thiếu để lão nhị nghĩ biện pháp bù!"
Dương Thiết Trụ vừa nghe thấy Hà thị nói thân mình lập tức cứng đờ.
Không phải vấn đề để hắn bỏ tiền, mà là loại cảnh tượng quen thuộc này. Dường như mỗi lần trong nhà có chuyện liên quan tới tiền bạc thì mẹ hắn đều nói như vậy…
Hà thị chính là đánh cái chủ ý như vậy…
Dương lão gia tử dự tính Hà thị có thể có chừng ba mươi lượng, kỳ thật bà bỏ thiếu đấy, mấy năm nay Hà thị trong nhà sai nhóm con trai con dâu mạnh lắm, tích lũy được không ít tiền bạc. Nhiều không có, chứ 4, 50 lượng vẫn là có.
Dương lão gia tử muốn Hà thị bỏ bạc ra mua khảo đề cho Dương Học Chương, không muốn để mấy đứa con kia gánh vác, thật sự thì chuyện này là không thể nào.
Không phải nói Hà thị không quan tâm tới con trai bảo bối kia của bà, mà là bà biết trong nhà còn có người có thể kiếm được tiến chính là Dương Thiết Trụ… lần nào mà không phải là bức lão nhị đi kiếm bạc chứ? Giống hai năm trước xây nhà, tựa như mấy năm rồi mua mấy mẫu đất kia…
Có đôi khi trong lòng Hà thị cũng thực phiền đứa con thứ hai này, vì sao lần nào cũng phải để bà dùng thủ đoạn cưỡng bức? Không thể nhanh chóng một chút được sao, không thể chủ động được sao?
Nhưng Hà thị lại chưa từng đứng ở lập trường Dương Thiết Trụ mà nghĩ, nếu quả thật kiếm bạc đơn giản như bà nghĩ như vậy, Dương Thiết Trụ sẽ phải để bà dùng thủ đoạnh tới cưỡng bức sao? Không ai không muốn làm cho nhà dễ chịu hơn cả, chỉ là muốn người nhà sống tốt thì cũng đồng thời mất đi tính mạng mình…
Có ai nguyện ý lấy mạng ra đổi đâu? Huống chi không phải tự nguyện …
Lâm Thanh Uyển mặt lập tức trầm xuống, vuốt bàn tay to cương nghị đang nắm của Dương Thiết Trụ, không nói gì, trong lòng đang suy nghĩ nên dùng ngôn ngữ gì để miêu tả tâm tình nàng lúc này.
Không biết chửi ầm lên có được hay không, hay là trực tiếp lật bàn?
Không đợi Lâm Thanh Uyển nghĩ ra cái nguyên cớ thì thanh âm Hà thị lại vang lên.
“Lão nhị, ngươi ngày mai đi lên núi, bắt gì đó về đổi bạc." Hà thị dùng khẩu khí mệnh lệnh nói.
Dương Thiết Trụ nhìn nghe mẹ hắn nói mà sắc mặt cực kì khó coi.
Vương thị vừa nghe thấy Hà thị nói như vậy, cũng cảm thấy như vậy rất không tệ, cứ như vậy đại phòng bọn họ liền không phải bỏ tiền, Hà thị không phải nhìn chằm chằm bọn họ không tha, nhanh chóng mở miệng nói: “Đúng nha, nhị đệ bản lĩnh như vậy, 20 lượng bạc này chẳng phải là lật tay cái là tới sao."
Dương Thiết Xuyên tán thành nói: “Không sai, ta cảm thấy có thể như vậy." Hắn đương nhiên quay đầu nhìn Dương Thiết Trụ, “Lão nhị, ngươi liền đi lên núi đi, miễn cho trong nhà vì thương lượng chuyện tiền bạc này mà khó xử."
Lâm Thanh Uyển vừa định mở miệng nói thì Dương Thiết Trụ kéo lại.
Ngay cả Dương lão gia tử cũng cảm thấy đây là một cây rơm cứu mạng cuối cùng, quay đầu nhìn về phía con trai thứ hai của mình, hi vọng con trai có thể nghĩ biện pháp giải quyết, miễn cho trong nhà bán lương thực đi còn không đủ bù khoản bạc này. Hắn cũng biết làm như vậy là ủy khuất lão nhị, nhưng là ——
Nhưng là chuyện lão tứ thi tú tài này, dù sao cũng là đại sự trong nhà—
Lúc này trong đầu Dương lão gia tử, Dương Học Chương và Hà thị không hề có thủ đoạn tác tệ, căn bản tư tưởng của họ cảm thấy hành vi tác tệ là ti tiện.
Trong tư tương của bọn họ tựa như Dương Học Chương nói vậy, đề khoa khảo mua được nhờ các mối quan hệ đã thành quen rồi, chỉ là nhà chúng ta không có chiêu này, lân này thật vất vả mới có cơ hội có chiêu… Điều đo có ý nghĩa gì, chỉ nghĩ đến thôi bọn họ đã nhịn không được mà run rẩy…
Dương lão gia tử nói ra lời như vậy chính là đại biểu cho việc đánh nhịp chuyện này rồi. Hà thị lộ ra nụ cười thỏa mãn, Dương Học Chương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Về phần phía dưới kia chính là đến thương nghị vấn đề tiền bạc.
Nhìn thấy Dương lão gia tử đã đồng ý, Vương thị chọc chọc Dương Thiết Xuyên ý bảo hắn mở miệng nói chuyện, Dương Thiết Xuyên không kiên nhẫn hất ta ả ra.
Trong phòng lại an tĩnh ——
Nếu Dương lão gia tử đã đánh nhịp chuyện này, chính là đại biểu số bạc kia phải bỏ ra. Về phần là ai bỏ ra, ai bỏ ra nhiều, ai bỏ ra ít, vậy phải xem bản lảnh của ai thôi…
Vương thị nhanh chóng tính toán nhỏ nhặt trong lòng, Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển liếc nhau, Dương Thiết Căn cúi đầu ngồi yên một góc, Diêu thị vẻ mặt đầy u sầu.
Vương thị đánh bàn tính nhanh nhất cho nên ả nhảy ra đầu tiên.
“Cha, con và tướng công cũng mong Tứ đệ lần này khảo trúng. Tứ đệ khảo trung sẽ rất tốt nha, trong nhà liền có một cái Tú tài lão gia, nói ra mới thể diện làm sao, còn được miễn thuế, tứ đệ làm tiên sinh trợ lý, Đại Lang Nhị Lang Tam Lang nhà chúng ta có thể đi theo hưởng ké…"
Không thể không nói, Vương thị thực biết hùa theo lòng người, làm cho Dương lão gia tử, Hà thị và Dương Học Chương tươi cười đến gật đầu.
“Nhưng là ——" đầu tiên là lấy lòng, đón ý nói hùa, phủng người ta cao hứng, ngay sau đó chắc là nói về khó khăn rồi. “Nhưng cha mẹ cũng biết đấy, tướng công con mỗi ngày chơi bời lêu lổng, con lại không quản được hắn, bảo hắn đi làm việc vặt kiếm tiền trợ giúp trong nhà, hắn tròn từ chối thôi… Còn có nhiều đứa nhỏ như vậy… Mấy đứa nhỏ đã lâu không có đồ mới gì, quả thực chúng ta là bất lực nha…" Vương thị nói xong khóc lên, không giống gào tang như ngày thường kia, mà là khóc kiểu nức nở, loại mà người ta nghe thấy thật đáng thương đó.
Dương Thiết Xuyên vừa nghe được vợ mình xấu còn thấy không thoải mái. Nhưng khi nghĩ ra vợ mình làm như vậy là để tiết kiệm bạc của đại phòng nên lập tức ngậm miệng, cũng giả bộ một dạng thù sâu khổ lớn.
Dương lão gia tử nghĩ, cũng phải, đại phòng nhiều con cái, lão Đại lại là tên không nên thân. Ánh mắt lại chuyển sang phía Nhị phòng —
Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển liếc nhau.
Lâm Thanh Uyển nghĩ, hắng giọng mở miệng nói: “Cha, cái khác chúng con không nói gì, ngài cũng biết chúng con mới thành thân tốn không ít bạc, hơn nữa ta nghe tướng công nói số tiền này người trong nhà không ai bỏ ra thêm cho chàng, đều là do tướng công tự mình lên núi kiếm được. Mà tướng công lấy được bạc cũng chỉ vừa đủ cho chúng ta thành thân, không còn thừa bạc…"
Khuôn mặt đen của Dương lão gia tử nóng lên. Chuyện con trai thứ hai thành thân này đúng là bà già kia làm không đúng, làm gì có nhà nào con trai cưới vợ lại không cho tiền. Bây giờ vừa nghe con dâu nhắc tới chuyện này ông cảm thấy cực kì xấu hổ.
“Nhưng là, nếu tứ đệ muốn làm việc lớn, chúng con làm ca ca tẩu tử không thể không có chút ủng hộ. Như vậy đi, nhị phòng chúng con bỏ ra 5 lượng bạc. 5 lượng bạc này tướng công không có đâu, ngài cũng biết đấy. Con lấy trong của hồi môn ra, lúc trước tướng công hạ sính đại cô đưa hết cho con làm của hồi môn, tiền mừng cũng áp đáy hòm mang đến." Lời này là nói cho Hà thị nghe, miễn cho bà cằn nhằn Dương Thiết Trụ cho nàng tiền mừng những 8 lượng 8.
Lần này Hà thị cũng không thể nói gì đi? Xem, có tiền trợ cấp hết cho con trai tú tài của ngươi rồi đấy.
Lâm Thanh Uyển rất rõ ràng, hôm nay mà không mất tý máu là không xong được. Thay vì ngồi một góc tức giận nghe cằn nhằn không bằng quang minh chính đại cho ngươi xem.
Đấy, bạc chỉ có từng ấy, gần đây Dương Thiết Trụ không lên núi, đưa cho các ngươi hết rồi đấy, các ngươi còn không biết xấu hổ mà làm ầm ĩ nữa không?
Dương lão gia tử nghe Lâm Thanh Uyển nói mà tim gan phập phồng lên xuống, nhưng nghe được nhị phòng còn nguyện ý bỏ ra bạc, ông hài lòng gật đầu. Trong lòng cảm thấy vợ chồng nhị phòng rất lanh lẹ, không từ chối tố khổ gì, người con dâu này cũng không tệ, ngay cả của hồi môn áp đáy hòm của mình cũng lấy ra.
Đến phiên tam phòng.
Dương Thiết Căn chi chi ngô ngô nửa ngày mới nói ra được hai câu: “Cha cũng biết chúng con không có tiền, chỉ là mẹ đứa nhỏ ngày thường tiếc ăn tiếc mạc mới tích cóp được chừng hai lượng, chúng ta liền bỏ ra hai lượng."
Diêu thị đau lòng mặt mũi trắng bệch, nàng và Dương Thiết Căn thành thân nhiều năm như vậy, chi tiêu cái gì cũng không dám mới được chưa đến 5 lượng, lần này liền mất một nửa.
Dương lão gia tử gật đầu. Đoán chừng tam phòng cũng giống nhị phòng, có lẽ chúng vét sạch vốn liếng rồi.
Ông quay đầu nhìn về phía Hà thị: “Hiện tại tổng cộng có 7 lượng bạc, còn lại, bà xem thế nào?"
Dương lão gia tử không thể không nhìn Hà thị, bởi vì tài chính đại quyền Dương gia là Hà thị nắm giữ, bạc đều bị Hà thị thu. Nhưng Dương lão gia tử dự tính chỗ Hà thị có thể cầm ra được chừng ba mươi lượng, còn lại bán một chút lương thực là đủ rồi.
Hà thị vừa thấy Dương lão gia tử nhìn bà thì lập tức không bằng lòng, trừng lớn mắt tam giác: “Ta xem thế nào? Ta cái đàn bà có thể xem thế nào?"
Dương lão gia tử biết lão bà kia lại hồ đồ luyến tiếc đào bạc ra.
Ông tức giận trừng mắt nhìn Hà thị: “Cái này liên quan tới đến con trai của bà thi tú tài, nếu bà không nguyện ý bỏ tiền vậy thì bỏ qua đi, Học Chương không cần đi thi nữa."
Dương lão gia tử vừa ra ‘Đòn sát thủ’, Hà thị lập tức ngồi yên. Đắn đo nửa ngày mới mở miệng nói: “Chỗ ta làm gì có tiền bạc gì? Mỗi ngày trong nhà nhiều người ăn cơm như vậy."
“Được rồi, đừng nói mấy cái bác bảy bác tám nữa." Dương lão gia tử không nhịn được nói.
Hà thị vẻ mặt thịt đau nói ra một con số.
Hai mươi lượng?
Dương Thiết Xuyên và Vương thị rất là sợ hãi than Hà thị có nhiều tiền, còn có thể bỏ được. Có thể để Hà thị đào hai mươi lượng ra thì cũng chỉ có Dương Học Chương, người khác nghĩ thôi cũng đừng nghĩ làm gì.
Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển nhăn mày lại, Hà thị lấy ra hai mươi lượng, cộng lại cũng mới được 27 lượng, còn hổng 23 lượng bạc. Xem ra, chuyện này còn chưa xong…
Quả nhiên, Dương lão gia tử vừa nghe Hà thị nói bà chỉ có hai mươi lượng thì chân mày lập tức nhíu lại. Còn thiếu 23 lượng, liền tính đem lương thực mới thu bán toàn bộ cộng lại cũng không đủ, huống chi lương thực bán hết thì ăn cái gì?
Dương lão gia tử từ trên kháng đi xuống, đi tới cửa nhặt tẩu thuốc lên, lấy nồi thuốc cọ cọ vào tường rồi về trên kháng ngồi xuống.
Ông lấy một ít sợi thuốc trong túi đựng thuốc lào, nhét vào nồi thuốc, lấy diêm châm, sau đó hút cộp cộp —
Toàn bộ động tác của Dương lão gia tử rất chậm, mỗi lần ông tự hỏi vấn đề hay là khi gặp được nan đề sẽ như vậy.
Một lát sau, thanh âm Dương lão gia tử rít thuốc lào lại vang lên trong phòng…
Khói thuốc dần dần tràn khắp phòng, nhìn Dương lão gia tử trong khói mù lượn lờ gương mặt già cỗi có vẻ mơ hồ, thậm chí Lâm Thanh Uyển trong lòng dâng lên một loại không đành lòng, thậm chí nàng muốn mở miệng định nói nhị phòng nhận hết số bạc thiếu kia…
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy hai vợ chồng đại phòng có chút chột dạ, Dương Học Chương ngồi ở giường lò giác vẫn biểu hiện trí thân sự ngoại, còn có Hà thị ngồi ngay ngắn trên kháng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm bọn họ. Không hiểu sao đoàn xúc động kia đột nhiên không còn…
Trong tay nàng và Dương Thiết Trụ còn 30 lượng bạc, đó là tiền nam nhân nàng liều mạng kiếm. 23 lượng bạc này bọn họ không phải không lấy ra được, chỉ là nếu lấy ra cho một đám người như vậy. Nghĩ đến đây trong lòng nàng lập tức dâng lên một dòng kháng cự…
Không thể, không thể mở miệng được, có lần một sẽ có lần thứ hai. Về sau tuyệt đối là vĩnh viễn…
Thanh âm Hà thị bén nhọn phá vỡ yên tĩnh trong phòng, cũng cắt đứt suy nghĩ sâu xa của Lâm Thanh Uyển.
“Không cần nói, còn lại 23 lượng bạc thiếu để lão nhị nghĩ biện pháp bù!"
Dương Thiết Trụ vừa nghe thấy Hà thị nói thân mình lập tức cứng đờ.
Không phải vấn đề để hắn bỏ tiền, mà là loại cảnh tượng quen thuộc này. Dường như mỗi lần trong nhà có chuyện liên quan tới tiền bạc thì mẹ hắn đều nói như vậy…
Hà thị chính là đánh cái chủ ý như vậy…
Dương lão gia tử dự tính Hà thị có thể có chừng ba mươi lượng, kỳ thật bà bỏ thiếu đấy, mấy năm nay Hà thị trong nhà sai nhóm con trai con dâu mạnh lắm, tích lũy được không ít tiền bạc. Nhiều không có, chứ 4, 50 lượng vẫn là có.
Dương lão gia tử muốn Hà thị bỏ bạc ra mua khảo đề cho Dương Học Chương, không muốn để mấy đứa con kia gánh vác, thật sự thì chuyện này là không thể nào.
Không phải nói Hà thị không quan tâm tới con trai bảo bối kia của bà, mà là bà biết trong nhà còn có người có thể kiếm được tiến chính là Dương Thiết Trụ… lần nào mà không phải là bức lão nhị đi kiếm bạc chứ? Giống hai năm trước xây nhà, tựa như mấy năm rồi mua mấy mẫu đất kia…
Có đôi khi trong lòng Hà thị cũng thực phiền đứa con thứ hai này, vì sao lần nào cũng phải để bà dùng thủ đoạn cưỡng bức? Không thể nhanh chóng một chút được sao, không thể chủ động được sao?
Nhưng Hà thị lại chưa từng đứng ở lập trường Dương Thiết Trụ mà nghĩ, nếu quả thật kiếm bạc đơn giản như bà nghĩ như vậy, Dương Thiết Trụ sẽ phải để bà dùng thủ đoạnh tới cưỡng bức sao? Không ai không muốn làm cho nhà dễ chịu hơn cả, chỉ là muốn người nhà sống tốt thì cũng đồng thời mất đi tính mạng mình…
Có ai nguyện ý lấy mạng ra đổi đâu? Huống chi không phải tự nguyện …
Lâm Thanh Uyển mặt lập tức trầm xuống, vuốt bàn tay to cương nghị đang nắm của Dương Thiết Trụ, không nói gì, trong lòng đang suy nghĩ nên dùng ngôn ngữ gì để miêu tả tâm tình nàng lúc này.
Không biết chửi ầm lên có được hay không, hay là trực tiếp lật bàn?
Không đợi Lâm Thanh Uyển nghĩ ra cái nguyên cớ thì thanh âm Hà thị lại vang lên.
“Lão nhị, ngươi ngày mai đi lên núi, bắt gì đó về đổi bạc." Hà thị dùng khẩu khí mệnh lệnh nói.
Dương Thiết Trụ nhìn nghe mẹ hắn nói mà sắc mặt cực kì khó coi.
Vương thị vừa nghe thấy Hà thị nói như vậy, cũng cảm thấy như vậy rất không tệ, cứ như vậy đại phòng bọn họ liền không phải bỏ tiền, Hà thị không phải nhìn chằm chằm bọn họ không tha, nhanh chóng mở miệng nói: “Đúng nha, nhị đệ bản lĩnh như vậy, 20 lượng bạc này chẳng phải là lật tay cái là tới sao."
Dương Thiết Xuyên tán thành nói: “Không sai, ta cảm thấy có thể như vậy." Hắn đương nhiên quay đầu nhìn Dương Thiết Trụ, “Lão nhị, ngươi liền đi lên núi đi, miễn cho trong nhà vì thương lượng chuyện tiền bạc này mà khó xử."
Lâm Thanh Uyển vừa định mở miệng nói thì Dương Thiết Trụ kéo lại.
Ngay cả Dương lão gia tử cũng cảm thấy đây là một cây rơm cứu mạng cuối cùng, quay đầu nhìn về phía con trai thứ hai của mình, hi vọng con trai có thể nghĩ biện pháp giải quyết, miễn cho trong nhà bán lương thực đi còn không đủ bù khoản bạc này. Hắn cũng biết làm như vậy là ủy khuất lão nhị, nhưng là ——
Nhưng là chuyện lão tứ thi tú tài này, dù sao cũng là đại sự trong nhà—
Tác giả :
Giả Diện Đích Thịnh Yến