Đánh Mất Tình Yêu
Chương 10
Bóng đêm, yên tĩnh.
Đèn đường, nhạt nhẽo.
Ánh mắt Bùi Lục Thần khóa ở trên tay của cô, "Những nơi khác có bị thương không?"
"Bùi Lục Thần, anh làm hỏng chuyện tốt của tôi, anh. . . . . ." Thì Nhan cũng không có hơi sức mắng tiếp nữa.
Bùi Lục Thần bộ mặt lơ đễnh: "Người kia rốt cuộc có cái gì tốt? Dại dột muốn chết, tôi một đường đi theo anh ta đến bệnh viện, còn nhanh tìm đến cô hơn so với anh ta."
Thì Nhan một bước đi qua, hời hợt, hắn động cũng không động, tựa như cố ý kích cô : "Không phải nhìn tôi hôn cô sao, vậy thì đại biểu cái gì? Cứ như vậy đi, cũng không hỏi một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra, anh ta như vậy còn không gọi là ngu xuẩn?"
Thì Nhan buồn bực nhấc chân liền hướng bộ phận quan trọng của hắn đá, bị Bùi Lục Thần bắt được bắp chân không nói, cô cả người trong nháy mắt liền bị hắn ôm ngang lên.
"Thả tôi xuống!"
"Lòng bàn chân cô chảy máu.
Cô liền giãy đi, dù sao tôi sẽ không buông tay .
Cẩn thận một chút, đừng làm cho mình té xuống."
"Anh đến cùng muốn làm cái gì? !"
"Em."
Chưa từng gặp qua Bùi Lục Thần con người khó đối phó, Thì Nhan khóc không ra nước mắt. Cô không có giãy giụa nữa, giọng nói cơ hồ là van xin: "Anh trước thả tôi xuống, tôi có lời nói cho anh."
Đối với hắn phát giận vô dụng, hắn thích nghe cô nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ.
Chiêu này đối với hắn có tác dụng, Bùi Lục Thần rốt cuộc chịu hợp tác, đặt cô ở trên ghế đá ven đường.
Bùi Lục Thần đứng ở trước mặt cô, đứng thẳng người, Thì Nhan lại chỉ chú ý nhìn cái bóng trên mặt đất.
Nghiêng dài, cô độc.
"Có một chuyện xưa, anh muốn nghe không?"
"Chuyện xưa của cô và anh ta?"
Thì Nhan dừng một chút, trong lòng không phải là không kinh ngạc. Người này, không khỏi quá thông minh.
******
"Đã từng có đứa con trai bị người đụng bị thương chân, chỉ vì thiếu 5 vạn phí giải phẫu, hắn khóc từ trong phòng giải phẫu bị đẩy ra. Chị gái của đứa con trai quỳ gối trước mặt ba ba người gây ra họa cũng không cầu được hắn bồi thường nhiều hơn một phân tiền, nhưng mà cái người gây ra họa đó có thể có 5 vạn đổi lại bánh xe, một chút cũng không nương tay. Đổi lại anh là người bị hại, anh cũng chẳng nhịn được dưới giọng điệu này ."
Bùi Lục Thần nghe cô nói chuyện không mấy liên quan đến mình, kể ra những thứ năm xưa trải qua.
Chẳng biết tại sao, cô chỉ là rũ con mắt không nhúc nhích, khiến cho trái tim Bùi Lục Thần của trong nháy mắt lạnh thành một mảnh.
"Chị gái của hắn đến gần người gây ra họa đó, hết ăn lại uống, còn lừa gạt tình cảm. Anh có biết hay không, nhìn thấy người nhẹ nhàng trong mắt cam chịu vì cô mà đánh nhau, tạm giam, vì cô bỏ đi đại học nước ngoài tốt nhất, cô cảm giác tốt bao nhiêu. Cô cũng rất ngu xuẩn , tuổi trẻ lông bông, cho là đó chính là trả thù, vốn là muốn phá hủy tiền đồ của hắn liền bỏ rơi hắn, nhưng. . . . . ."
" Đừng nói nữa."
"Nhưng cô sau lại phát hiện. . . . . ."
Bùi Lục Thần đã bụm miệng cô lại: "Đừng nói nữa."
Bộ dáng cô rơi vào trong trí nhớ, bi thương đến Bùi Lục Thần không đành lòng nhìn thẳng.
Cuối cùng chuyện xưa, rối loạn .
Bùi Lục Thần rất lâu mới buông tay ra, ngồi xuống ở bên cạnh cô, một tia kiêu căng ngang ngược càn rỡ không còn: "Có nhớ hay không lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?"
"Tôi chỉ nghĩ nói cho anh biết, giữa tôi và anh ta đã có quá nhiều liên quan không rõ, nếu như anh chạy tới làm rối nữa. . . . . ."
Cô tựa hồ còn chưa trở lại thực tế, thanh âm vẫn như cũ ở giữa nhạt nhẽo buồn thương, Bùi Lục Thần rốt cuộc tức giận: "Tôi hỏi cô, có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không?"
Thì Nhan vừa bị hắn quát, liền dừng lại.
Cô thiếu chút nữa lại muốn rơi vào hồi tưởng không thể thoát ra, bị những lời này khiến cho tâm trí trở về, nửa điểm sinh lực cũng đã không có nữa, lộ ra vẻ khinh thường: "Nhớ, ‘ năm tháng rực rỡ ’ mà."
Thì Dụ nửa năm trước nhận một khách hàng lớn là người mẹ độc thân, giàu có.Thì Nhan tăng ca đêm, cùng cô ấy đi họp, lúc cô ấy nhận được điện thoại, nói tìm con gái bỏ nhà ra đi.
Thì Nhan cùng với cô ấy đi lại không ngớt, tìm kiếm ở quán ăn đêm, trong sàn nhảy. Lúc ấy, Bùi nhị thiếu người này, đang ôm sát con gái mới lớn người ta nhảy nhiệt tình.
"Không phải lần đó."
Bùi Lục Thần cũng học cô, nhìn chằm chằm bóng dáng của mình, "Lần trước ở Bắc Kinh, tôi bị một cô gái khóc chạy ra từ trong phòng rửa tay đụng vào. Cô ta đem tim của tôi khóc cũng muốn rối loạn, nhưng cô ta một câu nói xin lỗi cũng không có liền chạy."
". . . . . ."
"Sau tôi lại mới biết, cô gái kia thật ra thì rất không có tim không có phổi, lại giảo hoạt, tính khí lại kém. Nhưng kỳ quái như thế, chỉ là cô ta càng như vậy, tôi càng không bỏ được cô ta."
". . . . . ."
"Thì Nhan, cô nói cho tôi biết, tôi nên làm sao bây giờ?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Thì Nhan đứng lên, quay lưng đi: "Buông tha cô ta đi, cô ta không thương anh."
******
Bùi Lục Thần vẫn như cũ mỗi ngày hướng trong nhà tặng quà, nhưng bản nhân hắn ta, lại không có xuất hiện.
Thì Nhan trở về S thị, không chỉ có không nghỉ bệnh, ngược lại so với trước kia bận rộn hơn. Muốn dành thời gian đi xử lý chút chuyện riêng, lại chen không ra nửa điểm thời gian.
Di động Trì Thành vĩnh viễn từ chối không tiếp điện thoại công tác của cô, điện thoại di động tư nhân 24 giờ tắt máy.
Trên tay băng vải mới vừa tháo đi, Thì Nhan liền lên đường đi Thâm Quyến đàm phán hạng mục, lão tổng đối phương mời khách món ăn dân dã, nhờ ăn uống vết thương của cô, nhiễm trùng, mặt vẫn phải cười theo như cũ .
Thì Nhan đêm khuya trở lại khách sạn ngủ liền bắt đầu ói, đầu óc choáng váng, căng ra lúc đi ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, lúc bị chuông điện thoại đánh thức thì trong phòng đã sáng rỡ hết sức.
Thì Nhan sờ sờ cái trán, rất nóng, giống như là phát sốt. Nắm điện thoại di động vừa nhìn, đã hơn 10 giờ.
Điện thoại là Chris thiết kế của Thì Dụ gọi tới, giọng nói vừa giận vừa vội: "Lão đại, bên Kim Hoàn xuất hiện vấn đề."
Thì Nhan hướng hỏi kỹ mới biết tình thế nghiêm trọng.
Thời Dụ thiết kế "vườn treo" (khu vườn lơ lửng trên không)chủ chốt này cho khách sạn Kim Hoàn, điểm sáng lớn nhất chính là hồ chèo thuyền lơ lửng trên không ở tầng chót khách sạn.
Bây giờ lại được cho biết, hệ thống thoát nước đưa cho bên họ có vấn đề.
Thì Nhan còn có chút hôn mê, mạnh mẽ bóp mi tâm ép mình thanh tỉnh: "Chúng ta lặp lại nghiên cứu qua nhiều lần như vậy, làm sao có thể xảy ra vấn đề?"
"Chúng ta bị người của thiết kế GAK cùng nhau bố trí. Bọn họ đổi người thiết kế hạng mục, phương án biến đổi, bộ thoát nước tuần hoàn bên trong khách sạn đều bị làm rối loạn, bộ phận đang xây rồi không thể sửa đổi, hại chúng ta phương án thoát nước thi công không thể dùng lại, ép chúng ta sửa thiết kế."
Thì Nhan vội vàng bò dậy thay y phục: " Người thiết kế hạng mục bọn họ đổi thành người nào?"
"Chính là thiết kế người Hoa rất nổi mới đây, Yết Thấm."
Thì Nhan trong đầu "Ông" một tiếng .
Cô thật vất vả để ý ra mặt: "Tôi lập tức đến phi trường, anh đem bản vẽ thoát nước chuẩn bị cho tốt."
******
Thì Nhan ngồi chuyến bay đến phi trường Hồng Kiều là gần hai giờ chiều.
Vừa mở máy liền nhận được tin nhắn của Chris, mới biết họ đang ở Kim Hoàn tham dự hội nghị tạm thời, thảo luận phương án mới.
Thì Nhan chạy tới Kim Hoàn, lao ra thang máy chạy thẳng tới phòng họp, cô đẩy cửa chính phòng họp ra , liền nhìn thấy người phụ nữ ghé vào bên tai Trì Thành nói chuyện —— Yết Thấm.
Trì Thành thấy cô, ánh mắt nhất thời mang một ít lạnh lẽo, Yết Thấm trước tiên cũng là ngơ ngẩn, sau đó mới hướng cô lập lờ nước đôi cười một tiếng.
Hai bên nhà thiết kế vì chuyện phương án thiếu chút nữa cãi vã, Thì Nhan đến khiến Thì Dụ bên này nhất thời phấn khích.
Thì Nhan lười muốn ầm ĩ, trực tiếp nhìn xuống Trì Thành nói: "Trì tổng, cho chúng tôi 3 ngày, Thì Dụ chúng tôi nhất định có thể xuất ra phương án giải quyết."
Không đợi Trì Thành mở miệng, Yết Thấm thanh âm đã vang lên: "Thì tiểu thư, đây là chuyên gia của cô đang lãng phí thời gian. Trực tiếp nói thiết kế GAK chúng tôi không tốt sao? Dùng nhà hàng quay xung quanh thay thế hồ chèo thuyền."
Thì Nhan đối với lần này mắt điếc tai ngơ: "Trì tổng, thiết kế khách sạn Kim Hoàn lớn nhất điểm sáng chính là cái này, anh bởi vì chút ít vấn đề, hóa ra là cự tuyệt thiết kế?"
Trì Thành nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, thật rất nhạt, gần như lạnh lùng: "Đây coi là chút ít vấn đề ?"
Cô còn muốn cãi, lại không thốt nên lời.
Người đàn ông này, thì ra cũng độc ác phải quyết tâm bức cô đến đường cùng . . . . . .
Trong một nháy mắt, cô cảm thấy uất ức.
Thì Nhan đầu có chút mê man, không thể không mạnh lên tinh thần, hàm răng đem đôi môi cắn trắng bệch: "Trì tổng, 3 ngày mà thôi, anh cũng không chịu gia hạn? Nếu như mà chúng tôi thật nghĩ tới phương án giải quyết, mà ‘ vườn treo ’ lại vì vậy gác lại, đó chính là tổn thất của Kim Hoàn."
Trì Thành bình tĩnh nhìn mặt của cô.
Anh nhìn thấy trong ánh mắt người phụ nữ cường thế này , một tia yếu ớt.
Có lẽ đây chẳng qua là ảo giác, Trì Thành nghĩ, thế nhưng, anh lại không làm được làm như không thấy.
Trì Thành đột nhiên đứng lên, bấm tay khẽ bóp mặt bàn, ý bảo tất cả mọi người ở đây chớ có lên tiếng, anh giống như là không kiên nhẫn: "Cho Thì Dụ các người 3 ngày."
******
Thì Nhan là mỗi phân mỗi giây đều muốn nắm chặt, cô cùng nhà thiết kế trực tiếp ở lại Kim Hoàn thay đổi thiết kế.
Năm máy Laptop, một căn phòng, vô số bản vẽ bày vòng quanh ở trên bàn hội nghị, bọn họ lúc này bận rộn không có chút đầu mối nào.
Cửa sổ sát bàn, đêm đã đen, phòng họp lại đèn đuốc sáng choang. Thì Nhan xem đồng hồ một chút, nhìn vẻ mặt căng thẳng của đồng nghiệp.
"Các người đi ăn cơm tối trước đi."
Thì Nhan nhắc nhở rõ ràng như vậy, mọi người mới chợt phát hiện thời gian đã tối.
"Chúng ta vẫn là gọi đồ ăn bên ngoài lên đây đi."
"Ăn ở chỗ này làm dơ bản vẽ làm sao bây giờ? Các người đều đi phòng ăn ăn, giúp tôi mang ly cà phê lên là được."
Cô từ đầu đến cuối là người phát hiệu lệnh, các đồng nghiệp cũng nghe cô, nối đuôi ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp trống không một mình cô, chỉ có âm thanh gõ bàn phím. Thì Nhan trước máy vi tính làm việc, chuyển đổi vô số lần số liệu, không có một lần hợp lệ .
Hiện tại không cần sờ cũng cảm thấy trán mình nóng bao nhiêu, Thì Nhan cũng không còn biện pháp, chỉ có thể liều mạng uống nước.
Đang lúc này, cửa bị người nhẹ giọng đẩy ra.
Thì Nhan quay đầu lại chỉ thấy Yết Thấm đứng ở bên cửa, trong tay còn cầm ly cà phê.
Thì Nhan tức giận: "Cô muốn nói lời châm biếm gì mau chóng nói xong, tôi không rảnh cùng cô."
Yết Thấm ưu nhã đến gần ôc: "Tôi ở phòng ăn đụng phải đồng nghiệp cô, bọn họ nhờ tôi mang cà phê đến cho cô."
Thì Nhan nhìn cũng không nhìn cô ta: "Chớ giả mù sa mưa, tôi nhìn buồn nôn."
Yết Thấm bước đi thong thả qua một bên, đảo lộn bản vẽ của cô, đột nhiên phát ra một tiếng "Ôi chao!" Thì Nhan nhìn sang, một giây kế tiếp "Vụt" đứng lên.
Trên bản thiết kế của Thì Nhan đều là cà phê, một bàn chảy chất lỏng màu nâu, Yết Thấm đứng ở một bên, quơ quơ chỉ còn dư nửa ly chén cà phê: "Thật, thật xin lỗi, mới vừa rồi tay tôi run."
Thì Nhan hướng cô ta đi tới, bước chân đặc biệt chậm, giống như là đè nén cái gì: "Tôi đều tránh về Trung Quốc rồi, cô còn không chịu bỏ qua cho tôi?"
Yết Thấm từ trong mũi hừ ra một tiếng cười nhạt.
Thì Nhan vốn là sinh bệnh, giọng nói yếu đuối, giả bộ đều không cần giả bộ. Đi tới trước mặt Yết Thấm, đợi gần vừa đủ, bàn tay Thì Nhan nhanh như chớp vung lên.
Yết Thấm tránh né không kịp, đã trúng một phát mạnh mẽ, nhất thời nửa bên mặt tê dại.
Thì Nhan lặng lẽ cầm lấy ly giấy trong tay cô ta: "Ban đầu cô ăn cắp bản thiết kế của tôi, còn quay lại kiện tôi ăn cắp, nếu như không phải là Yết Thụy Quốc quỳ trên mặt đất cầu xin tôi, muốn tôi vì nể mặt mẹ tôi đừng chấp nhặt với người không hiểu biết, cô có biết hay không cô sẽ chết rất thê thảm?"
Yết Thấm phản ứng kịp, giơ tay lên quật trở lại, Thì Nhan dễ dàng bắt được cổ tay cô ta, cũng trong lúc đó, đem nửa ly cà phê toàn bộ dội trên người cô ta.
"Cô!" Tức giận.
"Các người đây là đang làm cái gì?" Kinh ngạc.
Hai câu cơ hồ cũng trong lúc đó vang lên. Yết Thấm tức giận, Trì Thành kinh ngạc.
Cửa chính không có khóa, Trì Thành đứng ở nơi đó.
Ánh mắt do dự của anh nhìn chén cà phê trên tay Thì Nhan, cùng gò má sưng lên của Yết Thấm.
Thì Nhan nhìn thấy anh rõ ràng là đến gần mình, nhưng là lấy giọng ân cần hỏi Yết Thấm: "Cô không sao chứ?"
Yết Thấm trả lời, Thì Nhan không nghe đến. Cô làm tất cả đây, đã dùng hết toàn lực, hiện tại trừ đầu óc căng ra, ngay cả trong lỗ tai chỉ có tiếng vang "Ong ong", nghe không rõ người phụ nữ này rốt cuộc nói cái gì. .
Cô chợt khép lại Laptop, xốc lên liền đi, lại bị Trì Thành bắt được cổ tay.
Thì Nhan kinh ngạc vì mình lại vẫn nghe thấy âm thanh của anh ——"Thì tiểu thư, mời nói xin lỗi."
Đèn đường, nhạt nhẽo.
Ánh mắt Bùi Lục Thần khóa ở trên tay của cô, "Những nơi khác có bị thương không?"
"Bùi Lục Thần, anh làm hỏng chuyện tốt của tôi, anh. . . . . ." Thì Nhan cũng không có hơi sức mắng tiếp nữa.
Bùi Lục Thần bộ mặt lơ đễnh: "Người kia rốt cuộc có cái gì tốt? Dại dột muốn chết, tôi một đường đi theo anh ta đến bệnh viện, còn nhanh tìm đến cô hơn so với anh ta."
Thì Nhan một bước đi qua, hời hợt, hắn động cũng không động, tựa như cố ý kích cô : "Không phải nhìn tôi hôn cô sao, vậy thì đại biểu cái gì? Cứ như vậy đi, cũng không hỏi một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra, anh ta như vậy còn không gọi là ngu xuẩn?"
Thì Nhan buồn bực nhấc chân liền hướng bộ phận quan trọng của hắn đá, bị Bùi Lục Thần bắt được bắp chân không nói, cô cả người trong nháy mắt liền bị hắn ôm ngang lên.
"Thả tôi xuống!"
"Lòng bàn chân cô chảy máu.
Cô liền giãy đi, dù sao tôi sẽ không buông tay .
Cẩn thận một chút, đừng làm cho mình té xuống."
"Anh đến cùng muốn làm cái gì? !"
"Em."
Chưa từng gặp qua Bùi Lục Thần con người khó đối phó, Thì Nhan khóc không ra nước mắt. Cô không có giãy giụa nữa, giọng nói cơ hồ là van xin: "Anh trước thả tôi xuống, tôi có lời nói cho anh."
Đối với hắn phát giận vô dụng, hắn thích nghe cô nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ.
Chiêu này đối với hắn có tác dụng, Bùi Lục Thần rốt cuộc chịu hợp tác, đặt cô ở trên ghế đá ven đường.
Bùi Lục Thần đứng ở trước mặt cô, đứng thẳng người, Thì Nhan lại chỉ chú ý nhìn cái bóng trên mặt đất.
Nghiêng dài, cô độc.
"Có một chuyện xưa, anh muốn nghe không?"
"Chuyện xưa của cô và anh ta?"
Thì Nhan dừng một chút, trong lòng không phải là không kinh ngạc. Người này, không khỏi quá thông minh.
******
"Đã từng có đứa con trai bị người đụng bị thương chân, chỉ vì thiếu 5 vạn phí giải phẫu, hắn khóc từ trong phòng giải phẫu bị đẩy ra. Chị gái của đứa con trai quỳ gối trước mặt ba ba người gây ra họa cũng không cầu được hắn bồi thường nhiều hơn một phân tiền, nhưng mà cái người gây ra họa đó có thể có 5 vạn đổi lại bánh xe, một chút cũng không nương tay. Đổi lại anh là người bị hại, anh cũng chẳng nhịn được dưới giọng điệu này ."
Bùi Lục Thần nghe cô nói chuyện không mấy liên quan đến mình, kể ra những thứ năm xưa trải qua.
Chẳng biết tại sao, cô chỉ là rũ con mắt không nhúc nhích, khiến cho trái tim Bùi Lục Thần của trong nháy mắt lạnh thành một mảnh.
"Chị gái của hắn đến gần người gây ra họa đó, hết ăn lại uống, còn lừa gạt tình cảm. Anh có biết hay không, nhìn thấy người nhẹ nhàng trong mắt cam chịu vì cô mà đánh nhau, tạm giam, vì cô bỏ đi đại học nước ngoài tốt nhất, cô cảm giác tốt bao nhiêu. Cô cũng rất ngu xuẩn , tuổi trẻ lông bông, cho là đó chính là trả thù, vốn là muốn phá hủy tiền đồ của hắn liền bỏ rơi hắn, nhưng. . . . . ."
" Đừng nói nữa."
"Nhưng cô sau lại phát hiện. . . . . ."
Bùi Lục Thần đã bụm miệng cô lại: "Đừng nói nữa."
Bộ dáng cô rơi vào trong trí nhớ, bi thương đến Bùi Lục Thần không đành lòng nhìn thẳng.
Cuối cùng chuyện xưa, rối loạn .
Bùi Lục Thần rất lâu mới buông tay ra, ngồi xuống ở bên cạnh cô, một tia kiêu căng ngang ngược càn rỡ không còn: "Có nhớ hay không lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?"
"Tôi chỉ nghĩ nói cho anh biết, giữa tôi và anh ta đã có quá nhiều liên quan không rõ, nếu như anh chạy tới làm rối nữa. . . . . ."
Cô tựa hồ còn chưa trở lại thực tế, thanh âm vẫn như cũ ở giữa nhạt nhẽo buồn thương, Bùi Lục Thần rốt cuộc tức giận: "Tôi hỏi cô, có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không?"
Thì Nhan vừa bị hắn quát, liền dừng lại.
Cô thiếu chút nữa lại muốn rơi vào hồi tưởng không thể thoát ra, bị những lời này khiến cho tâm trí trở về, nửa điểm sinh lực cũng đã không có nữa, lộ ra vẻ khinh thường: "Nhớ, ‘ năm tháng rực rỡ ’ mà."
Thì Dụ nửa năm trước nhận một khách hàng lớn là người mẹ độc thân, giàu có.Thì Nhan tăng ca đêm, cùng cô ấy đi họp, lúc cô ấy nhận được điện thoại, nói tìm con gái bỏ nhà ra đi.
Thì Nhan cùng với cô ấy đi lại không ngớt, tìm kiếm ở quán ăn đêm, trong sàn nhảy. Lúc ấy, Bùi nhị thiếu người này, đang ôm sát con gái mới lớn người ta nhảy nhiệt tình.
"Không phải lần đó."
Bùi Lục Thần cũng học cô, nhìn chằm chằm bóng dáng của mình, "Lần trước ở Bắc Kinh, tôi bị một cô gái khóc chạy ra từ trong phòng rửa tay đụng vào. Cô ta đem tim của tôi khóc cũng muốn rối loạn, nhưng cô ta một câu nói xin lỗi cũng không có liền chạy."
". . . . . ."
"Sau tôi lại mới biết, cô gái kia thật ra thì rất không có tim không có phổi, lại giảo hoạt, tính khí lại kém. Nhưng kỳ quái như thế, chỉ là cô ta càng như vậy, tôi càng không bỏ được cô ta."
". . . . . ."
"Thì Nhan, cô nói cho tôi biết, tôi nên làm sao bây giờ?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Thì Nhan đứng lên, quay lưng đi: "Buông tha cô ta đi, cô ta không thương anh."
******
Bùi Lục Thần vẫn như cũ mỗi ngày hướng trong nhà tặng quà, nhưng bản nhân hắn ta, lại không có xuất hiện.
Thì Nhan trở về S thị, không chỉ có không nghỉ bệnh, ngược lại so với trước kia bận rộn hơn. Muốn dành thời gian đi xử lý chút chuyện riêng, lại chen không ra nửa điểm thời gian.
Di động Trì Thành vĩnh viễn từ chối không tiếp điện thoại công tác của cô, điện thoại di động tư nhân 24 giờ tắt máy.
Trên tay băng vải mới vừa tháo đi, Thì Nhan liền lên đường đi Thâm Quyến đàm phán hạng mục, lão tổng đối phương mời khách món ăn dân dã, nhờ ăn uống vết thương của cô, nhiễm trùng, mặt vẫn phải cười theo như cũ .
Thì Nhan đêm khuya trở lại khách sạn ngủ liền bắt đầu ói, đầu óc choáng váng, căng ra lúc đi ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, lúc bị chuông điện thoại đánh thức thì trong phòng đã sáng rỡ hết sức.
Thì Nhan sờ sờ cái trán, rất nóng, giống như là phát sốt. Nắm điện thoại di động vừa nhìn, đã hơn 10 giờ.
Điện thoại là Chris thiết kế của Thì Dụ gọi tới, giọng nói vừa giận vừa vội: "Lão đại, bên Kim Hoàn xuất hiện vấn đề."
Thì Nhan hướng hỏi kỹ mới biết tình thế nghiêm trọng.
Thời Dụ thiết kế "vườn treo" (khu vườn lơ lửng trên không)chủ chốt này cho khách sạn Kim Hoàn, điểm sáng lớn nhất chính là hồ chèo thuyền lơ lửng trên không ở tầng chót khách sạn.
Bây giờ lại được cho biết, hệ thống thoát nước đưa cho bên họ có vấn đề.
Thì Nhan còn có chút hôn mê, mạnh mẽ bóp mi tâm ép mình thanh tỉnh: "Chúng ta lặp lại nghiên cứu qua nhiều lần như vậy, làm sao có thể xảy ra vấn đề?"
"Chúng ta bị người của thiết kế GAK cùng nhau bố trí. Bọn họ đổi người thiết kế hạng mục, phương án biến đổi, bộ thoát nước tuần hoàn bên trong khách sạn đều bị làm rối loạn, bộ phận đang xây rồi không thể sửa đổi, hại chúng ta phương án thoát nước thi công không thể dùng lại, ép chúng ta sửa thiết kế."
Thì Nhan vội vàng bò dậy thay y phục: " Người thiết kế hạng mục bọn họ đổi thành người nào?"
"Chính là thiết kế người Hoa rất nổi mới đây, Yết Thấm."
Thì Nhan trong đầu "Ông" một tiếng .
Cô thật vất vả để ý ra mặt: "Tôi lập tức đến phi trường, anh đem bản vẽ thoát nước chuẩn bị cho tốt."
******
Thì Nhan ngồi chuyến bay đến phi trường Hồng Kiều là gần hai giờ chiều.
Vừa mở máy liền nhận được tin nhắn của Chris, mới biết họ đang ở Kim Hoàn tham dự hội nghị tạm thời, thảo luận phương án mới.
Thì Nhan chạy tới Kim Hoàn, lao ra thang máy chạy thẳng tới phòng họp, cô đẩy cửa chính phòng họp ra , liền nhìn thấy người phụ nữ ghé vào bên tai Trì Thành nói chuyện —— Yết Thấm.
Trì Thành thấy cô, ánh mắt nhất thời mang một ít lạnh lẽo, Yết Thấm trước tiên cũng là ngơ ngẩn, sau đó mới hướng cô lập lờ nước đôi cười một tiếng.
Hai bên nhà thiết kế vì chuyện phương án thiếu chút nữa cãi vã, Thì Nhan đến khiến Thì Dụ bên này nhất thời phấn khích.
Thì Nhan lười muốn ầm ĩ, trực tiếp nhìn xuống Trì Thành nói: "Trì tổng, cho chúng tôi 3 ngày, Thì Dụ chúng tôi nhất định có thể xuất ra phương án giải quyết."
Không đợi Trì Thành mở miệng, Yết Thấm thanh âm đã vang lên: "Thì tiểu thư, đây là chuyên gia của cô đang lãng phí thời gian. Trực tiếp nói thiết kế GAK chúng tôi không tốt sao? Dùng nhà hàng quay xung quanh thay thế hồ chèo thuyền."
Thì Nhan đối với lần này mắt điếc tai ngơ: "Trì tổng, thiết kế khách sạn Kim Hoàn lớn nhất điểm sáng chính là cái này, anh bởi vì chút ít vấn đề, hóa ra là cự tuyệt thiết kế?"
Trì Thành nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, thật rất nhạt, gần như lạnh lùng: "Đây coi là chút ít vấn đề ?"
Cô còn muốn cãi, lại không thốt nên lời.
Người đàn ông này, thì ra cũng độc ác phải quyết tâm bức cô đến đường cùng . . . . . .
Trong một nháy mắt, cô cảm thấy uất ức.
Thì Nhan đầu có chút mê man, không thể không mạnh lên tinh thần, hàm răng đem đôi môi cắn trắng bệch: "Trì tổng, 3 ngày mà thôi, anh cũng không chịu gia hạn? Nếu như mà chúng tôi thật nghĩ tới phương án giải quyết, mà ‘ vườn treo ’ lại vì vậy gác lại, đó chính là tổn thất của Kim Hoàn."
Trì Thành bình tĩnh nhìn mặt của cô.
Anh nhìn thấy trong ánh mắt người phụ nữ cường thế này , một tia yếu ớt.
Có lẽ đây chẳng qua là ảo giác, Trì Thành nghĩ, thế nhưng, anh lại không làm được làm như không thấy.
Trì Thành đột nhiên đứng lên, bấm tay khẽ bóp mặt bàn, ý bảo tất cả mọi người ở đây chớ có lên tiếng, anh giống như là không kiên nhẫn: "Cho Thì Dụ các người 3 ngày."
******
Thì Nhan là mỗi phân mỗi giây đều muốn nắm chặt, cô cùng nhà thiết kế trực tiếp ở lại Kim Hoàn thay đổi thiết kế.
Năm máy Laptop, một căn phòng, vô số bản vẽ bày vòng quanh ở trên bàn hội nghị, bọn họ lúc này bận rộn không có chút đầu mối nào.
Cửa sổ sát bàn, đêm đã đen, phòng họp lại đèn đuốc sáng choang. Thì Nhan xem đồng hồ một chút, nhìn vẻ mặt căng thẳng của đồng nghiệp.
"Các người đi ăn cơm tối trước đi."
Thì Nhan nhắc nhở rõ ràng như vậy, mọi người mới chợt phát hiện thời gian đã tối.
"Chúng ta vẫn là gọi đồ ăn bên ngoài lên đây đi."
"Ăn ở chỗ này làm dơ bản vẽ làm sao bây giờ? Các người đều đi phòng ăn ăn, giúp tôi mang ly cà phê lên là được."
Cô từ đầu đến cuối là người phát hiệu lệnh, các đồng nghiệp cũng nghe cô, nối đuôi ra khỏi phòng họp.
Trong phòng họp trống không một mình cô, chỉ có âm thanh gõ bàn phím. Thì Nhan trước máy vi tính làm việc, chuyển đổi vô số lần số liệu, không có một lần hợp lệ .
Hiện tại không cần sờ cũng cảm thấy trán mình nóng bao nhiêu, Thì Nhan cũng không còn biện pháp, chỉ có thể liều mạng uống nước.
Đang lúc này, cửa bị người nhẹ giọng đẩy ra.
Thì Nhan quay đầu lại chỉ thấy Yết Thấm đứng ở bên cửa, trong tay còn cầm ly cà phê.
Thì Nhan tức giận: "Cô muốn nói lời châm biếm gì mau chóng nói xong, tôi không rảnh cùng cô."
Yết Thấm ưu nhã đến gần ôc: "Tôi ở phòng ăn đụng phải đồng nghiệp cô, bọn họ nhờ tôi mang cà phê đến cho cô."
Thì Nhan nhìn cũng không nhìn cô ta: "Chớ giả mù sa mưa, tôi nhìn buồn nôn."
Yết Thấm bước đi thong thả qua một bên, đảo lộn bản vẽ của cô, đột nhiên phát ra một tiếng "Ôi chao!" Thì Nhan nhìn sang, một giây kế tiếp "Vụt" đứng lên.
Trên bản thiết kế của Thì Nhan đều là cà phê, một bàn chảy chất lỏng màu nâu, Yết Thấm đứng ở một bên, quơ quơ chỉ còn dư nửa ly chén cà phê: "Thật, thật xin lỗi, mới vừa rồi tay tôi run."
Thì Nhan hướng cô ta đi tới, bước chân đặc biệt chậm, giống như là đè nén cái gì: "Tôi đều tránh về Trung Quốc rồi, cô còn không chịu bỏ qua cho tôi?"
Yết Thấm từ trong mũi hừ ra một tiếng cười nhạt.
Thì Nhan vốn là sinh bệnh, giọng nói yếu đuối, giả bộ đều không cần giả bộ. Đi tới trước mặt Yết Thấm, đợi gần vừa đủ, bàn tay Thì Nhan nhanh như chớp vung lên.
Yết Thấm tránh né không kịp, đã trúng một phát mạnh mẽ, nhất thời nửa bên mặt tê dại.
Thì Nhan lặng lẽ cầm lấy ly giấy trong tay cô ta: "Ban đầu cô ăn cắp bản thiết kế của tôi, còn quay lại kiện tôi ăn cắp, nếu như không phải là Yết Thụy Quốc quỳ trên mặt đất cầu xin tôi, muốn tôi vì nể mặt mẹ tôi đừng chấp nhặt với người không hiểu biết, cô có biết hay không cô sẽ chết rất thê thảm?"
Yết Thấm phản ứng kịp, giơ tay lên quật trở lại, Thì Nhan dễ dàng bắt được cổ tay cô ta, cũng trong lúc đó, đem nửa ly cà phê toàn bộ dội trên người cô ta.
"Cô!" Tức giận.
"Các người đây là đang làm cái gì?" Kinh ngạc.
Hai câu cơ hồ cũng trong lúc đó vang lên. Yết Thấm tức giận, Trì Thành kinh ngạc.
Cửa chính không có khóa, Trì Thành đứng ở nơi đó.
Ánh mắt do dự của anh nhìn chén cà phê trên tay Thì Nhan, cùng gò má sưng lên của Yết Thấm.
Thì Nhan nhìn thấy anh rõ ràng là đến gần mình, nhưng là lấy giọng ân cần hỏi Yết Thấm: "Cô không sao chứ?"
Yết Thấm trả lời, Thì Nhan không nghe đến. Cô làm tất cả đây, đã dùng hết toàn lực, hiện tại trừ đầu óc căng ra, ngay cả trong lỗ tai chỉ có tiếng vang "Ong ong", nghe không rõ người phụ nữ này rốt cuộc nói cái gì. .
Cô chợt khép lại Laptop, xốc lên liền đi, lại bị Trì Thành bắt được cổ tay.
Thì Nhan kinh ngạc vì mình lại vẫn nghe thấy âm thanh của anh ——"Thì tiểu thư, mời nói xin lỗi."
Tác giả :
Lam Bạch Sắc