Danh Môn Ác Nữ
Chương 86: Mười dặm hồng trang (thượng 2)
Editor: Puck - Diễn đàn
“Dù sao trang điểm cho nương cuối cùng để cho một mình Liễu bá bá nhìn, đến lúc đó sẽ nói cho Liễu bá bá là do cháu trang điểm, người kia yêu thương cháu như thế nào, tất nhiên sẽ không trách tội cháu đó! Hơn nữa, mấy ngày gần đây cháu vẫn thử nọ thử kia, bà ngoại cứ để cho cháu thử một lần, không chừng một ngày nào đó có thể lưu hành trong Ung đô cũng chưa chắc!" Vân Thù kéo tay Miêu thị cầu khẩn, “Bà ngoại, bà cứ để cho cháu thử một chút đi!"
Miêu thị bị Vân Thù nói không có cách nào, mấy ngày gần đây Vạn Thục Tuệ cũng thấy Vân Thù luôn không có nhà, có lúc khi nhìn thấy trên người luôn mang theo một chút mùi hoa cũng không biết con bé đang làm những gì, bà từ trước đến giờ luôn đối với nữ nhi có cầu tất ứng, cũng không nhịn được mở miệng nói: “Cứ để cho con tới là được, còn không mau trang điểm, tránh cho lỡ canh giờ."
Vân Thù phì một tiếng cười ra tiếng nói; “Đồ cưới này còn chưa nâng đi đâu, nương đã sợ lỡ canh giờ cái gì!"
Tuy nói như vậy, Vân Thù vẫn kêu Cẩm Sắt mang những thứ đồ trên bàn trang điểm của nàng tới đây, Cẩm Sắt đáp một tiếng, rất nhanh bưng một khay gỗ tới, trên đó bày mấy thứ đồ gốm sứ nhỏ làm thành hộp sứ nhỏ và bình nhỏ, còn có một cuộn vải, cũng không biết bên trong là thứ gì.
Vân Thù đợi đến khi Cẩm Sắt lấy đồ ra vẫn không nói gì, đồ đây chính là trong khoảng thời gian này nàng cắt bớt chút thời gian liều mạng gấp gáp chế tạo thành, chỉ chờ tới bây giờ dùng.
Miêu thị ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ Vân Thù chuẩn bị như vậy, đầu tiên đồ ra một chút nước từ trong cái bình nhỏ bôi lên trên mặt Vạn Thục Tuệ, bôi đều xong lại bôi lên chất lỏng giống như sữa, tiếp đó lại là thứ giống như cao thơm, từng thứ từng thứ một, Miêu thị vốn còn định khiển trách Vân Thù hồ đồ, nhưng sau khi nhìn một lúc lại một chút cũng không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Vân Thù làm loạn, trong lúc đó những thứ đồ này, một thứ lại một thứ bôi trên mặt lại một chút cũng không có cảm giác trắng nõn nhưng hơi cứng ngắc khi bôi bột chì, ngược lại giống như cái gì cũng không bôi, nhưng nhìn qua vô cùng long lanh óng ánh, mở trong bao bố nhỏ kia lấy ra là công cụ nhỏ đơn giản, đều dùng gốm sứ làm thành, có phần nhìn giống như bút lông nhưng sau khi nhìn kỹ lại cảm thấy không giống như bút lông. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Vân Thù chăm chú trang điểm cho Vạn Thục Tuệ, người hiện đại không có mấy người sẽ không trang điểm, nàng tự nhiên cũng biết, có một loại giải thích trang điểm chính là kiểu tôn trọng người khác, khi học trung học có lẽ trải qua cuộc sống canh suông mì sợi, nhưng sau khi vào đại học bài học đầu tiên chính là chuyển mình như thế nào, trải qua nhiều năm như vậy, Vân Thù không dám nói kỹ thuật hóa trang của mình nhất định đạt đến cấp bậc thợ trang điểm, nhưng ở cổ đại này mà nói, nàng vẫn đủ để trở thành bậc thầy trang điểm, huống chi, nàng còn là một sinh viên tài cao khoa hóa, ban đầu vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm dùng vật liệu chế tạo ra mấy gam hàng cấm, tuy nói ở cổ đại chế tạo những thứ đồ trang điểm này thật sự hơi khó khăn, nhưng không đến nỗi khiến cho nàng hoàn toàn tay trắng không có kế sách gì, nàng nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng khiến cho nàng chế tạo thành công một vài mỹ phẩm của hiện đại.
Vân Thù cẩn thận từng li từng tí dùng bút vẽ môi vẽ màu lên môi cho Vạn Thục Tuệ, cuối cùng lại dùng bông phấn nhẹ nhàng trát hai lớp phấn, lúc này mới buông đồ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Miêu thị hỏi: “Bà ngoại, Thù nhi trang điểm như thế nào?"
Một hồi lâu Miêu thị đều không nói ra lời, bà nhìn nữ nhi lúc này đứng trước mặt mình, da kia gần như long lanh óng ánh, khuôn mặt này trang điểm càng thêm vừa đúng, còn có một ý vị không nói ra được, trong lòng không nhịn được cảm thấy hết sức thần kỳ, rõ ràng bôi nhiều đồ như vậy, sao nhìn vẫn đẹp như thế, da này nhìn một chút cũng không hề giống một mẫu thân đã có đứa bé, ngược lại giống như năm đó khi mới gả ra vậy, mềm mại, trừ có dáng vẻ thiếu nữ ra, còn có ý vị nữ nhân, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Vạn Thục Tuệ thấy mấy người Miêu thị hồi lâu nửa câu vẫn không nói, bà không nhịn được quay đầu nhìn mình ở trong tấm gương đồng trên bàn trang điểm, tự xem mình trong gương đồng, bà cũng không nhịn được kinh ngạc, đây là bà sao? die nda nle equ ydo nn
“Phu nhân trang điểm cực kỳ đẹp mắt, ở chung một chỗ với tiểu thư như vậy, người không biết còn tưởng là tỷ tỷ của tiểu thư!" Cẩm Sắt cũng hết sức ngoài ý muốn, sau khi phu nhân trang điểm một chút giống như trong nháy mắt trẻ ra mười tuổi, thậm chí một vài vết lốm đốm trên mặt cũng che đi toàn bộ, mà còn không hề có dấu vết, một chút cũng không hề bất ngờ.
“Ngươi chỉ nói bừa!" Vạn Thục Tuệ phì cười một tiếng, nhưng mà trên mặt lại có vài phần ý cười.
“Đâu phải nói bừa, tiểu thư hôm nay vừa nhìn thứ nhất trẻ tuổi, thật sự cực đẹp, vẫn là Thù nhi tiểu thư có cách, lão nô vừa mới nhìn tiểu thư, đều cảm thấy giống như độ tuổi năm đó khi tiểu thư chưa lấy chồng!" Chương ma ma cũng thật tâm thật ý nói, lúc trước tiểu thư không trang điểm cũng không đi tranh thủ tình cảm, trong ngày thường mặc quần áo một màu kiểu cũ nhiều màu trắng hơn, nhưng hôm nay giá y màu đỏ vừa lên người, hơn nữa Thù nhi tiểu thư trang điểm một chút, cả người liền tươi sáng lên, thậm chí còn xinh đẹp hơn Chu Bích Cầm kia vài phần, Hầu gia Vân gia kia thật sự là ánh mắt mù mới coi trọng Chu Bích Cầm kia, chỉ có điều may mà đầu óc ông ta không rõ mới có ngày lành của tiểu thư.
“Được rồi, nếu như Chương ma ma hiếm lạ, ta cũng có thể trang điểm một lần cho Chương ma ma, cũng khiến cho Chương ma ma trẻ ra mấy tuổi." Vân Thù cười nói, “Cẩm Sắt tỷ người này miệng đúng là ngọt, đợi đến ngày sau khi cửa hàng phấn son này mở ra, tiểu thư ta giảm giá thu tiền vốn bán cho tỷ là được."
Chương ma ma và Cẩm Sắt nhìn nhau một cái, mặt mày hớn hở nói: “Đến lúc đó còn phải ủng hộ cho tiểu thư mới đúng."
Đang cười đùa, chỉ nghe Y Lan đi vào nói: “Tiểu thư, giờ lành nâng đồ cưới đã tới, người xem?"
“Giờ lành đến, vậy nâng đồ cưới đi! Vả lại kêu người cẩn thận một chút, chờ mang đồ cưới ta tự có hậu thưởng."
Vân Thù trấn định căn dặn, nàng đứng lên, trên mặt mày đã không còn dáng vẻ cười đùa giống như mới vừa rồi cười đùa với Chương ma ma và Cẩm Sắt, ngược lại đổi thành thái độ nghiêm túc, dáng vẻ kia thật sự khiến cho người ta không dám xem thường, một nữ tử nho nhỏ này giống như có thể có lực lượng gánh cả trời. d1en d4nl 3q21y d0n
Chuyện đồ cưới này do một tay nàng sắp xếp chuẩn bị, ngay cả Vạn Thục Tuệ và Miêu thị cũng không biết được rốt cuộc nàng đã đặt mua bao nhiêu thứ, Vạn Thục Tuệ đúng là không hề để ý chút nào đến chuyện này, mà Miêu thị có suy nghĩ phải qua giúp đỡ nữ nhi nhưng cuối cùng không có bản lĩnh như vậy, không thể làm gì khác hơn là do một tay Vân Thù quyết định.
Khi nâng đồ cưới, Vân Thù muốn nhìn, nàng đi hai bước, sau đó quay đầu lại nở một nụ cười với Vạn Thục Tuệ nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, hôm nay, con muốn cả trong Ung đô này đều nhớ được mười dặm hồng trang của mẫu thân."
Vạn Thục Tuệ nghe xong lời này của Vân Thù, hốc mắt bà đỏ lên, chỉ có cảm giác lỗ mũi không ngừng ê ẩm, nhưng vẫn ngậm nước mắt gật đầu một cái, đời này của nàng có một nữ nhi như vậy, đáng giá!
Mà trên thực tế đúng là như vậy, trong một khoảng thời gian rất dài người cả Ung đô đều nhớ rõ ngày đó phu nhân Liễu gia nữ nhân đã từng gả cho người khác khi một lần nữa xuất giá những thứ đồ cưới có bao nhiêu xa hoa.
Vào giờ phút này Liễu gia cực kỳ náo nhiệt, trước khi đồ cưới đến, những khách mời dự tiệc rượu sẽ vào cửa.
Quản gia Liễu Hiền và Liễu Bác Ích ở trong tiền thính chờ đợi khách mời, lễ vật khách mời đưa tới cũng phải ghi nhớ, để tiện sau này đáp lễ.
Lục tục cũng có không ít người vào cửa, những người này đa số đều là đồng liêu trên triều đình của Liễu Bác Ích, đa số đều mang theo phu nhân và trưởng nam dòng chính nữ cùng tới, tuy nói sau khi biết được nữ nhân Liễu Bác Ích muốn kết hôn là Vạn Thục Tuệ đã từng gả cho người khác, tuy rằng có phần không hiểu thậm chí ít nhiều có chút khinh thường, nhưng rốt cuộc đã làm quan nhiều năm trên triều đình, tất nhiên phải tới nói một tiếng chúc mừng.
Còn nữa, tiệc mừng này cũng không ăn không, hơn nữa lui tới đa số đều là những quyền quý cũng cần phải mang theo con cái tới tham gia, điều này cũng xem như một cơ hội biến hình có thể tiếp xúc vả lại nhìn nhau, đừng nói Liễu Bác Ích muốn cưới nữ nhân gả hai lần này, cho dù muốn kết hôn với người mù người què cũng phải tới, còn nữa, trong lòng những người này dù ít dù nhiều vẫn chất chứa một chút nhỏ mọn muốn tới xem náo nhiệt một chút.
“Dù sao trang điểm cho nương cuối cùng để cho một mình Liễu bá bá nhìn, đến lúc đó sẽ nói cho Liễu bá bá là do cháu trang điểm, người kia yêu thương cháu như thế nào, tất nhiên sẽ không trách tội cháu đó! Hơn nữa, mấy ngày gần đây cháu vẫn thử nọ thử kia, bà ngoại cứ để cho cháu thử một lần, không chừng một ngày nào đó có thể lưu hành trong Ung đô cũng chưa chắc!" Vân Thù kéo tay Miêu thị cầu khẩn, “Bà ngoại, bà cứ để cho cháu thử một chút đi!"
Miêu thị bị Vân Thù nói không có cách nào, mấy ngày gần đây Vạn Thục Tuệ cũng thấy Vân Thù luôn không có nhà, có lúc khi nhìn thấy trên người luôn mang theo một chút mùi hoa cũng không biết con bé đang làm những gì, bà từ trước đến giờ luôn đối với nữ nhi có cầu tất ứng, cũng không nhịn được mở miệng nói: “Cứ để cho con tới là được, còn không mau trang điểm, tránh cho lỡ canh giờ."
Vân Thù phì một tiếng cười ra tiếng nói; “Đồ cưới này còn chưa nâng đi đâu, nương đã sợ lỡ canh giờ cái gì!"
Tuy nói như vậy, Vân Thù vẫn kêu Cẩm Sắt mang những thứ đồ trên bàn trang điểm của nàng tới đây, Cẩm Sắt đáp một tiếng, rất nhanh bưng một khay gỗ tới, trên đó bày mấy thứ đồ gốm sứ nhỏ làm thành hộp sứ nhỏ và bình nhỏ, còn có một cuộn vải, cũng không biết bên trong là thứ gì.
Vân Thù đợi đến khi Cẩm Sắt lấy đồ ra vẫn không nói gì, đồ đây chính là trong khoảng thời gian này nàng cắt bớt chút thời gian liều mạng gấp gáp chế tạo thành, chỉ chờ tới bây giờ dùng.
Miêu thị ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ Vân Thù chuẩn bị như vậy, đầu tiên đồ ra một chút nước từ trong cái bình nhỏ bôi lên trên mặt Vạn Thục Tuệ, bôi đều xong lại bôi lên chất lỏng giống như sữa, tiếp đó lại là thứ giống như cao thơm, từng thứ từng thứ một, Miêu thị vốn còn định khiển trách Vân Thù hồ đồ, nhưng sau khi nhìn một lúc lại một chút cũng không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Vân Thù làm loạn, trong lúc đó những thứ đồ này, một thứ lại một thứ bôi trên mặt lại một chút cũng không có cảm giác trắng nõn nhưng hơi cứng ngắc khi bôi bột chì, ngược lại giống như cái gì cũng không bôi, nhưng nhìn qua vô cùng long lanh óng ánh, mở trong bao bố nhỏ kia lấy ra là công cụ nhỏ đơn giản, đều dùng gốm sứ làm thành, có phần nhìn giống như bút lông nhưng sau khi nhìn kỹ lại cảm thấy không giống như bút lông. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Vân Thù chăm chú trang điểm cho Vạn Thục Tuệ, người hiện đại không có mấy người sẽ không trang điểm, nàng tự nhiên cũng biết, có một loại giải thích trang điểm chính là kiểu tôn trọng người khác, khi học trung học có lẽ trải qua cuộc sống canh suông mì sợi, nhưng sau khi vào đại học bài học đầu tiên chính là chuyển mình như thế nào, trải qua nhiều năm như vậy, Vân Thù không dám nói kỹ thuật hóa trang của mình nhất định đạt đến cấp bậc thợ trang điểm, nhưng ở cổ đại này mà nói, nàng vẫn đủ để trở thành bậc thầy trang điểm, huống chi, nàng còn là một sinh viên tài cao khoa hóa, ban đầu vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm dùng vật liệu chế tạo ra mấy gam hàng cấm, tuy nói ở cổ đại chế tạo những thứ đồ trang điểm này thật sự hơi khó khăn, nhưng không đến nỗi khiến cho nàng hoàn toàn tay trắng không có kế sách gì, nàng nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng khiến cho nàng chế tạo thành công một vài mỹ phẩm của hiện đại.
Vân Thù cẩn thận từng li từng tí dùng bút vẽ môi vẽ màu lên môi cho Vạn Thục Tuệ, cuối cùng lại dùng bông phấn nhẹ nhàng trát hai lớp phấn, lúc này mới buông đồ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Miêu thị hỏi: “Bà ngoại, Thù nhi trang điểm như thế nào?"
Một hồi lâu Miêu thị đều không nói ra lời, bà nhìn nữ nhi lúc này đứng trước mặt mình, da kia gần như long lanh óng ánh, khuôn mặt này trang điểm càng thêm vừa đúng, còn có một ý vị không nói ra được, trong lòng không nhịn được cảm thấy hết sức thần kỳ, rõ ràng bôi nhiều đồ như vậy, sao nhìn vẫn đẹp như thế, da này nhìn một chút cũng không hề giống một mẫu thân đã có đứa bé, ngược lại giống như năm đó khi mới gả ra vậy, mềm mại, trừ có dáng vẻ thiếu nữ ra, còn có ý vị nữ nhân, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Vạn Thục Tuệ thấy mấy người Miêu thị hồi lâu nửa câu vẫn không nói, bà không nhịn được quay đầu nhìn mình ở trong tấm gương đồng trên bàn trang điểm, tự xem mình trong gương đồng, bà cũng không nhịn được kinh ngạc, đây là bà sao? die nda nle equ ydo nn
“Phu nhân trang điểm cực kỳ đẹp mắt, ở chung một chỗ với tiểu thư như vậy, người không biết còn tưởng là tỷ tỷ của tiểu thư!" Cẩm Sắt cũng hết sức ngoài ý muốn, sau khi phu nhân trang điểm một chút giống như trong nháy mắt trẻ ra mười tuổi, thậm chí một vài vết lốm đốm trên mặt cũng che đi toàn bộ, mà còn không hề có dấu vết, một chút cũng không hề bất ngờ.
“Ngươi chỉ nói bừa!" Vạn Thục Tuệ phì cười một tiếng, nhưng mà trên mặt lại có vài phần ý cười.
“Đâu phải nói bừa, tiểu thư hôm nay vừa nhìn thứ nhất trẻ tuổi, thật sự cực đẹp, vẫn là Thù nhi tiểu thư có cách, lão nô vừa mới nhìn tiểu thư, đều cảm thấy giống như độ tuổi năm đó khi tiểu thư chưa lấy chồng!" Chương ma ma cũng thật tâm thật ý nói, lúc trước tiểu thư không trang điểm cũng không đi tranh thủ tình cảm, trong ngày thường mặc quần áo một màu kiểu cũ nhiều màu trắng hơn, nhưng hôm nay giá y màu đỏ vừa lên người, hơn nữa Thù nhi tiểu thư trang điểm một chút, cả người liền tươi sáng lên, thậm chí còn xinh đẹp hơn Chu Bích Cầm kia vài phần, Hầu gia Vân gia kia thật sự là ánh mắt mù mới coi trọng Chu Bích Cầm kia, chỉ có điều may mà đầu óc ông ta không rõ mới có ngày lành của tiểu thư.
“Được rồi, nếu như Chương ma ma hiếm lạ, ta cũng có thể trang điểm một lần cho Chương ma ma, cũng khiến cho Chương ma ma trẻ ra mấy tuổi." Vân Thù cười nói, “Cẩm Sắt tỷ người này miệng đúng là ngọt, đợi đến ngày sau khi cửa hàng phấn son này mở ra, tiểu thư ta giảm giá thu tiền vốn bán cho tỷ là được."
Chương ma ma và Cẩm Sắt nhìn nhau một cái, mặt mày hớn hở nói: “Đến lúc đó còn phải ủng hộ cho tiểu thư mới đúng."
Đang cười đùa, chỉ nghe Y Lan đi vào nói: “Tiểu thư, giờ lành nâng đồ cưới đã tới, người xem?"
“Giờ lành đến, vậy nâng đồ cưới đi! Vả lại kêu người cẩn thận một chút, chờ mang đồ cưới ta tự có hậu thưởng."
Vân Thù trấn định căn dặn, nàng đứng lên, trên mặt mày đã không còn dáng vẻ cười đùa giống như mới vừa rồi cười đùa với Chương ma ma và Cẩm Sắt, ngược lại đổi thành thái độ nghiêm túc, dáng vẻ kia thật sự khiến cho người ta không dám xem thường, một nữ tử nho nhỏ này giống như có thể có lực lượng gánh cả trời. d1en d4nl 3q21y d0n
Chuyện đồ cưới này do một tay nàng sắp xếp chuẩn bị, ngay cả Vạn Thục Tuệ và Miêu thị cũng không biết được rốt cuộc nàng đã đặt mua bao nhiêu thứ, Vạn Thục Tuệ đúng là không hề để ý chút nào đến chuyện này, mà Miêu thị có suy nghĩ phải qua giúp đỡ nữ nhi nhưng cuối cùng không có bản lĩnh như vậy, không thể làm gì khác hơn là do một tay Vân Thù quyết định.
Khi nâng đồ cưới, Vân Thù muốn nhìn, nàng đi hai bước, sau đó quay đầu lại nở một nụ cười với Vạn Thục Tuệ nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, hôm nay, con muốn cả trong Ung đô này đều nhớ được mười dặm hồng trang của mẫu thân."
Vạn Thục Tuệ nghe xong lời này của Vân Thù, hốc mắt bà đỏ lên, chỉ có cảm giác lỗ mũi không ngừng ê ẩm, nhưng vẫn ngậm nước mắt gật đầu một cái, đời này của nàng có một nữ nhi như vậy, đáng giá!
Mà trên thực tế đúng là như vậy, trong một khoảng thời gian rất dài người cả Ung đô đều nhớ rõ ngày đó phu nhân Liễu gia nữ nhân đã từng gả cho người khác khi một lần nữa xuất giá những thứ đồ cưới có bao nhiêu xa hoa.
Vào giờ phút này Liễu gia cực kỳ náo nhiệt, trước khi đồ cưới đến, những khách mời dự tiệc rượu sẽ vào cửa.
Quản gia Liễu Hiền và Liễu Bác Ích ở trong tiền thính chờ đợi khách mời, lễ vật khách mời đưa tới cũng phải ghi nhớ, để tiện sau này đáp lễ.
Lục tục cũng có không ít người vào cửa, những người này đa số đều là đồng liêu trên triều đình của Liễu Bác Ích, đa số đều mang theo phu nhân và trưởng nam dòng chính nữ cùng tới, tuy nói sau khi biết được nữ nhân Liễu Bác Ích muốn kết hôn là Vạn Thục Tuệ đã từng gả cho người khác, tuy rằng có phần không hiểu thậm chí ít nhiều có chút khinh thường, nhưng rốt cuộc đã làm quan nhiều năm trên triều đình, tất nhiên phải tới nói một tiếng chúc mừng.
Còn nữa, tiệc mừng này cũng không ăn không, hơn nữa lui tới đa số đều là những quyền quý cũng cần phải mang theo con cái tới tham gia, điều này cũng xem như một cơ hội biến hình có thể tiếp xúc vả lại nhìn nhau, đừng nói Liễu Bác Ích muốn cưới nữ nhân gả hai lần này, cho dù muốn kết hôn với người mù người què cũng phải tới, còn nữa, trong lòng những người này dù ít dù nhiều vẫn chất chứa một chút nhỏ mọn muốn tới xem náo nhiệt một chút.
Tác giả :
Nhan Tân