Danh Môn Ác Nữ

Chương 168: Một trò khôi hài (4)

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Đừng hoảng sợ, cứ để cho Lưu Châu dẫn người di chuyển một vòng trong phòng bếp là được, để cho bọn họ nhìn xem nguyên vật liệu trong cửa tiệm của chúng ta sử dụng là được." Vân Thù nhỏ giọng nói, nàng làm như vậy cũng chính là muốn cho những người này đi xem rõ ràng một chút những nguyên vật liệu trong cửa tiệm của bọn họ sử dụng đều là hàng thật giá thật một chút cũng không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hơn nữa hiện giờ vẫn là buổi sáng, nhưng tiện này còn chưa mở bán, hiện giờ chẳng qua chỉ xử lý trên phần nguyên vật liệu, cho dù để cho bọn họ nhìn một cái cũng không có gì gấp gáp.

Cẩm Sắt hiểu ý, ý của tiểu thư chính là dẫn người vào xem một chút là được, không cần làm mẫu thứ này làm ra ngoài như thế nào ở trước mặt  bọn họ. Lần này xem như Cẩm Sắt cũng yên tâm, nàng thật sự sợ tiểu thư nhà mình bảo muốn làm mẫu ra cho người ta xem, trong những người xem náo nhiệt này cũng không biết có thể xen lẫn nhân viên trong các cửa tiệm khác hay không, nếu làm mẫu trước mặt người ta xong cũng khó bảo đảm sẽ không có người len lén học được, mà bây giờ chỉ để cho người ta vào xem một chút nguyên vật liệu của bọn họ mà thôi, vậy cũng không có gì đáng lo.

Cẩm Sắt nở nụ cười, nàng nhìn những người kia nói: “Các vị, lại cùng ta đi vào xem một chút, chính là đồ trong phòng bếp này đều là nguyên liệu nấu ăn, tự nhiên không thể chạm vào. Mọi người lại sắp xếp đi, đừng để chen lấn."

Những người này đều hét lớn đáp ứng, vì thế liền theo chân người đi vào cửa, Cẩm Sắt dẫn người tới phòng bếp, hai nha đầu Lưu Châu và Y Phương hiện giờ chịu trách nhiệm chức vụ tổng quản của tiệm bánh ngọt và tiệm sách này, hai người này vốn chính là am hiểu nấu nướng, Cẩm Sắt này trông coi cửa tiệm son phấn, Y Lan trông coi cửa tiệm đồ chơi, hai người vốn vẫn trông cậy vào có thể có chuyện gì cũng có khả năng giao cho các nàng làm, hiện giờ cửa tiệm bánh ngọt và đồ ăn trong tiệm sách đều giao cho bọn họ tới xử lý, điều này cũng xem như ứng với bọn họ muốn cái gì được cái đó, tự nhiên khiến cho bọn họ vui mừng không dứt, tuy nói chuyện trong phòng bếp hơi mệt mỏi chút nhưng cũng có nữ đầu bếp khác ở đó, bọn họ chính là trông chừng một chút đồ ăn mà thôi, mỗi tháng lại còn có thể nhiều thêm một phần tiền tháng, làm sao lại không khiến cho người ta cảm thấy vui mừng. d1en d4nl 3q21y d0n

Hai người trải qua chuyện mới vừa rồi vẫn còn đang lo âu có thể xảy ra chuyện gì không, nhưng tiểu thư chính là để cho bọn họ canh chừng phòng bếp, bọn họ cũng đều ở trong phòng bếp ngoan ngoãn chờ tiểu thư nhà mình giải quyết sự tình, ở trong lòng của các nàng cũng cảm thấy trên đời này không có chuyện gì mà tiểu thư nhà mình không giải quyết được, cho nên khi nhìn thấy Cẩm Sắt đi về phía phòng bếp, trên khắp khuôn mặt của hai người là sắc mặt vui mừng, nhưng thấy những người kia ở sau lưng Cẩm Sắt, trong sắc mặt của hai người chính là có mấy phần không được tự nhiên, tiến lên đón hỏi, “Cẩm Sắt tỷ tỷ, đây là?"

“Tiểu thư để cho tỷ dẫn người đến phòng bếp nhìn một chút, cũng để cho các bách tính hiểu được trong cửa tiệm của chúng ta dùng đều là đồ hàng thật giá thật, một chút cũng không có đồ giả dối!" Cẩm Sắt vừa nói xong, liền ra hiệu bằng mắt với hai người, hai người cũng vội vàng đáp lời, lập tức dẫn vào trong phòng bếp.

Bởi vì cửa tiệm và tiệm sách hai nơi cùng chung phòng bếp, cho nên ở giữa vốn có tường rào đã được đả thông, dùng chính là một gian phòng bếp phía sau tiệm sách kia, phòng bếp này cũng có phần quá không giống phòng bếp bình thường. Vừa vào cửa liền nhìn thấy một cái bàn thật to, phía trên bày đầy các loại nồi, tất cả lớn nhỏ, công cụ lúc này cũng bày trên bàn đó, đều quét dọn sạch bóng, mà bếp lò ở đầu khác, khoảng cách trong đó cũng còn rất rộng, tiếp theo đó chính là một chỗ rất lớn giống như bếp mà lại không giống như bếp. dinendian.lơqid]on

Bột mì các thứ đều chất đống trong dụng cụ ở bên cạnh, những hạt đậu đỏ đậu xanh đậu trắng các thứ đều đựng trong bình ở bên cạnh bột mì, những người kia cẩn thận nhìn, những đậu này đều là đồ tốt, từng hạt no tròn, một nửa hạt hư cũng không có.

Bên cạnh còn để một khung trứng gà, trứng gà này đều là trái to, chỉ nhìn cũng không tệ, còn có từng thùng từng thùng sữa bò sữa dê, phía trên đều đậy nắp, vừa mở nắp lên liền có hương sữa xông vào mũi, đều là sáng sớm mới đưa tới vả lại không có mùi vị cổ quái gì.

Dầu, đường các loại này đều bày bên cạnh, vậy cũng quy củ, cả phòng bếp đều sạch sẽ, ngay cả nữ đầu bếp trong phòng bếp cũng chỉnh trang nhẹ nhàng sạch sẽ, mặc tạp dề màu trắng trên người, trên đầu bọc khăn quấn tóc vào bên trong, trên mặt cũng mang khẩu trang thật mỏng, được gọi là xem trọng.

Di chuyển một phen, các bách tính ở đây đều không nói được gì rồi, phòng bếp của người ta còn quét dọn chỉnh tề hơn mình nhiều, ngay cả dùng người cũng xem trọng như vậy, những thứ đồ này cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa mới vừa rồi những người gây chuyện cũng thừa nhận sau lưng có người chỉ điểm, lập tức mấy người vào phòng bếp nhìn sau khi ra cửa liền bắt đầu bàn luận về sạch sẽ và dụng tâm của cửa tiệm điểm tâm, dù sao hôm nay xem như mắt thấy mới là thật rồi, người ta đều đã cho ngươi bên trong phòng bếp rốt cuộc có thứ đồ gì rồi, dù sao cũng yên tâm hơn những người chết sống che đậy không để cho người ta nhìn nhiều.

Vân  Thù muốn cũng chính là hiệu quả như vậy, nàng cũng không ngăn cản người ta đi nhìn, chỉ cần có người vào thăm viếng, khi họ đến tham quan tất cả mọi người dừng việc lại, kệ cho người ta nhìn đủ là được, sau khi trải qua tất cả chuyện này, buôn bán của cửa tiệm bánh ngọt và tiệm sách của Vân Thù một chút cũng không giảm xuống, ngược lại làm ăn càng thêm tốt hơn, người trên tay có chút tiền của cũng chính là yêu cầu đồ ăn sạch sẽ, ăn rồi không có vấn đề gì. Cửa tiệm bánh ngọt này không phiền người qua nhìn, cũng rất rõ ràng cho ngươi biết thứ ngươi ăn vào bụng rốt cuộc là thứ gì, nào có chỗ nào tốt hơn chỗ này, Vân Thù chính là cảm thấy điều này giống như nhân họa đắc phúc. Dĩ nhiên, chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới. diee ndda fnleeq uysd doon

Cẩm Sắt mang theo những dân chúng này vào trong phòng bếp di chuyển một phòng sau đó đi ra, Vân Thù vẫn ở trong cửa tiệm nhìn, đợi đến khi những dân chúng này đều tản đi, lúc này Cẩm Sắt mới đi gặp Vân Thù, trong giọng nói còn có mấy phần tức giận nói; “Tiểu thư, Chu di nương này thật đúng là một kẻ lòng dạ độc ác, lại náo loạn lên chuyện như vậy, nếu không phải tiểu thư có biện pháp ép những người kia hiện nguyên hình, hôm nay chẳng phải chỗ chúng ta sẽ xui xẻo đến chết sao!"

“Nàng ta lòng dạ độc ác cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi." Vân Thù khẽ cười một tiếng, “Chỉ tiếc là một kẻ hữu dũng vô mưu, chuyện này không an bài tốt ngược lại sẽ chọc cho mình một thân tanh tưởi, nàng ta đã ngại mạng quá dài, chúng ta cũng cẩn thận nhìn xem nàng ta rốt cuộc tự chui đầu vào rọ như thế nào!"

Vân Thù cũng có thể coi như hết sức chán ghét Chu Bích Cầm người này, nếu nàng ta an phận ở Vân gia dưỡng thai, yên ổn làm Chu di nương của nàng ta, nước sông này không phạm vào nước giếng, Vân Thù tự nhiên cũng sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy đi tính toán nữ nhân kia, ở trong mắt của nàng, Chu Bích Cầm nữ nhân như vậy vốn như cỏ dại ven đường vẫn không thể khiến cho nàng có một chút hăng hái nào, nhưng hiện giờ nàng ta đã không thể kịp chờ đợi mà hóa trang lên sân khấu rồi, nàng chính là không cần tính mạng của nàng ta cũng phải lột xuống một lớp da của nàng ta.

“Đi thôi, cũng tiện xem một chút xem hôm nay nàng ta muốn kết thúc như thế nào!" Vân Thù nói.

Cẩm Sắt liếc mắt nhìn ống tay áo bị xé rách của Vân Thù, nói: “Tiểu thư có phải về phủ thay một cái áo trước không, áo quần này tất cả đều bị người xé rách, đi như vậy luôn không thỏa đáng lắm." di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Vân Thù nhìn áo của mình chỉ bị xé rách một đường, ở trong mắt nàng chẳng qua chính là một lỗ nhỏ mà thôi, hơn nữa bên trong còn có quần áo trong, tất nhiên không có gì đáng ngại, nàng khoát tay áo nói: “Không đổi, ta còn chờ Chu di nương đền cho ta một cái áo mới!"

Cẩm Sắt nghe lời này của Vân Thù, trong nháy mắt nàng cũng cười theo lên, tiểu thư đã nói như vậy, nàng còn gì có thể nói, cũng chính là đi về phía phủ nha Kinh triệu doãn.

Chu Bích Cầm suy nghĩ chuyện này, vốn còn muốn chờ cơ hội tốt, nàng yên tâm ở Vân gia uống tổ yến, nghĩ tới hiện giờ nàng có thai, nhưng Chu thị một chút cũng thèm để ý, đừng nói tổ yến nhân sâm này, chính là nàng thỉnh thoảng tham ăn một chút gì đó tốt, Chu thị lại nhẹ nhàng tới một câu “Chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi, nào đáng giá quý giá như vậy" đuổi rồi, mà các di nương khác ở trong phủ tất nhiên mạnh mẽ mà bóc lột nàng, tổ yến này vẫn do nàng móc tiền riêng của mình mua về.

Nàng chậm rãi từ từ thổi tổ yến, lúc này mới vừa đưa vào miệng, chỉ thấy Cố ma ma vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Tiểu thư, hỏng rồi! Chuyện này chọc đến Kinh triệu doãn rồi! Hiện giờ người phủ  nha tới, chính là muốn đến hỏi chuyện tiểu thư!"

“Cái gì?" Tay Chu Bích Cầm run lên, một chén tổ yến lập tức rơi xuống đất, đổ nát bấy.
Tác giả : Nhan Tân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại