Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 144

Đợi khi tiệc mừng tán đi thì sắc trời đã rất trễ.

Lâm Thanh Uyển mệt thiếu chút nữa rụng rời tay chân, tuy rằng nàng không phải làm cái gì, nhưng mỗi cười thôi cũng làm khóe miệng cứng lại rồi, càng không cần nói còn có một đống lớn phu nhân nhiệt tình tìm nàng nói chuyện.

Cũng không nói khác, chỉ là phi thường hàm súc đồng tình cảnh nàng gặp được, các loại thương tiếc nàng.

Lâm Thanh Uyển bị người đồng tình nhiều mới len lén hỏi Hồng Yến một chút.

Hồng yến rất hàm súc nói ra các tình huống trong đó, nói nàng bây giờ là thứ nữ bị ngược được rất nhiều người ở kinh thành đồng tình, bị mẹ cả bán đến nông thôn gả cho cái chân đất. Bao gồm tin tức này là Lâm Thanh Đình an bài thả ra ngoài cũng nói với nàng.

Lâm Thanh Uyển thế này mới hiểu ra, thảo nào lại có quý phụ nhân thương tiếc nàng, nàng rất muốn nói với bọn họ rằng lão tử rất tốt, không cần các ngươi đồng tình, nam nhân lão tử cũng rất tốt, ít nhất không phải là dưa leo công cộng.

Đáng tiếc hôm nay là tiệc mừng của Lâm Thanh Đình, nàng chỉ có thể cười, ngượng ngùng cười, xấu hổ cười, dịu dàng cười…

Trên sân còn có người khó chịu đó là Lâm Thanh Lan, dù sao Lâm Thanh Lan thấy nàng sắc mặt vẫn không dễ chịu, Trung Dũng Bá phu nhân mẹ chồng nàng ta sắc mặt cũng không tốt.

Nàng sao lại không hiểu tâm lý Lâm Thanh Lan, còn không phải cảm thấy nàng gả cái bạch đinh chân đất, muốn nhìn nàng bi kịch.

Vì sao nàng phải bi kịch cho nàng ta xem, nàng cảm thấy chính mình hiện tại hạnh phúc ghê gớm. Ít nhất nàng không có mẹ chồng ác, đừng tưởng rằng nàng không nhìn thấy được Trung Dũng Bá phu nhân ngầm trừng nàng ta vài lần.

Về phần Lâm Thanh Lan, Lâm Thanh Uyển đã sớm tính toán coi nàng ta như không khí, hiện tại cũng vậy.

Lâm Thanh Uyển một đường trở lại Hinh Uyển Viện, thấy Dương Thiết Trụ còn chưa trở lại, nghĩ bàn tiệc nam tân tan chậm hơn bàn nữ quyến, nàng đi Đông sương phòng nhìn xem hai đứa con, hai đứa nhỏ được nha hoàn hầu hạ nằm xuống ngủ rồi.

Về phòng tắm rửa một cái, không bao lâu sau Dương Thiết Trụ cũng trở lại.

Dương Thiết Trụ tựa hồ uống không ít rượu, toàn thân mùi rượu, Lâm Thanh Uyển đẩy hắn đi tắm.

Sau khi tắm xong, hai người ngồi ở trên tháp nói chuyện.

“Tướng công, hôm nay chàng tiếp đón ở phía trước, không đụng tới chuyện gì đi?"

Lâm Thanh Uyển phi thường lo lắng sẽ có người xem thường nam nhân, làm cho hắn mất mặt mũi. Chung quy nơi này và Thôn Lạc Hạp không giống nhau, nơi này cao quan đầy đất, trên đường tùy tiện ném cục đá cũng có thể trúng phải một chính ngũ phẩm trở lên quan, mà hai người bọn họ ở trong mắt người ngoài phỏng chừng cũng chỉ là thân thích nghèo khổ tới dính ánh sáng của Định Viễn Hầu phủ mà thôi. Nàng thấy không sao, nàng là phụ nhân, có ca ca bản lãnh là quang vinh của nàng, nhưng sợ nam nhân không nghĩ thế.

Dương Thiết Trụ làm sao có thể không biết lo lắng tròng lòng vợ mình chứ, hắn cười nói: “Nàng quá khinh thường nam nhân nhà nàng rồi, sao có thể để cho người khác làm khó. Hơn nữa, hôm nay ở phía trước cũng không ai khó xử ta, về phần là bởi vì xem mặt mũi anh vợ hay là cái gì, ta sẽ không nghĩ nhiều, có cái anh vợ lợi hại, cũng là một loại bản lĩnh đúng không, thuyết minh ta có ánh mắt tốt cưới được vợ tốt!"

Kỳ thật Dương Thiết Trụ không nói tỉ mỉ, tuy rằng không có người khó xử, nhưng vẫn có một ít ánh mắt khác thường nhìn hắn.

Nhưng hắn đã không phải là hắn của nhiều năm trước kia nữa, trải qua nhiều năm ở bên ngoài làm sinh ý như vậy, phương diện giao tế với người này hắn vẫn có thể làm rất tốt. Xem thường thì xem thường đi, lại không phải cần những người đó coi trọng thì bọn họ mới sống tốt.

Hắn một không trộm hai không cướp, mặc dù là cái bạch thân, nhưng cuộc sống trong nhà chẳng kém ai, về phần ánh mắt của những người khác, hắn không cần biết. Đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra những người đó trong xem thường còn mang theo hâm mộ, đương nhiên tâm tư Dương Thiết Trụ cũng có chút ác liệt, hâm mộ chết các ngươi đi.

Vì thế mặt ngoài càng tự nhiên đại khí khí phách phấn chấn, nhưng cũng tiến thoái có độ, không phải không ai đối với hắn không phân biệt đối xử mấy phần, cảm thấy cái này Định Viễn hầu em rể cũng không bằng trong tưởng tượng hoàn toàn chính là chưa thấy qua quen mặt chân đất.

Lâm Thanh Uyển phốc cười, lúc này mới yên lòng lại.

Hai người lại nói trong chốc lát mới nằm xuống ngủ, chung quy hôm nay là bận rộn cả một ngày.

Một bên khác, Lâm Thanh Lan và mẹ chồng Trung Dũng Bá phu nhân tan tiệc về nhà.

Mới vừa về đến nhà, mẹ chồng liền mang nàng tới chính viện, cho lui hết những người hầu hạ.

“Ta nghĩ ngươi là người thông minh, không ngờ cư nhiên sẽ làm chuyện như vậy. Cái gọi là quan hệ với tốt với tỷ muội, chính là loại tốt này sao?" Khẩu khí Trung Dũng Bá phu nhân thực không khách khí, đây cũng là bà lần đầu tiên dùng khẩu khí thế này nói chuyện với con dâu.

“Mẹ, con…" Cho dù Lâm Thanh Lan xưa nay miệng lưỡi lanh lợi, nhất thời cũng không tìm được cớ gì.

Nàng vẫn quá xúc động, quăng ra lời chói lọi như vậy, mặc cho ai đều sẽ cảm thấy nàng không phải có quan hệ tốt với đối phương mà là có thù.

Dĩ vãng nàng nói chuyện sẽ không bận tâm như vậy, sau sự kiện kia nàng được mẫu thân ở nhà dốc lòng chỉ bảo, chính mình cũng là cái có tâm mắt, sớm đã không giống dĩ vãng xúc động tùy hứng đường hoàng ương ngạnh như vậy. Người ngoài nhìn nàng gương mặt như trước, chỉ có trong lòng nàng hiểu được chính mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, đường hoàng ương ngạnh cả vú lấp miệng em chỉ là mặt nạ mê hoặc mắt người mà thôi, cái từ xem xét thời thế này nàng sớm đã học được.

Nếu là trước đây dĩ gặp phải chuyện phiền chán như vậy, nàng chỉ biết dùng lời nói mô phỏng đi châm chọc người, làm cho người ta bắt không được thóp, mà không phải là thẳng thừng như vậy.

Trung Dũng Bá phu nhân ánh mắt có chút ý vị thâm trường: “Ta không muốn quản chuyện nhà mẹ đẻ các ngươi hoặc là ngươi và hai huynh muội họ có gì ngăn cách, nhưng ngươi đừng quên ngươi là con dâu Trung Dũng Bá gia chúng ta, là con dâu Trung Dũng Bá gia thì không thể đắc tội Định Viễn Hầu. Dù Lâm Thanh Uyển không đủ làm người ta coi trọng thế nào, nhưng hôm nay trên tiệc mừng rất nhiều phu nhân khách khí đỗi đãi với nàng ta, chẳng lẽ ngươi không hiểu chuyện này có ý gì sao?"

Chẳng lẽ mọi người thật sự coi trọng Lâm Thanh Uyển?

Sai, mọi người chẳng qua là coi trọng Định Viễn Hầu!

Là bởi vì Định Viễn hầu, mọi người mới đối đãi khách khách khí khí với một nữ nhân nhà chồng không nổi, thậm chí có chút nịnh bợ, người ta có vị ca ca bản lãnh, lại thương yêu muội muội ruột của mình, chỉ cần Định Viễn Hầu một ngày không thất thế, chỉ cần không muốn đắc tội Định Viễn Hầu, bọn họ được gọi là phu nhân kia nhất định phải thu hồi cái cằm vểnh lên của mình. Cho dù chưa nói tới cúi đầu, ít nhất cũng phải nhìn thẳng.

Lâm Thanh Lan sắc mặt tái nhợt.

Nàng sao lại không hiểu, chỉ là chung quy trong lòng không qua được điểm mấu chốt kia! Nàng không muốn cho rằng mình không bằng hai người kia, thậm chí muốn bọ họ yếu thế ba phần.

“Chính ngươi suy nghĩ thật kỹ, cái khác ta không nhiều lời nữa. Trong khoảng thời gian ngươi suy nghĩ này, ta trước giao việc bếp núc trong nhà cho vợ lão tam."

“Mẹ?"

Lâm Thanh Lan không dám tin nhìn Trung Dũng Bá phu nhân, từ lúc vào cửa không lâu nàng đã bắt đầu chưởng quản việc bếp núc trong nhà, bây giờ bị đoạt, nàng chẳng phải sẽ bị những chị em dâu kia đạp chết?!

“Được rồi, ta cũng mệt mỏi. Ngươi bây giờ trở về đi, sau khi trở về suy nghĩ thật kỹ, mấy ngày nay không nên tùy tiện ra ngoài." Trung Dũng Bá phu nhân phất phất tay, vẻ mặt mệt mỏi nói.

Người con dâu này quả thật không tệ, là đứa có tài, về sau làm đương gia chủ mẫu cũng không có gì vấn đề. Nhưng cuối cùng vẫn có chút không nhìn rõ, người có ngạo khí không sai, người không nhìn rõ cũng không có gì. Nhưng này đó cộng lại nếu tổn hại lập trường của Trung Dũng Bá phủ, vậy thì bà không thể nuông chiều.

Vẫn là tuổi quá trẻ, may mà bà còn có thể động, vậy thì bà đến dạy nàng ta một chút.

Bà bà hạ lệnh trục khách, Lâm Thanh Lan chỉ có thể nắm tay lui ra khỏi chính viện.

Một đường trở lại viện của nhị phòng, Lâm Thanh Lan cảm thấy không còn sức lực.

Nàng chưa bao giờ là một người yếu thế trước người khác, cho nên bọn nha hoàn nhìn nàng sắc mặt có chút tái nhợt, không nhìn ra khác thường gì.

Lâm Thanh Lan trở lại trong phòng ngồi xuống, có nha hoàn bưng điểm tâm và một bát canh đi lên.

Bình thường khi đi ra ngoài dự yến, Lâm Thanh Lan rất ít ăn cái gì, mỗi lần trở về sẽ ăn một chút gì đó, nha hoàn hầu hạ nàng lâu tất nhiên là biết cái thói quen này, mọi thứ đều chuẩn bị thỏa đáng.

Nhưng lúc này, Lâm Thanh Lan lại hoàn toàn không đói bụng, trong đầu nàng loạn tùng phèo, trong lòng có ý muốn xúc động hủy diệt tất cả.

Nàng hận, nàng hận người kia vì sao không chết, vì sao lại trở về, nàng hận Lâm Thanh Đình vì sao lại là Định Viễn Hầu. Nhưng nàng càng hận lại là mẹ chồng của mình, vì sao đối đãi nàng như thế, vì sao phải nịnh nọt như thế!

Nhưng trong lòng nàng lại ẩn ẩn có thanh âm rất nhỏ đang nói với nàng, vị trí hoàn cảnh của ngươi từ nhỏ tới lúc gả đi, không nói cho ngươi biết làm người phải nịnh nọt sao? Không phải nịnh nọt không tốt, mà là ngươi gặp phải người không nịnh nọt có ca ca ruột thịt.

Cho nên ngươi thấy không, ngươi luôn luôn trước mặt mẹ chồng rất biết chuyện hiện tại lại không hiểu chuyện, ngươi xem không hiểu chuyện kết tục rất thảm, bị mẹ chồng răn dạy bị đoạt quản gia, nói vậy ngày mai những chị em dâu đáng yêu của ngươi kia sẽ chen chúc tới lui, mỗi người sẽ chạy đến đầu ngươi đạp lên một cước, mà ngươi còn không biết đến thời điểm nào mới được xoay người.

Lâm Thanh Lan khó chịu hất đầu, ánh mắt chuyển tới trên người nha hoàn Như Ngọc.

“Nhị lão gia đâu?" Phu quân Lâm Thanh Lan là đích thứ tử Trung Dũng Bá phủ, xếp hạng lão nhị.

Biểu tình trên mặt Như Ngọc vốn có chút kinh nghi, lúc này nghe thấy nhị phu nhân hỏi như vậy trong lòng cả kinh. Nhưng lại không dám che giấu, đành phải thành thành thật thật nói: “Nhị lão gia đang ở chỗ Xuân di nương."

Lâm Thanh Lan tâm tình khó chịu, nhưng ánh mắt còn chưa lòa.

“Có chuyện gì cứ nói đi, che che lấp lấp làm cái gì?"

Như ngọc ‘Bùm’ quỳ xuống đất: “Hôm nay nhị phu nhân và lão phu nhân ra cửa, Xuân di nương chỗ đó kiểm tra ra, tra ra có bầu."

Sắc mặt Lâm Thanh Lan trắng nhợt, cười lạnh một chút.

“Có thai thì có thai, ngươi sợ cái gì, mau dậy đi."

Như Ngọc đứng lên, không dám lên tiếng.

Nàng hầu hạ nhị phu nhân đã lâu rồi, nhị phu nhân dĩ vãng gặp phải chuyện này sẽ giận dữ, nghĩ thủ đoạn đối phó những nữ nhân kia của nhị lão gia. Hiện nay ngược lại thay đổi rất nhiều, nhưng loại biến hóa này lại làm cho Như Ngọc hoảng sợ từ đáy lòng, luôn cảm thấy có loại cảm giác sợ hãi không nói thành lời.

“Được rồi, hầu hạ ta đi ngủ, nói vậy nhị lão gia hôm nay bề bộn nhiều việc."

Như Ngọc không dám tiếp lời, cũng không dám nhìn lên khuôn mặt đang cười lạnh, đỡ Lâm Thanh Lan vào nội thất.

Rửa mặt xong, Lâm Thanh Lan nằm trên giường của mình.

Đáy lòng lan tràn lên một cỗ mệt mỏi, còn có mình không ý thức được đau thương.

Đã sớm quen rồi không phải sao? Người nam nhân nào mà không háo sắc, nhà giàu sang nào mà không có việc này!

Nàng bây giờ hẳn là suy tính không phải những chuyện phiền lòng kia, mà là làm thế nào để mẹ chồng lại một lần nữa tán thành, lấy lại quyền quản gia.

Lâm Thanh Lan chớ suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn rất nhiều trận đánh ác liệt cần phải đánh.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại